Chương 59: Ta nên gọi ngươi Quý Bạch Thường hay là Cơ Bá Đạt
Sau khi đi ra ngoài, Cố An lấy đồ trong ngực ra.
Tròn trịa, còn rất mềm, sờ lên tựa như cái gì đó.
Tuy nhiên, thứ gì đó chỉ giống như túi nước.
Được làm từ lông của giống loài không nhận biết, phía trên còn có một nút.
Cố An đưa tay định tháo nút thắt ra, nhưng nghĩ nghĩ lại sợ thứ bên trong có gì đó độc, vẫn nên cất kỹ trước.
Chờ trở về tìm Vượng Tài để cho nó làm người công cụ.
Cả đêm nay Cố An bọn họ trải qua ở Bắc Cương, Thương Dương chuẩn bị phòng cho bọn họ.
Việc xây dựng hoàng thành cũng được tiến hành không ngày không đêm, dựa theo tốc độ như vậy, tối đa chỉ cần một tuần, hoàng cung bị thiêu hủy có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Không thể không nói thể lực của những người Bắc Cương này quả thật thích hợp làm nô lệ, một tòa hoàng cung lớn như vậy kiến trúc cũng chỉ cần một tuần, mỗi người khí lực lớn, thời gian cần nghỉ ngơi còn ít.
* * *
Đêm khuya, Cố An ngồi ở đầu giường, trong tay thưởng thức Độc Xà.
[Độc xà, trước mắt tiến độ mở khóa: 1%)
Căn bản không có động tĩnh.
- Số người mình dùng để hiến tế Độc Xà cũng không ít, thậm chí ngay cả một phần trăm tiến độ cũng không có tăng trưởng.
Đông!
Đông!
Đông!
Tiếng gõ có tiết tấu quấy nhiễu Cố An.
Tiếng gõ này không phải từ nơi khác truyền đến, mà là túi của mình.
Chẳng lẽ là cái túi da kia?
Cố An lấy ra, tiếng gõ quả nhiên vang lên.
Trong này có gì à?
Tay cầm túi da, Cố An có thể cảm giác được có thứ gì đó đang va chạm vào vách trong.
Thứ này là người Tỏa Hồn Sơn mang đến nghĩa trang.
Chẳng lẽ bọn họ muốn chính là những linh hồn trong nghĩa trang kia?
Nơi này chứa linh hồn?
Nhất thời, Cố An cảm giác thứ trong tay mình có chút nặng nề.
* * *
Ngày hôm sau.
Bắc Cương có một vị khách đến, Thương Dương vừa sáng sớm đã chờ ở trước cửa thành.
Bạch Chỉ các nàng cũng không vội đi, nói là muốn đi dạo ở Bắc Cương.
Cố An rời giường ăn xong không có việc gì làm, ngồi dưới một thân cây râm mát.
Hắn đội một cái nón lá, lười biếng tản mác.
Qua hồi lâu, Cố An nghe được giọng nói của Thương Dương.
- Sư muội, mau giúp ta tìm Ương Ương.
- Sư muội? Thương Dương còn bái sư phụ?
Hiếm khi dấy lên tâm tư bát quái, Cố An mở mắt ra.
Khách của Thương Dương là một vị tuyệt mỹ nữ tử, ba ngàn thanh ti rơi lả tả đến bên hông, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm, nàng che mạng che mặt, một thân váy dài trắng nõn.
Váy dường như hơi nhỏ, làm nổi bật cơ ngực của nữ tử rất lớn.
Cố An sửng sốt.
Cơ ngực cực lớn này, làn da quen thuộc này còn có khí chất kiêu ngạo, Cố An cả đời này cũng không quên được.
Lần đầu tiên gặp mặt Cố An đã nhìn lén nàng đang tắm, điều này sao có thể quên được?
- Nàng muốn đi thì đi, nữ nhân lớn như vậy còn cần ngươi quản?
Vị Ương liếc mắt nhìn sư huynh của mình, nhìn về phía hoàng cung phía sau hắn:
- Tỏa Hồn Sơn làm?
- Ừm, sư muội ngươi nói bọn họ rốt cuộc là mưu đồ cái gì?
- Bản thân ngươi rõ ràng.
Vị Ương không để ý tới hắn.
Tựa hồ là cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình, Vị Ương nhìn về phía một thân cây cách đó không xa.
Một vị nam tử trẻ tuổi tướng mạo bình thường ngồi ở dưới tàng cây, sau khi đối diện tầm mắt nam tử vội vàng dời đi.
Cố An đội nón lên mặt mình.
Vì sao Vị Ương lại đến a!
Hơn nữa thời gian này còn nắm chuẩn như vậy, vừa vặn chính là ngày mình ở Bắc Cương. S
Ớm biết vậy đã không cho hai người các nàng đi dạo phố, một cái nghèo Bắc Cương có cái gì tốt đi dạo.
Cố An ở trong lòng mắng Tô Bách Hợp và Bạch Chỉ vài tiếng.
Tiếng bước chân vang lên bên tai, càng ngày càng gần.
Cố An thầm nghĩ không tốt, nhặt nón lên muốn rời đi.
Vị Ương gọi Cố An lại:
- Công tử, hình như ta chưa từng gặp ngươi ở Bắc Cương.
Cố An xấu hổ cười, cố nén quay đầu lại.
Ôm quyền nói với Vị Ương:
- Cô nương, bỉ nhân là cùng bằng hữu đến Bắc Cương buôn bán, cô nương chưa gặp qua cũng là bình thường.
Thương Dương ở phía sau giải thích:
- Sư muội, hắn là người kinh thành, lần này mang đến không ít vải vóc, sư muội ta thấy xiêm y của ngươi có lẽ đã lâu không thay đổi, nếu không ta cho người làm cho ngươi một bộ?
Không trả lời Thương Dương, Vị Ương hai mắt nhìn Cố An.
Người trẻ tuổi tướng mạo bình thường này luôn cho nàng một cỗ cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
- Sư huynh, ngươi về trước đi, ta cùng tiểu huynh đệ này trò chuyện.
Thương Dương khó hiểu hỏi:
- Sư muội, ngươi đây là..
- Hắn rất giống một vị cố nhân của ta.
Vị Ương khóe miệng hơi giương lên, nhìn Cố An kinh hồn bạt vía.
- Công tử, không ngại tốn chút thời gian trò chuyện với ta chứ?
Cố An nuốt một ngụm nước miếng:
- Ta đang vội.
- Hẳn là không kém lúc này đi?
Thương Dương ở phía sau lắc đầu, trở về cung tiếp tục giám sát công nhân.
- Cô nương, ngươi nếu là muốn tìm người nói chuyện phiếm, bệ hạ là một cái lựa chọn rất tốt, ngươi nếu là không muốn phản ứng bệ hạ đâu, còn có rất nhiều bắc cương thành dân, hà tất rối rắm với ta đâu này?
Vị Ương vuốt cằm, như cũ bảo trì mỉm cười nhìn Cố An:
- Xin hỏi công tử tên là gì?
- Cơ Bá Đạt!
Quả thật không thay đổi tính.
- Ta biết một người rất giống Cơ công tử, không ngờ ngay cả tên cũng rất giống, người nọ tên là Quý Bạch Thường, công tử có nghe nói qua không?
Trong lòng Cố An đã có chút luống cuống, Vị Ương sẽ không nhận ra mình chứ.
Không có khả năng a, chính mình ngay cả tướng mạo đều thay đổi, đừng nói tướng mạo, chiều cao đều so với ban đầu thấp hơn rất nhiều, hơn nữa lúc nói chuyện Cố An còn có thể kẹp một ít.
- Thật đáng tiếc, ta còn tưởng rằng các ngươi quen biết.
Cố An ôm quyền nói:
- Cô nương còn có chuyện khác, nếu không có thì ta về nghỉ ngơi trước.
Sát ý nổi lên bốn phía, Vị Ương đột nhiên đưa tay chộp lấy cổ Cố An, một trảo này tràn ngập sát ý.
Cố An theo bản năng muốn đánh trả, cũng may còn trẻ, buổi tối ngày thường cũng sẽ không thưởng cho mình, sau khi đại não chuyển động nhanh chóng lựa chọn đè lại bàn tay xao động của mình.
Ngón tay Vị Ương trước khi chạm vào cổ Cố An đã ngừng lại, móng tay bén nhọn chỉ còn cách cổ không tới một tấc.
Cố An nuốt nước miếng:
- Cô nương đây là ý gì?
- Xin lỗi, ta còn tưởng rằng là hắn.
Theo bản năng, Cố An mở miệng hỏi:
- Cô nương đối với vị công tử tên là Quý Bạch Thường kia rất để ý a, hay là cô nương đối với hắn..
Mặt Vị Ương trong nháy mắt lạnh như băng xuống, Cố An cũng ngậm miệng lại.
- Xin lỗi, nhất thời nhanh miệng.
- Ngươi giống hắn, miệng rất đê tiện a.
Vị Ương di chuyển đầu ngón tay, đi tới mi tâm Cố An.
- Cơ Bá Đạt, ngươi rõ ràng không? Khi ta cách Liên Hoa Lệnh đủ gần sẽ có cảm ứng.
- Liên Hoa Lệnh? Cái gì vậy?
Trán đột nhiên truyền đến cảm giác nóng bỏng, sắc mặt Cố An tái mét, nhịn không được lui về phía sau hai bước.
- Ta nên gọi ngươi là Quý Bạch Thường, hay là nên gọi ngươi là Cơ Bá Đạt?
Trong tay Vị Ương xuất hiện cây roi quen thuộc, khóe miệng ý cười càng đậm, Vị Ương giờ phút này ở trong mắt Cố An so với đám tặc nhân Tỏa Hồn Sơn còn khủng bố hơn.
Tròn trịa, còn rất mềm, sờ lên tựa như cái gì đó.
Tuy nhiên, thứ gì đó chỉ giống như túi nước.
Được làm từ lông của giống loài không nhận biết, phía trên còn có một nút.
Cố An đưa tay định tháo nút thắt ra, nhưng nghĩ nghĩ lại sợ thứ bên trong có gì đó độc, vẫn nên cất kỹ trước.
Chờ trở về tìm Vượng Tài để cho nó làm người công cụ.
Cả đêm nay Cố An bọn họ trải qua ở Bắc Cương, Thương Dương chuẩn bị phòng cho bọn họ.
Việc xây dựng hoàng thành cũng được tiến hành không ngày không đêm, dựa theo tốc độ như vậy, tối đa chỉ cần một tuần, hoàng cung bị thiêu hủy có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Không thể không nói thể lực của những người Bắc Cương này quả thật thích hợp làm nô lệ, một tòa hoàng cung lớn như vậy kiến trúc cũng chỉ cần một tuần, mỗi người khí lực lớn, thời gian cần nghỉ ngơi còn ít.
* * *
Đêm khuya, Cố An ngồi ở đầu giường, trong tay thưởng thức Độc Xà.
[Độc xà, trước mắt tiến độ mở khóa: 1%)
Căn bản không có động tĩnh.
- Số người mình dùng để hiến tế Độc Xà cũng không ít, thậm chí ngay cả một phần trăm tiến độ cũng không có tăng trưởng.
Đông!
Đông!
Đông!
Tiếng gõ có tiết tấu quấy nhiễu Cố An.
Tiếng gõ này không phải từ nơi khác truyền đến, mà là túi của mình.
Chẳng lẽ là cái túi da kia?
Cố An lấy ra, tiếng gõ quả nhiên vang lên.
Trong này có gì à?
Tay cầm túi da, Cố An có thể cảm giác được có thứ gì đó đang va chạm vào vách trong.
Thứ này là người Tỏa Hồn Sơn mang đến nghĩa trang.
Chẳng lẽ bọn họ muốn chính là những linh hồn trong nghĩa trang kia?
Nơi này chứa linh hồn?
Nhất thời, Cố An cảm giác thứ trong tay mình có chút nặng nề.
* * *
Ngày hôm sau.
Bắc Cương có một vị khách đến, Thương Dương vừa sáng sớm đã chờ ở trước cửa thành.
Bạch Chỉ các nàng cũng không vội đi, nói là muốn đi dạo ở Bắc Cương.
Cố An rời giường ăn xong không có việc gì làm, ngồi dưới một thân cây râm mát.
Hắn đội một cái nón lá, lười biếng tản mác.
Qua hồi lâu, Cố An nghe được giọng nói của Thương Dương.
- Sư muội, mau giúp ta tìm Ương Ương.
- Sư muội? Thương Dương còn bái sư phụ?
Hiếm khi dấy lên tâm tư bát quái, Cố An mở mắt ra.
Khách của Thương Dương là một vị tuyệt mỹ nữ tử, ba ngàn thanh ti rơi lả tả đến bên hông, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm, nàng che mạng che mặt, một thân váy dài trắng nõn.
Váy dường như hơi nhỏ, làm nổi bật cơ ngực của nữ tử rất lớn.
Cố An sửng sốt.
Cơ ngực cực lớn này, làn da quen thuộc này còn có khí chất kiêu ngạo, Cố An cả đời này cũng không quên được.
Lần đầu tiên gặp mặt Cố An đã nhìn lén nàng đang tắm, điều này sao có thể quên được?
- Nàng muốn đi thì đi, nữ nhân lớn như vậy còn cần ngươi quản?
Vị Ương liếc mắt nhìn sư huynh của mình, nhìn về phía hoàng cung phía sau hắn:
- Tỏa Hồn Sơn làm?
- Ừm, sư muội ngươi nói bọn họ rốt cuộc là mưu đồ cái gì?
- Bản thân ngươi rõ ràng.
Vị Ương không để ý tới hắn.
Tựa hồ là cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình, Vị Ương nhìn về phía một thân cây cách đó không xa.
Một vị nam tử trẻ tuổi tướng mạo bình thường ngồi ở dưới tàng cây, sau khi đối diện tầm mắt nam tử vội vàng dời đi.
Cố An đội nón lên mặt mình.
Vì sao Vị Ương lại đến a!
Hơn nữa thời gian này còn nắm chuẩn như vậy, vừa vặn chính là ngày mình ở Bắc Cương. S
Ớm biết vậy đã không cho hai người các nàng đi dạo phố, một cái nghèo Bắc Cương có cái gì tốt đi dạo.
Cố An ở trong lòng mắng Tô Bách Hợp và Bạch Chỉ vài tiếng.
Tiếng bước chân vang lên bên tai, càng ngày càng gần.
Cố An thầm nghĩ không tốt, nhặt nón lên muốn rời đi.
Vị Ương gọi Cố An lại:
- Công tử, hình như ta chưa từng gặp ngươi ở Bắc Cương.
Cố An xấu hổ cười, cố nén quay đầu lại.
Ôm quyền nói với Vị Ương:
- Cô nương, bỉ nhân là cùng bằng hữu đến Bắc Cương buôn bán, cô nương chưa gặp qua cũng là bình thường.
Thương Dương ở phía sau giải thích:
- Sư muội, hắn là người kinh thành, lần này mang đến không ít vải vóc, sư muội ta thấy xiêm y của ngươi có lẽ đã lâu không thay đổi, nếu không ta cho người làm cho ngươi một bộ?
Không trả lời Thương Dương, Vị Ương hai mắt nhìn Cố An.
Người trẻ tuổi tướng mạo bình thường này luôn cho nàng một cỗ cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
- Sư huynh, ngươi về trước đi, ta cùng tiểu huynh đệ này trò chuyện.
Thương Dương khó hiểu hỏi:
- Sư muội, ngươi đây là..
- Hắn rất giống một vị cố nhân của ta.
Vị Ương khóe miệng hơi giương lên, nhìn Cố An kinh hồn bạt vía.
- Công tử, không ngại tốn chút thời gian trò chuyện với ta chứ?
Cố An nuốt một ngụm nước miếng:
- Ta đang vội.
- Hẳn là không kém lúc này đi?
Thương Dương ở phía sau lắc đầu, trở về cung tiếp tục giám sát công nhân.
- Cô nương, ngươi nếu là muốn tìm người nói chuyện phiếm, bệ hạ là một cái lựa chọn rất tốt, ngươi nếu là không muốn phản ứng bệ hạ đâu, còn có rất nhiều bắc cương thành dân, hà tất rối rắm với ta đâu này?
Vị Ương vuốt cằm, như cũ bảo trì mỉm cười nhìn Cố An:
- Xin hỏi công tử tên là gì?
- Cơ Bá Đạt!
Quả thật không thay đổi tính.
- Ta biết một người rất giống Cơ công tử, không ngờ ngay cả tên cũng rất giống, người nọ tên là Quý Bạch Thường, công tử có nghe nói qua không?
Trong lòng Cố An đã có chút luống cuống, Vị Ương sẽ không nhận ra mình chứ.
Không có khả năng a, chính mình ngay cả tướng mạo đều thay đổi, đừng nói tướng mạo, chiều cao đều so với ban đầu thấp hơn rất nhiều, hơn nữa lúc nói chuyện Cố An còn có thể kẹp một ít.
- Thật đáng tiếc, ta còn tưởng rằng các ngươi quen biết.
Cố An ôm quyền nói:
- Cô nương còn có chuyện khác, nếu không có thì ta về nghỉ ngơi trước.
Sát ý nổi lên bốn phía, Vị Ương đột nhiên đưa tay chộp lấy cổ Cố An, một trảo này tràn ngập sát ý.
Cố An theo bản năng muốn đánh trả, cũng may còn trẻ, buổi tối ngày thường cũng sẽ không thưởng cho mình, sau khi đại não chuyển động nhanh chóng lựa chọn đè lại bàn tay xao động của mình.
Ngón tay Vị Ương trước khi chạm vào cổ Cố An đã ngừng lại, móng tay bén nhọn chỉ còn cách cổ không tới một tấc.
Cố An nuốt nước miếng:
- Cô nương đây là ý gì?
- Xin lỗi, ta còn tưởng rằng là hắn.
Theo bản năng, Cố An mở miệng hỏi:
- Cô nương đối với vị công tử tên là Quý Bạch Thường kia rất để ý a, hay là cô nương đối với hắn..
Mặt Vị Ương trong nháy mắt lạnh như băng xuống, Cố An cũng ngậm miệng lại.
- Xin lỗi, nhất thời nhanh miệng.
- Ngươi giống hắn, miệng rất đê tiện a.
Vị Ương di chuyển đầu ngón tay, đi tới mi tâm Cố An.
- Cơ Bá Đạt, ngươi rõ ràng không? Khi ta cách Liên Hoa Lệnh đủ gần sẽ có cảm ứng.
- Liên Hoa Lệnh? Cái gì vậy?
Trán đột nhiên truyền đến cảm giác nóng bỏng, sắc mặt Cố An tái mét, nhịn không được lui về phía sau hai bước.
- Ta nên gọi ngươi là Quý Bạch Thường, hay là nên gọi ngươi là Cơ Bá Đạt?
Trong tay Vị Ương xuất hiện cây roi quen thuộc, khóe miệng ý cười càng đậm, Vị Ương giờ phút này ở trong mắt Cố An so với đám tặc nhân Tỏa Hồn Sơn còn khủng bố hơn.