Chương : 235
Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Phi.
“A!” Hai người đồng thời thét chói tai, trong tầm mắt, nữ nhân kia đã biến mất không thấy đâu, tuy rằng chỉ là chợt lóe lên, nhưng hai cung nữ này cũng đã thấy vô cùng rõ ràng.
Nữ nhân vừa mới xuất hiện ở cửa, đích xác là quỷ treo cổ, làm hai người bọn họ nhớ tới người và chuyện không hay, hai vị cung nữ này một khắc cũng không dám dừng lại, lập tức chạy vào trong phòng, khóa cửa lại.
Cho đến khi hai cung nữ này trốn vào trong phòng khóc lóc kêu gào, trên nóc nhà mới phát ra âm thanh rất nhỏ. Nữ quỷ kia vội vàng hất tóc rối tung ở trên mặt ra sau đầu, dùng dây cột tóc buộc chặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn. Trên mặt còn mang theo vài phần tươi cười không tim không phổi, người này đúng là Minh Ngữ của Phượng Tảo cung.
“Hù dọa hai người kia thật sự quá thú vị, chỉ là eo này bị thắt có hơi đau!” Minh Ngữ đè thấp giọng, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ vui thích, hiển nhiên lần đầu giả quỷ, tâm tình vô cùng vui sướng.
Minh Âm ném ánh mắt xem thường về phía nàng. Phía sau có hai thái giám dáng người cường tráng, trong tay nắm một sợi dây thừng, đầu kia quấn trên eo của Minh Ngữ, hiển nhiên mới vừa rồi chính là lợi dụng dây thừng này, mới nhanh chóng kéo được Minh Ngữ lên nóc nhà, tạo ra một loại ảo giác bay lơ lửng.
“A ——” Trong phòng, tiếng la khóc của hai cung nữ kia chưa từng dừng lại, vài gian phòng đối diện đều đã có ánh sáng. Minh Âm chậm rãi nhăn mày, lập tức bảo những người đó đi theo nàng. Mấy người nhanh chóng trượt từ trên nóc nhà xuống dưới, lại là mặt sau của căn phòng, sau đó theo con đường đã định trước đó, nhanh chóng chạy về hướng Phượng Tảo cung.
Chuyện hậu viện tẩm cung của Đức phi có người gặp quỷ rất nhanh đã truyền khắp hậu cung. Dù sao hậu cung âm khí quá nặng, hơn nữa những cung nhân này rất tin truyền thuyết quỷ thần. Không ít người đều từng bị chủ tử sai đi hại chết người, trên tay đều dính máu, cho nên cũng sợ nhất mấy thứ này. Bây giờ vừa nghe nói là tẩm cung Đức phi truyền ra, không ít người liền suy đoán nhất định là Đức phi làm chuyện gì thương thiên hại lí.
Đức phi đã gọi hai cung nhân kia đến hỏi, sau nghe được là quỷ thắt cổ, trong lòng kinh hãi, tuy vẻ mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng bàn tay lại thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Gần đây có ai thắt cổ chết, trong lòng nàng ta tất nhiên rõ ràng nhất. Chẳng lẽ thật là cung nữ Tư Dược ti kia âm hồn không tan? Hay là do người khác bày trò, để bức bách nàng ta tự loạn trận tuyến?
Trong khoảng thời gian ngắn, Đức phi mơ hồ không rõ, không đưa ra được chủ ý.
Biết được người đứng phía sau màn là ai, lòng Thẩm Vũ yên ổn một chút, nàng ôm Nhị Hoàng tử ngồi trên giường. Chung quanh đều bày đầy các loại thức ăn và đồ chơi tinh xảo, hiển nhiên muốn tập cho nó phân rõ đồ nào có thể ăn, đồ nào không thể ăn.
Khổ nỗi cục thịt này cứ luôn mặc kệ, hễ thuận tay bắt lấy được thứ gì là đưa vào trong miệng, có thể ăn thì cắn mấy rồi nhấm nháp, ăn ngon thì ăn, không ăn thì phun ra. Nếu gặp phải thứ không thể ăn, nó cũng phải khiến đồ vật nhuốm đầy nước miếng. Đối với việc phân rõ đồ ăn và đồ chơi, vẫn không hề tiến bộ.
Thẩm Vũ nhìn nó ôm gọn nghiên mực, gặm đến vui vẻ vô cùng. Đáy lòng nàng liền dâng lên một cảm giác bất lực, nét mặt cũng không tốt. Cho dù tìm được người hạ độc thủ phía sau màn rồi, lần này cũng nghĩ biện pháp trừ bỏ Đức phi, nhưng nếu không ngăn chặn từ căn nguyên tật xấu tùy tiện lấy đồ vật đưa vào trong miệng của Nhị Hoàng tử, về sau vẫn sẽ có cơ hội để lợi dụng.
Cho dù nhiều cung nhân nhìn như vậy, nếu người có tâm muốn tìm ra sơ hở, vẫn sẽ có khả năng xảy ra sai lầm.
“Minh Tâm, lại đây, ngươi đi Ngự Thiện phòng lấy vài thứ lại đây!” Thẩm Vũ vẫy vẫy tay với Minh Tâm ở bên cạnh, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng dặn dò vài câu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đứng đắn.
Minh Tâm nghe nàng dặn dò xong, đầu tiên là kinh ngạc, lại có chút khó tin nhìn nàng, trong giọng nói không chắc chắn hỏi: “Chủ tử, như vậy không tốt lắm đâu? Dù sao Thái tử cũng còn nhỏ, đang là độ tuổi thích lấy đồ ăn. Người làm như vậy, có khi nào Thái tử không chịu nổi hay không?”
Thẩm Vũ nhìn cục thịt trong lòng, trên mặt cũng lộ ra vài phần do dự. Đứa trẻ đúng thật quá nhỏ, lời của nàng vừa rồi căn bản là chủ ý tồi, trong lòng cũng có chút dao động. Vừa lúc Nhị Hoàng tử ngẩng đầu lên, trong tay cầm một cái ngọc bội hình rồng, đây là lễ vật một tuổi Hoàng thượng đưa cho nó, không ngờ hiện giờ đầu rồng lại bị nó ngậm lấy.
Dường như ngọc bội kia là cục đường, Nhị Hoàng tử ăn vô cùng vui sướng, nước miếng chảy ra, chảy qua cằm nhỏ giọt xuống đùi nó. Ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Vũ nhìn tới, nó nhìn nàng cười “Khanh khách” không ngừng.
“Mẫu hôi, mẫu hôi!” [1] Nhị Hoàng tử kêu Thẩm Vũ, đáng tiếc trong miệng còn ngậm ngọc bội nên có chút mồm miệng không rõ, nó lại tự tiêu khiển kêu đến vô cùng vui sướng.
[1]: Mẫu phi
“Mau đi, đi lấy những thứ đó lại đây, bằng không đến lúc đó không sửa được tật xấu này của Thái tử!” Thẩm Vũ quay đầu, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Minh Tâm, vô cùng kiên định mà phân phó nàng đi làm.
Minh Tâm được phân phó, lập tức xông ra ngoài, trong lòng lại thở dài liên tục.
Nhị Hoàng tử thấy Minh Tâm vội vàng lui ra ngoài, lại cúi đầu lấy ngọc bội từ trong miệng ra, ném tới một bên. Vươn tay, lại lần nữa cầm lấy đồ vật khác đưa vào miệng, Thẩm Vũ ở bên cạnh nhìn kỹ, cảm giác bất đắc dĩ trong lòng càng thêm nghiêm trọng.
Sau khi Minh Tâm trở về từ Ngự Thiện phòng, Thẩm Vũ cho người thu một giường đồ vật này lại, chỉ để lại mấy khối điểm tâm. Nhị Hoàng tử vô cùng lưu luyến không rời đối với những đồ chơi đó, thậm chí còn rầm rì vài tiếng, nhưng may còn mấy khối điểm tâm đặt ở mâm, nó cũng trực tiếp đi cầm lấy ăn.
Minh Tâm và mấy cung nữ lấy lại những đồ chơi đó, thả vào một cái bồn bên cạnh, bên trong chứa nước màu vàng, nhìn cực kỳ quái dị. Mấy cung nhân cầm khăn gấm bỏ vào trong bồn thấm ướt, sau đó lau đồ chơi trong ngoài một lần.
Khi Minh Tâm lại lần nữa đưa đồ chơi lên giường, Nhị Hoàng tử rõ ràng rất vui sướng, trực tiếp chống vào vai Thẩm Vũ đứng lên, thân thể nghiêng về đằng trước muốn đi đụng vào những món đồ chơi đó.
Thẩm Vũ thấy bộ dáng vui mừng này của nó, nhẹ nhàng nhướng mày, trực tiếp lấy ngọc bội hình rồng vừa rồi đưa cho thằng bé. Nhị Hoàng tử vui vẻ cười với Thẩm Vũ, nắm lấy ngọc bội đưa vào trong miệng.
Đầu lưỡi của nó mới vừa đụng tới ngọc bội liền có một hương vị quái dị truyền đến, trực tiếp lan ra toàn bộ đầu lưỡi, vô cùng khó chịu. Nó lập tức nhả ngọc bội ra, tức giận giơ tay lên, ném ngọc bội xuống giường, hốc mắt ửng đỏ.
Thẩm Vũ lại không để ý tới vẻ mặt đáng thương này của nó, lại lần nữa duỗi tay lấy ra quả bóng - món đồ chơi nó thích nhất. Nhị Hoàng tử ấm ức nhận lấy, vẫn thói quen cũ ngậm vào miệng, hương vị kích thích này lại lần nữa truyền đến. Lúc này nó khóc ra tiếng, tức giận ném bóng đi, nâng đôi tay ôm lấy cổ Thẩm Vũ, khóc nức nở, khóc vô cùng thương tâm.
Hương vị của mấy thứ này đều thay đổi! Không hề ngon như ban đầu!
Nước mắt rơi xuống vạt áo Thẩm Vũ, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Nhị Hoàng tử, giọng nói mềm mại dỗ dành thằng bé. Nhưng động tác trên tay lại không hề ngừng, lại từ đống đồ chơi kia lấy ra một món, đưa tới trước mặt Nhị Hoàng tử.
Thằng nhóc khóc đến hai mắt mông lung đẫm lệ, nước mũi cũng chảy xuống. Nhìn món đồ chơi đến gần ngay trước mắt, tiếng khóc của nó tạm dừng một chút, dường như lại nghĩ tới cái gì, lại lần nữa bò trở về trong lòng Thẩm Vũ tiếp tục khóc.
Thẩm Vũ cầm trong tay một con rối bằng đồng, lại một lần nữa lắc lắc trước mặt Nhị Hoàng tử. Tiếng khóc của nó rõ ràng nhỏ đi, nó có chút không xác định mà nhìn Thẩm Vũ vài lần, dường như lộ ra một loại dò hỏi.
Thẩm Vũ gật đầu với thằng bé, tươi cười trên mặt càng sâu, trong miệng cũng không ngừng nói lời cổ vũ. Nhị Hoàng tử lại lần nữa nâng móng vuốt lên cầm lấy, lại nhìn Thẩm Vũ, dường như xác định trên mặt nàng cũng không lộ ra thần sắc không vui, lại đưa vào trong miệng.
Lúc này ngay cả Minh Tâm chờ ở mép giường cũng có chút không đành lòng nhìn tiếp. Thái tử điện hạ, người có thể đừng ngậm vào mồm được không? Những món đồ chơi đó đều bị lau nước gừng, hơn nữa theo Thẩm Vũ căn dặn, hương vị gừng cực kỳ nồng, ngay cả người lớn như bọn họ cũng không chịu nổi, huống chi là đứa trẻ như Nhị Hoàng tử.
Đã bị kích thích hai lần mà nó vẫn không sợ chết muốn đưa đồ vật vào trong miệng lần thứ ba.
“Oa ——” Quả nhiên, tiếng gào khóc càng thêm lợi hại, vang vọng khắp Phượng Tảo cung.
Con rối bằng đồng kia cũng đã bị Nhị Hoàng tử phát giận trực tiếp ném xuống giường, hiển nhiên tiếng khóc của nó vô cùng thương tâm, như là đã chịu thương tổn rất lớn.
Thẩm Vũ vẫn kiên trì không ngừng cầm đồ vật đưa tới, lúc này lại đổi thành con quay. Kết quả mới vừa đưa đến trước mặt Nhị Hoàng tử, tiếng kêu khóc của thằng nhóc trở nên càng thêm vang dội. Thẩm Vũ vẫn luôn cầm con quay lắc lư ở trước mắt nó, hiển nhiên Nhị Hoàng tử thật sự tức giận, nâng tay bắt đầu đuổi đánh con quay kia.
Nhị Hoàng tử khóc một lúc mới dỗ được, nhưng tiếng nức nở đứt quãng vẫn luôn không ngừng lại. Một đống món đồ chơi ở trong mắt nó hoàn toàn trở thành vật cấm kỵ, căn bản không thể thả tới trước mặt thằng bé, chỉ cần nó vừa thấy sẽ lập tức bắt lại, ném ra xa, hơn nữa là dùng sức lực toàn thân. Tựa như không ném hỏng mấy thứ này, thề không bỏ qua.
Đối mặt với chuyển biến của Nhị Hoàng tử, Thẩm Vũ hiển nhiên vô cùng vừa lòng, không nghĩ tới có thể có thu hoạch tốt như vậy, dưới đáy lòng nàng cảm thấy mừng thầm. Nàng trực tiếp gọi Minh Tâm lại, ghé vào bên tai nàng ta cẩn thận dặn dò vài câu, thần sắc trên mặt vô cùng kiên định.
Minh Tâm tự biết không thể khuyên can, sau khi nhận dặn dò, vô cùng đồng tình mà nhìn Nhị Hoàng tử, rồi lập tức mang theo người lui xuống.
Dùng thời gian một buổi chiều, nàng và những cung nhân đó mới xem như làm xong việc Thẩm Vũ dặn dò. Trong ngoài Phượng Tảo cung, chỉ cần là đồ vật Nhị hoàng tử đã từng biểu hiện có hứng thú đều bị dùng khăn gấm lau nước gừng một lượt, lại còn lau vô cùng kĩ càng, tốt nhất làm đồ vật kia biến thành một củ gừng luôn.
Hơn nửa tháng sau, Phượng Tảo cung thường xuyên truyền ra tiếng kêu khóc của Nhị hoàng tử, hơn nữa còn là đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên khóc. Có không ít cung nhân không biết nguyên nhân đều cảm thấy khó hiểu. Từ nhỏ Thái tử đã không hay khóc, hơn nữa chỉ cần tùy tiện ôm thứ gì đó cũng có thể chơi cả buổi sáng, sao bây giờ lại luôn khóc sướt mướt.
Beta: Vy Phi.
“A!” Hai người đồng thời thét chói tai, trong tầm mắt, nữ nhân kia đã biến mất không thấy đâu, tuy rằng chỉ là chợt lóe lên, nhưng hai cung nữ này cũng đã thấy vô cùng rõ ràng.
Nữ nhân vừa mới xuất hiện ở cửa, đích xác là quỷ treo cổ, làm hai người bọn họ nhớ tới người và chuyện không hay, hai vị cung nữ này một khắc cũng không dám dừng lại, lập tức chạy vào trong phòng, khóa cửa lại.
Cho đến khi hai cung nữ này trốn vào trong phòng khóc lóc kêu gào, trên nóc nhà mới phát ra âm thanh rất nhỏ. Nữ quỷ kia vội vàng hất tóc rối tung ở trên mặt ra sau đầu, dùng dây cột tóc buộc chặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn. Trên mặt còn mang theo vài phần tươi cười không tim không phổi, người này đúng là Minh Ngữ của Phượng Tảo cung.
“Hù dọa hai người kia thật sự quá thú vị, chỉ là eo này bị thắt có hơi đau!” Minh Ngữ đè thấp giọng, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ vui thích, hiển nhiên lần đầu giả quỷ, tâm tình vô cùng vui sướng.
Minh Âm ném ánh mắt xem thường về phía nàng. Phía sau có hai thái giám dáng người cường tráng, trong tay nắm một sợi dây thừng, đầu kia quấn trên eo của Minh Ngữ, hiển nhiên mới vừa rồi chính là lợi dụng dây thừng này, mới nhanh chóng kéo được Minh Ngữ lên nóc nhà, tạo ra một loại ảo giác bay lơ lửng.
“A ——” Trong phòng, tiếng la khóc của hai cung nữ kia chưa từng dừng lại, vài gian phòng đối diện đều đã có ánh sáng. Minh Âm chậm rãi nhăn mày, lập tức bảo những người đó đi theo nàng. Mấy người nhanh chóng trượt từ trên nóc nhà xuống dưới, lại là mặt sau của căn phòng, sau đó theo con đường đã định trước đó, nhanh chóng chạy về hướng Phượng Tảo cung.
Chuyện hậu viện tẩm cung của Đức phi có người gặp quỷ rất nhanh đã truyền khắp hậu cung. Dù sao hậu cung âm khí quá nặng, hơn nữa những cung nhân này rất tin truyền thuyết quỷ thần. Không ít người đều từng bị chủ tử sai đi hại chết người, trên tay đều dính máu, cho nên cũng sợ nhất mấy thứ này. Bây giờ vừa nghe nói là tẩm cung Đức phi truyền ra, không ít người liền suy đoán nhất định là Đức phi làm chuyện gì thương thiên hại lí.
Đức phi đã gọi hai cung nhân kia đến hỏi, sau nghe được là quỷ thắt cổ, trong lòng kinh hãi, tuy vẻ mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng bàn tay lại thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Gần đây có ai thắt cổ chết, trong lòng nàng ta tất nhiên rõ ràng nhất. Chẳng lẽ thật là cung nữ Tư Dược ti kia âm hồn không tan? Hay là do người khác bày trò, để bức bách nàng ta tự loạn trận tuyến?
Trong khoảng thời gian ngắn, Đức phi mơ hồ không rõ, không đưa ra được chủ ý.
Biết được người đứng phía sau màn là ai, lòng Thẩm Vũ yên ổn một chút, nàng ôm Nhị Hoàng tử ngồi trên giường. Chung quanh đều bày đầy các loại thức ăn và đồ chơi tinh xảo, hiển nhiên muốn tập cho nó phân rõ đồ nào có thể ăn, đồ nào không thể ăn.
Khổ nỗi cục thịt này cứ luôn mặc kệ, hễ thuận tay bắt lấy được thứ gì là đưa vào trong miệng, có thể ăn thì cắn mấy rồi nhấm nháp, ăn ngon thì ăn, không ăn thì phun ra. Nếu gặp phải thứ không thể ăn, nó cũng phải khiến đồ vật nhuốm đầy nước miếng. Đối với việc phân rõ đồ ăn và đồ chơi, vẫn không hề tiến bộ.
Thẩm Vũ nhìn nó ôm gọn nghiên mực, gặm đến vui vẻ vô cùng. Đáy lòng nàng liền dâng lên một cảm giác bất lực, nét mặt cũng không tốt. Cho dù tìm được người hạ độc thủ phía sau màn rồi, lần này cũng nghĩ biện pháp trừ bỏ Đức phi, nhưng nếu không ngăn chặn từ căn nguyên tật xấu tùy tiện lấy đồ vật đưa vào trong miệng của Nhị Hoàng tử, về sau vẫn sẽ có cơ hội để lợi dụng.
Cho dù nhiều cung nhân nhìn như vậy, nếu người có tâm muốn tìm ra sơ hở, vẫn sẽ có khả năng xảy ra sai lầm.
“Minh Tâm, lại đây, ngươi đi Ngự Thiện phòng lấy vài thứ lại đây!” Thẩm Vũ vẫy vẫy tay với Minh Tâm ở bên cạnh, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng dặn dò vài câu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đứng đắn.
Minh Tâm nghe nàng dặn dò xong, đầu tiên là kinh ngạc, lại có chút khó tin nhìn nàng, trong giọng nói không chắc chắn hỏi: “Chủ tử, như vậy không tốt lắm đâu? Dù sao Thái tử cũng còn nhỏ, đang là độ tuổi thích lấy đồ ăn. Người làm như vậy, có khi nào Thái tử không chịu nổi hay không?”
Thẩm Vũ nhìn cục thịt trong lòng, trên mặt cũng lộ ra vài phần do dự. Đứa trẻ đúng thật quá nhỏ, lời của nàng vừa rồi căn bản là chủ ý tồi, trong lòng cũng có chút dao động. Vừa lúc Nhị Hoàng tử ngẩng đầu lên, trong tay cầm một cái ngọc bội hình rồng, đây là lễ vật một tuổi Hoàng thượng đưa cho nó, không ngờ hiện giờ đầu rồng lại bị nó ngậm lấy.
Dường như ngọc bội kia là cục đường, Nhị Hoàng tử ăn vô cùng vui sướng, nước miếng chảy ra, chảy qua cằm nhỏ giọt xuống đùi nó. Ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Vũ nhìn tới, nó nhìn nàng cười “Khanh khách” không ngừng.
“Mẫu hôi, mẫu hôi!” [1] Nhị Hoàng tử kêu Thẩm Vũ, đáng tiếc trong miệng còn ngậm ngọc bội nên có chút mồm miệng không rõ, nó lại tự tiêu khiển kêu đến vô cùng vui sướng.
[1]: Mẫu phi
“Mau đi, đi lấy những thứ đó lại đây, bằng không đến lúc đó không sửa được tật xấu này của Thái tử!” Thẩm Vũ quay đầu, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Minh Tâm, vô cùng kiên định mà phân phó nàng đi làm.
Minh Tâm được phân phó, lập tức xông ra ngoài, trong lòng lại thở dài liên tục.
Nhị Hoàng tử thấy Minh Tâm vội vàng lui ra ngoài, lại cúi đầu lấy ngọc bội từ trong miệng ra, ném tới một bên. Vươn tay, lại lần nữa cầm lấy đồ vật khác đưa vào miệng, Thẩm Vũ ở bên cạnh nhìn kỹ, cảm giác bất đắc dĩ trong lòng càng thêm nghiêm trọng.
Sau khi Minh Tâm trở về từ Ngự Thiện phòng, Thẩm Vũ cho người thu một giường đồ vật này lại, chỉ để lại mấy khối điểm tâm. Nhị Hoàng tử vô cùng lưu luyến không rời đối với những đồ chơi đó, thậm chí còn rầm rì vài tiếng, nhưng may còn mấy khối điểm tâm đặt ở mâm, nó cũng trực tiếp đi cầm lấy ăn.
Minh Tâm và mấy cung nữ lấy lại những đồ chơi đó, thả vào một cái bồn bên cạnh, bên trong chứa nước màu vàng, nhìn cực kỳ quái dị. Mấy cung nhân cầm khăn gấm bỏ vào trong bồn thấm ướt, sau đó lau đồ chơi trong ngoài một lần.
Khi Minh Tâm lại lần nữa đưa đồ chơi lên giường, Nhị Hoàng tử rõ ràng rất vui sướng, trực tiếp chống vào vai Thẩm Vũ đứng lên, thân thể nghiêng về đằng trước muốn đi đụng vào những món đồ chơi đó.
Thẩm Vũ thấy bộ dáng vui mừng này của nó, nhẹ nhàng nhướng mày, trực tiếp lấy ngọc bội hình rồng vừa rồi đưa cho thằng bé. Nhị Hoàng tử vui vẻ cười với Thẩm Vũ, nắm lấy ngọc bội đưa vào trong miệng.
Đầu lưỡi của nó mới vừa đụng tới ngọc bội liền có một hương vị quái dị truyền đến, trực tiếp lan ra toàn bộ đầu lưỡi, vô cùng khó chịu. Nó lập tức nhả ngọc bội ra, tức giận giơ tay lên, ném ngọc bội xuống giường, hốc mắt ửng đỏ.
Thẩm Vũ lại không để ý tới vẻ mặt đáng thương này của nó, lại lần nữa duỗi tay lấy ra quả bóng - món đồ chơi nó thích nhất. Nhị Hoàng tử ấm ức nhận lấy, vẫn thói quen cũ ngậm vào miệng, hương vị kích thích này lại lần nữa truyền đến. Lúc này nó khóc ra tiếng, tức giận ném bóng đi, nâng đôi tay ôm lấy cổ Thẩm Vũ, khóc nức nở, khóc vô cùng thương tâm.
Hương vị của mấy thứ này đều thay đổi! Không hề ngon như ban đầu!
Nước mắt rơi xuống vạt áo Thẩm Vũ, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Nhị Hoàng tử, giọng nói mềm mại dỗ dành thằng bé. Nhưng động tác trên tay lại không hề ngừng, lại từ đống đồ chơi kia lấy ra một món, đưa tới trước mặt Nhị Hoàng tử.
Thằng nhóc khóc đến hai mắt mông lung đẫm lệ, nước mũi cũng chảy xuống. Nhìn món đồ chơi đến gần ngay trước mắt, tiếng khóc của nó tạm dừng một chút, dường như lại nghĩ tới cái gì, lại lần nữa bò trở về trong lòng Thẩm Vũ tiếp tục khóc.
Thẩm Vũ cầm trong tay một con rối bằng đồng, lại một lần nữa lắc lắc trước mặt Nhị Hoàng tử. Tiếng khóc của nó rõ ràng nhỏ đi, nó có chút không xác định mà nhìn Thẩm Vũ vài lần, dường như lộ ra một loại dò hỏi.
Thẩm Vũ gật đầu với thằng bé, tươi cười trên mặt càng sâu, trong miệng cũng không ngừng nói lời cổ vũ. Nhị Hoàng tử lại lần nữa nâng móng vuốt lên cầm lấy, lại nhìn Thẩm Vũ, dường như xác định trên mặt nàng cũng không lộ ra thần sắc không vui, lại đưa vào trong miệng.
Lúc này ngay cả Minh Tâm chờ ở mép giường cũng có chút không đành lòng nhìn tiếp. Thái tử điện hạ, người có thể đừng ngậm vào mồm được không? Những món đồ chơi đó đều bị lau nước gừng, hơn nữa theo Thẩm Vũ căn dặn, hương vị gừng cực kỳ nồng, ngay cả người lớn như bọn họ cũng không chịu nổi, huống chi là đứa trẻ như Nhị Hoàng tử.
Đã bị kích thích hai lần mà nó vẫn không sợ chết muốn đưa đồ vật vào trong miệng lần thứ ba.
“Oa ——” Quả nhiên, tiếng gào khóc càng thêm lợi hại, vang vọng khắp Phượng Tảo cung.
Con rối bằng đồng kia cũng đã bị Nhị Hoàng tử phát giận trực tiếp ném xuống giường, hiển nhiên tiếng khóc của nó vô cùng thương tâm, như là đã chịu thương tổn rất lớn.
Thẩm Vũ vẫn kiên trì không ngừng cầm đồ vật đưa tới, lúc này lại đổi thành con quay. Kết quả mới vừa đưa đến trước mặt Nhị Hoàng tử, tiếng kêu khóc của thằng nhóc trở nên càng thêm vang dội. Thẩm Vũ vẫn luôn cầm con quay lắc lư ở trước mắt nó, hiển nhiên Nhị Hoàng tử thật sự tức giận, nâng tay bắt đầu đuổi đánh con quay kia.
Nhị Hoàng tử khóc một lúc mới dỗ được, nhưng tiếng nức nở đứt quãng vẫn luôn không ngừng lại. Một đống món đồ chơi ở trong mắt nó hoàn toàn trở thành vật cấm kỵ, căn bản không thể thả tới trước mặt thằng bé, chỉ cần nó vừa thấy sẽ lập tức bắt lại, ném ra xa, hơn nữa là dùng sức lực toàn thân. Tựa như không ném hỏng mấy thứ này, thề không bỏ qua.
Đối mặt với chuyển biến của Nhị Hoàng tử, Thẩm Vũ hiển nhiên vô cùng vừa lòng, không nghĩ tới có thể có thu hoạch tốt như vậy, dưới đáy lòng nàng cảm thấy mừng thầm. Nàng trực tiếp gọi Minh Tâm lại, ghé vào bên tai nàng ta cẩn thận dặn dò vài câu, thần sắc trên mặt vô cùng kiên định.
Minh Tâm tự biết không thể khuyên can, sau khi nhận dặn dò, vô cùng đồng tình mà nhìn Nhị Hoàng tử, rồi lập tức mang theo người lui xuống.
Dùng thời gian một buổi chiều, nàng và những cung nhân đó mới xem như làm xong việc Thẩm Vũ dặn dò. Trong ngoài Phượng Tảo cung, chỉ cần là đồ vật Nhị hoàng tử đã từng biểu hiện có hứng thú đều bị dùng khăn gấm lau nước gừng một lượt, lại còn lau vô cùng kĩ càng, tốt nhất làm đồ vật kia biến thành một củ gừng luôn.
Hơn nửa tháng sau, Phượng Tảo cung thường xuyên truyền ra tiếng kêu khóc của Nhị hoàng tử, hơn nữa còn là đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên khóc. Có không ít cung nhân không biết nguyên nhân đều cảm thấy khó hiểu. Từ nhỏ Thái tử đã không hay khóc, hơn nữa chỉ cần tùy tiện ôm thứ gì đó cũng có thể chơi cả buổi sáng, sao bây giờ lại luôn khóc sướt mướt.