Chương 4 : Không được
Nội dung thẻ ngọc không có gì kỳ quái, chỉ là Từ Sắt Nguyên tâm tình không tốt, muốn tìm Tiêu Dật uống rượu.
Tiêu Dật kỳ quái là, giao tình giữa y và Từ Sắt Nguyên từ lúc nào đã tốt tới độ này rồi? Nhưng lúc này Tiêu Dật cũng đang phiền lòng vì chuyện sở tuần kiểm, nghĩ tới Từ Sắt Nguyên trưởng thành trên tiên giới, nói không chừng có thể biết chút tin tức gì đó, so với tra tư liệu mù quáng thế này thì đơn giản hơn nhiều. Nếu đối phương đã tìm y, y cũng đúng lúc có chuyện cần hỏi, thì coi như hai bên đều lợi.
Vì không phải tiên nhân, Tiêu Dật cũng không có tiên pháp gì đó, mấy ngày nay hành động của y toàn bộ dựa vào hai chân đi không ngừng. Đáng thương Từ Sắt Nguyên sớm đã chạy tới chỗ Tiêu Dật ở, hắn đợi a, đợi một canh giờ sau, bóng dáng Tiêu Dật mới xuất hiện trước mắt hắn.
Tiêu Dật khách sáo chào hỏi: “Anh đợi lâu rồi hả?” Với Tiêu Dật, y đã cố gắng quay về sớm, câu này chỉ là khách sáo.
Bộ dáng thản nhiên đó khiến Từ Sắt Nguyên nói không nên lời, “Cảm ơn cậu còn nhớ ta đang đợi cậu.”
“Sao vậy?” Tiêu Dật cho dù có trì độn, cũng cảm giác được oán niệm của Từ Sắt Nguyên, càng huống hồ y không hề trì độn. Nghĩ tới việc mình và Từ Sắt Nguyên chẳng qua mới quen biết, y không cảm thấy giao tình của hai người tốt tới mức Từ Sắt Nguyên tâm tình không tốt lại nghĩ tới y, chẳng lẽ có liên quan đến y?
Tiêu Dật nghĩ vậy không sai, chuyện này thật sự có liên quan đến y. Lại nói lần đầu tiên khi Tiêu Dật xuất hiện trước mặt Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên đang chuẩn bị làm chút chuyện đàn ông đều thích làm, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại bị Tiêu Dật cắt đứt không nói, tiểu Sắt Nguyên còn từng thân mật tiếp xúc một lần với thềm ngọc thạch cứng chắc. Tiên nhân thân thể cường hãn, Từ Sắt Nguyên lúc đó cũng đau đớn lợi hại, qua một lát thì không còn cảm giác đau gì.
Hắn vốn nghĩ cũng không phải là chuyện gì lớn, ngoảnh đầu tiểu Sắt Nguyên lại hùng khí hiên ngang là một hảo hán, nhưng sự thật tàn khốc hung hăng đả kích hắn. Hắn phát hiện, hắn không được rồi, hắn cư nhiên không được rồi. Bất kể hắn dùng phương pháp nào, cho dù là nhìn bức tranh Cửu Ly tiên tử mà trước kia hắn thích nhất cũng không cứng lên được, khiến Từ Sắt Nguyên lúc này mới ý thức được tiêu rồi!
Đối với một thằng đàn ông mà nói, không cứng được thật thật sự là một đại sự, cũng là một chuyện xấu hổ không thể mở miệng. Từ Sắt Nguyên tâm tình ứ nghẹn, nhưng lại không dám tìm bằng hữu bên cạnh tố khổ. Vạn nhất ai miệng rộng nói ra ngoài, đường đường thiếu đông gia của Thiên Y Các Từ gia cư nhiên không được, quả thật là có thể lấy mạng hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Sắt Nguyên nghĩ tới Tiêu Dật, một là Tiêu Dật độc lai độc vãng có vẻ không có bạn bè gì ở tiên giới, hai là hắn xảy ra chuyện tính ra cũng có dính líu đến Tiêu Dật, lý do tại sao cứng không được hắn cũng có thể nói ra, không cần che che giấu giấu. Như vậy, Từ Sắt Nguyên cầm một vò rượu tới tiểu viện Tiêu Dật tạm cư.
Nghe Tiêu Dật hỏi hắn sao vậy, Từ Sắt Nguyên chỉ cảm thấy ứ nghẹn đầy lòng chặn ở ngực, lên tiếng bi thống: “Huynh đệ, ta không được rồi!”
Cùng là đàn ông, hai chữ không được quá mức mẫn cảm, Tiêu Dật hầu như vô thức nhìn vào giữa hai chân Từ Sắt Nguyên, giọng điệu cổ quái nói: “Không được rồi?”
Khi Tiêu Dật đưa mắt nhìn, Từ Sắt Nguyên theo bản năng khép chặt hai chân, sau khi nghe đối phương hỏi ngược, chỉ cảm thấy bi thương trào lên, khổ sở gật đầu, “Không cương được, chính là ngày đó bị cậu đè phải, sau đó không cương được nữa.
Từ Sắt Nguyên nói thế, Tiêu Dật nhớ lại ngày đó may mà có Từ Sắt Nguyên ở dưới thân làm đệm, nếu không với thân thể phàm nhân của y, từ nơi cao như vậy rớt xuống chỉ sợ sẽ bị thương, lập tức tâm sinh hổ thẹn, ánh mắt nhìn Từ Sắt Nguyên mang theo thương hại.
“Khu chợ không phải có đủ loại tiên đan sao, dùng không có tác dụng sao?”
Từ Sắt Nguyên lắc đầu, thần sắc bi thảm, nếu có tác dụng hắn còn phải đi tìm Tiêu Dật khóc lóc?
Tiêu Dật cũng không biết nên nói gì mới tốt, may mà Từ Sắt Nguyên cũng không cần y nói, chỉ cần Tiêu Dật nghe là được. Thế là Từ Sắt Nguyên liền kéo Tiêu Dật lải nhải không ngừng, từ nhỏ nói đến lớn, nói chuyện trước kia hắn phong lưu hào phóng thế nào, là mỹ nam tử hiếm có của tiên giới. Nói hắn làm sao được người thích, có rất nhiều tiên tử ở sau lưng lén lút ái mộ hắn. Nói hắn là độc tử trong nhà, sau này phải kế thừa hương hỏa của Từ gia, hắn như vậy thật có lỗi với cha hắn, có lỗi với liệt tổ liệt tông Từ gia. Từ Sắt Nguyên càng nói càng đáng thương, nghe tới phần sau quả thật là nước mắt nhạt nhòa, thật sự là khiến người nghe thương tâm rơi lệ. Nếu không phải là người biết chuyện nhìn thấy, còn cho rằng Từ gia phá sản, Từ Sắt Nguyên mới có thể khóc thành như vậy. Thật không biết trong mắt Từ Sắt Nguyên, đàn ông không được so với không có tiền còn bi thảm hơn gấp vạn lần.
Tiêu Dật một bên cảm thấy hắn nói thật đáng thương, một bên lại bị đủ loại từ ngữ tự tâng bốc mình trong lời nói của hắn khiến cho phiền não không thôi, nghĩ tới đủ loại quảng cáo trị liệu dán trên cột điện ở khu tiểu lâu, còn có cửa sau của trường cứ tới tối lại có vài cửa tiệm vật phẩm người lớn che che giấu giấu mở cửa, nhất thời mềm lòng nói: “Nếu không, tôi tìm chút thuốc cho anh thử xem?”
Tìm thuốc! Thử xem! Mấy chữ lớn này đập vào tai Từ Sắt Nguyên, chỉ thấy trên gương mặt một khắc trước còn vai chính khổ sở lập tức hai mắt phát sáng, “Có tác dụng?”
Tiêu Dật trước giờ chưa từng có loại phiền muộn này, làm sao y biết có tác dụng hay không, nhưng nghĩ tới vào lúc này đừng để Từ Sắt Nguyên chịu thêm đả kích nữa thì tốt hơn, nên gật đầu, dứt khoát nói: “Có tác dụng.” Đương nhiên, Tiêu Dật âm thầm bổ sung thêm hai chữ trong lòng, chắc vậy.
Từ Sắt Nguyên lúc này bạo phát lực hành động cường đại, hiện tại hắn không còn tâm tư đâu uống rượu tố khổ, cấp thiết thúc dục Tiêu Dật đi tìm dược.
Tiêu Dật khó xử nhìn hắn một cái, cũng không gấp hành động.
“Thế nào, có phải vấn đề tinh ngọc không, không sao, ta xuất tinh ngọc, chỉ cần có tác dụng bao nhiêu tinh ngọc cũng đều bỏ ra.” Từ Sắt Nguyên hối thúc.
Tiêu Dật lắc lắc đầu, nghiêm sắt nói: “Là thuốc của nhân giới.”
Nói ra, Tiêu Dật hôm nay xem [Tiên luật đại điển] cả ngày, nếu là trước kia không biết còn có thể nói một tiếng không biết không sợ, nhưng hiện tại nếu đã biết rồi, y liền lo lắng tới phàm vật và phàm khí. Xuất phát từ thành công qua lại hai giới tiên nhân gần đây, y ngược lại không lo lắng sở tuần kiểm sẽ phát hiện dao động khi y xuyên qua hai giới tiên nhân, y lo lắng là y không có bất cứ tiên lực nào che giấu phàm khí, vạn nhất sở tuần kiểm phát giác được phàm khí tìm tới thì sao? Lại nói y phải gánh trách nhiệm đi tìm thuốc cho Từ Sắt Nguyên, nếu Từ Sắt Nguyên việc tới trước mắt lại ghét bỏ thuốc của nhân giới, vậy không phải y bôn ba phí trắng sao? Đối với Tiêu Dật, thà rằng trước đó phí chút sức nói rõ, cũng bớt được phiền phức về sau.
“Nhân giới?” Từ Sắt Nguyên ngây người, nhìn Tiêu Dật thật sâu một cái, vỗ mạnh bàn: “Không phải chỉ là đồ của nhân giới sao? Không sao, ta không sợ.”
Có câu này của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật cũng yên tâm không ít. Hai người hẹn xong Từ Sắt Nguyên ngày mai tới lấy thuốc, nhìn Từ Sắt Nguyên lòng ôm kỳ vọng đi về, Tiêu Dật nghĩ nghĩ, ý niệm thoáng qua lại trở về nhà trong nhân giới.
Lúc này chẳng qua là buổi chiều ba giờ, Tiêu Dật vẫn luôn đợi tới tối mới ra ngoài. Vì tránh gặp phải bạn học học hè mà quá mức lúng túng, Tiêu Dật không dám đến trường mình mà quẹo ra sau học viện nghệ thuật. Dù sao hai trường học này kế tiếp nhau, Tiêu Dật không tin phía sau trường nghệ thuật không có tiệm vật dụng người lớn.
Quả nhiên, vừa quẹo ra cửa sau trường nghệ thuật, cách một con hẻm, mấy biển hiện lấp lánh nghênh ngang dựng thẳng, thản nhiên hơn mấy cửa tiệm sau trường đại học của y nhiều.
Khi Tiêu Dật ra ngoài đặc biệt mặc áo khoác có mũ, lúc này lập tức kéo mũ lên, cúi đầu đi vào cửa tiệm gần nhất.
Coi tiệm là một người đàn ông trung niên, người xung quanh đều gọi ông là lão Vương. Lão Vương thấy nhiều học sinh tới đây rồi, nhìn bộ dáng Tiêu Dật, bất giác đeo lên nụ cười gian xảo mà ông tự cho là thân thiết, “Cậu nhóc, muốn mua cái gì?” Vừa hỏi, vừa ra hiệu về mấy bộ đủ kiểu xếp hàng trên tường.
Khi Tiêu Dật đáp ứng Từ Sắt Nguyên không cảm thấy có gì, lúc này đứng đây, y mới ý thức được bệnh của Từ Sắt Nguyên không phải dễ nói ra miệng.
Do dự nửa ngày, Tiêu Dật thấp giọng nói: “Bạn của tôi không được, nên dùng thuốc gì?”
Lão Vương đang uống trà, vừa nghe liền phun hết ra, vẻ gian xảo trên mặt cũng hóa thành thương hại, đảo quanh người Tiêu Dật một vòng, trọng điểm chú ý là giữa hai chân y.
Tiêu Dật đại quẫn, vô thức mở miệng: “Không phải tôi!”
“Tôi biết, tôi biết, là bạn của cậu mà.” Lão Vương hiểu ý người đáp, trong mắt lại lộ ra vẻ ta hiểu.
Tiêu Dật không nói nên lời nhìn đối phương, lão Vương đã lấy một hộp thuốc dưới quầy cho y, “Nè, thuốc uống, một hộp sáu viên, một lần một viên, cậu thử trước đi, không được lại tới tìm tôi.”
Tiêu Dật nhanh chóng lấy thuốc, trả tiền định đi lấy người, trên mặt lão vương hiện lên thần sắc hài hòa như thánh phụ, giọng điệu nghiêm túc nói với y: “Cậu nhóc, cậu vẫn còn trẻ, loại bệnh này sao, thật ra không tính là chuyện gì lớn, cậu nhất thiết đừng để bị áp lực quá lớn.”
Tiêu Dật: “…”
Lão Vương đột nhiên ý thức được cái gì, cười ha ha nói: “Ha, sai rồi sai rồi, là bạn cậu, là bạn cậu.”
Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt lão Vương vẫn đặt trên người Tiêu Dật.
Tiêu Dật: “…”
Nhìn bóng lưng Tiêu Dật gần như là bỏ trốn, lão Vương thở dài, ánh mắt thương hại, một cậu nhóc trẻ tuổi như thế, tướng mạo lại được, sao lại không thể cương chứ, thật là đáng thương mà.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m