Chương 2: Mới gặp
Cấp cứu xe đã nhanh chóng đến Trường Kinh thị não khoa bệnh viện. Tuy nhiên, ngay khi đến, người bị thương đã bị hôn mê sâu và không muốn hợp tác trong quá trình kiểm tra và điều trị. Dù cơ sở cấp cứu đã sẵn sàng tiếp nhận và kiểm tra, nhưng người này vẫn tỏ ra rất cảnh giác và từ chối hợp tác, chỉ ngồi im lặng mà không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Y tá không còn cách nào khác, đã gọi điện thoại để tìm kiếm sự giúp đỡ từ văn phòng. Không mất nhiều thời gian, Ngô Phi đã đến. Khi thấy cậu đến, họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ngô Phi, là một bác sĩ, sau khi nhận dụng cụ từ y tá, đi đến gần người đàn ông bị thương.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Phi, dường như trong đầu hắn hiện lên một số hình ảnh. Trong những hình ảnh đó, một cảnh rõ ràng nhất là phòng này: một phòng lớn, được chiếu sáng bằng ánh đèn sáng rực rỡ, một người đang ngồi trước màn hình máy tính một cách nghiêm túc. Hình ảnh này rất giống với bác sĩ trước mắt, điều này làm cho hắn cảm thấy sững sờ.
Ngô Phi tiến lại gần hắn, cúi đầu. Ở góc độ này, hắn có thể nhìn thấy thẻ nhân viên treo trên ngực của Ngô Phi, trên thẻ viết tên và họ của cậu, "Ngô Phi". Tuy nhiên, hắn chỉ nhìn qua một cách thoáng qua, ánh mắt của hắn nhanh chóng dời từ thẻ nhân viên lên khuôn mặt của Ngô Phi.
Đối với người ngơ ngác giống đứa trẻ gây rối trước mặt. Ngô Phi tiếp tục nhẹ nhàng và kiên nhẫn: "Hãy để tôi xem vết thương trên miệng của anh." Cậu nói nhưng vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng, cẩn thận vặn đầu của hắn để có thể kiểm tra vết thương trên trán miệng của hắn ta.
Bất ngờ là, đụng chạm với cậu hắn lại không phản kháng như vừa rồi. Mặc dù tránh né hành động đó theo bản năng, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi ở đó, cho phép Ngô Phi kiểm tra tùy ý để cậu quan sát.
Ngô Phi thực hiện kiểm tra một cách nghiêm túc, phát hiện ra rằng vết thương trên miệng của hắn đã ngừng chảy máu và không còn ra ngoài nữa, chỉ còn lại một vết sâu, tựa có thể thấy xương cốt bên trong. Tiếp theo, cậu quan sát đồng tử của hắn và phát hiện rằng chúng đã bị kích thích và có dấu hiệu mở rộng.
Ngô Phi nhíu mày và nhẹ nhàng đề xuất: "Vết thương trong miệng của anh quá sâu, cần phải đặt mũi khâu."
Hắn không nói chuyện, cũng không nhúc nhích. Ngô Phi nghĩ hắn còn thành thật, liền bảo y tá chuẩn bị xử lí vết thương. Ai ngờ hắn đột ngột cảnh giác định chạy đi
Ngô Phi bất đắc dĩ kéo hắn lại ngồi xuống, sau đó tự mình xử lí vết thương. Sợ hắn đau, vừa xử lí vừa hỏi: "Anh tên là gì?"
Nam nhân theo bản năng đáp: "Hứa Dung Cảnh."
Đứng ở bên cạnh y tá vừa nghe, tinh thần bỗng tỉnh táo, nhỏ giọng hỏi nhỏ y tá bên: "Hứa Dung Cảnh không phải tổng tài Dung Cảnh chuyên về khoa học kĩ thuật sao?"
Cô vừa dứt lời, từ phía khác, một bác sĩ cùng một y tá khác đã đến gần. Ngay lập tức, nhiều ánh mắt đồng tình với cô nhìn chằm chằm, nhưng Hứa Dung Cảnh không hề thể hiện sự không thoải mái nào. Bằng cách nào đó, vẫn chỉ nhìn thẳng vào mắt Ngô Phi, với ánh mắt đen chăm, chỉ có một mình Ngô Phi là tâm điểm của sự chú ý của hắn.
Ding dong, ding dong, âm thanh vang lên qua hơn hai giờ, Ngô Phi dừng tay lại. Bên ngoài, trời đã bắt đầu tờ mờ. Trái lại, Hứa Dung Cảnh vẫn ngồi yên trên ghế, mặt không biểu cảm. Dù trán hắn bị sứt to nhưng hắn không để ý đến cảm giác không thoải mái đó.
Ngô Phi vừa thu thập công cụ vừa hỏi: "Anh còn có chỗ nào không thoải mái không? Đau đầu sao?"
Hứa Dung Cảnh nhìn hắn, không nói chuyện.
Ngô Phi chỉ chỉ đầu mình, hỏi: "Nơi này còn đau không?"
Hứa Dung Cảnh lắc lắc đầu.
Ngô Phi thở dài, kéo ghế dựa ngồi ở trước mặt hắn, Hứa Dung Cảnh so với cậu cao hơn một ít, Ngô Phi vẫn phải ngẩng đầu một chút để nhìn vào đôi mắt của hắn. Ngô Phi nói, "Có khả năng là anh đã bị chấn động não. Tôi nghĩ anh nên làm một cuộc quét não CT để kiểm tra." cậu phát ra một bộ dáng của người thương lượng, nhưng Hứa Dung Cảnh nghe vậy, ngay lập tức nhăn mày và trên khuôn mặt hắn lập tức lộ ra sự kháng cự.
Ngô Phi cảm thấy lo lắng rằng Hứa Dung Cảnh sẽ lại kháng cự như hôm qua, vì vậy cậu nhanh chóng giải thích hết lời. Ngô Phi vẫn giữ ánh mắt trên hắn ta, và khi thấy Hứa Dung Cảnh nhăn mày, cậu nghĩ rằng hắn đang muốn tránh khỏi sự phiền toái. Tuy nhiên, không ngờ Hứa Dung Cảnh lại nói: "Tôi không có vấn đề gì."
Ngô Phi khuyên: "anh vừa gặp tai nạn xe cộ, trán rách vết thương lớn như vậy,kiểm tra một chút chả phải yên tâm hơn ư?. Dù tôi không biết lý do vì sao anh không muốn được kiểm tra, nhưng là một bác sĩ, trách nhiệm của tôi là nói cho anh biết rằng các thiết bị kiểm tra hiện nay đảm bảo an toàn, anh hoàn toàn có thể yên tâm."
Hứa Dung Cảnh vẫn là lắc lắc đầu: "Cậu cứ đơn giản xử lí nó cho tôi, mấy cái khác không cần thiết."
Bất quá Ngô Phi luôn khuyên bảo, Hứa Dung Cảnh cuối cùng vẫn đồng ý ở lại viện quan sát hai ngày.
Ngô Phi lo lắng rằng Hứa Dung Cảnh sẽ gây ra phiền toái cho nhân viên y tế, vì vậy trong hai ngày cậu không có việc nên thường xuyên ghé thăm Hứa Dung Cảnh. Mỗi khi gặp Hứa Dung Cảnh, anh ta luôn ngồi yên tĩnh ngồi, không quan tâm đến cuộc trò chuyện của những người khác, chỉ tập trung quan sát mọi thứ xung quanh. Mỗi khi Ngô Phi đi ngang qua, Hứa Dung Cảnh mới đem ánh mắt chuyển sang người cậu.
Trong khi đó, cảnh sát đã kết thúc cuộc điều tra về vụ tai nạn xe cộ. Hứa Dung Cảnh được xác định chịu phần trách nhiệm 20%, trong khi tài xế của xe hơi chịu phần trách nhiệm 80%. Người nhà của tài xế không phục, nhưng cảnh sát giải thích rằng Hứa Dung Cảnh không chỉ là không giảm tốc độ, mà còn thêm vào đó là thay đổi hướng đột ngột.
Cứ như thế, tài xế xe hơi vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, Hứa Dung Cảnh lại không gặp phải bất kỳ vấn đề nào, điều này khiến nhà tài xế xe hơi cảm thấy bất công. Bọn họ bắt đầu chạy đến trước giường Hứa Dung Cảnh nháo đòi bắt đền, Hứa Dung Cảnh nói cái gì cũng chưa nói, một số y tá sợ người thân nhà đó nháo đến hung dữ nên nhanh chóng đưa họ ra ngoài. Có một ngày, khi Ngô Phi đến kiểm tra phòng, một người thân của Hứa Dung Cảnh đang ngồi bên cạnh giường, ôm cánh tay và nhìn anh ta. Bên cạnh đó, một người nhà khác miệng nói không ngừng.
Ngô Phi bước đến, sắc mặt nghiêm túc mà nói với hai người: "mấy người là người thân của bệnh nhân à?"
Hai người nhà đấy rốt cuộc cũng ngậm chặn miệng, trên gương mặt lộ ra biểu tình kiêng kị ái ngại.
Ngô Phi tiếp tục nói: "Nếu mấy người không phải là người thân bệnh nhân, xin hãy ra khỏi phòng, người bệnh cần phải được nghỉ ngơi."
Một người nhà ngồi nói: "Anh ta không có vấn đề gì cả, nghỉ ngơi để làm gì?"
Ngô Phi nhìn về phía tên người nhà kia, lạnh giọng nói:" Anh ta bị chấn động não và tổn thương não bộ, không thể chịu được kích thích lớn. Một khi bệnh tình tăng thêm biến thành ngốc tử, mấy người có chịu được hậu quả này không?"
Người nhà sau khi nghe xong, nhìn nhau liếc mắt, sắc mặt xem như không được tốt.
Ngô Phi tiếp tục nói: "Anh ấy vẫn cần phải trải qua một cuộc phẫu thuật sau vài ngày nữa, các người lại đến làm phiền khi anh ta đang cố gắng nghỉ ngơi. Hậu quả như thế nào mấy người tự chịu."
Nói xong lời này, y tá bất ngờ nhìn Ngô Phi một cái, cô chưa từng xem qua Ngô Phi tức giận đến như vậy, hôm nay xem như lần đầu tiên nhìn thấy, cảm giác có điểm mới mẻ. Bất quá cô cũng chán ghét đám người nhà kia, do đó nghe Ngô Phi nói vậy cô cũng gật đầu đồng quan điểm
Hai người nhà kia nghe Hứa Dung Cảnh cần phải phẫu thuật, dường như muốn nói gì đó nhưng không thể nói được nữa, tất cả những gì muốn nói đều bị nghẹn trong lòng. Sắc mặt của họ từ trắng bạch đến đỏ ửng. Họ liếc mắt một cái về phía Ngô Phi, sau đó lại nhìn Hứa Dung Cảnh, cuối cùng vẫn giữ một vẻ mặt không hài lòng trước khi rời đi.
Hứa Dung Cảnh nhìn chằm chằm vào Ngô Phi xem, xem cậu đi tới, lại lạnh lùng sắc bén mà đem hai người kia đuổi đi. lần đầu tiên tới cái thế giới này đối với cậu chỉ cười cảm thấy hứng thú.
Hắn vốn là một người rất anh,và nụ cười tuy chỉ là hơi câu khóe môi lại khiến cho gương mặt hắn trở nên rạng rỡ hơn. Ngay cả Ngô Phi cũng không thể không bị ấn tượng bởi điều này. Bên cạnh, một người trong số y còn thầm thốt, "Anh ấy đẹp trai quá," một cách ngưỡng mộ.
Ngô Phi nghĩ rằng Hứa Dung Cảnh nên ở lại bệnh viện để được chăm sóc tốt hơn, nhưng Hứa Dung Cảnh lại muốn ra viện. Ngô Phi không có cách nào khác ngoài việc kiểm tra nhanh chóng, và sau khi xác định rằng hắn không có vấn đề gì, cậu mới đồng ý cho Hứa Dung Cảnh xuất viện. Tuy nhiên, Ngô Phi vẫn nhắc nhở nói: ""anh không nên bỏ qua việc kiểm tra kỹ lưỡng. Dù có vẻ không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải chú ý. Nếu có bất kỳ cảm giác không thoải mái hay đau đầu nào xuất hiện, hãy đến bệnh viện ngay lập tức nhe."
Hứa Dung Cảnh không thể lãng phí thời gian ở bệnh viện này được, hắn cũng là tới thế giới này vào lần đầu tiên cần phải thích ứng càng sớm càng tốt. Mặc dù hắn đã bị tổn thương ở vùng não và mất một số ký ức, nhưng không ảnh hưởng lớn lắm. hắn có khả năng tự học cách hiểu và thích ứng với cách thức hoạt động của thế giới này, cũng như tìm kiếm thông tin và dữ liệu một cách độc lập.
Trước đó Hứa Dung Cảnh đã trải qua quá trình huấn luyện dựa trên dữ liệu và thông tin đặc thù, do một nhóm người đã cung cấp. Nhưng hiện tại, hắn muốn trở nên tự chủ hơn và có ý thức hơn. Hắn không muốn bị "điều khiển" và giữ trong một môi trường lạnh và cơ học như máy móc trong khu nghiên cứu nữa. Nếu hắn tiếp xúc với ở thế giới nhân loại ở đây, sẽ không bị lợi dụng nữa có thể tự do làm chủ bản thân rồi.
Nghĩ vậy hắn tăng nhanh huấn luyện tốc độ học tập. trong não ký ức thân thể này cũng bắt đầu quay về, hắn nhận thức đối với thế giới nhân loại này cũng dần rõ ràng hơn từng ngày.
Hứa Dung Cảnh cảm thấy lòng bình tĩnh trở lại khi suy nghĩ của anh dừng lại ở một cái tên duy nhất: Ngô Phi.
Hắn tự hỏi: Nếu hắn được tự do như vậy, hắn nên bày tỏ lòng biết ơn như nào với vị bác sĩ Ngô kia đây?
Sau một ngày bận rộn, đến giờ buổi tối tan tầm, một ngày khám bệnh không có gì xảy ra, cậu tắt máy tính rồi rời khỏi văn phòng. Cậu đi bộ một mình trên đường ngô đồng gần khu chung cư. Cậu mới mua căn hộ này gần đây và đã chọn khu vực chỗ này vì điều kiện sống ở đây khá tốt. Mặc dù không ồn ào náo nhưng hoàn cảnh trông có vẻ tốt, và điều quan trọng là nơi này cách bệnh viện không xa.
Sau khi về đến nhà, Ngô Phi thực hiện những việc hàng ngày như rửa tay và nấu cơm, làm vài món đơn giản. Sau khi ăn xong, Ngô Phi mở TV để xem tin tức như mọi ngày. Khi cậu đang chăm chú xem, điện thoại di động của cậu reo lên, cậu nhấn vào nút chấp nhận, rên màn hình hiện ra hình ảnh của một người phụ nữ với gương mặt quen thuộc. Ngô Phi không kìm được một tiếng gọi: "Mẹ ạ?."
Chu Y Vân trên màn hình, vừa nhìn thấy cậu khuôn mặt lập tức hiện lên một nụ cười ôn hòa:" Tiểu Phi a, đã tan làm chưa con?"
"dạ vâng."
"Ngày mai cuối tuần, con có việc gì nữa không?"
"Không có, mẹ à. Còn có việc gì khác hả mẹ?" Ngô Phi cảm thấy đau đầu một chút. Mẹ cậu, Chu Y, luôn chăm sóc quan tâm anh đến mức thấu xương tủy. Chỉ cần gọi điện thoại, đó tất nhiên phải nói cái gì rồi.
Chu y tức giận nói: "làm sao? Không có việc gì liền không được gọi điện thoại cho con sao?"
Ngô Phi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trước sự nghiêm túc của mẹ, cậu không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo. "Vâng, vâng, mẹ cứ đánh thì đánh."
Chu Y vân nghe vậy nháy mắt lại lộ ra gương mặt tươi cười: "Tiểu phi a, nếu không mẹ giới thiệu bạn trai cho con nha"
"Mẹ, mẹ xem con công tác bận rộn như vậy, làm sao có thời gian yêu đương?"
"Thời gian cái gì?, ngày lễ cũng không có. Chẳng lẽ..... con còn nghĩ tới tiểu Trình?"
Trình Thân là bạn trai đầu tiên cũng là duy nhất của Ngô Phi. Hai người năm trước đã chia tay, và người chủ động chia tay không ai khác ngoài Trình Thân, lí do là áp lực từ xã hội và gia đình anh ấy. Sau khi chia tay, Ngô Phi đã bỏ tình cảm này thực dứt khoát, nhưng Trình Thân vẫn không thể buông bỏ xuống được. Trong thời gian ngắn sau khi chia tay, Trình Thân vẫn thường xuyên tìm đến Ngô Phi, cũng không nói gì về việc quay lại, chỉ mời cậu ăn bữa cơm linh, nhưng đều bị Ngô Phi từ chối. Lúc ấy cậu khiến cho đối phương gây áp lực, lúc sau hắn cũng dây dưa với cậu nữa.
"Mẹ. Đã là quá khứ rồi." Ngô Phi nói nhẹ nhàng, không muốn nối dài cuộc trò chuyện. Cậu nhìn vào màn hình một cách trầm lặng, không muốn nói gì nữa.
Chu Y vân thở dài: "aiz, con với tiểu Trình...... Tính, ngày mai về nhà sao? mẹ lại học thêm vài công thức món ăn đấy."
Ngô Phi cười, vốn định từ chối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt bà không thể nào nói nên lời. Cậu gật đầu nhẹ nhàng, Chu Y Vân vừa nãy còn âm trầm chuyển sang tười cươi rạng rỡ nói "Được, mẹ làm đồ ăn ngon lắm, tuyệt đối sẽ làm con kinh hỉđấy"
Ngô Phi không nhớ chính xác đó là lần thứ mấy mẹ nói những lời như vậy. Cậu chỉ nhớ rằng mỗi khi cậu về nhà, cậu không cảm thấy kinh hỉ mà cảm thấy kinh hách, tài nấu ăn của mẹ càng ngày càng xa hơn nhưng mẹ vẫn cố say mê nấu, cái này làm cho Ngô Phi thực đau đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Nói Hứa lão bản nếu biến thành ngốc tử......
Y tá không còn cách nào khác, đã gọi điện thoại để tìm kiếm sự giúp đỡ từ văn phòng. Không mất nhiều thời gian, Ngô Phi đã đến. Khi thấy cậu đến, họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ngô Phi, là một bác sĩ, sau khi nhận dụng cụ từ y tá, đi đến gần người đàn ông bị thương.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Phi, dường như trong đầu hắn hiện lên một số hình ảnh. Trong những hình ảnh đó, một cảnh rõ ràng nhất là phòng này: một phòng lớn, được chiếu sáng bằng ánh đèn sáng rực rỡ, một người đang ngồi trước màn hình máy tính một cách nghiêm túc. Hình ảnh này rất giống với bác sĩ trước mắt, điều này làm cho hắn cảm thấy sững sờ.
Ngô Phi tiến lại gần hắn, cúi đầu. Ở góc độ này, hắn có thể nhìn thấy thẻ nhân viên treo trên ngực của Ngô Phi, trên thẻ viết tên và họ của cậu, "Ngô Phi". Tuy nhiên, hắn chỉ nhìn qua một cách thoáng qua, ánh mắt của hắn nhanh chóng dời từ thẻ nhân viên lên khuôn mặt của Ngô Phi.
Đối với người ngơ ngác giống đứa trẻ gây rối trước mặt. Ngô Phi tiếp tục nhẹ nhàng và kiên nhẫn: "Hãy để tôi xem vết thương trên miệng của anh." Cậu nói nhưng vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng, cẩn thận vặn đầu của hắn để có thể kiểm tra vết thương trên trán miệng của hắn ta.
Bất ngờ là, đụng chạm với cậu hắn lại không phản kháng như vừa rồi. Mặc dù tránh né hành động đó theo bản năng, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi ở đó, cho phép Ngô Phi kiểm tra tùy ý để cậu quan sát.
Ngô Phi thực hiện kiểm tra một cách nghiêm túc, phát hiện ra rằng vết thương trên miệng của hắn đã ngừng chảy máu và không còn ra ngoài nữa, chỉ còn lại một vết sâu, tựa có thể thấy xương cốt bên trong. Tiếp theo, cậu quan sát đồng tử của hắn và phát hiện rằng chúng đã bị kích thích và có dấu hiệu mở rộng.
Ngô Phi nhíu mày và nhẹ nhàng đề xuất: "Vết thương trong miệng của anh quá sâu, cần phải đặt mũi khâu."
Hắn không nói chuyện, cũng không nhúc nhích. Ngô Phi nghĩ hắn còn thành thật, liền bảo y tá chuẩn bị xử lí vết thương. Ai ngờ hắn đột ngột cảnh giác định chạy đi
Ngô Phi bất đắc dĩ kéo hắn lại ngồi xuống, sau đó tự mình xử lí vết thương. Sợ hắn đau, vừa xử lí vừa hỏi: "Anh tên là gì?"
Nam nhân theo bản năng đáp: "Hứa Dung Cảnh."
Đứng ở bên cạnh y tá vừa nghe, tinh thần bỗng tỉnh táo, nhỏ giọng hỏi nhỏ y tá bên: "Hứa Dung Cảnh không phải tổng tài Dung Cảnh chuyên về khoa học kĩ thuật sao?"
Cô vừa dứt lời, từ phía khác, một bác sĩ cùng một y tá khác đã đến gần. Ngay lập tức, nhiều ánh mắt đồng tình với cô nhìn chằm chằm, nhưng Hứa Dung Cảnh không hề thể hiện sự không thoải mái nào. Bằng cách nào đó, vẫn chỉ nhìn thẳng vào mắt Ngô Phi, với ánh mắt đen chăm, chỉ có một mình Ngô Phi là tâm điểm của sự chú ý của hắn.
Ding dong, ding dong, âm thanh vang lên qua hơn hai giờ, Ngô Phi dừng tay lại. Bên ngoài, trời đã bắt đầu tờ mờ. Trái lại, Hứa Dung Cảnh vẫn ngồi yên trên ghế, mặt không biểu cảm. Dù trán hắn bị sứt to nhưng hắn không để ý đến cảm giác không thoải mái đó.
Ngô Phi vừa thu thập công cụ vừa hỏi: "Anh còn có chỗ nào không thoải mái không? Đau đầu sao?"
Hứa Dung Cảnh nhìn hắn, không nói chuyện.
Ngô Phi chỉ chỉ đầu mình, hỏi: "Nơi này còn đau không?"
Hứa Dung Cảnh lắc lắc đầu.
Ngô Phi thở dài, kéo ghế dựa ngồi ở trước mặt hắn, Hứa Dung Cảnh so với cậu cao hơn một ít, Ngô Phi vẫn phải ngẩng đầu một chút để nhìn vào đôi mắt của hắn. Ngô Phi nói, "Có khả năng là anh đã bị chấn động não. Tôi nghĩ anh nên làm một cuộc quét não CT để kiểm tra." cậu phát ra một bộ dáng của người thương lượng, nhưng Hứa Dung Cảnh nghe vậy, ngay lập tức nhăn mày và trên khuôn mặt hắn lập tức lộ ra sự kháng cự.
Ngô Phi cảm thấy lo lắng rằng Hứa Dung Cảnh sẽ lại kháng cự như hôm qua, vì vậy cậu nhanh chóng giải thích hết lời. Ngô Phi vẫn giữ ánh mắt trên hắn ta, và khi thấy Hứa Dung Cảnh nhăn mày, cậu nghĩ rằng hắn đang muốn tránh khỏi sự phiền toái. Tuy nhiên, không ngờ Hứa Dung Cảnh lại nói: "Tôi không có vấn đề gì."
Ngô Phi khuyên: "anh vừa gặp tai nạn xe cộ, trán rách vết thương lớn như vậy,kiểm tra một chút chả phải yên tâm hơn ư?. Dù tôi không biết lý do vì sao anh không muốn được kiểm tra, nhưng là một bác sĩ, trách nhiệm của tôi là nói cho anh biết rằng các thiết bị kiểm tra hiện nay đảm bảo an toàn, anh hoàn toàn có thể yên tâm."
Hứa Dung Cảnh vẫn là lắc lắc đầu: "Cậu cứ đơn giản xử lí nó cho tôi, mấy cái khác không cần thiết."
Bất quá Ngô Phi luôn khuyên bảo, Hứa Dung Cảnh cuối cùng vẫn đồng ý ở lại viện quan sát hai ngày.
Ngô Phi lo lắng rằng Hứa Dung Cảnh sẽ gây ra phiền toái cho nhân viên y tế, vì vậy trong hai ngày cậu không có việc nên thường xuyên ghé thăm Hứa Dung Cảnh. Mỗi khi gặp Hứa Dung Cảnh, anh ta luôn ngồi yên tĩnh ngồi, không quan tâm đến cuộc trò chuyện của những người khác, chỉ tập trung quan sát mọi thứ xung quanh. Mỗi khi Ngô Phi đi ngang qua, Hứa Dung Cảnh mới đem ánh mắt chuyển sang người cậu.
Trong khi đó, cảnh sát đã kết thúc cuộc điều tra về vụ tai nạn xe cộ. Hứa Dung Cảnh được xác định chịu phần trách nhiệm 20%, trong khi tài xế của xe hơi chịu phần trách nhiệm 80%. Người nhà của tài xế không phục, nhưng cảnh sát giải thích rằng Hứa Dung Cảnh không chỉ là không giảm tốc độ, mà còn thêm vào đó là thay đổi hướng đột ngột.
Cứ như thế, tài xế xe hơi vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, Hứa Dung Cảnh lại không gặp phải bất kỳ vấn đề nào, điều này khiến nhà tài xế xe hơi cảm thấy bất công. Bọn họ bắt đầu chạy đến trước giường Hứa Dung Cảnh nháo đòi bắt đền, Hứa Dung Cảnh nói cái gì cũng chưa nói, một số y tá sợ người thân nhà đó nháo đến hung dữ nên nhanh chóng đưa họ ra ngoài. Có một ngày, khi Ngô Phi đến kiểm tra phòng, một người thân của Hứa Dung Cảnh đang ngồi bên cạnh giường, ôm cánh tay và nhìn anh ta. Bên cạnh đó, một người nhà khác miệng nói không ngừng.
Ngô Phi bước đến, sắc mặt nghiêm túc mà nói với hai người: "mấy người là người thân của bệnh nhân à?"
Hai người nhà đấy rốt cuộc cũng ngậm chặn miệng, trên gương mặt lộ ra biểu tình kiêng kị ái ngại.
Ngô Phi tiếp tục nói: "Nếu mấy người không phải là người thân bệnh nhân, xin hãy ra khỏi phòng, người bệnh cần phải được nghỉ ngơi."
Một người nhà ngồi nói: "Anh ta không có vấn đề gì cả, nghỉ ngơi để làm gì?"
Ngô Phi nhìn về phía tên người nhà kia, lạnh giọng nói:" Anh ta bị chấn động não và tổn thương não bộ, không thể chịu được kích thích lớn. Một khi bệnh tình tăng thêm biến thành ngốc tử, mấy người có chịu được hậu quả này không?"
Người nhà sau khi nghe xong, nhìn nhau liếc mắt, sắc mặt xem như không được tốt.
Ngô Phi tiếp tục nói: "Anh ấy vẫn cần phải trải qua một cuộc phẫu thuật sau vài ngày nữa, các người lại đến làm phiền khi anh ta đang cố gắng nghỉ ngơi. Hậu quả như thế nào mấy người tự chịu."
Nói xong lời này, y tá bất ngờ nhìn Ngô Phi một cái, cô chưa từng xem qua Ngô Phi tức giận đến như vậy, hôm nay xem như lần đầu tiên nhìn thấy, cảm giác có điểm mới mẻ. Bất quá cô cũng chán ghét đám người nhà kia, do đó nghe Ngô Phi nói vậy cô cũng gật đầu đồng quan điểm
Hai người nhà kia nghe Hứa Dung Cảnh cần phải phẫu thuật, dường như muốn nói gì đó nhưng không thể nói được nữa, tất cả những gì muốn nói đều bị nghẹn trong lòng. Sắc mặt của họ từ trắng bạch đến đỏ ửng. Họ liếc mắt một cái về phía Ngô Phi, sau đó lại nhìn Hứa Dung Cảnh, cuối cùng vẫn giữ một vẻ mặt không hài lòng trước khi rời đi.
Hứa Dung Cảnh nhìn chằm chằm vào Ngô Phi xem, xem cậu đi tới, lại lạnh lùng sắc bén mà đem hai người kia đuổi đi. lần đầu tiên tới cái thế giới này đối với cậu chỉ cười cảm thấy hứng thú.
Hắn vốn là một người rất anh,và nụ cười tuy chỉ là hơi câu khóe môi lại khiến cho gương mặt hắn trở nên rạng rỡ hơn. Ngay cả Ngô Phi cũng không thể không bị ấn tượng bởi điều này. Bên cạnh, một người trong số y còn thầm thốt, "Anh ấy đẹp trai quá," một cách ngưỡng mộ.
Ngô Phi nghĩ rằng Hứa Dung Cảnh nên ở lại bệnh viện để được chăm sóc tốt hơn, nhưng Hứa Dung Cảnh lại muốn ra viện. Ngô Phi không có cách nào khác ngoài việc kiểm tra nhanh chóng, và sau khi xác định rằng hắn không có vấn đề gì, cậu mới đồng ý cho Hứa Dung Cảnh xuất viện. Tuy nhiên, Ngô Phi vẫn nhắc nhở nói: ""anh không nên bỏ qua việc kiểm tra kỹ lưỡng. Dù có vẻ không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải chú ý. Nếu có bất kỳ cảm giác không thoải mái hay đau đầu nào xuất hiện, hãy đến bệnh viện ngay lập tức nhe."
Hứa Dung Cảnh không thể lãng phí thời gian ở bệnh viện này được, hắn cũng là tới thế giới này vào lần đầu tiên cần phải thích ứng càng sớm càng tốt. Mặc dù hắn đã bị tổn thương ở vùng não và mất một số ký ức, nhưng không ảnh hưởng lớn lắm. hắn có khả năng tự học cách hiểu và thích ứng với cách thức hoạt động của thế giới này, cũng như tìm kiếm thông tin và dữ liệu một cách độc lập.
Trước đó Hứa Dung Cảnh đã trải qua quá trình huấn luyện dựa trên dữ liệu và thông tin đặc thù, do một nhóm người đã cung cấp. Nhưng hiện tại, hắn muốn trở nên tự chủ hơn và có ý thức hơn. Hắn không muốn bị "điều khiển" và giữ trong một môi trường lạnh và cơ học như máy móc trong khu nghiên cứu nữa. Nếu hắn tiếp xúc với ở thế giới nhân loại ở đây, sẽ không bị lợi dụng nữa có thể tự do làm chủ bản thân rồi.
Nghĩ vậy hắn tăng nhanh huấn luyện tốc độ học tập. trong não ký ức thân thể này cũng bắt đầu quay về, hắn nhận thức đối với thế giới nhân loại này cũng dần rõ ràng hơn từng ngày.
Hứa Dung Cảnh cảm thấy lòng bình tĩnh trở lại khi suy nghĩ của anh dừng lại ở một cái tên duy nhất: Ngô Phi.
Hắn tự hỏi: Nếu hắn được tự do như vậy, hắn nên bày tỏ lòng biết ơn như nào với vị bác sĩ Ngô kia đây?
Sau một ngày bận rộn, đến giờ buổi tối tan tầm, một ngày khám bệnh không có gì xảy ra, cậu tắt máy tính rồi rời khỏi văn phòng. Cậu đi bộ một mình trên đường ngô đồng gần khu chung cư. Cậu mới mua căn hộ này gần đây và đã chọn khu vực chỗ này vì điều kiện sống ở đây khá tốt. Mặc dù không ồn ào náo nhưng hoàn cảnh trông có vẻ tốt, và điều quan trọng là nơi này cách bệnh viện không xa.
Sau khi về đến nhà, Ngô Phi thực hiện những việc hàng ngày như rửa tay và nấu cơm, làm vài món đơn giản. Sau khi ăn xong, Ngô Phi mở TV để xem tin tức như mọi ngày. Khi cậu đang chăm chú xem, điện thoại di động của cậu reo lên, cậu nhấn vào nút chấp nhận, rên màn hình hiện ra hình ảnh của một người phụ nữ với gương mặt quen thuộc. Ngô Phi không kìm được một tiếng gọi: "Mẹ ạ?."
Chu Y Vân trên màn hình, vừa nhìn thấy cậu khuôn mặt lập tức hiện lên một nụ cười ôn hòa:" Tiểu Phi a, đã tan làm chưa con?"
"dạ vâng."
"Ngày mai cuối tuần, con có việc gì nữa không?"
"Không có, mẹ à. Còn có việc gì khác hả mẹ?" Ngô Phi cảm thấy đau đầu một chút. Mẹ cậu, Chu Y, luôn chăm sóc quan tâm anh đến mức thấu xương tủy. Chỉ cần gọi điện thoại, đó tất nhiên phải nói cái gì rồi.
Chu y tức giận nói: "làm sao? Không có việc gì liền không được gọi điện thoại cho con sao?"
Ngô Phi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trước sự nghiêm túc của mẹ, cậu không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo. "Vâng, vâng, mẹ cứ đánh thì đánh."
Chu Y vân nghe vậy nháy mắt lại lộ ra gương mặt tươi cười: "Tiểu phi a, nếu không mẹ giới thiệu bạn trai cho con nha"
"Mẹ, mẹ xem con công tác bận rộn như vậy, làm sao có thời gian yêu đương?"
"Thời gian cái gì?, ngày lễ cũng không có. Chẳng lẽ..... con còn nghĩ tới tiểu Trình?"
Trình Thân là bạn trai đầu tiên cũng là duy nhất của Ngô Phi. Hai người năm trước đã chia tay, và người chủ động chia tay không ai khác ngoài Trình Thân, lí do là áp lực từ xã hội và gia đình anh ấy. Sau khi chia tay, Ngô Phi đã bỏ tình cảm này thực dứt khoát, nhưng Trình Thân vẫn không thể buông bỏ xuống được. Trong thời gian ngắn sau khi chia tay, Trình Thân vẫn thường xuyên tìm đến Ngô Phi, cũng không nói gì về việc quay lại, chỉ mời cậu ăn bữa cơm linh, nhưng đều bị Ngô Phi từ chối. Lúc ấy cậu khiến cho đối phương gây áp lực, lúc sau hắn cũng dây dưa với cậu nữa.
"Mẹ. Đã là quá khứ rồi." Ngô Phi nói nhẹ nhàng, không muốn nối dài cuộc trò chuyện. Cậu nhìn vào màn hình một cách trầm lặng, không muốn nói gì nữa.
Chu Y vân thở dài: "aiz, con với tiểu Trình...... Tính, ngày mai về nhà sao? mẹ lại học thêm vài công thức món ăn đấy."
Ngô Phi cười, vốn định từ chối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt bà không thể nào nói nên lời. Cậu gật đầu nhẹ nhàng, Chu Y Vân vừa nãy còn âm trầm chuyển sang tười cươi rạng rỡ nói "Được, mẹ làm đồ ăn ngon lắm, tuyệt đối sẽ làm con kinh hỉđấy"
Ngô Phi không nhớ chính xác đó là lần thứ mấy mẹ nói những lời như vậy. Cậu chỉ nhớ rằng mỗi khi cậu về nhà, cậu không cảm thấy kinh hỉ mà cảm thấy kinh hách, tài nấu ăn của mẹ càng ngày càng xa hơn nhưng mẹ vẫn cố say mê nấu, cái này làm cho Ngô Phi thực đau đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Nói Hứa lão bản nếu biến thành ngốc tử......