Chương : 41
Nàng đứng dậy, lui ra phía sau, bước thật nhanh ra ngoài. Nhưng Triệu Đoạt lại không buông tha cho nàng, lúc nàng chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì hắn lại đuổi kịp.
Hắn nắm lấy cổ áo nàng, động tác không chút nào thương tiếc mà giống như nắm lấy một con mèo nhỏ. Hắn lập tức đóng cửa lại, từng bước một mà đem nàng đẩy vào góc tường, thân thể nhỏ nhắn của nàng liền bị bức tường che khuất.
“Vương gia” cảm giác áp bách này làm cho Hoa Tưởng Dung không thở nổi. Nàng lui từng bước một về phía sau, âm thanh của nàng run rẩy như là một dây đàn bị gảy mạnh.
“Ngươi nói, bổn vương nên như khen thưởng cho ngươi như thế nào? Vì ngươi, hắn nguyện ý thế chấp ẩn vệ mà hắn mất tám năm để đào tạo.”
Tiếng của Triệu Đoạt khàn khàn lộ ra vài phần mê ly, hắn cong cong khóe môi, đường cong không có nửa phần nhu hòa mà là lạnh băng làm người ta cảm thấy hít thở không thông.
Hoa Tưởng Dung cắn cắn môi, giải thích: “Vương gia, Tiện Thiếp sao có thể có giá trị đến vậy, chẳng qua là Bình Dương Vương uống quá chén nên không biết ngài ấy đang nói gì thôi”
“Sao? Ngươi cũng nói giúp cho hắn? Hắn đã cho ngươi thứ gì? Chẳng lẽ là lần trước tiến cung, ngươi cùng hắn có quan hệ mờ ám?” Triệu Đoạt nheo nheo mắt. Đôi mắt kia như sắp phun lửa nhắc nhở Hoa Tưởng Dung nguy hiểm sắp đến.
Trong lòng Hoa Tưởng Dung căng thẳng, nàng không khỏi trừng mắt hô nhỏ lên: “ Tấm thân trong sạch của thiếp Vương gia đã đoạt lấy chẳng lẽ còn không đủ để chúng minh?”
“Chính là vì khi đó,ngươi vẫn còn trong sạch, cho nên ngươi mới có thể sống đến bây giờ” Triệu Đoạt vươn tay, nắm cổ tay trắng nõn của nàng, đem nàng kéo đến gần hắn hơn. Hắn ngửi thấy trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt thì trong lòng càng thêm phẫn nộ, “ Thế nhưng hôm nay hắn lại không đem bổn vương để vào mắt, ngươi nói, bổn vương sao có thể tin ngươi và hắn trong sạch?”
“Tiện Thiếp thật không có liên quan đều do tự mình Bình Dương Vương”
“Nếu ngươi không quyến rũ hắn, hắn sao có thể không màng đến cảm tình huynh đệ hơn hai mươi năm qua của chúng ta? Hoa Tưởng Dung, ngươi không thể chịu được tịch mịch sao?” Mày kiếm nhăn lại tựa như mũi đao sắc bén, trong mắt hắn giờ đây chỉ có nghi kỵ và tức giận.
“Vương gia, Tiện Thiếp không ôm mơ tưởng quyến rũ hắn, chỉ cầu sống trong yên tĩnh như vậy còn chưa đủ sao?”
“Nói thật dễ nghe, ngươi rõ ràng là một nữ nhân lã lơi ong bướm lại dám làm trò trước mặt người ngoài, về sau, ngươi chẳng phải sẽ cho bổn vương đội một cái nón xanh thật lớn?”
Trong lòng Hoa Tưởng Dung đã lạnh, hắn căn bản không nghe nàng giải thích, hắn khẳng định nàng cho hắn đội nón xanh, khẳng định nàng không trinh không khiết, như vậy nàng giải thích với hắn cũng còn ý nghĩa?
“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do. Vương gia nếu nhận định Tiện Thiếp không trinh làm Vương gia mất mặt, như vậy Vương gia liền hưu Tiện Thiếp đi.”
Triệu Đoạt oán hận mà nhìn gương mặt tái nhợt của nàng. Trong lòng tràn đầy tức giận, hắn phóng đến như một ngọn lao đem nàng áp lên trên vách tường. Tay hắn tùy ý vỗ loạn hai, ba cái liền đem nàng áo ngoài cởi xuống lộ ra bờ vai trắng nõn. Đôi mắt thô bạo lóe chút tia máu, hắn đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào cổ nàng. Lúc này, hắn hận không thể bóp nát nàng, cắn đứt cổ của nàng.
Đau đớn khó nhịn, Hoa Tưởng Dung gắt gao mà cau mày. Nàng kêu to ra tiếng, tiếp theo liền giãy giụa muốn đẩy hắn ra.
Đầu lưỡi nếm được một chút tanh ngọt, hắn rốt cuộc buông lỏng nàng ra. Trên bờ vai tráng nỏn của nàng liền xuất hiện một dấu răng nhuốm máu tựa như là một đóa hoa kiều diễm in sâu vào đầu óc hắn.
“Hoa Tưởng Dung, ngươi cho rằng bổn vương sẽ thành toàn ngươi cùng hắn? Nói cho ngươi biết, tuyệt đối làm không được. Nếu như ngươi đã không chú ý đến thanh danh, không bằng để cho bổn vương thỏa mãn ngươi?”
Hắn đè nàng thật chặt, hơi thở của hắn càng thêm dày đặc. Nàng phẫn nộ, nàng tuyệt vọng, tất cả của nàng đều làm cho hắn muốn đoạt lấy.
“Không” Hoa Tưởng Dung quyết đoán cự tuyệt, đây là chyện nhục nhã lớn nhất đối với nàng, nàng không cần hắn lại đụng vào nàng, không cần.
“Ngươi phải biết rằng, ngươi sinh là người của Nam Dương Vương phủ, chết đi thì là ma của Nam Dương Vương phủ, chẳng lẽ bổn vương còn không được phép chạm vào ngươi? Không cần chọc giận bổn vương, bổn vương không có kiên nhẫn như vậy”
Nói xong, hắn liền không hề do dự, nhanh nhẹn mà cởi đi y phục trên người nàng, mặc kệ sự kháng cự của nàng hắn mạnh mẽ tiến vào.
Một đêm trôi qua, Hoa Tưởng Dung suy yếu mà nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, nước mắt của nàng đã bị nhiệt độ cơ thể làm bốc hơi hết, thân thể của nàng đều như được mồ hôi rửa qua.
Nam nhân bên cạnh hơi thở hổn hển lẳng lặng mà nhìn cơ thể đầy vết xanh tím của nàng. Hắn không nhớ rõ chính mình muốn nàng bao nhiêu lần, hắn chỉ biết là hắn cảm thấy có muốn bao nhiêu cũng thể thấy đủ.
Hắn không muốn tổn thương nàng, hắn chỉ là quá tức giận mà thôi. Không một nam nhân nào có thể chịu đựng được chuyện một nam nhân khác ở trước mặt mọi người nói muốn nữ nhân của hắn, đó là một sự sỉ nhục.
Trên khuôn mặt nàng vẫn là ánh mắt vô thần, thân hình vẫn mỏng manh như vậy, nhưng nàng hiện tại lại khác xa với nàng ngày đó khi đứng ở mảnh đất trồng dưa ở Mai viên ngày đó.
Triệu Đoạt sửa sang lại quần áo, bước chân hắn có chút nặng nề. Hắn mở cửa ra, bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa chiếu vào bên trong phòng, chiếu lên thân thể cao gầy của hắn.
Nàng bướng bỉnh, nàng mạnh mẽ, nàng tức giận, nàng tuyệt vọng, nàng thản nhiên còn có hơi thở nhàn nhạt của nàng, đều như có ma lực hấp dẫn hắn. Đến cuối cùng nàng là người của ai, đến cuối cùng nàng có mục đích gì, dường như đều không quan trọng nữa. Hắn thở dài nhẹ lẩm bẩm: “Bổn vương đã ngầm đồng ý cho nàng trồng dưa ở Mai Viên, nàng muốn như thế nào nữa?”
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, nàng vẫn không nhúc nhích. Sự dịu dàng trong mắt hắn lại một lần hòa tan trong chốc lát lại trở nên lạnh lẽo. Hắn trừng mắt gọi Vương công công đang chờ ở cửa: “Vương Hoàn, rót thuốc cho nàng.”
Hắn nắm lấy cổ áo nàng, động tác không chút nào thương tiếc mà giống như nắm lấy một con mèo nhỏ. Hắn lập tức đóng cửa lại, từng bước một mà đem nàng đẩy vào góc tường, thân thể nhỏ nhắn của nàng liền bị bức tường che khuất.
“Vương gia” cảm giác áp bách này làm cho Hoa Tưởng Dung không thở nổi. Nàng lui từng bước một về phía sau, âm thanh của nàng run rẩy như là một dây đàn bị gảy mạnh.
“Ngươi nói, bổn vương nên như khen thưởng cho ngươi như thế nào? Vì ngươi, hắn nguyện ý thế chấp ẩn vệ mà hắn mất tám năm để đào tạo.”
Tiếng của Triệu Đoạt khàn khàn lộ ra vài phần mê ly, hắn cong cong khóe môi, đường cong không có nửa phần nhu hòa mà là lạnh băng làm người ta cảm thấy hít thở không thông.
Hoa Tưởng Dung cắn cắn môi, giải thích: “Vương gia, Tiện Thiếp sao có thể có giá trị đến vậy, chẳng qua là Bình Dương Vương uống quá chén nên không biết ngài ấy đang nói gì thôi”
“Sao? Ngươi cũng nói giúp cho hắn? Hắn đã cho ngươi thứ gì? Chẳng lẽ là lần trước tiến cung, ngươi cùng hắn có quan hệ mờ ám?” Triệu Đoạt nheo nheo mắt. Đôi mắt kia như sắp phun lửa nhắc nhở Hoa Tưởng Dung nguy hiểm sắp đến.
Trong lòng Hoa Tưởng Dung căng thẳng, nàng không khỏi trừng mắt hô nhỏ lên: “ Tấm thân trong sạch của thiếp Vương gia đã đoạt lấy chẳng lẽ còn không đủ để chúng minh?”
“Chính là vì khi đó,ngươi vẫn còn trong sạch, cho nên ngươi mới có thể sống đến bây giờ” Triệu Đoạt vươn tay, nắm cổ tay trắng nõn của nàng, đem nàng kéo đến gần hắn hơn. Hắn ngửi thấy trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt thì trong lòng càng thêm phẫn nộ, “ Thế nhưng hôm nay hắn lại không đem bổn vương để vào mắt, ngươi nói, bổn vương sao có thể tin ngươi và hắn trong sạch?”
“Tiện Thiếp thật không có liên quan đều do tự mình Bình Dương Vương”
“Nếu ngươi không quyến rũ hắn, hắn sao có thể không màng đến cảm tình huynh đệ hơn hai mươi năm qua của chúng ta? Hoa Tưởng Dung, ngươi không thể chịu được tịch mịch sao?” Mày kiếm nhăn lại tựa như mũi đao sắc bén, trong mắt hắn giờ đây chỉ có nghi kỵ và tức giận.
“Vương gia, Tiện Thiếp không ôm mơ tưởng quyến rũ hắn, chỉ cầu sống trong yên tĩnh như vậy còn chưa đủ sao?”
“Nói thật dễ nghe, ngươi rõ ràng là một nữ nhân lã lơi ong bướm lại dám làm trò trước mặt người ngoài, về sau, ngươi chẳng phải sẽ cho bổn vương đội một cái nón xanh thật lớn?”
Trong lòng Hoa Tưởng Dung đã lạnh, hắn căn bản không nghe nàng giải thích, hắn khẳng định nàng cho hắn đội nón xanh, khẳng định nàng không trinh không khiết, như vậy nàng giải thích với hắn cũng còn ý nghĩa?
“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do. Vương gia nếu nhận định Tiện Thiếp không trinh làm Vương gia mất mặt, như vậy Vương gia liền hưu Tiện Thiếp đi.”
Triệu Đoạt oán hận mà nhìn gương mặt tái nhợt của nàng. Trong lòng tràn đầy tức giận, hắn phóng đến như một ngọn lao đem nàng áp lên trên vách tường. Tay hắn tùy ý vỗ loạn hai, ba cái liền đem nàng áo ngoài cởi xuống lộ ra bờ vai trắng nõn. Đôi mắt thô bạo lóe chút tia máu, hắn đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào cổ nàng. Lúc này, hắn hận không thể bóp nát nàng, cắn đứt cổ của nàng.
Đau đớn khó nhịn, Hoa Tưởng Dung gắt gao mà cau mày. Nàng kêu to ra tiếng, tiếp theo liền giãy giụa muốn đẩy hắn ra.
Đầu lưỡi nếm được một chút tanh ngọt, hắn rốt cuộc buông lỏng nàng ra. Trên bờ vai tráng nỏn của nàng liền xuất hiện một dấu răng nhuốm máu tựa như là một đóa hoa kiều diễm in sâu vào đầu óc hắn.
“Hoa Tưởng Dung, ngươi cho rằng bổn vương sẽ thành toàn ngươi cùng hắn? Nói cho ngươi biết, tuyệt đối làm không được. Nếu như ngươi đã không chú ý đến thanh danh, không bằng để cho bổn vương thỏa mãn ngươi?”
Hắn đè nàng thật chặt, hơi thở của hắn càng thêm dày đặc. Nàng phẫn nộ, nàng tuyệt vọng, tất cả của nàng đều làm cho hắn muốn đoạt lấy.
“Không” Hoa Tưởng Dung quyết đoán cự tuyệt, đây là chyện nhục nhã lớn nhất đối với nàng, nàng không cần hắn lại đụng vào nàng, không cần.
“Ngươi phải biết rằng, ngươi sinh là người của Nam Dương Vương phủ, chết đi thì là ma của Nam Dương Vương phủ, chẳng lẽ bổn vương còn không được phép chạm vào ngươi? Không cần chọc giận bổn vương, bổn vương không có kiên nhẫn như vậy”
Nói xong, hắn liền không hề do dự, nhanh nhẹn mà cởi đi y phục trên người nàng, mặc kệ sự kháng cự của nàng hắn mạnh mẽ tiến vào.
Một đêm trôi qua, Hoa Tưởng Dung suy yếu mà nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, nước mắt của nàng đã bị nhiệt độ cơ thể làm bốc hơi hết, thân thể của nàng đều như được mồ hôi rửa qua.
Nam nhân bên cạnh hơi thở hổn hển lẳng lặng mà nhìn cơ thể đầy vết xanh tím của nàng. Hắn không nhớ rõ chính mình muốn nàng bao nhiêu lần, hắn chỉ biết là hắn cảm thấy có muốn bao nhiêu cũng thể thấy đủ.
Hắn không muốn tổn thương nàng, hắn chỉ là quá tức giận mà thôi. Không một nam nhân nào có thể chịu đựng được chuyện một nam nhân khác ở trước mặt mọi người nói muốn nữ nhân của hắn, đó là một sự sỉ nhục.
Trên khuôn mặt nàng vẫn là ánh mắt vô thần, thân hình vẫn mỏng manh như vậy, nhưng nàng hiện tại lại khác xa với nàng ngày đó khi đứng ở mảnh đất trồng dưa ở Mai viên ngày đó.
Triệu Đoạt sửa sang lại quần áo, bước chân hắn có chút nặng nề. Hắn mở cửa ra, bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa chiếu vào bên trong phòng, chiếu lên thân thể cao gầy của hắn.
Nàng bướng bỉnh, nàng mạnh mẽ, nàng tức giận, nàng tuyệt vọng, nàng thản nhiên còn có hơi thở nhàn nhạt của nàng, đều như có ma lực hấp dẫn hắn. Đến cuối cùng nàng là người của ai, đến cuối cùng nàng có mục đích gì, dường như đều không quan trọng nữa. Hắn thở dài nhẹ lẩm bẩm: “Bổn vương đã ngầm đồng ý cho nàng trồng dưa ở Mai Viên, nàng muốn như thế nào nữa?”
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, nàng vẫn không nhúc nhích. Sự dịu dàng trong mắt hắn lại một lần hòa tan trong chốc lát lại trở nên lạnh lẽo. Hắn trừng mắt gọi Vương công công đang chờ ở cửa: “Vương Hoàn, rót thuốc cho nàng.”