Chương 3: Hôm Nay Ngươi Mặc Áo Lót Màu Gì
Luyện tập suốt đêm, Cố An thấy trình độ của mình đã tăng lên 18%, kém hơn đệ tử Tam Thanh Sơn rất nhiều.
Có lẽ là vì Vị Ương ở đó dạy dỗ các nàng.
Hôm qua thức khuya, mãi đến ba giờ sáng Cố An mới dậy.
Tô Mị Nhi để lại bữa ăn và tờ giấy rồi đi ra ngoài, nói muốn đi chơi với vợ lẽ bên cạnh.
Cố An không quan tâm, mặc kệ bọn họ chơi đùa, việc hắn phải làm bây giờ chính là tiếp tục nâng cao trình độ của mình, ít nhất phải đưa tiến độ của Đông Hải kiếm pháp lên tới 50%, nếu không thì làm sao hắn có thể chiến đấu với yêu rừng?
Luyện kiếm trong hai ngày cho đến khi quá trình hạ nhiệt của hệ thống kết thúc.
Lại là buổi chiều hôm nay, sau khi ăn tối xong, Cố An và Tô Mị Nhi đều trở về phòng, khoanh chân ngồi xuống.
[Đối tượng được chọn: Vị Ương (tiến trình huấn luyện Đông Hải kiếm pháp có thể thay đổi khi đạt 80%) ]
[Ngươi có chắc chắn bắt đầu huấn luyện không? 】
- Bắt đầu.
[Tiến độ hiện tại của Đông Hải kiếm pháp: 23%, ngươi có thể quay lại khi tiến độ đạt 30%. 】
Càng luyện tập kiếm thuật này, Cố An càng khó tiến bộ.
Thế giới quen thuộc đang quay cuồng.
Cố An cầu nguyện trước khi cảm thấy choáng váng, hy vọng lần này Vị Ương sẽ không tắm khi đến Tam Thanh Sơn.. tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Vị Ương mặc áo bào trắng, trên vai khoác một chiếc áo choàng đỏ, đang lau kiếm.
- Đệ tử trẻ, ngươi lại đến à?
Vị Ương thở dài khi nhận ra Cố An đột nhiên xuất hiện sau lưng mình, nàng đã chuẩn bị tinh thần, không còn hoảng sợ như lần trước nữa.
- Ta hiện tại không có thời gian chăm sóc ngươi.
Vị Ương tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng đứng dậy:
- Tại sao chó mèo dám xông vào Tam Thanh Sơn của chúng ta?
Cố An còn tưởng rằng Ngụy Dương đang nói chuyện với hắn, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, tiếng cười vang lên từ dưới mái hiên tối tăm.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen từ mái hiên nhảy xuống, búng ngón tay, cửa bị đá mở, ba người đàn ông với đôi lông mày ranh mãnh xông vào.
- Vị Ương cô nương, tu vi của ngươi đã sa sút rất nhiều, sư phụ của ngươi cũng đã ẩn cư, ngươi một mình không thể bảo vệ Tam Thanh Sơn. Lần này chúng ta có không ít người ở đây.
- Tu vi của ta đã kém đi rồi sao?
Vị Ương hừ lạnh một tiếng, rút kiếm ra.
Cố An còn chưa kịp nhìn rõ động tác của nàng, bốn người đàn ông trước mặt đã nằm trên mặt đất, thân thể tách ra.
Tay ngọc khẽ hất, thanh kiếm dài bay lên không trung, Vị Ương nhẹ nhàng dẫm lên thanh kiếm dài và điều khiển thanh kiếm dài bay ra ngoài.
Bay bằng kiếm?
Vị Ương này thật sự là người cùng thế giới với ta sao?
Cố An sửng sốt.
Vũ phu bọn họ có, thực lực mạnh cũng có, nhưng Vị Ương biểu hiện ra công phu đã không chỉ là công phu, đây mẹ nó là tiên thuật a!
Một sợi dây nhỏ không nhìn thấy quấn lấy Cố An, kéo hắn bay về phía Vị Ương.
Mắt thấy Vị Ương đại khai sát giới, không đến ba phút đồng hồ, bên ngoài chỉ còn một mình Vị Ương sống sót, trường kiếm trong tay thậm chí không dính máu.
- Sư tỷ. -
Nữ đệ tử chậm chạp chạy tới thở dài nói:
- Thật có lỗi, chúng ta tới chậm.
- Không sao, thu thập thi thể.
Vị Ương lãnh đạm đáp một tiếng, thu hồi trường kiếm trở về phòng của mình.
* * *
- Tam Thanh Sơn các ngươi muốn vào thì vào sao?
- Ta cho vào.
- Ngươi công lực đại lui?
- Bên ngoài truyền.
- Tam Thanh Sơn ngoại trừ ngươi và sư tôn ngươi, tất cả đều rất yếu sao?
- Bên ngoài truyền.
- Hôm nay ngươi mặc áo lót màu gì?
- Bên ngoài..
Vị Ương trừng mắt nhìn Cố An một cái:
- Đăng đồ tử, bản tính không thay đổi.
Nhìn về phía các sư đệ sư muội thu dọn thi thể rời đi, Vị Ương mở miệng nói:
- Ba năm trước ta đột phá cảnh giới, sau đó không lộ mặt ở bên ngoài nữa, đám người này đều cho rằng ta tẩu hỏa nhập ma, ha ha.
Nói xong, Vị Ương sửng sốt, Ý thức được nói những lời này với Cố An cũng không có ý nghĩa:
- Muốn học Đông Hải kiếm pháp? Học xong liền đi?
Cố An gật gật đầu:
- Làm phiền cô nương rồi.
- Không sao.
Vị Ương khoát tay:
- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có người nói chuyện phiếm coi như là giết thời gian, đáng tiếc là đăng đồ tử.
Chọn thanh kiếm đưa cho Cố An, hai người lại mở hình thức tu luyện.
Cố An múa kiếm, Vị Ương ngồi ở một bên, bàn tay chống đầu thờ ơ nhìn, thỉnh thoảng còn bị bươm bướm bên cạnh hấp dẫn lực chú ý, nhưng mà chỉ cần Cố An phạm sai lầm, Vị Ương sẽ trước tiên diều chỉnh.
Một canh giờ sau, thanh tiến độ rốt cục tăng lên một phần trăm, đi tới 24%.
- Cảm giác không giống với ngươi.
Cố An thở dài, hắn xem qua Đông Hải kiếm pháp của Vị Ương, tư thế của hắn gần như giống hệt nhau, nhưng vẫn có cảm giác không nói nên lời.
- Ngươi không sử dụng linh khí đương nhiên không giống ta.
Vị Ương ngáp một cái trả lời:
- Bổn cung cũng sẽ không hẹp hòi như vậy, có tiết lộ cũng không sao, ta không để ý.
- Linh khí?
Cố An nháy mắt mấy cái, ho khan một tiếng:
- Vị Ương tiểu thư, nếu ta nói, ta không có linh khí, sẽ như thế nào?
* * *
- Ngươi chờ ta một lát.
Vị Ương đi tới ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái túi.
Bên trong chất đầy những thứ như viên thuốc.
Từ đó chọn ra một viên, Vị Ương ném cho Cố An:
- Khai Mạch đan, ăn, xem như trả lại nhân tình cho ngươi.
- Nhân tình?
Cố An nghi ngờ hỏi.
Vị Ương tiếp tục chống đầu ngẩn người, không trả lời Cố An, Cố An thì ở một bên ăn đan dược, hắn biết có hệ thống, Vị Ương không có cách nào tạo thành nửa điểm thương tổn đối với hắn.
Hơn nữa Khai Mạch đan này cũng không phải rất trân quý, Vị Ương kia đầy một túi lớn.
- Công lực đại lui, là ngoại giới truyền, nhưng cũng không có nghĩa là là giả.
Trong lòng Vị Ương hiểu rõ nhất, hai ngày trước thực lực của mình nhiều nhất chỉ bằng một nửa.
Nhưng từ khi đăng đồ tử này tới về sau, ẩn tật mạc danh kỳ diệu tốt hơn rất nhiều, hiện tại thực lực của mình đã khôi phục đến bảy thành.
Đăng đồ tử này đến tột cùng là người ở đâu ra?
Hơn nữa ngay cả linh lực cũng không có, chỉ là phàm nhân thôi.
Tay múa trường kiếm, tựa như nước sông chậm rãi chảy xuôi, không tiếng động không thế, lại đem cây cối trước mặt một kiếm bẻ gãy, thu hồi cấp tốc, trong một kiếm một chiêu phảng phất có tàn ảnh xuất hiện.
Thu kiếm lại, Cố An thấy khung chữ.
[Đông Hải kiếm pháp tiến độ: 30%, có thể trở về.]
- Vị Ương tiểu thư, Đông Hải kiếm pháp của ta như thế nào?
Vị Ương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Rác rưởi..
- Vậy trước đó thì sao?
- Rác rưởi trong rác rưởi.
Cố An cười khổ một tiếng, trong mắt Vị Ương đúng là như vậy.
Sau khi ăn vào Khai Mạch Đan, Cố An liền cảm giác toàn bộ thế giới trở nên không giống nhau, tầm mắt rõ ràng, ngay cả khí lực cũng lớn hơn rất nhiều.
- Đăng đồ tử, ta còn không biết tên của ngươi.
- Vị Ương tiểu thư gọi ta Quý Bạch Thường là được rồi.
- Quý Bạch Thường..
Vị Ương yên lặng đọc hai tiếng cái tên này:
- Vậy ngươi sư thừa người nào?
Cố An lắc đầu:
- Công phu của ta đều là học với Vị Ương tiểu thư.
- A, vậy lần sau ngươi còn tới không? Nếu không cho thời gian chắc chắn? Nếu là lúc tắm giống lần trước bị ngươi đụng phải, bổn cung sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
- Hai ngày sau.
Vị Ương gật đầu:
- Đi thôi.
Chân trời đã phun ra màu trắng giống như bụng cá, Cố An dừng lại cả đêm, trong đó phần lớn thời gian là dùng để hấp thu Khai Mạch đan.
- Chờ một chút, Vị Ương cô nương, ta muốn hỏi nàng một chuyện, nàng có biết Sâm Yêu không?
Có lẽ là vì Vị Ương ở đó dạy dỗ các nàng.
Hôm qua thức khuya, mãi đến ba giờ sáng Cố An mới dậy.
Tô Mị Nhi để lại bữa ăn và tờ giấy rồi đi ra ngoài, nói muốn đi chơi với vợ lẽ bên cạnh.
Cố An không quan tâm, mặc kệ bọn họ chơi đùa, việc hắn phải làm bây giờ chính là tiếp tục nâng cao trình độ của mình, ít nhất phải đưa tiến độ của Đông Hải kiếm pháp lên tới 50%, nếu không thì làm sao hắn có thể chiến đấu với yêu rừng?
Luyện kiếm trong hai ngày cho đến khi quá trình hạ nhiệt của hệ thống kết thúc.
Lại là buổi chiều hôm nay, sau khi ăn tối xong, Cố An và Tô Mị Nhi đều trở về phòng, khoanh chân ngồi xuống.
[Đối tượng được chọn: Vị Ương (tiến trình huấn luyện Đông Hải kiếm pháp có thể thay đổi khi đạt 80%) ]
[Ngươi có chắc chắn bắt đầu huấn luyện không? 】
- Bắt đầu.
[Tiến độ hiện tại của Đông Hải kiếm pháp: 23%, ngươi có thể quay lại khi tiến độ đạt 30%. 】
Càng luyện tập kiếm thuật này, Cố An càng khó tiến bộ.
Thế giới quen thuộc đang quay cuồng.
Cố An cầu nguyện trước khi cảm thấy choáng váng, hy vọng lần này Vị Ương sẽ không tắm khi đến Tam Thanh Sơn.. tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Vị Ương mặc áo bào trắng, trên vai khoác một chiếc áo choàng đỏ, đang lau kiếm.
- Đệ tử trẻ, ngươi lại đến à?
Vị Ương thở dài khi nhận ra Cố An đột nhiên xuất hiện sau lưng mình, nàng đã chuẩn bị tinh thần, không còn hoảng sợ như lần trước nữa.
- Ta hiện tại không có thời gian chăm sóc ngươi.
Vị Ương tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng đứng dậy:
- Tại sao chó mèo dám xông vào Tam Thanh Sơn của chúng ta?
Cố An còn tưởng rằng Ngụy Dương đang nói chuyện với hắn, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, tiếng cười vang lên từ dưới mái hiên tối tăm.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen từ mái hiên nhảy xuống, búng ngón tay, cửa bị đá mở, ba người đàn ông với đôi lông mày ranh mãnh xông vào.
- Vị Ương cô nương, tu vi của ngươi đã sa sút rất nhiều, sư phụ của ngươi cũng đã ẩn cư, ngươi một mình không thể bảo vệ Tam Thanh Sơn. Lần này chúng ta có không ít người ở đây.
- Tu vi của ta đã kém đi rồi sao?
Vị Ương hừ lạnh một tiếng, rút kiếm ra.
Cố An còn chưa kịp nhìn rõ động tác của nàng, bốn người đàn ông trước mặt đã nằm trên mặt đất, thân thể tách ra.
Tay ngọc khẽ hất, thanh kiếm dài bay lên không trung, Vị Ương nhẹ nhàng dẫm lên thanh kiếm dài và điều khiển thanh kiếm dài bay ra ngoài.
Bay bằng kiếm?
Vị Ương này thật sự là người cùng thế giới với ta sao?
Cố An sửng sốt.
Vũ phu bọn họ có, thực lực mạnh cũng có, nhưng Vị Ương biểu hiện ra công phu đã không chỉ là công phu, đây mẹ nó là tiên thuật a!
Một sợi dây nhỏ không nhìn thấy quấn lấy Cố An, kéo hắn bay về phía Vị Ương.
Mắt thấy Vị Ương đại khai sát giới, không đến ba phút đồng hồ, bên ngoài chỉ còn một mình Vị Ương sống sót, trường kiếm trong tay thậm chí không dính máu.
- Sư tỷ. -
Nữ đệ tử chậm chạp chạy tới thở dài nói:
- Thật có lỗi, chúng ta tới chậm.
- Không sao, thu thập thi thể.
Vị Ương lãnh đạm đáp một tiếng, thu hồi trường kiếm trở về phòng của mình.
* * *
- Tam Thanh Sơn các ngươi muốn vào thì vào sao?
- Ta cho vào.
- Ngươi công lực đại lui?
- Bên ngoài truyền.
- Tam Thanh Sơn ngoại trừ ngươi và sư tôn ngươi, tất cả đều rất yếu sao?
- Bên ngoài truyền.
- Hôm nay ngươi mặc áo lót màu gì?
- Bên ngoài..
Vị Ương trừng mắt nhìn Cố An một cái:
- Đăng đồ tử, bản tính không thay đổi.
Nhìn về phía các sư đệ sư muội thu dọn thi thể rời đi, Vị Ương mở miệng nói:
- Ba năm trước ta đột phá cảnh giới, sau đó không lộ mặt ở bên ngoài nữa, đám người này đều cho rằng ta tẩu hỏa nhập ma, ha ha.
Nói xong, Vị Ương sửng sốt, Ý thức được nói những lời này với Cố An cũng không có ý nghĩa:
- Muốn học Đông Hải kiếm pháp? Học xong liền đi?
Cố An gật gật đầu:
- Làm phiền cô nương rồi.
- Không sao.
Vị Ương khoát tay:
- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có người nói chuyện phiếm coi như là giết thời gian, đáng tiếc là đăng đồ tử.
Chọn thanh kiếm đưa cho Cố An, hai người lại mở hình thức tu luyện.
Cố An múa kiếm, Vị Ương ngồi ở một bên, bàn tay chống đầu thờ ơ nhìn, thỉnh thoảng còn bị bươm bướm bên cạnh hấp dẫn lực chú ý, nhưng mà chỉ cần Cố An phạm sai lầm, Vị Ương sẽ trước tiên diều chỉnh.
Một canh giờ sau, thanh tiến độ rốt cục tăng lên một phần trăm, đi tới 24%.
- Cảm giác không giống với ngươi.
Cố An thở dài, hắn xem qua Đông Hải kiếm pháp của Vị Ương, tư thế của hắn gần như giống hệt nhau, nhưng vẫn có cảm giác không nói nên lời.
- Ngươi không sử dụng linh khí đương nhiên không giống ta.
Vị Ương ngáp một cái trả lời:
- Bổn cung cũng sẽ không hẹp hòi như vậy, có tiết lộ cũng không sao, ta không để ý.
- Linh khí?
Cố An nháy mắt mấy cái, ho khan một tiếng:
- Vị Ương tiểu thư, nếu ta nói, ta không có linh khí, sẽ như thế nào?
* * *
- Ngươi chờ ta một lát.
Vị Ương đi tới ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái túi.
Bên trong chất đầy những thứ như viên thuốc.
Từ đó chọn ra một viên, Vị Ương ném cho Cố An:
- Khai Mạch đan, ăn, xem như trả lại nhân tình cho ngươi.
- Nhân tình?
Cố An nghi ngờ hỏi.
Vị Ương tiếp tục chống đầu ngẩn người, không trả lời Cố An, Cố An thì ở một bên ăn đan dược, hắn biết có hệ thống, Vị Ương không có cách nào tạo thành nửa điểm thương tổn đối với hắn.
Hơn nữa Khai Mạch đan này cũng không phải rất trân quý, Vị Ương kia đầy một túi lớn.
- Công lực đại lui, là ngoại giới truyền, nhưng cũng không có nghĩa là là giả.
Trong lòng Vị Ương hiểu rõ nhất, hai ngày trước thực lực của mình nhiều nhất chỉ bằng một nửa.
Nhưng từ khi đăng đồ tử này tới về sau, ẩn tật mạc danh kỳ diệu tốt hơn rất nhiều, hiện tại thực lực của mình đã khôi phục đến bảy thành.
Đăng đồ tử này đến tột cùng là người ở đâu ra?
Hơn nữa ngay cả linh lực cũng không có, chỉ là phàm nhân thôi.
Tay múa trường kiếm, tựa như nước sông chậm rãi chảy xuôi, không tiếng động không thế, lại đem cây cối trước mặt một kiếm bẻ gãy, thu hồi cấp tốc, trong một kiếm một chiêu phảng phất có tàn ảnh xuất hiện.
Thu kiếm lại, Cố An thấy khung chữ.
[Đông Hải kiếm pháp tiến độ: 30%, có thể trở về.]
- Vị Ương tiểu thư, Đông Hải kiếm pháp của ta như thế nào?
Vị Ương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Rác rưởi..
- Vậy trước đó thì sao?
- Rác rưởi trong rác rưởi.
Cố An cười khổ một tiếng, trong mắt Vị Ương đúng là như vậy.
Sau khi ăn vào Khai Mạch Đan, Cố An liền cảm giác toàn bộ thế giới trở nên không giống nhau, tầm mắt rõ ràng, ngay cả khí lực cũng lớn hơn rất nhiều.
- Đăng đồ tử, ta còn không biết tên của ngươi.
- Vị Ương tiểu thư gọi ta Quý Bạch Thường là được rồi.
- Quý Bạch Thường..
Vị Ương yên lặng đọc hai tiếng cái tên này:
- Vậy ngươi sư thừa người nào?
Cố An lắc đầu:
- Công phu của ta đều là học với Vị Ương tiểu thư.
- A, vậy lần sau ngươi còn tới không? Nếu không cho thời gian chắc chắn? Nếu là lúc tắm giống lần trước bị ngươi đụng phải, bổn cung sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
- Hai ngày sau.
Vị Ương gật đầu:
- Đi thôi.
Chân trời đã phun ra màu trắng giống như bụng cá, Cố An dừng lại cả đêm, trong đó phần lớn thời gian là dùng để hấp thu Khai Mạch đan.
- Chờ một chút, Vị Ương cô nương, ta muốn hỏi nàng một chuyện, nàng có biết Sâm Yêu không?