Chương 41 : Hiểu lầm
Trước khi Tiêu Dật quen biết Từ Sắt Nguyên, vẫn luôn tự nhận là một người có tam quan bình thường, y yêu cuộc sống, có lý tưởng, có phẩm hạnh khí tiết, miễn cưỡng cũng coi như là thanh niên tốt của nhân giới thời đại mới. Nhưng từ sau khi quen biết Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật cảm thấy rất nhiều chuyện đều mất khống chế, trong bất tri bất giác y đã chạy trên con đường đánh mất phẩm hạnh khí tiết. Từ nhân giới tới thú nhân thế giới lại tới tiên giới, Tiêu Dật sâu sắc cảm thấy y nhất định phải làm một chút gì đó để xây dựng lại hình tượng của mình, y thật sự không muốn mang danh tên cuồng sắc tình không tiện mà đi qua các giới, cho dù bị mắng là tội phạm buôn lậu thì sao, so với cái trước vẫn dễ nghe hơn.
Cứng mặt tiễn Từ Sắt Nguyên đi, Tiêu Dật như khúc gỗ nhìn Sở Mặc, trong mắt Sở Mặc lộ ra quá nhiều ý tứ sâu xa. Tiêu Dật nghẹn tới nội thương, giả vờ nhìn không hiểu ánh mắt Sở Mặc, chán nản mở miệng: “Chừng nào anh mới đi?”
Sở Mặc nhíu mày, lộ ra một chút hứng thú, “Ta đổi ý rồi, chuyện thu thập lương thực có thể giao cho Phong thúc xử lý trước, ta dự định cùng cậu tới nhân giới xem thử.”
Nếu nói người hiện tại Tiêu Dật không muốn gặp mặt nhất là ai? Sở Mặc tuyệt đối có tên trong danh sách, y không tin Sở Mặc không nhìn ra ý của mình, nhưng Sở Mặc cư nhiên còn muốn đến nhân giới cùng y một chuyến? Tiêu Dật nghe thế, chỉ cảm thấy một hơi nghẹn trong họng, sinh mạng vốn đã rớt xuống đáy lảo đảo muốn ngã triệt để bị cán thành bã dưới một kích này.
Tiêu Dật không chết tâm vực tinh thần, uyển chuyển cự tuyệt, “Lần này tôi dự định ở lại nhân giới vài ngày mới về, còn muốn đi gặp bạn bè nữa, có thể không có thời gian dẫn anh đi tham quan nhân giới. Lại nói anh tới nhân giới đất lạ không quen, ở đâu cũng là vấn đề.”
Trước đó khi ba người từ thú nhân thế giới trở về, Lộ đã đặt đơn hàng lương thực đầu tiên, Sở Mặc tính toán một chút, muốn gom đủ số lượng lương thực Lộ cần thì cũng phải mất mấy ngày. Tiêu Dật nghĩ vừa hay nhân cơ hội này y ở nhân giới nghỉ ngơi vài ngày, thăm bọn Bạch Kỳ. Hiện tại Sở Mặc yêu cầu đồng hành, y thật lòng không nguyện ý cho Sở Mặc đi theo. Tiêu Dật sâu sắc hy vọng Sở Mặc có thể nghe hiểu ý của y, chủ động biểu thị lần sau lại đi, còn về lần sau là khi nào, cái đó thì… ha ha.
Lý do của Tiêu Dật nghe có vẻ vô cùng chính đáng, chân mày Sở Mặc khẽ nhíu, tựa hồ đang do dự. Tiêu Dật khẩn trương đánh giá vẻ mặt hắn, trong lòng thầm cầu khẩn. Giây tiếp theo, Sở Mặc giãn chân mày, trong ánh mắt nóng bức của Tiêu Dật nhìn qua, “Cậu nói vậy hình như cũng có đạo lý…”
“Ô ye!” Chữ “ye” của Tiêu Dật vẫn còn đang xoay trong đầu, Sở Mặc đột nhiên lại chuyển vấn đề, “Nhưng ta nghĩ ta cũng chỉ là tới nhân giới tùy tiện xem thử, không cần phải đặc biệt tham quan gì. Yên tâm, hành trình của cậu cứ tự chủ sắp đặt, ta chỉ đi theo cạnh là được, sẽ không ảnh hưởng tới cậu. Còn về chỗ ở, chúng ta không phải vẫn luôn ở chung sao?”
Ở chung cái đầu anh!
Tiêu Dật phát hiện, gần đây tần suất nói tục của y càng lúc càng cao, quả thật đã vượt qua hai mươi năm trước kia của y gộp lại. Tiêu Dật vẫn không chết tâm nghĩ muốn cự tuyệt, Sở Mặc mỉm cười, “Một ngàn khối thượng phẩm tinh ngọc.”
“A?” Tiêu Dật và Vượng Tài đồng thời dựng lỗ tai.
Khóe miệng Sở Mặc nhếch lên, bổ sung, “Đây là thù lao cho Vượng Tài.”
“Ngao ngao ngao ngao ngao!”
Vượng Tài vẫn luôn an tĩnh nằm trên đỉnh đầu Tiêu Dật lập tức trở nên kích động, tuy Vượng Tài khắc chế cái gì cũng không nói, chỉ là ngao không ngừng, nhưng Tiêu Dật và nó cũng coi như tâm linh tương thông, tự nhiên có thể cảm thụ được loại kích động tới mức không thể tự thoát này của Vượng Tài.
Tiêu Dật thất bại nhìn Sở Mặc một cái, an ủi vỗ vỗ Vượng Tài, hung hăng nghiến răng nói: “Được!”
Nếu đã quyết định phải trở về nhân giới, Tiêu Dật cũng lười tiếp tục lưu lại tiên giới, trực tiếp bảo Vượng Tài nuốt Sở Mặc, hiện tại liền đi.
Đoạn Lăng Phong vẫn luôn ẩn trong hư không đột nhiên yên hơi lặng tiếng xuất hiện, một tay dứt khoát duỗi ra trước mặt Tiêu Dật, mười mấy khối thượng phẩm tinh ngọc sáng lóng lánh chất trong lòng bàn tay hắn. Cả gương mặt của Đoạn Lăng Phong ẩn trong hắc bào, Tiêu Dật không thấy rõ biểu tình của hắn, chỉ nghe hắn đơn giản đủ ý trầm giọng nói: “Ái phách, đĩa, thù lao!”
Tiêu Dật, “…”
Tiêu Dật trở về nhân giới hít thật sâu một hơi, cách xa người y cảm thấy không bình thường, y cuối cùng cảm thấy mình bình thường. Tiêu Dật cố ý làm lơ chuyện thả Sở Mặc ra, vẻ mặt thản nhiên pha một ly cà phê, thoải mái nằm trên sô pha. Một chuỗi sự việc từ khi trọng sinh tới nay vô thức chảy vào đầu, Tiêu Dật chỉ cảm thấy trong lòng giống như mở một tiệm da vị, tư vị gì cũng có, nhưng nhiều hơn vẫn là 囧 囧.
Trong lòng Vượng Tài vẫn luôn ghi nhớ chuyện Sở Mặc đề cập tới một ngàn khối thượng phẩm tinh ngọc, lúc này len lén nhìn trộm vẻ mặt của Tiêu Dật, lấy lòng bay tới trước mặt Tiêu Dật, “Tiểu Dật, khi nào thì chúng ta mới thả đại ác nhân ra?”
Tiêu Dật nghe vậy buồn bực ngồi dậy, tỏ ý Vượng Tài cứ thả đi. Y cũng biết bản thân không thể cứ nhốt Sở Mặc trong bụng Vượng Tài được, cứ làm lơ hắn, mở miệng ác khí là được. Có chỉ thị của Tiêu Dật, Vượng Tài hưng phấn há rộng miệng túi, lập tức thả Sở Mặc ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc chân chính tới nhân giới trên mặt ý nghĩa, cho dù trước đó hắn từng mấy lần tới nhân giới để chuyển trạm, nhưng trước đó vì tiết kiệm thời gian, Tiêu Dật đều tới vội vàng, Sở Mặc cũng vẫn luôn bị nhốt trong bụng Vượng Tài, căn bản không biết nhân giới là bộ dáng thế nào. Lần này vừa ra khỏi bụng Vượng Tài, Sở Mặc liền hưng phấn đánh giá tất cả xung quanh.
Khác với thú nhân thế giới hoàn cảnh ác liệt cực đoan, nhân giới tuy không bằng tiên giới sinh cơ nồng đậm, nhưng cũng mạnh hơn thú nhân thế giới rất nhiều. Đặc biệt là phong cách kiến trúc của nhân giới không cổ hương cổ sắc như tiên giới, cũng không lạnh lẽo toàn kim loại như thú nhân thế giới, mà có phần giản dị thoáng đãng, xem ra vô cùng ấm áp thoải mái.
Sở Mặc giống như đi tuần lãnh địa, nhất nhất đánh giá toàn bộ căn nhà của Tiêu Dật, cuối cùng ánh mắt đặt trên vách tường phòng khách, xẹt qua một tia nghi hoặc. Trong nhà Tiêu Dật chỉnh thể bố trí vô cùng thoải mái, duy chỉ có trên vách tường phòng khách đột nhiên xuất hiện mấy cây giá kim loại hư hao và sáu bảy sợi dây nhỏ màu đen, hoàn toàn không hòa hợp với chỉnh tể.
Sở Mặc bất giác nghi hoặc nói, “Trên tường là chuyện gì?”
Trước đó khi Sở Mặc tham quang phòng, Tiêu Dật đang lười biếng làm ổ trên sô pha, lúc này nghe Sở Mặc hỏi, Tiêu Dật ngồi bật dậy, y nhớ tới chuyện tốt do Vượng Tài làm. Mấy lần trước y đều tới rồi đi vội vàng, nhất thời cũng quên luôn chuyện xử lý tivi, lần này y ở lại thời gian dài, đúng lúc tìm thời gian đưa tivi đi sửa một phen. Tuy không biết cái tình trạng này có thuộc phạm vi bảo hành không, nhưng bất kể nói sao, cũng phải thử một lần.
Suy nghĩ xong xuôi, Tiêu Dật cầm lấy Vượng Tài khi nghe thấy câu hỏi của Sở Mặc đang định chạy trốn khỏi người y, bức Vượng Tài nhả tivi đã nuốt ra. Một người một túi giằng co ở đó, Sở Mặc bật cười nhìn Tiêu Dật bóp Vượng Tài, bộ dáng thần sắc nghiêm túc, hắn khẽ động trong lòng, quỷ thần sai khiến đi lại ngồi kế Tiêu Dật.
Cuộc giằng co cuối cùng kết thúc bằng đại thắng của Tiêu Dật, Vượng Tài ủy khuất uốn người, há rộng miệng túi, một vật thể màu đen, to bằng bàn trà nhỏ từ bên trong rơi ra. Sở Mặc vừa nhìn đã nhận ra đây chắc là tivi trong miệng Tiêu Dật, thú nhân thế giới cũng có trang bị giống vậy, nhưng nhẹ hơn mỏng hơn, trực tiếp dán lên tường, hoàn toàn dung làm một thể với vách tường, mà không phải nặng dày như tivi của nhân giới.
Tiêu Dật không bận tâm đối đáp với Sở Mặc, trực tiếp lật tivi lại, quan sát tổn hại sau lưng nó. Với ánh mắt của y, tổn hại của tivi kỳ thật không tính là lớn, chỉ là dây nguồn điện xảy ra vấn đề, như vậy, chắc bảo hành không có vấn đề, Tiêu Dật nhịn không được thầm nghĩ.
Sở Mặc chú ý thấy động tác của Tiêu Dật, mở miệng nói: “Có vấn đề gì sao?”
Tiêu Dật thuận tay chỉ mấy sợi dây điện nguồn bị đứt ở sau lưng tivi cho hắn xem.
Sở Mặc ngẫm nghĩ nhìn vách tường, “Nói như vậy chỉ cần nói liền mấy sợi dây màu đen trên tường và tivi này lại là xong?”
Tiêu Dật nghe vậy do dự gật đầu, chắc là như thế đi.
Ánh mắt Sở Mặc rơi trên chỗ dây điện nguồn mà Tiêu Dật nói, nghĩ nghĩ, trở tay đảo, lòng bày tay có thêm một khối đá màu lam nhạt lớn bằng ngón tay cái. Giây tiếp theo, một ngọn lửa màu đỏ bùng lên giữa lòng bàn tay Sở Mặc, nướng đều khối đá màu lam nhạt bên trong, khối đá rất nhanh dùng tốc độ mắt người nhìn thấy tan ra, không bao lâu liền hóa thành vật thể dạng keo dính màu lam trong suốt, trông giống như trái cây đông lạnh mua ở siêu thị.
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn biến hóa trong tay Sở Mặc, chỉ thấy Sở Mặc đem cục keo dính màu lam đó đặt lên chỗ dây điện nguồn bị đứt của tivi, tiếp theo nối hai dây điện nguồn liền lại với nhau. Rất nhanh hai bộ phận vốn đứt rời lại dần dần dung hợp lại giống như đang tái sinh, từ góc độ Tiêu Dật thấy được, chỗ hai bộ phận kết hợp dung làm một, hoàn toàn không có bất cứ dấu vết tiếp nối nào.
Tiêu Dật ngây ra một lúc, rất nhanh phản ứng lại, lập tức tìm điều khiển mở tivi. Khi tiếng quảng cáo quen thuộc vang lên, Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Sở Mặc, “Thật sự sửa xong rồi? Vừa rồi là cái gì?”
“Từ dung thạch, một loại khoáng thạch đặc sản của tiên giới, có thể dung hợp vạn vật, chủ yếu dùng luyện khí.”
Sở Mặc giới thiệu đơn giản rõ ràng, không đề cập tới giá trị của từ dung thạch. Tiêu Dật không ngốc, biết từ dung thạch trong miệng Sở Mặc khẳng định không giống viên đá bình thường đâu đâu cũng có, nếu là dùng luyện khí, tính ra sẽ không rẻ. Nghĩ vậy, Tiêu Dật liền có chút áy náy. Nghĩ tới trước đó y bài xích chuyện Sở Mặc tới nhân giới, Tiêu Dật lúng túng nhìn Sở Mặc, chủ động mời: “Anh có đói không? Có muốn cùng ra ngoài ăn một bữa cơm?”
Khi hai người từ tiên giới qua đây đã là buổi chiều, giờ này chính là giờ dùng cơm tối. Tuy Tiêu Dật vốn không dự định bỏ đói Sở Mặc, nhưng cam tâm tình nguyện mời đi và bị bức phải mời sẽ không giống nhau. Sở Mặc cảm nhận được thái độ của Tiêu Dật thay đổi, trong mắt hiện lên ý cười. Vì quần áo của hai người đều là kiểu dáng của thú nhân thế giới, cũng không cần đặc biệt thay đổi, Tiêu Dật nghĩ tới những quán cơm gần đây, cuối cùng vẫn chọn dẫn Sở Mặc tới chỗ lần trước đã ăn cơm với Lạc Phi.
Hai người rời khỏi chỉ trong chốc lát, trong hành lanh đột nhiên có một bóng người lóe lên, bóng dáng lão Vương vội vàng xuất hiện. Cảm ứng được trong phòng lại một lần nữa không có người, lão Vương buồn bực cào đầu, làm sao đây? Lần trước ông giả lơ nói với Bạch Kỳ là Tiêu Dật căn bản không trở về, Bạch Kỳ đã có lòng nghi ngờ, lần này cũng không thể tiếp tục giả đò đi? Lão Vương bất giác thầm oán hận quá trình Tiêu Dật trở về có gì không đúng, rõ ràng thường xuyên trải qua nên là Tiêu Dật từ bên ngoài trở về, chạm vào cấm chế trên cửa, hắn nhanh chóng đuổi tới thì Tiêu Dật phải còn ở trong nhà, tại sao Tiêu Dật luôn luôn làm ngược lại? Mỗi lần đều là khi Tiêu Dật ra ngoài mới chạm vào cấm chế, đợi khi mình chạy tới, sớm đã không còn thấy bóng người.
Lão Vương phiền não đi vòng lại chỗ mấy vòng, đang định quay người đi, đột nhiên nhìn thấy trong khe hở từ phòng phát ra ánh sáng. Đợi đã, lão Vương nhanh chóng dừng bước, chẳng lẽ Tiêu Dật sẽ còn trở về? Trong đầu hiện lên ánh mắt không tín nhiệm của đồ đệ nhà mình, lão Vương dậm dậm chân, ông không tin, hôm nay ông nhất định phải canh ở đây đợi Tiêu Dật về.
Một lần canh là canh cả một tiếng!
Khi Tiêu Dật và Sở Mặc trở về, nhìn thấy chính là lão Vương vẻ mặt trầm tư đứng trước cửa nhà y, ánh mắt nóng hổi nhìn chằm chằm vào hướng cầu thang.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tiêu Dật lập tức ngây ra tại chỗ, y thực không ngờ sẽ thấy lão Vương ở trước cửa nhà mình. Trong đầu nhanh chóng hiện liên những lần qua lại với lão Vương trước đó, Tiêu Dật vô cùng xác định y và lão Vương không có bất cứ vướng mắc kinh tế nào, hơn nữa gần đây y cũng không đặt hàng ở chỗ lão Vương, không có khả năng lão Vương đưa hàng cho y, quan trọng nhất nhất là, lần trước y mua đồ trong tiệm Taomao của lão Vương, y cũng đặc biệt bình luận rồi, hiện tại y thật sự nghĩ không rõ nguyên nhân lão Vương xuất hiện ở đây.
Tiêu Dật chần chừ, lão Vương lập tức lộ ra nụ cười tự cho là thân thiết thật ra là dung tục chào hỏi Tiêu Dật.
“Cậu về rồi?”
Tiêu Dật hoang mang gật đầu, có chút không biết nên tiếp lời ra sao.
Sở Mặc nhìn ra Tiêu Dật đối với lão Vương có chút xa lạ, hơi bước tới một bước, cản trước mặt Tiêu Dật. Khác với Tiêu Dật, Sở Mặc vừa nhìn đã nhận ra lão Vương là tu chân giả của nhân giới, hơn nữa tu vi không hề thấp. Đương nhiên lão Vương cũng nhận ra thân phận tiên nhân của Sở Mặc, đặc biệt là loại khí thế lãnh liệt trên người Sở Mặc, rõ ràng không phải là tiên nhân bình thường.
Hai người dùng ánh mắt đánh giá đảo một vòng trên người đối phương, lão Vương cười hê hê, “Người của mình! Người của mình!”
Nói xong nghiêng người vượt qua Sở Mặc nhìn Tiêu Dật, “Không cần hiểu lầm, ta là sư phụ của Bạch Kỳ, là Bạch Kỳ lo lắng cho cậu, ta mới qua đây xem cậu.”
“Tiểu Kỳ? Sư phụ?” Tiêu Dật càng thêm hoang mang.
Nói tới Bạch Kỳ, lão Vương không khỏi đắc ý, hơi mang khoe khoang giải thích: “Bạch Kỳ căn cốt kỳ diệu, trời sinh là mầm non tốt của tu chân, ta vừa nhìn đã phát hiện ra nó trong biển người mênh mông. Trong thời gian cậu không ở đây, nó đã bái ta làm sư rồi.”
“Tu chân?” Tiêu Dật phản ứng lại, “Ông là tu chân giả của nhân giới?”
Lão Vương gật đầu, khi lão Vương gật đầu, Tiêu Dật nghĩ tới mấy vụ giao dịch trước kia của y và lão Vương, trực giác lại thấy sắp sửa không hay!
Nếu lão Vương đã đề cập nguyên nhân ông tới đây là vì Bạch Kỳ, Tiêu Dật vào nhà rồi liền gọi điện thoại cho Bạch Kỳ. Cách ống nghe, Bạch Kỳ rõ ràng kinh ngạc vô cùng, trực tiếp nói hiện tại cậu sẽ đóng tiệm, lập tức qua ngay.
Hai chữ đóng tiệm rơi vào tai Tiêu Dật, sắc mặt Tiêu Dật trở nên cổ quái, sẽ không phải giống như y đã nghĩ chứ?
Lão Vương vẫn ngồi sáp cạnh Tiêu Dật rõ ràng cũng nghe Bạch Kỳ nói, ông cười hê hê, giải thích với Tiêu Dật: “Ta già rồi, cửa tiệm đó sau này sẽ thuộc về Bạch Kỳ, hiện tại để nó rèn luyện trước. Dựa vào quan hệ của hai đứa, sau này cậu muốn mua gì, trực tiếp bảo nó bán cho cậu giá gốc.”
Tiêu Dật, “…”
Sự trầm mặc của Tiêu Dật khiến lão Vương hiểu lầm, ông rất nhanh nhớ tới chuyện Tiêu Dật ‘không tiện’. Cũng đúng, cùng là đàn ông, cho dù Bạch Kỳ có là bạn tốt nhất của Tiêu Dật, Tiêu Dật tính ra cũng không nguyện ý để Bạch Kỳ biết chuyện y không tiện. Nghĩ thế, lão Vương liền thân thiết dán cạnh Tiêu Dật, thấp giọng nói: “Cậu yên tâm, chuyện cậu không được ta không có nói với Bạch Kỳ. Nhưng mà, ta sẽ làm cho cậu chút thuốc đặc hiệu, cậu có muốn tìm cơ hội thử không.”
Tiêu Dật, “…”
Vô lực nhìn lão Vương một cái, Tiêu Dật cũng học theo ông thấp giọng nói: “Tôi đã nói không phải tôi không được, là bạn của tôi.” Khi Tiêu Dật nhắc tới hai chữ bạn, trong đầu hiện lên hình dáng Từ Sắt Nguyên, một cỗ sát khí tràn ra từ nội thể, hung hăng nghiến răng nghiến lợi.
Lão Vương nhìn Tiêu Dật phản ứng kịch liệt, trong lòng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào thật sự không phải Tiêu Dật không được? Đợi khi ánh mắt lão Vương vô ý đặt lên người Sở Mặc đang ngồi ở bên kia phòng khách xem tivi, ánh mắt lão Vương hơi lóe, lẳng lặng chọc Tiêu Dật, “Bạn mà cậu nói có phải là người kia không? Là cậu ta không được?”
Lão Vương chỉ chính là hướng Sở Mặc, Tiêu Dật chột dạ nhìn Sở Mặc một cái, trong lòng gian nan giãy dụa. Là nên đem tiền nhân hậu quả từ đầu tới đuôi của chuyện giải thích một lượt với lão Vương? Hay là nhân cơ hội này đem danh không được đổ lên người Sở Mặc? Xét khía cạnh bản thân Tiêu Dật, y rất muốn giải thích cho rõ chuyện này, nhưng y thực sự sợ lão Vương tự biên, vạn nhất lão Vương không tin thì sao? So với giải thích lặp lại như thế, không bằng bôi nhọ lên lưng Sở Mặc, tẩy sạch bản thân. Dù sao sau này Sở Mặc sẽ không tới nhân giới nữa, cho dù trong mắt lão Vương hắn không được, cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của Sở Mặc, nhưng mình thì không giống vậy, lão Vương nếu là sư phụ của Bạch Kỳ, thì sẽ không thoát được liên can với y, Tiêu Dật vừa nghĩ tới ngày sau luôn bị lão Vương dùng ánh mắt không được đánh giá, liền cảm thấy nhân sinh ảm đạm vô quang.
Bỏ đi, để bạn chết chứ ta không chết, Tiêu Dật nghiến răng, gật đầu thật mạnh với lão Vương.
Cuộc đối thoại của hai người tự cho là nhỏ tiếng, lão Vương còn cẩn trọng thi triển kết giới cách âm bên cạnh mình, nghĩ là Sở Mặc làm sao cũng sẽ không nghe thấy được, lại không ngờ, Sở Mặc đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của họ. Ngay mới đầu khi nghe Tiêu Dật không được, Sở Mặc còn hơi hơi ngạc nhiên, trong lòng nổi lên một chút đồng tình, quả thật làm nam nhân đều hiểu đây có nghĩa là gì, quả thật rất đáng đồng tình. Nhưng Sở Mặc làm sao cũng không ngờ, chỉ mới một thoáng, không được cư nhiên biến thành hắn.
Ngay lúc Tiêu Dật gật đầu thừa nhận, thân thể Sở Mặc hơi cứng lại khó thể thấy, hắn hung hăng bóp chặt cái ly trong tay, hơi rũ mắt xuống, có lẽ hắn nên tìm cơ hội để cho Tiêu Dật biết, hắn rốt cuộc có được hay không?
Phản ứng của Sở Mặc lão Vương và Tiêu Dật ai cũng không chú ý thấy, lão Vương sau khi xác định người không được là Sở Mặc, liền bắt đầu cân nhắc. Sở Mặc không được, ra mặt mua thuốc vẫn luôn là Tiêu Dật, xem ra quan hệ của hai người thật không tồi. Lại liên hệ tới mấy bộ nội y tình thú mà Tiêu Dật mua sau đó, lão Vương nhìn nhìn Sở Mặc lại nhìn nhìn Tiêu Dật, lập tức cảm thấy mình đã tỉnh ngộ.
Cảm khái vỗ vỗ vai Tiêu Dật, lão Vương lắc đầu nói: “Chân ái a, ngay cả ta vào tuổi này rồi cũng bị cảm động.”
Tiêu Dật, “…”
Lại phát sinh cái gì nữa! Cầu ngàn vạn lần đừng tự biên!
Đáng tiếc lời cầu khẩn của Tiêu Dật quá nhỏ yếu, lão Vương không nghe thấy, sau một tiếng cảm thán nặng nề, lão Vương vẻ mặt thánh mẫu nhìn Tiêu Dật, thấp giọng nói: “Nếu cậu ta chỉ có phương pháp đó mới có thể cứng lên, chỗ của ta còn mấy bộ sưu tầm nội y tình thú của Đảo quốc bản gốc, nể tình tiểu Kỳ, tặng cho cậu.”
Tiêu Dật, “…”
Tình thú mẹ ông! Tặng mẹ ông!
Tiêu Dật không cần nghĩ cũng biết lão Vương lại một lần nữa nghĩ lệch, sau đủ loại giải thích vô lực, y bực dọc ngẩng đầu lên, lại đụng phải ánh mắt hàm ý sâu xa của Sở Mặc nhìn qua. Tiêu Dật chớp chớp mắt, lập tức ý thức được Sở Mặc đã nghe thấy hết rồi, mặt thoáng chốc đen đi.
Mẹ nó, có còn chừa đường sống nữa không!
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m