Chương 19: Cung Tiêu Dao
Cuối đại điện là những bục thềm hướng xuống làm bằng đá.
Từng đường nét đẽo gọt tinh tế của bậc thềm làm người ta không nỡ hạ chân. Phía tận cùng dựng một cánh cửa lớn màu đỏ son, bên trên treo tấm bảng viết ba chữ "Cung Tiêu Dao" yêu kiều mà phảng niềm lưu luyến.
Ô Huyết bà ngửi cánh cửa, đoạn dùng gõ lên nó bằng gậy chống.
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
"Cửa không có bẫy, còn bên trong..."
Bà ta không nói tiếp mà chỉ cứ thế bước vào.
Đội ngũ chừng trăm người ban đầu đến giờ đã chỉ còn xấp xỉ bốn mươi. Tổn thất của phái Thái Hành là nhẹ nhất, còn đâu các hiệp khách độc hành đều bỏ mạng.
Sau khi bước qua cánh cửa, mọi người đồng thời ngưng bước.
Cảnh tượng trước mắt không bình thường.
Dường như họ đã tiến vào một tòa lầu đồ sộ nào đó, còn có thể thấy bóng cây dập dờn và ánh sao êm ngoài cửa sổ. Bên trong đèn đuốc tờ mờ, xông hương khoan khoái. Hơi ấm dịu luồn giữa bầu không khí xung quanh.
Không có lấy một hạt bụt.
Trên bàn bày trà bánh còn dang dở, bánh còn giòn, mà trà còn tản nhiệt. Hoa quả trên đĩa treo giọt nước lửng lơ, cây xanh bên cạnh sum suê tươi tốt, có cả chậu cây nở rực hoa.
Hơi thở cuộc sống đượm màu trong không gian nơi này, trông như chủ nhân tòa lầu chỉ vừa mới rời đi, chốc lát nữa thôi sẽ quay trở lại.
Dẫu có bảo Diêm Bất Độ đang sống ở đây thì Doãn Từ cũng chẳng lấy gì làm kinh hãi.
Có lẽ đã loáng vụt qua một khoảnh khắc mà Doãn Từ thậm chí đã hy vọng rằng, phải chăng Diêm Bất Độ cũng là người như y, cũng không thể chết, để rồi hiện phải náu mình dưới ngôi mộ này?
Nhưng suy nghĩ đã mờ đi nhanh chóng.
Doãn Từ từng xuống mộ rất nhiều, hiểu biết của y về cổ mộ không thua kém một ai. Thuật pháp có mạnh đến đâu cũng không thể biến không thành có, mộ bị đóng kín sẽ không có nguồn cung nước uống.
Chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Thời Kính Chi chưa kịp run thì Doãn Từ đã nắm bàn tay hắn. Dưới ánh nến chấp chới, ai nấy đều đứng im như phỗng bởi lo lắng sẽ kích hoạt thứ gì bất ổn.
"Sư tôn, chúng ta có nên đi tìm Diêm Thanh trước không? Thi tiền bối bảo không thấy hắn ở đại điện, có khi là ở nơi này." Doãn Từ thì thầm với Thời Kính Chi.
"Ừ, tìm hắn." Thời Kính Chi nói giọng khàn khàn.
Đúng lúc này, có thể là do căng thẳng quá độ, một đệ tử Duyệt Thủy các vô tình đánh rơi chiếc bút trong tay. Bút đáp xuống tấm thảm dày mềm mại, sau hồi lâu do dự, hắn ta vẫn quyết định cúi người nhặt lấy.
Thẩm Chu vừa phủi bụi trên áo vừa khẽ giọng than: "Ngu xuẩn."
Không gian tĩnh lặng như tờ khiến kẻ nọ nghe thấy rõ ràng những lời Thẩm Chu vừa nói. Hắn ta đứng thẳng dậy, lẩm bẩm vẻ không vui: "Chuyện bé xé ra to. Làm như chưa xuống mộ bao giờ, ta bước cẩn thận lắm, chắc chắn không khởi động cái gì..."
Lời còn chưa dứt, những tiếng hít hà đã lũ lượt vang lên.
Khuôn mặt của kẻ này đã biến đổi.
Không phải biến thành một khuôn mặt khác- mà là mắt miệng mũi tai của hắn ta đang chầm chậm di chuyển, giống như nét họa trên giấy vờn nước lững lờ. Một con mắt trượt xuống chỗ ngồi của miệng, mà miệng lại thong dong lướt đến bên tai. Ngũ quan sai chỗ hoàn toàn mà người này không hề cảm giác được, hai con mắt nhầm vị trí vẫn chớp, vẫn chớp.
Nhận ánh mắt bàng hoàng của mọi người, hắn ta mới thử sờ lên mặt. Sờ xong thì hay rồi, ngón tay hắn ta dính liền khuôn mặt, hòa quyện vào gò má.
Cuối cùng cái miệng đang trôi gần sườn má cũng ngoác rộng, chỉ để cất tiếng la đầy tuyệt vọng.
"Cứu ta với!" Hắn ta lảo đảo lao về phía đám người, "Cứu-------"
Ấy thế nhưng cứ tiến thêm được một bước là cơ thể hắn lại thấp xuống một đoạn. Sau mấy bước chân toàn thân hắn ta đã xoắn vào nhau, không thể nhúc nhích.
Hắn ta không lên tiếng nữa. Không biết là do cổ họng biến dạng, hay đã chết trong những cú vặn vẹo ấy. Áo quần màu sặc sỡ lẫn lộn trong mớ da thịt trông cũng thật gai mắt. Thân xác hắn ta- chẳng khác nào một cây nến lòe loẹt- từ từ tan chảy rồi ngấm vào mặt đất kéo theo cả áo quần.
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "Cẩn thận nhé A Từ, nhất định không được nôn nóng đấy."
Doãn Từ thở dài: "Ta biết... Sư tôn, ngài xuống khỏi người ta trước đã."
Nỗi sợ của Thời Kính Chi đã lấn át cái oai của người sư phụ- hắn quấn lấy người Doãn Từ như con khỉ ôm cây, không dám cả thở mạnh.
Thậm chí Doãn Từ đã bắt đầu nhung nhớ Thời Kính Chi điên cuồng khi ấy. Nếu hắn đem dù chỉ là một phần mười cái điên này ra đời sống bình thường thôi thì hắn trông cũng đã không đến nỗi... bần đến độ này.
Y kiên nhẫn bóc Thời Kính Chi ra từng chút một: "Diêm Thanh đã tính rồi, chuyến này phái Thái Hành rất đỏ, chúng ta cứ theo sát phái họ là được."
Không ai cười nhạo Thời Kính Chi, kể cả Ô Huyết bà, bởi sắc mặt ai nấy đều sa sầm những nỗi sợ riêng.
Thi Trọng Vũ vén tay áo để lộ chuỗi ngọc Huyết Cốt, tuy nhiên chuỗi ngọc vẫn trắng ngà như cũ. Hòa thượng Giác Hội gõ mấy lần lên bát sắt, nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn vẹn nguyên.
Nơi này không có yêu vật, cũng không có ảo ảnh tầm thường.
Hương bánh quyện hương xông trích ra mùi ngọt thanh lơ lửng. Không khí ấm cúng và thư thái lững lờ trôi. Quả xứng là hoàn cảnh xoa dịu tâm tình.
Đứng từ đây mọi người có thể nhìn thấy sách cổ chất đầy qua cửa vào phòng trữ sách cách đó không xa. Bên cạnh đó, trên kệ vũ khí là đao kiếm hắt sáng lạnh băng, thoạt nhìn đã biết không phải vật phàm.
Doãn Từ thầm thở dài trong lòng. Y nhận ra tình trạng trước mắt, nhưng tạm thời chỉ sợ cũng chỉ có mình y phát hiện.
Thuật này được đặt tên là "Mộng tưởng trong mơ", cũng được coi là huyễn thuật châm hương nguy hiểm nhất. Nó lấy não người làm nguyên liệu chính yếu, ngoài ra còn dùng thêm mấy nghìn loại yêu vật điều chế mùi hương. Một khi đã cố định lư hương thì có thể đảm bảo lưu mùi suốt nghìn năm.
"Mộng tưởng trong mơ" chỉ có hai công dụng.
Thứ nhất, khiến người tỉnh táo nhập mộng, đồng thời trộn lẫn giữa thực và mơ. Thứ hai, nếu chạm phải vật trong mơ thì người ngoài thực tế sẽ bị giấc mơ gây ảnh hưởng trực tiếp.
Người vừa rồi không chết bởi hệ thống bẫy rập, mà chết vì cơn ác mộng của mọi người.
Đã đặt chân đến nơi chốn quái dị này thì mọi người đều sẽ sinh lòng sợ hãi, dù ít dù nhiều. Chính nỗi sợ ấy đã kích thích trí tưởng tượng của họ, mà tưởng tượng thì lại dung nhập vào trong mộng. Đệ tử Duyệt Thủy các kia hành động ngu xuẩn khiến mọi người chú ý, đã vậy hắn ta còn chạm phải vật trong mơ và nghiễm nhiên trở thành đối tượng "để nhào nặn".
Vậy nên những suy nghĩ phát sinh từ nỗi sợ của đám đông trộn lẫn với nhau, sau đó đồng loạt cụ thể hóa trên người tên đệ tử vừa rồi, để rồi xóa sổ hắn.
Thuật "Mộng tưởng trong mơ" một khi đã hình thành thì ai cũng có thể trở thành người thi thuật.
Phương pháp phá giải rất đơn giản. Chỉ cần phá hủy lư hương mà không chạm vào vật trong mơ là được.
Tiếc rằng mọi đồ vật trong phòng, trừ việc cùng bất thường một cách rõ ràng ra, thì đều rất khó để phân biệt đâu mơ đâu thực. Phiền phức nhất là Doãn Từ hoàn toàn không muốn bại lộ năng lực, y cần một người ngoài- bất kể là ai- phát hiện ra phương pháp phá giải.
"Hay là tại tấm thảm?" Doãn Từ cố tình cất cao giọng, "Sư tôn, ban nãy ta đã thấy kỳ lạ rồi. Thảm gì mà đen thùi lùi không có lấy một nét hoa văn, tách biệt hẳn với tòa lầu này."
Thời Kính Chi: "Ngươi nói gì vậy A Từ? Chẳng phải thảm có hoa văn long phượng màu vàng đấy sao?"
Thi Trọng Vũ nghe vậy nhíu mày: "Ta nhìn thấy thảm màu đỏ hoa văn Tây Vực. Kim Lam?"
Kim Lam: "Ta, ta ta thấy là thảm xanh lam bình thường có hoa văn Phúc Thọ..."
Hòa thượng Giác Hòa trầm ngâm chốc lát: "Loại bánh trên bàn mà chư vị thấy là gì?"
"Bánh đậu xanh." "Bánh hoa sen." "Bánh đậu vàng." "..."
Mọi người mồm năm miệng mười, thế rồi trố mắt nhìn nhau.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thảm và bánh bắt đầu vặn vẹo, hóa thành một thứ ngô khoai lẫn lộn và vẫn tiếp tục vặn vẹo cho đến khi biến mất. Để lại một cái xác thảm thối rữa, cùng với một đĩa rác đen xì.
"Ra là thế." Hòa thượng Giác Hội thở dài, "... Thì ra là thế."
Doãn Từ không lấy làm ngạc nhiên.
Vật trong cõi mộng nhìn chung đều như vậy. Năng lượng cho "mộng tưởng trong mơ" có hạn, phần lớn chi tiết đều do tiềm thức mỗi cá nhân tự động thêm vào. Nhưng nếu mọi người đồng loạt chú ý vào một điểm, thì nó sẽ giống như người vừa rồi, bị vô vàn những tưởng tượng mâu thuẫn cắn nắt.
Chẳng qua thế vẫn chưa đủ để phá "mộng tưởng trong mơ". Nếu y không tác động thêm, thì mộng sẽ không chỉ có tầng này.
"Sư tôn, bánh trái biến mất cả rồi, chúng toàn là ảo ảnh à?"
Thời Kính Chi nhíu mày, dường như đã nghĩ thông điều gì đấy: "Ta lại thấy xác bánh thối rữa kia mà... Từ từ, A Từ, để ta thử nghĩ xem..."
Hắn hít sâu mấy hơi rồi quay sang hòa thượng Giác Hội: "Đại sư, cái này ta từng thấy trong sách. Hình như Phật tông Tà Nhạc có một loại thuật pháp tương đương, tên là, tên là gì nhỉ?"
"Tiểu thí chủ học tài hiểu rộng. Đúng, quả là Phật tông Tà Nhạc có pháp thuật tương đồng. Pháp thuật này đã thất truyền từ lâu, hiện chỉ còn những mẩu ghi chép không hoàn chỉnh."
Hòa thượng Giác Hội nhắm mắt: "Thuật này sinh bởi xông hương. Tất cả ảo ảnh đều không lành, vô tình chạm phải sẽ dễ dàng bị mộng tưởng của chúng sinh nhai nghiến."
Thời Kính Chi khẽ cắn răng: "A Từ, nắm chặt tay ta."
"Được, nhưng sao tự dưng lại nói đến chuyện này?"
Thời Kính Chi không trả lời ngay. Hắn lấy ra chiếc chuông bạc bị chặn họng, gõ rơi hết giấy vụn bên trong và khẽ rung chuông. Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, tạo thành âm vọng ngân rung khắp phòng.
"Thuật pháp này có tác dụng nhờ ý thức, nó có thể đánh lừa thị giác nhưng không giấu được thính giác."
Thời Kính Chi nhắm mắt.
"Tiếng chuông ngân lên sẽ bật trở về khi gặp vật cản, như vậy sẽ biết nơi nào có chướng ngại vật. Mà vật trong mơ không có thực thể, tất sẽ bị âm thanh xuyên thấu."
"Nếu ta ngay cả nhìn cũng không nhìn cảnh trong mơ, không biết đến sự tồn tại của nó thì theo lý lẽ, ý thức ta cũng không bị phát thuật này ảnh hưởng đến. Đại sư Giác Hội nói thứ này có hiệu lực nhờ hương đốt trong phòng, tìm ra nơi nồng hương nhất, phá hỏng lư hương là được."
Giọng hắn sang sảng mà tự tin, lọt vào tai tất cả người có mặt.
... Tên nhãi này, đúng là hồ ly.
Doãn Từ nhếch khóe miệng.
Thời Kính Chi chỉ đang bịa vu vơ ra một câu chuyện bịt tai trộm chuông bản thị giác. Về cơ bản hắn không thể chắc chắn "mộng tưởng trong mơ" có "không chạm vào" cho hắn hay không.
Nếu "không chạm vào" thì tốt. Mà nếu lỡ có "chạm vào", thì hắn cũng đã đem đến cho mọi người cảm giác yên tâm trong tiềm thức- mọi người tin hắn sẽ an toàn, cũng như hắn sẽ không bị ác mộng của đám đông nhào nặn để rồi chết thảm như kẻ vừa rồi.
Những cảm giác trước đây không phải ảo tưởng của y, quả nhiên Thời Kính Chi ẩn giấu chút điên cuồng trong máu.
Ô Huyết bà nghiêm nghị nói: "Tiểu tử, ngươi thật sự làm được?"
Thời Kính Chi đeo mặt nạ, chuông trong tay lanh lảnh reo vang: "Chỉ là chút tài mọn nương nhờ ngũ giác bén nhạy mà thôi."
Giọng hắn chắc nịch nhưng bàn tay lại đổ mồ hôi. Doãn Từ nắm chặt tay hắn trấn an cho hắn yên lòng.
"A Từ đi theo ta, đừng động vào đâu hết."
"Được."
Không ai dám lục tìm báu vật, đoàn người giẫm lên dấu chân của Thời Kính Chi mà nhắm mắt theo đuôi.
Tòa lầu rất lớn, mọi người bước rón rén hơn một canh giờ thì Thời Kính Chi mới dừng lại- nói chính xác hơn phải là hắn suýt thì té ngã.
Diêm Thanh nằm cuối hành lang, người thẳng tắp, hai tay áp sát bên hông. Hành lý phái Khô Sơn cũng chỉnh tề bên cạnh, bên trên còn phủ lá di thư.
Lồng ngực cậu ta phập phồng một cách ung dung, ra là đang ngủ.
Doãn Từ: "... Diêm Thanh, dậy đi."
Thời Kính Chi bịa luôn tại chỗ: "Chư vị, đây là đầy tớ mà phái ta mới thu nhận, ban nãy mất tích một thời gian. Hắn không nhìn được, sợ là bẩm sinh đã giải được thuật pháp nên mới bị ném đến nơi này."
Tiếng ồn ào bên tai làm Diêm Thanh mơ màng tỉnh dậy: "Ưm."
Doãn Từ hỏi nhỏ: "Huynh có chạm vào đâu không?"
Diêm Thanh ngơ ngơ ngác ngác, mất hồi lâu mới toát lên vẻ mừng rơn vì thoát nạn: "Ta hiểu nơi này trập trùng nguy hiểm. Khởi động nhầm bẫy thì thà ngồi tại chỗ chờ chết... khụ, chờ hai vị đến cứu còn hơn."
Doãn Từ: "..." Không cần phải thực tế vậy đâu.
Thời Kính Chi hắng giọng mấy tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi có phát hiện manh mối gì không?"
Diêm Thanh lập tức trở nên nghiêm túc, cậu ta chỉ về hướng phòng ngủ cách đấy không xa.
"... Trong đó có tiếng người hít thở."
Từng đường nét đẽo gọt tinh tế của bậc thềm làm người ta không nỡ hạ chân. Phía tận cùng dựng một cánh cửa lớn màu đỏ son, bên trên treo tấm bảng viết ba chữ "Cung Tiêu Dao" yêu kiều mà phảng niềm lưu luyến.
Ô Huyết bà ngửi cánh cửa, đoạn dùng gõ lên nó bằng gậy chống.
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
"Cửa không có bẫy, còn bên trong..."
Bà ta không nói tiếp mà chỉ cứ thế bước vào.
Đội ngũ chừng trăm người ban đầu đến giờ đã chỉ còn xấp xỉ bốn mươi. Tổn thất của phái Thái Hành là nhẹ nhất, còn đâu các hiệp khách độc hành đều bỏ mạng.
Sau khi bước qua cánh cửa, mọi người đồng thời ngưng bước.
Cảnh tượng trước mắt không bình thường.
Dường như họ đã tiến vào một tòa lầu đồ sộ nào đó, còn có thể thấy bóng cây dập dờn và ánh sao êm ngoài cửa sổ. Bên trong đèn đuốc tờ mờ, xông hương khoan khoái. Hơi ấm dịu luồn giữa bầu không khí xung quanh.
Không có lấy một hạt bụt.
Trên bàn bày trà bánh còn dang dở, bánh còn giòn, mà trà còn tản nhiệt. Hoa quả trên đĩa treo giọt nước lửng lơ, cây xanh bên cạnh sum suê tươi tốt, có cả chậu cây nở rực hoa.
Hơi thở cuộc sống đượm màu trong không gian nơi này, trông như chủ nhân tòa lầu chỉ vừa mới rời đi, chốc lát nữa thôi sẽ quay trở lại.
Dẫu có bảo Diêm Bất Độ đang sống ở đây thì Doãn Từ cũng chẳng lấy gì làm kinh hãi.
Có lẽ đã loáng vụt qua một khoảnh khắc mà Doãn Từ thậm chí đã hy vọng rằng, phải chăng Diêm Bất Độ cũng là người như y, cũng không thể chết, để rồi hiện phải náu mình dưới ngôi mộ này?
Nhưng suy nghĩ đã mờ đi nhanh chóng.
Doãn Từ từng xuống mộ rất nhiều, hiểu biết của y về cổ mộ không thua kém một ai. Thuật pháp có mạnh đến đâu cũng không thể biến không thành có, mộ bị đóng kín sẽ không có nguồn cung nước uống.
Chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Thời Kính Chi chưa kịp run thì Doãn Từ đã nắm bàn tay hắn. Dưới ánh nến chấp chới, ai nấy đều đứng im như phỗng bởi lo lắng sẽ kích hoạt thứ gì bất ổn.
"Sư tôn, chúng ta có nên đi tìm Diêm Thanh trước không? Thi tiền bối bảo không thấy hắn ở đại điện, có khi là ở nơi này." Doãn Từ thì thầm với Thời Kính Chi.
"Ừ, tìm hắn." Thời Kính Chi nói giọng khàn khàn.
Đúng lúc này, có thể là do căng thẳng quá độ, một đệ tử Duyệt Thủy các vô tình đánh rơi chiếc bút trong tay. Bút đáp xuống tấm thảm dày mềm mại, sau hồi lâu do dự, hắn ta vẫn quyết định cúi người nhặt lấy.
Thẩm Chu vừa phủi bụi trên áo vừa khẽ giọng than: "Ngu xuẩn."
Không gian tĩnh lặng như tờ khiến kẻ nọ nghe thấy rõ ràng những lời Thẩm Chu vừa nói. Hắn ta đứng thẳng dậy, lẩm bẩm vẻ không vui: "Chuyện bé xé ra to. Làm như chưa xuống mộ bao giờ, ta bước cẩn thận lắm, chắc chắn không khởi động cái gì..."
Lời còn chưa dứt, những tiếng hít hà đã lũ lượt vang lên.
Khuôn mặt của kẻ này đã biến đổi.
Không phải biến thành một khuôn mặt khác- mà là mắt miệng mũi tai của hắn ta đang chầm chậm di chuyển, giống như nét họa trên giấy vờn nước lững lờ. Một con mắt trượt xuống chỗ ngồi của miệng, mà miệng lại thong dong lướt đến bên tai. Ngũ quan sai chỗ hoàn toàn mà người này không hề cảm giác được, hai con mắt nhầm vị trí vẫn chớp, vẫn chớp.
Nhận ánh mắt bàng hoàng của mọi người, hắn ta mới thử sờ lên mặt. Sờ xong thì hay rồi, ngón tay hắn ta dính liền khuôn mặt, hòa quyện vào gò má.
Cuối cùng cái miệng đang trôi gần sườn má cũng ngoác rộng, chỉ để cất tiếng la đầy tuyệt vọng.
"Cứu ta với!" Hắn ta lảo đảo lao về phía đám người, "Cứu-------"
Ấy thế nhưng cứ tiến thêm được một bước là cơ thể hắn lại thấp xuống một đoạn. Sau mấy bước chân toàn thân hắn ta đã xoắn vào nhau, không thể nhúc nhích.
Hắn ta không lên tiếng nữa. Không biết là do cổ họng biến dạng, hay đã chết trong những cú vặn vẹo ấy. Áo quần màu sặc sỡ lẫn lộn trong mớ da thịt trông cũng thật gai mắt. Thân xác hắn ta- chẳng khác nào một cây nến lòe loẹt- từ từ tan chảy rồi ngấm vào mặt đất kéo theo cả áo quần.
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "Cẩn thận nhé A Từ, nhất định không được nôn nóng đấy."
Doãn Từ thở dài: "Ta biết... Sư tôn, ngài xuống khỏi người ta trước đã."
Nỗi sợ của Thời Kính Chi đã lấn át cái oai của người sư phụ- hắn quấn lấy người Doãn Từ như con khỉ ôm cây, không dám cả thở mạnh.
Thậm chí Doãn Từ đã bắt đầu nhung nhớ Thời Kính Chi điên cuồng khi ấy. Nếu hắn đem dù chỉ là một phần mười cái điên này ra đời sống bình thường thôi thì hắn trông cũng đã không đến nỗi... bần đến độ này.
Y kiên nhẫn bóc Thời Kính Chi ra từng chút một: "Diêm Thanh đã tính rồi, chuyến này phái Thái Hành rất đỏ, chúng ta cứ theo sát phái họ là được."
Không ai cười nhạo Thời Kính Chi, kể cả Ô Huyết bà, bởi sắc mặt ai nấy đều sa sầm những nỗi sợ riêng.
Thi Trọng Vũ vén tay áo để lộ chuỗi ngọc Huyết Cốt, tuy nhiên chuỗi ngọc vẫn trắng ngà như cũ. Hòa thượng Giác Hội gõ mấy lần lên bát sắt, nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn vẹn nguyên.
Nơi này không có yêu vật, cũng không có ảo ảnh tầm thường.
Hương bánh quyện hương xông trích ra mùi ngọt thanh lơ lửng. Không khí ấm cúng và thư thái lững lờ trôi. Quả xứng là hoàn cảnh xoa dịu tâm tình.
Đứng từ đây mọi người có thể nhìn thấy sách cổ chất đầy qua cửa vào phòng trữ sách cách đó không xa. Bên cạnh đó, trên kệ vũ khí là đao kiếm hắt sáng lạnh băng, thoạt nhìn đã biết không phải vật phàm.
Doãn Từ thầm thở dài trong lòng. Y nhận ra tình trạng trước mắt, nhưng tạm thời chỉ sợ cũng chỉ có mình y phát hiện.
Thuật này được đặt tên là "Mộng tưởng trong mơ", cũng được coi là huyễn thuật châm hương nguy hiểm nhất. Nó lấy não người làm nguyên liệu chính yếu, ngoài ra còn dùng thêm mấy nghìn loại yêu vật điều chế mùi hương. Một khi đã cố định lư hương thì có thể đảm bảo lưu mùi suốt nghìn năm.
"Mộng tưởng trong mơ" chỉ có hai công dụng.
Thứ nhất, khiến người tỉnh táo nhập mộng, đồng thời trộn lẫn giữa thực và mơ. Thứ hai, nếu chạm phải vật trong mơ thì người ngoài thực tế sẽ bị giấc mơ gây ảnh hưởng trực tiếp.
Người vừa rồi không chết bởi hệ thống bẫy rập, mà chết vì cơn ác mộng của mọi người.
Đã đặt chân đến nơi chốn quái dị này thì mọi người đều sẽ sinh lòng sợ hãi, dù ít dù nhiều. Chính nỗi sợ ấy đã kích thích trí tưởng tượng của họ, mà tưởng tượng thì lại dung nhập vào trong mộng. Đệ tử Duyệt Thủy các kia hành động ngu xuẩn khiến mọi người chú ý, đã vậy hắn ta còn chạm phải vật trong mơ và nghiễm nhiên trở thành đối tượng "để nhào nặn".
Vậy nên những suy nghĩ phát sinh từ nỗi sợ của đám đông trộn lẫn với nhau, sau đó đồng loạt cụ thể hóa trên người tên đệ tử vừa rồi, để rồi xóa sổ hắn.
Thuật "Mộng tưởng trong mơ" một khi đã hình thành thì ai cũng có thể trở thành người thi thuật.
Phương pháp phá giải rất đơn giản. Chỉ cần phá hủy lư hương mà không chạm vào vật trong mơ là được.
Tiếc rằng mọi đồ vật trong phòng, trừ việc cùng bất thường một cách rõ ràng ra, thì đều rất khó để phân biệt đâu mơ đâu thực. Phiền phức nhất là Doãn Từ hoàn toàn không muốn bại lộ năng lực, y cần một người ngoài- bất kể là ai- phát hiện ra phương pháp phá giải.
"Hay là tại tấm thảm?" Doãn Từ cố tình cất cao giọng, "Sư tôn, ban nãy ta đã thấy kỳ lạ rồi. Thảm gì mà đen thùi lùi không có lấy một nét hoa văn, tách biệt hẳn với tòa lầu này."
Thời Kính Chi: "Ngươi nói gì vậy A Từ? Chẳng phải thảm có hoa văn long phượng màu vàng đấy sao?"
Thi Trọng Vũ nghe vậy nhíu mày: "Ta nhìn thấy thảm màu đỏ hoa văn Tây Vực. Kim Lam?"
Kim Lam: "Ta, ta ta thấy là thảm xanh lam bình thường có hoa văn Phúc Thọ..."
Hòa thượng Giác Hòa trầm ngâm chốc lát: "Loại bánh trên bàn mà chư vị thấy là gì?"
"Bánh đậu xanh." "Bánh hoa sen." "Bánh đậu vàng." "..."
Mọi người mồm năm miệng mười, thế rồi trố mắt nhìn nhau.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thảm và bánh bắt đầu vặn vẹo, hóa thành một thứ ngô khoai lẫn lộn và vẫn tiếp tục vặn vẹo cho đến khi biến mất. Để lại một cái xác thảm thối rữa, cùng với một đĩa rác đen xì.
"Ra là thế." Hòa thượng Giác Hội thở dài, "... Thì ra là thế."
Doãn Từ không lấy làm ngạc nhiên.
Vật trong cõi mộng nhìn chung đều như vậy. Năng lượng cho "mộng tưởng trong mơ" có hạn, phần lớn chi tiết đều do tiềm thức mỗi cá nhân tự động thêm vào. Nhưng nếu mọi người đồng loạt chú ý vào một điểm, thì nó sẽ giống như người vừa rồi, bị vô vàn những tưởng tượng mâu thuẫn cắn nắt.
Chẳng qua thế vẫn chưa đủ để phá "mộng tưởng trong mơ". Nếu y không tác động thêm, thì mộng sẽ không chỉ có tầng này.
"Sư tôn, bánh trái biến mất cả rồi, chúng toàn là ảo ảnh à?"
Thời Kính Chi nhíu mày, dường như đã nghĩ thông điều gì đấy: "Ta lại thấy xác bánh thối rữa kia mà... Từ từ, A Từ, để ta thử nghĩ xem..."
Hắn hít sâu mấy hơi rồi quay sang hòa thượng Giác Hội: "Đại sư, cái này ta từng thấy trong sách. Hình như Phật tông Tà Nhạc có một loại thuật pháp tương đương, tên là, tên là gì nhỉ?"
"Tiểu thí chủ học tài hiểu rộng. Đúng, quả là Phật tông Tà Nhạc có pháp thuật tương đồng. Pháp thuật này đã thất truyền từ lâu, hiện chỉ còn những mẩu ghi chép không hoàn chỉnh."
Hòa thượng Giác Hội nhắm mắt: "Thuật này sinh bởi xông hương. Tất cả ảo ảnh đều không lành, vô tình chạm phải sẽ dễ dàng bị mộng tưởng của chúng sinh nhai nghiến."
Thời Kính Chi khẽ cắn răng: "A Từ, nắm chặt tay ta."
"Được, nhưng sao tự dưng lại nói đến chuyện này?"
Thời Kính Chi không trả lời ngay. Hắn lấy ra chiếc chuông bạc bị chặn họng, gõ rơi hết giấy vụn bên trong và khẽ rung chuông. Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, tạo thành âm vọng ngân rung khắp phòng.
"Thuật pháp này có tác dụng nhờ ý thức, nó có thể đánh lừa thị giác nhưng không giấu được thính giác."
Thời Kính Chi nhắm mắt.
"Tiếng chuông ngân lên sẽ bật trở về khi gặp vật cản, như vậy sẽ biết nơi nào có chướng ngại vật. Mà vật trong mơ không có thực thể, tất sẽ bị âm thanh xuyên thấu."
"Nếu ta ngay cả nhìn cũng không nhìn cảnh trong mơ, không biết đến sự tồn tại của nó thì theo lý lẽ, ý thức ta cũng không bị phát thuật này ảnh hưởng đến. Đại sư Giác Hội nói thứ này có hiệu lực nhờ hương đốt trong phòng, tìm ra nơi nồng hương nhất, phá hỏng lư hương là được."
Giọng hắn sang sảng mà tự tin, lọt vào tai tất cả người có mặt.
... Tên nhãi này, đúng là hồ ly.
Doãn Từ nhếch khóe miệng.
Thời Kính Chi chỉ đang bịa vu vơ ra một câu chuyện bịt tai trộm chuông bản thị giác. Về cơ bản hắn không thể chắc chắn "mộng tưởng trong mơ" có "không chạm vào" cho hắn hay không.
Nếu "không chạm vào" thì tốt. Mà nếu lỡ có "chạm vào", thì hắn cũng đã đem đến cho mọi người cảm giác yên tâm trong tiềm thức- mọi người tin hắn sẽ an toàn, cũng như hắn sẽ không bị ác mộng của đám đông nhào nặn để rồi chết thảm như kẻ vừa rồi.
Những cảm giác trước đây không phải ảo tưởng của y, quả nhiên Thời Kính Chi ẩn giấu chút điên cuồng trong máu.
Ô Huyết bà nghiêm nghị nói: "Tiểu tử, ngươi thật sự làm được?"
Thời Kính Chi đeo mặt nạ, chuông trong tay lanh lảnh reo vang: "Chỉ là chút tài mọn nương nhờ ngũ giác bén nhạy mà thôi."
Giọng hắn chắc nịch nhưng bàn tay lại đổ mồ hôi. Doãn Từ nắm chặt tay hắn trấn an cho hắn yên lòng.
"A Từ đi theo ta, đừng động vào đâu hết."
"Được."
Không ai dám lục tìm báu vật, đoàn người giẫm lên dấu chân của Thời Kính Chi mà nhắm mắt theo đuôi.
Tòa lầu rất lớn, mọi người bước rón rén hơn một canh giờ thì Thời Kính Chi mới dừng lại- nói chính xác hơn phải là hắn suýt thì té ngã.
Diêm Thanh nằm cuối hành lang, người thẳng tắp, hai tay áp sát bên hông. Hành lý phái Khô Sơn cũng chỉnh tề bên cạnh, bên trên còn phủ lá di thư.
Lồng ngực cậu ta phập phồng một cách ung dung, ra là đang ngủ.
Doãn Từ: "... Diêm Thanh, dậy đi."
Thời Kính Chi bịa luôn tại chỗ: "Chư vị, đây là đầy tớ mà phái ta mới thu nhận, ban nãy mất tích một thời gian. Hắn không nhìn được, sợ là bẩm sinh đã giải được thuật pháp nên mới bị ném đến nơi này."
Tiếng ồn ào bên tai làm Diêm Thanh mơ màng tỉnh dậy: "Ưm."
Doãn Từ hỏi nhỏ: "Huynh có chạm vào đâu không?"
Diêm Thanh ngơ ngơ ngác ngác, mất hồi lâu mới toát lên vẻ mừng rơn vì thoát nạn: "Ta hiểu nơi này trập trùng nguy hiểm. Khởi động nhầm bẫy thì thà ngồi tại chỗ chờ chết... khụ, chờ hai vị đến cứu còn hơn."
Doãn Từ: "..." Không cần phải thực tế vậy đâu.
Thời Kính Chi hắng giọng mấy tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi có phát hiện manh mối gì không?"
Diêm Thanh lập tức trở nên nghiêm túc, cậu ta chỉ về hướng phòng ngủ cách đấy không xa.
"... Trong đó có tiếng người hít thở."