Chương : 45
Trở về phòng ngủ, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, bất cứ chuyện gì cũng đều lực bất tòng tâm.
Viên Ngọc Chi gõ cửa đi vào, nàng ôn nhu nói: “Nghe hạ nhân nói hôm nay điện hạ không có khẩu vị, thần thiếp sai người nấu canh nhân sâm, điện hạ uống một chút đi.”
Mục Cẩm chống tay đỡ trán ngồi cạnh bàn, lúc Viên Ngọc Chi đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên: “Bản cung muốn im lặng.”
Viên Ngọc Chi coi như không nghe thấy, đi đến phía sau Mục Cẩm, vùi mặt vào cổ hắn: “Thái tử điện hạ, chàng đừng như vậy, nhìn chàng mặt ủ mày chau, trong lòng thần thiếp rất khó chịu. Doãn ca ca tuyệt tình rời khỏi chàng như vậy, là vì hắn vốn dĩ không yêu chàng, còn thiếp luôn luôn ở bên chàng, luôn luôn yêu chàng, núi đao biển lửa cũng không rời. Chàng nghĩ lại xem, mấy năm nay, người luôn ở bên chàng, không phải là thiếp sao?”
Nghe những lời này của Viên Ngọc Chi, Mục Cẩm hơi rung động, nói cũng đúng, hắn yêu Mạch Sương, yêu đến mức không thể kìm lòng được. Nhưng cuối cùng cậu lại tuyệt tình từ bỏ hắn như vậy. Còn Viên Ngọc Chi yêu hắn, cũng giống như hắn yêu Mạch Sương.
Viên Ngọc Chi phiến tình nói: “Điện hạ, chàng nói chàng luôn coi thần thiếp là muội muội, nên thần thiếp vẫn luôn chờ chàng, chờ đến một ngày chàng có thể liếc nhìn thiếp một cái. Nhưng chàng cũng biết đấy, trong lòng thần thiếp đau khổ biết bao, trên đời này có được bao nhiêu nữ tử chịu đựng nổi khi phu quân chẳng quan tâm đến mình. Thế nhưng, khổ đến mấy thần thiếp cũng chịu được, thần thiếp tin chắc, nhất định sẽ có một ngày, chàng sẽ nhận ra trên đời này chỉ có thiếp tốt với chàng nhất, chỉ có thiếp yêu chàng nhất.” Càng nói về sau, giọng nói còn có chút nghẹn ngào.
Trong lòng Mục Cẩm rối loạn, sau khi nghĩ mình bị Mạch Sương vứt bỏ vô tình, trái tim lạnh băng của hắn rất cần có người sưởi ấm, mà những lời này của Viên Ngọc Chi, thực sự khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn.
Viên Ngọc Chi chờ đợi hắn như vậy, điều này không có gì đáng trách. Trên đời này vẫn còn có người yêu hắn, khiến hắn cũng thấy vui hơn.
Viên Ngọc Chi nhân lúc trái tim hắn đang mông lung, ôm cánh tay hắn: “Thái tử điện hạ, không còn sớm nữa, chàng cũng mệt mỏi cả ngày, để thần thiếp hầu hạ chàng nghỉ ngơi đi.”
Mục Cẩm để mặc cho Viên Ngọc Chi đỡ đến trước giường, mặc cho nàng cởi áo ngoài ra, như một con rối vậy, mặc cho nàng điều khiển. Viên Ngọc Chi thả màn giường xuống, cũng cởi áo ngoài của mình ra, nằm nghiêng bên cạnh hắn.
Hai mắt Mục Cẩm trống rỗng, đờ đẫn nhìn đỉnh giường. Thân thể Viên Ngọc Chi dán vào hắn: “Điện hạ.”
Một lúc lâu mà Mục Cẩm không có phản ứng, Viên Ngọc Chi cầm tay hắn, áp lên má mình.
Mục Cẩm chậm rãi nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thầm: “Mạch Sương, mạch sương, mạch thượng sương, tự tuyết phi tuyết, băng lạnh tận xương, thanh thấu vô hạ.”
Sắc mặt Viên Ngọc Chi biến đổi, hơi nâng người dậy, nhìn Mục Cẩm nhắm chặt hai mắt. Khó khăn lắm Mục Cẩm mới chấp nhận nàng, nàng không muốn bỏ qua cơ hội tốt thế này, cúi đầu xuống định hôn hắn.
Đúng lúc này, Mục Cẩm mở mắt ra, quay đầu đi. Viên Ngọc Chi rơi vào khoảng không, mím môi nhìn Mục Cẩm, nhỏ giọng gọi: “Điện hạ.”
Mục Cẩm quay đầu sang một bên, trầm giọng nói: “Trên chiếc giường này, bản cung không muốn trộn lẫn bất kỳ thứ gì không liên quan đến hồi ức về cậu ấy, nàng đi đi.”
Viên Ngọc Chi nhíu mày nói: “Thế nhưng, hắn đã đi rồi, cả đời này không bao giờ quay về nữa, sao chàng vẫn không chấp nhận thần thiếp?”
“Đúng vậy, cậu ấy đi rồi.” Mục Cẩm cười khổ. “Nhưng, rõ ràng cậu ấy vẫn ở trong tim ta, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không đi.”
Viên Ngọc Chi cắn chặt môi, câu nói này tựa như một thanh đao sắc nhọn, đâm cho nàng thương tích đầy mình.
Hôm sau thượng triều, Mục Cẩm kéo lê thân thể mệt mỏi của mình tiến cung, hôm qua nằm trên giường, thức trắng cả đêm.
Trên triều đình đang nghị luận chuyện nước Bắc xâm chiếm thành trì biên cảnh. Mấy năm qua không ngừng có binh lính nước Bắc quấy rối ở biên cảnh, nhưng đều không tạo nên chuyện gì lớn, cùng lắm cũng chỉ là cướp chút lương thực súc vật của dân chúng.
Sau khi Hoàng đế phái tướng sĩ đến đóng quân, loại tình huống này đã giảm hẳn, yên ổn nhiều năm. Nhưng nước Bắc lại không biết điều, muốn phái binh mã chiếm đoạt mấy thành trì gần biên cảnh.
Hiện giờ các tướng sĩ đóng quân ở biên cảnh đang đại chiến cùng quân Bắc, hai quân giao chiến, vẫn chưa phân thắng bại. Hoàng đế muốn phái thêm binh mã đến trợ giúp, thuận tiện tỏ rõ quân uy triều ta, đang nghĩ xem nên phái vị tướng quân nào đi là tốt hơn.
Trên triều đình, có mấy vị tướng quân chủ động đứng ra xin được đến biên cảnh viện trợ thị uy.
Mục Cẩm đứng ở ngay hàng đầu tiên trong số bách quan, nhưng tâm tư không hề ở đó, sắc mặt cũng rất kém.
Hoàng đế đã liếc qua hắn mấy lần, thấy hắn vẫn không hoàn hồn, bèn lên tiếng gọi hắn: “Thái tử.”
Mục Cẩm không động đậy, đứng đó mà như bị hút hết hồn phách.
Hoàng đế lại cao giọng hơn: “Thái tử!”
Viên Canh đứng đằng sau vỗ vào tay Mục Cẩm, gọi nhỏ: “Điện hạ!”
Lúc này Mục Cẩm mới hồi thần, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tối sầm của Hoàng đế trên long tọa. Mục Cẩm vẫn chưa biết có chuyện gì, vội chắp tay: “Nhi thần thất lễ, xin phụ hoàng trách phạt.”
Hoàng đế thở mạnh ra một hơi, áp chế cơn tức, nói: “Con nói xem, rốt cuộc phái vị tướng quân nào xuất chinh là thích hợp hơn?”
“Nhi thần không biết.” Mục Cẩm nói.
Sắc mặt Hoàng đế càng tối lại, tức giận nói: “Chuyện này để bàn sau, bãi triều!”
Sau khi hạ triều, Mục Cẩm bị gọi đến Ngự thư phòng nghe mắng một trận.
“Con giải thích cho trẫm, vừa rồi trên triều đình, rốt cuộc con đang nghĩ gì mà chăm chú như vậy?”
“Không nghĩ gì hết, chỉ là đêm qua không ngủ ngon, hơi mệt mỏi.”
Hoàng đế nhìn dáng vẻ phờ phạc của hắn, giận dữ nói: “Con thân là Thái tử, bị mất mặt ngay trước mặt văn võ bá quan trên triều đình, không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”
“Nhi thần biết sai.”
Hoàng đế thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Nếu còn có lần sau, trẫm phạt con ở trong phòng tự mình suy ngẫm!”
“Nhi thần ghi nhớ.”
Mục Cẩm ra khỏi Ngự thư phòng, phía trước là Hoàng hậu đang định tới Ngự thư phòng.
Hoàng hậu thấy hắn, bên môi lộ ra nụ cười, đang định đến hỏi, Mục Cẩm lại như không thấy mà đi lướt qua. Trên mặt Hoàng hậu đầy vẻ kinh ngạc, vội quay người lại: “Mục Cẩm.”
Nghe thấy phía sau có tiếng gọi, Mục Cẩm mới dừng chân, quay ra sau, thấy là Hoàng hậu, bèn chắp tay nói: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
Hoàng hậu nhìn hắn: “Con vừa suy nghĩ cái gì mà lơ đãng như vậy, ngay cả bản cung đi qua cũng không biết.”
“Không nghĩ gì hết.” Mục Cẩm nhàn nhạt đáp.
“Còn nói vậy, trên mặt con đang viết rõ mấy chữ tâm sự nặng nề kìa.” Hoàng hậu cũng không hỏi sâu hơn, nàng đã biết chuyện Hoàng đế hạ chỉ phế Thái tử phi và trục xuất kinh thành.
“Sắc mặt con không tốt, phải chú ý thân thể nhiều hơn, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“Nhi thần sẽ chăm sóc tốt cho mình, mẫu hậu không cần quan tâm.”
“Bản cung còn muốn đi diện thánh, nếu con có việc thì đi đi.”
“Nhi thần cáo lui.”
Nói mấy câu khách sáo xong, lại đi như một con rối mất trí. Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng khẽ thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của hắn.
Mục Cẩm xuất cung hồi phủ, vừa mới xuống xe ngựa đã nghe thấy một giọng nói từ một bên: “Thái tử điện hạ!”
Nhìn về phía giọng nói, người tới chính là nha hoàn Đông Linh của Mạch Sương, mới từ sáng sớm nàng đã đứng chờ bên ngoài phủ Thái tử, chính là để chờ Mục Cẩm về.
Tầm mắt Mục Cẩm lướt qua khắp xung quanh Đông Linh một vòng, không nhìn thấy nam tử thích mặc đồ trắng kia, thần sắc lại ảm đạm đi.
Đông Linh đi đến trước mặt Mục Cẩm, khuôn mặt phát tím vì lạnh, có lẽ đã chờ rất lâu. “Thái tử điện hạ, hôm qua nữ nhân họ Viên kia đuổi công tử đi, ngài không có ở đó, công tử cũng không muốn làm hạ nhân khó xử nên mới vội rời đi, chưa kịp nói với ngài một tiếng.”
Nghe xong, trái tim Mục Cẩm như giật nảy lên: “Ngươi nói Mạch Sương rời đi là vì Ngọc Chi đuổi cậu ấy đi?”
Đông Linh gật đầu một cái: “Vâng, hôm qua ngài không ở trong phủ, nữ nhân họ Viên kia lấy danh nghĩa phụng chỉ làm việc để đuổi công tử đi.”
Mục Cẩm nắm chặt nắm đấm: “Đâu ra cái lý đó!”
“Nữ nhân họ Viên kia luôn căm ghét công tử, điện hạ cũng biết đấy, công tử nhà nô tỳ tốt tính, chỉ biết để mặc cho nữ nhân họ Viên kia ức hiếp thôi!”
“Vậy cậu ấy đang ở đâu?”
“Công tử đang ở trong một khách điếm ở thành đông.”
“Mau dẫn bản cung đi!” Trong lòng Mục Cẩm ngập tràn vui mừng. Hai hàng lông mày luôn cau lại bỗng giãn ra, trái tim lắng xuống như được sống lại. Hóa ra, hóa ra không phải cậu tự rời đi.
Mục Cẩm còn chưa bước vào cửa phủ Thái tử đã lại lên xe ngựa, đi tìm Mạch Sương.
Đến khách điếm ở thành đông, Mục Cẩm xuống xe ngựa, bộ y phục kỳ lân màu vàng nhạt trên người hắn khiến cho lê dân bách tính xung quanh sững sờ, bộ y phục đó, dù là quý nhân quan lớn cũng không dám mặc đâu.
Trong nhất thời, dân chúng cũng không thể xác định được nam tử vừa vội vàng đi vào khách điếm kia có đúng là Thái tử không, quỳ cũng không phải mà không quỳ cũng không xong.
Không đợi bọn họ biết rõ, Mục Cẩm đã vội vã đi lên cầu thang, Đông Linh phải cố gắng chạy theo sau mới đuổi kịp hắn. Bước lên bậc thang trên cùng, rẽ trái đi đến gian phòng thứ hai, Mục Cẩm đẩy cửa ra.
Hai người đang ngồi đối diện nhau trên sạp đồng loạt nhìn người vừa xông vào, trên tay Mạch Sương vẫn đang cầm một quân cờ, kinh ngạc nhìn hắn: “Điện hạ?”
Ngực Mục Cẩm phập phồng lên xuống, bước ngay vào phòng, Mạch Sương đang định đứng dậy, đúng lúc bị Mục Cẩm đi đến trước mặt kéo vào lòng. Hai tay quấn quanh không ngừng siết chặt, hắn áp mặt mình vào phần tóc mai bên tai cậu, thì thầm vào tai Mạch Sương: “Em không ngoan, rõ ràng ta đã bảo em chờ ta về, em lại không chờ ta về đã đi rồi.” Ngữ khí giống như một đứa trẻ phải chịu uất ức.
Hoàn toàn không thèm chú ý đến Lý Thâm vẫn đang ở trong phòng. Lý Thâm liếc nhìn hai người một cái, im lặng đứng dậy ra ngoài, tiện thể đóng cửa luôn. Lý Thâm nhìn Đông Linh đang đứng bên ngoài, thuận miệng hỏi: “Cô bảo hắn tới?”
Đông Linh mím môi cười hi hi: “Tôi, tôi chỉ đi nói cho hắn biết, công tử bị đuổi đi thôi.”
Lý Thâm không nói gì nữa, lạnh mặt rời đi.
Trong phòng, Mục Cẩm lẳng lặng ôm chặt Mạch Sương: “Ta cũng biết, hôm qua em phải chịu không ít ủy khuất.”
“Điện hạ không nên tới đây.”
Mục Cẩm không hiểu ý cậu: “Tại sao không nên tới?”
“Thảo dân đã quyết định sáng sớm ngày kia sẽ về núi Lăng Vân, chuyên tâm tu đạo, sẽ không bước vào kinh thành nửa bước.”
Nghe vậy, sắc mặt Mục Cẩm biến đổi, nhớ lại hôm qua Triết Khám nói tâm nguyện của Mạch Sương là tu đạo thành tiên. Hắn dần dần buông lỏng tay, nhìn cậu: “Vậy em nói cho ta biết, đây là suy nghĩ trong lòng em, hay là vì hoàng mệnh ép buộc?”
Mạch Sương nói: “Cả hai đều có.”
Viên Ngọc Chi gõ cửa đi vào, nàng ôn nhu nói: “Nghe hạ nhân nói hôm nay điện hạ không có khẩu vị, thần thiếp sai người nấu canh nhân sâm, điện hạ uống một chút đi.”
Mục Cẩm chống tay đỡ trán ngồi cạnh bàn, lúc Viên Ngọc Chi đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên: “Bản cung muốn im lặng.”
Viên Ngọc Chi coi như không nghe thấy, đi đến phía sau Mục Cẩm, vùi mặt vào cổ hắn: “Thái tử điện hạ, chàng đừng như vậy, nhìn chàng mặt ủ mày chau, trong lòng thần thiếp rất khó chịu. Doãn ca ca tuyệt tình rời khỏi chàng như vậy, là vì hắn vốn dĩ không yêu chàng, còn thiếp luôn luôn ở bên chàng, luôn luôn yêu chàng, núi đao biển lửa cũng không rời. Chàng nghĩ lại xem, mấy năm nay, người luôn ở bên chàng, không phải là thiếp sao?”
Nghe những lời này của Viên Ngọc Chi, Mục Cẩm hơi rung động, nói cũng đúng, hắn yêu Mạch Sương, yêu đến mức không thể kìm lòng được. Nhưng cuối cùng cậu lại tuyệt tình từ bỏ hắn như vậy. Còn Viên Ngọc Chi yêu hắn, cũng giống như hắn yêu Mạch Sương.
Viên Ngọc Chi phiến tình nói: “Điện hạ, chàng nói chàng luôn coi thần thiếp là muội muội, nên thần thiếp vẫn luôn chờ chàng, chờ đến một ngày chàng có thể liếc nhìn thiếp một cái. Nhưng chàng cũng biết đấy, trong lòng thần thiếp đau khổ biết bao, trên đời này có được bao nhiêu nữ tử chịu đựng nổi khi phu quân chẳng quan tâm đến mình. Thế nhưng, khổ đến mấy thần thiếp cũng chịu được, thần thiếp tin chắc, nhất định sẽ có một ngày, chàng sẽ nhận ra trên đời này chỉ có thiếp tốt với chàng nhất, chỉ có thiếp yêu chàng nhất.” Càng nói về sau, giọng nói còn có chút nghẹn ngào.
Trong lòng Mục Cẩm rối loạn, sau khi nghĩ mình bị Mạch Sương vứt bỏ vô tình, trái tim lạnh băng của hắn rất cần có người sưởi ấm, mà những lời này của Viên Ngọc Chi, thực sự khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn.
Viên Ngọc Chi chờ đợi hắn như vậy, điều này không có gì đáng trách. Trên đời này vẫn còn có người yêu hắn, khiến hắn cũng thấy vui hơn.
Viên Ngọc Chi nhân lúc trái tim hắn đang mông lung, ôm cánh tay hắn: “Thái tử điện hạ, không còn sớm nữa, chàng cũng mệt mỏi cả ngày, để thần thiếp hầu hạ chàng nghỉ ngơi đi.”
Mục Cẩm để mặc cho Viên Ngọc Chi đỡ đến trước giường, mặc cho nàng cởi áo ngoài ra, như một con rối vậy, mặc cho nàng điều khiển. Viên Ngọc Chi thả màn giường xuống, cũng cởi áo ngoài của mình ra, nằm nghiêng bên cạnh hắn.
Hai mắt Mục Cẩm trống rỗng, đờ đẫn nhìn đỉnh giường. Thân thể Viên Ngọc Chi dán vào hắn: “Điện hạ.”
Một lúc lâu mà Mục Cẩm không có phản ứng, Viên Ngọc Chi cầm tay hắn, áp lên má mình.
Mục Cẩm chậm rãi nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thầm: “Mạch Sương, mạch sương, mạch thượng sương, tự tuyết phi tuyết, băng lạnh tận xương, thanh thấu vô hạ.”
Sắc mặt Viên Ngọc Chi biến đổi, hơi nâng người dậy, nhìn Mục Cẩm nhắm chặt hai mắt. Khó khăn lắm Mục Cẩm mới chấp nhận nàng, nàng không muốn bỏ qua cơ hội tốt thế này, cúi đầu xuống định hôn hắn.
Đúng lúc này, Mục Cẩm mở mắt ra, quay đầu đi. Viên Ngọc Chi rơi vào khoảng không, mím môi nhìn Mục Cẩm, nhỏ giọng gọi: “Điện hạ.”
Mục Cẩm quay đầu sang một bên, trầm giọng nói: “Trên chiếc giường này, bản cung không muốn trộn lẫn bất kỳ thứ gì không liên quan đến hồi ức về cậu ấy, nàng đi đi.”
Viên Ngọc Chi nhíu mày nói: “Thế nhưng, hắn đã đi rồi, cả đời này không bao giờ quay về nữa, sao chàng vẫn không chấp nhận thần thiếp?”
“Đúng vậy, cậu ấy đi rồi.” Mục Cẩm cười khổ. “Nhưng, rõ ràng cậu ấy vẫn ở trong tim ta, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không đi.”
Viên Ngọc Chi cắn chặt môi, câu nói này tựa như một thanh đao sắc nhọn, đâm cho nàng thương tích đầy mình.
Hôm sau thượng triều, Mục Cẩm kéo lê thân thể mệt mỏi của mình tiến cung, hôm qua nằm trên giường, thức trắng cả đêm.
Trên triều đình đang nghị luận chuyện nước Bắc xâm chiếm thành trì biên cảnh. Mấy năm qua không ngừng có binh lính nước Bắc quấy rối ở biên cảnh, nhưng đều không tạo nên chuyện gì lớn, cùng lắm cũng chỉ là cướp chút lương thực súc vật của dân chúng.
Sau khi Hoàng đế phái tướng sĩ đến đóng quân, loại tình huống này đã giảm hẳn, yên ổn nhiều năm. Nhưng nước Bắc lại không biết điều, muốn phái binh mã chiếm đoạt mấy thành trì gần biên cảnh.
Hiện giờ các tướng sĩ đóng quân ở biên cảnh đang đại chiến cùng quân Bắc, hai quân giao chiến, vẫn chưa phân thắng bại. Hoàng đế muốn phái thêm binh mã đến trợ giúp, thuận tiện tỏ rõ quân uy triều ta, đang nghĩ xem nên phái vị tướng quân nào đi là tốt hơn.
Trên triều đình, có mấy vị tướng quân chủ động đứng ra xin được đến biên cảnh viện trợ thị uy.
Mục Cẩm đứng ở ngay hàng đầu tiên trong số bách quan, nhưng tâm tư không hề ở đó, sắc mặt cũng rất kém.
Hoàng đế đã liếc qua hắn mấy lần, thấy hắn vẫn không hoàn hồn, bèn lên tiếng gọi hắn: “Thái tử.”
Mục Cẩm không động đậy, đứng đó mà như bị hút hết hồn phách.
Hoàng đế lại cao giọng hơn: “Thái tử!”
Viên Canh đứng đằng sau vỗ vào tay Mục Cẩm, gọi nhỏ: “Điện hạ!”
Lúc này Mục Cẩm mới hồi thần, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tối sầm của Hoàng đế trên long tọa. Mục Cẩm vẫn chưa biết có chuyện gì, vội chắp tay: “Nhi thần thất lễ, xin phụ hoàng trách phạt.”
Hoàng đế thở mạnh ra một hơi, áp chế cơn tức, nói: “Con nói xem, rốt cuộc phái vị tướng quân nào xuất chinh là thích hợp hơn?”
“Nhi thần không biết.” Mục Cẩm nói.
Sắc mặt Hoàng đế càng tối lại, tức giận nói: “Chuyện này để bàn sau, bãi triều!”
Sau khi hạ triều, Mục Cẩm bị gọi đến Ngự thư phòng nghe mắng một trận.
“Con giải thích cho trẫm, vừa rồi trên triều đình, rốt cuộc con đang nghĩ gì mà chăm chú như vậy?”
“Không nghĩ gì hết, chỉ là đêm qua không ngủ ngon, hơi mệt mỏi.”
Hoàng đế nhìn dáng vẻ phờ phạc của hắn, giận dữ nói: “Con thân là Thái tử, bị mất mặt ngay trước mặt văn võ bá quan trên triều đình, không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”
“Nhi thần biết sai.”
Hoàng đế thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Nếu còn có lần sau, trẫm phạt con ở trong phòng tự mình suy ngẫm!”
“Nhi thần ghi nhớ.”
Mục Cẩm ra khỏi Ngự thư phòng, phía trước là Hoàng hậu đang định tới Ngự thư phòng.
Hoàng hậu thấy hắn, bên môi lộ ra nụ cười, đang định đến hỏi, Mục Cẩm lại như không thấy mà đi lướt qua. Trên mặt Hoàng hậu đầy vẻ kinh ngạc, vội quay người lại: “Mục Cẩm.”
Nghe thấy phía sau có tiếng gọi, Mục Cẩm mới dừng chân, quay ra sau, thấy là Hoàng hậu, bèn chắp tay nói: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
Hoàng hậu nhìn hắn: “Con vừa suy nghĩ cái gì mà lơ đãng như vậy, ngay cả bản cung đi qua cũng không biết.”
“Không nghĩ gì hết.” Mục Cẩm nhàn nhạt đáp.
“Còn nói vậy, trên mặt con đang viết rõ mấy chữ tâm sự nặng nề kìa.” Hoàng hậu cũng không hỏi sâu hơn, nàng đã biết chuyện Hoàng đế hạ chỉ phế Thái tử phi và trục xuất kinh thành.
“Sắc mặt con không tốt, phải chú ý thân thể nhiều hơn, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“Nhi thần sẽ chăm sóc tốt cho mình, mẫu hậu không cần quan tâm.”
“Bản cung còn muốn đi diện thánh, nếu con có việc thì đi đi.”
“Nhi thần cáo lui.”
Nói mấy câu khách sáo xong, lại đi như một con rối mất trí. Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng khẽ thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của hắn.
Mục Cẩm xuất cung hồi phủ, vừa mới xuống xe ngựa đã nghe thấy một giọng nói từ một bên: “Thái tử điện hạ!”
Nhìn về phía giọng nói, người tới chính là nha hoàn Đông Linh của Mạch Sương, mới từ sáng sớm nàng đã đứng chờ bên ngoài phủ Thái tử, chính là để chờ Mục Cẩm về.
Tầm mắt Mục Cẩm lướt qua khắp xung quanh Đông Linh một vòng, không nhìn thấy nam tử thích mặc đồ trắng kia, thần sắc lại ảm đạm đi.
Đông Linh đi đến trước mặt Mục Cẩm, khuôn mặt phát tím vì lạnh, có lẽ đã chờ rất lâu. “Thái tử điện hạ, hôm qua nữ nhân họ Viên kia đuổi công tử đi, ngài không có ở đó, công tử cũng không muốn làm hạ nhân khó xử nên mới vội rời đi, chưa kịp nói với ngài một tiếng.”
Nghe xong, trái tim Mục Cẩm như giật nảy lên: “Ngươi nói Mạch Sương rời đi là vì Ngọc Chi đuổi cậu ấy đi?”
Đông Linh gật đầu một cái: “Vâng, hôm qua ngài không ở trong phủ, nữ nhân họ Viên kia lấy danh nghĩa phụng chỉ làm việc để đuổi công tử đi.”
Mục Cẩm nắm chặt nắm đấm: “Đâu ra cái lý đó!”
“Nữ nhân họ Viên kia luôn căm ghét công tử, điện hạ cũng biết đấy, công tử nhà nô tỳ tốt tính, chỉ biết để mặc cho nữ nhân họ Viên kia ức hiếp thôi!”
“Vậy cậu ấy đang ở đâu?”
“Công tử đang ở trong một khách điếm ở thành đông.”
“Mau dẫn bản cung đi!” Trong lòng Mục Cẩm ngập tràn vui mừng. Hai hàng lông mày luôn cau lại bỗng giãn ra, trái tim lắng xuống như được sống lại. Hóa ra, hóa ra không phải cậu tự rời đi.
Mục Cẩm còn chưa bước vào cửa phủ Thái tử đã lại lên xe ngựa, đi tìm Mạch Sương.
Đến khách điếm ở thành đông, Mục Cẩm xuống xe ngựa, bộ y phục kỳ lân màu vàng nhạt trên người hắn khiến cho lê dân bách tính xung quanh sững sờ, bộ y phục đó, dù là quý nhân quan lớn cũng không dám mặc đâu.
Trong nhất thời, dân chúng cũng không thể xác định được nam tử vừa vội vàng đi vào khách điếm kia có đúng là Thái tử không, quỳ cũng không phải mà không quỳ cũng không xong.
Không đợi bọn họ biết rõ, Mục Cẩm đã vội vã đi lên cầu thang, Đông Linh phải cố gắng chạy theo sau mới đuổi kịp hắn. Bước lên bậc thang trên cùng, rẽ trái đi đến gian phòng thứ hai, Mục Cẩm đẩy cửa ra.
Hai người đang ngồi đối diện nhau trên sạp đồng loạt nhìn người vừa xông vào, trên tay Mạch Sương vẫn đang cầm một quân cờ, kinh ngạc nhìn hắn: “Điện hạ?”
Ngực Mục Cẩm phập phồng lên xuống, bước ngay vào phòng, Mạch Sương đang định đứng dậy, đúng lúc bị Mục Cẩm đi đến trước mặt kéo vào lòng. Hai tay quấn quanh không ngừng siết chặt, hắn áp mặt mình vào phần tóc mai bên tai cậu, thì thầm vào tai Mạch Sương: “Em không ngoan, rõ ràng ta đã bảo em chờ ta về, em lại không chờ ta về đã đi rồi.” Ngữ khí giống như một đứa trẻ phải chịu uất ức.
Hoàn toàn không thèm chú ý đến Lý Thâm vẫn đang ở trong phòng. Lý Thâm liếc nhìn hai người một cái, im lặng đứng dậy ra ngoài, tiện thể đóng cửa luôn. Lý Thâm nhìn Đông Linh đang đứng bên ngoài, thuận miệng hỏi: “Cô bảo hắn tới?”
Đông Linh mím môi cười hi hi: “Tôi, tôi chỉ đi nói cho hắn biết, công tử bị đuổi đi thôi.”
Lý Thâm không nói gì nữa, lạnh mặt rời đi.
Trong phòng, Mục Cẩm lẳng lặng ôm chặt Mạch Sương: “Ta cũng biết, hôm qua em phải chịu không ít ủy khuất.”
“Điện hạ không nên tới đây.”
Mục Cẩm không hiểu ý cậu: “Tại sao không nên tới?”
“Thảo dân đã quyết định sáng sớm ngày kia sẽ về núi Lăng Vân, chuyên tâm tu đạo, sẽ không bước vào kinh thành nửa bước.”
Nghe vậy, sắc mặt Mục Cẩm biến đổi, nhớ lại hôm qua Triết Khám nói tâm nguyện của Mạch Sương là tu đạo thành tiên. Hắn dần dần buông lỏng tay, nhìn cậu: “Vậy em nói cho ta biết, đây là suy nghĩ trong lòng em, hay là vì hoàng mệnh ép buộc?”
Mạch Sương nói: “Cả hai đều có.”