Chương : 167
Lúc này hàng ngàn đạo kiếm quang bùng lên trên các phong, đây là của các đệ tủ Trúc Cơ kỳ. Lấy chưởng môn Thạch Cơ cầm đầu, năm vị Nguyên Anh Chân Quân phía sau cùng ông hóa thành một kiếm trận có sáu người.
Hai vị Nguyên Anh Chân Quân còn lại mỗi người phối hợp với năm Kim Đan Chân Nhân, sáu người một tổ hóa thành hai kiếm trận khác, số Kim Đan Chân Nhân còn lại, mỗi người lại phối hợp với một tên đệ tử Trúc Cơ kỳ, hóa thành nhiều kiếm trận khác. Cuối cùng những đệ tử Trúc Cơ kỳ không có Kim Đan Chân Nhân phối hợp cũng tự động hợp lại sáu người một tổ, hóa thành kiếm trận.
Sau đó sáu kiếm trận lại hợp thành một tiểu trận. Sáu tiểu trận họp thành một trung trận, sáu trung trận họp thành đại trận.
Đại trận biến hóa, dần dần hào quang tan biến, giữa không trung xuất hiện một con chim cưu rất lớn, là do mọi người trong đại trận biến thành. Còn dư hơn hai mươi kiếm trận nhỏ bên ngoài, bọn họ cũng bám vào bên ngoài thần cưu., giống như những chiếc lông chim hung hăng mạnh mẽ.
Bất chợt thần cưu giương cánh khổng lồ vỗ mạnh, sau đó bay vọt lên không rất nhanh, nháy mắt đã chui vào Thanh Minh, biến mất không thấy.
Người mặt sắt chợt quát:
- Khởi động hệ thống Thiên Lan thủy kính giám thị, khởi động bản đồ của mười tám châu của Thiên Nam, Sở Tây.
Lập tức trong đại sảnh xuất hiện một bản đồ ảo thuật rất lớn, có chừng trăm thước. Trên bản đồ xuất hiện hai chấm đỏ lớn, một biểu thị Hiên Viên kiếm phái, một biểu thị Vạn Tướng tông. Hai phái vắt ngang qua hai địa vực Thiên Nam, Sở Tây cách xa nhau sáu châu, khoảng chừng ba mươi vạn dặm.
Trên bản đồ còn có hình một con chim đang bay rất nhanh, nháy mắt vượt lên một đoạn, chính là thần cưu do đệ tử Hiên Viên kiếm phái biến thành.
Trước mặt người mặt sắt xuất hiện vô số ảo cảnh, y vừa quan sát những ảo cảnh này vừa tính toán cự ly và tốc độ phi hành của thần cưu.
Bọn Dư Tắc Thành đứng đó cùng quan sát, thời gian cứ trôi qua như vậy, rất nhiều tên đệ tử cảm thấy nhàm chán, rời khỏi nơi này, có kẻ ngồi xuống tu luyện hay nhắm mắt dưỡng thần. Đại sảnh này đã bị phong kín, mọi người chỉ có thể chờ đợi bên trong.
Sau chừng hai canh giờ người mặt sắt thở phào một hơi thật dài:
- Đây không phải là cạm bẫy, cho tới bây giờ một ngàn hai trăm sáu mươi bảy Thiên trận giám thị nằm trong khu vực hai châu Lương, Minh mà chúng ta khống chế cùng một phân ở ba châu cổ, Quán, Tư đều không phát hiện tung tích địch nhân, xem ra lần này thật sự không phải là cạm bẫy. Chưởng môn thật sự là thần nhân, nhất thời hứng khởi, ngoại trừ ngài ra không ai có thể tướng tượng ra cảnh Hiên Viên kiếm phái vạn dặm bôn tập, bỏ gần cầu xa công kích Vạn Tướng tông trước như vậy.
Thật ra y đang lẩm bẩm tựa như đang an ủi chính mình. Thành Lam vốn luôn đứng bên cạnh quan sát, chợt nói:
- Lần tập kích này dường như phái ta tung hết tinh nhuệ ra, chỉ còn lại đám đệ tử yếu ớt chúng ta, vì sao tiền bối còn chưa khởi động đại trận phòng ngự?
Dư Tắc Thành lại nói:
- Không thể khởi động được, địch nhân bố trí nội tuyến không có khả năng chỉ có mình Hồng Thiên Miểu, nếu chúng ta khởi động đại trận phòng ngự, khó lòng tránh khỏi làm cho kẻ khác nghi ngờ. Tuy rằng bọn chúng có thể dùng phi kiếm truyền thư, với tốc độ phi hành của chưởng môn, cũng không còn kịp nữa, nhưng chúng ta cũng không thể mạo hiểm như vậy.
- Không xong, lúc trước có thể nhìn thấy trên Gò Hiên Viên có nhiều điểm sáng, tức là bóng sáng do người ngự kiếm phi hành đi lại tạo thành. Nhưng hiện tại tất cả đệ tử đã đi hết, có thể nào không còn điểm sáng lóe lên, bọn chúng sẽ sinh lòng nghi ngờ không? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Người mặt sắt nghe Dư Tắc Thành nói vậy, tay y lập tức làm vài động tác liên tiếp, thay đổi vài ảo cảnh, sau đó ngập ngừng nói:
- Hình chiếu của nội môn đã đặt sẵn ảo cảnh, hẳn là ngoại môn không thể nhìn ra dấu vết...
Sau đó y lại thay đổi một pháp quyết nào đó, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chuyện này đã định từ ba ngày trước...
Dư Tắc Thành nghe vậy lập tức vỗ mạnh vào vai y, lập tức thanh âm y ngưng bặt. Ba người nhìn nhau, lập tức không ai nói thêm lời nào nữa, những đệ tử phía sau không nghe được lời của người mặt sắt cho nên cũng không để ý.
Ba ngày trước đã thiết lập xong hình chiếu ảo cảnh ở nội môn, nói cách khác, chưởng môn Thạch Cơ cũng đã quyết định tấn công đối phương từ ba ngày trước, chẳng qua hôm nay mượn sự kiện Hồng Thiên Miểu nằm vùng để phát động mà thôi. Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra bừa bãi, phải giữ thật kín bí mật này. Nếu như nói ra sẽ phá hoại hình ảnh chưởng môn nổi giận phát động tấn công, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ba người đều nghĩ tới điểm này, thì ra chưởng môn nổi giận phát động, thật ra đã có tính toán từ trước. Nói không chừng đại hội tuyển chọn và tiệc mừng công sau đó đều là màn sương mù yểm hộ cho kế hoạch này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bóng thần cưu trên bản đồ đã bay gần tới vị trí của Vạn Tướng tông, khoảng cách ba mươi vạn dặm chỉ bay trong ba canh giờ.
Thần cưu bất động ở một chỗ rất lâu. Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Người mặt sắt đáp:
- Bổ sung chân nguyên, chuẩn bị đại chiến. Đúng rồi, dường như Tâm Ảnh Kiếm Linh của Nhất Tâm Chân Nhân đang được bồi dưỡng ở Huyền Cơ đường, chúng ta có thể nhờ nó theo dõi tình huống đại chiến ở đó.
Dứt lời, người mặt sắt vung tay một cái, lập tức biến mất. Sau một khắc y mới trở lại, trong tay cầm một viên Hắc Diệu thạch to bằng nắm tay.
Y buông Hắc Diệu thạch ra, bắt đầu thi pháp, vừa thi pháp vừa nói:
- Thiên Ảnh phong là do sáu ngàn ba trăm năm trước, phái ta đại phá Ma Ảnh tông, chiếm sơn môn động phủ của chúng, sau mới đổi tên là Thiên Ảnh phong. Có thể là vì chịu sự ảnh hưởng của động phủ này, cho nên Kiếm Tiêu Diêu trong Lục Kiếm của phái ta được Thiên Ảnh nhất mạch phát huy đến cực điểm, ai nấy đều có thể bắt hồn phách kẻ thù về luyện chế Kiếm Linh. Bọn họ ai cũng có tâm thần phân liệt, phân tích cách của mình ra thành mấy người khác nhau, sau đó dùng những tính cách này luyện chế Kiếm Linh. Thậm chí có thể nói rằng đã vượt qua cực hạn của Kiếm Tiêu Diêu, luyện thành thần thông giống như Võ Thần Thánh Linh trong truyền thuyết.
Nghe nói vậy Dư Tắc Thành hơi sững sờ, sau đó đưa tay chỉ Long Thiên Hoàng đang ngồi ngây dại ở một góc, thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó. Người mặt sắt gật gật đầu:
- Nhất Tâm Chân Nhân là sư phụ y, nghe nói ca ca y vì cứu y mà chết, cho nên y lấy làm hổ thẹn trong lòng, lúc nào cũng ảo tưởng ca ca còn sống. Tính cách này hợp ý với Nhất Tâm Chân Nhân, cho nên ông ấy mới nhận y làm đồ đệ.
- Lúc trước sáu sư huynh đệ Nhất Tâm Chân Nhân ra vực ngoại thám hiểm, rốt cục chỉ có minh ông trở về. Tuy người còn sống nhưng tâm linh ông đã bị thương, luôn ảo tưởng rằng các sư huynh đệ của mình chưa chết. Cuối cùng dẫn tới tâm thân phân liệt, rời khỏi Xu Lăng lĩnh gia nhập Thiên Ảnh phong nhất mạch. Không ngờ sau đó ông kết thành Kim Đan, kế thừa ngôi Phong chủ Thiên Ảnh phong.
- Nhớ kỹ ngàn vạn lần không nên chọc tới người Thiên Ảnh phong. Bọn họ toàn là những kẻ điên, tuy rằng nhìn bề ngoài bình thường, thật ra tâm thần phân liệt, một người có thể chia ra làm mấy người khác nhau. Hơn nữa pháp thuật của bọn họ hết sức huyền bí, thật sự là mấy người đánh một người.
- Viên Hắc Diệu thạch này chính là một trong những Kiếm Linh của Nhất Tâm Chân Nhân, bất quá thời gian trước đây có chút vấn đề cho nên cho vào trong Huyền Cơ đường bồi dưỡng. Chúng ta có thể thông qua nó liên hệ với Nhất Tâm Chân Nhân, có thể nhìn thấy tình huống đại chiến.
Dứt lời người mặt sắt bắt đầu thi pháp, lập tức Hắc Diệu thạch có phản ứng đáp lại. Dường như người mặt sắt đang liên hệ với đối phương, hai bên nói chuyện một lúc, nghe người mặt sắt hứa hẹn vài điều kiện, rốt cục mới nhất trí với nhau.
Người mặt sắt lại bắt đầu thi pháp, chỉ thấy từ Hắc Diệu thạch truyền ra ảo ảnh, đó chính là tất cả những gì mà mắt Nhất Tám Chân Nhân đang nhìn thấy, mượn Kiếm Linh đồng thể truyền về. Ảo ảnh này không rõ lắm, chỉ có hai màu đen trắng, thinh thoảng có lúc còn biến mất hẳn nhưng dù sao có cũng hơn không.
Người mặt sắt bước lại ghé tai Long Thiên Hoàng nói mấy câu, lập tức Long Thiên Hoàng trở nên phấn chấn vô cùng, chạy tới cùng xem ảo ảnh với bọn Dư Tắc Thành. Đây cũng là một trong những điều kiện mà Nhất Tâm Chân Nhân đưa ra với người mặt sắt khi nãy, Nhất Tâm Chân Nhân muốn đồ đệ nhìn thấy thần uy của mình để cổ vũ y, giúp cho y phấn chấn tinh thần.
Trong ảo ảnh mơ hồ có thể nhìn thấy quang cảnh mà Nhất Tâm Chân Nhân đang bay qua, rừng núi sông ngòi bên dưới lướt qua nhanh như chớp. Dần dần tốc độ phi hành của bọn họ giảm lại bởi vì thần cưu do mọi người biến thành đã rời khỏi Thanh Minh, tiến vào trong khí quyển, tốc độ không thể không giảm chậm.
Nhưng tốc độ cũng chỉ hơi giảm mà thôi, thật ra vẫn rất nhanh, thỉnh thoảng có thể thấy người tu tiên và vân xa xuất hiện trong mắt Nhất Tâm Chân Nhân. Những người tu tiên và vân xa xuất hiện trong tầm mắt ông chỉ có một kết cục, tức là tan nát trong nháy mắt. Trong ảo ảnh không thấy thần cưu ra tay công kích, chỉ cần nó bay qua nơi nào, tất cả sự vật xung quanh đều hóa thành bụi phấn.
Hai vị Nguyên Anh Chân Quân còn lại mỗi người phối hợp với năm Kim Đan Chân Nhân, sáu người một tổ hóa thành hai kiếm trận khác, số Kim Đan Chân Nhân còn lại, mỗi người lại phối hợp với một tên đệ tử Trúc Cơ kỳ, hóa thành nhiều kiếm trận khác. Cuối cùng những đệ tử Trúc Cơ kỳ không có Kim Đan Chân Nhân phối hợp cũng tự động hợp lại sáu người một tổ, hóa thành kiếm trận.
Sau đó sáu kiếm trận lại hợp thành một tiểu trận. Sáu tiểu trận họp thành một trung trận, sáu trung trận họp thành đại trận.
Đại trận biến hóa, dần dần hào quang tan biến, giữa không trung xuất hiện một con chim cưu rất lớn, là do mọi người trong đại trận biến thành. Còn dư hơn hai mươi kiếm trận nhỏ bên ngoài, bọn họ cũng bám vào bên ngoài thần cưu., giống như những chiếc lông chim hung hăng mạnh mẽ.
Bất chợt thần cưu giương cánh khổng lồ vỗ mạnh, sau đó bay vọt lên không rất nhanh, nháy mắt đã chui vào Thanh Minh, biến mất không thấy.
Người mặt sắt chợt quát:
- Khởi động hệ thống Thiên Lan thủy kính giám thị, khởi động bản đồ của mười tám châu của Thiên Nam, Sở Tây.
Lập tức trong đại sảnh xuất hiện một bản đồ ảo thuật rất lớn, có chừng trăm thước. Trên bản đồ xuất hiện hai chấm đỏ lớn, một biểu thị Hiên Viên kiếm phái, một biểu thị Vạn Tướng tông. Hai phái vắt ngang qua hai địa vực Thiên Nam, Sở Tây cách xa nhau sáu châu, khoảng chừng ba mươi vạn dặm.
Trên bản đồ còn có hình một con chim đang bay rất nhanh, nháy mắt vượt lên một đoạn, chính là thần cưu do đệ tử Hiên Viên kiếm phái biến thành.
Trước mặt người mặt sắt xuất hiện vô số ảo cảnh, y vừa quan sát những ảo cảnh này vừa tính toán cự ly và tốc độ phi hành của thần cưu.
Bọn Dư Tắc Thành đứng đó cùng quan sát, thời gian cứ trôi qua như vậy, rất nhiều tên đệ tử cảm thấy nhàm chán, rời khỏi nơi này, có kẻ ngồi xuống tu luyện hay nhắm mắt dưỡng thần. Đại sảnh này đã bị phong kín, mọi người chỉ có thể chờ đợi bên trong.
Sau chừng hai canh giờ người mặt sắt thở phào một hơi thật dài:
- Đây không phải là cạm bẫy, cho tới bây giờ một ngàn hai trăm sáu mươi bảy Thiên trận giám thị nằm trong khu vực hai châu Lương, Minh mà chúng ta khống chế cùng một phân ở ba châu cổ, Quán, Tư đều không phát hiện tung tích địch nhân, xem ra lần này thật sự không phải là cạm bẫy. Chưởng môn thật sự là thần nhân, nhất thời hứng khởi, ngoại trừ ngài ra không ai có thể tướng tượng ra cảnh Hiên Viên kiếm phái vạn dặm bôn tập, bỏ gần cầu xa công kích Vạn Tướng tông trước như vậy.
Thật ra y đang lẩm bẩm tựa như đang an ủi chính mình. Thành Lam vốn luôn đứng bên cạnh quan sát, chợt nói:
- Lần tập kích này dường như phái ta tung hết tinh nhuệ ra, chỉ còn lại đám đệ tử yếu ớt chúng ta, vì sao tiền bối còn chưa khởi động đại trận phòng ngự?
Dư Tắc Thành lại nói:
- Không thể khởi động được, địch nhân bố trí nội tuyến không có khả năng chỉ có mình Hồng Thiên Miểu, nếu chúng ta khởi động đại trận phòng ngự, khó lòng tránh khỏi làm cho kẻ khác nghi ngờ. Tuy rằng bọn chúng có thể dùng phi kiếm truyền thư, với tốc độ phi hành của chưởng môn, cũng không còn kịp nữa, nhưng chúng ta cũng không thể mạo hiểm như vậy.
- Không xong, lúc trước có thể nhìn thấy trên Gò Hiên Viên có nhiều điểm sáng, tức là bóng sáng do người ngự kiếm phi hành đi lại tạo thành. Nhưng hiện tại tất cả đệ tử đã đi hết, có thể nào không còn điểm sáng lóe lên, bọn chúng sẽ sinh lòng nghi ngờ không? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Người mặt sắt nghe Dư Tắc Thành nói vậy, tay y lập tức làm vài động tác liên tiếp, thay đổi vài ảo cảnh, sau đó ngập ngừng nói:
- Hình chiếu của nội môn đã đặt sẵn ảo cảnh, hẳn là ngoại môn không thể nhìn ra dấu vết...
Sau đó y lại thay đổi một pháp quyết nào đó, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chuyện này đã định từ ba ngày trước...
Dư Tắc Thành nghe vậy lập tức vỗ mạnh vào vai y, lập tức thanh âm y ngưng bặt. Ba người nhìn nhau, lập tức không ai nói thêm lời nào nữa, những đệ tử phía sau không nghe được lời của người mặt sắt cho nên cũng không để ý.
Ba ngày trước đã thiết lập xong hình chiếu ảo cảnh ở nội môn, nói cách khác, chưởng môn Thạch Cơ cũng đã quyết định tấn công đối phương từ ba ngày trước, chẳng qua hôm nay mượn sự kiện Hồng Thiên Miểu nằm vùng để phát động mà thôi. Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra bừa bãi, phải giữ thật kín bí mật này. Nếu như nói ra sẽ phá hoại hình ảnh chưởng môn nổi giận phát động tấn công, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ba người đều nghĩ tới điểm này, thì ra chưởng môn nổi giận phát động, thật ra đã có tính toán từ trước. Nói không chừng đại hội tuyển chọn và tiệc mừng công sau đó đều là màn sương mù yểm hộ cho kế hoạch này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bóng thần cưu trên bản đồ đã bay gần tới vị trí của Vạn Tướng tông, khoảng cách ba mươi vạn dặm chỉ bay trong ba canh giờ.
Thần cưu bất động ở một chỗ rất lâu. Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Người mặt sắt đáp:
- Bổ sung chân nguyên, chuẩn bị đại chiến. Đúng rồi, dường như Tâm Ảnh Kiếm Linh của Nhất Tâm Chân Nhân đang được bồi dưỡng ở Huyền Cơ đường, chúng ta có thể nhờ nó theo dõi tình huống đại chiến ở đó.
Dứt lời, người mặt sắt vung tay một cái, lập tức biến mất. Sau một khắc y mới trở lại, trong tay cầm một viên Hắc Diệu thạch to bằng nắm tay.
Y buông Hắc Diệu thạch ra, bắt đầu thi pháp, vừa thi pháp vừa nói:
- Thiên Ảnh phong là do sáu ngàn ba trăm năm trước, phái ta đại phá Ma Ảnh tông, chiếm sơn môn động phủ của chúng, sau mới đổi tên là Thiên Ảnh phong. Có thể là vì chịu sự ảnh hưởng của động phủ này, cho nên Kiếm Tiêu Diêu trong Lục Kiếm của phái ta được Thiên Ảnh nhất mạch phát huy đến cực điểm, ai nấy đều có thể bắt hồn phách kẻ thù về luyện chế Kiếm Linh. Bọn họ ai cũng có tâm thần phân liệt, phân tích cách của mình ra thành mấy người khác nhau, sau đó dùng những tính cách này luyện chế Kiếm Linh. Thậm chí có thể nói rằng đã vượt qua cực hạn của Kiếm Tiêu Diêu, luyện thành thần thông giống như Võ Thần Thánh Linh trong truyền thuyết.
Nghe nói vậy Dư Tắc Thành hơi sững sờ, sau đó đưa tay chỉ Long Thiên Hoàng đang ngồi ngây dại ở một góc, thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó. Người mặt sắt gật gật đầu:
- Nhất Tâm Chân Nhân là sư phụ y, nghe nói ca ca y vì cứu y mà chết, cho nên y lấy làm hổ thẹn trong lòng, lúc nào cũng ảo tưởng ca ca còn sống. Tính cách này hợp ý với Nhất Tâm Chân Nhân, cho nên ông ấy mới nhận y làm đồ đệ.
- Lúc trước sáu sư huynh đệ Nhất Tâm Chân Nhân ra vực ngoại thám hiểm, rốt cục chỉ có minh ông trở về. Tuy người còn sống nhưng tâm linh ông đã bị thương, luôn ảo tưởng rằng các sư huynh đệ của mình chưa chết. Cuối cùng dẫn tới tâm thân phân liệt, rời khỏi Xu Lăng lĩnh gia nhập Thiên Ảnh phong nhất mạch. Không ngờ sau đó ông kết thành Kim Đan, kế thừa ngôi Phong chủ Thiên Ảnh phong.
- Nhớ kỹ ngàn vạn lần không nên chọc tới người Thiên Ảnh phong. Bọn họ toàn là những kẻ điên, tuy rằng nhìn bề ngoài bình thường, thật ra tâm thần phân liệt, một người có thể chia ra làm mấy người khác nhau. Hơn nữa pháp thuật của bọn họ hết sức huyền bí, thật sự là mấy người đánh một người.
- Viên Hắc Diệu thạch này chính là một trong những Kiếm Linh của Nhất Tâm Chân Nhân, bất quá thời gian trước đây có chút vấn đề cho nên cho vào trong Huyền Cơ đường bồi dưỡng. Chúng ta có thể thông qua nó liên hệ với Nhất Tâm Chân Nhân, có thể nhìn thấy tình huống đại chiến.
Dứt lời người mặt sắt bắt đầu thi pháp, lập tức Hắc Diệu thạch có phản ứng đáp lại. Dường như người mặt sắt đang liên hệ với đối phương, hai bên nói chuyện một lúc, nghe người mặt sắt hứa hẹn vài điều kiện, rốt cục mới nhất trí với nhau.
Người mặt sắt lại bắt đầu thi pháp, chỉ thấy từ Hắc Diệu thạch truyền ra ảo ảnh, đó chính là tất cả những gì mà mắt Nhất Tám Chân Nhân đang nhìn thấy, mượn Kiếm Linh đồng thể truyền về. Ảo ảnh này không rõ lắm, chỉ có hai màu đen trắng, thinh thoảng có lúc còn biến mất hẳn nhưng dù sao có cũng hơn không.
Người mặt sắt bước lại ghé tai Long Thiên Hoàng nói mấy câu, lập tức Long Thiên Hoàng trở nên phấn chấn vô cùng, chạy tới cùng xem ảo ảnh với bọn Dư Tắc Thành. Đây cũng là một trong những điều kiện mà Nhất Tâm Chân Nhân đưa ra với người mặt sắt khi nãy, Nhất Tâm Chân Nhân muốn đồ đệ nhìn thấy thần uy của mình để cổ vũ y, giúp cho y phấn chấn tinh thần.
Trong ảo ảnh mơ hồ có thể nhìn thấy quang cảnh mà Nhất Tâm Chân Nhân đang bay qua, rừng núi sông ngòi bên dưới lướt qua nhanh như chớp. Dần dần tốc độ phi hành của bọn họ giảm lại bởi vì thần cưu do mọi người biến thành đã rời khỏi Thanh Minh, tiến vào trong khí quyển, tốc độ không thể không giảm chậm.
Nhưng tốc độ cũng chỉ hơi giảm mà thôi, thật ra vẫn rất nhanh, thỉnh thoảng có thể thấy người tu tiên và vân xa xuất hiện trong mắt Nhất Tâm Chân Nhân. Những người tu tiên và vân xa xuất hiện trong tầm mắt ông chỉ có một kết cục, tức là tan nát trong nháy mắt. Trong ảo ảnh không thấy thần cưu ra tay công kích, chỉ cần nó bay qua nơi nào, tất cả sự vật xung quanh đều hóa thành bụi phấn.