Chương 1 : Phù Sinh Như Mộng (thượng)
>Hắn phải tự mình công nhận, hắn là nam nhân tốt nhất trên đời, mỗi ngày đều chăm chỉ đi bộ từ nhà đến tiệm cafe gần nhất để làm thêm, chưa từng yêu ai, chưa từng được ai yêu, chưa từng khiến ai đau khổ.
Hôm nay cũng như mọi ngày bình thường khác, sau khi tan ca, đã hơn mười giờ khuya, hắn lếch thếch đợi đèn tín hiệu qua đường, trên người vẫn còn mang cái tạp dề nâu đậm to tướng, bụng sôi ùng ục vì đói, buổi chiều vốn dĩ có một suất cơm, hắn lại "đa tình" mà cho "Tiểu Bảo" ăn - cô chó cái hoang gần tiệm cafe vừa sinh con đã bị tên chó đực khốn nạn nào đó bỏ rơi.
Đèn đỏ vào những giây cuối cùng, nhóm sinh viên ồn ào phía sau muốn tiến lên, hắn hơi lùi qua một bên thiện chí nhường, thì bỗng nhiên liền bị một tên lạ mặt trong đám đẩy bật ra đường:
- Nhanh!
Hắn vấp chân té nhào khỏi vỉa hè, đèn đỏ chỉ còn đúng một giây, đầu chiếc xe buýt trờ tới, tiếng còi chát chúa hòa với tiếng thét mọi người xung quanh inh tai, hắn nhìn ánh đèn pha vàng chói lóa, tự nhủ:"Chưa được ăn tối, chưa được ăn tối, chưa được ăn tối, chết vẫn phải..."
Uỳnh!
Xe buýt đâm sầm vào hắn, máu văng tung tóe.
Tuy cảm thấy tột cùng đau đớn, nhưng não bộ hắn xem ra vẫn còn hoạt động. Ý niệm ban đầu lại tiếp tục:
"...làm ma đói...
...hay sao?"
Nhưng đó là chuyện của kiếp trước, bởi hắn, kiếp này, hiện tại đang soi mình bên dòng suối. Hắn không phải làm ma, nhưng vẫn đói, linh hồn lại ở trong một thân xác khác.
Hắn nhìn y phục đã rách nát, kiểu cách như từ thời nhà Đường, cổ lỗ sĩ hết mức, hắn lấy vỏ cây xoắn dẻo cột mớ tóc bạc trắng dài tận thắt lưng lên, loay hoay mấy vòng cũng chưa kiếm được cái gì bỏ vào bụng. Điều may mắn duy nhất hắn có được trong một mớ những xui xẻo lần này là dung mạo nam tử xấu số bị hắn đoạt mất thân thể này rất đẹp, rất tuấn mỹ, tỏa ra nồng đậm khí chất cao quý và đường nét ngũ quan tinh xảo tới mức hơn hẳn tất cả những nam thần ảnh đế thời hiện đại.
Đang trong lúc tập làm quen với thân thể mới, hắn lại vô tình gặp được người đầu tiên từ khi xuyên qua tới giờ, là một nữ tử trông chỉ vừa mười lăm mười sáu tuổi, người vận áo vải thô, tay ôm một bó to tướng cỏ. Hắn liền theo bản năng mà chạy đến đỡ hộ.
Nàng ta không những chẳng chút cảm kích mà còn tỏ ra sợ sệt vô cùng, run run lùi lại, mặt trắng bệch, hai tay nắm lấy con dao cùn đối chỉ về hắn:
- Ngươi...ngươi là ai? Làm sao lại ở đây?
Hắn quay người nhìn trước nhìn sau, giơ tay đầu hàng:
- Ta không phải người xấu, tuyệt nhiên không phải người xấu! Bình tĩnh bình tĩnh!
Trên người hắn không có một tấc sắt, y phục chẳng khác gì ăn mày, nhưng có lẽ vì gương mặt đẹp như tiên tử, nên nàng ta dần hô hấp cũng đều đặn. Hắn tranh thủ giải thích:
- Phía bức tường kia có một cái cửa nhỏ, ta đã hỏi qua kẻ làm cửa để đi vào...
Nàng ta xoay người lại nhìn, tuyệt nhiên chỉ có một bức tường đá ong cao quá đầu:
- Cửa?
Hắn cười có phần xấu hổ:
- Nhìn xuống, thấp xuống, thấp xuống một chút...
Nữ tử theo tay hắn chỉ, đến cuối cùng thì phát hiện ra một lỗ chó.
Hắn xua xua tay:
- Ta đã hỏi tiểu cẩu đào lỗ chó, nó không trả lời, đương nhiên là đồng ý!
Nàng ta ái ngại nhìn hắn, sau khi nghĩ nghĩ gì đó lại lấy tay nải mình đem theo:
- Ngươi đói lắm đúng không? Ăn tạm cái này đi!
Hắn thở phào nhẹ nhõm, gặp được người khác, lại không có nguy hiểm gì, thâm tâm dâng lên vui mừng, hắn là người đơn giản, chỉ cần có cơm ăn sẽ dốc sức làm việc.
- Ngươi tên gì? Ta là Triệu Trúc Huyên!
Hắn nhớ đến mấy năm đại học Văn Hóa của mình, liền không uổng tiền học phí mà nói:
- "Trúc huyên quy hoán nữ
Liên động hạ ngư chu".
Nữ nhân kia ngượng ngùng đỏ mặt:
- Ngươi nói đúng rồi, chính là tên của ta! Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi tên gì?
Nàng vừa đưa màn thầu vừa hỏi chuyện, hắn hơi ngớ người, nghĩ nghĩ tên hiện đại liền không vừa mắt với nơi này, cũng không muốn nói ra tên thật. Sực nhớ trong ngực áo có một mẩu giấy lạ, liền đưa đến. Nữ tử tiếp nhận mẩu giấy đã hoen vàng nhưng không hề giòn vỡ, trên có vô số kí tự chữ viết lạ lùng đỏ thẫm, nàng mải mê nhìn, hắn ăn xong liền tò mò:
- Có tên ta ở đó không?
Nàng hơi giật mình, ấp úng:
- Trên này ta chỉ đọc được ba chữ: Hoàng Tử Thần!
Hắn ngước mặt lên trời cao đầy nắng, thầm than thở:"Tên gì mà kỳ cục, trên đời có bậc phụ huynh vô trách nhiệm với tương lai con cái như vậy sao?"
Triệu Trúc Huyên trả tờ giấy, hắn lại nhét vào áo, coi như nó là giấy khai sinh hoặc thẻ căn cước cổ đại vậy:
- Cô nương, là Hoàng Tử - Thần hay Hoàng - Tử Thần?
Triệu Trúc Huyên lắc đầu không biết, trời cũng đổ về chiều, nàng loay hoay ôm bao cỏ, dặn dò:
- Ngươi ăn no rồi thì đi đi, người Triệu gia thôn không thân thiện lắm, không nên ở lại!
Hắn, bây giờ đã có tên gọi, Hoàng Tử Thần, mặc dù không hay ho cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn là làm một tên vô danh tiểu ăn mày, thấy nàng ta có lòng khuyên bảo, liền chui lỗ chó mà ra ngoài.
Trời càng tối càng lạnh lẽo.
Triệu Trúc Huyên vác cỏ về đến sân trước thì mặt trời cũng vừa lặn. Đây là một thôn trang ngoại thành của Triệu gia, chỉ quanh quẩn mười mấy nóc nhà, đều mang họ Triệu. Ngôi nhà nàng đang ở coi như tươm tất nhất cái làng nhỏ bé này, gồm một nhà lớn ba gian xây bằng đá ong, thường gọi là nhà trước, bên trong có một gian thờ nhỏ bày án gỗ, một gian tiếp khách với bộ bàn ghế cũ mèm nhưng ngày nào nàng cũng phải lau dọn, và gian còn lại là nơi nghỉ ngơi của lão thái gia.
Căn nhà nhỏ vuông góc với nhà trước kia gọi là nhà kề, có một gian để Đại thúc Triệu Bằng và Đại thẩm Tần thị chủ nhà này ở, một gian của Triệu Đại Sơn - trưởng tử, gian còn lại là của Triệu Trúc Bạch - nữ nhi duy nhất của Đại thúc nàng.
Trong nhà còn chưa thắp đèn nhưng đã vang lên oang oang tiếng chửi mắng, Trúc Huyên cũng không mấy quan tâm, nàng vốn dĩ mỗi ngày đều phải nghe nên cũng quen dần, Trúc Huyên vòng ra sau vườn, đem bao cỏ trút xuống cho hai con trâu, sức kéo duy nhất không chỉ của nhà nàng, mà còn của cả Triệu gia thôn này. Trâu đang trong vụ cày, Trúc Huyên rắc thêm lên cỏ chút muối hạt và rượu nhạt. Xong xuôi nàng lại quay vào bếp.
Trúc Huyên buổi chiều trước khi đi đã nấu sẵn thức ăn cùng cháo, hiện tại chỉ cần thêm một đĩa rau xào, nhưng Triệu Trúc Bạch lại không chịu làm. Trúc Huyên thở dài, quẹt mồ hôi lên tay áo, đổ ngọn mồng tơi vào chảo lớn, lại thêm chút nước tương và mấy giọt dầu. Nhà nông không chú trọng ngon càng không chú trọng đẹp, chỉ cần no bụng là đủ. Toàn bộ ruộng đất nơi này đều của Triệu gia, các hộ đều là tá điền làm thuê cả. Nhiều người vốn không phải họ Triệu, nhưng vì miếng cơm manh áo cũng từ bỏ gốc gác mà nhập vào nơi này.
Trúc Huyên bê mâm cơm lên, trên bàn trừ lão thái gia đã ăn riêng từ lâu, thì ai nấy đều có mặt. Trúc Huyên lẳng lặng bày một bát canh lõng bõng nước trên nổi vài miếng mỡ trắng hếu, một con cá rán lớn mà sáng nay Đại thúc tát nước đem về, một bát cà muối đã hơi đen, quả cà đọng muối mặn đắng, cùng với đĩa rau vừa xào được.
Tần thị giữ nồi lớn, đong cháo vào bát cho từng người, từ khi Trúc Huyên bị đưa về đây, bà đã làm vậy, mười năm qua cũng không thay đổi, Trúc Huyên ngày trước vì ngại ngùng không dám chìa bát xin thêm nên bữa cơm nào cũng đói đến cồn cào, sau da mặt dày hơn, nàng cứ cúi mặt mà ăn, mặc kệ tiếng đay nghiến bên tai.
Tần thị vừa ăn vừa lải nhải, giọng nông phụ chát chúa rin rít không lẫn đi đâu:
- Ngươi còn coi mình là đại tiểu thư nhà họ Triệu sao? Đi sớm về trễ nhà cửa không lo, sân trước chưa quét sân sau còn cỏ, ở đây không nuôi nổi ngươi, ngày mai đem tay nải mà về Chu Thành Triệu gia Tiên kỳ của ngươi...
Tần thị dai dẳng nói, Trúc Huyên cứ giả lơ gắp rau bỏ vào chén. Xong bữa cơm, Tần thị liền thổi đèn, hôm nay có trăng, mọi người đều phải dựa vào ánh trăng mà làm việc, mỗi đêm hai xu dầu, nhà này không giàu có như vậy.
Trúc Huyên lại lần nữa bê chén bát ra giếng nước, nàng ngồi xổm rửa sạch toàn bộ, kì cọ luôn xoong nồi. Ngày mai mười lăm, là thời điểm tốt nhất trong tháng, nàng còn phải lên núi hái thuốc. Ở đây không có gì không cần đến bạc, mà Tần thị nói phải, từ năm sáu tuổi, nàng đã chẳng còn là tiểu thư của Triệu gia Tiên tộc nữa rồi.
Công việc chất chồng như núi, đến khi trăng bạc vắt ngang lưng trời, nàng mới nghỉ ngơi. Trúc Huyên đến gian nhỏ xíu được chia đôi từ bếp - cũng là nơi mỗi ngày nàng ngủ, lấy y phục chuẩn bị tắm. Trúc Huyên nghĩ nghĩ, lại nhìn quanh quẩn, nàng cẩn thận kéo rèm, gỡ viên gạch dưới giường vốn để cân bằng bốn chân xập xệ, nàng moi mấy lượt đất, lại thêm một lớp gạch nung nữa mới lộ ra bọc điều bằng lụa trân quý, Trúc Huyên áp bọc lụa vào ngực, bên trong là di vật của mẫu thân nàng, một tuyệt sắc giai nhân nổi danh mấy mươi năm trước, rất tiếc, cuối cùng lại đoản mệnh! Trúc Huyên ngơ ngẩng một hồi rồi lau nước mắt, nàng đặt mọi thứ về chỗ cũ, ôm y phục ra giếng, thả dây thùng gỗ, nhìn ánh nguyệt vỡ thành từng mảng bên dưới làn nước lóng lánh.
Sáng sớm, gà gáy vang vang, trong căn miếu khói hương nghi ngút, Hoàng Tử Thần đang ôm gối ngủ, lại vì ê ẩm thân mình mà tỉnh giấc, hắn vươn vai tựa vào tường, cũng chẳng buồn ngồi dậy. Đây là miếu thờ Linh Tâm Trinh Đức Thần nữ, một trong Tam Tiên cô, hỗ trợ về chuyện công dung ngôn hạnh, khai hoa nở nhụy, gia súc sinh sản và cả mùa màng bội thu. Bởi vì xung quanh nơi này toàn bộ đều là thôn trang của các gia tộc lớn, nên miếu vị Linh Tâm Trinh Đức Thần nữ này vô cùng to lớn, hương khói nghi ngút, hắn vào đây trong đêm, chui hẳn xuống án đặt tượng thờ, khuất sau bao nhiêu lớp rèm dày, nên không ai nhận ra, bởi thế cuối cùng hắn cũng được một giấc ngủ yên ổn.
Có tiếng mở cửa miếu, ánh nắng chiếu vào tượng thờ, từ đâu chui ra một cây chổi, xộc thẳng vào chỗ nằm của Hoàng Tử Thần mà quét lấy quét để, bụi mịt mù bay lên, hắn ho sặc sụa, lồm cồm bò ra khỏi án thờ. Bên ngoài có một lão nông tầm thước, khoảng hơn năm mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, thấy hắn, ông khề khà cười, tiếp tục quét, Hoàng Tử Thần nhìn thùng gỗ bên cạnh, cũng theo chân ông mà vẩy nước cho đỡ bụi.
- Xem ra cậu không phải là người ở đây!
Hoàng Tử Thần gật đầu, thành thật mà trả lời:
- Vừa đến vào hôm qua!
Lão nông vuốt chòm râu, im lặng làm việc, Hoàng Tử Thần ngẫm ngẫm, muốn tranh thủ cơ hội để biết thêm về thế giới bên ngoài, lân la theo chân lão nông hỏi chuyện. Chỉ là khi nghe xong, hắn vô cùng hối hận bản thân không biết chọn chỗ mà xuyên, lại xuyên đúng vào một lục địa tam giới đầy đủ.
Nơi hắn ở là Sở Quốc, kề cận còn có rất nhiều nước khác như An Quốc, Vĩnh Quốc hay Minh Quốc,...nhưng đó không phải điều quan trọng, cái đáng sợ nhất là nơi này thần tiên ma quỷ đều tồn tại cả.
Hoàng Tử Thần như nuốt phải dị vật, nghẹn ngào trân trối bao lâu mới thốt ra:
- Tiền bối, ông đã gặp qua ma quỷ hay chưa?
Lão nông cười cười, tóc trắng bay bay theo gió xuân:
- Không phải là không gặp, mà cũng không đáng sợ mấy, hằng năm đến rằm tháng bảy, ma quỷ các nơi mở chợ hội họp, khi đó nếu muốn cậu có thể thấy!
Hoàng Tử Thần ôm lấy đầu, khóc không thành tiếng:"Mẹ nó!"
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, hắn lại không dám để lộ bản thân sợ nhất chuột nhì ma, cho nên chuyển chủ đề:
- Vậy vị Linh Tâm Tiên tử này cũng có thật?
Lão nông thay hoa cũ trên lọ bằng hoa mới, trả lời:
- Có thật!
Hoàng Tử Thần nhìn tượng thờ bằng đồng đặc đúc một phụ nhân gương mặt đoan trang y phục rộng rãi, một tay ôm đôi tiểu hài tử, tay kia nâng một bó hoa cỏ lẫn lộn. Lão nông lại gần châm thêm trà nước lên án thờ:
- Cái cậu đang nhìn là ngũ cốc hoa màu, tượng trưng mùa màng, Linh Tâm Tiên tử là thần nữ được kính trọng nhất về phía nam Sở Quốc và cả Vĩnh Quốc bên cạnh.
Hoàng Tử Thần có chút ngưỡng mộ, vị thần này xem ra thật hữu dụng, sinh sản mùa màng đều là những cái nhà nông rất cần.
Hoàng Tử Thần bám riết lấy lão nông không thôi, vừa đi theo vừa hỏi:
- Lão tiền bối, vậy trên đó có bao nhiêu vị thần tiên? Ai là người đứng đầu?
Lão nông cũng không lấy làm phiền, nhìn ngón tay thiếu niên đối chỉ lên tầng thiên:
- Xem nào, đứng đầu là Thượng Thiên Đế, hiện tại là Triệu Thượng Thiên Đế nhục thể xuất từ Triệu gia Chu Thành Sở Quốc! Còn lại Tiên Kinh Ngọc Điện có bốn vị Võ Thần chủ quản Đông, Tây, Nam, Bắc, năm vị Văn Thánh vận động Ngũ hành. Ở Tọa Linh Thông Trấn có thêm bốn vị Thượng Thần chủ trì công tội Tiên giới!
Hoàng Tử Thần sau một buổi hỏi han thì nghe đầu đau nhức, ngoài Tiên Kinh Ngọc điện còn có Cổ Thần Viên, nơi tập hợp của đại đa số các loại thần tiên hộ thể nhỏ lẻ từ các gia tộc lớn, kể cả Tam Tiên cô có một Linh Tâm Tiên tử cũng chỉ nằm ở Cổ Thần viên mà thôi.
Lão nông sau khi dọn dẹp thì lôi hắn ra sau bếp, nấu lên hai bát mì, Hoàng Tử Thần nghe bụng kêu inh ỏi, xấu hổ ôm bát mì húp lấy húp để.
- Vậy thần tiên là bất biến?
Lão nông lắc đầu, từ tốn ăn:
- Kể cả vị trí Thượng Thiên Đế kia cũng không! Các đời Thượng Thiên Đế có thể trải qua vạn năm, bằng ngàn kiếp người, nhưng đến một thời điểm thích hợp vẫn phải nhường lại cho kẻ đến sau!
Hoàng Tử Thần tò mò không dứt:
- Vậy rời khỏi Tiên Kinh Ngọc Điện, họ sẽ đi đâu?
Lão nông khề khà cười, giọng cười ấm áp dễ chịu:
- Ngươi nghĩ xem, linh khí trời đất là có hạn, nếu thần tiên ngày một nhiều lên, linh khí sẽ cạn kiệt đi, bởi thế không chỉ côn trùng xà độc, mà bất kể gì nếu quá nhiều đều có hại cả! Thần tiên đến một mức độ sẽ hòa vào thiên địa, trả lại linh khí, hình thành long mạch, tạo ra núi ra sông ra hồ,...
Hoàng Tử Thần mông lung suy nghĩ, lại cắm cúi ăn hết bát mì, đến khi ngẩng lên liền không thấy lão nông kia đâu, hắn vội vã chạy ra khỏi miếu thờ, bốn bề kín người hương khói cầu an, nhưng tuyệt nhiên không có người cần tìm.
Hoàng Tử Thần cô độc bước đi giữa ánh nắng phương nam tươi đẹp cuối xuân, lại thêm một lần vô tình mà nhìn thấy Triệu Trúc Huyên đang mang gùi trên lưng lướt ngang qua.