Chương 8 : Cho Ngã Toàn Bộ
Tỷ đấu giữa Diêm Xuyên và Phùng Thiệu căn bản không có chút hồi hộp nào.
Trong mắt người của Đại Hà tông thì Phùng Thiệu cũng chỉ ỷ vào tu vi cao hơn mà khi nhục Diêm Xuyên thôi. Chỉ cần Diêm Xuyên không chết thì bọn hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả này?
Phùng Thiệu bị một quả nho của Diêm Xuyên bắn thành cái dạng này?
Việc này nếu như không tận mắt nhìn thấy thì mọi người nhất định sẽ không thể tin tưởng. Hơn nữa, cho dù trở lại tông môn để bẩm báo việc này thì cũng không thể có người tin tưởng bọn hắn.
Một quả nho? Một quả nho?
Mọi người đều cảm thấy hoang đường và lo lắng không thôi. Nếu như Phùng Thiệu chết đi thì phải làm thế nào đây? Làm sao nói rõ được với tông môn đây.
Không chỉ có Phùng Thiệu đang sủi bọt mép mà hầu như tất cả mọi người cũng đều nôn nóng đến mặt mũi tràn đầy mồ hôi.
- Nếu như không muốn hắn chết thì tránh ra!
Âm thanh Diêm Xuyên đột nhiên truyền đến.
- Hả?
Mọi người đều cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên. Lúc này thần sắc của mọi người nhìn về Diêm Xuyên vô cùng kinh dị. Chính là do hắn nên Phùng Thiệu mới biến thành như vậy. - Ngươi có biện pháp cứu Phùng Thiệu?
Giang Nam nhíu mày nhìn về phía Diêm Xuyên hỏi.
- Nếu như hắn là cháu tông chủ của tông môn phụ thân ta thì cứu hắn chính là nể mặt tông chủ!
Diêm Xuyên thản nhiên nói. Lúc hắn mười tám tuổi còn phải đi vào tông môn này cho nên hắn cũng không muốn làm cho sự tình hiện tại trở thành xấu hơn! Việc sống chết của Phùng Thiệu thì căn bản không là gì ở trong mắt Diêm Xuyên, bởi vì Phùng Thiệu căn bản không có tư cách để cho mình ghi hận. - Vậy thì, Nhanh cứu cứu hắn a!
Giang Nam cau mày nói. Lúc trước làm ngơ nhưng bây giờ lại có ý khẩn cầu Diêm Xuyên để cho Giang Nam nhất thời khó có thể chấp nhận được. Nhưng chuyến đi này là do mình dẫn đầu cho nên không thể không quản việc sống chết của Phùng Thiệu được. - Hoắc Quang!
- Có hạ thần!
Hoắc Quang kích động nói. Người của Tiên môn vừa rồi vô cùng cao cao tai thượng vậy mà bậy giờ rõ ràng lại cầu đến Vương gia rồi? Trong nhất thời không chỉ có đám quân sĩ giáp bạc mà đến chính cả Hoắc Quang thì trong mắt cũng hiện ra ánh sáng tràn đầy kích động. - Lộn ngược Phùng Thiệu lên!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Hoắc Quang lập tức tiến đến. Đám cường giả nhìn chằm chằm vào Hoắc Quang, nhưng lại không thể không giao Phùng Thiệu cho hắn.
Hoắc Quang mang theo kích động ôm lấy Phùng Thiệu mà ngày xưa ở trong mắt hắn là cao cao tại thượng rồi sao đó lộn ngược Phùng Thiệu lên như chó chết.
- Lưu Cẩn đánh mạnh vào sau lưng hắn!
Diêm Xuyên lại nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn cũng hưng phấn tiến lên rồi lấy tay đánh một chưởng vào sau lương Phùng Thiệu.
- Bành!
Lưu Cẩn cũng không lưu tình. Tiểu tử này lại dám vu oan lão Hoàng gia, vũ nhục Vương gia cho nên Lưu Cẩn căn bản không cùng hắn khách khí.
- Ba!
Một quả nho dính đại lượng đờm bỗng nhiên bắn ra từ trong miệng Phùng Thiệu.
- Hô! Hô! Hô!
Phùng Thiệu liền có thể hít thở. Hắn cứ hút vào từng ngụm từng ngụm, nhưng mà toàn thân vẫn còn run rẩy cũng không có nhanh chóng chuyển biến tốt hơn. Toàn thân hắn vẫn như trước không có lực, hiển nhiên không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục được. - Đi ra, đi ra!
Cả đám cao thủ lập tức hô lớn.
- Ném cho bọn hắn!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Hoắc Quang tuân lệnh.
- Bành!
Hoắc Quang ném Phùng Thiệu ra giống như một con chó chết. Cả đám cao thủ liền tiếp lấy.
- Sư huynh ngươi không sao chứ, sư huynh!
Mọi người lập tức tiến lên an ủi. Còn Hoắc Quang và Lưu Cẩn lại lần nữa trở về sau lưng Diêm Xuyên.
Hiện tại, mọi người nhìn về Diêm Xuyên càng bắt đầu phát ra sùng bái. Diêm Xuyên lúc này thản nhiên nói:
- Yếu đuối lại dám đi ra rèn luyện? Đưa hắn trở về đi!
Yếu đuối? Thần sắc cả đám huynh đệ lập tức cứng đơ. Diêm Xuyên chính là đang nói Phùng Thiệu yếu đuối hay là nói mình yếu đuối?
Hơn nữa, mọi người cũng không biết phản bác như thế nào. Một quả nho liền đánh bại Phùng Thiệu, việc này không phải là yếu đuối sao? Mọi người liền một trận nghẹn khuất. - Yếu đuối? A, Phùng Thiệu sư đệ chỉ là nhất thời chủ quan thôi!
Giang Nam nhịn không được mà cãi lại. Hắn vừa nói xong thì các sư đệ sư muội khác cũng nhao nhoa gật đầu. Không phải chỉ là phụ họa cho Giang Nam mà làm như vậy thì mới để cho trong nội tâm của bọn hắn tốt hơn một chút. - Nhất thời chủ quan? Ha ha ha ha ha!
Diêm Xuyên cười to một trận. Hắn cũng không có nói ra cười cái gì nhưng mà tiếng cười này lại để cho mọi người lập tức đỏ mặt tới mang tai.
Chủ quan? Bên trong sinh tử chém giết còn có chủ quan sao? Đậy căn bản là một ý kiến ngây thơ, nhưng mà lời này lại được nói ra từ trong miệng Giang Nam.
Giam Nam cũng cảm thấy mình lỡ miệng, nhưng mà tức giận lại càng nhiều hơn. Tức giận vì Diêm Xuyên kiêu ngạo, tức giận vì Diêm Xuyên chỉ có Lực cảnh lại dám không nể mặt mình như vậy.
Nhưng tiếng cười thoải mái này của Diêm Xuyên lại để cho cả đám tướng sĩ cảm thấy rất phấn khởi.
Chủ soái là biểu tượng tinh thần của quân đội. Vương gia là chủ soái lại có thể lạnh nhạt như vậy trước mặt người của Tiên môn, thậm chí còn để cho người trong Tiên môn bị thua thiệt trên mọi mặt. Chúng tướng sĩ chỉ cảm thấy rất kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo.
Không trung trên cao.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên ở phía dưới. Trong mắt nàng bắn ra một tia tinh quang rồi cười nói:
- Người này, thật là đặc biệt!
- Lệ lệ!
Tiên hạc cũng gật gật đầu.
Phía dưới, Giang Nam chậm rãi đứng dậy rồi bước ra một bước.
Đám sư huynh đệ lập tức nhìn lại, bọn chúng đang chờ đại sư huynh giáo huấn Diêm Xuyên một trận.
- Diêm Xuyên, xem ra là chúng ta coi thường ngươi. Ngươi nếu như nói chúng ta yếu đuối vậy thì Giang Nam dù bất tài cũng muốn hướng về ngươi xin chỉ dạy một hai!
Giang Nam trầm giọng nói.
Xin chỉ dạy một hai?
Hoắc Quang cùng Lưu Cẩn lại lập tức bắt đầu khẩn trương. Quả nho trước kia chỉ là một lần mưu lợi, nhưng mà bây giờ có thể mưu lợi tiếp sao?
Trên không trung.
- Người của Đại Hà tông này thật vô sỉ. Tinh cảnh tầng bảy? Khiêu chiến một người Lực cảnh tầng ba?
Sắc mặt thiếu nữ bắt đầu biến thành chán ghét. Thi đầu lúc trước chỉ là làm cho thiếu nữ hiếu kỳ mà thôi, nhưng hiện tại lại thành chán ghét. Rõ ràng là thi đấu thất bại lại còn không biết xấu hổ mà tiếp tục? - Tiểu Hạc nhi, ngươi nói ta có nên giúp đỡ tiểu tử kia hay không? Ta bây giờ nhìn hắn vẫn rất thuận mắt đấy!
Thiếu nữ hỏi Tiên hạc.
- Lệ! Lệ!
Tiên hạc lại lắc lắc đầu.
- Được rồi, vậy thì lại nhìn một lúc nữa!
Thiếu nữ cũng gật gật đầu.
Phía dưới, Diêm Xuyên thấy Giang Nam khiêu chiến mình thì lắc lắc đầu nói:
- Ngươi? Còn chưa đủ! Lui lại a, như vậy thì ta cũng xem như chưa có chuyên gì xẩy ra!
- Ha ha! Chỉ bằng ngươi?
Giang Nam vô cùng tức giận mà cười nói. Cả đám sư huynh đệ có chung một kẻ thù cho nên cùng nhau lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi không biết rằng ngươi và Phùng Thiệu vừa rồi rất giống nhau sao?
Diêm Xuyên cười hỏi. Vừa rồi Phùng Thiệu bị một quả nhỏ làm cho sống chết một đường, quả thật là một sỉ nhục lớn. Thậm chí Giang Nam còn có một loại cảm giác là xấu hổ đến làm bạn với hắn. Nhưng Diêm Xuyên lại còn nói mình và Phùng Thiệu rất giống nhau? Vẻ mặt hắn lập tức trở nên rất khó chịu. - Hừ, ngươi yên tâm, ta chỉ dùng có một thành lực lượng. Hơn nữa ta cũng sẽ không đả thương ngươi, ra tay đi! Để cho ta nhìn xem thực lực của ngươi có lợi hai như miệng ngươi không!
Âm thanh lạnh lùng của Giang Nam vang lên.
Hai măt Diêm Xuyên lập tức híp lại nhìn về Giang Nam, cuối cùng hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi thản nhiên nói:
- Ngươi, quá yếu!
- Khốn nạn?
- Xoẹt!
Giang Nam liền quát lên rồi đưa tay rút trường kiếm bên hông ra lập tức một cổ sát khí ập đến. Nhưng Diêm Xuyên vẫn đứng đó không động đậy gì mà chỉ nhàn nhạt đứng nhìn. - Đạp!
Giang Nam tiến lên một bước. Nhưng hắn vừa bước ra một bước thì thân thể lại lay động một cái như muốn ngã xuống.
- Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng!
Giang Nam lập tước nghiêng nghiêng ngã ngã đi mấy bước. Vẻ mặt của hắn kinh hãi nhìn về phía Diêm Xuyên như đang "lung lay" ở xa xa rồi hoảng sợ nói:
- Ta tại sao lại như vậy? Ta làm sao vậy? Diêm Xuyên, ngươi dùng yêu pháp gì? Làm sao có thể, làm sao có thể!
- Phù phù!
Giang Nam ngã ngồi ở trên mặt đất.
- Đại sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Cả đám sư đệ sự muội lập tức cả kinh mà kêu lên. Nhưng mà bọn hắn vừa mới bước ra một bước thì thân thể cũng đều bắt đầu lắc lư. Bọn hắn lảo đảo lắc lắc rồi đều phù phù ngã nhào trên mặt đất.
Cả đám đều ngã trên mặt đất, vẻ mặt bọn hắn hoảng sợ nhìn về phía Diêm Xuyên. Không có khả năng, làm sao có thể như vậy được? Làm sao có thể như vậy?
Mọi người đều kinh hãi nhìn về Diêm Xuyên. Lúc trước Phùng Thiệu cũng bởi vì quả nho, nhưng mà hiện tại thân thể của mình vì sao bỗng nhiên không nghe theo điều khiển?
Lúc này, mọi người đâu còn có phong độ của cao thủ. Trong mắt bọn hắn chỉ có tuyệt vọng. Không những thân thể bị khống chế mà ngay cả tâm lý cũng nhận được đả kích trước nay chưa từng có.
Lực cảnh? Chính mình mười tám cao thủ Tinh cảnh lại thua trong tay một người mới có Lực cảnh? Ông trời a, ai có thể nói cho ta biết vì sao?
Cả đám cao thủ đều ngã xuống đất. Lưu Cẩn, Hoắc Quang cùng với đám quân sĩ giáp bạc thì đều mở to hai mắt mà nhìn. Đây, đây là thật sao?
Thậm chí chúng tướng sĩ còn dụi dụi mắt xem mình có phải mình đang năm mơ hay không.
Bầu trời trên cao.
Thiếu nữ:
-...! - Lệ lệ!
Tiên hạc thì không ngừng đập cánh, vẻ mặt thì khó hiểu.
- Ta biết rồi!
Đột nhiên hai mắt thiếu nữ sáng lên rồi nói ra. Giờ phút này ánh mắt của thiếu nữ nhìn về Diêm Xuyên càng bắt đầu phát sáng hơn.
- Người này rất bất phàm. Tùy rằng chỉ có Lực cảnh nhưng thật sự rất bất phàm.
Thiếu nữ khen ngợi nói.
Phía dưới, Diêm Xuyên nhìn đám cao thủ ngã trên mặt đất, sắc măt của hắn vẫn lạnh nhạt như trước.
- Vương, Vương gia, đây là?
Lưu Cẩn khó hiểu hỏi. Thấy Lưu Cẩn như vậy để cho Hoắc Quang cũng rất hiếu kỳ. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Còn nhớ vừa rồi đốt hương sao?
- À? Trái cây vừa rồi? Lư hương? Lúc trước đó là khói độc?
Ánh mắt Lưu Cẩn lập tức sáng lên nói. Diêm Xuyên liền gật gật đầu. Nhưng rồi Lưu Cẩn lại nghi ngờ hỏi.
- Nhưng vì sao chúng ta không có việc gì?
- Ta biết rồi, vừa rồi Vương gia để cho chúng ta lui về phía tây mà phía tây lại là đầu ngọn gió cho nên khói độc chỉ thổi tới bọn hắn!
Hoắc Quang lập tức kích động nói. Diêm Xuyên liền thỏa mãn gật gật đầu rồi lại nhìn về phía hai người hỏi:
- Đúng vậy, việc dâng hương đón khách chính là có mục đích này. Bây giờ, các ngươi nói cho ta biết các ngươi học được tâm đắc gì?
Tâm đắc?
Hai người hơi kinh ngạc. Nhưng mà thấy được ánh mắt rất nghiêm túc của Diêm Xuyên thì liền hiểu đây là Vương gia đang kiếm tra chính mình. Hoặc nói là đang chỉ bảo mình.
Tâm đắc?
Hai chữ này lọt vào trong tai đám người Giang Nam lại vô cùng chói tai, vô cùng nghẹn khuất.
- Vương gia, ta hiểu được, người của Tiên môn cũng là người, chúng ta không nên thần hóa bọn hắn! Bọn hắn cũng không có gì đặc biệt hơn người! nguồn TruyenFull.vn Hoắc Quang lập tức nói.
- Vâng, cái hơn của bọn hắn so với chúng ta cũng chỉ là tu vi. Nhiều khi thực lực không chỉ có tu vi mà còn là đầu óc!
Lưu Cẩn cũng có phần hiểu được mà nói.
- Tốt, các ngươi có thể hiểu được điểm ấy là tốt rồi!
Diêm Xuyên hài lòng nói.
- Vâng!
Hai người liền nhất thời vui vẻ. Lúc này Lưu Cẩn lại hỏi:
- Vương gia, những người này thì nên xử lý như thế nào?
- Có muốn giết hay không? Chỉ cần tìm một chỗ chôn là được rồi!
Ánh mắt Hoắc quang phát lạnh nói. Hắn vừa nói xóng thì vẻ mặt của mười tám người vừa ngã xuống đất lập tức bi phẫn, nghẹn khuất đến cực điểm nhưng lại không thể mở miệng được. Mình đường đường là cao thủ Tinh cảnh lại chết biệt khuất như vậy trong tay đám người phàm trần này sao?
Thậm chí mấy nữ tữ đều bị hù cho khóc lên.
Diêm Xuyên chỉ mỉm cười rồi lắc đầu nói:
- Bọn chồi non này đi ra ngoài rèn luyện tất nhiên sẽ có cao thủ âm thầm hộ tống!
Chồi non? Mọi người lai bị một trận ấm ức. Đặc biệt là Giang Nam, hắn ở tại Đại Hà tông chính là đại sư huynh của tam đại đệ tử, thi đấu được danh thứ nhất, là ngạo khí bực nào? Giờ phút này lại một chiêu cũng chưa thể xuất ra đã bị biến thành tù nhân. Hơn nữa lại bị một phàm nhân chỉ có Lực cảnh nói mình là chồi non? Đây là đả kích bực nào a. - Ha ha ha, Diêm Xuyên sư đệ, thật tốt phong thái, đã lâu không gặp!
Trong khe núi bỗng truyền đến một tiếng cười rất sang sảng. Sau đó có một bóng dang từ đằng xa tiến đến.
Một gã nam tử mặc đạo bào bên hông có đeo một cái hồ lô màu tím, sau lưng là một thanh trường kiếm vẻ mặt thì tươi cười.
- Ô ô ô!
Ánh mắt của đám người ngã dưới đất lập tức phát ra ánh sáng cầu cứu.