Chương : 20
Mấy ngày sau, Lục Vương gia Triết Khám cầm theo mấy quyển sách đi phía sau xe ngựa của Mục Cẩm đến phủ Thái tử.
Quản gia sai người dâng trà, rồi đích thân đi mời Thái tử phi.
Mạch Sương đang đánh đàn nghe thấy Lục Vương gia cầu kiến, nhất thời cảm thấy hơi ngạc nhiên. Không tiện để người ta chờ lâu, ben bảo Đông Linh cất đàn, rồi ra chính sảnh gặp Lục Vương gia.
Vào chính sảnh, phát hiện Thái tử điện hạ đã ở đó, đang lạnh mặt uống trà.
Triết Khám mở một cái bọc vải ra, bên trong có ba quyển sách: “Bản vương có mấy quyển sách hay, nhưng không hiểu gì về đạo pháp, đọc mấy lần cũng không lý giải được, đành phải mặt dày đến phủ Thái tử, nhờ Thái tử phi chỉ bảo bản vương một chút.”
Mạch Sương nhìn thoáng qua ba quyển sách kia: “Vương gia tìm nhầm người rồi, xưa nay Doãn mỗ chỉ tu tập đạo pháp qua loa, đâu dám không biết điều mà chỉ bảo Vương gia.”
Triết Khám tiếp tục: “Bản vương cũng không cần thiết phải nghiền ngẫm từng câu từng chữ, chỉ muốn nhân cơ hội để học hỏi chút đạo pháp từ Thái tử phi thôi.”
“Đạo pháp chính là tự nhiên, mà tu đạo thì trọng một chữ “ngộ”, chỉ có thể tự mình trải qua, tự mình lĩnh ngộ.”
Hai lần đều bị cự tuyệt, Triết Khám tự giễu nói: “Bản vương cũng biết mình không phải người tu đạo. Thái tử phi không muốn chỉ giáo cũng là bình thường.”
“Vương gia nghĩ nhiều rồi, Doãn mỗ thật sự không có năng lực đó.”
Mục Cẩm đang ngồi im lặng uống trà bỗng cong môi lên, nhàn nhạt liếc nhìn Triết Khám một cái: “Nếu hoàng huynh không hiểu đạo pháp, thử đến đạo quán ở gần đây xem, còn sợ không có cao nhân đắc đạo nào truyền thụ cho ngươi sao?”
Trên mặt Triết Khám có một chút lúng túng lướt qua, lại lập tức nghiêm mặt lại: “Chỉ là bản vương cảm thấy Thái tử phi hiểu biết sâu rộng về đạo pháp, nên mới nghĩ đến hắn đầu tiên.”
Mạch Sương nói: “Đó là Vương gia quá coi trọng thôi.”
Mục Cẩm nói tiếp, lần này là nói với Mạch Sương: “Bản cung cũng thấy là hoàng huynh quá coi trọng, nhưng nếu hoàng huynh cứ muốn tới, bản cung cũng đâu thể từ chối, phải không?”
Hai phu phu người xướng người họa, đột nhiên Triết Khám có một loại cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình, hôm đó nói với Mục Cẩm muốn đến phủ Thái tử học hỏi đạo pháp với Thái tử phi cũng chỉ là nói tùy tiện, nhưng rồi nghĩ lại, có thể nhân cơ hội này để cố ý gần gũi với Mạch Sương, khiến Mục Cẩm bị khó xử.
Hắn đã sớm biết Mục Cẩm và Mạch Sương bất hòa, nhưng bất ngờ chính là, hai người họ lại liên hợp với nhau khiến hắn bị khó xử!
Triết Khám thấy tình hình không ổn, không thể không đen mặt rời khỏi phủ Thái tử.
Triết Khám đi rồi, Mục Cẩm tiếp tục nhấp thêm một hớp trà, đắc ý ra mặt, nhưng khi đối diện với Mạch Sương, giật mình, nhanh chóng quay đầu đi.
Mạch Sương đứng dậy: “Thần cáo lui.”
Mạch Sương đi ra chính sảnh, Mục Cẩm nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, bên khóe môi bất giác xuất hiện nụ cười khó nhìn ra.
Chậm rãi uống hết chén trà, đang định về thư phòng xử lý công vụ, lại thấy Mạch Sương luyện kiếm, bèn sai người mang kiếm tới. Lộn nhào một cái, xông thẳng đến.
Rơi xuống đất cách Mạch Sương ba bước chân, chỉ kiếm vào cậu: “Lần này nhất định bản cung phải thắng ngươi!”
Mạch Sương cười nhẹ nói: “Lần này, điện hạ muốn thần dùng mấy phần sức?”
“Nói thừa, đương nhiên là dùng hết sức!” Nói xong, Mục Cẩm vung kiếm lên, nhẹ nhàng lao ra.
Mạch Sương không động đậy, đợi khi kiếm của hắn đến gần mới có động tác nhỏ, chỉ hơi nghiêng người đi để tránh mũi kiếm. Mục Cẩm tấn công liên tục, nhưng Mạch Sương chỉ di chuyển nhẹ nhàng là tránh được, dường như đã sớm biết hắn sẽ xuất chiêu như thế nào.
Mục Cẩm nhảy lên không trung, muốn tấn công từ trên cao xuống, Mạch Sương vẫn tránh dễ dàng, còn nhân lúc Mục Cẩm rơi xuống đất lơ là phòng bị, đánh văng kiếm của hắn ra ngoài.
Kiếm thuật của mình không bằng đối phương, Mục Cẩm đã biết từ trước, nhưng không ngờ khi hai người so kiếm, độ chênh lệch lại lớn như vậy.
Mục Cẩm đi nhặt kiếm, chỉ vào cậu một lần nữa: “Tiếp tục.”
Thêm một lần nữa, vẫn cứ như thế.
Trơ mắt nhìn kiếm và một chiêu của mình bị đánh văng đi, Mục Cẩm thở hổn hển: “Ngươi…” Định nói lại thôi.
Mạch Sương cầm kiếm chắp tay: “Đa tạ.”
Nhìn khuôn mặt bình thản của cậu, nỗi bực tức trong lòng dần dần lắng xuống.
Quay về thư phòng, quản gia nhìn thấy Thái tử điện hạ đi đến từ đằng trước bèn dừng lại, đợi hắn đến gần thì vấn an: “Lão nô tham kiến điện hạ.”
Mục Cẩm đứng lại trước mặt ông, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng lạ lùng, rồi dặn dò: “Toàn bộ thức ăn tối nay đều phải cho thêm thịt vụn. Nhớ kỹ, là toàn bộ!” Còn cố ý nhấn mạnh hai từ cuối cùng.
“Cái này…” Lão quản gia đang nghĩ nếu toàn bộ đều cho thêm thịt vụn, thì Thái tử phi sẽ ăn cái gì.
“Sao, ngươi không nghe rõ bản cung nói gì?”
“Lão nô sẽ đi dặn dò ngay.”
“Đợi một lát.”
Lão quản gia dừng lại, cúi người hỏi: “Điện hạ còn gì dặn dò?”
“Nếu tối nay bản cung thấy trong cơm hay bất cứ thức ăn nào không có thịt vụn, chỉ hỏi tội ngươi!”
“Vâng.” Lão quản gia cung kính cúi người đáp. Trong lòng thì nghĩ, Thái tử điện hạ luôn vô cùng đứng đắn, nhưng mấy hôm nay lại có vẻ bất bình thường.
Đến khi ăn tối, Mục Cẩm tới phòng ăn trước, Mạch Sương đến sau.
Sau khi ngồi xuống, Mục Cẩm nhìn thấy trong mấy món chay đều có thịt vụn, lại nhìn sang bát cơm trắng cũng có thịt vụn, tâm tình rất tốt.
Sắc mặt Mạch Sương không hề thay đổi, bưng bát cơm trắng có lẫn thịt vụn lên, rồi lại cầm đũa, gắp một miếng cho vào miệng.
Ở một bên, Mục Cẩm đang ăn ngon lành.
Lúc Mạch Sương rời đi, bát cơm kia còn thừa một nửa, còn mấy món chay thì không hề nhúng đũa.
Hôm nay Mục Cẩm so kiếm với cậu hai lần liên tiếp nhưng đều thua trong vòng năm chiêu, quả thật trong lòng có phần không phục, cho nên mới nghĩ ra cách này để trêu cậu.
Nhưng mà, nhìn bát cơm còn thừa một nửa kia, Mục Cẩm lại thấy bực bội, không phải vì cậu không ăn hết thức ăn, mà là mới chỉ ăn một chút như thế, sao mà no được?
Áy náy trong lòng, quay sang nói với hạ nhân: “Nấu một bát cháo thanh đam mang đến cho Thái tử phi.”
Nửa canh giờ sau, nha hoàn bưng một bát trắng vẫn còn tỏa khói nghi ngút đến thư phòng của Mạch Sương.
Đông Linh khó hiểu: “Ta nhớ công tử không nói muốn ăn cháo.”
Nha hoàn nói: “Là Thái tử điện hạ sai nô tỳ mang tới.”
Đông Linh hơi kinh ngạc, quay về phía công tử nhà mình: “Công tử, đây…”
Mạch Sương đang cầm bút vẫn điềm tĩnh, cũng không ngẩng đầu lên: “Để xuống đi.”
Đông Linh đến nhận cái khay từ nha hoàn kia, nói: “Làm phiền rồi, lát nữa ta sẽ cứ để ta trả bát.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Một tay Đông Linh bưng chiếc khay thật chắc, tay còn lại dọn dẹp một chỗ trên bàn rồi đặt khay xuống: “Công tử, cậu nói xem rốt cuộc Thái tử điện hạ đang nghĩ gì vậy. Bữa tối thì cố ý trêu cợt cậu, hại cậu không được ăn ngon, rồi giờ lại sai hạ nhân mang cháo tới, thế này xem như là nhận lỗi hả?”
Nói xong, đột nhiên Đông Linh quan sát kỹ bát cháo: “Hay là bát cháo này trông thì thanh đạm, nhưng thật ra bên trong có rất nhiều thức ăn mặn nhỉ?”
Mạch Sương buông bút, đặt tờ giấy vừa viết xong sang một bên: “Mang tới đây.”
Đông Linh do dự: “Công tử, dạ dày cậu không tốt, không ăn được thức ăn mặn, cứ để lát nữa tự em xuống bếp nấu một bát cháo trắng cho cậu.”
“Không cần, cứ ăn bát cháo này đi.”
Đông Linh mím môi, bưng đến trước mặt cậu. Mạch Sương múc một thìa lên ăn, đúng là cháo rất thanh đạm.
Mạch Sương ăn hết bát cháo, Đông Linh cầm bát đi ra ngoài. Thật sự không hiểu nổi sao Thái tử điện hạ cứ ba lần bốn lượt ép công tử nhà mình ăn thức ăn mặn chứ.
Lúc quay về thì đi ngang qua thư phòng của Thái tử, nghĩ đến công tử nhà mình không bao giờ làm trái ý Thái tử điện hạ, nếu lần sau Thái tử điện hạ bắt Mạch Sương ăn thức ăn mặn một cách nghiêm trọng hơn, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn. Cho nên vẫn kiên trì đến cùng đi gõ cửa thư phòng.
Người trong phòng đồng ý một tiếng, Đông Linh mở ra. Mục Cẩm đang xem công văn, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không để ý lắm bèn hỏi: “Chuyện gì?”
Hai tay Đông Linh xoắn lại vào nhau, dù sao cũng biết Thái tử điện hạ là người rất nghiêm túc, trong lòng hơi căng thẳng, nàng nói: “Nô tỳ, nô tỳ muốn nói với điện hạ, từ nhỏ công tử nhà nô tỳ đã yếu ớt nhiều bệnh, dạ dày không tốt, chỉ có thể ăn những thứ thanh đạm dễ tiêu, nếu ăn thức ăn mặn, sẽ nôn ra.”
Mục Cẩm giật mình, từ trước vẫn tưởng do cậu lớn lên trong đạo quán, đã quen ăn những thứ thanh đạm mới không ăn thức ăn mặn, không ngờ lại là vì thế. Vậy tối nay ăn hết nửa bát cơm lẫn thịt vụn kia, là cố chịu đựng sao?
Mục Cẩm cúi đầu nhìn công văn, nhưng dòng suy nghĩ thì không liên quan đến nó. Để cậu ăn thức ăn mặn chỉ vì muốn trêu cậu chứ không có ác ý gì. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện cơ thể cậu yếu ớt, ăn thức ăn mặn là nôn, trong lòng khó chịu như có thứ gì đó tắc lại.
Đông Linh cúi người hành lễ: “Nô tỳ đã nói xong, cáo lui.”
Sau khi về phòng, Mục Cẩm nhìn Mạch Sương, trong lòng rất muốn hỏi, nếu ngươi không thể ăn thức ăn mặn, tại sao còn cố? Nhưng lại thấy khó mở miệng, cuối cùng cũng không nói ra được, dù sao thì người sai vẫn là mình.
Đối với chuyện Mục Cẩm trì hoãn hôn sự, mặc dù ngoài miệng Viên Ngọc Chi nói có thể chờ, nhưng trong lòng thì hận không thể bái đường thành thân ngay lập tức.
Mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng thì nghĩ ra một kế sách. Nếu nàng và Mục Cẩm có thân mật da thịt, chắc chắn hôn sự sẽ không bị hoãn nữa.
Trong lòng có ý tưởng này, bèn mưu tính từng bước để thực hiện.
Sẩm tối hôm đó, Viên Ngọc Chi mang bánh ngọt mình tự làm đến phủ Thái tử, trên danh nghĩa là để Mục Cẩm ăn bánh ngọt, nhưng thực chất là vì mục đích khác.
Quả nhiên, mặt trời còn chưa xuống núi hẳn, mây đen trên trời đã kéo đến dày đặc, chỉ một lát sau, một tiếng sấm vang lên, rồi những hạt mưa to cỡ hạt đậu rơi ào ào xuống.
Viên Ngọc Chi đứng ở cửa nhìn cơn mưa to kia, trong lòng mừng thầm, quay sang nói với Mục Cẩm đang cau mày: “Mục Cẩm ca ca, trời mưa to thế này, không biết bao giờ mới tạnh, xem ra hôm nay muội không về được rồi.”
Ý Viên Ngọc Chi hiển nhiên là muốn ngủ lại phủ Thái tử. Mục Cẩm trầm ngâm rồi nói: “Lát nữa bản cung cho người dọn dẹp một phòng, nếu mưa to không về được cứ ở tạm trong phủ.”
Viên Ngọc Chi nói: “Đa tạ Mục Cẩm ca ca.”
Đúng như mong muốn của Viên Ngọc Chi, cơn mưa này mãi mà không tạnh. Hạ nhân nhanh chóng dọn dẹp một gian sương phòng, Viên Ngọc Chi dẫn nha hoàn đi xem thử, vô cùng hài lòng, quan trọng hơn cả là căn phòng này cách thư phòng của Mục Cẩm không xa.
Quản gia sai người dâng trà, rồi đích thân đi mời Thái tử phi.
Mạch Sương đang đánh đàn nghe thấy Lục Vương gia cầu kiến, nhất thời cảm thấy hơi ngạc nhiên. Không tiện để người ta chờ lâu, ben bảo Đông Linh cất đàn, rồi ra chính sảnh gặp Lục Vương gia.
Vào chính sảnh, phát hiện Thái tử điện hạ đã ở đó, đang lạnh mặt uống trà.
Triết Khám mở một cái bọc vải ra, bên trong có ba quyển sách: “Bản vương có mấy quyển sách hay, nhưng không hiểu gì về đạo pháp, đọc mấy lần cũng không lý giải được, đành phải mặt dày đến phủ Thái tử, nhờ Thái tử phi chỉ bảo bản vương một chút.”
Mạch Sương nhìn thoáng qua ba quyển sách kia: “Vương gia tìm nhầm người rồi, xưa nay Doãn mỗ chỉ tu tập đạo pháp qua loa, đâu dám không biết điều mà chỉ bảo Vương gia.”
Triết Khám tiếp tục: “Bản vương cũng không cần thiết phải nghiền ngẫm từng câu từng chữ, chỉ muốn nhân cơ hội để học hỏi chút đạo pháp từ Thái tử phi thôi.”
“Đạo pháp chính là tự nhiên, mà tu đạo thì trọng một chữ “ngộ”, chỉ có thể tự mình trải qua, tự mình lĩnh ngộ.”
Hai lần đều bị cự tuyệt, Triết Khám tự giễu nói: “Bản vương cũng biết mình không phải người tu đạo. Thái tử phi không muốn chỉ giáo cũng là bình thường.”
“Vương gia nghĩ nhiều rồi, Doãn mỗ thật sự không có năng lực đó.”
Mục Cẩm đang ngồi im lặng uống trà bỗng cong môi lên, nhàn nhạt liếc nhìn Triết Khám một cái: “Nếu hoàng huynh không hiểu đạo pháp, thử đến đạo quán ở gần đây xem, còn sợ không có cao nhân đắc đạo nào truyền thụ cho ngươi sao?”
Trên mặt Triết Khám có một chút lúng túng lướt qua, lại lập tức nghiêm mặt lại: “Chỉ là bản vương cảm thấy Thái tử phi hiểu biết sâu rộng về đạo pháp, nên mới nghĩ đến hắn đầu tiên.”
Mạch Sương nói: “Đó là Vương gia quá coi trọng thôi.”
Mục Cẩm nói tiếp, lần này là nói với Mạch Sương: “Bản cung cũng thấy là hoàng huynh quá coi trọng, nhưng nếu hoàng huynh cứ muốn tới, bản cung cũng đâu thể từ chối, phải không?”
Hai phu phu người xướng người họa, đột nhiên Triết Khám có một loại cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình, hôm đó nói với Mục Cẩm muốn đến phủ Thái tử học hỏi đạo pháp với Thái tử phi cũng chỉ là nói tùy tiện, nhưng rồi nghĩ lại, có thể nhân cơ hội này để cố ý gần gũi với Mạch Sương, khiến Mục Cẩm bị khó xử.
Hắn đã sớm biết Mục Cẩm và Mạch Sương bất hòa, nhưng bất ngờ chính là, hai người họ lại liên hợp với nhau khiến hắn bị khó xử!
Triết Khám thấy tình hình không ổn, không thể không đen mặt rời khỏi phủ Thái tử.
Triết Khám đi rồi, Mục Cẩm tiếp tục nhấp thêm một hớp trà, đắc ý ra mặt, nhưng khi đối diện với Mạch Sương, giật mình, nhanh chóng quay đầu đi.
Mạch Sương đứng dậy: “Thần cáo lui.”
Mạch Sương đi ra chính sảnh, Mục Cẩm nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, bên khóe môi bất giác xuất hiện nụ cười khó nhìn ra.
Chậm rãi uống hết chén trà, đang định về thư phòng xử lý công vụ, lại thấy Mạch Sương luyện kiếm, bèn sai người mang kiếm tới. Lộn nhào một cái, xông thẳng đến.
Rơi xuống đất cách Mạch Sương ba bước chân, chỉ kiếm vào cậu: “Lần này nhất định bản cung phải thắng ngươi!”
Mạch Sương cười nhẹ nói: “Lần này, điện hạ muốn thần dùng mấy phần sức?”
“Nói thừa, đương nhiên là dùng hết sức!” Nói xong, Mục Cẩm vung kiếm lên, nhẹ nhàng lao ra.
Mạch Sương không động đậy, đợi khi kiếm của hắn đến gần mới có động tác nhỏ, chỉ hơi nghiêng người đi để tránh mũi kiếm. Mục Cẩm tấn công liên tục, nhưng Mạch Sương chỉ di chuyển nhẹ nhàng là tránh được, dường như đã sớm biết hắn sẽ xuất chiêu như thế nào.
Mục Cẩm nhảy lên không trung, muốn tấn công từ trên cao xuống, Mạch Sương vẫn tránh dễ dàng, còn nhân lúc Mục Cẩm rơi xuống đất lơ là phòng bị, đánh văng kiếm của hắn ra ngoài.
Kiếm thuật của mình không bằng đối phương, Mục Cẩm đã biết từ trước, nhưng không ngờ khi hai người so kiếm, độ chênh lệch lại lớn như vậy.
Mục Cẩm đi nhặt kiếm, chỉ vào cậu một lần nữa: “Tiếp tục.”
Thêm một lần nữa, vẫn cứ như thế.
Trơ mắt nhìn kiếm và một chiêu của mình bị đánh văng đi, Mục Cẩm thở hổn hển: “Ngươi…” Định nói lại thôi.
Mạch Sương cầm kiếm chắp tay: “Đa tạ.”
Nhìn khuôn mặt bình thản của cậu, nỗi bực tức trong lòng dần dần lắng xuống.
Quay về thư phòng, quản gia nhìn thấy Thái tử điện hạ đi đến từ đằng trước bèn dừng lại, đợi hắn đến gần thì vấn an: “Lão nô tham kiến điện hạ.”
Mục Cẩm đứng lại trước mặt ông, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng lạ lùng, rồi dặn dò: “Toàn bộ thức ăn tối nay đều phải cho thêm thịt vụn. Nhớ kỹ, là toàn bộ!” Còn cố ý nhấn mạnh hai từ cuối cùng.
“Cái này…” Lão quản gia đang nghĩ nếu toàn bộ đều cho thêm thịt vụn, thì Thái tử phi sẽ ăn cái gì.
“Sao, ngươi không nghe rõ bản cung nói gì?”
“Lão nô sẽ đi dặn dò ngay.”
“Đợi một lát.”
Lão quản gia dừng lại, cúi người hỏi: “Điện hạ còn gì dặn dò?”
“Nếu tối nay bản cung thấy trong cơm hay bất cứ thức ăn nào không có thịt vụn, chỉ hỏi tội ngươi!”
“Vâng.” Lão quản gia cung kính cúi người đáp. Trong lòng thì nghĩ, Thái tử điện hạ luôn vô cùng đứng đắn, nhưng mấy hôm nay lại có vẻ bất bình thường.
Đến khi ăn tối, Mục Cẩm tới phòng ăn trước, Mạch Sương đến sau.
Sau khi ngồi xuống, Mục Cẩm nhìn thấy trong mấy món chay đều có thịt vụn, lại nhìn sang bát cơm trắng cũng có thịt vụn, tâm tình rất tốt.
Sắc mặt Mạch Sương không hề thay đổi, bưng bát cơm trắng có lẫn thịt vụn lên, rồi lại cầm đũa, gắp một miếng cho vào miệng.
Ở một bên, Mục Cẩm đang ăn ngon lành.
Lúc Mạch Sương rời đi, bát cơm kia còn thừa một nửa, còn mấy món chay thì không hề nhúng đũa.
Hôm nay Mục Cẩm so kiếm với cậu hai lần liên tiếp nhưng đều thua trong vòng năm chiêu, quả thật trong lòng có phần không phục, cho nên mới nghĩ ra cách này để trêu cậu.
Nhưng mà, nhìn bát cơm còn thừa một nửa kia, Mục Cẩm lại thấy bực bội, không phải vì cậu không ăn hết thức ăn, mà là mới chỉ ăn một chút như thế, sao mà no được?
Áy náy trong lòng, quay sang nói với hạ nhân: “Nấu một bát cháo thanh đam mang đến cho Thái tử phi.”
Nửa canh giờ sau, nha hoàn bưng một bát trắng vẫn còn tỏa khói nghi ngút đến thư phòng của Mạch Sương.
Đông Linh khó hiểu: “Ta nhớ công tử không nói muốn ăn cháo.”
Nha hoàn nói: “Là Thái tử điện hạ sai nô tỳ mang tới.”
Đông Linh hơi kinh ngạc, quay về phía công tử nhà mình: “Công tử, đây…”
Mạch Sương đang cầm bút vẫn điềm tĩnh, cũng không ngẩng đầu lên: “Để xuống đi.”
Đông Linh đến nhận cái khay từ nha hoàn kia, nói: “Làm phiền rồi, lát nữa ta sẽ cứ để ta trả bát.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Một tay Đông Linh bưng chiếc khay thật chắc, tay còn lại dọn dẹp một chỗ trên bàn rồi đặt khay xuống: “Công tử, cậu nói xem rốt cuộc Thái tử điện hạ đang nghĩ gì vậy. Bữa tối thì cố ý trêu cợt cậu, hại cậu không được ăn ngon, rồi giờ lại sai hạ nhân mang cháo tới, thế này xem như là nhận lỗi hả?”
Nói xong, đột nhiên Đông Linh quan sát kỹ bát cháo: “Hay là bát cháo này trông thì thanh đạm, nhưng thật ra bên trong có rất nhiều thức ăn mặn nhỉ?”
Mạch Sương buông bút, đặt tờ giấy vừa viết xong sang một bên: “Mang tới đây.”
Đông Linh do dự: “Công tử, dạ dày cậu không tốt, không ăn được thức ăn mặn, cứ để lát nữa tự em xuống bếp nấu một bát cháo trắng cho cậu.”
“Không cần, cứ ăn bát cháo này đi.”
Đông Linh mím môi, bưng đến trước mặt cậu. Mạch Sương múc một thìa lên ăn, đúng là cháo rất thanh đạm.
Mạch Sương ăn hết bát cháo, Đông Linh cầm bát đi ra ngoài. Thật sự không hiểu nổi sao Thái tử điện hạ cứ ba lần bốn lượt ép công tử nhà mình ăn thức ăn mặn chứ.
Lúc quay về thì đi ngang qua thư phòng của Thái tử, nghĩ đến công tử nhà mình không bao giờ làm trái ý Thái tử điện hạ, nếu lần sau Thái tử điện hạ bắt Mạch Sương ăn thức ăn mặn một cách nghiêm trọng hơn, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn. Cho nên vẫn kiên trì đến cùng đi gõ cửa thư phòng.
Người trong phòng đồng ý một tiếng, Đông Linh mở ra. Mục Cẩm đang xem công văn, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không để ý lắm bèn hỏi: “Chuyện gì?”
Hai tay Đông Linh xoắn lại vào nhau, dù sao cũng biết Thái tử điện hạ là người rất nghiêm túc, trong lòng hơi căng thẳng, nàng nói: “Nô tỳ, nô tỳ muốn nói với điện hạ, từ nhỏ công tử nhà nô tỳ đã yếu ớt nhiều bệnh, dạ dày không tốt, chỉ có thể ăn những thứ thanh đạm dễ tiêu, nếu ăn thức ăn mặn, sẽ nôn ra.”
Mục Cẩm giật mình, từ trước vẫn tưởng do cậu lớn lên trong đạo quán, đã quen ăn những thứ thanh đạm mới không ăn thức ăn mặn, không ngờ lại là vì thế. Vậy tối nay ăn hết nửa bát cơm lẫn thịt vụn kia, là cố chịu đựng sao?
Mục Cẩm cúi đầu nhìn công văn, nhưng dòng suy nghĩ thì không liên quan đến nó. Để cậu ăn thức ăn mặn chỉ vì muốn trêu cậu chứ không có ác ý gì. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện cơ thể cậu yếu ớt, ăn thức ăn mặn là nôn, trong lòng khó chịu như có thứ gì đó tắc lại.
Đông Linh cúi người hành lễ: “Nô tỳ đã nói xong, cáo lui.”
Sau khi về phòng, Mục Cẩm nhìn Mạch Sương, trong lòng rất muốn hỏi, nếu ngươi không thể ăn thức ăn mặn, tại sao còn cố? Nhưng lại thấy khó mở miệng, cuối cùng cũng không nói ra được, dù sao thì người sai vẫn là mình.
Đối với chuyện Mục Cẩm trì hoãn hôn sự, mặc dù ngoài miệng Viên Ngọc Chi nói có thể chờ, nhưng trong lòng thì hận không thể bái đường thành thân ngay lập tức.
Mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng thì nghĩ ra một kế sách. Nếu nàng và Mục Cẩm có thân mật da thịt, chắc chắn hôn sự sẽ không bị hoãn nữa.
Trong lòng có ý tưởng này, bèn mưu tính từng bước để thực hiện.
Sẩm tối hôm đó, Viên Ngọc Chi mang bánh ngọt mình tự làm đến phủ Thái tử, trên danh nghĩa là để Mục Cẩm ăn bánh ngọt, nhưng thực chất là vì mục đích khác.
Quả nhiên, mặt trời còn chưa xuống núi hẳn, mây đen trên trời đã kéo đến dày đặc, chỉ một lát sau, một tiếng sấm vang lên, rồi những hạt mưa to cỡ hạt đậu rơi ào ào xuống.
Viên Ngọc Chi đứng ở cửa nhìn cơn mưa to kia, trong lòng mừng thầm, quay sang nói với Mục Cẩm đang cau mày: “Mục Cẩm ca ca, trời mưa to thế này, không biết bao giờ mới tạnh, xem ra hôm nay muội không về được rồi.”
Ý Viên Ngọc Chi hiển nhiên là muốn ngủ lại phủ Thái tử. Mục Cẩm trầm ngâm rồi nói: “Lát nữa bản cung cho người dọn dẹp một phòng, nếu mưa to không về được cứ ở tạm trong phủ.”
Viên Ngọc Chi nói: “Đa tạ Mục Cẩm ca ca.”
Đúng như mong muốn của Viên Ngọc Chi, cơn mưa này mãi mà không tạnh. Hạ nhân nhanh chóng dọn dẹp một gian sương phòng, Viên Ngọc Chi dẫn nha hoàn đi xem thử, vô cùng hài lòng, quan trọng hơn cả là căn phòng này cách thư phòng của Mục Cẩm không xa.