Chương : 38
Edit: Lily Carlos
Beta: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Thẩm Kiều không nghĩ đến hoàng tượng ép sát từng bước như vậy, gương mặt khí khái rõ ràng từng nét dính sát gần mặt nàng, trông cực kỳ anh tuấn. Gương mặt này chưa bao giờ dính sát mặt của nàng như vậy lúc hắn sủng hạnh nàng cả, tiếc rằng bây giờ đến gần nàng lại không có tâm trạng để thưởng thức.
Gương mặt Tề Ngọc rất lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài nheo lại để lộ sự nguy hiểm. Gương mặt của hắn càng thêm khinh bỉ khi thấy Thẩm Kiều dịch lùi về sau.
“Sao ái phi không trả lời trẫm? Trẫm hỏi gì thì nàng phải trả lời cái đó! Nếu không trẫm mà tức giận thì nàng hẳn biết rõ, cái thế gia trong miệng nàng tuyệt đối không cứu được nàng!” Hoàng thượng trầm giọng, lời nói mang đầy ý cảnh cáo.
Thẩm Kiều vội vàng gật đầu, chẳng qua, không để nàng nói chuyện thì nàng đã cảm nhận được gáy của nàng bị người đè lại. Tề Ngọc đột nhiên giơ tay nắm cổ nàng, đẩy nàng về phía trước còn hắn thì lùi về sau một bước, Thẩm Kiều chống hai tay lên mặt đất mới giữ được cân bằng.
“Phù phù” Âm thanh vang lên khiến tim của mọi người ở trong phòng đều run rẩy theo. Bởi vì hoàng thượng rất tức giận nên lực tay rất mạnh, Thẩm Kiều nhất định là rất đau!
“Bây giờ trẫm hỏi nàng, bánh táo này có ngon hay không?” Tiếng nói của nam nhân ngày càng lạnh lẽo khiến nhiều người đều phải run sợ.
Trong nội điện, bắp chân của Minh Ngữ, Minh Âm và Lý Hoài An đều run lên. Gương mặt lạnh lùng kia chứng tỏ hoàng thượng đang rất tức giận, mà mỗi khi hoàng thượng giận đều bắt đầu phát tác chứng bệnh thần kinh của mình. Hoàng thượng thích hành hạ những người khiến hắn ngứa mắt nhất. Bọn họ bây giờ khong có hứng thú dính líu đến tính mạng của mấy vị mỹ nhân này.
Dĩ nhiên không ai hiểu được ý nghĩ trong đầu bọn họ. Thẩm Vũ cũng biết hoàng thượng đang tức giận, ánh mắt nàng lướt qua hai chị em nhà họ Thôi. Gương mặt của cả hai để lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả người lạnh nhạt như Thôi Cẩn cũng bị dọa sợ. Chẳng qua lúc này hoàng thượng đang rất giận, xem ra hai chị em này sẽ không chiếm được chỗ tốt.
“Ăn ngon” Thẩm Kiều run rẩy trả lời, bây giờ nàng đang bị hắn ấn gần như nằm sấp xuống mặt đất, hai tay của nàng phải cố gắng lắm mới chống được thân thể mình. Cái mông vểnh lên cao làm mất đi phong thái của một phi tần, bộ dạng lúc này của nàng trông giống như con rùa đen rụt cổ, cực kỳ chật vật.
Hoàng thượng nở nụ cười lạnh giống như rất hài lòng với câu trả lời của nàng, hắn đưa tay cầm hộp bánh trên bàn ném đến cạnh nàng.
“Ái phi ở cạnh trẫm cũng đã sáu năm rồi, chắc nàng cũng biết tính của trẫm, trẫm không bao giờ ăn đồ thừa của người khác. Nếu đã ăn ngon thì ăn nhiều một chút, đừng làm lãng phí thức ăn!” Hoàng thượng giơ chân đá hộp bánh, hộp bánh lăn đến cạnh Thẩm Kiều.
Cả cung điện im lặng vô cùng, gương mặt của mọi người có chút lạ thường. Không ít cung nhân gan nhỏ bắt đầu run lên nhưng không ai dám quỳ xuống, lúc hoàng thượng nổi giận, ai cũng mong mình hóa thành một đám không khí rồi biến mất, bởi vì nếu như hắn nhìn ai không vừa mắt thì dù người kia có làm hay không làm gì cũng phải chịu phạt.
Thẩm Kiều chảy nước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống đất. Dù thế nào thì mặt mũi của nàng đã bị hắn làm mất sạch. Nghĩ đến việc nàng tiến cung sáu năm, cho dù là đối xử với cung nhân hay phi tần đều thường xuyên đùa giỡn chút tính tình, nhưng khi đối mặt với hoàng thượng, nàng đều cẩn thận từng chút, không dám phạm một lỗi nhỏ. Thế nhưng, lần này nàng lại bị hắn đánh mặt đến mức không còn mặt mũi gặp người khác!
Tề Ngọc đương nhiên cũng thấy nước mắt của nàng, thậm chí còn nhăn mày khi thấy nước mắt rơi vào trong hộp bánh. Nữ nhân quả nhiên thích rơi nước mắt, có bản lĩnh tính kế sau lưng trẫm sao không có gan chịu lửa giận của trẫm chứ?
“Hai người các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Lúc nãy ai ăn bánh táo với Kiều phi thì mau lăn qua đây ăn cùng nàng ta!” Tề Ngọc không muốn nhìn nước mắt của Thẩm Kiều, hắn ngẩng đầu lên, hất cằm nhìn hai chị em nhà họ Thôi, lạnh lùng quát nhỏ.
Thôi Tú đã bị dọa đến mức hồn phách bay khắp nơi, thân thể cứng ngắc như không biết làm gì cho phải. Thôi Cẩn thì ngược lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn vào vị hoàng thượng đang nổi giận rồi cúi đầu quỳ đến cạnh Thẩm Kiều.
Tất cả mọi người trong nội điện đều nhìn chằm chằm nàng, nghĩ thầm: ‘Lá gan của vị tiểu chủ này lớn thật!’
Thẩm Vũ nhíu mày, quả nhiên là Thôi Cẩn. Kiếp trước có thể tranh được sự sủng ái của hoàng thượng với nàng thì chỉ có một mình Thôi Cẩn.
Thôi Cẩn không dùng đũa, chỉ móc khăn gấm trong ống tay áo ra la một miếng bánh táo rồi đưa vào miệng ăn. Cho dù nàng ta đang quỳ trên mặt đất nhưng eo vai nàng ta vẫn thẳng tắp, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. So sánh với Thẩm Kiều đang chảy nước mắt nước mũi nằm sấp ở bên cạnh thì Thôi Cẩn càng giống một tần phi đang nắm phi vị hơn Thẩm Kiều nhiều.
Thẩm Ngọc hừ lạnh, hắn giơ chân đá miếng bánh trên tay Thôi Cẩn xuống.
“Một người hai người đều làm bộ dạng như sắp chết. Sao? Trẫm thiếu nợ các ngươi sao?” Đáng tiếc tâm trạng của hoàng thượng đang rất tệ.
Nếu như là bình thường thì có thể sẽ thu hút ánh mắt của hắn, nhưng lúc này thì dù làm cái quái gì cũng chỉ khiến hắn ngứa mắt. Hắn mới là người dùng gương mặt nghiêm túc để xử trí người khác, nếu như có ai nghiêm túc hơn hắn đều khiến hắn khó chịu.
Thẩm Vũ sửng sốt mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Cú đá kia của hoàng thượng rất mạnh, môi của Thôi Cẩn bị giày hắn đạp một phát sưng phồng lên.
“Còn không cút trở về?” Tê Ngọc cũng thấy đôi môi sưng đỏ của nàng ta, tâm trạng của hắn càng khó chịu, hắn bực tức quát lớn.
Thôi Cẩn cúi đầu từ từ đứng dậy, có điều nàng ta vẫn không ngăn được nước mắt, nàng ta không muốn khóc nhưng cái đau nó khiến nước mắt của nàng rơi xuống.
“Ái phi, nàng không nghe lời chú nào! Nàng còn không hiểu chuyện bằng một tú nữ mới vào cung! Đã vậy thì đừng trách trẫm trở mặt” Tề Ngọc lại bắt đầu trút giận lên người Thẩm Kiều, hắn cúi đầu nhìn bộ dạng giãy chết của Thẩm Kiều.
Bàn tay của hắn đặt lên gáy Thẩm Kiều, hơi dùng lực một chút đã khiến Thẩm Kiều nằm sấp về phía trước. Cơ thể nàng ta dùng sức ngả về sau theo bản năng, hai tay của nàng ta cũng chống lại hoàng thượng.
Tề Ngoc nhíu mày khi thấy nàng ta phản kháng, hắn giống như đã mất đi hết kiên nhẫn. Tề Ngọc nâng chân đá mạnh vào cánh tay phải của Thẩm Kiều, nàng ta không ngờ tới hắn sẽ làm thế, bởi vì mất sức chống từ hai tay nên cả người nàng ta lập tức nằm sấp về phía bên phải, gò má non nịn được chăm sóc mỗi ngày dán xuống mặt đất.
Không đợi Thẩm Kiều phản ứng, tay của hoàng thượng lại đè ót nàng ta khiến nàng ta không thể đứng lên.
“Nàng có biết bàn tay của trẫm đã bẩn vì xử lý nàng không hả? Ái phi nên nghe lời một chút, nếu không nàng sẽ thấy máu của mình đấy. Từ nay trở về sau, đừng để trẫm nghe được cái thế lực của thế gia từ miệng nàng, cũng đừng tìm Thù uyển nghi để tiến cử bất kỳ ai, nếu không thì một chút bánh táo này là xong chuyện!” Lần này Tề ngọc lại dùng sức ấn vào ót nàng ta hai cái, gò má của Thầm Kiều lập tức bị nện xuống mặt đất, dù đau đớn nhưng nàng ta không dám kêu một tiếng.
Lý Hoài Ân thở dài một tiếng khi thấy bộ dạng thảm hại của Thẩm Kiều. Nhìn đi, đây là bộ dạng muốn chết cũng không được mà sống cũng chả xong, nếu dám đi tìm đường chết thì hoàng thượng nhà ông nhất định sẽ giúp vị Kiều phi này đi đến gặp Diêm Vương ngay cho coi.
“Từ nay về sau, nếu như đám người thế gia trong miệng ngươi dám đến tìm Thù uyển nghi để bắt nàng tiến cử ai, dù ngươi hay bất kỳ ai cũng đừng để trẫm biết, nếu không thì ngươi chính là kết quả. Muốn tranh thủ tình cảm thì tự mình nghĩ cách và dùng bản lĩnh mà làm, trẫm có rất nhiều cách để chơi đùa với các ngươi!” Tề Ngọc lạnh lùng cảnh cáo, hắn đứng dậy lùi về sau hai bước, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Lý Hoài Ân lập tức móc khăn gấp từ trong ống tay áo, cung kính dâng lên cho Tề Ngọc. Quả nhiên, hoàng thượng lập tức cầm khăn chùi các ngón tay thật mạnh như muốn lột cả tầng da ra khỏi cơ thể hắn.
Lý Hoài Ân thấy rõ đây là rất ghét bỏ!
“Kiều phi vốn là một trong tứ phi nhưng không biết cách kiềm chế bản tính phóng túng của mình, làm trái cung quy, ăn hiếp người dưới, giáng xuống làm từ nhị phẩm tu dung. Vì chọc giận trẫm nên xóa bài tử ba tháng không thể thị tẩm!” Hoàng thượng mở miệng vàng quyết định kết thúc lần trừng phạt này.
“Tần thiếp tạ ơn hoàng thượng!” Thẩm Kiều vẫn nằm sấp dưới đất như trước, lúc này mái tóc búi của nàng ta rất loạn, vị trí của trâm cài bị lệch ra ngoài, quần áo vì bị chà dưới mặt đất nên trở nên rất bẩn thỉu. Cả người nàng ta cực kỳ chật vật nhưng không dám oán hận một câu, chỉ biết nhỏ giọng cảm ơn.
“Còn hai tú nữ tự tiện ra khỏi Trữ Tú cung, lần này lấy bài tử của hai người xuống, đợi bao giờ trẫm vui vẻ rồi hãy nói!” Hoàng thượng nhăn mặt, thẳng tay trừng phạt hai chị em họ Thôi.
Hai người cũng phải hành lễ tạ ơn, chẳng qua sự sợ hãi vẫn lộ rõ trên mặt các nàng. Không ai có thể đoán được tính tình của hoàng thượng lại khó ở như vậy!
“Lý Hoài Ân, đem đống bánh táo này ném cho chó ăn!” Hoàng thượng đột nhiên nhấc chân đá hộp bánh trên mặt đất, gương mặt lộ vẻ bất mãn.
Lý Hoài Ân vội vàng chạy tới cầm hộp bánh rồi xông ra ngoài như bị chó dại rượt. Cuối cùng ông cũng có thể tránh khỏi đây một lát,chẳng qua cũng không dám trốn bên ngoài quá lâu, ông dặn thái giám đang đứng ở ngoài vài câu rồi chạy vào để khỏi bị hoàng thượng trút giận.
“Còn thất thần ở đó làm gì? Cút về cung của mình đi! Mấy ngày gần đây đừng để trẫm thấy các ngươi, nếu không thì cứ chuẩn bị nhận hậu quả đi!” Hoàng thượng phất tay, gương mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ, hắn trực tiếp xoay lưng về phía các nàng.
Beta: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Thẩm Kiều không nghĩ đến hoàng tượng ép sát từng bước như vậy, gương mặt khí khái rõ ràng từng nét dính sát gần mặt nàng, trông cực kỳ anh tuấn. Gương mặt này chưa bao giờ dính sát mặt của nàng như vậy lúc hắn sủng hạnh nàng cả, tiếc rằng bây giờ đến gần nàng lại không có tâm trạng để thưởng thức.
Gương mặt Tề Ngọc rất lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài nheo lại để lộ sự nguy hiểm. Gương mặt của hắn càng thêm khinh bỉ khi thấy Thẩm Kiều dịch lùi về sau.
“Sao ái phi không trả lời trẫm? Trẫm hỏi gì thì nàng phải trả lời cái đó! Nếu không trẫm mà tức giận thì nàng hẳn biết rõ, cái thế gia trong miệng nàng tuyệt đối không cứu được nàng!” Hoàng thượng trầm giọng, lời nói mang đầy ý cảnh cáo.
Thẩm Kiều vội vàng gật đầu, chẳng qua, không để nàng nói chuyện thì nàng đã cảm nhận được gáy của nàng bị người đè lại. Tề Ngọc đột nhiên giơ tay nắm cổ nàng, đẩy nàng về phía trước còn hắn thì lùi về sau một bước, Thẩm Kiều chống hai tay lên mặt đất mới giữ được cân bằng.
“Phù phù” Âm thanh vang lên khiến tim của mọi người ở trong phòng đều run rẩy theo. Bởi vì hoàng thượng rất tức giận nên lực tay rất mạnh, Thẩm Kiều nhất định là rất đau!
“Bây giờ trẫm hỏi nàng, bánh táo này có ngon hay không?” Tiếng nói của nam nhân ngày càng lạnh lẽo khiến nhiều người đều phải run sợ.
Trong nội điện, bắp chân của Minh Ngữ, Minh Âm và Lý Hoài An đều run lên. Gương mặt lạnh lùng kia chứng tỏ hoàng thượng đang rất tức giận, mà mỗi khi hoàng thượng giận đều bắt đầu phát tác chứng bệnh thần kinh của mình. Hoàng thượng thích hành hạ những người khiến hắn ngứa mắt nhất. Bọn họ bây giờ khong có hứng thú dính líu đến tính mạng của mấy vị mỹ nhân này.
Dĩ nhiên không ai hiểu được ý nghĩ trong đầu bọn họ. Thẩm Vũ cũng biết hoàng thượng đang tức giận, ánh mắt nàng lướt qua hai chị em nhà họ Thôi. Gương mặt của cả hai để lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả người lạnh nhạt như Thôi Cẩn cũng bị dọa sợ. Chẳng qua lúc này hoàng thượng đang rất giận, xem ra hai chị em này sẽ không chiếm được chỗ tốt.
“Ăn ngon” Thẩm Kiều run rẩy trả lời, bây giờ nàng đang bị hắn ấn gần như nằm sấp xuống mặt đất, hai tay của nàng phải cố gắng lắm mới chống được thân thể mình. Cái mông vểnh lên cao làm mất đi phong thái của một phi tần, bộ dạng lúc này của nàng trông giống như con rùa đen rụt cổ, cực kỳ chật vật.
Hoàng thượng nở nụ cười lạnh giống như rất hài lòng với câu trả lời của nàng, hắn đưa tay cầm hộp bánh trên bàn ném đến cạnh nàng.
“Ái phi ở cạnh trẫm cũng đã sáu năm rồi, chắc nàng cũng biết tính của trẫm, trẫm không bao giờ ăn đồ thừa của người khác. Nếu đã ăn ngon thì ăn nhiều một chút, đừng làm lãng phí thức ăn!” Hoàng thượng giơ chân đá hộp bánh, hộp bánh lăn đến cạnh Thẩm Kiều.
Cả cung điện im lặng vô cùng, gương mặt của mọi người có chút lạ thường. Không ít cung nhân gan nhỏ bắt đầu run lên nhưng không ai dám quỳ xuống, lúc hoàng thượng nổi giận, ai cũng mong mình hóa thành một đám không khí rồi biến mất, bởi vì nếu như hắn nhìn ai không vừa mắt thì dù người kia có làm hay không làm gì cũng phải chịu phạt.
Thẩm Kiều chảy nước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống đất. Dù thế nào thì mặt mũi của nàng đã bị hắn làm mất sạch. Nghĩ đến việc nàng tiến cung sáu năm, cho dù là đối xử với cung nhân hay phi tần đều thường xuyên đùa giỡn chút tính tình, nhưng khi đối mặt với hoàng thượng, nàng đều cẩn thận từng chút, không dám phạm một lỗi nhỏ. Thế nhưng, lần này nàng lại bị hắn đánh mặt đến mức không còn mặt mũi gặp người khác!
Tề Ngọc đương nhiên cũng thấy nước mắt của nàng, thậm chí còn nhăn mày khi thấy nước mắt rơi vào trong hộp bánh. Nữ nhân quả nhiên thích rơi nước mắt, có bản lĩnh tính kế sau lưng trẫm sao không có gan chịu lửa giận của trẫm chứ?
“Hai người các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Lúc nãy ai ăn bánh táo với Kiều phi thì mau lăn qua đây ăn cùng nàng ta!” Tề Ngọc không muốn nhìn nước mắt của Thẩm Kiều, hắn ngẩng đầu lên, hất cằm nhìn hai chị em nhà họ Thôi, lạnh lùng quát nhỏ.
Thôi Tú đã bị dọa đến mức hồn phách bay khắp nơi, thân thể cứng ngắc như không biết làm gì cho phải. Thôi Cẩn thì ngược lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn vào vị hoàng thượng đang nổi giận rồi cúi đầu quỳ đến cạnh Thẩm Kiều.
Tất cả mọi người trong nội điện đều nhìn chằm chằm nàng, nghĩ thầm: ‘Lá gan của vị tiểu chủ này lớn thật!’
Thẩm Vũ nhíu mày, quả nhiên là Thôi Cẩn. Kiếp trước có thể tranh được sự sủng ái của hoàng thượng với nàng thì chỉ có một mình Thôi Cẩn.
Thôi Cẩn không dùng đũa, chỉ móc khăn gấm trong ống tay áo ra la một miếng bánh táo rồi đưa vào miệng ăn. Cho dù nàng ta đang quỳ trên mặt đất nhưng eo vai nàng ta vẫn thẳng tắp, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. So sánh với Thẩm Kiều đang chảy nước mắt nước mũi nằm sấp ở bên cạnh thì Thôi Cẩn càng giống một tần phi đang nắm phi vị hơn Thẩm Kiều nhiều.
Thẩm Ngọc hừ lạnh, hắn giơ chân đá miếng bánh trên tay Thôi Cẩn xuống.
“Một người hai người đều làm bộ dạng như sắp chết. Sao? Trẫm thiếu nợ các ngươi sao?” Đáng tiếc tâm trạng của hoàng thượng đang rất tệ.
Nếu như là bình thường thì có thể sẽ thu hút ánh mắt của hắn, nhưng lúc này thì dù làm cái quái gì cũng chỉ khiến hắn ngứa mắt. Hắn mới là người dùng gương mặt nghiêm túc để xử trí người khác, nếu như có ai nghiêm túc hơn hắn đều khiến hắn khó chịu.
Thẩm Vũ sửng sốt mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Cú đá kia của hoàng thượng rất mạnh, môi của Thôi Cẩn bị giày hắn đạp một phát sưng phồng lên.
“Còn không cút trở về?” Tê Ngọc cũng thấy đôi môi sưng đỏ của nàng ta, tâm trạng của hắn càng khó chịu, hắn bực tức quát lớn.
Thôi Cẩn cúi đầu từ từ đứng dậy, có điều nàng ta vẫn không ngăn được nước mắt, nàng ta không muốn khóc nhưng cái đau nó khiến nước mắt của nàng rơi xuống.
“Ái phi, nàng không nghe lời chú nào! Nàng còn không hiểu chuyện bằng một tú nữ mới vào cung! Đã vậy thì đừng trách trẫm trở mặt” Tề Ngọc lại bắt đầu trút giận lên người Thẩm Kiều, hắn cúi đầu nhìn bộ dạng giãy chết của Thẩm Kiều.
Bàn tay của hắn đặt lên gáy Thẩm Kiều, hơi dùng lực một chút đã khiến Thẩm Kiều nằm sấp về phía trước. Cơ thể nàng ta dùng sức ngả về sau theo bản năng, hai tay của nàng ta cũng chống lại hoàng thượng.
Tề Ngoc nhíu mày khi thấy nàng ta phản kháng, hắn giống như đã mất đi hết kiên nhẫn. Tề Ngọc nâng chân đá mạnh vào cánh tay phải của Thẩm Kiều, nàng ta không ngờ tới hắn sẽ làm thế, bởi vì mất sức chống từ hai tay nên cả người nàng ta lập tức nằm sấp về phía bên phải, gò má non nịn được chăm sóc mỗi ngày dán xuống mặt đất.
Không đợi Thẩm Kiều phản ứng, tay của hoàng thượng lại đè ót nàng ta khiến nàng ta không thể đứng lên.
“Nàng có biết bàn tay của trẫm đã bẩn vì xử lý nàng không hả? Ái phi nên nghe lời một chút, nếu không nàng sẽ thấy máu của mình đấy. Từ nay trở về sau, đừng để trẫm nghe được cái thế lực của thế gia từ miệng nàng, cũng đừng tìm Thù uyển nghi để tiến cử bất kỳ ai, nếu không thì một chút bánh táo này là xong chuyện!” Lần này Tề ngọc lại dùng sức ấn vào ót nàng ta hai cái, gò má của Thầm Kiều lập tức bị nện xuống mặt đất, dù đau đớn nhưng nàng ta không dám kêu một tiếng.
Lý Hoài Ân thở dài một tiếng khi thấy bộ dạng thảm hại của Thẩm Kiều. Nhìn đi, đây là bộ dạng muốn chết cũng không được mà sống cũng chả xong, nếu dám đi tìm đường chết thì hoàng thượng nhà ông nhất định sẽ giúp vị Kiều phi này đi đến gặp Diêm Vương ngay cho coi.
“Từ nay về sau, nếu như đám người thế gia trong miệng ngươi dám đến tìm Thù uyển nghi để bắt nàng tiến cử ai, dù ngươi hay bất kỳ ai cũng đừng để trẫm biết, nếu không thì ngươi chính là kết quả. Muốn tranh thủ tình cảm thì tự mình nghĩ cách và dùng bản lĩnh mà làm, trẫm có rất nhiều cách để chơi đùa với các ngươi!” Tề Ngọc lạnh lùng cảnh cáo, hắn đứng dậy lùi về sau hai bước, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Lý Hoài Ân lập tức móc khăn gấp từ trong ống tay áo, cung kính dâng lên cho Tề Ngọc. Quả nhiên, hoàng thượng lập tức cầm khăn chùi các ngón tay thật mạnh như muốn lột cả tầng da ra khỏi cơ thể hắn.
Lý Hoài Ân thấy rõ đây là rất ghét bỏ!
“Kiều phi vốn là một trong tứ phi nhưng không biết cách kiềm chế bản tính phóng túng của mình, làm trái cung quy, ăn hiếp người dưới, giáng xuống làm từ nhị phẩm tu dung. Vì chọc giận trẫm nên xóa bài tử ba tháng không thể thị tẩm!” Hoàng thượng mở miệng vàng quyết định kết thúc lần trừng phạt này.
“Tần thiếp tạ ơn hoàng thượng!” Thẩm Kiều vẫn nằm sấp dưới đất như trước, lúc này mái tóc búi của nàng ta rất loạn, vị trí của trâm cài bị lệch ra ngoài, quần áo vì bị chà dưới mặt đất nên trở nên rất bẩn thỉu. Cả người nàng ta cực kỳ chật vật nhưng không dám oán hận một câu, chỉ biết nhỏ giọng cảm ơn.
“Còn hai tú nữ tự tiện ra khỏi Trữ Tú cung, lần này lấy bài tử của hai người xuống, đợi bao giờ trẫm vui vẻ rồi hãy nói!” Hoàng thượng nhăn mặt, thẳng tay trừng phạt hai chị em họ Thôi.
Hai người cũng phải hành lễ tạ ơn, chẳng qua sự sợ hãi vẫn lộ rõ trên mặt các nàng. Không ai có thể đoán được tính tình của hoàng thượng lại khó ở như vậy!
“Lý Hoài Ân, đem đống bánh táo này ném cho chó ăn!” Hoàng thượng đột nhiên nhấc chân đá hộp bánh trên mặt đất, gương mặt lộ vẻ bất mãn.
Lý Hoài Ân vội vàng chạy tới cầm hộp bánh rồi xông ra ngoài như bị chó dại rượt. Cuối cùng ông cũng có thể tránh khỏi đây một lát,chẳng qua cũng không dám trốn bên ngoài quá lâu, ông dặn thái giám đang đứng ở ngoài vài câu rồi chạy vào để khỏi bị hoàng thượng trút giận.
“Còn thất thần ở đó làm gì? Cút về cung của mình đi! Mấy ngày gần đây đừng để trẫm thấy các ngươi, nếu không thì cứ chuẩn bị nhận hậu quả đi!” Hoàng thượng phất tay, gương mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ, hắn trực tiếp xoay lưng về phía các nàng.