Chương 1 : Lăng Xương, Tần Phương
Nam nhân là người có độ lượng người, nhân từ và đức hiếu sinh là của thánh nhân, ta họ Tần tên Phương đại gia không phải, thánh nhân cũng không vậy lấy cái gì nhân từ đức độ?
Cơm bữa no bữa đói a...có gì tốt cứu giúp cái người không quen này?
Ai không biết cả đảo Lăng Xương này, khó khăn nhất không phải ta sao, ông trời thích đùa cứ đùa thôi, việc gì cũng chơi lớn như vậy...là là, nhà người ta con gái lớn lên xinh đẹp như thế, để ta gặp được nàng làm gì, đã thế còn người mặt mũi tái xanh, khẳng định là đói như ta, nên mới ngất xỉu đây này.
Không cứu nàng ta thì thương tâm a, cứu nàng thì ta thương cái bụng ta a... Ông trời ơi!!!
Quả thật gầm thét trong lòng nửa ngày trời, hắn không đành lòng nhìn cô gái ấy nằm bất tỉnh trong rừng sâu này. Chỉ hi vọng đánh cược một lần, kiếm lời cái lên làm đại gia đảo Lăng Xương. Không cần tiền tài như Trương Minh hắn, ít ra tối thiểu gấp hai ba lần cha hắn là được rồi.
Hắc hắc....
Ực ực... Phía trong phòng vang lên tiếng uống nước mới làm Tần Phương hết mộng mơ, hắn xoa xoa cái bụng... Thật ra thì ta cái này con mẹ nó hiện thực.
Báo đáp chưa có, ngày đó không biết có đến không nhưng mà cái này nhẫn nhịn cơn đói cho cái kia cô gái, thật khiến người ta cảm động a.
Hai ngày, hắn cũng tra tấn mình đủ rồi...
Trong phòng...
Ta, áo quần của ta đâu? Ai, cái này áo bẩn này của ai, áo này không phải của nam nhân chứ... Ta, ta "nức nở" lại "nức nở"...
Nửa giờ trôi qua tiếng nức nở trong phòng vọng ra, ngoài hiên nhà Tần Phương cũng oa oa khóc như mưa, ta cái này không phải cứu cái gì tiểu thư a. Vừa tỉnh dậy đã thút thít trong nhà, không phải bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà cũng là cái gia tài phá sản a... Có thể còn là cha mẹ chết hết một đường lang thang a... Ta còn cái gì báo đáp có thể được... Aaaa
Càng nghĩ càng cay đắng, càng cảm thấy mình đây là đi làm từ thiện hai ngày, rồi không được cái gì, còn mất thêm cái bộ quần áo mới mua được hơn hai năm... Cái này thì thê thảm.
Hắn không nhịn được nữa. Ta cái này phải đòi công đạo.
Két két, cửa phòng mở ra.
" cởi quần áo, nhanh" cái này chữ cởi quần áo đặc biệt to rõ, cô gái còn một giọng nức nở cũng dừng, mộng nửa ngày mới trừng một đôi tròn xoe con mắt nhìn chằm chằm Tần Phương.
Hắn cũng vô ý thức lui lại hai bước... Thốt lên
" cái này con mắt cũng quá đẹp a"
Cô gái lại mộng. Trừng to mắt trực tiếp ngất xỉu.