Chương : 16
Tuy rằng Triệu Đoạt chưa bao giờ đến Mai Viên, ngay cả thời điểm ngồi cùng nhau ăn cơm, hắn cũng khinh thường liếc nhìn nàng một cái, nhưng hằng ngày lại không có sự bình yên thật sự.
Lan, trúc, cúc ba vị thị thiếp đều có ý định xấu xa, ỷ vào Triệu Đoạt không quan tâm đến Hoa Tưởng Dung mà tùy ý mà trào phúng nhục nhã nàng. Mà hiện tại Hoa Tưởng Dung lại ghi nhớ lời nhắc nhở của Vương công công, biết bản thân nếu chỉ phạm một lỗi nhỏ cũng chính là tự mình mang đến tai họa, lúc nào cũng tránh xung đột trực tiếp với các thiếp thất khác, ngày thường luôn là đem “Nhẫn” tự treo ở trong lòng dù vậy vẫn không tránh khỏi một ít thua thiệt.
Đã qua mười ngày đại hôn, theo lệ thường thì hôn sự do hoàng đế tứ hôn qua mười ngày thì tân lang và tân nương phải tiến cung để tạ thánh ân, mà Triệu Đoạt thân là Nam Dương Vương càng không thể ngoại lệ. Sáng sớm, Hoa Tưởng Dung và Triệu Đoạt cùng nhau lên xe ngựa đi ra Nam Dương phủ.
Xe ngựa chậm rãi mà đi ở trên đường cái. Người qua đường biết là xe ngựa của Nam Dương phủ nên cung kính mà tránh đường cho xe ngựa chay qua.
Triệu Đoạt là thân vương gia cùng hoàng đế có quan hệ huyết thống, theo quy chế xa giá của hắn chỉ kém hơn long xa phượng liễn một chút. Xe ngựa của hắn được làm bằng gỗ lim, màn xe làm bằng tơ lụa thượng đẳng, thân xe được sơn toàn bộ bằng màu đen có điêu khắc vảy rồng tượng trưng thân phận hết sức khí thế.
Thời điểm mọi người đang vây quanh xe ngựa, bỗng nhiên một người đàn ông bộ dáng nghèo túng từ trong đám đông lao ra.
Người nọ xuất hiện làm cho mọi người đều bất ngờ đồng loạt ồ lên một tiếng, khiến cho ngay cả con ngựa cũng bị giật mình, đột nhiên nhổm dậy hí lên tiếng dài, may mắn xa phu có kinh nghiệm nên hét lớn vài tiếng làm cho con ngựa bình bĩnh lại, tránh được một tai nạn.
Trong xe Hoa Tưởng Dung ngồi không vững, dưới tình thế cấp mà đưa tay kéo vạt áo của Triệu Đoạt. Đến khi xe ngựa dần ổn định mới phát hiện điều khác thường. Nàng nhìn lên quả nhiên thấy Triệu Đoạt mang bộ dạng tức giận. Tuy rằng hắn im lặng thậm chí không hừ một tiếng, nhưng nhíu mày thật chặt, nghiến răng nghiến lợi làm cho Hoa Tưởng Dung buông lỏng tay lui vào một góc.
Bỗng nghe giọng của Vương công công nhẹ giọng mà bẩm báo, bên ngoài:
“Vương gia, bên ngoài có người đón xe.”
Triệu Đoạt nhíu mày hỏi: “Hỏi hắn có chuyện gì.”
“Vương gia, tiểu nhân có oan ức, tiểu nhân có oan ức muốn được nói rõ ạ”
Vương công công khó hiểu nói: “Giải oan thì tìm quan phủ cớ sao ngươi lại cản xe ngựa của Vương gia?”
Hoa Tưởng Dung xốc màn xe lên muốn tìm hiểu là chuyện gì mà dân chúng lại vây quanh để xem, mà ngay vị trí của nàng không nhìn thấy được gì đành phải buông màn, cố gắng lắng tai mà nghe.
“Hồi Vương gia, tiểu nhân đã đi cáo trạng khắp nơi, các châu phủ nha môn đều từ chối chỉ vì kẻ kia là người rất có thế lực, đơn kiện của tiểu nhân đều bị trả về.
Bọn họ còn uy hiếp tiểu nhân nói chỉ cần tiểu nhân còn cáo trạng nơi nơi, gây sóng gió liền trị tội tiểu nhân, làm cho tiểu nhân chết không có chỗ chôn.”
Nghe vậy, Hoa Tưởng Dung trong lòng căng thẳng,từ trong lòng nổi lên oán giận. Lại xoay đầu nhìn Triệu Đoạt, quả nhiên thấy hắn cũng đã giận dữ, hai mắt trợn trừng, hai tay nắm lại thật chặt tưởng như có thể bóp không khí ra thành nước.
“Hồ đồ, dưới chân thiên tử sao lại có một tên đại gian đại ác như vậy? Bổn vương không tin có người nào dám ngông cuồng như thế. Vương Hoàn, ngươi đem đơn kiện của người nọ tới đây, cho hắn mấy lượng bạc, nói cho hắn ở nhà chờ đợi bổn vương gọi đến.”
Mệnh lệnh của Triệu Đoạt vừa truyền ra, dân chúng bên đường lập tức vỗ tay tỏ ý vui mừng, hô to Nam Dương Vương công chính liêm minh, không hổ là một Hiền Vương.
Xe ngựa lại tiếp tục đi, dọc đường Hoa Tưởng Dung ngơ ngác mà nhìn Triệu Đoạt. Hắn anh minh quả quyết, hắn cương trực công chính, lại một lần mữa làm lòng nàng bấn loạn, những hành động lúc trước của hắn đối với nàng, nàng lại dễ dàng vứt bỏ sau đầu.
Xe ngựa rốt cuộc ngừng lại, Triệu Đoạt nhìn nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung đang sững sờ, hắn khinh thường mà hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi không chuẩn bị đi vào tạ ơn sao?”
Hoa Tưởng Dung giật mình, lập tức đem suy nghĩ đang bay xa kéo lại, vẻ mặt ửng đỏ mà cúi đầu.
Triệu Đoạt đem biểu tình thẹn thùng của nàng mà thu vào trong mắt, chán ghét nhíu nhíu mày. Hắn dẫn đầu đi xuống xe ngựa, tiếp theo là Hoa Tưởng Dung được Vương công công đỡ xuống.
“Tam hoàng huynh vội vã tiến cung để tạ ơn sao?”
Phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc, Hoa Tưởng Dung cùng Triệu Đoạt quay đầu lại thấy Bình Dương Vương đang ở cách đó không xa từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Hắn tươi cười chậm rãi tiến lên, ánh mắt lại không kiêng nể gì mà dừng ở trên mặt Hoa Tưởng Dung
Lan, trúc, cúc ba vị thị thiếp đều có ý định xấu xa, ỷ vào Triệu Đoạt không quan tâm đến Hoa Tưởng Dung mà tùy ý mà trào phúng nhục nhã nàng. Mà hiện tại Hoa Tưởng Dung lại ghi nhớ lời nhắc nhở của Vương công công, biết bản thân nếu chỉ phạm một lỗi nhỏ cũng chính là tự mình mang đến tai họa, lúc nào cũng tránh xung đột trực tiếp với các thiếp thất khác, ngày thường luôn là đem “Nhẫn” tự treo ở trong lòng dù vậy vẫn không tránh khỏi một ít thua thiệt.
Đã qua mười ngày đại hôn, theo lệ thường thì hôn sự do hoàng đế tứ hôn qua mười ngày thì tân lang và tân nương phải tiến cung để tạ thánh ân, mà Triệu Đoạt thân là Nam Dương Vương càng không thể ngoại lệ. Sáng sớm, Hoa Tưởng Dung và Triệu Đoạt cùng nhau lên xe ngựa đi ra Nam Dương phủ.
Xe ngựa chậm rãi mà đi ở trên đường cái. Người qua đường biết là xe ngựa của Nam Dương phủ nên cung kính mà tránh đường cho xe ngựa chay qua.
Triệu Đoạt là thân vương gia cùng hoàng đế có quan hệ huyết thống, theo quy chế xa giá của hắn chỉ kém hơn long xa phượng liễn một chút. Xe ngựa của hắn được làm bằng gỗ lim, màn xe làm bằng tơ lụa thượng đẳng, thân xe được sơn toàn bộ bằng màu đen có điêu khắc vảy rồng tượng trưng thân phận hết sức khí thế.
Thời điểm mọi người đang vây quanh xe ngựa, bỗng nhiên một người đàn ông bộ dáng nghèo túng từ trong đám đông lao ra.
Người nọ xuất hiện làm cho mọi người đều bất ngờ đồng loạt ồ lên một tiếng, khiến cho ngay cả con ngựa cũng bị giật mình, đột nhiên nhổm dậy hí lên tiếng dài, may mắn xa phu có kinh nghiệm nên hét lớn vài tiếng làm cho con ngựa bình bĩnh lại, tránh được một tai nạn.
Trong xe Hoa Tưởng Dung ngồi không vững, dưới tình thế cấp mà đưa tay kéo vạt áo của Triệu Đoạt. Đến khi xe ngựa dần ổn định mới phát hiện điều khác thường. Nàng nhìn lên quả nhiên thấy Triệu Đoạt mang bộ dạng tức giận. Tuy rằng hắn im lặng thậm chí không hừ một tiếng, nhưng nhíu mày thật chặt, nghiến răng nghiến lợi làm cho Hoa Tưởng Dung buông lỏng tay lui vào một góc.
Bỗng nghe giọng của Vương công công nhẹ giọng mà bẩm báo, bên ngoài:
“Vương gia, bên ngoài có người đón xe.”
Triệu Đoạt nhíu mày hỏi: “Hỏi hắn có chuyện gì.”
“Vương gia, tiểu nhân có oan ức, tiểu nhân có oan ức muốn được nói rõ ạ”
Vương công công khó hiểu nói: “Giải oan thì tìm quan phủ cớ sao ngươi lại cản xe ngựa của Vương gia?”
Hoa Tưởng Dung xốc màn xe lên muốn tìm hiểu là chuyện gì mà dân chúng lại vây quanh để xem, mà ngay vị trí của nàng không nhìn thấy được gì đành phải buông màn, cố gắng lắng tai mà nghe.
“Hồi Vương gia, tiểu nhân đã đi cáo trạng khắp nơi, các châu phủ nha môn đều từ chối chỉ vì kẻ kia là người rất có thế lực, đơn kiện của tiểu nhân đều bị trả về.
Bọn họ còn uy hiếp tiểu nhân nói chỉ cần tiểu nhân còn cáo trạng nơi nơi, gây sóng gió liền trị tội tiểu nhân, làm cho tiểu nhân chết không có chỗ chôn.”
Nghe vậy, Hoa Tưởng Dung trong lòng căng thẳng,từ trong lòng nổi lên oán giận. Lại xoay đầu nhìn Triệu Đoạt, quả nhiên thấy hắn cũng đã giận dữ, hai mắt trợn trừng, hai tay nắm lại thật chặt tưởng như có thể bóp không khí ra thành nước.
“Hồ đồ, dưới chân thiên tử sao lại có một tên đại gian đại ác như vậy? Bổn vương không tin có người nào dám ngông cuồng như thế. Vương Hoàn, ngươi đem đơn kiện của người nọ tới đây, cho hắn mấy lượng bạc, nói cho hắn ở nhà chờ đợi bổn vương gọi đến.”
Mệnh lệnh của Triệu Đoạt vừa truyền ra, dân chúng bên đường lập tức vỗ tay tỏ ý vui mừng, hô to Nam Dương Vương công chính liêm minh, không hổ là một Hiền Vương.
Xe ngựa lại tiếp tục đi, dọc đường Hoa Tưởng Dung ngơ ngác mà nhìn Triệu Đoạt. Hắn anh minh quả quyết, hắn cương trực công chính, lại một lần mữa làm lòng nàng bấn loạn, những hành động lúc trước của hắn đối với nàng, nàng lại dễ dàng vứt bỏ sau đầu.
Xe ngựa rốt cuộc ngừng lại, Triệu Đoạt nhìn nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung đang sững sờ, hắn khinh thường mà hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi không chuẩn bị đi vào tạ ơn sao?”
Hoa Tưởng Dung giật mình, lập tức đem suy nghĩ đang bay xa kéo lại, vẻ mặt ửng đỏ mà cúi đầu.
Triệu Đoạt đem biểu tình thẹn thùng của nàng mà thu vào trong mắt, chán ghét nhíu nhíu mày. Hắn dẫn đầu đi xuống xe ngựa, tiếp theo là Hoa Tưởng Dung được Vương công công đỡ xuống.
“Tam hoàng huynh vội vã tiến cung để tạ ơn sao?”
Phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc, Hoa Tưởng Dung cùng Triệu Đoạt quay đầu lại thấy Bình Dương Vương đang ở cách đó không xa từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Hắn tươi cười chậm rãi tiến lên, ánh mắt lại không kiêng nể gì mà dừng ở trên mặt Hoa Tưởng Dung