Chương : 9
"Di?" Tô Dự bảo trì tư thế ghé trên giường, thò tay lấy miếng thanh ngọc qua. Mảnh ngọc dưới ánh nến phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, kỳ lân khắc ở mặt trên trông rất sống động, mặt trái có khắc một chữ "Chiêu" thật to.
Thiếu chút nữa quên mất cái này, Chiêu vương còn thiếu hắn ba mươi văn tiền!
"Ai, muốn đem cầm cái này hay không, có lẽ còn có thể kiếm được không ít tiền." Tô Dự sau khi nhìn chằm chằm mảnh ngọc một lúc lâu, ngọc này tỉ lệ thật không tồi, cũng không biết đủ xây cầu thang xoay tròn hay không.
"Bốp!" Một cái móng vuốt đầy lông đột nhiên thò đến, một phen đập rớt mảnh ngọc trong tay Tô Dự, An Hoằng Triệt dùng đầu ngón chân đè lên chữ "Chiêu" ở mặt trên, trong đôi mắt hổ phách tràn đầy lửa giận. Tên ngốc này, ngọc bài này là tín vật của An Hoằng Ấp, giá trị há chỉ vỏn vẹn bằng một mảnh thanh ngọc!
"Tương Trấp Nhi, làm sao vậy?" Tô Dự lại gần, cùng tiểu miêu đụng đụng chóp mũi, như nguyện nhận lấy một bàn chân.
Đệm chân ấm mềm mềm nhào lên mặt, Tô Dự phối hợp ngã xuống đất không thèm dậy.
Giữa lúc cả hai đang đùa giỡn ồn ào, Xuân Thảo ở bên ngoài gõ cửa, mời Tô Dự đi một chuyến đến hậu viện.
Hôm nay Tô Dự xem như kiến thức sức chiến đấu của Triệu thị, đối với vị mẫu thân thâm tàng bất lộ này bội phục sát đất, nghe vậy lập tức đứng dậy, vỗ vỗ đầu mèo: "Tương Trấp Nhi, ngươi chơi một mình nhé, ta đi chốc lát rồi về."
An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, thật không có tiền đồ, thâm trạch phụ nhân nói gì làm nấy. Thấy Tô Dự thật sự xoay người đi, nổi giận chụp mảnh ngọc nhét về dưới gối, dùng sức cào cào bên gối đầu.
"Đã xem qua cửa hàng kia?" Sắc mặt Triệu thị so với buổi sáng tốt hơn không ít, cười đón Tô Dự.
"Vâng." Tô Dự lên tiếng, vừa ngồi xuống, liền phát hiện cửa sổ sau lưng Triệu thị vươn ra một cái móng vuốt đầy lông màu vàng cụt ngủn, khóe miệng không khỏi thoáng giật giật, đứng dậy giả vờ đóng cửa sổ, nhanh chóng bắt lấy cục lông ngoài cửa sổ nhét vào tay áo.
An Hoằng Triệt ngồi xổm trong tay áo lắc lắc đầu, y chính là nhàn rỗi đến mức nhàm chán tùy hứng lung tung, chứ không phải không yên lòng nô tài ngốc này vì chút bạc mà đem chính mình bán đi, mới không phải!
"Nguyên lai không nghĩ tới sẽ đi một bước này, chỉ là tình thế trước mắt không cho phép chúng ta kéo dài thêm nữa." Triệu thị đối với hành vi đóng cửa sổ của Tô Dự âm thầm gật đầu, biết phòng bị tai vách mạch rừng, xem ra trong khoảng thời gian này thật tiến bộ không ít.
Ân oán trong đại gia đình, Tô Dự vừa nghe đầu liền to ra, đối với lời nói bí hiểm của Triệu thị hoàn toàn nghe không hiểu, đành phải làm bộ gật gật đầu nói: "Mẫu thân làm chủ là được."
"Bản sách gia truyền kia con nghiên cứu thế nào rồi?" Triệu thị đối với việc Tô Dự thuận theo rất là hưởng thụ, bà không thể sinh con, vẫn đem con thứ thành con ruột mà nuôi dạy, hành vi của Tô Dự suốt thời gian này bà đều xem ở trong mắt, tổ tông phù hộ giúp bà có được một đứa con ngoan.
"Vài món đầu tiên hẳn là có thể làm được, phía sau còn chưa học tới." Tô Dự khoanh tay, lặng lẽ vuốt lông èo nhỏ đã bắt đầu không kiên nhẫn trong tay áo .
"Thật sao?" Triệu thị sửng sốt mở to hai mắt, "Con quả thật có thể làm đồ ăn bên trong sao?"
"Vâng......" Tô Dự ngẩn người, vài món đầu đều rất đơn giản, khá tương tự như mấy món hắn làm kiếp trước, kỳ thật món ăn phía sau hắn cũng có thể làm được, chỉ là nguyên liệu không dễ tìm mà thôi, hơn nữa thuật ngữ cổ đại so với những cái tên hắn quen thuộc thì chênh lệch khá xa, muốn đoán đúng nguyên liệu ghi trên thực đơn, phỏng chừng còn phải phí chút khí lực. Chỉ là nhìn Triệu thị sửng sốt như vậy, hắn phải chăng hẳn là nên khiêm tốn chút?
"A Di Đà Phật, tổ tông phù hộ!" Triệu thị chấp tay hành lễ, rất là kích động, lẩm bẩm một lúc lâu, mở hòm lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong hộp gỗ có một cái bao bằng vải bố, một tầng lại một tầng mở ra, sau một lúc lâu mới lộ ra vật bên trong.
"Mẫu thân, đây là?" Tô Dự tiếp nhận tờ giấy mỏng manh kia, mặt trên là bản chữ khắc màu, con dấu đóng mấy tầng rất là quy chỉnh, ở giữa viết rõ ràng "Một trăm lượng bạc".
"Đây là vốn riêng mấy năm nay mẹ tích cóp," Triệu thị cười cười, đem ngân phiếu nhét vào tay Tô Dự, "Con cầm đi đem cửa hàng kia sửa chữa lại một chút, rồi mở tửu lâu."
"Không được," Tô Dự đẩy ngân phiếu trở về, "Tiền con sẽ nghĩ biện pháp, về sau trong nhà sẽ không phân tiền hàng tháng nữa, mẫu thân phải giữ lại chút để chi tiêu." Hắn kỳ thật đã suy nghĩ tốt rồi, dùng biện pháp thuê lại, chính là trước đem cửa hàng bán đi, lại bỏ tiền ra thuê trở lại, như vậy tiền vốn cũng có, cửa hàng cũng có, vẹn toàn đôi bên.
"Đây cũng là một biện pháp tốt, chỉ là người mua như thế không dễ tìm," Triệu thị nhíu nhíu mày, chợt nghĩ đến cái gì, cười lạnh nói, "Người mua này phải là người có quyền thế mới được, bằng không mai kia đại bá con đắc thế, nhất định sẽ đến đoạt tửu lâu của con."
Tô Dự cũng có suy xét đến điểm này, đại bá và tam thúc của hắn đều không phải đèn cạn dầu, nếu tửu lâu này còn treo danh nghĩa của hắn, tương lai một khi Tô Hiếu Chương đạt được tước vị, chắc chắn sẽ đến lột da. Nhưng nếu là người có quyền thế, hắn một "nhà ngoại lai" nơi nào tìm được, duy nhất biết được một......
Đột nhiên nhớ tới mèo nhỏ lay cái mảnh thanh ngọc kia, Chiêu vương thật đúng là người có quyền thế, chẳng qua...... Dựa vào giao tình ba mươi văn tiền, Chiêu vương có thể chiếu cố giúp hắn chuyện lớn như vậy sao? Huống chi mập mạp kia luôn làm cho người ta có một loại cảm giác rắp tâm bất lương.
"Việc này không cần khó xử, Tô Hiếu Chương muốn thừa kế tước vị cũng không đơn giản như vậy đâu," Triệu thị thấy Tô Dự mặt co mày cáu, liền lên tiếng an ủi, "Cũng đừng quên, năm nay chớp mắt sẽ đến đại tuyển."
"Đại tuyển?" Tô Dự trừng mắt, đó là cái gì.
An Hoằng Triệt theo ống tay áo tiến vào trong lòng Tô Dự, tại tà áo thò đầu ra, vừa mới phẩy phẩy lỗ tai, liền nghe thấy hai chữ "đại tuyển", một đôi tai đầy lông lập tức dựng lên.
"Chuyện đó còn xa, huống hồ đương kim hoàng thượng đã lùi lại hai năm, không chừng năm nay vẫn định lùi lại," Triệu thị nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đối với đề tài này tựa hồ không muốn nói nhiều, "Con cứ an tâm mở tửu lâu, nếu như có gì khó xử thì nhớ nói với mẹ."
Cuối cùng, Triệu thị vẫn đem ngân phiếu một trăm lượng kia cho Tô Dự, muốn hắn lo trước mọi bề.
Tô Dự không hiểu ra sao trở lại phòng mình, tiểu miêu ngược lại hưng phấn dị thường, đi qua đi lại trên người hắn, cuối cùng ngồi xổm trước ngực, từ trên cao nhìn xuống hắn, đắc ý lắc lắc cái đuôi.
"Tương Trấp Nhi, sao mà cao hứng như vậy a?" Tô Dự bị bộ dáng nhỏ bé kia chọc cười, lấy mảnh thanh ngọc ra gãi cằm cho nó, trong lòng lại có chút phiền muộn. Một trăm lượng bạc này là tiền áp đáy hòm của mẫu thân, thực tình hắn không muốn động vào, huống hồ vỏn vẹn dựa vào chút tiền ấy, rất khó chống đỡ qua giai đoạn khai trương, tốt nhất là tìm người hợp tác. Chỉ là nhân vật như Chiêu vương, chắc gì có thể để ý điểm lợi nhuận cực nhỏ ấy, nếu có điều kiện gì khiến hắn tâm động mới tốt.
Đang suy nghĩ lung tung, một móng vuốt đầy lông ấm áp đột nhiên ấn lên giữa đôi mày nhíu chặt của Tô Dự.
Tô Dự kéo cái chân nhỏ kia qua, hôn một cái, mà thôi, không nghĩ nữa, ngày mai nói sau đi.
Trăng treo giữa trời, ánh trăng bàng bạc theo song cửa lan tràn. Tô Dự nằm ngay ngắn, trong lòng còn ôm tâm sự, khi ngủ còn nhẹ nhàng cau mày. Cẩn thận nhìn lại, đột nhiên phát hiện, bên cạnh hắn còn nằm một khối thân thể thon dài.
Người nọ tóc dài như mực, nương theo ánh trăng mờ nhạt chỉ nhìn thấy rõ một đoạn đường cong của cái cằm duyên dáng, cùng đôi môi mỏng hơi mím chặt. Giờ phút này người nọ đang một tay chống thái dương, vươn một ngón tay thon dài trắng nõn ra, nhẹ nhàng đặt giữa chân mày hắn. Nô tài ngốc, bộ dáng nhíu mày xấu muốn chết!
Thiếu chút nữa quên mất cái này, Chiêu vương còn thiếu hắn ba mươi văn tiền!
"Ai, muốn đem cầm cái này hay không, có lẽ còn có thể kiếm được không ít tiền." Tô Dự sau khi nhìn chằm chằm mảnh ngọc một lúc lâu, ngọc này tỉ lệ thật không tồi, cũng không biết đủ xây cầu thang xoay tròn hay không.
"Bốp!" Một cái móng vuốt đầy lông đột nhiên thò đến, một phen đập rớt mảnh ngọc trong tay Tô Dự, An Hoằng Triệt dùng đầu ngón chân đè lên chữ "Chiêu" ở mặt trên, trong đôi mắt hổ phách tràn đầy lửa giận. Tên ngốc này, ngọc bài này là tín vật của An Hoằng Ấp, giá trị há chỉ vỏn vẹn bằng một mảnh thanh ngọc!
"Tương Trấp Nhi, làm sao vậy?" Tô Dự lại gần, cùng tiểu miêu đụng đụng chóp mũi, như nguyện nhận lấy một bàn chân.
Đệm chân ấm mềm mềm nhào lên mặt, Tô Dự phối hợp ngã xuống đất không thèm dậy.
Giữa lúc cả hai đang đùa giỡn ồn ào, Xuân Thảo ở bên ngoài gõ cửa, mời Tô Dự đi một chuyến đến hậu viện.
Hôm nay Tô Dự xem như kiến thức sức chiến đấu của Triệu thị, đối với vị mẫu thân thâm tàng bất lộ này bội phục sát đất, nghe vậy lập tức đứng dậy, vỗ vỗ đầu mèo: "Tương Trấp Nhi, ngươi chơi một mình nhé, ta đi chốc lát rồi về."
An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, thật không có tiền đồ, thâm trạch phụ nhân nói gì làm nấy. Thấy Tô Dự thật sự xoay người đi, nổi giận chụp mảnh ngọc nhét về dưới gối, dùng sức cào cào bên gối đầu.
"Đã xem qua cửa hàng kia?" Sắc mặt Triệu thị so với buổi sáng tốt hơn không ít, cười đón Tô Dự.
"Vâng." Tô Dự lên tiếng, vừa ngồi xuống, liền phát hiện cửa sổ sau lưng Triệu thị vươn ra một cái móng vuốt đầy lông màu vàng cụt ngủn, khóe miệng không khỏi thoáng giật giật, đứng dậy giả vờ đóng cửa sổ, nhanh chóng bắt lấy cục lông ngoài cửa sổ nhét vào tay áo.
An Hoằng Triệt ngồi xổm trong tay áo lắc lắc đầu, y chính là nhàn rỗi đến mức nhàm chán tùy hứng lung tung, chứ không phải không yên lòng nô tài ngốc này vì chút bạc mà đem chính mình bán đi, mới không phải!
"Nguyên lai không nghĩ tới sẽ đi một bước này, chỉ là tình thế trước mắt không cho phép chúng ta kéo dài thêm nữa." Triệu thị đối với hành vi đóng cửa sổ của Tô Dự âm thầm gật đầu, biết phòng bị tai vách mạch rừng, xem ra trong khoảng thời gian này thật tiến bộ không ít.
Ân oán trong đại gia đình, Tô Dự vừa nghe đầu liền to ra, đối với lời nói bí hiểm của Triệu thị hoàn toàn nghe không hiểu, đành phải làm bộ gật gật đầu nói: "Mẫu thân làm chủ là được."
"Bản sách gia truyền kia con nghiên cứu thế nào rồi?" Triệu thị đối với việc Tô Dự thuận theo rất là hưởng thụ, bà không thể sinh con, vẫn đem con thứ thành con ruột mà nuôi dạy, hành vi của Tô Dự suốt thời gian này bà đều xem ở trong mắt, tổ tông phù hộ giúp bà có được một đứa con ngoan.
"Vài món đầu tiên hẳn là có thể làm được, phía sau còn chưa học tới." Tô Dự khoanh tay, lặng lẽ vuốt lông èo nhỏ đã bắt đầu không kiên nhẫn trong tay áo .
"Thật sao?" Triệu thị sửng sốt mở to hai mắt, "Con quả thật có thể làm đồ ăn bên trong sao?"
"Vâng......" Tô Dự ngẩn người, vài món đầu đều rất đơn giản, khá tương tự như mấy món hắn làm kiếp trước, kỳ thật món ăn phía sau hắn cũng có thể làm được, chỉ là nguyên liệu không dễ tìm mà thôi, hơn nữa thuật ngữ cổ đại so với những cái tên hắn quen thuộc thì chênh lệch khá xa, muốn đoán đúng nguyên liệu ghi trên thực đơn, phỏng chừng còn phải phí chút khí lực. Chỉ là nhìn Triệu thị sửng sốt như vậy, hắn phải chăng hẳn là nên khiêm tốn chút?
"A Di Đà Phật, tổ tông phù hộ!" Triệu thị chấp tay hành lễ, rất là kích động, lẩm bẩm một lúc lâu, mở hòm lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong hộp gỗ có một cái bao bằng vải bố, một tầng lại một tầng mở ra, sau một lúc lâu mới lộ ra vật bên trong.
"Mẫu thân, đây là?" Tô Dự tiếp nhận tờ giấy mỏng manh kia, mặt trên là bản chữ khắc màu, con dấu đóng mấy tầng rất là quy chỉnh, ở giữa viết rõ ràng "Một trăm lượng bạc".
"Đây là vốn riêng mấy năm nay mẹ tích cóp," Triệu thị cười cười, đem ngân phiếu nhét vào tay Tô Dự, "Con cầm đi đem cửa hàng kia sửa chữa lại một chút, rồi mở tửu lâu."
"Không được," Tô Dự đẩy ngân phiếu trở về, "Tiền con sẽ nghĩ biện pháp, về sau trong nhà sẽ không phân tiền hàng tháng nữa, mẫu thân phải giữ lại chút để chi tiêu." Hắn kỳ thật đã suy nghĩ tốt rồi, dùng biện pháp thuê lại, chính là trước đem cửa hàng bán đi, lại bỏ tiền ra thuê trở lại, như vậy tiền vốn cũng có, cửa hàng cũng có, vẹn toàn đôi bên.
"Đây cũng là một biện pháp tốt, chỉ là người mua như thế không dễ tìm," Triệu thị nhíu nhíu mày, chợt nghĩ đến cái gì, cười lạnh nói, "Người mua này phải là người có quyền thế mới được, bằng không mai kia đại bá con đắc thế, nhất định sẽ đến đoạt tửu lâu của con."
Tô Dự cũng có suy xét đến điểm này, đại bá và tam thúc của hắn đều không phải đèn cạn dầu, nếu tửu lâu này còn treo danh nghĩa của hắn, tương lai một khi Tô Hiếu Chương đạt được tước vị, chắc chắn sẽ đến lột da. Nhưng nếu là người có quyền thế, hắn một "nhà ngoại lai" nơi nào tìm được, duy nhất biết được một......
Đột nhiên nhớ tới mèo nhỏ lay cái mảnh thanh ngọc kia, Chiêu vương thật đúng là người có quyền thế, chẳng qua...... Dựa vào giao tình ba mươi văn tiền, Chiêu vương có thể chiếu cố giúp hắn chuyện lớn như vậy sao? Huống chi mập mạp kia luôn làm cho người ta có một loại cảm giác rắp tâm bất lương.
"Việc này không cần khó xử, Tô Hiếu Chương muốn thừa kế tước vị cũng không đơn giản như vậy đâu," Triệu thị thấy Tô Dự mặt co mày cáu, liền lên tiếng an ủi, "Cũng đừng quên, năm nay chớp mắt sẽ đến đại tuyển."
"Đại tuyển?" Tô Dự trừng mắt, đó là cái gì.
An Hoằng Triệt theo ống tay áo tiến vào trong lòng Tô Dự, tại tà áo thò đầu ra, vừa mới phẩy phẩy lỗ tai, liền nghe thấy hai chữ "đại tuyển", một đôi tai đầy lông lập tức dựng lên.
"Chuyện đó còn xa, huống hồ đương kim hoàng thượng đã lùi lại hai năm, không chừng năm nay vẫn định lùi lại," Triệu thị nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đối với đề tài này tựa hồ không muốn nói nhiều, "Con cứ an tâm mở tửu lâu, nếu như có gì khó xử thì nhớ nói với mẹ."
Cuối cùng, Triệu thị vẫn đem ngân phiếu một trăm lượng kia cho Tô Dự, muốn hắn lo trước mọi bề.
Tô Dự không hiểu ra sao trở lại phòng mình, tiểu miêu ngược lại hưng phấn dị thường, đi qua đi lại trên người hắn, cuối cùng ngồi xổm trước ngực, từ trên cao nhìn xuống hắn, đắc ý lắc lắc cái đuôi.
"Tương Trấp Nhi, sao mà cao hứng như vậy a?" Tô Dự bị bộ dáng nhỏ bé kia chọc cười, lấy mảnh thanh ngọc ra gãi cằm cho nó, trong lòng lại có chút phiền muộn. Một trăm lượng bạc này là tiền áp đáy hòm của mẫu thân, thực tình hắn không muốn động vào, huống hồ vỏn vẹn dựa vào chút tiền ấy, rất khó chống đỡ qua giai đoạn khai trương, tốt nhất là tìm người hợp tác. Chỉ là nhân vật như Chiêu vương, chắc gì có thể để ý điểm lợi nhuận cực nhỏ ấy, nếu có điều kiện gì khiến hắn tâm động mới tốt.
Đang suy nghĩ lung tung, một móng vuốt đầy lông ấm áp đột nhiên ấn lên giữa đôi mày nhíu chặt của Tô Dự.
Tô Dự kéo cái chân nhỏ kia qua, hôn một cái, mà thôi, không nghĩ nữa, ngày mai nói sau đi.
Trăng treo giữa trời, ánh trăng bàng bạc theo song cửa lan tràn. Tô Dự nằm ngay ngắn, trong lòng còn ôm tâm sự, khi ngủ còn nhẹ nhàng cau mày. Cẩn thận nhìn lại, đột nhiên phát hiện, bên cạnh hắn còn nằm một khối thân thể thon dài.
Người nọ tóc dài như mực, nương theo ánh trăng mờ nhạt chỉ nhìn thấy rõ một đoạn đường cong của cái cằm duyên dáng, cùng đôi môi mỏng hơi mím chặt. Giờ phút này người nọ đang một tay chống thái dương, vươn một ngón tay thon dài trắng nõn ra, nhẹ nhàng đặt giữa chân mày hắn. Nô tài ngốc, bộ dáng nhíu mày xấu muốn chết!