Chương : 52
Hoa Tưởng Dung bị Triệu Đoạt khiêng trên vai, đầu nàng mơ màng, dạ dày nàng cuộn lại rất khó chịu.
Trong bóng đêm, Triệu Đoạt cứ như vậy khiêng nàng đi về phía trước. Hoa Tưởng Dung im lặng rất lâu nhưng lại sự sợ hãi trong lòng nàng cùng với thân thể lại cảm thấy không khỏe nen hai cái đùi cứ lung tung giãy giụa.
Triệu Đoạt cảm giác được thân thể nàng đang đang dần trượt xuống, ngay sau đó hắn liền nâng nàng cho nàng khỏi rơi xuống. Hành động này càng làm cho Hoa Tưởng Dung sợ hãi, nàng cho rằng hắn muốn đem nàng ném xuống nên lại hét ta và dùng móng tay cào lên lưng hắn.
Móng tay nàng giống như mèo nhỏ cào mạnh lên da thịt Triệu Đoạt. Triệu Đoạt nhịn không được nhíu mày, ngay sau đó đánh vào mông nàng, lớn tiếng nói: “Nàng tốt nhất là nằm yên cho bổn vương, bằng không, bổn vương liền thật sự ném nàng xuống.”
Triệu Đoạt cứ như vậy khiêng Hoa Tưởng Dung đi vào một nơi mà ở Nam Dương Vương phủ ít người biết―― ám phòng.
Mở ra ám phòng đại môn, cây đuốc trên vách tường tự nhiên sáng lên chiếu sáng đường đi, Triệu Đoạt hít sâu một hơi nhìn về phía nơi xa u ám.
Hắn đã thật lâu đã không có tới nơi này, hắn chỉ nhớ người cuối cùng đi vào nơi này là một người tên Tư Không Hầu. Người này là thám tử tình báo của nước láng giềng, trước nay vẫn luôn che giấu tung tích, sau một đêm đột nhập vào vương phủ thì Trác Ngôn bắt được rồi nhốt vào nơi này.
Lúc sau Triệu Đoạt tự mình khảo vấn Tư Không Hầu, đánh đến roi đều gãy đứt, Tư Không Hầu cũng không khai ra nửa chữ. Sau này, Triệu Đoạt bắt cha của Tư Không Hầu đến. Tư Không Hầu kia là hiếu tử, vừa thấy cha hắn, hắn liền lập tức nói ra toàn bộ những chuyện mà hắn biết.
Hiện giờ, lại một lần cánh của tràn ngập huyết tinh lại được mở ra, ở trong lòng Triệu Đoạt cũng có chút phát run. Hắn vĩnh viễn không quên được cảnh tượng, hắn cầm bàn ủi được thiêu đỏ từng bước một hướng tới Tư Không Hầu. Tư Không Hầu theo bản năng cau mày, lại cắn chặt răng,cho đến khi bàn ủi sắt kia ở trước mặt hắn.
Không khí có chút ẩm ướt, từng khối gạch đều che kín rêu xanh, trong góc tường có một thùng nước, nước trong thùng đang từng giọt mà rõ xuống. Trong phòng rất yên tĩnh, trong phòng thường xuyên truyền đến âm thanh của xích sắt, chờ nhiều người đến, toàn bộ những người đó đều là những người nghiêm hình khảo vấn cùng với âm thanh Tư Không hầu đau đớn nóng giận, biến thành từng đợi âm thanh kinh thiên động địa.
Chính là như vậy căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, hôm nay lại một lần nữa, không phải là bọn phản nước cũng không phải kẻ cắp mà chỉ là một nữ tử nhu nhược.
Hoa Tưởng Dung bị Triệu Đoạt buông xuống, ngay sau đó nghe được những âm thanh của roi sắt,.... Nàng cãm thấy đầu choáng váng không đứng vững, cố sức đứng thẳng người nhưng lập tức hai chân nhũn ra, quả muốn ngã xuống trên mặt đất lạnh lẽo kia.
Nàng không biết đây là nơi nào, nhưng những lo lắng cứ không ngừng nãy ra trong lòng nàng. Nàng lạnh run nhìn quanh. Trên vách tường, ngoài gạch trên còn có xích, nơi nơi toàn là vết máu, tuy rằng sớm đã không còn hôi tanh, nhưng vẫn cho người ta có cãm giác lành lạnh.
Hoa Tưởng Dung lập tức ý thức được, nơi này là nhà tù, nếu số mạng không tốt nơi này cũng có thể biến thành một tử lao. Nhưng này đã làm gì sai? Tại sao lại muốn nhốt nàng ở đây?
Nàng hoảng loạn nhìn ở cọc gỗ bên ngoài đứng chấp tay đôi mắt như muốn hiện lên lời thỉnh cầu: “Vương gia, thả ta ra ngoài đi, ta không muốn ở lại nơi này.”
Triệu Đoạt đứng ở bên ngoài, cách cọc gỗ nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, vốn đã không có những ngày xưa ôn nhu, ánh nhìn hoàn toàn như là một người xa lạ.
“Tiện nhân, còn nghĩ đến việc ra ngoài để gặp nam nhân kia sao? Ta khuyên nàng đừng có si tâm vọng tưởng nữa, ta nghĩ hiện tại hắn ta đã thịt nát xương tan rồi.”
“Ngươi đã làm gì huynh ấy rồi”? Huynh ấy là vô tội, sao ngươi hại huynh ấy, vì cái gì?” Hoa Tưởng Dung kích động đưa tay bắt lấy cọc gỗ, có thể thấy được nàng dùng hết sức lực toàn thân để chất vấn Triệu Đoạt.
“Vào đến nơi này, ngươi còn không thành thật? Kỹ nữ quả nhiên cũng là một kỹ nữ, vĩnh viễn cũng không thểho làm c người khác xem trọng, thế nhưng muốn cấm sừng bổn vương, bổn vương còn chưa trị tội nàng, nàng còn bảo vệ hắn?”
Trong bóng đêm, Triệu Đoạt cứ như vậy khiêng nàng đi về phía trước. Hoa Tưởng Dung im lặng rất lâu nhưng lại sự sợ hãi trong lòng nàng cùng với thân thể lại cảm thấy không khỏe nen hai cái đùi cứ lung tung giãy giụa.
Triệu Đoạt cảm giác được thân thể nàng đang đang dần trượt xuống, ngay sau đó hắn liền nâng nàng cho nàng khỏi rơi xuống. Hành động này càng làm cho Hoa Tưởng Dung sợ hãi, nàng cho rằng hắn muốn đem nàng ném xuống nên lại hét ta và dùng móng tay cào lên lưng hắn.
Móng tay nàng giống như mèo nhỏ cào mạnh lên da thịt Triệu Đoạt. Triệu Đoạt nhịn không được nhíu mày, ngay sau đó đánh vào mông nàng, lớn tiếng nói: “Nàng tốt nhất là nằm yên cho bổn vương, bằng không, bổn vương liền thật sự ném nàng xuống.”
Triệu Đoạt cứ như vậy khiêng Hoa Tưởng Dung đi vào một nơi mà ở Nam Dương Vương phủ ít người biết―― ám phòng.
Mở ra ám phòng đại môn, cây đuốc trên vách tường tự nhiên sáng lên chiếu sáng đường đi, Triệu Đoạt hít sâu một hơi nhìn về phía nơi xa u ám.
Hắn đã thật lâu đã không có tới nơi này, hắn chỉ nhớ người cuối cùng đi vào nơi này là một người tên Tư Không Hầu. Người này là thám tử tình báo của nước láng giềng, trước nay vẫn luôn che giấu tung tích, sau một đêm đột nhập vào vương phủ thì Trác Ngôn bắt được rồi nhốt vào nơi này.
Lúc sau Triệu Đoạt tự mình khảo vấn Tư Không Hầu, đánh đến roi đều gãy đứt, Tư Không Hầu cũng không khai ra nửa chữ. Sau này, Triệu Đoạt bắt cha của Tư Không Hầu đến. Tư Không Hầu kia là hiếu tử, vừa thấy cha hắn, hắn liền lập tức nói ra toàn bộ những chuyện mà hắn biết.
Hiện giờ, lại một lần cánh của tràn ngập huyết tinh lại được mở ra, ở trong lòng Triệu Đoạt cũng có chút phát run. Hắn vĩnh viễn không quên được cảnh tượng, hắn cầm bàn ủi được thiêu đỏ từng bước một hướng tới Tư Không Hầu. Tư Không Hầu theo bản năng cau mày, lại cắn chặt răng,cho đến khi bàn ủi sắt kia ở trước mặt hắn.
Không khí có chút ẩm ướt, từng khối gạch đều che kín rêu xanh, trong góc tường có một thùng nước, nước trong thùng đang từng giọt mà rõ xuống. Trong phòng rất yên tĩnh, trong phòng thường xuyên truyền đến âm thanh của xích sắt, chờ nhiều người đến, toàn bộ những người đó đều là những người nghiêm hình khảo vấn cùng với âm thanh Tư Không hầu đau đớn nóng giận, biến thành từng đợi âm thanh kinh thiên động địa.
Chính là như vậy căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, hôm nay lại một lần nữa, không phải là bọn phản nước cũng không phải kẻ cắp mà chỉ là một nữ tử nhu nhược.
Hoa Tưởng Dung bị Triệu Đoạt buông xuống, ngay sau đó nghe được những âm thanh của roi sắt,.... Nàng cãm thấy đầu choáng váng không đứng vững, cố sức đứng thẳng người nhưng lập tức hai chân nhũn ra, quả muốn ngã xuống trên mặt đất lạnh lẽo kia.
Nàng không biết đây là nơi nào, nhưng những lo lắng cứ không ngừng nãy ra trong lòng nàng. Nàng lạnh run nhìn quanh. Trên vách tường, ngoài gạch trên còn có xích, nơi nơi toàn là vết máu, tuy rằng sớm đã không còn hôi tanh, nhưng vẫn cho người ta có cãm giác lành lạnh.
Hoa Tưởng Dung lập tức ý thức được, nơi này là nhà tù, nếu số mạng không tốt nơi này cũng có thể biến thành một tử lao. Nhưng này đã làm gì sai? Tại sao lại muốn nhốt nàng ở đây?
Nàng hoảng loạn nhìn ở cọc gỗ bên ngoài đứng chấp tay đôi mắt như muốn hiện lên lời thỉnh cầu: “Vương gia, thả ta ra ngoài đi, ta không muốn ở lại nơi này.”
Triệu Đoạt đứng ở bên ngoài, cách cọc gỗ nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, vốn đã không có những ngày xưa ôn nhu, ánh nhìn hoàn toàn như là một người xa lạ.
“Tiện nhân, còn nghĩ đến việc ra ngoài để gặp nam nhân kia sao? Ta khuyên nàng đừng có si tâm vọng tưởng nữa, ta nghĩ hiện tại hắn ta đã thịt nát xương tan rồi.”
“Ngươi đã làm gì huynh ấy rồi”? Huynh ấy là vô tội, sao ngươi hại huynh ấy, vì cái gì?” Hoa Tưởng Dung kích động đưa tay bắt lấy cọc gỗ, có thể thấy được nàng dùng hết sức lực toàn thân để chất vấn Triệu Đoạt.
“Vào đến nơi này, ngươi còn không thành thật? Kỹ nữ quả nhiên cũng là một kỹ nữ, vĩnh viễn cũng không thểho làm c người khác xem trọng, thế nhưng muốn cấm sừng bổn vương, bổn vương còn chưa trị tội nàng, nàng còn bảo vệ hắn?”