Chương : 23
Mà Vũ Ngưng lại một bộ dạng hời hợt như không quan tâm, lại như là không liên quan đến nàng.
Hoa Phi nhẹ giọng lên tiếng:
- Cao Quý nhân, bổn cung biết ngươi xót xa cho đứa nhỏ đáng thương kia, nhưng việc này là việc lớn không thể nói lung tung.
Cao Ngọc Linh gật đầu một cái, một cái cung nữ quỳ rạp xuống đất, nàng khóc thê lương:
- Xin Hoàng thượng làm chủ cho chủ tử, cho tiểu chủ tử của nô tỳ, xin Hoàng thượng..
Nàng ta vừa nói vừa dập đầu lia lịa đến cả những người đang có mặt ở đây đều cảm thấy đau xót thay.
Đơn Thục Nghi lên tiếng:
- Ngươi mau nói đi, sự việc là như thế nào, dập đầu như thế còn ra thể thống gì nữa.
Cung nữ kia lại ngẩn đầu lên, trên mặt nước mắt đầm đìa, đầu sưng đỏ một cục to.
Hàn đế có vẻ khó chịu, hắn lớn tiếng:
- Có cái gì ngươi mau nói nhanh đi, đừng làm mất thời giờ của ta.
Tiểu cung nữ kia nghe tiếng quát, sợ hãi thành thật nói:
- Bẩm Hoàng thượng, trong cung Cao chủ tử vốn có 3 cung nữ, là nô tỳ cùng với Minh Hà và Minh Ngọc. Mà hôm nay khi chủ tử xảy ra chuyện, Minh Hà cũng mất tích. Nô tỳ thấy làm lạ bèn cho tiểu Cao tử đi tìm. Thì phát hiện.... phát hiện... nàng ta đã uống độc tự sát....
Vũ Ngưng hết kiên nhẫn, nàng hỏi:
- Việc đó liên quan gì đến ta?
Cung nữ kia ngẩn cao đầu:
- Dạ thưa Ninh Quý Nhân, khi nô tỳ cho tìm hành lý của nàng liền phát hiện chiếc bông tai....bông tai của người. Trong đó có một bức thư Ngọc Hà để lại nữa.
Hàn Đế lạnh giọng:
- Trong thư viết gì?
Khi này Cao Ngọc Linh mới vừa khóc vừa than:
- Hồi Hoàng thượng, ả ta viết do cần bạc nên nghe lời của Ninh Quý Nhân, mỗi ngày đều cho thiếp thân gửi loại hương độc. Ngày qua ngày... ô ô...dẫn đến sinh non.
Cả điện như ngừng thở, có người tò mò cũng có người thầm vui mừng khi người gặp nạn. Chẳng hạn như vị Hiền phi kia, chỉ an tĩnh ngồi đó mà xem trò vui.
- Ngươi nói là Ninh Vũ Ngưng ta sai khiến cung nữ tên Minh Hà kia?
Cao Ngọc Linh phẫn hận, nàng ta gào lên:
- Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa, rõ là ngươi ganh ghét ta hoài thai trong lòng đố kị cho người hại ta.
Vũ Ngưng cười nhạt, nàng hỏi cung nữ đang quỳ dưới kia:
- Ngươi nói ta tặng cho nàng ta cái gì, dâng lên ta xem.
Hàn đế lên tiếng:
- Mau đem hết vào đây cho trẫm.
Tiểu cung nữ hốt hoảng, vội vàng đem hết túi nãi của cung nữ Minh Hà kia tiến vào.
Chu Đại Bảo tiếp nhận dâng lên cho Hàn đế xem, gương mặt hắn có chút sa sầm lại còn Vũ Ngưng bên này lại thoáng cười mỉm.
- Chiếc bông tai này sao?
Nàng cầm chiếc bông tai ngọc đỏ đưa lên, khiến trong điện ai nấy đều hết sức ngạc nhiên.
Chiếc bông tai này chẳng phải là của Hiền phi nương nương tặng cho Vũ Ngưng hôm nàng ta được thăng Quý Nhân sao?
Vũ Ngưng làm việc sao lại thiếu tính toán thế này?
Lệ Tần thấp giọng:
- Bông tai ngọc đỏ này chẳng phải của Hiền phi nương nương ban tặng...?
Hiền Phi quét mắt qua nhìn Lệ Tần...Lại là Lệ tần, ả yêu tinh này...
- Lệ muội muội nói phải nhưng mà đôi bông tai này ta đã tặng cho Ninh muội muội rồi còn gì?
Vũ Ngưng cười dịu dàng:
- Hiền phi nương nương nói đúng, bông tai này là người tặng cho thiếp thân vào hôm thiếp thân được thăng lên thành Quý Nhân.
Cao Ngọc Linh giận dữ, nàng ta đứng dậy, cả người run lên bần bật khiến cung nữ tùy thân cảm thấy sợ đến xanh mặt:
- Ả đê tiện này ngươi còn gì để nói không?
Vũ Ngưng không nói gì, nàng cúi người nói vào tai Ngọc Châu cái gì đó, sau đó lại thấy Ngọc Châu hành lễ xong đi nhanh ra ngoài.
Mà trong điện mọi người đều vò khăn tay xem kịch hay, nếu hôm nay Ninh Vũ Ngưng rơi đài, người vui nhất hẳn là các nàng rồi.
Mà phía Hàn đế, hắn đã cho ám vệ Lữ Thông đi điều tra, mọi chuyện sẽ không qua được mắt hắn!
Hồ tần lên tiếng:
- Ninh Quý Nhân ngươi có gì giải thích không, nhân chứng vật chứng đã quá rõ ràng rồi. Tội mưu hại hoàng tự là tội lớn nhất, tru vi cửu tộc.
Vũ Ngưng nhìn thấy Ngọc Châu đang vội vàng đi vào, nàng mới nhẹ nhàng nói:
- Hồ tần nương nương, ở đây vẫn còn Hoàng thượng, còn Hiền phi nương nương.
Hồ tần có chút sượn mặt, nàng ta hành lễ:
- Thiếp thân thất lễ xin Hoàng thượng, Hiền phi trách cứ.
Mà trong lòng Hồ Lãnh Nguyệt thầm ghi hận với Vũ Ngưng, nếu có dịp nàng không ngại trả thù một phen.
Vũ Ngưng đi bước này, đứng ở ngôi vị sủng phi đương thời nàng đã từ lâu không sợ người thù địch. Từng bước nàng đi đều rất cẩn thận nàng không sợ các nàng hại, nàng chỉ sợ một mai nếu như thất sủng thì ước nguyện kia của nàng sẽ không thành hiện thực. Khi ấy......đến nghĩ cũng cảm thấy buồn lòng..
Còn về những mưu mô hậu cung, nàng dư khả năng PK!!!
Hàn đế nhìn Vũ Ngưng, tay vỗ nhẹ lên tay nàng, ý như bảo nàng yên tam, hắn tin tưởng nàng.
Mà Vũ Ngưng nào phải nữ nhân nhu mì, sợ người hãm hại. Nếu thật sự không ai trong cung này hại nàng, ấy có khi nàng đã bị biếm vào lãnh cung rồi cũng nên.
Quay sang Hàn đế, nàng cười nhẹ:
- Không sao, thiếp thân không làm sẽ không sợ.
Hàn đế bị ánh mắt quật cường mà tinh khiết của nàng dọa cho ngây ngốc. Nàng thật sự không sợ, nàng cũng không cần hắn phải lo...Tiểu Vũ....?
Vũ Ngưng đứng dậy, cầm lấy quyển ghi chép mà Ngọc Châu vừa mang tới, đích thân đưa cho Hoàng thượng xem:
- Thưa Hoàng thượng, người xem đi, đôi bông tai Ngọc đỏ này thiếp thân đã làm đánh rơi vào mồng 9 tháng 6, tức là một tuần trước. Khi ấy chính thiếp thân cũng không phát hiện ra mà là do Hiền phi nương nương yêu thương thiếp thân đã nhắc nhở thiếp thân...
Lại quay sang Hiền phi:
- Nương nương người nói xem thiếp thân nói có đúng không?
Hiền phi giật mình, vốn còn định xem trò hay, ai ngờ chính nàng lại bị kéo vào tuồng kịch, lại đóng vai nhân chứng nữa chứ. Thật là mất hứng!
Hiền phi giả vờ suy ngẫm, lại giật mình nhớ ra, nàng reo lên:
- A đúng như vậy, bổn cung nhớ rồi, hôm đó bổn cung cùng đại công chúa chơi ở ngự hoa viên thì gặp Hoàng thượng cùng Ninh Muội. Hôm ấy đúng là muội muội chỉ đeo một chiếc bông tai, ta nhớ ra rồi.
Vũ Ngưng cúi người đa tạ Hiền phi, chính nàng nói tiếp:
- Đa tạ nương nương đã nhớ ra. Đúng như lời Hiền phi nương nương nói, hôm ấy bông tai của thiếp thân rơi mất, Hoàng thượng cũng đã cho người đi tìm nhưng vẫn là không tìm ra.
Hàn đế gật đầu:
- Đúng, quả thật không tìm được. Trong quyển ghi chép này Ninh Quý nhân cũng cho cung nữ ghi chép lại ngày được tặng và ngày mất, Hiền phi ngươi xem qua đi.
Hiền phi xem qua một vòng:
- Đúng vậy, Ninh Quý Nhân rất cẩn trọng, nàng ghi chép rất đầy đủ.
Phía dưới, Cao Ngọc Linh có chút run run...
Mà Đơn thực nghi từ nãy vẫn yên lặng, bây giờ lại lên tiếng:
- Cho dù ghi chép cẩn thận cũng không nói được việc này không liên quan đến Ninh Quý Nhân.
Vũ Ngưng nghiêm mặt, nếu nàng đoán không sai, người đứng sau lưng sự việc này một là Hoa Phi, hai là vị đang phát biểu kia. Còn Hiền phi, nàng ta sẽ không ngu ngốc mà can dự.
- Đơn thục nghi nói đúng, nhưng cung nữ tên Minh Hà kia đã chết cũng không thể xem như là có nhân chứng. Mà chiếc hoa tai này, có sự chứng giám của Hoàng thượng và Hiền phi, thiếp thân cũng đã ghi chép cẩn thận sẽ không ngu ngốc đem tặng lại cho cung nữ kia để mua chuộc nàng ấy.
Ngưng một chút, nàng nói tiếp:
- Huống hồ, hoa tai Ngọc đỏ này ngoài thiếp thân ra thì Cao Quý Nhân đây cũng có một đôi, Lệ tần nương nương ngay cả Hiền phi nương nương cũng có. Nếu như thế chẳng lẽ các vị đây đều liên quan đến chuyện mưu hại hoàng tự này?
Hiền phi nghe việc đến trên đầu mình, liền lên tiếng:
- Thưa Hoàng thượng, hoa tai Ngọc đỏ không phải trang sức quá quý giá, trong cung thiếp thân vẫn còn nhiều. Mỗi khi các muội muội được tấn thăng phân vị thiếp đều ban tặng cũng có khi tặng cho các cung nữ, cô cô làm việc mau lẹ. Nên thật sự...
Hàn đế gật đầu hài lòng với Hiền phi, xem ra đến cùng nàng ta vẫn là làm việc rất được lòng hắn:
- Chiếc bông tai này ngoài Ninh Quý nhân đã ghi chép cẩn thận thì các ngươi không ai ghi chép lại những vật được cho trong khố phòng. Nếu nói ra, thật sự chỉ một mình Ninh Quý Nhân là có đầy đủ bằng chứng chứng minh nàng trong sạch. Còn về việc bức thư của cung nữ kia để lại, trên danh nghĩa không có tác dụng gì cả. Chỉ một chiếc bông tai và vài dòng thư làm sao chứng minh được là Ninh Quý nhân hại người?
Các vị phi tần hết sức khó chịu, như thế nào mà Ninh Vũ Ngưng lại tốt số đến thế. Việc đến trên đầu nàng ta lại phủi một phát sạch sẽ...
Từ ngoài Chu Đại Bảo hớt hãi đi vào, trên tay là một cái khay gỗ nhỏ, trên đó là một chiếc bông tai Ngọc đỏ thẫm:
- Thưa Hoàng thượng, nô tài đã cho người rà soát một lần nữa thì thật sự tìm ra chiếc bông tai bị mất của Ninh Quý Nhân. Chiếc bông tai bị vướng vào gốc của chậu hoa mẫu đơn mà vừa hay lại bị khóm hoa cúc che mất. Hôm nay các thái giám đem hoa cúc đi mới vừa hay phát hiện ra được.
Vừa nói hắn vừa dâng khay gỗ đen lên, tất cả mọi người được một phen hít hà. Quả thật Ninh Vũ Ngưng quá tốt số rồi.
Vũ Ngưng nhanh chóng nhận lấy chiếc bông tai, nàng vui vẻ:
- Đúng là bông tai của thiếp thân thưa Hoàng thượng, một gốc ngay chui của bông tai dính một chút mực đỏ do thiếp thân nghịch màu mực Tây vực tiến công làm dính lên. Đúng rồi, đúng rồi...
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, Hàn đế cư nhiên vui vẻ. Cũng may hắn một lần đến thăm nàng, vô tình nhìn thấy bông tai, lại tò mò cầm lên xem mới nhận ra được chui bông tai bị dính màu mực..
Nhẹ lòng...hắn gỡ được một phen cho nàng!
Hoa phi lên tiếng:
- Xem ra việc này không liên quan đến Ninh Quý Nhân rồi. Nếu đúng như thế có người đang muốn hại nàng ấy....
Cả điện im bật, mà Cao Ngọc Linh toàn thân run rẩy, lát sau vì kiệt sức mà ngất xỉu...
Sau khi Trương thái y xem qua, ông ấy cũng bẩm báo rất thành thực:
- Bẩm Hoàng thượng, Cao Quý Nhân vừa mới sinh non thân thể còn rất yếu, do vừa nãy cố sức nên bây giờ thân thể không chống lại được nên ngất xỉu.
Hàn đế gật đầu, hắn hỏi thêm:
- Ngươi nói cho trẫm biết, Cao Quý Nhân vì sao lại sinh non?
Trương Thái y thở dài, ông nói:
- Bẩm hoàng thượng, Cao Quý nhân đích xác là bị người hạ độc. Nhưng cũng rất tinh vi, thường theo thông lệ thần đến bắt mạch cho Cao Quý Nhân đều không nhận ra. Thứ cho vi thần có lỗi...
Nói rồi Trương Thái y dập đầu khẩn xin, mà Hàn đế vốn không có ý định trách ông. Hắn biết ngay từ đầu đứa nhỏ này đã không thể sinh ra trên người Cao Ngọc Linh. Nhưng dù sao vẫn là con của hắn, nói không có chút thương xót cũng không phải. Chỉ trách đứa bé có mẫu thân ngu ngốc tự cho là thông minh.
- Không phải lỗi của khanh, trẫm không trách ngươi.
Trương thái y dập đầu tạ ơn, thật may cho ông, may quá...
Hàn đế lại nói tiếp:
- Nhưng trẫm vẫn muốn biết nguyên do vì sao Cao Quý Nhân lại sinh non?
Trương thái y cẩn trọng:
- Bẩm hoàng thượng, hôm nay sau khi bắt mạch cho Cao Quý nhân, sau đó là sự việc Cao Quý nhân sinh non....Trong lúc hỗn loạn cung nữ Minh Trúc lại báo có cung nữ tự tử, vi thần thấy khả nghi liền qua xem một chút. Thì phát hiện ra trong y phục nàng ấy đeo một túi hương rất đặc biệt. Khi hòa vào cùng huân hương thường ngày của Cao Quý Nhân liền tỏa ra hương thơm rất thư thái dễ chịu, nhưng trong hương ấy có thành phần cấm kị nữ nhân mang thai.
Hiền phi cả kinh, nàng ta hỏi:
- Là hương gì sao lại tàn độc đến thế?
Trương thái y cầm trên tay một túi hương:
- Bẩm nương nương, là Nhuyễn Kế, tên của một loại hoa. Hoa này vốn thơm nhưng khi đem phấn hoa điều chế thì lại cấm kị nữ nhân mang thai. Ngửi một chút sẽ không sao nhưng trong thời gian dài e là...
Hoa phi lại hỏi:
- Sao Trương thái y ngài lại không nhìn ra?
Vị Trương thái y có chút bối rối:
- Vi thần quả thật không nhìn ra, vì bình thường khi vi thần đến bắt mạch đều không nhìn thấy vị cung nữ kia. Cho đến hôm nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, cũng biết được sự tình...
Hàn đế hài lòng, hắn cho Trương thái y lui xuống. Trong điện lại thu phục một cỗ không khí trầm mặc.
Vẫn là Hoa phi lĩnh tội trước:
- Bẩm hoàng thượng là thiếp thân không tốt, Cao muội muội là ở sườn điện của Hàm Phúc cung nhưng thiếp thân lại không hề hay biết sự tình để cho nàng....
Hoa phi quỳ xuống đất, nàng ta dập đầu:
- Thiếp thân quản người không nghiêm, là lỗi thiếp thân..
Hàn đế vốn rất vừa lòng với tính cách Hoa phi, lại thấy nàng hiền lành khoan dung,hắn đâm ra có chút thương xót:
- Nàng đứng dậy đi, không phải lỗi của nàng.
Hoa phi được cung nữ dìu đứng lên, trên mặt vẫn vươn nước mắt nhưng Vũ Ngưng lại nhìn ra một tia vui sướng tận sâu. Có lẽ không ai nhìn thấy được ngoài nàng, người đã trải qua mấy kiếp phù hoa...
Lại một lần nữa Hoa phi là nghi can cao nhất, nhưng e vẫn chưa phải đầu xỏ...
Hàn đế lạnh giọng lên tiếng:
- Việc hôm nay trẫm cảm thấy vô cùng thương xót cho tiểu hài tử đáng thương kia lại cực kỳ tức giận với kẻ đứng sau màn kịch có ý mưu hại hoàng tự giá họa cung phi, trẫm nhất định sẽ tìm ra kẻ đó, trị tội khích đáng.
Chúng phi tần cúi đầu im bật, mà lời nói phía sau còn khiến cho cả chính điện phải sợ đến run người..
- Xét Cao Quý Nhân có công hoài thai long tự, mặc dù hài tử không còn nhưng công lao là không thể thiếu, trẫm thăng cho nàng là Cao tần, ban thưởng bình hoa bát bảo, gương đồng Họa Tiên, trâm Mao Tiên, bổng lộc tương xứng....
Chúng phi tần vừa nghe đến có người được thăng phân vị liền tức đến thở không thông.
Mà Hàn đế vẫn như không biết gì, hắn nói tiếp:
- Ninh Quý nhân bị người hãm hại, lòng trẫm đau xót, để trả lại công bằng cho nàng trẫm thăng nàng thành Ninh Tần. Ban thưởng vòng phỉ thúy, bảo ngọc đen Tây đô, tựợng Phật giáp vàng, trâm Bách Phượng...
Hầu như lễ vật là gấp đôi vị vừa được phong Tần vì mất con kia....Chưa kể đến là trâm cài Bách Phượng ngay cả Hiền phi, Lệ tần đều không có được.
Hoàng thượng đây là thiên vị đến cỡ nào? Vị Ninh Quý nhân à không Ninh Tần kia cốt là tốt lành đến cỡ nào?
Hoa Phi nhẹ giọng lên tiếng:
- Cao Quý nhân, bổn cung biết ngươi xót xa cho đứa nhỏ đáng thương kia, nhưng việc này là việc lớn không thể nói lung tung.
Cao Ngọc Linh gật đầu một cái, một cái cung nữ quỳ rạp xuống đất, nàng khóc thê lương:
- Xin Hoàng thượng làm chủ cho chủ tử, cho tiểu chủ tử của nô tỳ, xin Hoàng thượng..
Nàng ta vừa nói vừa dập đầu lia lịa đến cả những người đang có mặt ở đây đều cảm thấy đau xót thay.
Đơn Thục Nghi lên tiếng:
- Ngươi mau nói đi, sự việc là như thế nào, dập đầu như thế còn ra thể thống gì nữa.
Cung nữ kia lại ngẩn đầu lên, trên mặt nước mắt đầm đìa, đầu sưng đỏ một cục to.
Hàn đế có vẻ khó chịu, hắn lớn tiếng:
- Có cái gì ngươi mau nói nhanh đi, đừng làm mất thời giờ của ta.
Tiểu cung nữ kia nghe tiếng quát, sợ hãi thành thật nói:
- Bẩm Hoàng thượng, trong cung Cao chủ tử vốn có 3 cung nữ, là nô tỳ cùng với Minh Hà và Minh Ngọc. Mà hôm nay khi chủ tử xảy ra chuyện, Minh Hà cũng mất tích. Nô tỳ thấy làm lạ bèn cho tiểu Cao tử đi tìm. Thì phát hiện.... phát hiện... nàng ta đã uống độc tự sát....
Vũ Ngưng hết kiên nhẫn, nàng hỏi:
- Việc đó liên quan gì đến ta?
Cung nữ kia ngẩn cao đầu:
- Dạ thưa Ninh Quý Nhân, khi nô tỳ cho tìm hành lý của nàng liền phát hiện chiếc bông tai....bông tai của người. Trong đó có một bức thư Ngọc Hà để lại nữa.
Hàn Đế lạnh giọng:
- Trong thư viết gì?
Khi này Cao Ngọc Linh mới vừa khóc vừa than:
- Hồi Hoàng thượng, ả ta viết do cần bạc nên nghe lời của Ninh Quý Nhân, mỗi ngày đều cho thiếp thân gửi loại hương độc. Ngày qua ngày... ô ô...dẫn đến sinh non.
Cả điện như ngừng thở, có người tò mò cũng có người thầm vui mừng khi người gặp nạn. Chẳng hạn như vị Hiền phi kia, chỉ an tĩnh ngồi đó mà xem trò vui.
- Ngươi nói là Ninh Vũ Ngưng ta sai khiến cung nữ tên Minh Hà kia?
Cao Ngọc Linh phẫn hận, nàng ta gào lên:
- Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa, rõ là ngươi ganh ghét ta hoài thai trong lòng đố kị cho người hại ta.
Vũ Ngưng cười nhạt, nàng hỏi cung nữ đang quỳ dưới kia:
- Ngươi nói ta tặng cho nàng ta cái gì, dâng lên ta xem.
Hàn đế lên tiếng:
- Mau đem hết vào đây cho trẫm.
Tiểu cung nữ hốt hoảng, vội vàng đem hết túi nãi của cung nữ Minh Hà kia tiến vào.
Chu Đại Bảo tiếp nhận dâng lên cho Hàn đế xem, gương mặt hắn có chút sa sầm lại còn Vũ Ngưng bên này lại thoáng cười mỉm.
- Chiếc bông tai này sao?
Nàng cầm chiếc bông tai ngọc đỏ đưa lên, khiến trong điện ai nấy đều hết sức ngạc nhiên.
Chiếc bông tai này chẳng phải là của Hiền phi nương nương tặng cho Vũ Ngưng hôm nàng ta được thăng Quý Nhân sao?
Vũ Ngưng làm việc sao lại thiếu tính toán thế này?
Lệ Tần thấp giọng:
- Bông tai ngọc đỏ này chẳng phải của Hiền phi nương nương ban tặng...?
Hiền Phi quét mắt qua nhìn Lệ Tần...Lại là Lệ tần, ả yêu tinh này...
- Lệ muội muội nói phải nhưng mà đôi bông tai này ta đã tặng cho Ninh muội muội rồi còn gì?
Vũ Ngưng cười dịu dàng:
- Hiền phi nương nương nói đúng, bông tai này là người tặng cho thiếp thân vào hôm thiếp thân được thăng lên thành Quý Nhân.
Cao Ngọc Linh giận dữ, nàng ta đứng dậy, cả người run lên bần bật khiến cung nữ tùy thân cảm thấy sợ đến xanh mặt:
- Ả đê tiện này ngươi còn gì để nói không?
Vũ Ngưng không nói gì, nàng cúi người nói vào tai Ngọc Châu cái gì đó, sau đó lại thấy Ngọc Châu hành lễ xong đi nhanh ra ngoài.
Mà trong điện mọi người đều vò khăn tay xem kịch hay, nếu hôm nay Ninh Vũ Ngưng rơi đài, người vui nhất hẳn là các nàng rồi.
Mà phía Hàn đế, hắn đã cho ám vệ Lữ Thông đi điều tra, mọi chuyện sẽ không qua được mắt hắn!
Hồ tần lên tiếng:
- Ninh Quý Nhân ngươi có gì giải thích không, nhân chứng vật chứng đã quá rõ ràng rồi. Tội mưu hại hoàng tự là tội lớn nhất, tru vi cửu tộc.
Vũ Ngưng nhìn thấy Ngọc Châu đang vội vàng đi vào, nàng mới nhẹ nhàng nói:
- Hồ tần nương nương, ở đây vẫn còn Hoàng thượng, còn Hiền phi nương nương.
Hồ tần có chút sượn mặt, nàng ta hành lễ:
- Thiếp thân thất lễ xin Hoàng thượng, Hiền phi trách cứ.
Mà trong lòng Hồ Lãnh Nguyệt thầm ghi hận với Vũ Ngưng, nếu có dịp nàng không ngại trả thù một phen.
Vũ Ngưng đi bước này, đứng ở ngôi vị sủng phi đương thời nàng đã từ lâu không sợ người thù địch. Từng bước nàng đi đều rất cẩn thận nàng không sợ các nàng hại, nàng chỉ sợ một mai nếu như thất sủng thì ước nguyện kia của nàng sẽ không thành hiện thực. Khi ấy......đến nghĩ cũng cảm thấy buồn lòng..
Còn về những mưu mô hậu cung, nàng dư khả năng PK!!!
Hàn đế nhìn Vũ Ngưng, tay vỗ nhẹ lên tay nàng, ý như bảo nàng yên tam, hắn tin tưởng nàng.
Mà Vũ Ngưng nào phải nữ nhân nhu mì, sợ người hãm hại. Nếu thật sự không ai trong cung này hại nàng, ấy có khi nàng đã bị biếm vào lãnh cung rồi cũng nên.
Quay sang Hàn đế, nàng cười nhẹ:
- Không sao, thiếp thân không làm sẽ không sợ.
Hàn đế bị ánh mắt quật cường mà tinh khiết của nàng dọa cho ngây ngốc. Nàng thật sự không sợ, nàng cũng không cần hắn phải lo...Tiểu Vũ....?
Vũ Ngưng đứng dậy, cầm lấy quyển ghi chép mà Ngọc Châu vừa mang tới, đích thân đưa cho Hoàng thượng xem:
- Thưa Hoàng thượng, người xem đi, đôi bông tai Ngọc đỏ này thiếp thân đã làm đánh rơi vào mồng 9 tháng 6, tức là một tuần trước. Khi ấy chính thiếp thân cũng không phát hiện ra mà là do Hiền phi nương nương yêu thương thiếp thân đã nhắc nhở thiếp thân...
Lại quay sang Hiền phi:
- Nương nương người nói xem thiếp thân nói có đúng không?
Hiền phi giật mình, vốn còn định xem trò hay, ai ngờ chính nàng lại bị kéo vào tuồng kịch, lại đóng vai nhân chứng nữa chứ. Thật là mất hứng!
Hiền phi giả vờ suy ngẫm, lại giật mình nhớ ra, nàng reo lên:
- A đúng như vậy, bổn cung nhớ rồi, hôm đó bổn cung cùng đại công chúa chơi ở ngự hoa viên thì gặp Hoàng thượng cùng Ninh Muội. Hôm ấy đúng là muội muội chỉ đeo một chiếc bông tai, ta nhớ ra rồi.
Vũ Ngưng cúi người đa tạ Hiền phi, chính nàng nói tiếp:
- Đa tạ nương nương đã nhớ ra. Đúng như lời Hiền phi nương nương nói, hôm ấy bông tai của thiếp thân rơi mất, Hoàng thượng cũng đã cho người đi tìm nhưng vẫn là không tìm ra.
Hàn đế gật đầu:
- Đúng, quả thật không tìm được. Trong quyển ghi chép này Ninh Quý nhân cũng cho cung nữ ghi chép lại ngày được tặng và ngày mất, Hiền phi ngươi xem qua đi.
Hiền phi xem qua một vòng:
- Đúng vậy, Ninh Quý Nhân rất cẩn trọng, nàng ghi chép rất đầy đủ.
Phía dưới, Cao Ngọc Linh có chút run run...
Mà Đơn thực nghi từ nãy vẫn yên lặng, bây giờ lại lên tiếng:
- Cho dù ghi chép cẩn thận cũng không nói được việc này không liên quan đến Ninh Quý Nhân.
Vũ Ngưng nghiêm mặt, nếu nàng đoán không sai, người đứng sau lưng sự việc này một là Hoa Phi, hai là vị đang phát biểu kia. Còn Hiền phi, nàng ta sẽ không ngu ngốc mà can dự.
- Đơn thục nghi nói đúng, nhưng cung nữ tên Minh Hà kia đã chết cũng không thể xem như là có nhân chứng. Mà chiếc hoa tai này, có sự chứng giám của Hoàng thượng và Hiền phi, thiếp thân cũng đã ghi chép cẩn thận sẽ không ngu ngốc đem tặng lại cho cung nữ kia để mua chuộc nàng ấy.
Ngưng một chút, nàng nói tiếp:
- Huống hồ, hoa tai Ngọc đỏ này ngoài thiếp thân ra thì Cao Quý Nhân đây cũng có một đôi, Lệ tần nương nương ngay cả Hiền phi nương nương cũng có. Nếu như thế chẳng lẽ các vị đây đều liên quan đến chuyện mưu hại hoàng tự này?
Hiền phi nghe việc đến trên đầu mình, liền lên tiếng:
- Thưa Hoàng thượng, hoa tai Ngọc đỏ không phải trang sức quá quý giá, trong cung thiếp thân vẫn còn nhiều. Mỗi khi các muội muội được tấn thăng phân vị thiếp đều ban tặng cũng có khi tặng cho các cung nữ, cô cô làm việc mau lẹ. Nên thật sự...
Hàn đế gật đầu hài lòng với Hiền phi, xem ra đến cùng nàng ta vẫn là làm việc rất được lòng hắn:
- Chiếc bông tai này ngoài Ninh Quý nhân đã ghi chép cẩn thận thì các ngươi không ai ghi chép lại những vật được cho trong khố phòng. Nếu nói ra, thật sự chỉ một mình Ninh Quý Nhân là có đầy đủ bằng chứng chứng minh nàng trong sạch. Còn về việc bức thư của cung nữ kia để lại, trên danh nghĩa không có tác dụng gì cả. Chỉ một chiếc bông tai và vài dòng thư làm sao chứng minh được là Ninh Quý nhân hại người?
Các vị phi tần hết sức khó chịu, như thế nào mà Ninh Vũ Ngưng lại tốt số đến thế. Việc đến trên đầu nàng ta lại phủi một phát sạch sẽ...
Từ ngoài Chu Đại Bảo hớt hãi đi vào, trên tay là một cái khay gỗ nhỏ, trên đó là một chiếc bông tai Ngọc đỏ thẫm:
- Thưa Hoàng thượng, nô tài đã cho người rà soát một lần nữa thì thật sự tìm ra chiếc bông tai bị mất của Ninh Quý Nhân. Chiếc bông tai bị vướng vào gốc của chậu hoa mẫu đơn mà vừa hay lại bị khóm hoa cúc che mất. Hôm nay các thái giám đem hoa cúc đi mới vừa hay phát hiện ra được.
Vừa nói hắn vừa dâng khay gỗ đen lên, tất cả mọi người được một phen hít hà. Quả thật Ninh Vũ Ngưng quá tốt số rồi.
Vũ Ngưng nhanh chóng nhận lấy chiếc bông tai, nàng vui vẻ:
- Đúng là bông tai của thiếp thân thưa Hoàng thượng, một gốc ngay chui của bông tai dính một chút mực đỏ do thiếp thân nghịch màu mực Tây vực tiến công làm dính lên. Đúng rồi, đúng rồi...
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, Hàn đế cư nhiên vui vẻ. Cũng may hắn một lần đến thăm nàng, vô tình nhìn thấy bông tai, lại tò mò cầm lên xem mới nhận ra được chui bông tai bị dính màu mực..
Nhẹ lòng...hắn gỡ được một phen cho nàng!
Hoa phi lên tiếng:
- Xem ra việc này không liên quan đến Ninh Quý Nhân rồi. Nếu đúng như thế có người đang muốn hại nàng ấy....
Cả điện im bật, mà Cao Ngọc Linh toàn thân run rẩy, lát sau vì kiệt sức mà ngất xỉu...
Sau khi Trương thái y xem qua, ông ấy cũng bẩm báo rất thành thực:
- Bẩm Hoàng thượng, Cao Quý Nhân vừa mới sinh non thân thể còn rất yếu, do vừa nãy cố sức nên bây giờ thân thể không chống lại được nên ngất xỉu.
Hàn đế gật đầu, hắn hỏi thêm:
- Ngươi nói cho trẫm biết, Cao Quý Nhân vì sao lại sinh non?
Trương Thái y thở dài, ông nói:
- Bẩm hoàng thượng, Cao Quý nhân đích xác là bị người hạ độc. Nhưng cũng rất tinh vi, thường theo thông lệ thần đến bắt mạch cho Cao Quý Nhân đều không nhận ra. Thứ cho vi thần có lỗi...
Nói rồi Trương Thái y dập đầu khẩn xin, mà Hàn đế vốn không có ý định trách ông. Hắn biết ngay từ đầu đứa nhỏ này đã không thể sinh ra trên người Cao Ngọc Linh. Nhưng dù sao vẫn là con của hắn, nói không có chút thương xót cũng không phải. Chỉ trách đứa bé có mẫu thân ngu ngốc tự cho là thông minh.
- Không phải lỗi của khanh, trẫm không trách ngươi.
Trương thái y dập đầu tạ ơn, thật may cho ông, may quá...
Hàn đế lại nói tiếp:
- Nhưng trẫm vẫn muốn biết nguyên do vì sao Cao Quý Nhân lại sinh non?
Trương thái y cẩn trọng:
- Bẩm hoàng thượng, hôm nay sau khi bắt mạch cho Cao Quý nhân, sau đó là sự việc Cao Quý nhân sinh non....Trong lúc hỗn loạn cung nữ Minh Trúc lại báo có cung nữ tự tử, vi thần thấy khả nghi liền qua xem một chút. Thì phát hiện ra trong y phục nàng ấy đeo một túi hương rất đặc biệt. Khi hòa vào cùng huân hương thường ngày của Cao Quý Nhân liền tỏa ra hương thơm rất thư thái dễ chịu, nhưng trong hương ấy có thành phần cấm kị nữ nhân mang thai.
Hiền phi cả kinh, nàng ta hỏi:
- Là hương gì sao lại tàn độc đến thế?
Trương thái y cầm trên tay một túi hương:
- Bẩm nương nương, là Nhuyễn Kế, tên của một loại hoa. Hoa này vốn thơm nhưng khi đem phấn hoa điều chế thì lại cấm kị nữ nhân mang thai. Ngửi một chút sẽ không sao nhưng trong thời gian dài e là...
Hoa phi lại hỏi:
- Sao Trương thái y ngài lại không nhìn ra?
Vị Trương thái y có chút bối rối:
- Vi thần quả thật không nhìn ra, vì bình thường khi vi thần đến bắt mạch đều không nhìn thấy vị cung nữ kia. Cho đến hôm nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, cũng biết được sự tình...
Hàn đế hài lòng, hắn cho Trương thái y lui xuống. Trong điện lại thu phục một cỗ không khí trầm mặc.
Vẫn là Hoa phi lĩnh tội trước:
- Bẩm hoàng thượng là thiếp thân không tốt, Cao muội muội là ở sườn điện của Hàm Phúc cung nhưng thiếp thân lại không hề hay biết sự tình để cho nàng....
Hoa phi quỳ xuống đất, nàng ta dập đầu:
- Thiếp thân quản người không nghiêm, là lỗi thiếp thân..
Hàn đế vốn rất vừa lòng với tính cách Hoa phi, lại thấy nàng hiền lành khoan dung,hắn đâm ra có chút thương xót:
- Nàng đứng dậy đi, không phải lỗi của nàng.
Hoa phi được cung nữ dìu đứng lên, trên mặt vẫn vươn nước mắt nhưng Vũ Ngưng lại nhìn ra một tia vui sướng tận sâu. Có lẽ không ai nhìn thấy được ngoài nàng, người đã trải qua mấy kiếp phù hoa...
Lại một lần nữa Hoa phi là nghi can cao nhất, nhưng e vẫn chưa phải đầu xỏ...
Hàn đế lạnh giọng lên tiếng:
- Việc hôm nay trẫm cảm thấy vô cùng thương xót cho tiểu hài tử đáng thương kia lại cực kỳ tức giận với kẻ đứng sau màn kịch có ý mưu hại hoàng tự giá họa cung phi, trẫm nhất định sẽ tìm ra kẻ đó, trị tội khích đáng.
Chúng phi tần cúi đầu im bật, mà lời nói phía sau còn khiến cho cả chính điện phải sợ đến run người..
- Xét Cao Quý Nhân có công hoài thai long tự, mặc dù hài tử không còn nhưng công lao là không thể thiếu, trẫm thăng cho nàng là Cao tần, ban thưởng bình hoa bát bảo, gương đồng Họa Tiên, trâm Mao Tiên, bổng lộc tương xứng....
Chúng phi tần vừa nghe đến có người được thăng phân vị liền tức đến thở không thông.
Mà Hàn đế vẫn như không biết gì, hắn nói tiếp:
- Ninh Quý nhân bị người hãm hại, lòng trẫm đau xót, để trả lại công bằng cho nàng trẫm thăng nàng thành Ninh Tần. Ban thưởng vòng phỉ thúy, bảo ngọc đen Tây đô, tựợng Phật giáp vàng, trâm Bách Phượng...
Hầu như lễ vật là gấp đôi vị vừa được phong Tần vì mất con kia....Chưa kể đến là trâm cài Bách Phượng ngay cả Hiền phi, Lệ tần đều không có được.
Hoàng thượng đây là thiên vị đến cỡ nào? Vị Ninh Quý nhân à không Ninh Tần kia cốt là tốt lành đến cỡ nào?