Chương 30: Vương Hạo
- Chẳng lẽ bọn họ còn muốn ta làm thêm một chút nữa? - Vương Lâm rời khỏi chỗ tạp vụ, chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn muốn xem xem, cực hạn của đám sư bá tới đâu.
Nói ra thì lúc này trong lòng đám đệ tử ký danh, Vương Lâm không chỉ là một kẻ phế vật, vô sỉ mà còn được mọi người gọi với một cái tên Hắc Tâm vương. So với danh hiệu Hoàng Thử lang của tên họ Lưu thì cái tên này còn cao hơn một bậc.
Vương Lâm đã tu luyện trong Mộng Cảnh không gian được khoảng một năm. Linh khí trong cơ thể lúc này đã nhiều hơn trước mấy lần.
Tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ của hắn đã đạt tới cực hạn, cho dù có thổ nạp thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không tăng thêm được. Vì vậy hắn lại bắt đầu thử dùng khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.
Thất bại liên tục mấy lần, nhưng trời cao cũng không phụ lòng người,
cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, tiền vào tầng thứ hai.
Bao nhiêu lỗ chân lông trên cơ thể đều xuất hiện một lớp chân bẩn màu đen. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vương Lâm nhìn mình trong nước, chỉ thấy hai mắt sáng người còn thân hình vẫn chẳng khác trước nhiều lắm.
Hắn sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ:
- Bây giờ mới chỉ có khẩu quyết tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ. Nếu bây giờ mà đi tìm Tôn Đại Trụ cho biết, mình đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ chắc chắn hắn sẽ hỏi nguyên nhân. Đến lúc đó, chắc chắn mình sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Suy nghĩ một lúc, hắn cũng không biết làm thế nào.
Thở dài một hơi, hắn lại luyện tập một chút về Dẫn Lực thuật. Một năm thời gian trong Mộng Cảnh khiến cho bây giờ hắn thực hiện mười lần thì có thể thành công tới chín lần. Có được hiệu suất đó, Vương Lâm liền nảy ý định gia tăng độ khó. Hắn tìm một tảng đá lớn sau đó dùng nó để luyện tập khống chế Dẫn Lực thuật.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, một tháng nữa vọt qua. Vương Lâm ở tạp vụ xử lý công việc khiến cho đám đệ tử ký danh vô cùng oán thán. Có điều, lúc này đã vào mùa đông, môn phái bắt đầu mở lễ hội hàng năm để cho đám đệ tử nội môn tỷ thí.
Mặt khác, năm nay cũng đúng vào thời hạn mười năm một lần, đám đệ tử ký danh thi đấu. Ba người đứng đầu sẽ trở thành nội môn đệ tử. Tất cả đám đệ tử ký danh đều luyện tập hăng hái, trong lòng thầm hy vọng.
Vì vậy mà chuyện ở chỗ tạp vụ cũng chẳng có người nào hỏi tới.
Vương Lâm thấy vậy có chút thất vọng. Đối với việc tỷ thí của đám đệ tử nội môn, Vương Lâm cũng không có ý định tham gia. Thời gian đó tốt nhất là dành tiến vào Mộng Cảnh không gian tu luyện.
Trong ngày hôm nay, khắp Hằng Nhạc phái chìm trong tuyết. Những bông tuyết trắng nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống khiến cho trong chu vi ngàn dặm chỉ có tuyết và tuyết mà thôi.
Vương Lâm cũng không tu luyện. Hắn đứng im trong sân sử dụng Dẫn Lực thuật giống như một bàn tay to múa loạn trong không trung. Bất cứ bông tuyết nào tới gần người hắn đều dạt ra xung quanh. Không có một bông tuyết nào dính lên người.
Ánh mắt hắn nhìn về phía sơn thôn. Vào lúc này có lẽ cha mẹ đều đang ở trong nhà để sưởi ấm.
Nếu còn ở nhà, chắc hắn đang ngồi bên cạnh lò lửa để sưởi ấm. Cha hắn thì điêu khắc gỗ. Còn mẹ thì đang vội vàng làm thức ăn.
Có đôi khi hắn không tập trung được bèn ngồi bên cạnh, xem cha hắn điêu khắc.
Vương Lâm còn nhớ rõ trong căn phòng nhỏ của mình, bên dưới cái giường có một ít con quay bằng gỗ. Ban ngày, thi thoảng hắn lại cầm chúng ra ngoài chơi với lũ trẻ con hàng xóm.
Nghĩ tới đây, Vương Lâm không khỏi hít sâu một hơi. Người tu tiên cần phải dứt bỏ những việc phàm trần. Bởi những chyện đó sẽ ảnh hưởng tới quá trình tu luyện. Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Trong lòng hắn cảm thấy không thể nào vô tình. Cho dù có cố cũng không được.
Cảm nhận được điều đó, nét mặt của hắn chợt khẽ biến đổi. Lúc này, hắn đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ nên sinh ra một thứ mà mọi người gọi là thần thức. Khi nào tiến được vào tầng thứ ba, mới có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Thần thức của hắn đảo qua một cái liền thấy Vương Hạo đang đi tới đây.
Một lúc sau, cánh cửa ngoài sân bị đẩy ra, Vương Hạo đầu đội mũ, thân mặc áo da, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nói:
- Thiết Trụ ca! Ngươi không lạnh hay sao mà lại đứng ngoài như vậy?
- Ta bắt quyết tính toán, biết ngươi đang tới đây nên ra ngoài chịu lạnh chút để tiếp ngươi. - Vương Lâm mỉm cười. Thực sự hắn không hề có cảm giác lạnh. Từ sau khi đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, hắn có thể cảm nhận được thân thể so với trước mạnh hơn rất nhiều.
Vương Hạo cười ha hả, sau đó bỏ mũ, cẩn thận nhìn Vương Lâm một chút rồi chợt nói:
- Thiết Trụ ca! Ta thấy hình như ngươi khác so với mấy tháng trước thì phải?
Vương Lâm cười nói:
- Đó là đương nhiên! Bây giờ ta đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ, trở thành tiên nhân rồi.
Vương Hạo bĩu môi, đi vào trong phòng, nói:
- Đừng có nói khoác. Ta có linh đan hỗ trợ mà đến giờ vẫn còn chưa đạt tới được tầng thứ nhất. Ngươi làm sao mà xong được?
Vương Lâm cũng không nói gì. Hắn biết rõ có khi nói thật người ta lại không tin. Dù sao thì hắn với Vương Hạo cũng không phải là thân thiết lắm nên lời nói vẫn cẩn thận một chút.
Cái chuyện mới gặp một lần đã như người thân thì Vương Lâm không thể làm được.
- Vương Hạo! Hôm nay làm sao lại có thời gian đến đây? Phòng luyện đan không có việc hay sao? - Vương Lâm đi vào phòng, rót cho hắn một chén nước nóng rồi hỏi.
Vương Hạo cầm lấy, thổi vài cái rồi nhấp một chút, cười nói:
- Mấy tháng nay ngươi không tới phòng luyện đan lấy đồ. Vì vậy mà ta vẫn cất, hôm nay mang tới cho ngươi. - Nói xong, hắn lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt trên bàn.
Vương Lâm cười cười liếc mắt chờ đối phương mở miệng. Hắn không tin Vương Hạo lại vô cớ mang đồ đến cho mình.
Vương Hạo thấy ánh mắt của hắn liền đỏ mặt, nói:
- Thiết Trụ ca! Ta nghe nói mấy tháng nay ngươi ở đây rất dễ chịu phải không?
- Vương Hạo! Có chuyện gì cứ nói thẳng. Nếu có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp. - Vương Lâm rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm nhỏ.
Nét mặt Vương Hạo có chút xấu hổ, ghé sát một chút, nhỏ giọng nói:
- Thiết Trụ ca! Ta vốn biết ngươi là người thông minh nên nói thật. Ta biết ngươi ở đây được đám đệ tử ký danh tặng rất nhiều Tham Thân tiên phù. Ngươi có thể cho ta mượn một ít không?
Nói ra thì lúc này trong lòng đám đệ tử ký danh, Vương Lâm không chỉ là một kẻ phế vật, vô sỉ mà còn được mọi người gọi với một cái tên Hắc Tâm vương. So với danh hiệu Hoàng Thử lang của tên họ Lưu thì cái tên này còn cao hơn một bậc.
Vương Lâm đã tu luyện trong Mộng Cảnh không gian được khoảng một năm. Linh khí trong cơ thể lúc này đã nhiều hơn trước mấy lần.
Tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ của hắn đã đạt tới cực hạn, cho dù có thổ nạp thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không tăng thêm được. Vì vậy hắn lại bắt đầu thử dùng khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.
Thất bại liên tục mấy lần, nhưng trời cao cũng không phụ lòng người,
cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, tiền vào tầng thứ hai.
Bao nhiêu lỗ chân lông trên cơ thể đều xuất hiện một lớp chân bẩn màu đen. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vương Lâm nhìn mình trong nước, chỉ thấy hai mắt sáng người còn thân hình vẫn chẳng khác trước nhiều lắm.
Hắn sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ:
- Bây giờ mới chỉ có khẩu quyết tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ. Nếu bây giờ mà đi tìm Tôn Đại Trụ cho biết, mình đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ chắc chắn hắn sẽ hỏi nguyên nhân. Đến lúc đó, chắc chắn mình sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Suy nghĩ một lúc, hắn cũng không biết làm thế nào.
Thở dài một hơi, hắn lại luyện tập một chút về Dẫn Lực thuật. Một năm thời gian trong Mộng Cảnh khiến cho bây giờ hắn thực hiện mười lần thì có thể thành công tới chín lần. Có được hiệu suất đó, Vương Lâm liền nảy ý định gia tăng độ khó. Hắn tìm một tảng đá lớn sau đó dùng nó để luyện tập khống chế Dẫn Lực thuật.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, một tháng nữa vọt qua. Vương Lâm ở tạp vụ xử lý công việc khiến cho đám đệ tử ký danh vô cùng oán thán. Có điều, lúc này đã vào mùa đông, môn phái bắt đầu mở lễ hội hàng năm để cho đám đệ tử nội môn tỷ thí.
Mặt khác, năm nay cũng đúng vào thời hạn mười năm một lần, đám đệ tử ký danh thi đấu. Ba người đứng đầu sẽ trở thành nội môn đệ tử. Tất cả đám đệ tử ký danh đều luyện tập hăng hái, trong lòng thầm hy vọng.
Vì vậy mà chuyện ở chỗ tạp vụ cũng chẳng có người nào hỏi tới.
Vương Lâm thấy vậy có chút thất vọng. Đối với việc tỷ thí của đám đệ tử nội môn, Vương Lâm cũng không có ý định tham gia. Thời gian đó tốt nhất là dành tiến vào Mộng Cảnh không gian tu luyện.
Trong ngày hôm nay, khắp Hằng Nhạc phái chìm trong tuyết. Những bông tuyết trắng nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống khiến cho trong chu vi ngàn dặm chỉ có tuyết và tuyết mà thôi.
Vương Lâm cũng không tu luyện. Hắn đứng im trong sân sử dụng Dẫn Lực thuật giống như một bàn tay to múa loạn trong không trung. Bất cứ bông tuyết nào tới gần người hắn đều dạt ra xung quanh. Không có một bông tuyết nào dính lên người.
Ánh mắt hắn nhìn về phía sơn thôn. Vào lúc này có lẽ cha mẹ đều đang ở trong nhà để sưởi ấm.
Nếu còn ở nhà, chắc hắn đang ngồi bên cạnh lò lửa để sưởi ấm. Cha hắn thì điêu khắc gỗ. Còn mẹ thì đang vội vàng làm thức ăn.
Có đôi khi hắn không tập trung được bèn ngồi bên cạnh, xem cha hắn điêu khắc.
Vương Lâm còn nhớ rõ trong căn phòng nhỏ của mình, bên dưới cái giường có một ít con quay bằng gỗ. Ban ngày, thi thoảng hắn lại cầm chúng ra ngoài chơi với lũ trẻ con hàng xóm.
Nghĩ tới đây, Vương Lâm không khỏi hít sâu một hơi. Người tu tiên cần phải dứt bỏ những việc phàm trần. Bởi những chyện đó sẽ ảnh hưởng tới quá trình tu luyện. Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Trong lòng hắn cảm thấy không thể nào vô tình. Cho dù có cố cũng không được.
Cảm nhận được điều đó, nét mặt của hắn chợt khẽ biến đổi. Lúc này, hắn đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ nên sinh ra một thứ mà mọi người gọi là thần thức. Khi nào tiến được vào tầng thứ ba, mới có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Thần thức của hắn đảo qua một cái liền thấy Vương Hạo đang đi tới đây.
Một lúc sau, cánh cửa ngoài sân bị đẩy ra, Vương Hạo đầu đội mũ, thân mặc áo da, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nói:
- Thiết Trụ ca! Ngươi không lạnh hay sao mà lại đứng ngoài như vậy?
- Ta bắt quyết tính toán, biết ngươi đang tới đây nên ra ngoài chịu lạnh chút để tiếp ngươi. - Vương Lâm mỉm cười. Thực sự hắn không hề có cảm giác lạnh. Từ sau khi đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, hắn có thể cảm nhận được thân thể so với trước mạnh hơn rất nhiều.
Vương Hạo cười ha hả, sau đó bỏ mũ, cẩn thận nhìn Vương Lâm một chút rồi chợt nói:
- Thiết Trụ ca! Ta thấy hình như ngươi khác so với mấy tháng trước thì phải?
Vương Lâm cười nói:
- Đó là đương nhiên! Bây giờ ta đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ, trở thành tiên nhân rồi.
Vương Hạo bĩu môi, đi vào trong phòng, nói:
- Đừng có nói khoác. Ta có linh đan hỗ trợ mà đến giờ vẫn còn chưa đạt tới được tầng thứ nhất. Ngươi làm sao mà xong được?
Vương Lâm cũng không nói gì. Hắn biết rõ có khi nói thật người ta lại không tin. Dù sao thì hắn với Vương Hạo cũng không phải là thân thiết lắm nên lời nói vẫn cẩn thận một chút.
Cái chuyện mới gặp một lần đã như người thân thì Vương Lâm không thể làm được.
- Vương Hạo! Hôm nay làm sao lại có thời gian đến đây? Phòng luyện đan không có việc hay sao? - Vương Lâm đi vào phòng, rót cho hắn một chén nước nóng rồi hỏi.
Vương Hạo cầm lấy, thổi vài cái rồi nhấp một chút, cười nói:
- Mấy tháng nay ngươi không tới phòng luyện đan lấy đồ. Vì vậy mà ta vẫn cất, hôm nay mang tới cho ngươi. - Nói xong, hắn lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt trên bàn.
Vương Lâm cười cười liếc mắt chờ đối phương mở miệng. Hắn không tin Vương Hạo lại vô cớ mang đồ đến cho mình.
Vương Hạo thấy ánh mắt của hắn liền đỏ mặt, nói:
- Thiết Trụ ca! Ta nghe nói mấy tháng nay ngươi ở đây rất dễ chịu phải không?
- Vương Hạo! Có chuyện gì cứ nói thẳng. Nếu có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp. - Vương Lâm rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm nhỏ.
Nét mặt Vương Hạo có chút xấu hổ, ghé sát một chút, nhỏ giọng nói:
- Thiết Trụ ca! Ta vốn biết ngươi là người thông minh nên nói thật. Ta biết ngươi ở đây được đám đệ tử ký danh tặng rất nhiều Tham Thân tiên phù. Ngươi có thể cho ta mượn một ít không?