Chương : 156
Nhận được điện thoại của Cố Hằng Văn nói Lâm Tiểu Phân phải vào bệnh viện, An Nhiên bối rối một trận, một chút chủ trương cũng không có, căn bản là không biết làm sao, may mắn là Tô Dịch Thừa đang ở bên người cô, nhận lấy điện thoại trong tay cô nên mới biết thì ra là bệnh cũ lúc trước của Lâm Tiểu Phân tái phát, bác sĩ bước đầu xác định là khối u trong đầu di chuyển, cụ thể có phải là chuyển biến xấu thành u ác tính hay không, thì hiện tại bác sĩ còn không có kết luận minh xác.
Tô Dịch Thừa sau khi nghe, chỉ nói với Cố Hằng Văn rằng bọn họ sẽ qua đó ngay, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cũng không có để ý xem Diệp Tử Ôn rốt cuộc cầu hôn như thế nào, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không ăn, chỉ nói một câu cùng Tần Vân, Tần Vân sau khi biết liền dặn dò anh đến đó thì hỏi thăm tình huống sau đó gọi điện thoại báo cho bà, Tô Dịch Thừa gật đầu, liền trực tiếp mang theo An Nhiên lên xe lái về phía nội thành.
Dọc theo đường đi, An Nhiên thật là có chút khẩn trương, trong miệng cúi đầu nói thầm cái gì đó, tay cũng bởi vì lo lắng cùng khẩn trương cho nên có chút không biết đặt ở đâu.
Tô Dịch Thừa nhìn cô một cái, đưa tay kéo cô lại, giữ thật chặc trong lòng bàn tay.
An Nhiên nhìn anh, hốc mắt hồng hồng, trong mắt sương mù một chút liền nhuộm đầy hai mắt của cô, nắm chặt bàn tay to lớn của Tô Dịch Thừa, lực đạo lớn tới mức làm đỏ cả tay của Tô Dịch Thừa, mà chính cô một chút cũng không có phát giác. Cô đang lo lắng, đang sợ, đang khẩn trương, cô thậm chí không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình giờ phút này.
"Lần trước bác sĩ không phải nói sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường sau này sao, hiện tại làm sao lại đột nhiên chuyển biến xấu rồi, tại sao có thể như vậy......" An Nhiên có chút luống cuống lẩm bẩm, cô hiện tại quá sợ, người đang nằm trong bệnh viện kia là mẹ của cô, là người đã mang cô tới thế giới này, là người từ nhỏ đến lớn che chở yêu thương cô.
"Không có chuyện gì." Tô Dịch Thừa không biết giờ phút này mình có thể nói gì, cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.
"Nhưng mà khối u kia là ở trong đầu, là ở trong đầu." An Nhiên nắm tay của anh, tâm tình bởi vì lo lắng mà trở nên có chút kích động lợi hại.
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, khẽ thở dài một tiếng, đem xe dừng lại ven đường.
"Anh sao lại dừng xe lại?" An Nhiên không giải thích được, có chút vội vàng nói: "Anh nhanh lái xe đi, em muốn đi gặp mẹ"
Tô Dịch Thừa kéo lấy tay cô, nhẹ nhàng áp vào bên miệng của mình, một lúc lâu không nói gì.
Bởi vì lo lắng bệnh tình của Lâm Tiểu Phân, An Nhiên có chút vội vàng, né tránh muốn rút tay về, giọng nói cũng biến thành có chút nghiêm lực, oán giận nói: "Tô Dịch Thừa, nhanh lái xe đi!" Vừa nói, trong hốc mắt nước mắt một chút không khống chế được, nước mắt giống như từng viên lớn rơi xuống.
Tô Dịch Thừa kéo cô qua trực tiếp ôm vào trong ngực của mình, bàn tay nhẹ nhàng ở phía sau lưng của cô vuốt ve vỗ về, dùng lời nói dỗ dành tâm tình của cô.
An Nhiên lấy tay đánh lên người Tô Dịch Thừa, trên mặt một bên khóc, một bên nói: "Không cần ôm em, lái xe, em muốn đi gặp mẹ của em."
Tô Dịch Thừa cũng tùy ý cô đánh, nhưng mà lực đạo ôm cô mạnh hơn so với lúc đầu một chút, trong miệng cũng lập lại nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì, không có chuyện gì......"
"Em còn chưa kịp hiếu kính mẹ, còn có cục cưng còn chưa có ra đời, em cũng không biết làm như thế nào mới tốt cho mẹ, không biết nên như thế nào với bảo bối, em cái gì cũng không hiểu, rất nhiều điều cần mẹ tới dạy em...... Dịch Thừa, anh nói nếu khối u của mẹ chuyển biến xấu thì phải làm sao bây giờ, em rất sợ, thật sự rất sợ." Nằm trên bờ vai của anh, An Nhiên khóc đến không thành tiếng.
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, ôn nhu an ủi: "Đứa ngốc, chớ suy nghĩ lung tung, mẹ sẽ không có chuyện gì, đừng tự hù dọa mình."
An Nhiên đẩy anh ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, hai mắt của mình hồng hồng, quyệt miệng hỏi: "Nhưng mà tại sao lại té xỉu, lần trước bác sĩ rõ ràng nói không có chuyện gì, nói không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này."
Tô Dịch Thừa than nhẹ một tiếng, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, vừa nói: "An Nhiên, bác sĩ cũng còn chưa có kết luận gì cả? Đừng tự mình hù doạ mình như vậy, em cứ thế để cho mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ lo lắng, em hi vọng để cho mẹ lo lắng cho em sao?"
An Nhiên có chút khó chịu lắc đầu, nắm thật chặt tay của anh, nói: "Em rất sợ, em thật sự rất lo lắng cho mẹ."
"Đứa ngốc, tại sao toàn nghĩ về điều xấu, có lẽ mẹ căn bản là không có chuyện gì, em đã khóc như vậy, không cho khóc nữa." Tô Dịch Thừa tận lực làm cho thanh âm của mình thả lỏng một chút, hy vọng có thể giảm bớt cảm xúc khẩn trương của cô.
Nâng một bàn tay khác lau đi nước mắt trên mặt cô, có chút bất đắc dĩ hỏi: "An Nhiên, em muốn mẹ sẽ có chuyện sao?"
"Dĩ nhiên không muốn." Cô làm sao có thể muốn mẹ có việc, cô chỉ là sợ, lo lắng mẹ sẽ bị cái gì đó.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười, lấy tay nặng nề nhéo lỗ mũi của cô, nói: "Vậy em còn khóc thành như vậy, giống như là mẹ đã xảy ra chuyện gì đó vậy."
"Em......" An Nhiên cứng họng, cúi đầu, nói: "Em, em thật là lo lắng cho mẹ, em sợ......"
"Tốt lắm, không có chuyện gì, bớt lo lắng đi." Tô Dịch Thừa đưa thay sờ sờ đầu của cô, thở dài một tiếng, nói: "Đừng khóc nữa, nhìn em khóc, sẽ làm cho anh đau lòng."
An Nhiên quyệt miệng, đưa tay có chút oán giận đánh xuống người anh, lại nói: "Vậy anh cũng đừng nói một số lời khiến cho người ta khóc." Anh cũng không biết thâm tình của anh luôn dễ dàng làm cho người ta cảm động muốn khóc.
"Đứa ngốc." Tô Dịch Thừa cười cười, lấy khăn giấy để trong xe, lau đi nước mắt trên mặt của cô, sau đó lúc này mới xoay người một lần nữa khởi động xe lái xe lên đường.
Dọc theo đường đi, An Nhiên mặc dù vẫn còn có chút khẩn trương cùng sợ hãi, nhưng thật cũng không có khẩn trương tới muốn khóc như vừa rồi.
Nhưng mà lúc lái xe đến bệnh viện, An Nhiên vẫn là do dự, khẩn trương nắm tay Tô Dịch Thừa, Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, tay cũng nắm lại tay cô thật chặt, nhìn cô kiên định nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì."
Được thêm sự khích lệ của anh An Nhiên lúc này mới chân chính yên tâm lại, nhìn anh gật đầu, sau đó được anh dắt tay đi vào trong bệnh viện.
Lúc đến phòng bệnh thì Lâm Tiểu Phân đã tỉnh lại, vẻ mặt Cố Hằng Văn lo lắng ngồi ở bên giường của bà nhìn bà, trong miệng không ngừng hỏi bà có chỗ nào không thoải mái hay không?
Lâm Tiểu Phân cả người nhìn qua có chút mỏi mệt, chỉ cảm thấy đầu có chút nặng, rồi lại không muốn để chồng lo lắng cho mình, chỉ cố gắng hé ra tươi cười, lắc đầu, nói mình không có chuyện gì.
Lúc An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa đi vào, mới tiến vào, An Nhiên cả người có chút gấp gáp chạy đến trước giường, lôi kéo tay của Lâm Tiểu Phân hỏi, trên mặt sự quan tâm căn bản là không cần nói nên lời. Lâm Tiểu Phân có chút oán giận nhìn chồng, oán ông không nên nói cho An Nhiên biết, suy nghĩ đến An Nhiên đang mang thai, bệnh viện nhiều vi khuẩn, phụ nữ có thai căn bản là không nên tới. Nhưng mà cũng biết con gái là quan tâm lo lắng cho bà, chỉ cười lắc đầu, nói mình không có chuyện gì, để cho cô đừng lo lắng.
Bên trong giành không gian lại cho hai mẹ con An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân nói chuyện, Tô Dịch Thừa cùng Cố Hằng Văn đi tới phía ngoài phòng bệnh, nhìn vẻ mặt lo lắng trên mặt cha vợ của mình, Tô Dịch Thừa hỏi: "Cha, bác sĩ nói như thế nào."
Cố Hằng Văn nhìn anh một cái, trên mặt có chút cô đơn nói: "Bác sĩ nói u mặc dù không có chuyển biến xấu thành ung thư, nhưng vị trí của khối u đã bị di dời so với lúc trước, hiện tại trực tiếp đè lên dây thần kinh thị giác, nếu như không phẫu thuật, kế tiếp có thể sẽ bị mù."
Tô Dịch Thừa trong lòng trầm xuống, tin tức như thế không tính là bết bát nhất, nhưng cũng tuyệt đối không tính là tin tức tốt gì. Giải phẫu như vậy nhất định phải mở hộp sọ, động dao ở trên đầu, nguy hiểm so sánh với những nơi khác cũng lớn hơn gấp mấy lần, coi như là có lòng tin trăm phần trăm, cũng không thể bảo đảm một trăm phần trăm thành công.
Hai người đều trầm mặc, không nói gì, bởi vì không biết nên nói gì, hoặc có thể nói cái gì.
Cửa bị mở ra, An Nhiên từ bên trong đi ra ngoài, nhìn hai người ngoài cửa, thần sắc trên mặt cũng nhìn không tốt, trong lòng có chút sợ, nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào...." Hai tay có chút khẩn trương nắm tại một chỗ, từ trên mặt cô cơ hồ có thể nhìn ra cái gì đó, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cười ôn hòa, đưa tay kéo cô qua, không để cho cô tự mình ngược đãi tay của mình, nhàn nhạt ôn hòa lắc đầu nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng."
An Nhiên nhìn anh một chút, lại quay đầu nhìn về phía Cố Hằng Văn: "Cha, bác sĩ rốt cuộc nói như thế nào?"
Cố Hằng Văn than nhẹ một tiếng, đem những lời mới vừa nói cùng Tô Dịch Thừa nói lại lần nữa với cô.
Nghe xong, An Nhiên ngẩn người, cả người có chút không biết làm sao, một chút không nói ra lời.
Tô Dịch Thừa tiến lên đem cô ôm vào trong ngực, hòa hoãn không khí nói: "Mặc dù không tính là kết quả tốt, nhưng mà không phải là ung thư, đúng không?" So với lúc trước khi kết quả đi ra, bọn họ lo lắng nhất là bị ung thư, hiện tại mặc dù không tính là viên mãn, nhưng là ít nhất không phải là ung thư.
An Nhiên còn có chút trì hoãn thẫn thờ, cũng là Cố Hằng Văn lấy lại chút tinh thần tới đây, nét mặt biểu lộ cười, nhìn bọn họ nói: "Đúng, Dịch Thừa nói rất đúng, không phải là ung thư, coi như là trong cái rủi có cái may, chúng ta phải tin tưởng y học hiện tại phát triển như vậy, phẫu thuật mở hộp sọ tỷ lệ thành công cũng cực kỳ cao, không có gì có thể lo lắng, không có gì phải lo lắng."
An Nhiên nhìn chồng cùng cha, mặc dù biết kết quả như thế chưa tính là xấu nhất, nhưng mà trong lòng mình vẫn có chút khó chịu, tâm tình có chút khống chế không được, cô vốn cũng không phải là người kiên cường dũng cảm, nhưng mà từ sau khi mang thai cô hình như thích khóc hơn so với trước kia, nước mắt luôn là không khống chế được.
Tô Dịch Thừa biết cô khó chịu, đem cô xoay người để cho cô vùi đầu trong ngực của mình, Cố Hằng Văn nhìn, trong lòng cũng khó chịu, hốc mắt hơi có chút hồng, quay lưng đi.
Ba người đứng bên ngoài một lúc lâu, đợi tâm tình của mình đều bình phục, mấy người lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Lâm Tiểu Phân nhìn mấy người, cũng không có hỏi bọn họ mới vừa đi đâu, chỉ nhàn nhạt cười với bọn họ. Cố Hằng Văn nhìn đồng hồ, tiến lên ôn nhu hỏi cbà: "Có đói bụng không, anh đi mua cơm cho em."
Lâm Tiểu Phân gật đầu, cười nói: "Thật là có chút đói bụng."
Cố Hằng Văn gật đầu, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài mua cơm.
Tô Dịch Thừa kéo ông, cười nhạt nói: "Cha, để con đi." An Nhiên cũng chưa ăn, anh đi xem một chút, thuận tiện xem có thứ gì An Nhiên thích ăn thì mua một chút cho cô.
Cố Hằng Văn cũng không có kiên trì, chỉ gật đầu.
Xung quanh bệnh viện thức ăn làm cũng không ngon miệng, nhưng mà bữa ăn này mọi người trong nhà quay quần cùng một chỗ cho nên ăn rất vui vẻ, mặc dù vui vẻ như vậy nhưng phía sau còn cất giấu cảm xúc đau thương nhàn nhạt.
Sau khi ăn cơm xong An Nhiên ngồi ở trong phòng bệnh nói chuyện với Lâm Tiểu Phân, mà Cố Hằng Văn bởi vì là giáo viên dạy cấp ba, gần đây công việc cũng bận, xế chiều trong trường còn có lớp, cho nên phải về trường học trước. Mặt khác xem ngày mai có giáo viên có thể dạy thế cho ông không.
Tô Dịch Thừa thì trực tiếp đi tới phòng làm việc của bác sĩ chữa trị cho Lâm Tiểu Phân, bác sĩ kia nhận ra anh, lộ ra vẻ mặt có chút cung kính cùng câu nệ, nhưng mà sau khi biết rõ ràng ý của anh, vẫn đứng ở góc độ chuyên nghiệp của mình phân tích bệnh tình của Lâm Tiểu Phân với anh, cùng Cố Hằng Văn nói cũng không khác nhau là mấy, mặc dù không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng mà bởi vì khối u di chuyển đè đến dây thần kinh thị giác, nếu như không phẫu thuật cắt bỏ, vậy sau này chắc chắn sẽ mù.
Đại khái sau khi hiểu rõ xong, Tô Dịch Thừa hỏi thẳng nguy hiểm của việc phẫu thuật, bác sĩ cũng không dám nói ngoa, dù sao đây cũng là phẫu thuật mở hộp sọ, nguy hiểm trước mắt có thể nhìn ra được, nếu nói muốn trăm phần trăm không có nguy hiểm là không có khả năng, nhưng mà cụ thể nắm chắc được bao nhiêu phần trăm, ông ta cũng không nói được, cuối cùng chỉ nói câu, loại phẫu thuật này nên tới bên Mỹ có nhiều chuyên gia bệnh này, làm phẫu thuật ở Mĩ là tốt nhất, ông ta ở bên này cũng có thể hỗ trợ liên lạc một chút với bác sĩ cũng bệnh viện bên kia.
Sau khi hiểu rõ anh trở lại phòng bệnh, đẩy cửa đi vào chỉ thấy An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân hai người đang nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi, An Nhiên giống như đứa nhỏ rúc vào trong ngực của mẹ, khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên.
Lâm Tiểu Phân cũng không có ngủ sâu, lúc Tô Dịch Thừa mở cửa đi vào đồng thời cũng mở mắt ra.
"Mẹ, đánh thức mẹ?" Tô Dịch Thừa có chút xin lỗi nhỏ giọng nói.
Lâm Tiểu Phân lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng buông An Nhiên ra, từ từ ngồi dậy, tận lực cẩn thận không để cho mình đánh thức An Nhiên đang ngủ say, sau đó chậm rãi vén chăn lên, trên tay thì lần mò từng chút một.
Tô Dịch Thừa thấy thế, bước lên phía trước đi cây treo truyền nước, nhỏ giọng hỏi: "mẹ, mẹ muốn đi toilet sao?"
Lâm Tiểu Phân lắc đầu, liếc nhìn An Nhiên trên giường, xác định cô cũng không có bị mình đánh thức, sau đó nói với Tô Dịch Thừa: "Chúng ta đi ra ngoài đi, mẹ có chút chuyện muốn nói với con một chút."
Tô Dịch Thừa mặc dù không biết bà muốn nói gì, nhưng vẫn là gật đầu, một tay đỡ bà, một tay cầm cây treo truyền nước đi ra ngoài.
Hai người đi ra ngoài phòng bệnh ngồi ở trên ghế dài ngoài cửa, Lâm Tiểu Phân ánh mắt thẳng tắp nhìn vách tường đối diện trắng như tuyết, một lúc lâu mới mở miệng nói: "A Thừa, mặc dù con cùng An Nhiên kết hôn không bao lâu, giữa các con cảm tình cũng không sâu, nhưng mà từ cử chỉ con, mẹ xem con là thật thương yêu An Nhiên, nhìn ra được con đối với An Nhiên là thực tâm thực lòng, đem con gái giao cho con, mẹ thật rất yên tâm." Vừa nói, quay đầu liền liếc nhìn Tô Dịch Thừa, cười nói: "Không thể không nói An Nhiên ánh mắt không tệ."
Tô Dịch Thừa nhìn bà, đại khái có chút đoán được bà muốn nói cái gì, thật ra thì kể từ khi chuyện đoạn phim kia tràn trên mạng, Cố gia bên này vẫn không có chất vấn anh một câu, anh biết bọn họ cũng không phải là không nhìn tin tức trên mạng, chỉ là bọn họ cùng An Nhiên giống nhau, đều tin tưởng anh, cũng chưa từng hoài nghi anh cái gì, cho nên mới không có hỏi gì cả.
Nhìn bà, Tô Dịch Thừa chân thành nói: "Mẹ, có thể lấy được An Nhiên làm vợ, là phúc khí của con, có thể có mẹ cùng ba làm ba mẹ vợ sáng suốt như vậy, cũng là phúc khí của con."
Lâm Tiểu Phân cười cười, nói: "Chúng ta tin tưởng con, bởi vì nhìn thấy con làm hết thảy cho An Nhiên, chúng ta cũng không hoài nghi lòng dạ của con. Mẹ cùng ba của An Nhiên chưa từng có nghĩ tới An Nhiên sau này nhất định phải gả cho người như thế nào, không cần nhiều phú quý, cũng không cần phải có nhiều bản lãnh, chỉ cần người đó đối với An Nhiên tốt, cho An Nhiên hạnh phúc đây chính là hi vọng lớn nhất của chúng ta."
Tô Dịch Thừa không có chen vào nói, chỉ là lẳng lặng nghe.
"Có đôi khi thử nghĩ xem An Nhiên thật giống mẹ, hai mẹ con kinh nghiệm tựa hồ cũng giống nhau, lần yêu đầu tiên đều bị tổn thương, ban đầu mẹ vẫn sợ, sợ An Nhiên không có may mắn như mẹ, không gặp được người đàn ông tốt như ba của An Nhiên bây giờ, nhưng mà sự thật chứng minh ông trời già vẫn hậu đãi mẹ con chúng ta, mẹ may mắn gặp được Cố Hằng Văn, mà An Nhiên lại may mắn gặp được con."
Lâm Tiểu Phân quay đầu, kéo lấy tay của Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng vỗ, nói: "Dịch Thừa, có lẽ An Nhiên có thật nhiều chỗ không tốt, có lẽ con bé cũng không xinh đẹp, cũng không hiền lành ôn nhu, nhưng mà con bé có một tấm lòng thiện lương, con đối tốt với nó, thì nó sẽ đối đãi tốt hơn với con, nó biết cảm ơn, cũng rất dễ dàng thỏa mãn, con chỉ cần ôm nó một chút, cho nó một nụ cười ôn nhu, nó sẽ rất thỏa mãn, nó muốn hạnh phúc đều rất đơn giản, không cần oanh oanh liệt liệt, bình bình đạm đạm là tốt nhất, chỉ cần con thật lòng đối với nó, như vậy cũng đã đủ rồi, không cần nói có nhiều tiền, không cần nói nhất định phải rất phú quý, hai người cùng nhau vui vẻ đó chính là hạnh phúc lớn nhất."
Tô Dịch Thừa cầm lấy tay bà, nhìn Lâm Tiểu Phân, ánh mắt rất chân thành, cũng là kiên định, tựa hồ giống như là đang bảo đảm với bà, rất nghiêm túc thề trang trọng nói: "Me, con sẽ cho An Nhiên hạnh phúc."
Lâm Tiểu Phân gật đầu, khóe mắt mang theo mỉm cười, đưa qua một cái tay khác, vỗ nhẹ nhẹ lên tay của anh nói: "Con hiểu ý của mẹ là tốt rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, kiên định nói: "Con hiểu."
Nhận được khẳng định của anh, Lâm Tiểu Phân giống như là rốt cục lấy được yên tâm chuyện mình lo lắng nhất, thật sâu thở dài, quay đầu lại nhìn phía trước cười nhạt nói: "Như vậy mẹ liền yên tâm."
Bà nói như vậy thật ra khiến Tô Dịch Thừa ngược lại cau lại chân mày, nhìn bà, có chút bận tâm kêu: "Mẹ?" Bà có phải đã biết cái gì rồi, hay là nói phản ứng của bọn họ quá lớn, làm cho bà hiểu lầm cái gì.
Lâm Tiểu Phân quay đầu, chỉ nói: "Không có gì, biết An Nhiên có con ở bên chăm sóc, mẹ cũng đã không còn lo lắng gì nữa rồi, như vậy mẹ có thể an tâm phẫu thuật, không còn lo lắng gì nữa."
"Me, mẹ đã biết?" Tô Dịch Thừa hỏi.
Lâm Tiểu Phân gật đầu, buổi sáng lúc bác sĩ nói chuyện cùng Cố Hằng Văn ở cửa, bà nghe được, thật ra thì tình huống của mình như thế nào bà là người rõ nhất, gần đây cũng cảm thấy thị lực có chút giảm xuống, nhìn rất nhiều đồ vật đều có chút mơ hồ, mới đầu còn tưởng rằng là mình lớn tuổi, hiện tại mới biết được, thì ra khối u trong não của mình xảy ra biến hóa.
"Mẹ, phẫu thuật sẽ thành công."
Lâm Tiểu Phân gật đầu, cười nói: "Ừ, mẹ biết, mẹ còn chờ các con sinh mấy đứa cháu cho mẹ đây."
Tô Dịch Thừa cũng cười, kiên định gật đầu, "Được."
Tô Dịch Thừa sau khi nghe, chỉ nói với Cố Hằng Văn rằng bọn họ sẽ qua đó ngay, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cũng không có để ý xem Diệp Tử Ôn rốt cuộc cầu hôn như thế nào, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không ăn, chỉ nói một câu cùng Tần Vân, Tần Vân sau khi biết liền dặn dò anh đến đó thì hỏi thăm tình huống sau đó gọi điện thoại báo cho bà, Tô Dịch Thừa gật đầu, liền trực tiếp mang theo An Nhiên lên xe lái về phía nội thành.
Dọc theo đường đi, An Nhiên thật là có chút khẩn trương, trong miệng cúi đầu nói thầm cái gì đó, tay cũng bởi vì lo lắng cùng khẩn trương cho nên có chút không biết đặt ở đâu.
Tô Dịch Thừa nhìn cô một cái, đưa tay kéo cô lại, giữ thật chặc trong lòng bàn tay.
An Nhiên nhìn anh, hốc mắt hồng hồng, trong mắt sương mù một chút liền nhuộm đầy hai mắt của cô, nắm chặt bàn tay to lớn của Tô Dịch Thừa, lực đạo lớn tới mức làm đỏ cả tay của Tô Dịch Thừa, mà chính cô một chút cũng không có phát giác. Cô đang lo lắng, đang sợ, đang khẩn trương, cô thậm chí không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình giờ phút này.
"Lần trước bác sĩ không phải nói sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường sau này sao, hiện tại làm sao lại đột nhiên chuyển biến xấu rồi, tại sao có thể như vậy......" An Nhiên có chút luống cuống lẩm bẩm, cô hiện tại quá sợ, người đang nằm trong bệnh viện kia là mẹ của cô, là người đã mang cô tới thế giới này, là người từ nhỏ đến lớn che chở yêu thương cô.
"Không có chuyện gì." Tô Dịch Thừa không biết giờ phút này mình có thể nói gì, cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.
"Nhưng mà khối u kia là ở trong đầu, là ở trong đầu." An Nhiên nắm tay của anh, tâm tình bởi vì lo lắng mà trở nên có chút kích động lợi hại.
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, khẽ thở dài một tiếng, đem xe dừng lại ven đường.
"Anh sao lại dừng xe lại?" An Nhiên không giải thích được, có chút vội vàng nói: "Anh nhanh lái xe đi, em muốn đi gặp mẹ"
Tô Dịch Thừa kéo lấy tay cô, nhẹ nhàng áp vào bên miệng của mình, một lúc lâu không nói gì.
Bởi vì lo lắng bệnh tình của Lâm Tiểu Phân, An Nhiên có chút vội vàng, né tránh muốn rút tay về, giọng nói cũng biến thành có chút nghiêm lực, oán giận nói: "Tô Dịch Thừa, nhanh lái xe đi!" Vừa nói, trong hốc mắt nước mắt một chút không khống chế được, nước mắt giống như từng viên lớn rơi xuống.
Tô Dịch Thừa kéo cô qua trực tiếp ôm vào trong ngực của mình, bàn tay nhẹ nhàng ở phía sau lưng của cô vuốt ve vỗ về, dùng lời nói dỗ dành tâm tình của cô.
An Nhiên lấy tay đánh lên người Tô Dịch Thừa, trên mặt một bên khóc, một bên nói: "Không cần ôm em, lái xe, em muốn đi gặp mẹ của em."
Tô Dịch Thừa cũng tùy ý cô đánh, nhưng mà lực đạo ôm cô mạnh hơn so với lúc đầu một chút, trong miệng cũng lập lại nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì, không có chuyện gì......"
"Em còn chưa kịp hiếu kính mẹ, còn có cục cưng còn chưa có ra đời, em cũng không biết làm như thế nào mới tốt cho mẹ, không biết nên như thế nào với bảo bối, em cái gì cũng không hiểu, rất nhiều điều cần mẹ tới dạy em...... Dịch Thừa, anh nói nếu khối u của mẹ chuyển biến xấu thì phải làm sao bây giờ, em rất sợ, thật sự rất sợ." Nằm trên bờ vai của anh, An Nhiên khóc đến không thành tiếng.
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, ôn nhu an ủi: "Đứa ngốc, chớ suy nghĩ lung tung, mẹ sẽ không có chuyện gì, đừng tự hù dọa mình."
An Nhiên đẩy anh ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, hai mắt của mình hồng hồng, quyệt miệng hỏi: "Nhưng mà tại sao lại té xỉu, lần trước bác sĩ rõ ràng nói không có chuyện gì, nói không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này."
Tô Dịch Thừa than nhẹ một tiếng, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, vừa nói: "An Nhiên, bác sĩ cũng còn chưa có kết luận gì cả? Đừng tự mình hù doạ mình như vậy, em cứ thế để cho mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ lo lắng, em hi vọng để cho mẹ lo lắng cho em sao?"
An Nhiên có chút khó chịu lắc đầu, nắm thật chặt tay của anh, nói: "Em rất sợ, em thật sự rất lo lắng cho mẹ."
"Đứa ngốc, tại sao toàn nghĩ về điều xấu, có lẽ mẹ căn bản là không có chuyện gì, em đã khóc như vậy, không cho khóc nữa." Tô Dịch Thừa tận lực làm cho thanh âm của mình thả lỏng một chút, hy vọng có thể giảm bớt cảm xúc khẩn trương của cô.
Nâng một bàn tay khác lau đi nước mắt trên mặt cô, có chút bất đắc dĩ hỏi: "An Nhiên, em muốn mẹ sẽ có chuyện sao?"
"Dĩ nhiên không muốn." Cô làm sao có thể muốn mẹ có việc, cô chỉ là sợ, lo lắng mẹ sẽ bị cái gì đó.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười, lấy tay nặng nề nhéo lỗ mũi của cô, nói: "Vậy em còn khóc thành như vậy, giống như là mẹ đã xảy ra chuyện gì đó vậy."
"Em......" An Nhiên cứng họng, cúi đầu, nói: "Em, em thật là lo lắng cho mẹ, em sợ......"
"Tốt lắm, không có chuyện gì, bớt lo lắng đi." Tô Dịch Thừa đưa thay sờ sờ đầu của cô, thở dài một tiếng, nói: "Đừng khóc nữa, nhìn em khóc, sẽ làm cho anh đau lòng."
An Nhiên quyệt miệng, đưa tay có chút oán giận đánh xuống người anh, lại nói: "Vậy anh cũng đừng nói một số lời khiến cho người ta khóc." Anh cũng không biết thâm tình của anh luôn dễ dàng làm cho người ta cảm động muốn khóc.
"Đứa ngốc." Tô Dịch Thừa cười cười, lấy khăn giấy để trong xe, lau đi nước mắt trên mặt của cô, sau đó lúc này mới xoay người một lần nữa khởi động xe lái xe lên đường.
Dọc theo đường đi, An Nhiên mặc dù vẫn còn có chút khẩn trương cùng sợ hãi, nhưng thật cũng không có khẩn trương tới muốn khóc như vừa rồi.
Nhưng mà lúc lái xe đến bệnh viện, An Nhiên vẫn là do dự, khẩn trương nắm tay Tô Dịch Thừa, Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, tay cũng nắm lại tay cô thật chặt, nhìn cô kiên định nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì."
Được thêm sự khích lệ của anh An Nhiên lúc này mới chân chính yên tâm lại, nhìn anh gật đầu, sau đó được anh dắt tay đi vào trong bệnh viện.
Lúc đến phòng bệnh thì Lâm Tiểu Phân đã tỉnh lại, vẻ mặt Cố Hằng Văn lo lắng ngồi ở bên giường của bà nhìn bà, trong miệng không ngừng hỏi bà có chỗ nào không thoải mái hay không?
Lâm Tiểu Phân cả người nhìn qua có chút mỏi mệt, chỉ cảm thấy đầu có chút nặng, rồi lại không muốn để chồng lo lắng cho mình, chỉ cố gắng hé ra tươi cười, lắc đầu, nói mình không có chuyện gì.
Lúc An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa đi vào, mới tiến vào, An Nhiên cả người có chút gấp gáp chạy đến trước giường, lôi kéo tay của Lâm Tiểu Phân hỏi, trên mặt sự quan tâm căn bản là không cần nói nên lời. Lâm Tiểu Phân có chút oán giận nhìn chồng, oán ông không nên nói cho An Nhiên biết, suy nghĩ đến An Nhiên đang mang thai, bệnh viện nhiều vi khuẩn, phụ nữ có thai căn bản là không nên tới. Nhưng mà cũng biết con gái là quan tâm lo lắng cho bà, chỉ cười lắc đầu, nói mình không có chuyện gì, để cho cô đừng lo lắng.
Bên trong giành không gian lại cho hai mẹ con An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân nói chuyện, Tô Dịch Thừa cùng Cố Hằng Văn đi tới phía ngoài phòng bệnh, nhìn vẻ mặt lo lắng trên mặt cha vợ của mình, Tô Dịch Thừa hỏi: "Cha, bác sĩ nói như thế nào."
Cố Hằng Văn nhìn anh một cái, trên mặt có chút cô đơn nói: "Bác sĩ nói u mặc dù không có chuyển biến xấu thành ung thư, nhưng vị trí của khối u đã bị di dời so với lúc trước, hiện tại trực tiếp đè lên dây thần kinh thị giác, nếu như không phẫu thuật, kế tiếp có thể sẽ bị mù."
Tô Dịch Thừa trong lòng trầm xuống, tin tức như thế không tính là bết bát nhất, nhưng cũng tuyệt đối không tính là tin tức tốt gì. Giải phẫu như vậy nhất định phải mở hộp sọ, động dao ở trên đầu, nguy hiểm so sánh với những nơi khác cũng lớn hơn gấp mấy lần, coi như là có lòng tin trăm phần trăm, cũng không thể bảo đảm một trăm phần trăm thành công.
Hai người đều trầm mặc, không nói gì, bởi vì không biết nên nói gì, hoặc có thể nói cái gì.
Cửa bị mở ra, An Nhiên từ bên trong đi ra ngoài, nhìn hai người ngoài cửa, thần sắc trên mặt cũng nhìn không tốt, trong lòng có chút sợ, nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào...." Hai tay có chút khẩn trương nắm tại một chỗ, từ trên mặt cô cơ hồ có thể nhìn ra cái gì đó, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cười ôn hòa, đưa tay kéo cô qua, không để cho cô tự mình ngược đãi tay của mình, nhàn nhạt ôn hòa lắc đầu nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng."
An Nhiên nhìn anh một chút, lại quay đầu nhìn về phía Cố Hằng Văn: "Cha, bác sĩ rốt cuộc nói như thế nào?"
Cố Hằng Văn than nhẹ một tiếng, đem những lời mới vừa nói cùng Tô Dịch Thừa nói lại lần nữa với cô.
Nghe xong, An Nhiên ngẩn người, cả người có chút không biết làm sao, một chút không nói ra lời.
Tô Dịch Thừa tiến lên đem cô ôm vào trong ngực, hòa hoãn không khí nói: "Mặc dù không tính là kết quả tốt, nhưng mà không phải là ung thư, đúng không?" So với lúc trước khi kết quả đi ra, bọn họ lo lắng nhất là bị ung thư, hiện tại mặc dù không tính là viên mãn, nhưng là ít nhất không phải là ung thư.
An Nhiên còn có chút trì hoãn thẫn thờ, cũng là Cố Hằng Văn lấy lại chút tinh thần tới đây, nét mặt biểu lộ cười, nhìn bọn họ nói: "Đúng, Dịch Thừa nói rất đúng, không phải là ung thư, coi như là trong cái rủi có cái may, chúng ta phải tin tưởng y học hiện tại phát triển như vậy, phẫu thuật mở hộp sọ tỷ lệ thành công cũng cực kỳ cao, không có gì có thể lo lắng, không có gì phải lo lắng."
An Nhiên nhìn chồng cùng cha, mặc dù biết kết quả như thế chưa tính là xấu nhất, nhưng mà trong lòng mình vẫn có chút khó chịu, tâm tình có chút khống chế không được, cô vốn cũng không phải là người kiên cường dũng cảm, nhưng mà từ sau khi mang thai cô hình như thích khóc hơn so với trước kia, nước mắt luôn là không khống chế được.
Tô Dịch Thừa biết cô khó chịu, đem cô xoay người để cho cô vùi đầu trong ngực của mình, Cố Hằng Văn nhìn, trong lòng cũng khó chịu, hốc mắt hơi có chút hồng, quay lưng đi.
Ba người đứng bên ngoài một lúc lâu, đợi tâm tình của mình đều bình phục, mấy người lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Lâm Tiểu Phân nhìn mấy người, cũng không có hỏi bọn họ mới vừa đi đâu, chỉ nhàn nhạt cười với bọn họ. Cố Hằng Văn nhìn đồng hồ, tiến lên ôn nhu hỏi cbà: "Có đói bụng không, anh đi mua cơm cho em."
Lâm Tiểu Phân gật đầu, cười nói: "Thật là có chút đói bụng."
Cố Hằng Văn gật đầu, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài mua cơm.
Tô Dịch Thừa kéo ông, cười nhạt nói: "Cha, để con đi." An Nhiên cũng chưa ăn, anh đi xem một chút, thuận tiện xem có thứ gì An Nhiên thích ăn thì mua một chút cho cô.
Cố Hằng Văn cũng không có kiên trì, chỉ gật đầu.
Xung quanh bệnh viện thức ăn làm cũng không ngon miệng, nhưng mà bữa ăn này mọi người trong nhà quay quần cùng một chỗ cho nên ăn rất vui vẻ, mặc dù vui vẻ như vậy nhưng phía sau còn cất giấu cảm xúc đau thương nhàn nhạt.
Sau khi ăn cơm xong An Nhiên ngồi ở trong phòng bệnh nói chuyện với Lâm Tiểu Phân, mà Cố Hằng Văn bởi vì là giáo viên dạy cấp ba, gần đây công việc cũng bận, xế chiều trong trường còn có lớp, cho nên phải về trường học trước. Mặt khác xem ngày mai có giáo viên có thể dạy thế cho ông không.
Tô Dịch Thừa thì trực tiếp đi tới phòng làm việc của bác sĩ chữa trị cho Lâm Tiểu Phân, bác sĩ kia nhận ra anh, lộ ra vẻ mặt có chút cung kính cùng câu nệ, nhưng mà sau khi biết rõ ràng ý của anh, vẫn đứng ở góc độ chuyên nghiệp của mình phân tích bệnh tình của Lâm Tiểu Phân với anh, cùng Cố Hằng Văn nói cũng không khác nhau là mấy, mặc dù không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng mà bởi vì khối u di chuyển đè đến dây thần kinh thị giác, nếu như không phẫu thuật cắt bỏ, vậy sau này chắc chắn sẽ mù.
Đại khái sau khi hiểu rõ xong, Tô Dịch Thừa hỏi thẳng nguy hiểm của việc phẫu thuật, bác sĩ cũng không dám nói ngoa, dù sao đây cũng là phẫu thuật mở hộp sọ, nguy hiểm trước mắt có thể nhìn ra được, nếu nói muốn trăm phần trăm không có nguy hiểm là không có khả năng, nhưng mà cụ thể nắm chắc được bao nhiêu phần trăm, ông ta cũng không nói được, cuối cùng chỉ nói câu, loại phẫu thuật này nên tới bên Mỹ có nhiều chuyên gia bệnh này, làm phẫu thuật ở Mĩ là tốt nhất, ông ta ở bên này cũng có thể hỗ trợ liên lạc một chút với bác sĩ cũng bệnh viện bên kia.
Sau khi hiểu rõ anh trở lại phòng bệnh, đẩy cửa đi vào chỉ thấy An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân hai người đang nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi, An Nhiên giống như đứa nhỏ rúc vào trong ngực của mẹ, khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên.
Lâm Tiểu Phân cũng không có ngủ sâu, lúc Tô Dịch Thừa mở cửa đi vào đồng thời cũng mở mắt ra.
"Mẹ, đánh thức mẹ?" Tô Dịch Thừa có chút xin lỗi nhỏ giọng nói.
Lâm Tiểu Phân lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng buông An Nhiên ra, từ từ ngồi dậy, tận lực cẩn thận không để cho mình đánh thức An Nhiên đang ngủ say, sau đó chậm rãi vén chăn lên, trên tay thì lần mò từng chút một.
Tô Dịch Thừa thấy thế, bước lên phía trước đi cây treo truyền nước, nhỏ giọng hỏi: "mẹ, mẹ muốn đi toilet sao?"
Lâm Tiểu Phân lắc đầu, liếc nhìn An Nhiên trên giường, xác định cô cũng không có bị mình đánh thức, sau đó nói với Tô Dịch Thừa: "Chúng ta đi ra ngoài đi, mẹ có chút chuyện muốn nói với con một chút."
Tô Dịch Thừa mặc dù không biết bà muốn nói gì, nhưng vẫn là gật đầu, một tay đỡ bà, một tay cầm cây treo truyền nước đi ra ngoài.
Hai người đi ra ngoài phòng bệnh ngồi ở trên ghế dài ngoài cửa, Lâm Tiểu Phân ánh mắt thẳng tắp nhìn vách tường đối diện trắng như tuyết, một lúc lâu mới mở miệng nói: "A Thừa, mặc dù con cùng An Nhiên kết hôn không bao lâu, giữa các con cảm tình cũng không sâu, nhưng mà từ cử chỉ con, mẹ xem con là thật thương yêu An Nhiên, nhìn ra được con đối với An Nhiên là thực tâm thực lòng, đem con gái giao cho con, mẹ thật rất yên tâm." Vừa nói, quay đầu liền liếc nhìn Tô Dịch Thừa, cười nói: "Không thể không nói An Nhiên ánh mắt không tệ."
Tô Dịch Thừa nhìn bà, đại khái có chút đoán được bà muốn nói cái gì, thật ra thì kể từ khi chuyện đoạn phim kia tràn trên mạng, Cố gia bên này vẫn không có chất vấn anh một câu, anh biết bọn họ cũng không phải là không nhìn tin tức trên mạng, chỉ là bọn họ cùng An Nhiên giống nhau, đều tin tưởng anh, cũng chưa từng hoài nghi anh cái gì, cho nên mới không có hỏi gì cả.
Nhìn bà, Tô Dịch Thừa chân thành nói: "Mẹ, có thể lấy được An Nhiên làm vợ, là phúc khí của con, có thể có mẹ cùng ba làm ba mẹ vợ sáng suốt như vậy, cũng là phúc khí của con."
Lâm Tiểu Phân cười cười, nói: "Chúng ta tin tưởng con, bởi vì nhìn thấy con làm hết thảy cho An Nhiên, chúng ta cũng không hoài nghi lòng dạ của con. Mẹ cùng ba của An Nhiên chưa từng có nghĩ tới An Nhiên sau này nhất định phải gả cho người như thế nào, không cần nhiều phú quý, cũng không cần phải có nhiều bản lãnh, chỉ cần người đó đối với An Nhiên tốt, cho An Nhiên hạnh phúc đây chính là hi vọng lớn nhất của chúng ta."
Tô Dịch Thừa không có chen vào nói, chỉ là lẳng lặng nghe.
"Có đôi khi thử nghĩ xem An Nhiên thật giống mẹ, hai mẹ con kinh nghiệm tựa hồ cũng giống nhau, lần yêu đầu tiên đều bị tổn thương, ban đầu mẹ vẫn sợ, sợ An Nhiên không có may mắn như mẹ, không gặp được người đàn ông tốt như ba của An Nhiên bây giờ, nhưng mà sự thật chứng minh ông trời già vẫn hậu đãi mẹ con chúng ta, mẹ may mắn gặp được Cố Hằng Văn, mà An Nhiên lại may mắn gặp được con."
Lâm Tiểu Phân quay đầu, kéo lấy tay của Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng vỗ, nói: "Dịch Thừa, có lẽ An Nhiên có thật nhiều chỗ không tốt, có lẽ con bé cũng không xinh đẹp, cũng không hiền lành ôn nhu, nhưng mà con bé có một tấm lòng thiện lương, con đối tốt với nó, thì nó sẽ đối đãi tốt hơn với con, nó biết cảm ơn, cũng rất dễ dàng thỏa mãn, con chỉ cần ôm nó một chút, cho nó một nụ cười ôn nhu, nó sẽ rất thỏa mãn, nó muốn hạnh phúc đều rất đơn giản, không cần oanh oanh liệt liệt, bình bình đạm đạm là tốt nhất, chỉ cần con thật lòng đối với nó, như vậy cũng đã đủ rồi, không cần nói có nhiều tiền, không cần nói nhất định phải rất phú quý, hai người cùng nhau vui vẻ đó chính là hạnh phúc lớn nhất."
Tô Dịch Thừa cầm lấy tay bà, nhìn Lâm Tiểu Phân, ánh mắt rất chân thành, cũng là kiên định, tựa hồ giống như là đang bảo đảm với bà, rất nghiêm túc thề trang trọng nói: "Me, con sẽ cho An Nhiên hạnh phúc."
Lâm Tiểu Phân gật đầu, khóe mắt mang theo mỉm cười, đưa qua một cái tay khác, vỗ nhẹ nhẹ lên tay của anh nói: "Con hiểu ý của mẹ là tốt rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, kiên định nói: "Con hiểu."
Nhận được khẳng định của anh, Lâm Tiểu Phân giống như là rốt cục lấy được yên tâm chuyện mình lo lắng nhất, thật sâu thở dài, quay đầu lại nhìn phía trước cười nhạt nói: "Như vậy mẹ liền yên tâm."
Bà nói như vậy thật ra khiến Tô Dịch Thừa ngược lại cau lại chân mày, nhìn bà, có chút bận tâm kêu: "Mẹ?" Bà có phải đã biết cái gì rồi, hay là nói phản ứng của bọn họ quá lớn, làm cho bà hiểu lầm cái gì.
Lâm Tiểu Phân quay đầu, chỉ nói: "Không có gì, biết An Nhiên có con ở bên chăm sóc, mẹ cũng đã không còn lo lắng gì nữa rồi, như vậy mẹ có thể an tâm phẫu thuật, không còn lo lắng gì nữa."
"Me, mẹ đã biết?" Tô Dịch Thừa hỏi.
Lâm Tiểu Phân gật đầu, buổi sáng lúc bác sĩ nói chuyện cùng Cố Hằng Văn ở cửa, bà nghe được, thật ra thì tình huống của mình như thế nào bà là người rõ nhất, gần đây cũng cảm thấy thị lực có chút giảm xuống, nhìn rất nhiều đồ vật đều có chút mơ hồ, mới đầu còn tưởng rằng là mình lớn tuổi, hiện tại mới biết được, thì ra khối u trong não của mình xảy ra biến hóa.
"Mẹ, phẫu thuật sẽ thành công."
Lâm Tiểu Phân gật đầu, cười nói: "Ừ, mẹ biết, mẹ còn chờ các con sinh mấy đứa cháu cho mẹ đây."
Tô Dịch Thừa cũng cười, kiên định gật đầu, "Được."