Chương : 173
Dư Tắc Thành tìm tới Kim di, bà đang nấu cơm, thấy Dư Tắc Thành xuất hiện bèn nói:
- Tiểu Dư tử đã tới rồi sao, vì sao lễ mừng công mấy hôm trước ta không thấy ngươi xuất hiện? Ta đã chuẩn bị thức ăn sẵn sàng cho ngươi nhưng ngươi lại không chịu tới... Ngươi quả thật giống hệt sư phụ của mình, chỉ biết có tu luyện mà thôi. Nhớ năm xưa, sư phụ ngươi lo tu luyện suốt ngày, khi đó ta còn xinh đẹp như hoa, vậy mà lão không hề liếc nhìn ta dù chỉ một lần. Lúc đó ta...
Kim di không nói hết lời, hạ giọng lẩm bẩm tiếp. Dư Tắc Thành biết người già là như vậy, hắn kiên nhẫn lắng nghe, không tỏ ra bực tức, chỉ đứng yên nghe Kim di thổ lộ tâm sự tuổi già.
Kim di tâm sự một lúc lâu, sau đó im lặng một hồi, bất chợt lên tiếng nói:
- Tiểu Dư tử đã tới rồi sao, vì sao lễ mừng công mấy hôm trước, ta không thấy ngươi xuất hiện? Ta đã chuẩn bị thức ăn sẵn sàng cho ngươi, nhưng ngươi lại không chịu tới... Ngươi quả thật giống hệt sư phụ của mình, chỉ biết có tu luyện mà thôi. Nhớ năm xưa, sư phụ ngươi lo tu luyện suốt ngày, khi đó ta còn xinh đẹp như hoa, vậy mà lão không hề liếc nhìn ta dù chỉ một lần. Lúc đó ta...
. Thứ này cho ngươi, là thức ăn mà ta đã nấu rất ngon. Người tu luyện đừng tưởng rằng mình hấp thu được một chút thiên địa nguyên khí vậy sẽ không cần ăn uống. Bất cứ diệu pháp thần tiên tới mức nào cũng phải thuận theo thiên lý, vạn vật quy nguyên. Người ta sống trên đời không ăn thì phải chết, ăn uống vốn là biện pháp thu nhập lực lượng nguyên thủy nhất, làm sao nói bỏ là lập tức có thể bỏ được? Trong năm thuật của Đạo gia Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc. Sơn tức là phép tu luyện của Đạo gia, mà hạng mục đứng đầu chính là ăn, tiểu tử ngươi phải nhớ cho kỹ!
Dư Tắc Thành nghe vậy giật mình kinh hãi, nhận lấy túi càn khôn đựng thức ăn đặc biệt của Kim di làm cho mình, không khỏi vái dài sát đất:
- Cảm tạ Kim di chỉ điểm, đệ tử đã hiểu.
Kim di khẽ mỉm cười, làn da nhăn nheo của bà lập tức biến đổi. Lúc còn trẻ hẳn bà là một mỹ nhân, nói không chừng còn có một đoạn cảm tình với sư phụ của mình... Dư Tắc Thành thầm nghĩ.
Kim di lại nói:
Tiểu Dư tử đã tới rồi sao, vì sao lễ mừng công mấy hôm trước, ta không thấy ngươi xuất hiện? Ta đã chuẩn bị thức ăn sẵn sàng cho ngươi nhưng ngươi lại không chịu tới... Ngươi quả thật giống hệt sư phụ của mình, chỉ biết có tu luyện mà thôi. Nhớ năm xưa, sư phụ ngươi lo tu luyện suốt ngày, khi đó ta còn xinh đẹp như hoa vậy mà lão không hề liếc nhìn ta dù chỉ một lần. Lúc đó ta...
Dư Tắc Thành thầm than một tiếng trong lòng, tiếp tục nghe những lời kể lể của bà. Khoảng một khắc sau. Kim di trở lại bình thường, bà lại đưa cho Dư Tắc Thành một túi càn khôn đựng thức ăn khác:
- Ngươi mang cái này tới cho lão điên kia đi. Lão già này tự nhốt mình ở đó đã ba trăm năm nay, bất cứ con rối Pháp Linh nào tới đó cũng lập tức hóa điên, chúng ta phải đích thân đưa cơm đi mới được. Ngươi tói đó đừng nghe lão nói hươu nói vượn, lão là kẻ điên, rất thích đả kích người khác. Đi đi tiểu tử, đây là vị trí của lão.
Dứt lời bà truyền cho Dư Tắc Thành một cỗ thần thức, cho hắn biết vị trí lão điên kia
Nơi đó nằm ở thế giới mặt âm, bên dưới ngọn sơn phong. Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía lối vào thế giới mặt âm, trên thế giới mặt dương có bảy cửa truyền tống đi nơi khác.
Dư Tắc Thành bay tới một chỗ gần nhất, cửa truyền tống là một kiến trúc gần giống như tế đàn. Dư Tắc Thành rơi xuống đó kích hoạt Dung Hồn ngọc thạch, lập tức không gian biến đổi, hắn đã tiến vào trong lòng Thiên Đạo phong, cũng tức là thế giới mặt âm.
Thật ra nơi này không có gì khác với bên ngoài, trên không trung có một luồng sáng rất lớn toát ra ánh sáng và nhiệt lượng. Thế giới mặt âm trong lòng núi này sau khi trải qua tác dụng của pháp thuật không gian, khuếch đại lên chừng sáu mươi dặm vuông. Nơi này khác với những thế giới khác, là một thế giới hoàn toàn do những sơn động lầu các tạo thành. Dưới nguồn sáng kia là một mảng lầu các nguy nga sừng sững, dưới mảng lầu các là từng tầng thạch động dày đặc, có tới mười mấy tầng như vậy.
Dư Tắc Thành dựa theo đường mà Kim di đã chỉ bay về vị trí đưa cơm, trong lòng hắn đang thầm nghĩ tới đạo lý cao siêu trong những lời Kim di khi nãy. Quả đúng là như vậy, cho dù tu luyện tới mức nào, trước khi thành tiên mình cũng chỉ là một người bình thường, thay vì nhịn đói không ăn, chẳng bằng cứ ăn cho thoải mái, tiến hành tẩm bồ. Như vậy vừa sướng miệng vừa không chậm trễ việc tu luyện, chẳng phải là một công đôi việc hay sao...
Nháy mắt Dư Tắc Thành đã đi tới chỗ nhưng ngay tức khắc hắn phát hiện ra có điểm khác thường, không ngờ trong phạm vi xung quanh nơi này trăm thước không có chút bóng dáng pháp thuật nào cả. Thiên Đạo phong này xinh đẹp như vậy, đa phần là nhờ tác dụng của pháp thuật mà nơi này tường đổ vách xiêu, đá lởm chớm ngổn ngang từng đống, không gian u ám, hoàn toàn là không gian lòng núi trong thực tế.
Chẳng trách nào con rối pháp thuật tới đây lập tức hóa điên. Đây là hiện tượng phá pháp không có pháp thuật nào có thể tồn tại ở nơi này. Không đúng... đây là hiện tượng khu pháp cao cấp hơn nữa, pháp lực của người ở đây quả thật hết sức cao minh, pháp lực ẩn chứa trên người lão vô tình khu trừ đi tất cả pháp thuật khác trong phạm vi trăm thước, cho nên mới xảy ra hiện tượng như vậy.
Bất giác Dư Tắc Thành trở nên cung kính hẳn lên, chậm rãi bước về phía trước. Lúc này trong thạch thất phía trước có một luồng khí tức hùng mạnh truyền ra, giống như mãnh hổ muốn vồ người. Uy áp của nó hùng hậu vô cùng, ngăn cản không cho Dư Tắc Thành tiến tới.
Dư Tắc Thành khẽ cười, bước chậm lại, đối kháng với lực cản, đi từng bước một tiến vào. Sau khi hắn vào tới bên trong, lúc này mới nói:
- Vãn bối là đệ tử Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, vào đây để đưa cơm cho tiền bối.
Dư Tắc Thành vừa nói vừa quan sát xung quanh. Hoàn cảnh xung quanh khác xa với tưởng tượng của hắn, vốn hắn nghĩ trong này chất đầy rơm cỏ, có một lão quái vật đang bị xích, xung quanh là một mảng hoang tàn.
Ngờ đâu trong thạch thất này vô cùng sạch sẽ thoáng mát, trên trần có hàng chục viên dạ minh châu toát ra ánh sáng rực rỡ. Có một lão nhân áo xanh đang ngồi trên giường xem sách cổ.
Một bên vách tường chất đầy các loại thư tịch, thậm chí còn có thẻ tre. Vách tường bên phải treo những bức họa cuộn tròn. Y phục lão nhân kia vô cùng sạch sẽ, người không dính hạt bụi, ngoại trừ trên cánh tay lão có một sợi xích sắt ngăn không cho lão rời thạch thất, hết thảy còn lại bình thường.
Lão nhản ngẩng đẩu lên liếc qua Dư Tắc Thành, thờ ơ nói:
- Ngươi là người mới tới ư, là đệ tử của Nam Thiên hay Cô Tùng?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ân sư vãn bối là Nam Thiên Chân Nhân, Cô Tùng sư bá đã gia nhập chín mươi chín Thiên tu sĩ trên Hiên Viên kiếm phong vào mười năm trước.
Lão nhân gật gật đầu:
- Như vậy Cô Tùng vẫn còn cơ hội thăng cấp Nguyên Anh. Nam Thiên mãi không bỏ được sự tình năm ấy ngược lại một thân ngạo cốt... Cho nên y mới thu ngươi làm đồ đệ, y muốn chứng minh rằng Ngũ Hành Linh Căn không phải là rác rưởi... ôi, thật ra nói dễ hơn làm...
- Ngươi đang tu luyện Huyết Cương quyết và Xuất Khiếu thuật, khí huyết tương hợp. Vả lại ngươi hết sức nỗ lực, ba năm sau có thể tiến vào cảnh giới Thai Tức cao cấp, năm năm nữa có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp, mười năm nữa có thể tiến vào Tiên Thiên trung cấp, hai mươi năm nữa có thể đạt tới Luyện Khí kỳ đỉnh phong. Trúc Cơ thì không có khả năng, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Dứt lời, lão nhân không thèm đếm xỉa tới Dư Tắc Thành nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Dư Tắc Thành nghe những lời lão đánh giá chỉ khẽ mỉm cười, đặt túi càn khôn đựng thức ăn xuống, cầm túi càn khôn cũ rỗng không mang đi, trước khi đi còn nói:
- Vãn bối cáo lui.
Dứt lời bèn quay đầu rời khỏi, không nhìn lão nhân lần nào nữa, dường như không hề nghe thấy những lời khi nãy của lão. Mặc lão nói gì đi nữa, mặc lão nói ra đạo lý cao siêu thế nào cũng không làm dao động được tâm niệm của ta một mảy may.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện. Nghịch chuyển Huyết Cương quyết, đạt tới chí âm chí nhu, hấp thu hơi nước trong hồ, nỗ lực đả thông khiếu huyệt.
Dư Tắc Thành tìm được trong phòng trữ vật của Thiên Đạo phong mười loại linh dược tiên tửu quý hiểm. Nhưng khi hắn vào thế giới Bàn cổ lại phát hiện ra mình không thể chế tạo tửu tuyền được nữa. Bởi vì trong lúc hắn không ngừng tu luyện, dường như hồ nước đang tự động điều chỉnh dần dần, khiến cho hắn rất dễ dàng hấp thu hơi nước nhưng cũng đồng thời mất đi năng lực chế tạo tửu tuyền. Nhưng Dư Tắc Thành biết chỉ cần hắn đình chỉ hấp thu linh lực trong hồ ắt hồ nước sẽ khôi phục như cũ, có lại được năng lực chế tạo tửu tuyền.
Cứ cách bảy ngày, Dư Tắc Thành lại chạy tới chỗ Kim di, thứ nhất là nghe bà tâm sự kể lể. Khi nghe những lời này Dư Tắc Thành có cảm giác như bà là thân nhân của mình. Bình thường tu luyện một mình, một mình nỗ lực, dần dần cảm giác cô độc đã ăn sâu trong lòng hắn.
Thứ hai là để bổ sung thức ăn. Quả thật thức ăn mà Kim di nấu cho Dư Tắc Thành vô cùng ngon miệng, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa rất nhiều linh khí. Hắn vừa có thể ăn nhiều món sơn hào hải vị vừa có thể gia tăng tu vi cho bản thân, nên Dư Tắc Thành càng ngày càng thích thức ăn do Kim di làm.
Thứ ba là vì đưa cơm cho lão nhân điên kia. Lão điên này vừa thấy Dư Tắc Thành lập tức dùng lời đả kích hắn, lão rất thích nói rằng Dư Tắc Thành không có hy vọng Trúc Cơ nên mau mau về nhà cày ruộng, lấy vợ sinh con là hơn. Mỗi lần như vậy Dư Tắc Thành chỉ cười, sau đó rời khỏi.
- Tiểu Dư tử đã tới rồi sao, vì sao lễ mừng công mấy hôm trước ta không thấy ngươi xuất hiện? Ta đã chuẩn bị thức ăn sẵn sàng cho ngươi nhưng ngươi lại không chịu tới... Ngươi quả thật giống hệt sư phụ của mình, chỉ biết có tu luyện mà thôi. Nhớ năm xưa, sư phụ ngươi lo tu luyện suốt ngày, khi đó ta còn xinh đẹp như hoa, vậy mà lão không hề liếc nhìn ta dù chỉ một lần. Lúc đó ta...
Kim di không nói hết lời, hạ giọng lẩm bẩm tiếp. Dư Tắc Thành biết người già là như vậy, hắn kiên nhẫn lắng nghe, không tỏ ra bực tức, chỉ đứng yên nghe Kim di thổ lộ tâm sự tuổi già.
Kim di tâm sự một lúc lâu, sau đó im lặng một hồi, bất chợt lên tiếng nói:
- Tiểu Dư tử đã tới rồi sao, vì sao lễ mừng công mấy hôm trước, ta không thấy ngươi xuất hiện? Ta đã chuẩn bị thức ăn sẵn sàng cho ngươi, nhưng ngươi lại không chịu tới... Ngươi quả thật giống hệt sư phụ của mình, chỉ biết có tu luyện mà thôi. Nhớ năm xưa, sư phụ ngươi lo tu luyện suốt ngày, khi đó ta còn xinh đẹp như hoa, vậy mà lão không hề liếc nhìn ta dù chỉ một lần. Lúc đó ta...
. Thứ này cho ngươi, là thức ăn mà ta đã nấu rất ngon. Người tu luyện đừng tưởng rằng mình hấp thu được một chút thiên địa nguyên khí vậy sẽ không cần ăn uống. Bất cứ diệu pháp thần tiên tới mức nào cũng phải thuận theo thiên lý, vạn vật quy nguyên. Người ta sống trên đời không ăn thì phải chết, ăn uống vốn là biện pháp thu nhập lực lượng nguyên thủy nhất, làm sao nói bỏ là lập tức có thể bỏ được? Trong năm thuật của Đạo gia Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc. Sơn tức là phép tu luyện của Đạo gia, mà hạng mục đứng đầu chính là ăn, tiểu tử ngươi phải nhớ cho kỹ!
Dư Tắc Thành nghe vậy giật mình kinh hãi, nhận lấy túi càn khôn đựng thức ăn đặc biệt của Kim di làm cho mình, không khỏi vái dài sát đất:
- Cảm tạ Kim di chỉ điểm, đệ tử đã hiểu.
Kim di khẽ mỉm cười, làn da nhăn nheo của bà lập tức biến đổi. Lúc còn trẻ hẳn bà là một mỹ nhân, nói không chừng còn có một đoạn cảm tình với sư phụ của mình... Dư Tắc Thành thầm nghĩ.
Kim di lại nói:
Tiểu Dư tử đã tới rồi sao, vì sao lễ mừng công mấy hôm trước, ta không thấy ngươi xuất hiện? Ta đã chuẩn bị thức ăn sẵn sàng cho ngươi nhưng ngươi lại không chịu tới... Ngươi quả thật giống hệt sư phụ của mình, chỉ biết có tu luyện mà thôi. Nhớ năm xưa, sư phụ ngươi lo tu luyện suốt ngày, khi đó ta còn xinh đẹp như hoa vậy mà lão không hề liếc nhìn ta dù chỉ một lần. Lúc đó ta...
Dư Tắc Thành thầm than một tiếng trong lòng, tiếp tục nghe những lời kể lể của bà. Khoảng một khắc sau. Kim di trở lại bình thường, bà lại đưa cho Dư Tắc Thành một túi càn khôn đựng thức ăn khác:
- Ngươi mang cái này tới cho lão điên kia đi. Lão già này tự nhốt mình ở đó đã ba trăm năm nay, bất cứ con rối Pháp Linh nào tới đó cũng lập tức hóa điên, chúng ta phải đích thân đưa cơm đi mới được. Ngươi tói đó đừng nghe lão nói hươu nói vượn, lão là kẻ điên, rất thích đả kích người khác. Đi đi tiểu tử, đây là vị trí của lão.
Dứt lời bà truyền cho Dư Tắc Thành một cỗ thần thức, cho hắn biết vị trí lão điên kia
Nơi đó nằm ở thế giới mặt âm, bên dưới ngọn sơn phong. Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía lối vào thế giới mặt âm, trên thế giới mặt dương có bảy cửa truyền tống đi nơi khác.
Dư Tắc Thành bay tới một chỗ gần nhất, cửa truyền tống là một kiến trúc gần giống như tế đàn. Dư Tắc Thành rơi xuống đó kích hoạt Dung Hồn ngọc thạch, lập tức không gian biến đổi, hắn đã tiến vào trong lòng Thiên Đạo phong, cũng tức là thế giới mặt âm.
Thật ra nơi này không có gì khác với bên ngoài, trên không trung có một luồng sáng rất lớn toát ra ánh sáng và nhiệt lượng. Thế giới mặt âm trong lòng núi này sau khi trải qua tác dụng của pháp thuật không gian, khuếch đại lên chừng sáu mươi dặm vuông. Nơi này khác với những thế giới khác, là một thế giới hoàn toàn do những sơn động lầu các tạo thành. Dưới nguồn sáng kia là một mảng lầu các nguy nga sừng sững, dưới mảng lầu các là từng tầng thạch động dày đặc, có tới mười mấy tầng như vậy.
Dư Tắc Thành dựa theo đường mà Kim di đã chỉ bay về vị trí đưa cơm, trong lòng hắn đang thầm nghĩ tới đạo lý cao siêu trong những lời Kim di khi nãy. Quả đúng là như vậy, cho dù tu luyện tới mức nào, trước khi thành tiên mình cũng chỉ là một người bình thường, thay vì nhịn đói không ăn, chẳng bằng cứ ăn cho thoải mái, tiến hành tẩm bồ. Như vậy vừa sướng miệng vừa không chậm trễ việc tu luyện, chẳng phải là một công đôi việc hay sao...
Nháy mắt Dư Tắc Thành đã đi tới chỗ nhưng ngay tức khắc hắn phát hiện ra có điểm khác thường, không ngờ trong phạm vi xung quanh nơi này trăm thước không có chút bóng dáng pháp thuật nào cả. Thiên Đạo phong này xinh đẹp như vậy, đa phần là nhờ tác dụng của pháp thuật mà nơi này tường đổ vách xiêu, đá lởm chớm ngổn ngang từng đống, không gian u ám, hoàn toàn là không gian lòng núi trong thực tế.
Chẳng trách nào con rối pháp thuật tới đây lập tức hóa điên. Đây là hiện tượng phá pháp không có pháp thuật nào có thể tồn tại ở nơi này. Không đúng... đây là hiện tượng khu pháp cao cấp hơn nữa, pháp lực của người ở đây quả thật hết sức cao minh, pháp lực ẩn chứa trên người lão vô tình khu trừ đi tất cả pháp thuật khác trong phạm vi trăm thước, cho nên mới xảy ra hiện tượng như vậy.
Bất giác Dư Tắc Thành trở nên cung kính hẳn lên, chậm rãi bước về phía trước. Lúc này trong thạch thất phía trước có một luồng khí tức hùng mạnh truyền ra, giống như mãnh hổ muốn vồ người. Uy áp của nó hùng hậu vô cùng, ngăn cản không cho Dư Tắc Thành tiến tới.
Dư Tắc Thành khẽ cười, bước chậm lại, đối kháng với lực cản, đi từng bước một tiến vào. Sau khi hắn vào tới bên trong, lúc này mới nói:
- Vãn bối là đệ tử Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, vào đây để đưa cơm cho tiền bối.
Dư Tắc Thành vừa nói vừa quan sát xung quanh. Hoàn cảnh xung quanh khác xa với tưởng tượng của hắn, vốn hắn nghĩ trong này chất đầy rơm cỏ, có một lão quái vật đang bị xích, xung quanh là một mảng hoang tàn.
Ngờ đâu trong thạch thất này vô cùng sạch sẽ thoáng mát, trên trần có hàng chục viên dạ minh châu toát ra ánh sáng rực rỡ. Có một lão nhân áo xanh đang ngồi trên giường xem sách cổ.
Một bên vách tường chất đầy các loại thư tịch, thậm chí còn có thẻ tre. Vách tường bên phải treo những bức họa cuộn tròn. Y phục lão nhân kia vô cùng sạch sẽ, người không dính hạt bụi, ngoại trừ trên cánh tay lão có một sợi xích sắt ngăn không cho lão rời thạch thất, hết thảy còn lại bình thường.
Lão nhản ngẩng đẩu lên liếc qua Dư Tắc Thành, thờ ơ nói:
- Ngươi là người mới tới ư, là đệ tử của Nam Thiên hay Cô Tùng?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ân sư vãn bối là Nam Thiên Chân Nhân, Cô Tùng sư bá đã gia nhập chín mươi chín Thiên tu sĩ trên Hiên Viên kiếm phong vào mười năm trước.
Lão nhân gật gật đầu:
- Như vậy Cô Tùng vẫn còn cơ hội thăng cấp Nguyên Anh. Nam Thiên mãi không bỏ được sự tình năm ấy ngược lại một thân ngạo cốt... Cho nên y mới thu ngươi làm đồ đệ, y muốn chứng minh rằng Ngũ Hành Linh Căn không phải là rác rưởi... ôi, thật ra nói dễ hơn làm...
- Ngươi đang tu luyện Huyết Cương quyết và Xuất Khiếu thuật, khí huyết tương hợp. Vả lại ngươi hết sức nỗ lực, ba năm sau có thể tiến vào cảnh giới Thai Tức cao cấp, năm năm nữa có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp, mười năm nữa có thể tiến vào Tiên Thiên trung cấp, hai mươi năm nữa có thể đạt tới Luyện Khí kỳ đỉnh phong. Trúc Cơ thì không có khả năng, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Dứt lời, lão nhân không thèm đếm xỉa tới Dư Tắc Thành nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Dư Tắc Thành nghe những lời lão đánh giá chỉ khẽ mỉm cười, đặt túi càn khôn đựng thức ăn xuống, cầm túi càn khôn cũ rỗng không mang đi, trước khi đi còn nói:
- Vãn bối cáo lui.
Dứt lời bèn quay đầu rời khỏi, không nhìn lão nhân lần nào nữa, dường như không hề nghe thấy những lời khi nãy của lão. Mặc lão nói gì đi nữa, mặc lão nói ra đạo lý cao siêu thế nào cũng không làm dao động được tâm niệm của ta một mảy may.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện. Nghịch chuyển Huyết Cương quyết, đạt tới chí âm chí nhu, hấp thu hơi nước trong hồ, nỗ lực đả thông khiếu huyệt.
Dư Tắc Thành tìm được trong phòng trữ vật của Thiên Đạo phong mười loại linh dược tiên tửu quý hiểm. Nhưng khi hắn vào thế giới Bàn cổ lại phát hiện ra mình không thể chế tạo tửu tuyền được nữa. Bởi vì trong lúc hắn không ngừng tu luyện, dường như hồ nước đang tự động điều chỉnh dần dần, khiến cho hắn rất dễ dàng hấp thu hơi nước nhưng cũng đồng thời mất đi năng lực chế tạo tửu tuyền. Nhưng Dư Tắc Thành biết chỉ cần hắn đình chỉ hấp thu linh lực trong hồ ắt hồ nước sẽ khôi phục như cũ, có lại được năng lực chế tạo tửu tuyền.
Cứ cách bảy ngày, Dư Tắc Thành lại chạy tới chỗ Kim di, thứ nhất là nghe bà tâm sự kể lể. Khi nghe những lời này Dư Tắc Thành có cảm giác như bà là thân nhân của mình. Bình thường tu luyện một mình, một mình nỗ lực, dần dần cảm giác cô độc đã ăn sâu trong lòng hắn.
Thứ hai là để bổ sung thức ăn. Quả thật thức ăn mà Kim di nấu cho Dư Tắc Thành vô cùng ngon miệng, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa rất nhiều linh khí. Hắn vừa có thể ăn nhiều món sơn hào hải vị vừa có thể gia tăng tu vi cho bản thân, nên Dư Tắc Thành càng ngày càng thích thức ăn do Kim di làm.
Thứ ba là vì đưa cơm cho lão nhân điên kia. Lão điên này vừa thấy Dư Tắc Thành lập tức dùng lời đả kích hắn, lão rất thích nói rằng Dư Tắc Thành không có hy vọng Trúc Cơ nên mau mau về nhà cày ruộng, lấy vợ sinh con là hơn. Mỗi lần như vậy Dư Tắc Thành chỉ cười, sau đó rời khỏi.