Chương 4 : Cầu ban hươu quyền được không?!
>**Bọn nhỏ bình thường nghe người lớn trong thôn nói, Vân Thường Nhi một khi xuống tay tàn nhẫn, mười người đàn ông cũng không đủ nàng đánh.
Kết quả hiện tại nàng cũng bị bắt được, kia còn thể chạy cái gì?
Cho nên đang êm đẹp đi bắt con dế cái làm gì a, còn tin tưởng vững chắc nhiều người sẽ không sợ hãi, như thế rất tốt, ba gã đàn ông, một tay kẹp một tiểu oa nhi, trực tiếp đem người bắt hết rồi!
Nhưng mà Vân Thường Nhi không giống đám người Vân Tiểu Niên chỉ biết kinh hoảng thất thố, từ sau khi nàng tự mình bị "quải" tiến vào, đôi mắt liền chỉ nhìn chằm chằm vào con hươu nhỏ đang chảy không ngừng phía trong góc.
Trên người con hươu có miệng vết thương lớn, vừa được ai xé mảnh vải đắp lên.
Nhưng mà mảnh vải vẫn chưa cầm được máu, máu tươi còn đang chậm rãi chảy, Vân Thường Nhi lúc trước ngửi được mùi máu tươi chính là trên người nó phát ra.
Con hươu nhìn thấy Vân Thường Nhi tiến vào, cũng hơi hơi giãy giụa một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Tròn tròn con ngươi giống như hàm chứa nước mắt, đáng thương hề hề, như cầu xin người khác giúp đỡ.
Vân Thường Nhi nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, bỗng nhiên lại nghe thấy hai tên nam nhân che mặt đang canh chừng họ nói chuyện.
Bọn họ đang bàn bạc giá cả buôn bán tiểu hài tử, trong đó một tên che mặt nhìn mặt Vân Thường Nhi đánh giá một vòng, xoa xoa tay nói với đồng bọn:
"Đêm nay thật kiếm lời, thế nhưng gặp được nữ oa xinh đẹp như vậy! Ngày mai chúng ta tăng giá lên vài lần, đem nàng bán cho địa chủ nhà họ Vương, cho họ con dâu nuôi từ bé cho đứa con tàn tật của hắn, đây chính là một khoảng thu lớn a!"
Tên che mặt nam khác lại nói: " Nhà Vương địa chủ tính là cái gì? Lý huyện trưởng huyện Quỳnh Sơn ngươi biết không? Hắn đối với nữ hài tử chưa trưởng thành a, đặc biết có thú " tính ", chúng ta đem nàng bán qua đó, đừng nói gấp vài lần, giá cả gấp mười lần hắn cũng nguyện ý mua!"
Vân Thường Nhi nghe được hai người nghị luận "Giá cả" chính mình, mặt không biết sắc mà liếc mắt nhìn qua một cái.
Thấy bọn họ thảo luận nửa ngày, còn dùng ánh mắt khó diễn tả thành lời không ngừng hướng trên người chính mình ngắm, nàng nhíu đôi mắt nhíu, thần sắc dần trở nên lạnh lùng.
Trong chốc lát sau, hai người lại nói sang chuyện khác, bắt đầu đề cập đến con hươu nhỏ trên xe.
Trong đó một tên che mặt đạp một chân con hươu, nói muốn đem nó làm thịt, da hươu sừng hươu nhung hươu cầm đi bán, còn thịt hươu cất giữ để bản thân ăn.
Một tên che mặt khác thì tại trên miệng vết thương con hươu hung hăng dẫm đạp, bức cho nó phát ra tiếng kêu rên suy yếu lại thảm thiết, lúc này mới vừa lòng mà cười ha ha, nói muốn dự định lấy lộc tiên, trở về dùng tráng dương bổ thận hưởng diễm phúc.
Vân Thường Nhi sắc mặt lạnh hơn, ánh mắt càng trầm, nhìn hướng người kia giẫm đạp miệng vết thương của con hươu.
Lúc này bên ngoài xe tiếng gió càng lúc càng lớn, căn cứ dựa vào hiểu biết của nàng đối với địa hình chung quanh thôn trang, nàng biết xe ngựa đang tiến gần dãy núi ngoài thôn.
Thấy thời cơ đã đến, nàng không hề nhẫn nại, sau khi xác nhận chính xác vị trí xe ngựa, đôi tay bị trói phía sau của nàng dùng sức cắt đứt dây thừng đồng thời gỡ bỏ.
Hài tử bên trong nguyên bản còn tuyệt vọng, bỗng nhiên thấy trói buộc trên Vân Thường Nhi biến mất.
Bọn họ mỗi người trợn mắt há hốc mồm: Chặt đứt dây thừng?!
Như thế nào làm được?!
Bọn họ bị trói đến nay, sức lực đều dùng cạn rồi, cũng không thể cởi bỏ đoạn dây thừng này a?!
Nhưng Vân Thường Nhi chính là chặt đứt, nhanh chóng giơ một cái cung nhỏ lên, dùng viên đá nhặt được trước khi lên xe, bắn về phía tên che mặt đối diện nàng: "Hưu ——"
"Ngao!!!"
Một tên che mặt khác không kịp phản ứng, Vân Thường Nhi đã nhanh chóng đứng dậy, một chân đá vào phía sau lưng hắn!
Sức lực thật lớn khác hẳn với hài tử cùng tuổi khiến tên che mặt nháy mắt quăng ngã ra cửa xe, lăn đến phía dưới bánh xe, ngao ngao kêu thảm thiết!
Vân Thường Nhi thuận tay đẩy, đem tên che mặt trúng đạn cũng đẩy ra ngoài xe!
Hai cái đại nam nhân nháy mắt bị quét sạch, gây ra động tĩnh rất lớn.
Bên ngoài xa phu sợ tới mức vội vàng dừng xe, lại không biết Vân Thường Nhi đã đứng ở phía sau hắn, giơ cung chờ hắn quay đầu lại. Ngay lúc hắn quay đầu, nàng hướng hắn nghịch ngợm cười, lắp hai cục đá vào cung nhắm chuẩn hai mắt hắn——
Bạch bạch!
"Ngao!!!"
......
Xa phu rơi xuống đất, xe ngựa bị tiếng rống của xa phu, sợ tới mức cất bước liền chạy!
Tức khắc bên trong xe lung lay, một trận xóc nảy!
Vân Thường Nhi xem địa hình bên ngoài xe, lại lấy một viên đá đặt ở trên cung, hướng bên trái mặt con ngựa bắn ra.
Ngựa tức khắc hí vang một tiếng, xoay vòng lại, chạy hướng bên phải núi lớn.
Hài tử bên trong xe bởi vì phương hướng đột nhiên thay đổi, ngồi không xong, ngã trái ngã phải.
Con hươu kia nhanh chóng từ trong góc trượt ra tới, mắt thấy liền phải vọt ra ngoài xe!
Vân Thường Nhi đặt mông ngồi trở lại, khuỷu tay chống khung cửa, ổn định chính mình.
Một chân che ở phía trước con hươu, phòng ngừa nó trượt ra ngoài, một chân khác ngăn ở phía trước cửa xe ngựa, bảo vệ tiểu hài tử.
Đồng thời nàng cũng không rảnh tay, nhanh chóng mở trói trên người hài tử. Đến khi xe ngựa vọt vào trong núi, bị thân cây chắn lại, hài tử trong xe đã giúp nhau mở trói xong.
Trong xe trừ bỏ Vân Thường Nhi, tổng cộng còn có sáu vị hài tử.
Vân Thường Nhi nghe phía sau truyền đến âm thanh chạy bộ, biết là ba gã nam nhân kia chưa từ bỏ ý định đuổi theo.
Liền đối với sáu hài tử chỉ chỉ đường núi phía trước, ý tứ làm cho bọn họ chạy hướng vào trong núi.
Sáu tiểu hài tử lại khủng hoảng không thôi, sống chết không muốn xuống xe —— nơi đó chính là sâu bên trong núi! Đang buổi tối lại núi sâu a!
Nghe đồn vân gia thôn bốn phía núi lớn đều có mãnh thú ẩn nấp, cực thích ăn thịt người, bọn họ hướng bên trong chạy, không phải mới vừa thoát ra từ một cái tuyệt cảnh, lại nhập một cái tuyệt cảnh khác sao?!
—— bọn họ đúng là muốn lên núi kiến thức "Việc đời" không sai, nhưng cũng không muốn tại tình huống hiện tại lên núi a!
Nhưng tại bọn hắn còn nơm nớp lo sợ không chịu di chuyển, thì Vân Thường Nhi từ trước đến nay hay cười chợt biểu tình rét lạnh, liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Bọn nhỏ lập tức đánh cái rùng mình, đầu óc chưa kịp chuyển liền toàn bộ lăn xuống dưới......
Vân Thường Nhi nhanh chóng theo sát, nắm lấy sừng con hươu kéo nó nhảy ra khỏi xe.
......
Thân mình con hươu bỗng nhiên treo trên không: "......"
Uy!!!
Có thể xin một chút hươu quyền sao?!
Miệng vết thương còn đang đổ máu nha!!
Hơn nữa thân mình ở không trung lắc rồi lại rung, nội tạng thậm chí đều muốn nảy ra rồi!!!
Nhưng Vân Thường Nhi không hề có lòng thương hại, sau khi xuống xe mới đem con hươu ôm lấy, nhanh chóng chạy đến phía trước sáu tiểu hài tử dẫn đường, ý bảo bọn họ tay nắm tay đi theo nàng mau.
Phía sau âm thanh mắng chửi cùng tiếng bước chân vang lên không ngừng, Vân Thường Nhi cũng không hoảng loạn, đi vài bước lại quay đầu lại xem, xác định hài tử không có thất lạc.
Nơi này đường núi thập phần phức tạp, nếu là người không quen thuộc địa hình, thực dễ dàng lạc đường.
Nàng không lo lắng bị tên che mặt đuổi theo, chỉ cần bảo đảm hài tử không lạc đường, tránh thoát ba gã nam nhân kia thập phần đơn giản.
Vì thế ngay sau khi nàng xác định hài tử hiểu được chăm sóc đồng bạn, nàng lại nện bước nhanh hơn, nhanh chóng ở phía trước dẫn đường. Nhưng chính là nàng chưa từng dự đoán được, nơi này đường núi tối tăm, mới vào núi còn có chút ít ánh trăng rọi xuống, bọn nhỏ miễn miễn cưỡng cưỡng còn thấy rõ con đường, theo mọi người thâm nhập về sau, đường núi lại càng khó nhìn, vài cái hài tử không ngừng đụng vào trên thân cây, đầu đều mau sưng to.
Lại đi tiếp một đoạn đường, một tiểu hài tử trong đó rốt cuộc nhịn không được, oa một tiếng khóc lớn: "Ta nhìn không thấy đường!!!"
Ở phía trước như giẫm trên đất bằng Vân Thường Nhi bỗng nhiên dừng lại, nhíu lại mày một hồi xem bọn họ.
Trong núi gió vù vù thổi đến, bọn nhỏ hiển nhiên thực sợ hãi, thân mình bắt đầu run rẩy.
Tại bọn buôn người còn đang liều mình đuổi theo phía sau, Vân Thường Nhi minh bạch nếu dừng lại vào lúc này, không đến bao lâu liền sẽ bị bọn họ đuổi kịp.