Chương : 39
Hoa Tưởng Dung không nghĩ tới trong phòng sẽ có nhiều người như vậy. Nàng chậm rãi đi, cố gắng duy trì dáng vẻ ưu nhã của tiểu thư tướng phủ. Nàng cuối người hành lễ mở miệng bình tĩnh nói: “Thiếp thân gặp qua phu quân, gặp qua các vị Vương gia.”
Trước mặt người ngoài một câu phu quân là không thể tránh, Hoa Tưởng Dung biết nếu là ngày thường nàng gọi hắn là “Phu quân” thì hắn nhất định sẽ giận tím mặt.
Mà một câu “Phu quân” của Hoa Tưởng Dung lại làm tâm tình của Triệu Đoạt cực kỳ tốt. Triệu Đoạt liếc mắt nhìn Triệu Liên quả nhiên thấy sắc mặt Triệu Liên tái nhợt làm cho hắn không khỏi đắc ý mà cong khóe môi, vẫy tay nhẹ nhàng nói: “Ái thiếp tới đây ngồi xuống.”
Hoa Tưởng Dung thụ sủng nhược kinh mà nhìn Triệu Đoạt, chỉ thấy trong mắt hắn chỉ có ôn nhu và sủng nịch đối lập với hình ảnh thô bạo mấy ngày trước. Hô hấp nàng cứng lại, sau đó lại khôi phục lí trí: Hắn lại đang diễn kịch.
Ở dưới ánh mắt mọi người, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Triệu Đoạt nhẹ nhàng mà ngồi xuống. Nàng ngồi còn chưa ổn định lại lập tức ngã vào lòng của Triệu Đoạt.
“Vương gia” Hoa Tưởng Dung giật mình muốn giãy giụa để ngồi dậy. Khuôn mặt nàng đỏ ửng còn có tiếng kêu nho nhỏ ở trong mắt Triệu Liên những hành động này đều như chim nhỏ nép vào lòng Triệu Đoạt để làm nũng.
Triệu Liên cau mày nhìn cánh tay Triệu Đoạt đang quàng ở bên hông Hoa Tưởng Dung. Trong lòng Triệu Liên liền đau đến khó thở.
Hắn hối hận, hắn hối hận bỗng dưng lại đến Nam Dương Vương phủ để tự rước lấy nhục. Nếu hắn không tới thì ít nhất sẽ không chịu đả kích như vậy.
Triệu Đoạt không coi ai ra gì mà ôm Hoa Tưởng Dung vào trong lòng, làm như không có phát hiện tâm tư Triệu Liên. Hắn làm như không có việc gì mà cười nói: “Thất đệ, đệ nói xem lần trú biên này ai sẽ là người được chọn?”
Triệu Liên nắm tay thành nắm đấm, đem hết chua xót ép vào trong lòng, trả lời: “Theo đệ thấy chính là lục hoàng huynh.”
Triệu Thanh nghe nói vậy liền ha ha cười nói: “Tam ca, huynh xem quả nhiên là đúng ý ta mà.”
Triệu Đoạt không để ý tới, lại nói: “Thất đệ, tại sao đệ lại khẳng định không phải là Hứa Xuất Trần?”
Triệu Liên không để bụng mà nói: “Tin ai cũng không bằng tin người nhà của mình. Nếu Tam hoàng huynh không tin, chúng ta có thể đánh cuộc.”
“Đánh cuộc? Thật là ý hay.” Triệu Đoạt ý vị thâm trường mà nhìn Hoa Tưởng Dung ngồi ở bên cạnh, thấy nàng rũ mi không nói hắn âm thầm dùng sức nhéo vào eo của nàng.
“A.” Cảm nhận được đau đớn từ bên hông truyền đến, Hoa Tưởng Dung nhịn không được hô nhỏ, cuối cùng nàng nâng mắt lên, vô tội mà nhìn Triệu Đoạt.
Triệu Đoạt vươn ngón tay thon dài nâng mặt Hoa Tưởng Dung. Hắn chậm rãi cúi người xuống tiến đến tai nàng nói: “Ái thiếp, nàng nói xem đánh cuộc lần này rốt cuộc là bổn vương sẽ thắng hay là thất đệ sẽ thắng đây?”
Một hơi thở như có như không mà xẹt qua gương mặt nàng. Tại nơi này trước mặt bao nhiêu người lại bày ra tư thế ái muội như vậy làm Hoa Tưởng Dung xấu hổ không thôi, nàng run rẩy trả lời: “Đương nhiên là phu quân thắng.”
“Ái thiếp đã muốn phu quân thắng, như vậy phu quân tất nhiên sẽ thắng.” Triệu Đoạt một bên nói, một bên nhìn về phía Triệu Liên đang ngồi cách đó không xa: “Thất đệ, tiền đặt cược của đệ là cái gì?”
Triệu Liên ngẩn người, ngay sau đó từ bên hông cởi xuống một khối thẻ bài: “Tam hoàng huynh luôn cảm thấy hứng thú đối với việc tiểu đệ huấn luyện một đám ẩn vệ, đây chính là lệnh bài để chỉ huy bọn chúng, hoàng huynh nghĩ như thế nào?”
“Thất đệ thật là hào phóng, có thể lấy ẩn vệ ra để đánh cuộc, không biết thất đệ muốn ta dùng thứ gì để đánh cuộc với đệ đây?”
Triệu Phi cùng Triệu Thanh dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn bọn họ đánh cuộc, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán: Không biết Triệu Liên rốt cuộc nhìn trúng thứ gì trong Nam Dương Vương phủ,mà đến ngay cả ẩn vệ cũng có thể đưa lên, chẳng lẽ trong Nam Dương Vương phủ còn có cái gì có giá trị liên thành sao?
Trong lúc mọi người đang suy đoán, thì Triệu Liên mặt không đổi sắc mà giơ lên tay, thong dong giơ một ngón tay. Tiếp theo, mọi người đều không khỏi hút một ngụm khí lạnh, Triệu Phi càng không thể tin được, hắn thiếu chút nữa té ngã mà dựa vào cánh tay Triệu Thanh.
Tin tưởng tất cả mọi người đều đoán được, Triệu Đoạt muốn tiền đặt cược là cái gì đi? Trong nhà trang hoàng, võng đi càng văn, thời gian không chừng, kính thỉnh thông cảm. Cảm tạ đại gia duy trì, muốn phiếu phiếu nga. Đề cử kết thúc tác phẩm 《 Cuồng Tình tổng giám đốc 》
Trước mặt người ngoài một câu phu quân là không thể tránh, Hoa Tưởng Dung biết nếu là ngày thường nàng gọi hắn là “Phu quân” thì hắn nhất định sẽ giận tím mặt.
Mà một câu “Phu quân” của Hoa Tưởng Dung lại làm tâm tình của Triệu Đoạt cực kỳ tốt. Triệu Đoạt liếc mắt nhìn Triệu Liên quả nhiên thấy sắc mặt Triệu Liên tái nhợt làm cho hắn không khỏi đắc ý mà cong khóe môi, vẫy tay nhẹ nhàng nói: “Ái thiếp tới đây ngồi xuống.”
Hoa Tưởng Dung thụ sủng nhược kinh mà nhìn Triệu Đoạt, chỉ thấy trong mắt hắn chỉ có ôn nhu và sủng nịch đối lập với hình ảnh thô bạo mấy ngày trước. Hô hấp nàng cứng lại, sau đó lại khôi phục lí trí: Hắn lại đang diễn kịch.
Ở dưới ánh mắt mọi người, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Triệu Đoạt nhẹ nhàng mà ngồi xuống. Nàng ngồi còn chưa ổn định lại lập tức ngã vào lòng của Triệu Đoạt.
“Vương gia” Hoa Tưởng Dung giật mình muốn giãy giụa để ngồi dậy. Khuôn mặt nàng đỏ ửng còn có tiếng kêu nho nhỏ ở trong mắt Triệu Liên những hành động này đều như chim nhỏ nép vào lòng Triệu Đoạt để làm nũng.
Triệu Liên cau mày nhìn cánh tay Triệu Đoạt đang quàng ở bên hông Hoa Tưởng Dung. Trong lòng Triệu Liên liền đau đến khó thở.
Hắn hối hận, hắn hối hận bỗng dưng lại đến Nam Dương Vương phủ để tự rước lấy nhục. Nếu hắn không tới thì ít nhất sẽ không chịu đả kích như vậy.
Triệu Đoạt không coi ai ra gì mà ôm Hoa Tưởng Dung vào trong lòng, làm như không có phát hiện tâm tư Triệu Liên. Hắn làm như không có việc gì mà cười nói: “Thất đệ, đệ nói xem lần trú biên này ai sẽ là người được chọn?”
Triệu Liên nắm tay thành nắm đấm, đem hết chua xót ép vào trong lòng, trả lời: “Theo đệ thấy chính là lục hoàng huynh.”
Triệu Thanh nghe nói vậy liền ha ha cười nói: “Tam ca, huynh xem quả nhiên là đúng ý ta mà.”
Triệu Đoạt không để ý tới, lại nói: “Thất đệ, tại sao đệ lại khẳng định không phải là Hứa Xuất Trần?”
Triệu Liên không để bụng mà nói: “Tin ai cũng không bằng tin người nhà của mình. Nếu Tam hoàng huynh không tin, chúng ta có thể đánh cuộc.”
“Đánh cuộc? Thật là ý hay.” Triệu Đoạt ý vị thâm trường mà nhìn Hoa Tưởng Dung ngồi ở bên cạnh, thấy nàng rũ mi không nói hắn âm thầm dùng sức nhéo vào eo của nàng.
“A.” Cảm nhận được đau đớn từ bên hông truyền đến, Hoa Tưởng Dung nhịn không được hô nhỏ, cuối cùng nàng nâng mắt lên, vô tội mà nhìn Triệu Đoạt.
Triệu Đoạt vươn ngón tay thon dài nâng mặt Hoa Tưởng Dung. Hắn chậm rãi cúi người xuống tiến đến tai nàng nói: “Ái thiếp, nàng nói xem đánh cuộc lần này rốt cuộc là bổn vương sẽ thắng hay là thất đệ sẽ thắng đây?”
Một hơi thở như có như không mà xẹt qua gương mặt nàng. Tại nơi này trước mặt bao nhiêu người lại bày ra tư thế ái muội như vậy làm Hoa Tưởng Dung xấu hổ không thôi, nàng run rẩy trả lời: “Đương nhiên là phu quân thắng.”
“Ái thiếp đã muốn phu quân thắng, như vậy phu quân tất nhiên sẽ thắng.” Triệu Đoạt một bên nói, một bên nhìn về phía Triệu Liên đang ngồi cách đó không xa: “Thất đệ, tiền đặt cược của đệ là cái gì?”
Triệu Liên ngẩn người, ngay sau đó từ bên hông cởi xuống một khối thẻ bài: “Tam hoàng huynh luôn cảm thấy hứng thú đối với việc tiểu đệ huấn luyện một đám ẩn vệ, đây chính là lệnh bài để chỉ huy bọn chúng, hoàng huynh nghĩ như thế nào?”
“Thất đệ thật là hào phóng, có thể lấy ẩn vệ ra để đánh cuộc, không biết thất đệ muốn ta dùng thứ gì để đánh cuộc với đệ đây?”
Triệu Phi cùng Triệu Thanh dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn bọn họ đánh cuộc, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán: Không biết Triệu Liên rốt cuộc nhìn trúng thứ gì trong Nam Dương Vương phủ,mà đến ngay cả ẩn vệ cũng có thể đưa lên, chẳng lẽ trong Nam Dương Vương phủ còn có cái gì có giá trị liên thành sao?
Trong lúc mọi người đang suy đoán, thì Triệu Liên mặt không đổi sắc mà giơ lên tay, thong dong giơ một ngón tay. Tiếp theo, mọi người đều không khỏi hút một ngụm khí lạnh, Triệu Phi càng không thể tin được, hắn thiếu chút nữa té ngã mà dựa vào cánh tay Triệu Thanh.
Tin tưởng tất cả mọi người đều đoán được, Triệu Đoạt muốn tiền đặt cược là cái gì đi? Trong nhà trang hoàng, võng đi càng văn, thời gian không chừng, kính thỉnh thông cảm. Cảm tạ đại gia duy trì, muốn phiếu phiếu nga. Đề cử kết thúc tác phẩm 《 Cuồng Tình tổng giám đốc 》