Chương : 18
Sáng hôm sau việc Ninh Thường Tại được thăng 2 cấp lên đến Quý nhân liền tạo nên một trận sóng gió mới. Phải nói việc thị tẩm xong được thăng cấp là chuyện bình thường nhưng thăng từ Thường Tại lên Quý nhân thì có chút quá nhanh.
Mà hôm nay Tú hiên người vào người ta như nước chảy. Thứ nhất là người bên Thượng cục cho người qua xin lỗi về việc cắt giảm phân lượng trước kia của Vũ Ngưng. Thứ hai là do đích thân Chu Đại tổng quản thân tín bên người hoàng đế đem thánh chỉ đến, lại dắt theo 2 cung nữ, 1 thái giám đến cho Ninh Vũ Ngưng đúng theo như phân vị hiện tại. Thứ ba, quà của các vị nương nương, chủ tử đi vào không ngớt, đó cơ hồ cũng chính là quy luật ngầm trong hậu cung.
Ngay cả Thái hậu luôn tụng kinh niệm Phật cũng cho Hồng Cô Cô đem một tượng Phật đến tặng cho nàng. Khỏi nói mấy vị kia phải vò khăn đập tách trà đến mức độ nào.
Mà vị Ninh Quý Nhân này ngoài mệt mỏi đau nhức thì một chút vui mừng cũng không có. Nàng quỵ gối tiếp chỉ, sau đó ngoan ngoãn uống hết một bát canh "dưỡng thân" do Hoàng đế ban thưởng liền đi vào trong. Tất nhiên là vẫn đợi sau khi gửi hồng bao cho Chu Đại tổng quản và tiễn hắn ra khỏi Tú hiên.
Vũ Ngưng ngồi xuống ghế quý phi mà bọn cung nhân vừa đem đến. Vẫn là ngồi trên đồ quý giá thì cảm giác sẽ khác hẳn. Mệt mỏi nàng nằm xuống, tay buông lỏng đặt lên eo, phân phó với Ngọc Châu:
- Em cho bọn họ ghi lại danh sách quà mừng ngày hôm nay, cất vào khố phòng. Nhớ ghi chép cẩn thận, cất giữ kỷ càng. Còn nữa gọi hết cung nữ, thái giám vào đây cho ta.
Ngọc Châu phấn khích vâng một tiếng, liền đi ngay.
Một canh giờ sau, bên ngoài có bước chân lục đục đi vào.
- Tiểu chủ, bọn họ đến rồi.
Vũ Ngưng khẽ động, nàng chớp chớp mắt, ngáp ngắn ngáp dài vài cái, một thân lười nhác ngồi dậy. Ngọc Châu đưa tay dìu lấy nàng đứng dậy. Ngọc Châu nay đã lên chức đại cung nữ của Tú hiên, nàng có phần phấn khích lạ thường, lại phải nói đại cung nữ sẽ có phân lệ riêng giành cho cung nữ, không giống với các cung nữ bình thường.
Vũ Ngưng lại ngáp một cái, nàng quét mắt nhìn về 4 người đang quỳ phía dưới.
- Ngước mặt lên cho ta xem.
2 cái cung nữ, 2 cái thái giám liền thành thật mà ngước lên, trong đó một tên là đi theo Vũ Ngưng khi nàng được phân đến Tú hiên tên là Tiểu Thuận tử.
- Được, đều là những người bộ dáng thành thật. Ta đây cũng không phải chủ tử tốt, chỉ cần sau này các ngươi đã đi theo ta thì nên một lòng trung thành, ta tốt các ngươi đều tốt, ta xấu các ngươi đều không có kết cục tốt đẹp gì. Nếu các ngươi thân do người khác cài vào thì nên thành thật khai báo, Vũ Ngưng ta sẽ không gây khó dễ....
Nàng lại ngáp một cái, bộ dạng hết sức tùy ý:
- Nếu giấu diếm có ý đồ không tốt để ta biết được thì Thận Hình Tư chưa phải là con đường cuối cùng của các ngươi, nhớ cho kỹ!
Bọn người phía dưới, tay chân run lập cập, luôn miệng khẳng định:
- Xin chủ tử yên tâm, nô tỳ / nô tài luôn luôn một lòng với người...
Tiếng dập đầu vang lên, Vũ Ngưng chỉ nheo nheo mắt nhìn. Mãi một lúc sau, nàng mới lên tiếng:
- Được rồi, ta tin các ngươi, không cần dập đầu nữa.
Quay sang Ngọc Châu, nàng chỉ tay vào 2 cung nữ phía dưới:
- Ngươi tên gì?
Nữ tử dung mạo bình thường, có phần lanh lợi, đáp:
- Bẩm chủ tử nô tỳ tên Hồng Hoa.
Vũ Ngưng lại đưa tay chỉ vào người còn lại:
- Còn ngươi?
Cung nữ thân người có chút mập mờ, gương mặt phúc hậu, lại có chút nghiêm túc:
- Bẩm chủ tử, nô tỳ tên Ngọc Quý.
Vũ Ngưng gật gật, hài lòng:
- Tốt, Hồng Hoa sau này gọi là Ngọc Đào, cùng Ngọc Quý nghe theo Ngọc Châu. Các ngươi tốt ta sẽ không bạc đãi.
- Đa tạ chủ tử chiếu cố / đa tạ chủ tử ban tên.
Vụ Ngưng lại nhìn sang tên thái giám đang quỳ phía dưới:
- Ngươi tên gì?
Vị tiểu công công liền nhanh nhẹn:
- Bẩm nô tài là Tiểu Phúc tử.
- Được. Sau này đi theo Tiểu Thuận tử, an bày cho thỏa đáng.
Nói rồi, nàng quay sang Ngọc Châu:
- Ngọc Châu, ban thưởng cho mỗi người một cái hầu bao đỏ.
4 người phía dưới dập đầu lần nữa, tạ ơn:
- Đa tạ chủ tử ban thưởng.
Vũ Ngưng sau khi củng cố thế lực xong, liền khoác tay cho bọn họ lui ra:
- Được rồi, ngày sau làm việc cho tốt.
Nàng nhẹ nhàng đi vào trong, bước chân dịu dàng hết mức có thể.
Phải biết trong hậu cung, nguy hiểm nhất là nô tài do người khác cài vào. Việc nuôi một nô tài phản chủ là vô cùng nguy hại đến nàng, trước tiên cứ lập uy trước, ngày sau còn dài nàng không sợ tìm không ra sơ hở..
Nhưng Vũ Ngưng lại không biết được rằng những nô tài này đều là cực phẩm Hoàng đế đích thân đem đến cho nàng. Sau này là tuyệt đối trung thành và chỉ có tuyệt tuyệt đối trung thành!
Liên tiếp 4 ngày sau, Hoàng đế đều lật thẻ bài của Vũ Ngưng, trong cung có người đã thật sự chịu hết nổi.
Vũ Ngưng hôm nay tinh thần sảng khoái, liền mang theo Ngọc Châu, Ngọc Quý ra bên ngoài Trữ tú cung hái hoa cẩm tú xanh về làm bánh phấn hoa. Trong Tú hiên cũng có nhưng hoa không đẹp bằng ngoài vườn lớn.
Chủ tử ba người vừa ngắm hoa vừa vui vẻ thì từ xa đã nghe được tiếng cười đùa của vài nữ tử. Ngước mắt lên nhìn, liền khiến cả người nàng căng cứng. Nữ tử trước mặt này..... nàng có chết lần nữa cũng không thể quên!
Phúc thân hành lễ, nàng quỵ gối:
- Thiếp thân tham kiến Đơn Thục Nghi, Thục Nghi cát tường.
Nữ nhân gọi là Đơn Thục Nghi dáng vẻ xinh đẹp, không xuất sắc diễm lệ như Hiền phi, không đoan trang thanh thiết như Lệ Tần cũng không băng lãnh như vị Cao Tài Tử nhưng nhìn chung nàng vẫn là một mỹ nhân yêu kiều.
Nữa khắc sau vẫn không thấy vị kia cho đứng lên, chân Vũ Ngưng có chút chịu không nổi do đêm qua tên Hàn đế quá sức.
Chết tiệt!Nàng thầm chửi mắng trong lòng!
Chân thật sự không chịu đựng được nữa, nàng té xuống nền đất, Ngọc Châu, Ngọc Quý hốt hoảng kêu lên:
- Chủ tử, chủ tử.
Sau khi 2 người Ngọc Châu đỡ nàng dậy, nàng vẫn giữ bộ dáng hành lễ, đầu cúi thấp:
- Xin nương nương bỏ qua cho thiếp thân lỗ mãng.
Đơn Thục Nghi phe phẩy cánh quạt, nàng quay sang Châu tuyển thị đang đứng vui xem kịch kia, nói:
- Ngươi nhìn xem, quả lời đồn không sai, Ninh Quý Nhân thân thể yếu đuối, đến hành lễ cũng ngất xỉu...
Châu tuyển thị cười nói thêm:
- Ninh tỷ tỷ quả thật có chút hư nhược, thiếp thân nghe nói Ninh tỷ tỷ hầu hạ Hoàng thượng mấy ngày liên tiếp....
Nói đến đó nàng bỏ lửng, làm cho người nghe có chút chán ghét. Chẳng khác nào Ninh Vũ Ngưng nàng ỷ vào sủng hạnh của hoàng đế mà giả vờ yếu đuối.
Oan cho nàng quá, thân thể nàng vốn suy nhược thật mà!!!
Đơn Thục Nghi vẫn không cho nàng đứng lên, vị này hẳn là cố tình làm khó:
- A bổn cung quên mất, xin lỗi Ninh muội muội, muội mau đứng lên đi, kẻo lại té xỉu thì không hay.
Ninh Vũ Ngưng cung kính:
- Thiếp thân đa tạ nương nương.
Đến khi nàng an ổn đứng lên rồi thì vị Đơn Thục Nghi kia lại ra vẻ tiền bối:
- Bổn cung nói này Ninh muội muội, bổn cung hiểu rõ thân hầu hạ hoàng thượng sẽ rất mệt mỏi nhưng cũng không thể vì thế mà làm mất lễ nghĩa được. Lần này may mắn muội gặp ta, nhỡ như lần sau gặp Hiền Phi, Hoa Phi hay là gặp Hoàng thượng, Thái hậu nương nương mà thiếu quy củ như thế thì thế nào được?
Vũ Ngưng cố kìm câm hận trong lòng, nàng phải nhịn, phải nhịn. Phân vị nàng thấp hơn ả ta, nàng không nên phản kháng trong lúc này được. Không hay chút nào!
Vũ Ngưng cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:
- Thiếp thân biết mình thất lễ, thứ xin nương nương dạy bảo.
Đơn Thục Nghi làm bộ làm tịch đưa tay đỡ lấy người nàng, nói:
- Muội muội, bổn cung đã nói không trách muội muội rồi mà.
Câu trước yêu thương, câu sau đã hắc một thau nước lạnh vào nàng:
- Nhưng phàm là có lỗi phải phạt, như vầy đi, bổn cung hôm nay phạt muội muội quỳ ngay vườn cấm tú này 1 canh giờ. Xem như là răn dạy tội thất lễ... a ta cũng không muốn đâu...nhưng...
Không đợi cho Đơn Thục Nghi nói tiếp, Vũ Ngưng đã một đường quỳ thẳng xuống mà tạ ơn:
- Ý của nương nương thiếp thân hiểu rõ, xin nương nương không cần phiền lòng. Thiếp thân hôm nay thất lễ quả là hổ thẹn trong lòng.
Vũ Ngưng quỳ xuống nền đá cằn cỗi, phía sau Ngọc Châu Ngọc Quý cũng cùng quỳ. Phía trên Châu tuyển thị bộ dáng thích thú thầm cười trộm.
Đơn Thục Nghi xoa xoa trán:
- Thôi thôi, dìu bổn cung về, nhìn Ninh muội muội chịu phạt làm cho bổn cung thật đau lòng.
- Bích Nhi, ngươi ở đây canh đủ một canh giờ cho bổn cung. Sau đó đích thân dìu Ninh Quý Nhân về Tú hiên, không được chậm trễ ảnh hưởng đến sức khỏe của Ninh muội muội.
Nói rồi Đơn Thục Nghi xoa xoa mí mắt:
- Bổn cung đi trước, ở đây bổn cung đau lòng quá!
Vũ Ngưng một thân quỳ thẳng tắp, nàng hiểu trước sau gì thì một Quý nhân đang vinh sủng như nàng cũng phải chịu tội. Nhưng quỳ một canh giờ ngay chỗ này thì thật cũng đủ ác rồi. Phải biết nữ tử cổ đại liễu yếu đào tơ nào được mạnh mẽ như nữ tử hiện đại.
Lại nói cái thân thể này dù đang được điều dưỡng trong không gian vàng, nhưng cũng không thể một ngày khá lên được. Quỳ một canh giờ, rõ là muốn lấy nữa cái mạng của nàng mà!
Vũ Ngưng đưa mắt nhìn về vị Châu tuyển thị kia, hai mắt nheo lại, gọi lớn:
- Xin Châu Tuyển thị dừng bước.
Châu Mộc Mộc - Châu tuyển thị dừng lại, mà Đơn Thục Nghi đang vịn tay nàng cũng dừng lại theo.
- Ninh Quý Nhân là có gì muốn nói với ta?
Vũ Ngưng lưng quỳ thẳng, một thân xinh đẹp lộng lẫy dưới nắng. Nàng khẽ cong môi, nhu hòa nói:
- Châu Tuyển thị, ta lệnh cho ngươi quỳ xuống!
Châu Mộc Mộc cả kinh, nàng ta trố mắt nhìn Vũ Ngưng, lại quay sang cầu cứu Đơn Thục Nghi.
Vị Thục Nghi biểu tình không vui, hỏi:
- Đây là có ý gì chứ hả Ninh Quý Nhân?
Vũ Ngưng vẫn khoan khai, đáp:
- Đơn tỷ tỷ phạt quỳ thiếp thân là đúng đắn, phàm nữ nhân hậu cung trên có Hoàng Thượng, Thái Hậu, dưới có bá tánh ắt không thể nào mất đi lễ nghĩa quy củ được. Thiếp thân tự cho là mình quá mức hổ thẹn, không xứng đáng với tâm ý tỷ tỷ dạy bảo...
Châu Mộc Mộc ngơ ngác, nàng ta tiến lên một bước, hỏi:
- Ninh Quý Nhân ngươi bị phạt quỳ thì liên quan gì đến ta?
Vũ Ngưng hai tay che miệng cười duyên, lại bỗng dưng thần sắc sắc sảo, hai mắt đanh lại, cả thân phát ra một luồng lãnh khí áp bức người:
- Ngươi thân là một Tuyển thị Tòng Thất phẩm, so phân vị thua ta đến 3 cấp, thế nhưng khi gặp ta một cái hành lễ cũng không có. Ngươi đặt lời giáo huấn dạy bảo của Đơn Thục Nghi ở đâu?
Châu Mộc Mộc hốt hoảng, nàng ta cơ hồ không nghĩ được Ninh Vũ Ngưng sẽ bắt chẹt đến trên đầu nàng ta. Lại vịn vào Đơn Thục Nghi mà xem thường Quý nhân Chính lục phẩm.
- Lại nói, ngươi xem Hiền Phi, Hoa Phi, Thái Hậu, Hoàng thượng đặt ở chỗ nào. Mà ngay cả quy củ hành lễ ngươi cũng không làm được, có xứng đáng để hầu hạ Hoàng thượng, vì ngài khai chi tán diệp, dạy dỗ Công chúa Hoàng tử? Hả?
Quá nặng rồi! Đem đến người Đơn Thục Nghi mà nói đã làm cho Châu tuyển thị hết đường chối cãi, nay lại đem đến trên người các vị kia....a hèm, xem ra Châu tuyển thị chạy trời cũng không chối được tội.
Vũ Ngưng đưa mắt nhìn về phía Đơn Thục Nghi cúi đầu cung kính:
- Thiếp thân nói như thế, có đúng không Đơn tỷ tỷ?
Hai tiếng tỷ tỷ kéo dài ra như muốn kéo hết da óc Xa Thiết Thiết ra ngoài, nàng ta trong lòng một cỗ tức tối nhưng chung quy là do Châu Mộc Mộc huênh hoang không biết phép tắc, có muốn bao che cho ả ta cũng không được.
Xa Thiết Thiết cười cười:
- Ninh Quý Nhân nói phải, nữ nhân hậu cung không thể không biết lễ nghĩa như vậy được.
Châu Mộc Mộc nhìn về Đơn Thục Nghi, nàng ta trực trào như muốn khóc:
- Nương nương....
Đơn Thục Nghi nhìn nàng, trong bụng chỉ có khó chịu cùng chán ghét. Vị Châu tuyển thị này tưởng đâu thông minh nhưng thực chất cũng quá ngu dốt đi. Lần này là nàng đang giáo huấn răn đe Ninh Quý Nhân, mà nàng ta lại không khôn khéo phối hợp. Để giờ đây tiến thoái lưỡng nan, nàng tự dưng lại bị gõ gõ đến trên đầu. Đồn ra ngoài, người khác sẽ chê cười người bên cạnh nàng không biết quy củ lễ nghi lại đi dạy người khác.
Thật là ngu dốt, tức chết nàng mà!
- Ngươi đó, nên nghe theo Ninh Quý Nhân dạy dỗ, mau quỳ xuống đi.
Vũ Ngưng quan sát sắc mặt hai người bọn họ thì không khỏi muốn cười haha vài tiếng.
Bắt chẹt bà à? Còn lâu đi!!!
- Châu Tuyển thị, quỳ lĩnh phạt 2 canh giờ tại đây cho ta.
Đơn Thục Nghi sa sầm mặt, Ninh Quý Nhân, con ả hồ ly này là muốn mượn Châu Tuyển thị đánh lên đầu nàng đây mà.
- Ninh Quý Nhân, bổn cung phạt ngươi một canh giờ, sao ngươi lại phạt nàng ta hai canh? Ngươi đây là có ý gì?
Vũ Ngưng cung kính, đáp:
- Bẩm nương nương, vừa rồi người không nghe Châu tuyển thị xưng ta gọi ngươi với thiếp thân à? Người nghĩ xem, thiếp thân dù gì cũng được Hoàng thượng thăng lên thành Quý Nhân mà lại bị một Tuyển thị nho nhỏ xem không lọt vào mắt.. Hu..hu...oan uổng cho thiếp thân quá... oan uổng quá....
Nàng vừa nói vừa khóc lóc đến hoa lê đái vũ khiến Đơn Thục Nghi như muốn phát điên lên.
Được rồi, Ninh Quý Nhân, hôm nay ngươi thắng!
- Châu Tuyển thị vô phép không biết quy cũ, bổn cung răn dạy Ninh Quý Nhân cũng như răn dạy cho ngươi... Sau này phải đặt quy củ hoàng gia lên làm đầu, không được thất lễ làm mất mặt Hoàng Thượng cùng Thái hậu nương nương. Các ngươi đã nghe rõ chưa?
Những người đồng loạt đang quỳ đều cúi đầu tạ ơn:
- Thiếp thân / nô tỳ đa tạ nương nương răn dạy.
Đơn Thục Nghi phất tay rời đi, trên mặt là vô vàn cảm xúc tức giận:
- Hồi Khôn Dực cung, bản cung thật mệt mỏi...
Ninh Vũ Ngưng, ngươi được lắm!!!!
Mà hôm nay Tú hiên người vào người ta như nước chảy. Thứ nhất là người bên Thượng cục cho người qua xin lỗi về việc cắt giảm phân lượng trước kia của Vũ Ngưng. Thứ hai là do đích thân Chu Đại tổng quản thân tín bên người hoàng đế đem thánh chỉ đến, lại dắt theo 2 cung nữ, 1 thái giám đến cho Ninh Vũ Ngưng đúng theo như phân vị hiện tại. Thứ ba, quà của các vị nương nương, chủ tử đi vào không ngớt, đó cơ hồ cũng chính là quy luật ngầm trong hậu cung.
Ngay cả Thái hậu luôn tụng kinh niệm Phật cũng cho Hồng Cô Cô đem một tượng Phật đến tặng cho nàng. Khỏi nói mấy vị kia phải vò khăn đập tách trà đến mức độ nào.
Mà vị Ninh Quý Nhân này ngoài mệt mỏi đau nhức thì một chút vui mừng cũng không có. Nàng quỵ gối tiếp chỉ, sau đó ngoan ngoãn uống hết một bát canh "dưỡng thân" do Hoàng đế ban thưởng liền đi vào trong. Tất nhiên là vẫn đợi sau khi gửi hồng bao cho Chu Đại tổng quản và tiễn hắn ra khỏi Tú hiên.
Vũ Ngưng ngồi xuống ghế quý phi mà bọn cung nhân vừa đem đến. Vẫn là ngồi trên đồ quý giá thì cảm giác sẽ khác hẳn. Mệt mỏi nàng nằm xuống, tay buông lỏng đặt lên eo, phân phó với Ngọc Châu:
- Em cho bọn họ ghi lại danh sách quà mừng ngày hôm nay, cất vào khố phòng. Nhớ ghi chép cẩn thận, cất giữ kỷ càng. Còn nữa gọi hết cung nữ, thái giám vào đây cho ta.
Ngọc Châu phấn khích vâng một tiếng, liền đi ngay.
Một canh giờ sau, bên ngoài có bước chân lục đục đi vào.
- Tiểu chủ, bọn họ đến rồi.
Vũ Ngưng khẽ động, nàng chớp chớp mắt, ngáp ngắn ngáp dài vài cái, một thân lười nhác ngồi dậy. Ngọc Châu đưa tay dìu lấy nàng đứng dậy. Ngọc Châu nay đã lên chức đại cung nữ của Tú hiên, nàng có phần phấn khích lạ thường, lại phải nói đại cung nữ sẽ có phân lệ riêng giành cho cung nữ, không giống với các cung nữ bình thường.
Vũ Ngưng lại ngáp một cái, nàng quét mắt nhìn về 4 người đang quỳ phía dưới.
- Ngước mặt lên cho ta xem.
2 cái cung nữ, 2 cái thái giám liền thành thật mà ngước lên, trong đó một tên là đi theo Vũ Ngưng khi nàng được phân đến Tú hiên tên là Tiểu Thuận tử.
- Được, đều là những người bộ dáng thành thật. Ta đây cũng không phải chủ tử tốt, chỉ cần sau này các ngươi đã đi theo ta thì nên một lòng trung thành, ta tốt các ngươi đều tốt, ta xấu các ngươi đều không có kết cục tốt đẹp gì. Nếu các ngươi thân do người khác cài vào thì nên thành thật khai báo, Vũ Ngưng ta sẽ không gây khó dễ....
Nàng lại ngáp một cái, bộ dạng hết sức tùy ý:
- Nếu giấu diếm có ý đồ không tốt để ta biết được thì Thận Hình Tư chưa phải là con đường cuối cùng của các ngươi, nhớ cho kỹ!
Bọn người phía dưới, tay chân run lập cập, luôn miệng khẳng định:
- Xin chủ tử yên tâm, nô tỳ / nô tài luôn luôn một lòng với người...
Tiếng dập đầu vang lên, Vũ Ngưng chỉ nheo nheo mắt nhìn. Mãi một lúc sau, nàng mới lên tiếng:
- Được rồi, ta tin các ngươi, không cần dập đầu nữa.
Quay sang Ngọc Châu, nàng chỉ tay vào 2 cung nữ phía dưới:
- Ngươi tên gì?
Nữ tử dung mạo bình thường, có phần lanh lợi, đáp:
- Bẩm chủ tử nô tỳ tên Hồng Hoa.
Vũ Ngưng lại đưa tay chỉ vào người còn lại:
- Còn ngươi?
Cung nữ thân người có chút mập mờ, gương mặt phúc hậu, lại có chút nghiêm túc:
- Bẩm chủ tử, nô tỳ tên Ngọc Quý.
Vũ Ngưng gật gật, hài lòng:
- Tốt, Hồng Hoa sau này gọi là Ngọc Đào, cùng Ngọc Quý nghe theo Ngọc Châu. Các ngươi tốt ta sẽ không bạc đãi.
- Đa tạ chủ tử chiếu cố / đa tạ chủ tử ban tên.
Vụ Ngưng lại nhìn sang tên thái giám đang quỳ phía dưới:
- Ngươi tên gì?
Vị tiểu công công liền nhanh nhẹn:
- Bẩm nô tài là Tiểu Phúc tử.
- Được. Sau này đi theo Tiểu Thuận tử, an bày cho thỏa đáng.
Nói rồi, nàng quay sang Ngọc Châu:
- Ngọc Châu, ban thưởng cho mỗi người một cái hầu bao đỏ.
4 người phía dưới dập đầu lần nữa, tạ ơn:
- Đa tạ chủ tử ban thưởng.
Vũ Ngưng sau khi củng cố thế lực xong, liền khoác tay cho bọn họ lui ra:
- Được rồi, ngày sau làm việc cho tốt.
Nàng nhẹ nhàng đi vào trong, bước chân dịu dàng hết mức có thể.
Phải biết trong hậu cung, nguy hiểm nhất là nô tài do người khác cài vào. Việc nuôi một nô tài phản chủ là vô cùng nguy hại đến nàng, trước tiên cứ lập uy trước, ngày sau còn dài nàng không sợ tìm không ra sơ hở..
Nhưng Vũ Ngưng lại không biết được rằng những nô tài này đều là cực phẩm Hoàng đế đích thân đem đến cho nàng. Sau này là tuyệt đối trung thành và chỉ có tuyệt tuyệt đối trung thành!
Liên tiếp 4 ngày sau, Hoàng đế đều lật thẻ bài của Vũ Ngưng, trong cung có người đã thật sự chịu hết nổi.
Vũ Ngưng hôm nay tinh thần sảng khoái, liền mang theo Ngọc Châu, Ngọc Quý ra bên ngoài Trữ tú cung hái hoa cẩm tú xanh về làm bánh phấn hoa. Trong Tú hiên cũng có nhưng hoa không đẹp bằng ngoài vườn lớn.
Chủ tử ba người vừa ngắm hoa vừa vui vẻ thì từ xa đã nghe được tiếng cười đùa của vài nữ tử. Ngước mắt lên nhìn, liền khiến cả người nàng căng cứng. Nữ tử trước mặt này..... nàng có chết lần nữa cũng không thể quên!
Phúc thân hành lễ, nàng quỵ gối:
- Thiếp thân tham kiến Đơn Thục Nghi, Thục Nghi cát tường.
Nữ nhân gọi là Đơn Thục Nghi dáng vẻ xinh đẹp, không xuất sắc diễm lệ như Hiền phi, không đoan trang thanh thiết như Lệ Tần cũng không băng lãnh như vị Cao Tài Tử nhưng nhìn chung nàng vẫn là một mỹ nhân yêu kiều.
Nữa khắc sau vẫn không thấy vị kia cho đứng lên, chân Vũ Ngưng có chút chịu không nổi do đêm qua tên Hàn đế quá sức.
Chết tiệt!Nàng thầm chửi mắng trong lòng!
Chân thật sự không chịu đựng được nữa, nàng té xuống nền đất, Ngọc Châu, Ngọc Quý hốt hoảng kêu lên:
- Chủ tử, chủ tử.
Sau khi 2 người Ngọc Châu đỡ nàng dậy, nàng vẫn giữ bộ dáng hành lễ, đầu cúi thấp:
- Xin nương nương bỏ qua cho thiếp thân lỗ mãng.
Đơn Thục Nghi phe phẩy cánh quạt, nàng quay sang Châu tuyển thị đang đứng vui xem kịch kia, nói:
- Ngươi nhìn xem, quả lời đồn không sai, Ninh Quý Nhân thân thể yếu đuối, đến hành lễ cũng ngất xỉu...
Châu tuyển thị cười nói thêm:
- Ninh tỷ tỷ quả thật có chút hư nhược, thiếp thân nghe nói Ninh tỷ tỷ hầu hạ Hoàng thượng mấy ngày liên tiếp....
Nói đến đó nàng bỏ lửng, làm cho người nghe có chút chán ghét. Chẳng khác nào Ninh Vũ Ngưng nàng ỷ vào sủng hạnh của hoàng đế mà giả vờ yếu đuối.
Oan cho nàng quá, thân thể nàng vốn suy nhược thật mà!!!
Đơn Thục Nghi vẫn không cho nàng đứng lên, vị này hẳn là cố tình làm khó:
- A bổn cung quên mất, xin lỗi Ninh muội muội, muội mau đứng lên đi, kẻo lại té xỉu thì không hay.
Ninh Vũ Ngưng cung kính:
- Thiếp thân đa tạ nương nương.
Đến khi nàng an ổn đứng lên rồi thì vị Đơn Thục Nghi kia lại ra vẻ tiền bối:
- Bổn cung nói này Ninh muội muội, bổn cung hiểu rõ thân hầu hạ hoàng thượng sẽ rất mệt mỏi nhưng cũng không thể vì thế mà làm mất lễ nghĩa được. Lần này may mắn muội gặp ta, nhỡ như lần sau gặp Hiền Phi, Hoa Phi hay là gặp Hoàng thượng, Thái hậu nương nương mà thiếu quy củ như thế thì thế nào được?
Vũ Ngưng cố kìm câm hận trong lòng, nàng phải nhịn, phải nhịn. Phân vị nàng thấp hơn ả ta, nàng không nên phản kháng trong lúc này được. Không hay chút nào!
Vũ Ngưng cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:
- Thiếp thân biết mình thất lễ, thứ xin nương nương dạy bảo.
Đơn Thục Nghi làm bộ làm tịch đưa tay đỡ lấy người nàng, nói:
- Muội muội, bổn cung đã nói không trách muội muội rồi mà.
Câu trước yêu thương, câu sau đã hắc một thau nước lạnh vào nàng:
- Nhưng phàm là có lỗi phải phạt, như vầy đi, bổn cung hôm nay phạt muội muội quỳ ngay vườn cấm tú này 1 canh giờ. Xem như là răn dạy tội thất lễ... a ta cũng không muốn đâu...nhưng...
Không đợi cho Đơn Thục Nghi nói tiếp, Vũ Ngưng đã một đường quỳ thẳng xuống mà tạ ơn:
- Ý của nương nương thiếp thân hiểu rõ, xin nương nương không cần phiền lòng. Thiếp thân hôm nay thất lễ quả là hổ thẹn trong lòng.
Vũ Ngưng quỳ xuống nền đá cằn cỗi, phía sau Ngọc Châu Ngọc Quý cũng cùng quỳ. Phía trên Châu tuyển thị bộ dáng thích thú thầm cười trộm.
Đơn Thục Nghi xoa xoa trán:
- Thôi thôi, dìu bổn cung về, nhìn Ninh muội muội chịu phạt làm cho bổn cung thật đau lòng.
- Bích Nhi, ngươi ở đây canh đủ một canh giờ cho bổn cung. Sau đó đích thân dìu Ninh Quý Nhân về Tú hiên, không được chậm trễ ảnh hưởng đến sức khỏe của Ninh muội muội.
Nói rồi Đơn Thục Nghi xoa xoa mí mắt:
- Bổn cung đi trước, ở đây bổn cung đau lòng quá!
Vũ Ngưng một thân quỳ thẳng tắp, nàng hiểu trước sau gì thì một Quý nhân đang vinh sủng như nàng cũng phải chịu tội. Nhưng quỳ một canh giờ ngay chỗ này thì thật cũng đủ ác rồi. Phải biết nữ tử cổ đại liễu yếu đào tơ nào được mạnh mẽ như nữ tử hiện đại.
Lại nói cái thân thể này dù đang được điều dưỡng trong không gian vàng, nhưng cũng không thể một ngày khá lên được. Quỳ một canh giờ, rõ là muốn lấy nữa cái mạng của nàng mà!
Vũ Ngưng đưa mắt nhìn về vị Châu tuyển thị kia, hai mắt nheo lại, gọi lớn:
- Xin Châu Tuyển thị dừng bước.
Châu Mộc Mộc - Châu tuyển thị dừng lại, mà Đơn Thục Nghi đang vịn tay nàng cũng dừng lại theo.
- Ninh Quý Nhân là có gì muốn nói với ta?
Vũ Ngưng lưng quỳ thẳng, một thân xinh đẹp lộng lẫy dưới nắng. Nàng khẽ cong môi, nhu hòa nói:
- Châu Tuyển thị, ta lệnh cho ngươi quỳ xuống!
Châu Mộc Mộc cả kinh, nàng ta trố mắt nhìn Vũ Ngưng, lại quay sang cầu cứu Đơn Thục Nghi.
Vị Thục Nghi biểu tình không vui, hỏi:
- Đây là có ý gì chứ hả Ninh Quý Nhân?
Vũ Ngưng vẫn khoan khai, đáp:
- Đơn tỷ tỷ phạt quỳ thiếp thân là đúng đắn, phàm nữ nhân hậu cung trên có Hoàng Thượng, Thái Hậu, dưới có bá tánh ắt không thể nào mất đi lễ nghĩa quy củ được. Thiếp thân tự cho là mình quá mức hổ thẹn, không xứng đáng với tâm ý tỷ tỷ dạy bảo...
Châu Mộc Mộc ngơ ngác, nàng ta tiến lên một bước, hỏi:
- Ninh Quý Nhân ngươi bị phạt quỳ thì liên quan gì đến ta?
Vũ Ngưng hai tay che miệng cười duyên, lại bỗng dưng thần sắc sắc sảo, hai mắt đanh lại, cả thân phát ra một luồng lãnh khí áp bức người:
- Ngươi thân là một Tuyển thị Tòng Thất phẩm, so phân vị thua ta đến 3 cấp, thế nhưng khi gặp ta một cái hành lễ cũng không có. Ngươi đặt lời giáo huấn dạy bảo của Đơn Thục Nghi ở đâu?
Châu Mộc Mộc hốt hoảng, nàng ta cơ hồ không nghĩ được Ninh Vũ Ngưng sẽ bắt chẹt đến trên đầu nàng ta. Lại vịn vào Đơn Thục Nghi mà xem thường Quý nhân Chính lục phẩm.
- Lại nói, ngươi xem Hiền Phi, Hoa Phi, Thái Hậu, Hoàng thượng đặt ở chỗ nào. Mà ngay cả quy củ hành lễ ngươi cũng không làm được, có xứng đáng để hầu hạ Hoàng thượng, vì ngài khai chi tán diệp, dạy dỗ Công chúa Hoàng tử? Hả?
Quá nặng rồi! Đem đến người Đơn Thục Nghi mà nói đã làm cho Châu tuyển thị hết đường chối cãi, nay lại đem đến trên người các vị kia....a hèm, xem ra Châu tuyển thị chạy trời cũng không chối được tội.
Vũ Ngưng đưa mắt nhìn về phía Đơn Thục Nghi cúi đầu cung kính:
- Thiếp thân nói như thế, có đúng không Đơn tỷ tỷ?
Hai tiếng tỷ tỷ kéo dài ra như muốn kéo hết da óc Xa Thiết Thiết ra ngoài, nàng ta trong lòng một cỗ tức tối nhưng chung quy là do Châu Mộc Mộc huênh hoang không biết phép tắc, có muốn bao che cho ả ta cũng không được.
Xa Thiết Thiết cười cười:
- Ninh Quý Nhân nói phải, nữ nhân hậu cung không thể không biết lễ nghĩa như vậy được.
Châu Mộc Mộc nhìn về Đơn Thục Nghi, nàng ta trực trào như muốn khóc:
- Nương nương....
Đơn Thục Nghi nhìn nàng, trong bụng chỉ có khó chịu cùng chán ghét. Vị Châu tuyển thị này tưởng đâu thông minh nhưng thực chất cũng quá ngu dốt đi. Lần này là nàng đang giáo huấn răn đe Ninh Quý Nhân, mà nàng ta lại không khôn khéo phối hợp. Để giờ đây tiến thoái lưỡng nan, nàng tự dưng lại bị gõ gõ đến trên đầu. Đồn ra ngoài, người khác sẽ chê cười người bên cạnh nàng không biết quy củ lễ nghi lại đi dạy người khác.
Thật là ngu dốt, tức chết nàng mà!
- Ngươi đó, nên nghe theo Ninh Quý Nhân dạy dỗ, mau quỳ xuống đi.
Vũ Ngưng quan sát sắc mặt hai người bọn họ thì không khỏi muốn cười haha vài tiếng.
Bắt chẹt bà à? Còn lâu đi!!!
- Châu Tuyển thị, quỳ lĩnh phạt 2 canh giờ tại đây cho ta.
Đơn Thục Nghi sa sầm mặt, Ninh Quý Nhân, con ả hồ ly này là muốn mượn Châu Tuyển thị đánh lên đầu nàng đây mà.
- Ninh Quý Nhân, bổn cung phạt ngươi một canh giờ, sao ngươi lại phạt nàng ta hai canh? Ngươi đây là có ý gì?
Vũ Ngưng cung kính, đáp:
- Bẩm nương nương, vừa rồi người không nghe Châu tuyển thị xưng ta gọi ngươi với thiếp thân à? Người nghĩ xem, thiếp thân dù gì cũng được Hoàng thượng thăng lên thành Quý Nhân mà lại bị một Tuyển thị nho nhỏ xem không lọt vào mắt.. Hu..hu...oan uổng cho thiếp thân quá... oan uổng quá....
Nàng vừa nói vừa khóc lóc đến hoa lê đái vũ khiến Đơn Thục Nghi như muốn phát điên lên.
Được rồi, Ninh Quý Nhân, hôm nay ngươi thắng!
- Châu Tuyển thị vô phép không biết quy cũ, bổn cung răn dạy Ninh Quý Nhân cũng như răn dạy cho ngươi... Sau này phải đặt quy củ hoàng gia lên làm đầu, không được thất lễ làm mất mặt Hoàng Thượng cùng Thái hậu nương nương. Các ngươi đã nghe rõ chưa?
Những người đồng loạt đang quỳ đều cúi đầu tạ ơn:
- Thiếp thân / nô tỳ đa tạ nương nương răn dạy.
Đơn Thục Nghi phất tay rời đi, trên mặt là vô vàn cảm xúc tức giận:
- Hồi Khôn Dực cung, bản cung thật mệt mỏi...
Ninh Vũ Ngưng, ngươi được lắm!!!!