Chương : 17
Tông Chính Tư điểm danh muốn Tô Dự trở về, chỉ có một khả năng, đó chính là tra ra Tô Dự không có hôn ước cũng không có trình danh thiếp, trực tiếp kéo ra ngoài đánh bằng roi lấy làm răn đe.
An Hoằng Ấp trừng mắt nhìn, "Lúc này còn nộp danh thiếp gì nữa, mọi chuyện đều xong xuôi cả rồi." Thầm nghĩ Tô Dự như thế nào nghĩ thông muốn đi đại tuyển, lúc trước không phải vẫn không muốn đi sao?
Tô Dự thở dài, biết chính mình là si tâm vọng tưởng, sầu mi khổ kiểm không muốn trở về, suy tính nhanh trong đầu khả năng của cái khoản lẩn trốn.
Đại An triều tứ hải thái bình, đối với nhân khẩu quản lý rất tốt, ngay cả khất cái trên đường đều được ghi lại vào sổ sách, đào phạm trừ phi chiếm núi xưng vương, bằng không mua sắm ruộng đất, mua phòng ở, hôn tang gả cưới đều phải thông qua quan phủ. Tô Dự làm một đầu bếp, chiếm núi xưng vương khả năng tính ra...... yếu......
Lắc lắc đầu, ném mấy ý nghĩ không giới hạn đó đi, Tô Dự đi cửa hàng lấy chút ngân lượng, lại dặn Chiêu vương vạn nhất nếu hắn bị bắt, ngàn vạn lần nhớ tới cứu hắn, rồi vội vàng về nhà.
An Hoằng Ấp nghe Tô Dự lo lắng, trố mắt một lúc lâu, "Hắn đây là làm sao vậy?"
Viên tiên sinh thong thả đi ra, "Hắn là sợ Tông Chính Tư truy cứu tội hắn không nộp danh thiếp."
Chiêu vương điện hạ nghe vậy, nhất thời cười ha ha lên, cười đến nước mắt cũng sắp trào ra, "Tô Dự này, chơi cũng quá vui đi, ha ha ha......"
Viên tiên sinh quên nói cho Tô Dự, chỉ cần không phải là mỹ nhân có tên bay mười dặm hương tỏa bát phương, vậy thì không có ai thèm so đo chuyện nam tử không chịu tham gia đại tuyển.
Đại môn Tô gia rộng mở, tất cả mọi người tụ tập trong đại đường, hai sử quan Tông Chính Tư đứng ở giữa, sắc mặt không dễ coi chút nào.
Tô Hiếu Chương cẩn thận đứng tại tiền thính, nữ quyến ngồi sau bình phong chờ tuyên chỉ.
"Hắn cũng không phải gia chủ, dựa vào cái gì phải chờ hắn trở về mới được." Tô Dĩnh đứng bên cạnh đại bá mẫu, nhỏ giọng lầu bầu. Nàng là một thứ nữ, đại tuyển là cơ hội duy nhất cho nàng bay lên trời nhanh chóng, bảo nàng làm sao mà không nóng lòng.
"Tô gia đại sự, Dự nhi tự nhiên cũng nên được biết." Triệu thị âm thanh lạnh lùng nói.
Nghe được hai chữ "đại sự", cằm Tô Dĩnh lập tức nâng lên vài phần, nói ra, lần này đại tuyển chỉ cần nàng có thể vào cung, thì trong nhà này nàng chính là người có địa vị tối cao, Tô Dự nửa con đích tôn kia về sau cũng phải xem sắc mặt nàng, tự nhiên nên để hắn biết hết mới tốt.
"Ngươi sao lại trở về muộn như vậy, khiến mấy vị đại nhân đợi lâu như thế!" Tô Dự vừa vào tiền thính, đại bá liền đổ ập xuống một trận quở trách, vừa nói vừa nhìn sắc mặt hai sử quan.
Không để ý đến đại bá, Tô Dự móc ra hai khối bạc, tươi cười đầy mặt tiến lên đút lót, "Cửa hàng đường xa, để hai vị đại nhân đợi lâu rồi."
Hai sử quan rất là tự nhiên thu bạc, sắc mặt lãnh đạm như trước, "Nếu đã trở lại, vậy liền tuyên chỉ đi."
Tô Dự trong lòng thấp thỏm, cảm giác mình khó tránh tai vạ, lúc này mới định trước tiên hối lộ một chút, không ngờ chó ngáp phải ruồi, sử quan Tông Chính Tư đến tuyên danh sách, vốn là muốn có hoa hồng.
Thấy hai người bộ dáng bất vi sở động, Tô Dự trong lòng càng không yên, khẽ cắn môi lại từ trong hà bao móc ra hai viên ngân châu, đây là hôm nay vừa dùng món ăn mới từ chỗ Chiêu vương lừa đến, "Làm phiền nhị vị, xin mời ngồi."
Hai sử quan nhìn nhau, lúc này mới có chút bộ dáng vui cười, một người nói: "Tô thiếu gia tuổi trẻ tài cao, tiền đồ không thể hạn lượng a."
Đại bá xem ở trong mắt, sắc mặt đã đen như đáy nồi.
Danh sách này đã trải qua ngự phê, Tông Chính Tư đến tuyên chỉ mọi người phải quỳ xuống nghe, Tô Dự mời hai người đứng ở thượng vị, rồi tự giác quỳ xuống, người trong phòng lần lượt quỳ theo.
"...... Theo danh sách đệ trình lên, nhị đẳng Tướng Quân phủ Tô thị, định Tô Dự, Tô Dĩnh hai người dự tuyển, vào giờ mẹo mùng 7 tháng 3 đến tiền viện Tông Chính Tư......"
Dự tuyển? Tô Dự trợn tròn mắt, lẽ ra không phải tuyển lậu thì chính là bị đánh đòn, sao lại danh chính ngôn thuận dự tuyển thế này?
Hai sử quan Tông Chính Tư cái gì cũng không nhiều lời, cười hướng Tô Dự nói chúc mừng liền đi khỏi, lưu lại duy độc Tô Dự suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu cùng đại bá sắc mặt khó coi.
"Đệ muội, đây là có chuyện gì?" Tô Hiếu Chương nổi giận đùng đùng một phen xốc lên bình phong, Tô Chỉ sợ tới mức kinh hô thành tiếng.
Tô Dự phục hồi tinh thần, lập tức bước nhanh qua, che trước mặt mẫu thân và thứ muội, "Đại bá, ngươi đây là làm gì!"
Triệu thị ung dung đứng dậy, sửa sang lại váy áo, "Bất quá là đi dạo, đại bá lo lắng làm gì."
Đại An triều tuy nói tuyển nam phi, nhưng điều kiện tuyển nam phi thập phần hà khắc, có thể được tuyển trúng đều là nhân trung long phượng, đa số huân quý tham gia chính là như đi dạo, nếu như may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, đối với tiền đồ sẽ có giúp ích rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Hiếu Chương cực lực ngăn cản Tô Dự dự tuyển, Tô gia cho tới nay chỉ có Tô Hiếu Chương cùng huân quý bên ngoài có liên lạc, Tô Dự mấy năm nay được nuôi dưỡng trong nhà nên ai cũng không quen biết, vạn nhất Tô Dự bởi vì đại tuyển đáp lên nhân mạch người nào, mấy tháng cố gắng này của hắn liền hoàn toàn uổng phí.
"Lúc trước nói rất hay, đem cửa hàng kia cho các ngươi, các ngươi liền buông tay tước vị, giờ muốn có cả hai sao!" Đại bá mẫu Lý thị chống eo, chỉ vào mũi Triệu thị nói, "Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, muốn đi tham gia đại tuyển, liền đem Tiên Mãn Đường giao ra đây!"
Tiên Mãn Đường sinh ý náo nhiệt, hiện nay ở trong kinh thành cũng rất nổi tiếng, một nhà đại phòng sớm đã đỏ mắt không thôi, hôm nay lại thấy Tô Dự ra tay hào phóng như thế, mấy khối bạc đưa ra mắt cũng không chớp cái nào, nhất thời không nhịn được.
Tô Dự nhìn nhìn đại bá mẫu, phảng phất đang nhìn người ngoài hành tinh, da mặt cỡ này thật đúng là tu luyện đến cảnh giới nhất định a.
"Lúc trước giấy trắng mực đen viết rành mạch, cửa hàng kia là tài sản riêng của Dự nhi," Triệu thị kéo Tô Dự ra, miễn cho nước miếng Lý thị phun lên mặt hắn, "Lại nói, có đi đại tuyển hay không, đó là do Tông Chính Tư định đoạt, lúc nào thì đến phiên Lý Vân Tú ngươi khoa tay múa chân."
Đại bá tức đến sắc mặt đỏ lên, lại nói không ra lý do phản bác, chung quy đi tham gia đại tuyển cũng không phải có ý thừa kế tước vị. Đáng giận hắn chạy đông chạy tây mấy tháng nay, chuyện tước vị vẫn lơ lửng chưa định, những người Tông Chính Tư đó đang chờ hắn tặng lễ, trong nhà lại không có cái gì lấy ra được, nay tửu lâu Tô Dự kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu lại vào trong cung nhận thức chút người hiển quý, trên dưới đút lót một phen, tước vị này chính là vật trong bàn tay Tô Dự rồi!
Hai vợ chồng đại bá lúc này mới phản ứng lại, bọn họ đều bị mẫu tử Tô Dự nhìn như yếu đuối dễ ức hiếp đùa giỡn xoay vòng.
Mắt thấy lại muốn cãi nhau, Tô Dự xoa xoa thái dương, đau đầu nói: "Theo ta thì, có đi cũng là trắng tay thôi, Dĩnh nhi có thể đi đại tuyển là chuyện tốt, đêm nay ta xuống bếp, người một nhà chúng ta cùng vui vẻ ăn một bữa cơm."
Dù sao cũng là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt, vẫn nên không quá trở ngại, mỗi ngày giương cung bạt kiếm như vậy, nói chung không phải việc tốt.
Tô Dự lời vừa thốt ra, không khí ngược lại dịu đi chút, sắc mặt đại bá vẫn khó coi như trước. Triệu thị bĩu môi, ai thèm cùng người đại phòng ăn cơm, bất quá hôm nay nàng quả thật tâm tình rất tốt, cũng không cùng bọn họ so đo.
Cao hứng nhất không ai hơn Tô Dĩnh và mẹ ruột nàng, thời điểm ăn cơm tối, Tô Dĩnh liền tự giác ngồi xuống bàn trước Triệu thị và Lý thị, một bộ dáng ta đây đại tiểu thư.
"Chỉ nhi, ngươi cũng lại đây ngồi đi." Triệu thị hướng Tô Chỉ đang đứng vẫy vẫy tay, bảo nàng cũng đến đây ngồi.
Nói là Tô Dự xuống bếp, kỳ thật hắn chính là đi Tiên Mãn Đường làm đồ ăn, đem nguyên liệu nấu ăn không bán hết nấu nấu, rồi bảo tiểu nhị đưa lại đây mà thôi.
Thức ăn của Tiên Mãn Đường cũng không rẻ, người nhà Tô gia đến nay cũng chưa thưởng thức qua, hôm nay nhìn thấy sơn hào hải vị trên bàn, đường huynh Tô Danh cặp mắt đều phát sáng.
Tô Hiếu Chương nhìn một bàn đồ ăn này, trong lòng càng thêm không có tư vị, thật sự là không nghĩ tới tiểu tử này đã vậy còn quá có khả năng, ngẩng đầu nhìn Tô Dự giơ tay nhấc chân tràn đầy tự tin, cùng hài tử yếu nhược khúm núm trước kia chỉ biết bị Tô Danh khi dễ cứ như hai người khác nhau.
"Đại bá, ta kính ngài một ly, cám ơn ngài chịu đem cửa hàng trong nhà cho ta." Tô Dự rót cho đại bá một ly hoàng tửu, chính mình cạn trước làm kính.
Tô Hiếu Chương bưng rượu, lại không uống, dưới bàn đá nhi tử của mình một cước.
"Ai nói cho ngươi, cửa hàng này là của Tô gia, ngươi nếu muốn thừa kế tước vị, thì phải đem cửa hàng trả trở về." Tô Danh ăn đến miệng đầy dầu mỡ, bị cha đá, lập tức mở miệng nói.
"Tước vị ta không định tranh giành," Tô Dự trầm mặt, nhìn thẳng đại bá, "Cửa hàng đó ngài cũng đừng mong lấy về nữa, ta sớm đã bán nó đi, nay Tiên Mãn Đường là của Chiêu vương điện hạ, ta chỉ là nhân viên mà thôi."
"Ngươi nói cái gì?" Tô Hiếu Chương cả kinh, "Ngươi, ngươi thế nhưng đem tổ nghiệp bán đi!"
"Đại bá nói đùa, ta đâu phải gia chủ, kia tự nhiên không coi là sản nghiệp tổ tiên," Tô Dự lại rót ình một ly, hơi nhíu mày, "Chuyện tước vị nếu cần ta hỗ trợ, đại bá cứ việc mở miệng, chỉ là khuyên ngài một câu, đừng đánh chủ ý lên cửa hàng kia."
Nói thật ra, Tô Dự thật sự là không am hiểu tranh đấu nơi trạch viện, chỉ có thể dựa theo phương pháp thời hiện đại, tiên lễ hậu binh gõ một phen. Tiên Mãn Đường hắn đã trút xuống quá nhiều tâm huyết, là tiền vốn an thân lập nghiệp của hắn tại thế giới này, tuyệt không hi vọng người khác nhúng chàm.
Nói trắng ra một phen này, trong tai Tô Hiếu Chương nghe được rõ ràng là ý uy hiếp, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, "Tốt, tốt, ngươi hiện tại đôi cánh cứng cáp rồi, có bản lĩnh!" Bạn đang �
Một bữa cơm qua đi, cũng không thể giải quyết mâu thuẫn của Tô gia, Tô Dự biết tước vị này một ngày còn chưa định, một nhà đại bá nhất định sẽ không yên tĩnh. Chỉ là hắn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng lười để ý tới việc này.
Tông Chính Tư muốn hắn tới đầu tháng ba tiến cung dự tuyển, các đời lịch đại tuyển tú đều không phải một hai ngày là có thể tuyển xong, đi một lần không biết mấy ngày, việc buôn bán của Tiên Mãn Đường dù sao cũng phải có người chiếu cố. Thời gian cấp bách, Tô Dự quyết định trong một tháng này dạy cho hai tiểu trù mỗi người bảy món ăn, sắp xếp tổ hợp xuống như vậy, mỗi ngày chỉ nấu hai món ăn chính, hẳn là có thể chống đỡ không ít thời gian.
"Từ hôm nay, ta sẽ dạy các ngươi nấu ăn," Qua buổi trưa, Tô Dự đem hai tiểu trù kêu đến, sắc mặt nghiêm túc nói, "Những món này đều là gia truyền của Tô gia ta, hi vọng các ngươi có thể dụng tâm mà học."
Hai tiểu trù nhìn nhau một chút, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, nhất tề quỳ xuống đất.
Trù nghệ nhất mạch, mãi cho đến hiện đại cũng vâng chịu cổ lễ, năm đó thời điểm Tô Dự bái sư cũng là dập đầu kính trà, cho nên không có cự tuyệt hai tiểu trù hành lễ, để tiểu nhị bưng nước trà đến, "Hôm nay ta chính thức thu các ngươi làm đồ đệ, Tiên Mãn Đường về sau liền dựa vào các ngươi."
Hai tiểu trù một tên là Trương Thành, một tên là Vương Phong, đều là con nhà nông, gia thế trong sạch, thông minh lanh lợi. Uống xong trà bái sư, hành lễ, Tô Dự ỗi người một cái dao nhỏ bộ dáng cổ quái.
Nhìn bộ dáng hai người kích động không thôi như lấy được chí bảo, Tô Dự có điểm chột dạ, đây là hắn tìm thợ rèn chiếu theo dao đánh vảy ở thế kỷ hai mươi mốt mà làm, nhìn rất đẹp mắt, kỳ thật không đáng giá mấy đồng tiền. Bất quá, đối mặt ánh mắt sùng bái của hai tiểu hài tử mười mấy tuổi, Tô Dự lần đầu có cảm giác làm gương cho người khác noi theo. Tại hiện đại chưa kịp thu đồ đệ, xuyên đến cổ đại ngược lại thu được hai người, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Đệ đệ: Ca, độc giả nói ngươi chế định chế độ nam phi không hợp lý [⊙_⊙]
Miêu công: Nam phi vốn đã không hợp lý, có cái gì có thể nói
Đệ đệ:...... Vậy ngươi còn tuyển nam phi [⊙_⊙]
Miêu công:[ ôn nhu sờ lông đệ đệ ] có ý kiến?
Đệ đệ:...... Mộc, không có......QAQ
An Hoằng Ấp trừng mắt nhìn, "Lúc này còn nộp danh thiếp gì nữa, mọi chuyện đều xong xuôi cả rồi." Thầm nghĩ Tô Dự như thế nào nghĩ thông muốn đi đại tuyển, lúc trước không phải vẫn không muốn đi sao?
Tô Dự thở dài, biết chính mình là si tâm vọng tưởng, sầu mi khổ kiểm không muốn trở về, suy tính nhanh trong đầu khả năng của cái khoản lẩn trốn.
Đại An triều tứ hải thái bình, đối với nhân khẩu quản lý rất tốt, ngay cả khất cái trên đường đều được ghi lại vào sổ sách, đào phạm trừ phi chiếm núi xưng vương, bằng không mua sắm ruộng đất, mua phòng ở, hôn tang gả cưới đều phải thông qua quan phủ. Tô Dự làm một đầu bếp, chiếm núi xưng vương khả năng tính ra...... yếu......
Lắc lắc đầu, ném mấy ý nghĩ không giới hạn đó đi, Tô Dự đi cửa hàng lấy chút ngân lượng, lại dặn Chiêu vương vạn nhất nếu hắn bị bắt, ngàn vạn lần nhớ tới cứu hắn, rồi vội vàng về nhà.
An Hoằng Ấp nghe Tô Dự lo lắng, trố mắt một lúc lâu, "Hắn đây là làm sao vậy?"
Viên tiên sinh thong thả đi ra, "Hắn là sợ Tông Chính Tư truy cứu tội hắn không nộp danh thiếp."
Chiêu vương điện hạ nghe vậy, nhất thời cười ha ha lên, cười đến nước mắt cũng sắp trào ra, "Tô Dự này, chơi cũng quá vui đi, ha ha ha......"
Viên tiên sinh quên nói cho Tô Dự, chỉ cần không phải là mỹ nhân có tên bay mười dặm hương tỏa bát phương, vậy thì không có ai thèm so đo chuyện nam tử không chịu tham gia đại tuyển.
Đại môn Tô gia rộng mở, tất cả mọi người tụ tập trong đại đường, hai sử quan Tông Chính Tư đứng ở giữa, sắc mặt không dễ coi chút nào.
Tô Hiếu Chương cẩn thận đứng tại tiền thính, nữ quyến ngồi sau bình phong chờ tuyên chỉ.
"Hắn cũng không phải gia chủ, dựa vào cái gì phải chờ hắn trở về mới được." Tô Dĩnh đứng bên cạnh đại bá mẫu, nhỏ giọng lầu bầu. Nàng là một thứ nữ, đại tuyển là cơ hội duy nhất cho nàng bay lên trời nhanh chóng, bảo nàng làm sao mà không nóng lòng.
"Tô gia đại sự, Dự nhi tự nhiên cũng nên được biết." Triệu thị âm thanh lạnh lùng nói.
Nghe được hai chữ "đại sự", cằm Tô Dĩnh lập tức nâng lên vài phần, nói ra, lần này đại tuyển chỉ cần nàng có thể vào cung, thì trong nhà này nàng chính là người có địa vị tối cao, Tô Dự nửa con đích tôn kia về sau cũng phải xem sắc mặt nàng, tự nhiên nên để hắn biết hết mới tốt.
"Ngươi sao lại trở về muộn như vậy, khiến mấy vị đại nhân đợi lâu như thế!" Tô Dự vừa vào tiền thính, đại bá liền đổ ập xuống một trận quở trách, vừa nói vừa nhìn sắc mặt hai sử quan.
Không để ý đến đại bá, Tô Dự móc ra hai khối bạc, tươi cười đầy mặt tiến lên đút lót, "Cửa hàng đường xa, để hai vị đại nhân đợi lâu rồi."
Hai sử quan rất là tự nhiên thu bạc, sắc mặt lãnh đạm như trước, "Nếu đã trở lại, vậy liền tuyên chỉ đi."
Tô Dự trong lòng thấp thỏm, cảm giác mình khó tránh tai vạ, lúc này mới định trước tiên hối lộ một chút, không ngờ chó ngáp phải ruồi, sử quan Tông Chính Tư đến tuyên danh sách, vốn là muốn có hoa hồng.
Thấy hai người bộ dáng bất vi sở động, Tô Dự trong lòng càng không yên, khẽ cắn môi lại từ trong hà bao móc ra hai viên ngân châu, đây là hôm nay vừa dùng món ăn mới từ chỗ Chiêu vương lừa đến, "Làm phiền nhị vị, xin mời ngồi."
Hai sử quan nhìn nhau, lúc này mới có chút bộ dáng vui cười, một người nói: "Tô thiếu gia tuổi trẻ tài cao, tiền đồ không thể hạn lượng a."
Đại bá xem ở trong mắt, sắc mặt đã đen như đáy nồi.
Danh sách này đã trải qua ngự phê, Tông Chính Tư đến tuyên chỉ mọi người phải quỳ xuống nghe, Tô Dự mời hai người đứng ở thượng vị, rồi tự giác quỳ xuống, người trong phòng lần lượt quỳ theo.
"...... Theo danh sách đệ trình lên, nhị đẳng Tướng Quân phủ Tô thị, định Tô Dự, Tô Dĩnh hai người dự tuyển, vào giờ mẹo mùng 7 tháng 3 đến tiền viện Tông Chính Tư......"
Dự tuyển? Tô Dự trợn tròn mắt, lẽ ra không phải tuyển lậu thì chính là bị đánh đòn, sao lại danh chính ngôn thuận dự tuyển thế này?
Hai sử quan Tông Chính Tư cái gì cũng không nhiều lời, cười hướng Tô Dự nói chúc mừng liền đi khỏi, lưu lại duy độc Tô Dự suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu cùng đại bá sắc mặt khó coi.
"Đệ muội, đây là có chuyện gì?" Tô Hiếu Chương nổi giận đùng đùng một phen xốc lên bình phong, Tô Chỉ sợ tới mức kinh hô thành tiếng.
Tô Dự phục hồi tinh thần, lập tức bước nhanh qua, che trước mặt mẫu thân và thứ muội, "Đại bá, ngươi đây là làm gì!"
Triệu thị ung dung đứng dậy, sửa sang lại váy áo, "Bất quá là đi dạo, đại bá lo lắng làm gì."
Đại An triều tuy nói tuyển nam phi, nhưng điều kiện tuyển nam phi thập phần hà khắc, có thể được tuyển trúng đều là nhân trung long phượng, đa số huân quý tham gia chính là như đi dạo, nếu như may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, đối với tiền đồ sẽ có giúp ích rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Hiếu Chương cực lực ngăn cản Tô Dự dự tuyển, Tô gia cho tới nay chỉ có Tô Hiếu Chương cùng huân quý bên ngoài có liên lạc, Tô Dự mấy năm nay được nuôi dưỡng trong nhà nên ai cũng không quen biết, vạn nhất Tô Dự bởi vì đại tuyển đáp lên nhân mạch người nào, mấy tháng cố gắng này của hắn liền hoàn toàn uổng phí.
"Lúc trước nói rất hay, đem cửa hàng kia cho các ngươi, các ngươi liền buông tay tước vị, giờ muốn có cả hai sao!" Đại bá mẫu Lý thị chống eo, chỉ vào mũi Triệu thị nói, "Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, muốn đi tham gia đại tuyển, liền đem Tiên Mãn Đường giao ra đây!"
Tiên Mãn Đường sinh ý náo nhiệt, hiện nay ở trong kinh thành cũng rất nổi tiếng, một nhà đại phòng sớm đã đỏ mắt không thôi, hôm nay lại thấy Tô Dự ra tay hào phóng như thế, mấy khối bạc đưa ra mắt cũng không chớp cái nào, nhất thời không nhịn được.
Tô Dự nhìn nhìn đại bá mẫu, phảng phất đang nhìn người ngoài hành tinh, da mặt cỡ này thật đúng là tu luyện đến cảnh giới nhất định a.
"Lúc trước giấy trắng mực đen viết rành mạch, cửa hàng kia là tài sản riêng của Dự nhi," Triệu thị kéo Tô Dự ra, miễn cho nước miếng Lý thị phun lên mặt hắn, "Lại nói, có đi đại tuyển hay không, đó là do Tông Chính Tư định đoạt, lúc nào thì đến phiên Lý Vân Tú ngươi khoa tay múa chân."
Đại bá tức đến sắc mặt đỏ lên, lại nói không ra lý do phản bác, chung quy đi tham gia đại tuyển cũng không phải có ý thừa kế tước vị. Đáng giận hắn chạy đông chạy tây mấy tháng nay, chuyện tước vị vẫn lơ lửng chưa định, những người Tông Chính Tư đó đang chờ hắn tặng lễ, trong nhà lại không có cái gì lấy ra được, nay tửu lâu Tô Dự kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu lại vào trong cung nhận thức chút người hiển quý, trên dưới đút lót một phen, tước vị này chính là vật trong bàn tay Tô Dự rồi!
Hai vợ chồng đại bá lúc này mới phản ứng lại, bọn họ đều bị mẫu tử Tô Dự nhìn như yếu đuối dễ ức hiếp đùa giỡn xoay vòng.
Mắt thấy lại muốn cãi nhau, Tô Dự xoa xoa thái dương, đau đầu nói: "Theo ta thì, có đi cũng là trắng tay thôi, Dĩnh nhi có thể đi đại tuyển là chuyện tốt, đêm nay ta xuống bếp, người một nhà chúng ta cùng vui vẻ ăn một bữa cơm."
Dù sao cũng là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt, vẫn nên không quá trở ngại, mỗi ngày giương cung bạt kiếm như vậy, nói chung không phải việc tốt.
Tô Dự lời vừa thốt ra, không khí ngược lại dịu đi chút, sắc mặt đại bá vẫn khó coi như trước. Triệu thị bĩu môi, ai thèm cùng người đại phòng ăn cơm, bất quá hôm nay nàng quả thật tâm tình rất tốt, cũng không cùng bọn họ so đo.
Cao hứng nhất không ai hơn Tô Dĩnh và mẹ ruột nàng, thời điểm ăn cơm tối, Tô Dĩnh liền tự giác ngồi xuống bàn trước Triệu thị và Lý thị, một bộ dáng ta đây đại tiểu thư.
"Chỉ nhi, ngươi cũng lại đây ngồi đi." Triệu thị hướng Tô Chỉ đang đứng vẫy vẫy tay, bảo nàng cũng đến đây ngồi.
Nói là Tô Dự xuống bếp, kỳ thật hắn chính là đi Tiên Mãn Đường làm đồ ăn, đem nguyên liệu nấu ăn không bán hết nấu nấu, rồi bảo tiểu nhị đưa lại đây mà thôi.
Thức ăn của Tiên Mãn Đường cũng không rẻ, người nhà Tô gia đến nay cũng chưa thưởng thức qua, hôm nay nhìn thấy sơn hào hải vị trên bàn, đường huynh Tô Danh cặp mắt đều phát sáng.
Tô Hiếu Chương nhìn một bàn đồ ăn này, trong lòng càng thêm không có tư vị, thật sự là không nghĩ tới tiểu tử này đã vậy còn quá có khả năng, ngẩng đầu nhìn Tô Dự giơ tay nhấc chân tràn đầy tự tin, cùng hài tử yếu nhược khúm núm trước kia chỉ biết bị Tô Danh khi dễ cứ như hai người khác nhau.
"Đại bá, ta kính ngài một ly, cám ơn ngài chịu đem cửa hàng trong nhà cho ta." Tô Dự rót cho đại bá một ly hoàng tửu, chính mình cạn trước làm kính.
Tô Hiếu Chương bưng rượu, lại không uống, dưới bàn đá nhi tử của mình một cước.
"Ai nói cho ngươi, cửa hàng này là của Tô gia, ngươi nếu muốn thừa kế tước vị, thì phải đem cửa hàng trả trở về." Tô Danh ăn đến miệng đầy dầu mỡ, bị cha đá, lập tức mở miệng nói.
"Tước vị ta không định tranh giành," Tô Dự trầm mặt, nhìn thẳng đại bá, "Cửa hàng đó ngài cũng đừng mong lấy về nữa, ta sớm đã bán nó đi, nay Tiên Mãn Đường là của Chiêu vương điện hạ, ta chỉ là nhân viên mà thôi."
"Ngươi nói cái gì?" Tô Hiếu Chương cả kinh, "Ngươi, ngươi thế nhưng đem tổ nghiệp bán đi!"
"Đại bá nói đùa, ta đâu phải gia chủ, kia tự nhiên không coi là sản nghiệp tổ tiên," Tô Dự lại rót ình một ly, hơi nhíu mày, "Chuyện tước vị nếu cần ta hỗ trợ, đại bá cứ việc mở miệng, chỉ là khuyên ngài một câu, đừng đánh chủ ý lên cửa hàng kia."
Nói thật ra, Tô Dự thật sự là không am hiểu tranh đấu nơi trạch viện, chỉ có thể dựa theo phương pháp thời hiện đại, tiên lễ hậu binh gõ một phen. Tiên Mãn Đường hắn đã trút xuống quá nhiều tâm huyết, là tiền vốn an thân lập nghiệp của hắn tại thế giới này, tuyệt không hi vọng người khác nhúng chàm.
Nói trắng ra một phen này, trong tai Tô Hiếu Chương nghe được rõ ràng là ý uy hiếp, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, "Tốt, tốt, ngươi hiện tại đôi cánh cứng cáp rồi, có bản lĩnh!" Bạn đang �
Một bữa cơm qua đi, cũng không thể giải quyết mâu thuẫn của Tô gia, Tô Dự biết tước vị này một ngày còn chưa định, một nhà đại bá nhất định sẽ không yên tĩnh. Chỉ là hắn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng lười để ý tới việc này.
Tông Chính Tư muốn hắn tới đầu tháng ba tiến cung dự tuyển, các đời lịch đại tuyển tú đều không phải một hai ngày là có thể tuyển xong, đi một lần không biết mấy ngày, việc buôn bán của Tiên Mãn Đường dù sao cũng phải có người chiếu cố. Thời gian cấp bách, Tô Dự quyết định trong một tháng này dạy cho hai tiểu trù mỗi người bảy món ăn, sắp xếp tổ hợp xuống như vậy, mỗi ngày chỉ nấu hai món ăn chính, hẳn là có thể chống đỡ không ít thời gian.
"Từ hôm nay, ta sẽ dạy các ngươi nấu ăn," Qua buổi trưa, Tô Dự đem hai tiểu trù kêu đến, sắc mặt nghiêm túc nói, "Những món này đều là gia truyền của Tô gia ta, hi vọng các ngươi có thể dụng tâm mà học."
Hai tiểu trù nhìn nhau một chút, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, nhất tề quỳ xuống đất.
Trù nghệ nhất mạch, mãi cho đến hiện đại cũng vâng chịu cổ lễ, năm đó thời điểm Tô Dự bái sư cũng là dập đầu kính trà, cho nên không có cự tuyệt hai tiểu trù hành lễ, để tiểu nhị bưng nước trà đến, "Hôm nay ta chính thức thu các ngươi làm đồ đệ, Tiên Mãn Đường về sau liền dựa vào các ngươi."
Hai tiểu trù một tên là Trương Thành, một tên là Vương Phong, đều là con nhà nông, gia thế trong sạch, thông minh lanh lợi. Uống xong trà bái sư, hành lễ, Tô Dự ỗi người một cái dao nhỏ bộ dáng cổ quái.
Nhìn bộ dáng hai người kích động không thôi như lấy được chí bảo, Tô Dự có điểm chột dạ, đây là hắn tìm thợ rèn chiếu theo dao đánh vảy ở thế kỷ hai mươi mốt mà làm, nhìn rất đẹp mắt, kỳ thật không đáng giá mấy đồng tiền. Bất quá, đối mặt ánh mắt sùng bái của hai tiểu hài tử mười mấy tuổi, Tô Dự lần đầu có cảm giác làm gương cho người khác noi theo. Tại hiện đại chưa kịp thu đồ đệ, xuyên đến cổ đại ngược lại thu được hai người, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Đệ đệ: Ca, độc giả nói ngươi chế định chế độ nam phi không hợp lý [⊙_⊙]
Miêu công: Nam phi vốn đã không hợp lý, có cái gì có thể nói
Đệ đệ:...... Vậy ngươi còn tuyển nam phi [⊙_⊙]
Miêu công:[ ôn nhu sờ lông đệ đệ ] có ý kiến?
Đệ đệ:...... Mộc, không có......QAQ