Chương : 149
Đưa An Nhiên theo, Tô Dịch Thừa phải đổi xe mới tránh được tai mắt những phóng viên kia rời khỏi tiểu khu.
Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa lái xe đến đại viện quân khu thì trời đã sắp tối, gần hai tháng không quay về đại viện rồi, lính gác cổng cũng đã thay rồi, không phải là tiểu Trương nữa, mà là một người thanh niên còn to lớn hơn tiểu Trương, tuổi thì xấp xỉ tiểu Trương, nhìn thấy bọn họ cũng không nở nụ cười tươi rói gọi anh, chị dâu như tiểu Trương, chỉ chào một cái rất chuẩn mực, rồi ngượng ngùng nhìn An Nhiên.
Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên đều tươi cười ôn hòa với cậu ta, rồi đi thẳng vào trong đại viện.
Nắm tay Tô Dịch Thừa, An Nhiên nhìn anh một cái, trong lòng hơi sợ hãi, lo lắng hỏi: "a Thừa, cha mẹ họ bảo chúng ta về là vì chuyện video và bức ảnh kia sao?"
Tô Dịch Thừa gật đầu nhàn nhạt cười với cô, nhẹ giọng đáp, "ừ."
An Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ theo Tô Dịch Thừa đi vào.
Trong phòng khách, bầu không khí có phần bất thường, ông nội Tô ngồi trên ghế thái sư trong phòng khách, cha Tô thì ngồi bên cạnh, Tần Vân đứng cạnh, thấy bọn họ đi vào, sắc mặt không bình thường.
"Ông nội, cha, mẹ, chúng con đã về." Tô Dịch Thừa nắm tay An Nhiên chào hỏi mọi người.
An Nhiên cũng hùa theo gọi họ: "ông nội, cha, mẹ."
Ông nội Tô và cha Tô cũng không mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Dịch Thừa, mà Tần Vân đứng bên thấy bọn họ đi vào thì đang nháy mắt với họ, như là ám chỉ cái gì, tay không ngừng vẫy vẫy bọn họ.
An Nhiên nhìn không hiểu, nghi hoặc nhìn Tần Vân, lại quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, không rõ rốt cuộc Tần Vân đang ám chỉ cái gì.
Không đợi An Nhiên nghĩ ra, cha Tô bên cạnh đã mở miệng nói: "Tần Vân, đi lấy đồ tới đây." Thanh âm vẫn bình tĩnh, chỉ là khác trước kia, thiếu đi phần dịu dàng.
Tần Vân gượng cười khó xử quay đầu, nhìn Tô Văn Thanh cười nói: "vẫn là đừng đi, sẽ dọa An Nhiên sợ."
Sắc mặt Tô Văn Thanh trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị nói: "đi lấy đến đây!"
Tần Vân bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể xoay người đi vào phòng.
An Nhiên ngẩn cả người, bị giọng nói nghiêm nghị của Tô Văn Thanh dọa, vô thức nắm chặt tay Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa quay đầu liếc nhìn cô một cái, chỉ thản nhiên mỉm cười, tay vỗ vỗ tay cô, an ủi: "không có chuyện gì." Buông tay cô ra, xoay người nhìn Tô Văn Thanh cùng Tô Hán Niên, trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống
An Nhiên nhìn không hiểu rõ, nhìn anh một chút, lại ngẩng đầu nhìn Tô Hán Niên và Tô Văn Thanh, không rõ hỏi: "ông nội, cha, đây là?"
Tô Văn Thanh nhìn An Nhiên một cái, nói: "An Nhiên, con đứng sang bên cạnh."
"Cha ——" An Nhiên muốn nói cái gì, lại bị Tô Dịch Thừa ngắt lời: "An Nhiên, nghe lời."
An Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, đứng sang một bên.
Tần Vân cầm cái roi từ trong nhà đi ra ngoài, nhìn Tô Dịch Thừa khó xử.
An Nhiên sững sờ nhìn cái roi trong tay Tần Vân, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tần Vân nắm thật chặt cái roi kia không chịu giao ra, còn muốn cứu vãn cái gì, nhìn Tô Văn Thanh nói: "ông Tô, ông xem bụng An Nhiên đã lớn rồi đây."
Tô Văn Thanh nhìn An Nhiên một cái, lạnh giọng nói với Tần Vân: "bà đưa An Nhiên đi vào trước." Sau đó đưa tay liền cầm lấy cái roi trong tay Tần Vân.
Tần Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên kéo tay An Nhiên: "An Nhiên, chúng ta đi vào trước đi, để cho bọn họ trò chuyện." Nói xong liền muốn kéo An Nhiên vào buồng trong.
An Nhiên không yên lòng, quay đầu nhìn Tố Dịch Thừa, nói: "mẹ, đây là làm sao vậy?"
Tần Vân cũng xoay người liếc nhìn Tô Dịch Thừa, có phần không đành lòng, lại mạnh mẽ rời mắt đi, chỉ nói: "không, không sao."
Mặc dù nghi ngờ, An Nhiên lại chỉ có thể đi theo Tần Vân đi vào trong.
Chỉ nghe thấy bốp một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng Tô Dịch Thừa đau đớn rên lên, kèm theo tiếng vặn hỏi nghiêm nghị của cha Tô.
"Tô Dịch Thừa, từ nhỏ cha đã dạy con như thế nào! Vậy mà lại bị người ta quay phim chụp ảnh đăng lên internet như vậy, tất cả mọi người đều chạy tới hỏi cha người trên máy tính có phải là con không, con bảo cha phải trả lời thế nào!" Trong phòng khách, cha Tô cầm roi chất vấn.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ cắn răng cố gắng chịu đựng đau đớn bỏng rát trên lưng, không kêu ra tiếng.
Tô Văn Thanh giương tay, giơ cái roi lên vụt lên người Tô Dịch Thừa, mỗi cái đều dùng toàn lực, suy cho cùng là một quân nhân đã qua huấn luyện, quất roi da lên lưng Tô Dịch Thừa thế này, phần lưng cách áo sơ mi trắng nhanh chóng đỏ lòm.
Tô Dịch Thừa không dám kêu một tiếng tiếp nhận tất cả, răng cắn chặt môi, tay đặt trên hai chân nắm thật chặt, gân xanh nổi lên dữ dội, mạch máu như căng lên, cứ như là sắp vỡ tan ra.
An Nhiên nửa đường quay trở lại, vừa vào phòng khách, đã nhìn thấy Tô Dịch Thừa thì quỳ trên mặt đất, Tô Văn Thanh thì cứ trút roi xuống như thế.
"Đừng đánh nữa!" Sợ hãi kêu lên cũng không để ý đến cái roi vô tình kia, liền chắn trước mặt Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa giật mình, vội vàng bảo vệ An Nhiên, lại chịu thêm vài roi lên lưng, đau đớn khiến anh thốt ra tiếng.
Tô Văn Thanh bên cạnh cũng vội vàng ngừng roi lại, Tô Hán Niên và Tần Vân cũng căng thẳng đứng dậy.
Thấy An Nhiên không sao, lúc này mới yên tâm lại, không ngừng vỗ lồng ngực của mình.
Trong ngực Tô Dịch Thừa, An Nhiên nhìn chằm chằm vào Tô Văn Thanh, mở miệng bảo vệ: "cha, đừng đánh nữa, rốt cuộc là Dịch Thừa làm sai cái gì, cha phải đánh làm như vậy!"
"An Nhiên, em đi xuống, anh không sao." Tô Dịch Thừa ôm An Nhiên nghiêm túc nói, từ lúc mẹ anh gọi điện bảo bọn họ về, là anh đã biết không tránh khỏi trận roi này rồi.
"Em không muốn!" An Nhiên kiên quyết từ chối, quay đầu nhìn Tô Văn Thanh khăng khăng nói: "cha, cho dù Dịch Thừa làm cái gì, dù sao cha cũng phải cho chúng con cơ hội giải thích chứ, cha chưa phân biệt tốt xấu gì đã đánh, thậm chí chúng con còn không biết xảy ra chuyện gì!"
"Nó bị người ta lén chụp ảnh và quay phim như thế, những cái này, còn cần giải thích gì nữa!" Tô Văn Thanh nói.
Nghe vậy, An Nhiên vội vàng giải thích: "đây không phải là lỗi của anh ấy, cái này Dịch Thừa đã giải thích với con rồi, đoạn video kia là có người vu oan giá họa, còn bức ảnh là cũng là có nguyên nhân."
"Không quan tâm đoạn phim kia là giá họa hay vu oan, cũng không quan tâm bức ảnh kia có phải là thật hay không hay là do nguyên nhân khác, nó cưới con, nhất định phải gánh vác trách nhiệm một gia đình, bây giờ hai con có con rồi, thì lại càng phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, phải có trách nhiệm tạo tấm gương cho con cái mình sau này!" Tô Văn Thanh nghiêm túc nói, thanh âm cũng không tính là quá to, nhưng giọng nói rất có lực, nhìn An Nhiên tiếp tục nói: "cha đánh nó, vì chỗ sai của nó là cho người khác cơ hội gây chuyện hiểu lầm như vậy, lẽ ra không được cho người khác cơ hội vu oan nó, lại càng không nên không dây dưa không dứt khoát trong một số việc, do vậy làm hại đến người nhà của mình!" Con của ông nên tất nhiên là ông hiểu rõ, về chuyện đoạn phim và ảnh chụp ông không cần nhìn cũng có thể kết luận Tô Dịch Thừa sẽ không làm chuyện như thế, nhưng mà anh không nên cho người khác cơ hội như vậy, không nên còn dính dáng với Lăng Nhiễm, dù sao bây giờ anh không chỉ có một mình, còn có vợ, mấy tháng nữa là có con, còn vướng víu nhập nhằng với Lăng Nhiễm như thế, dù bọn họ trong sạch, nhưng mà đặt An Nhiên ở chỗ nào!
An Nhiên sững sờ nhìn ông, nhất thời không nói ra lời, cô tưởng là cha Tô hiểu lầm chuyện đoạn phim và ảnh chụp kia, lại không ngờ rằng ông đánh là vì Tô Dịch Thừa để chuyện này xảy ra lại không xử lý tốt.
"Tô Dịch Thừa, cha nói như vậy, con có phục hay không!" Tô Văn Thanh nhìn Tô Dịch Thừa hỏi.
Tô Dịch Thừa gật đầu, chủ động thừa nhận sai lầm của mình: "chuyện này là do con không xử lý tốt!" Bây giờ ngẫm nghĩ lại, thật ra thì hoàn toàn có thể tránh được, chỉ là mình nhất thời không đề phòng, hoàn toàn không ngờ tới, mới có thể sập bẫy người ta.
"Được rồi, được rồi, đánh đã đánh, a Thừa cũng biết sai rồi, cứ như vậy đi, để cho a Thừa xử lý tốt chuyện kế tiếp là được." Tần Vân đúng lúc nói chen vào, đưa tay cầm lấy cái roi trong tay Tô Văn Thanh.
Tô Văn Thanh nhìn bà một cái, đừng tưởng rằng ông không biết, An Nhiên nửa đường quay lại, lại tùy tiện xông đến đây, nhất định là ý của bà.
Tần Vân chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt quở trách kia, không nhìn ông. A Thừa là con trai bà, người ta nói đánh con đau lòng mẹ, nhìn con trai bị đánh hết cái này đến cái khác, bà có thể không đau lòng sao.
"Đứng lên đi." Mãi không mở miệng, cuối cùng Tô Hán Niên lên tiếng, nhìn Tô Dịch Thừa một cái, lại quay đầu liếc nhìn Tần Vân, chỉ nói: "đi lấy lọ thuốc mỡ hoa hồng của ta bôi cho nó." Nói xong cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp xoay người vào trong phòng.
Tô Văn Thanh liếc nhìn Tô Dịch Thừa, nói: "mau sớm xử lý tốt chuyện này, trước khi xong việc, An Nhiên ở lại trong đại viện." Nói xong, cũng xoay người đi vào thư phòng.
Sau khi Tô Văn Thanh xoay người rời đi, Tần Vân mới nhỏ giọng nói thầm mấy câu, nhìn Tô Dịch Thừa đau lòng nói: "cái ông Tô này, đối với cấp dưới của mình cũng không nặng tay như thế, huống chi con còn là con trai ruột của ông ta!" Vừa nói, nhìn phía sau lưng bị đánh đến đỏ lừ, mắt đỏ lên, cuổi cùng chỉ nói: "mẹ đi lấy cái lọ thuốc mỡ của ông nội."
An Nhiên đỡ Tô Dịch Thừa, tự nhiên cũng nhìn thấy thấy vết đỏ lòm trên áo sơ mi trắng sau lưng anh, nước mắt không ngừng ngưng tụ lại trong vành mắt, thoáng cái đầy tràn hốc mắt, sau đó nước mắt như sợi dây trân châu bị đứt ào ào rơi xuống, thấy thế, Tô Dịch Thừa đau lòng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô: "đồ ngốc, sao lại khóc."
An Nhiên nghẹn ngào, hỏi: "vừa rồi là gia pháp sao?" Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gặp cảnh tượng nào như vậy, trước kia ở nhà, cha mẹ có tức giận cũng chưa từng đánh cô, đều là giảng giải đạo lý cho cô, phân tích nguyên nhân các loại, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến gia pháp thế này.
"Ừ, gia pháp Tô gia chúng ta." Tô Dịch Thừa gật đầu, chịu đựng đau nhói sau lưng.
"Rất đau, có đúng không?" An Nhiên nhẹ nhàng đụng vào phía sau lưng anh, thấy người anh vô thức chấn động, hiển nhiên là rất đau.
Nhìn ra cô lo lắng, Tô Dịch Thừa chỉ miễn cưỡng cong cong môi, nói: "không có chuyện gì, thật."
An Nhiên thấy trán anh đổ mồ hôi lạnh, biết rõ chịu đựng đau đớn sau lưng cực khổ thế nào, chỉ nói: "chúng ta về phòng đi, để mẹ cầm thuốc mỡ đến, em bôi cho anh."
Tô Dịch Thừa gật đầu, cùng cô đi về gian phòng mình trước kia.
Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa lái xe đến đại viện quân khu thì trời đã sắp tối, gần hai tháng không quay về đại viện rồi, lính gác cổng cũng đã thay rồi, không phải là tiểu Trương nữa, mà là một người thanh niên còn to lớn hơn tiểu Trương, tuổi thì xấp xỉ tiểu Trương, nhìn thấy bọn họ cũng không nở nụ cười tươi rói gọi anh, chị dâu như tiểu Trương, chỉ chào một cái rất chuẩn mực, rồi ngượng ngùng nhìn An Nhiên.
Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên đều tươi cười ôn hòa với cậu ta, rồi đi thẳng vào trong đại viện.
Nắm tay Tô Dịch Thừa, An Nhiên nhìn anh một cái, trong lòng hơi sợ hãi, lo lắng hỏi: "a Thừa, cha mẹ họ bảo chúng ta về là vì chuyện video và bức ảnh kia sao?"
Tô Dịch Thừa gật đầu nhàn nhạt cười với cô, nhẹ giọng đáp, "ừ."
An Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ theo Tô Dịch Thừa đi vào.
Trong phòng khách, bầu không khí có phần bất thường, ông nội Tô ngồi trên ghế thái sư trong phòng khách, cha Tô thì ngồi bên cạnh, Tần Vân đứng cạnh, thấy bọn họ đi vào, sắc mặt không bình thường.
"Ông nội, cha, mẹ, chúng con đã về." Tô Dịch Thừa nắm tay An Nhiên chào hỏi mọi người.
An Nhiên cũng hùa theo gọi họ: "ông nội, cha, mẹ."
Ông nội Tô và cha Tô cũng không mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Dịch Thừa, mà Tần Vân đứng bên thấy bọn họ đi vào thì đang nháy mắt với họ, như là ám chỉ cái gì, tay không ngừng vẫy vẫy bọn họ.
An Nhiên nhìn không hiểu, nghi hoặc nhìn Tần Vân, lại quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, không rõ rốt cuộc Tần Vân đang ám chỉ cái gì.
Không đợi An Nhiên nghĩ ra, cha Tô bên cạnh đã mở miệng nói: "Tần Vân, đi lấy đồ tới đây." Thanh âm vẫn bình tĩnh, chỉ là khác trước kia, thiếu đi phần dịu dàng.
Tần Vân gượng cười khó xử quay đầu, nhìn Tô Văn Thanh cười nói: "vẫn là đừng đi, sẽ dọa An Nhiên sợ."
Sắc mặt Tô Văn Thanh trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị nói: "đi lấy đến đây!"
Tần Vân bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể xoay người đi vào phòng.
An Nhiên ngẩn cả người, bị giọng nói nghiêm nghị của Tô Văn Thanh dọa, vô thức nắm chặt tay Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa quay đầu liếc nhìn cô một cái, chỉ thản nhiên mỉm cười, tay vỗ vỗ tay cô, an ủi: "không có chuyện gì." Buông tay cô ra, xoay người nhìn Tô Văn Thanh cùng Tô Hán Niên, trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống
An Nhiên nhìn không hiểu rõ, nhìn anh một chút, lại ngẩng đầu nhìn Tô Hán Niên và Tô Văn Thanh, không rõ hỏi: "ông nội, cha, đây là?"
Tô Văn Thanh nhìn An Nhiên một cái, nói: "An Nhiên, con đứng sang bên cạnh."
"Cha ——" An Nhiên muốn nói cái gì, lại bị Tô Dịch Thừa ngắt lời: "An Nhiên, nghe lời."
An Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, đứng sang một bên.
Tần Vân cầm cái roi từ trong nhà đi ra ngoài, nhìn Tô Dịch Thừa khó xử.
An Nhiên sững sờ nhìn cái roi trong tay Tần Vân, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tần Vân nắm thật chặt cái roi kia không chịu giao ra, còn muốn cứu vãn cái gì, nhìn Tô Văn Thanh nói: "ông Tô, ông xem bụng An Nhiên đã lớn rồi đây."
Tô Văn Thanh nhìn An Nhiên một cái, lạnh giọng nói với Tần Vân: "bà đưa An Nhiên đi vào trước." Sau đó đưa tay liền cầm lấy cái roi trong tay Tần Vân.
Tần Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên kéo tay An Nhiên: "An Nhiên, chúng ta đi vào trước đi, để cho bọn họ trò chuyện." Nói xong liền muốn kéo An Nhiên vào buồng trong.
An Nhiên không yên lòng, quay đầu nhìn Tố Dịch Thừa, nói: "mẹ, đây là làm sao vậy?"
Tần Vân cũng xoay người liếc nhìn Tô Dịch Thừa, có phần không đành lòng, lại mạnh mẽ rời mắt đi, chỉ nói: "không, không sao."
Mặc dù nghi ngờ, An Nhiên lại chỉ có thể đi theo Tần Vân đi vào trong.
Chỉ nghe thấy bốp một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng Tô Dịch Thừa đau đớn rên lên, kèm theo tiếng vặn hỏi nghiêm nghị của cha Tô.
"Tô Dịch Thừa, từ nhỏ cha đã dạy con như thế nào! Vậy mà lại bị người ta quay phim chụp ảnh đăng lên internet như vậy, tất cả mọi người đều chạy tới hỏi cha người trên máy tính có phải là con không, con bảo cha phải trả lời thế nào!" Trong phòng khách, cha Tô cầm roi chất vấn.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ cắn răng cố gắng chịu đựng đau đớn bỏng rát trên lưng, không kêu ra tiếng.
Tô Văn Thanh giương tay, giơ cái roi lên vụt lên người Tô Dịch Thừa, mỗi cái đều dùng toàn lực, suy cho cùng là một quân nhân đã qua huấn luyện, quất roi da lên lưng Tô Dịch Thừa thế này, phần lưng cách áo sơ mi trắng nhanh chóng đỏ lòm.
Tô Dịch Thừa không dám kêu một tiếng tiếp nhận tất cả, răng cắn chặt môi, tay đặt trên hai chân nắm thật chặt, gân xanh nổi lên dữ dội, mạch máu như căng lên, cứ như là sắp vỡ tan ra.
An Nhiên nửa đường quay trở lại, vừa vào phòng khách, đã nhìn thấy Tô Dịch Thừa thì quỳ trên mặt đất, Tô Văn Thanh thì cứ trút roi xuống như thế.
"Đừng đánh nữa!" Sợ hãi kêu lên cũng không để ý đến cái roi vô tình kia, liền chắn trước mặt Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa giật mình, vội vàng bảo vệ An Nhiên, lại chịu thêm vài roi lên lưng, đau đớn khiến anh thốt ra tiếng.
Tô Văn Thanh bên cạnh cũng vội vàng ngừng roi lại, Tô Hán Niên và Tần Vân cũng căng thẳng đứng dậy.
Thấy An Nhiên không sao, lúc này mới yên tâm lại, không ngừng vỗ lồng ngực của mình.
Trong ngực Tô Dịch Thừa, An Nhiên nhìn chằm chằm vào Tô Văn Thanh, mở miệng bảo vệ: "cha, đừng đánh nữa, rốt cuộc là Dịch Thừa làm sai cái gì, cha phải đánh làm như vậy!"
"An Nhiên, em đi xuống, anh không sao." Tô Dịch Thừa ôm An Nhiên nghiêm túc nói, từ lúc mẹ anh gọi điện bảo bọn họ về, là anh đã biết không tránh khỏi trận roi này rồi.
"Em không muốn!" An Nhiên kiên quyết từ chối, quay đầu nhìn Tô Văn Thanh khăng khăng nói: "cha, cho dù Dịch Thừa làm cái gì, dù sao cha cũng phải cho chúng con cơ hội giải thích chứ, cha chưa phân biệt tốt xấu gì đã đánh, thậm chí chúng con còn không biết xảy ra chuyện gì!"
"Nó bị người ta lén chụp ảnh và quay phim như thế, những cái này, còn cần giải thích gì nữa!" Tô Văn Thanh nói.
Nghe vậy, An Nhiên vội vàng giải thích: "đây không phải là lỗi của anh ấy, cái này Dịch Thừa đã giải thích với con rồi, đoạn video kia là có người vu oan giá họa, còn bức ảnh là cũng là có nguyên nhân."
"Không quan tâm đoạn phim kia là giá họa hay vu oan, cũng không quan tâm bức ảnh kia có phải là thật hay không hay là do nguyên nhân khác, nó cưới con, nhất định phải gánh vác trách nhiệm một gia đình, bây giờ hai con có con rồi, thì lại càng phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, phải có trách nhiệm tạo tấm gương cho con cái mình sau này!" Tô Văn Thanh nghiêm túc nói, thanh âm cũng không tính là quá to, nhưng giọng nói rất có lực, nhìn An Nhiên tiếp tục nói: "cha đánh nó, vì chỗ sai của nó là cho người khác cơ hội gây chuyện hiểu lầm như vậy, lẽ ra không được cho người khác cơ hội vu oan nó, lại càng không nên không dây dưa không dứt khoát trong một số việc, do vậy làm hại đến người nhà của mình!" Con của ông nên tất nhiên là ông hiểu rõ, về chuyện đoạn phim và ảnh chụp ông không cần nhìn cũng có thể kết luận Tô Dịch Thừa sẽ không làm chuyện như thế, nhưng mà anh không nên cho người khác cơ hội như vậy, không nên còn dính dáng với Lăng Nhiễm, dù sao bây giờ anh không chỉ có một mình, còn có vợ, mấy tháng nữa là có con, còn vướng víu nhập nhằng với Lăng Nhiễm như thế, dù bọn họ trong sạch, nhưng mà đặt An Nhiên ở chỗ nào!
An Nhiên sững sờ nhìn ông, nhất thời không nói ra lời, cô tưởng là cha Tô hiểu lầm chuyện đoạn phim và ảnh chụp kia, lại không ngờ rằng ông đánh là vì Tô Dịch Thừa để chuyện này xảy ra lại không xử lý tốt.
"Tô Dịch Thừa, cha nói như vậy, con có phục hay không!" Tô Văn Thanh nhìn Tô Dịch Thừa hỏi.
Tô Dịch Thừa gật đầu, chủ động thừa nhận sai lầm của mình: "chuyện này là do con không xử lý tốt!" Bây giờ ngẫm nghĩ lại, thật ra thì hoàn toàn có thể tránh được, chỉ là mình nhất thời không đề phòng, hoàn toàn không ngờ tới, mới có thể sập bẫy người ta.
"Được rồi, được rồi, đánh đã đánh, a Thừa cũng biết sai rồi, cứ như vậy đi, để cho a Thừa xử lý tốt chuyện kế tiếp là được." Tần Vân đúng lúc nói chen vào, đưa tay cầm lấy cái roi trong tay Tô Văn Thanh.
Tô Văn Thanh nhìn bà một cái, đừng tưởng rằng ông không biết, An Nhiên nửa đường quay lại, lại tùy tiện xông đến đây, nhất định là ý của bà.
Tần Vân chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt quở trách kia, không nhìn ông. A Thừa là con trai bà, người ta nói đánh con đau lòng mẹ, nhìn con trai bị đánh hết cái này đến cái khác, bà có thể không đau lòng sao.
"Đứng lên đi." Mãi không mở miệng, cuối cùng Tô Hán Niên lên tiếng, nhìn Tô Dịch Thừa một cái, lại quay đầu liếc nhìn Tần Vân, chỉ nói: "đi lấy lọ thuốc mỡ hoa hồng của ta bôi cho nó." Nói xong cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp xoay người vào trong phòng.
Tô Văn Thanh liếc nhìn Tô Dịch Thừa, nói: "mau sớm xử lý tốt chuyện này, trước khi xong việc, An Nhiên ở lại trong đại viện." Nói xong, cũng xoay người đi vào thư phòng.
Sau khi Tô Văn Thanh xoay người rời đi, Tần Vân mới nhỏ giọng nói thầm mấy câu, nhìn Tô Dịch Thừa đau lòng nói: "cái ông Tô này, đối với cấp dưới của mình cũng không nặng tay như thế, huống chi con còn là con trai ruột của ông ta!" Vừa nói, nhìn phía sau lưng bị đánh đến đỏ lừ, mắt đỏ lên, cuổi cùng chỉ nói: "mẹ đi lấy cái lọ thuốc mỡ của ông nội."
An Nhiên đỡ Tô Dịch Thừa, tự nhiên cũng nhìn thấy thấy vết đỏ lòm trên áo sơ mi trắng sau lưng anh, nước mắt không ngừng ngưng tụ lại trong vành mắt, thoáng cái đầy tràn hốc mắt, sau đó nước mắt như sợi dây trân châu bị đứt ào ào rơi xuống, thấy thế, Tô Dịch Thừa đau lòng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô: "đồ ngốc, sao lại khóc."
An Nhiên nghẹn ngào, hỏi: "vừa rồi là gia pháp sao?" Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gặp cảnh tượng nào như vậy, trước kia ở nhà, cha mẹ có tức giận cũng chưa từng đánh cô, đều là giảng giải đạo lý cho cô, phân tích nguyên nhân các loại, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến gia pháp thế này.
"Ừ, gia pháp Tô gia chúng ta." Tô Dịch Thừa gật đầu, chịu đựng đau nhói sau lưng.
"Rất đau, có đúng không?" An Nhiên nhẹ nhàng đụng vào phía sau lưng anh, thấy người anh vô thức chấn động, hiển nhiên là rất đau.
Nhìn ra cô lo lắng, Tô Dịch Thừa chỉ miễn cưỡng cong cong môi, nói: "không có chuyện gì, thật."
An Nhiên thấy trán anh đổ mồ hôi lạnh, biết rõ chịu đựng đau đớn sau lưng cực khổ thế nào, chỉ nói: "chúng ta về phòng đi, để mẹ cầm thuốc mỡ đến, em bôi cho anh."
Tô Dịch Thừa gật đầu, cùng cô đi về gian phòng mình trước kia.