Chương 8: Thú Cưng Không Lên Bàn
Đám người được mang ra từ trong rừng rậm đều là nhân chứng quan trọng, Cố An đem bọn họ dàn xếp tốt về sau mới trở lại trên giường nghỉ ngơi.
Về phần Vượng Tài, tên kia giống như thích ứng màn trời chiếu đất trong rừng rậm, nói cái gì cũng không muốn đến trong phòng trống dàn xếp.
Ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, Cố An rời giường ăn.
Tô Mị Nhi không biết lại cùng tiểu thư phú quý nào ra ngoài dạo phố.
Ý thức của những người được cứu ra khỏi rừng vẫn còn mơ hồ, cơ thể họ không thể phục hồi nhanh như vậy sau một thời gian dài chịu đói chịu khát.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Có thể hành động bình thường chỉ còn lại Cố An và Vượng Tài một người một chó.
- Vượng Tài, ở đây có thoải mái không?
- Thoải mái.
Vượng Tài gật đầu lia lịa.
- Thoải mái là tốt rồi, giúp ta trông chừng những người đó, bọn họ rất quan trọng, nếu xảy ra sự cố ta sẽ hỏi tội ngươi.
Gật đầu như trống bỏ, Vượng Tài đưa mắt nhìn Cố An trở về phòng, dịch ghế của mình ngồi ở phía trước cửa lớn.
- Quá kinh khủng! Cũng không biết Vị Ương có biết thê tử của đồ đệ mình là một Yêu Vương hay không.
Vượng Tài nghĩ tới những gì mình gặp phải ở núi Tam Thanh và lúc mới vào rừng, rùng mình một cái.
Cố An cũng không nhàn rỗi, trở về phòng liền bắt đầu đả tọa tu luyện.
- Nhanh chóng tăng lên, nhất định phải ở Vượng Tài phát hiện tai hại trước khi đạt tới trình độ có thể giúp chính mình đối phó.
Một mực tu luyện đến buổi tối, Đông Hải kiếm pháp tiến độ mới tăng lên một phần trăm, đi tới 38%.
- Ở trong thành Bình An tu luyện cảm giác kém hơn nhiều, nơi này so ra kém Tam Thanh Sơn một chút.
- Nếu là đặt ở Tam Thanh Sơn, chính mình tu luyện thời gian dài như vậy, nói như thế nào cũng có thể đột phá đến bốn mươi phần trăm.
- Đoán chừng là địa lý hoàn cảnh không giống nhau, Tam Thanh Sơn nơi đó tiên lý tiên khí, hơn nữa hệ thống gia trì dường như cũng có thể cho mình mang đến tốc độ tu luyện nhất định.
Sau khi ăn xong bữa tối, Cố An lại trở về tu luyện.
Cho dù không có tiên khí cùng hệ thống gia trì, cũng phải nắm chắc thời gian mỗi một phút.
Đêm khuya.
Bên ngoài Vượng Tài nằm thẳng trên mặt đất, nước mũi đột nhiên bắn tung tóe.
Tiếng ngáy lập tức dừng lại, hai tròng mắt tròn vo, cái mũi co rúm.
- Một, hai, ba, bốn.
Bốn bóng đen từ trên trời giáng xuống, áo đen trên người hòa làm một thể với bầu trời đêm.
Nhưng Vượng Tài nó là ai a, tuy rằng bị chèn ép hồi lâu, nhưng nói cho cùng cũng là Sâm Yêu một phương, so với trên tiên nhân không bằng, nhưng so với loại nhân loại tu võ bình thường mà nói vẫn là vô cùng đơn giản.
Giơ tay lên, móng vuốt sắc bén bóng loáng.
Hắc y nhân đi rất bình thản.
Bọn họ thậm chí ngay cả mặt mũi người xuất thủ cũng không thấy rõ, liền chết.
Thân là một con Vượng Tài đạt tiêu chuẩn, nó đem thi thể xử lý tốt về sau mới tiếp tục nghỉ ngơi, khò khè bong bóng đồng loạt bốc lên.
Đêm nay, dường như không có gì xảy ra.
Ngày hôm sau.
Cố An dậy sớm.
Hắn phát hiện Vượng Tài có chút không đúng.
Người này nói trở nên rất ít, ngày đó lúc trở về luôn châm chọc lão đại của mình, hiện tại ngay cả một lời cũng không có đề cập tới.
Có gì đó không ổn.
Hơn nữa lúc ăn cơm, Vượng Tài luôn luôn cách bọn họ rất xa, thậm chí không ngồi vào bàn.
- Có cảm giác thú cưng không vào bàn.
Cố An cảm thấy trong lòng không hiểu được, quay đầu hỏi:
- Vượng Tài, cách xa như vậy làm gì?
Vượng Tài còn tưởng rằng mình có thể vào bàn, trong lòng vui vẻ, bưng bát muốn đi qua.
Nhưng mà, vừa ngẩng đầu, Vượng Tài liền thấy được ở phía sau Cố An, vị nữ tử từng bị mình mắng là thiếu phụ luống tuổi có chồng kia vẻ mặt tươi cười hiền lành.
- Các ngươi ăn, ta ngồi ở đây là được rồi, mảnh đất này là của ta, ai cũng đừng mong cùng ta đoạt.
Vừa nói, Vượng Tài vừa dùng chân của mình vẽ một cái vòng tròn rất nhỏ, vẻn vẹn đủ chính nó ngồi vào trong đó.
Cố An: -.. -
- Người thật kỳ quái.
Tô Mị Nhi ở một bên phụ họa nói:
- Đúng vậy, thật kỳ quái.
* * *
Huyện lệnh đi tới đi lui trong phòng.
Gã không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng người mình phái đi thời gian dài như vậy một chút tin tức cũng không có.
- Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trong nhà Cố An còn có cao thủ? Những tử sĩ mà mình đã tốn rất nhiều thời gian tìm được, đều là những người đã trải qua đao kiếm, mỗi một người đều là kẻ liều mạng.
Bên ngoài, nam tử đội mũ ống vừa lăn vừa bò tiến vào trong phòng, vừa nhìn thấy huyện lệnh, người nọ liền quỳ trên mặt đất.
- Đại nhân, không tìm thấy Sâm Yêu.
- Ngươi nói cái gì!
Huyện lệnh cắn răng, hốc mắt đỏ bừng căm tức nhìn tiểu quan trước mặt.
- Ta còn ở hiện trường phát hiện dấu vết đánh nhau, rất có thể Sâm Yêu kia bị Cố An một kiếm giết.
- Không thể nào!
Huyện lệnh đi lên phía trước, túm lấy cổ áo tiểu quan, Kéo y lên:
- Cố An từ nhỏ đã ở trong thôn đọc sách, cha mẹ đều là nông dân, ngươi nói cho ta biết hắn đi nơi nào học được kiếm thuật, ngươi nói cho ta biết!
- Đại nhân.. ta..
Tiểu quan run sợ không nói ra lời, y có được địa vị như ngày hôm nay, đều là nhờ từng món lại từng món lễ vật dâng lên tay huyện lệnh.
Vì thế y rất sợ chết, vô cùng sợ chết.
- Cút!
Cánh tay dùng sức, huyện lệnh ném y ra ngoài, trực tiếp ném ra khỏi phòng.
Ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, huyện lệnh vẫn rút ngọc bội bên hông ra, dùng sức bóp nát!
Hắc khí từ trong ngọc bội vỡ nát bay ra, ở không trung vờn quanh, chậm rãi ngưng tụ thành một bóng người.
- Ngụy Phong, tìm ta có chuyện gì?
Hắc khí ở trên không trung, trong miệng phát ra thanh âm khàn khàn.
- Sư phụ, đã xảy ra chuyện, bên ta bị một tiểu quỷ làm rối loạn kế hoạch.
- Hừ.
Hắc Khí hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ là chuyện nhỏ như vậy?
Ngụy Phong cúi đầu:
- Tiểu quỷ kia không tầm thường, ngay cả Sâm Yêu bên ngoài cũng bị hắn giải quyết, phỏng chừng là có kỳ ngộ gì đó.
- Ngụy Phong, tiểu quỷ là việc nhỏ, cái Sâm Yêu kia cũng chỉ là một vật nhỏ, nhưng ngươi có biết hay không, sự tình ở Bình An thành đã truyền tới kinh đô, có người mật báo tin, ngươi không phát hiện.
Ngụy Phong há miệng, si ngốc nhìn hắc khí trước mặt.
- Sư phụ, điều này không có khả năng, bắc môn ta vẫn cho người canh giữ, sẽ không có người có thể ra khỏi cửa thành.
- Ta không cần biết.
Bóng người ngưng tụ hắc khí chậm rãi tản đi:
- Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, người kinh thành nhiều nhất một tháng sẽ đến thành Bình An, đến lúc đó ngươi tự mình xử lý, bên ta cũng không tốt xuất động quá nhiều nhân thủ, an ổn vài ngày, sư đệ ngươi sẽ dẫn người đi qua.
Thân thể bóng đen cũng hoàn toàn biến mất ở không trung, trong phòng chỉ còn lại có Ngụy Phong vẻ mặt đen như than.
- Người ở kinh thành đã biết?
Sắc mặt Ngụy Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nhưng mà không quan hệ, chỉ cần Cố An cùng những quan thần biến mất bị mình ném ra khỏi thế giới này, như vậy liền chết không đối chứng.
Ai dám nói xấu gã, gã cũng không tin tất cả mọi người giống như Cố An không sợ chết!
Cố An kia cũng không biết dùng phương pháp gì, lại có thể mật báo đến kinh đô.
Thời gian vài ngày, chính mình nhất định phải nhịn xuống, chờ sư đệ đến sau Cố An khẳng định sống không được.
Ngụy Phong đã từng thấy sư phụ mình đại năng, gã vô điều kiện tin tưởng sư phụ của mình.
Về phần Vượng Tài, tên kia giống như thích ứng màn trời chiếu đất trong rừng rậm, nói cái gì cũng không muốn đến trong phòng trống dàn xếp.
Ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, Cố An rời giường ăn.
Tô Mị Nhi không biết lại cùng tiểu thư phú quý nào ra ngoài dạo phố.
Ý thức của những người được cứu ra khỏi rừng vẫn còn mơ hồ, cơ thể họ không thể phục hồi nhanh như vậy sau một thời gian dài chịu đói chịu khát.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Có thể hành động bình thường chỉ còn lại Cố An và Vượng Tài một người một chó.
- Vượng Tài, ở đây có thoải mái không?
- Thoải mái.
Vượng Tài gật đầu lia lịa.
- Thoải mái là tốt rồi, giúp ta trông chừng những người đó, bọn họ rất quan trọng, nếu xảy ra sự cố ta sẽ hỏi tội ngươi.
Gật đầu như trống bỏ, Vượng Tài đưa mắt nhìn Cố An trở về phòng, dịch ghế của mình ngồi ở phía trước cửa lớn.
- Quá kinh khủng! Cũng không biết Vị Ương có biết thê tử của đồ đệ mình là một Yêu Vương hay không.
Vượng Tài nghĩ tới những gì mình gặp phải ở núi Tam Thanh và lúc mới vào rừng, rùng mình một cái.
Cố An cũng không nhàn rỗi, trở về phòng liền bắt đầu đả tọa tu luyện.
- Nhanh chóng tăng lên, nhất định phải ở Vượng Tài phát hiện tai hại trước khi đạt tới trình độ có thể giúp chính mình đối phó.
Một mực tu luyện đến buổi tối, Đông Hải kiếm pháp tiến độ mới tăng lên một phần trăm, đi tới 38%.
- Ở trong thành Bình An tu luyện cảm giác kém hơn nhiều, nơi này so ra kém Tam Thanh Sơn một chút.
- Nếu là đặt ở Tam Thanh Sơn, chính mình tu luyện thời gian dài như vậy, nói như thế nào cũng có thể đột phá đến bốn mươi phần trăm.
- Đoán chừng là địa lý hoàn cảnh không giống nhau, Tam Thanh Sơn nơi đó tiên lý tiên khí, hơn nữa hệ thống gia trì dường như cũng có thể cho mình mang đến tốc độ tu luyện nhất định.
Sau khi ăn xong bữa tối, Cố An lại trở về tu luyện.
Cho dù không có tiên khí cùng hệ thống gia trì, cũng phải nắm chắc thời gian mỗi một phút.
Đêm khuya.
Bên ngoài Vượng Tài nằm thẳng trên mặt đất, nước mũi đột nhiên bắn tung tóe.
Tiếng ngáy lập tức dừng lại, hai tròng mắt tròn vo, cái mũi co rúm.
- Một, hai, ba, bốn.
Bốn bóng đen từ trên trời giáng xuống, áo đen trên người hòa làm một thể với bầu trời đêm.
Nhưng Vượng Tài nó là ai a, tuy rằng bị chèn ép hồi lâu, nhưng nói cho cùng cũng là Sâm Yêu một phương, so với trên tiên nhân không bằng, nhưng so với loại nhân loại tu võ bình thường mà nói vẫn là vô cùng đơn giản.
Giơ tay lên, móng vuốt sắc bén bóng loáng.
Hắc y nhân đi rất bình thản.
Bọn họ thậm chí ngay cả mặt mũi người xuất thủ cũng không thấy rõ, liền chết.
Thân là một con Vượng Tài đạt tiêu chuẩn, nó đem thi thể xử lý tốt về sau mới tiếp tục nghỉ ngơi, khò khè bong bóng đồng loạt bốc lên.
Đêm nay, dường như không có gì xảy ra.
Ngày hôm sau.
Cố An dậy sớm.
Hắn phát hiện Vượng Tài có chút không đúng.
Người này nói trở nên rất ít, ngày đó lúc trở về luôn châm chọc lão đại của mình, hiện tại ngay cả một lời cũng không có đề cập tới.
Có gì đó không ổn.
Hơn nữa lúc ăn cơm, Vượng Tài luôn luôn cách bọn họ rất xa, thậm chí không ngồi vào bàn.
- Có cảm giác thú cưng không vào bàn.
Cố An cảm thấy trong lòng không hiểu được, quay đầu hỏi:
- Vượng Tài, cách xa như vậy làm gì?
Vượng Tài còn tưởng rằng mình có thể vào bàn, trong lòng vui vẻ, bưng bát muốn đi qua.
Nhưng mà, vừa ngẩng đầu, Vượng Tài liền thấy được ở phía sau Cố An, vị nữ tử từng bị mình mắng là thiếu phụ luống tuổi có chồng kia vẻ mặt tươi cười hiền lành.
- Các ngươi ăn, ta ngồi ở đây là được rồi, mảnh đất này là của ta, ai cũng đừng mong cùng ta đoạt.
Vừa nói, Vượng Tài vừa dùng chân của mình vẽ một cái vòng tròn rất nhỏ, vẻn vẹn đủ chính nó ngồi vào trong đó.
Cố An: -.. -
- Người thật kỳ quái.
Tô Mị Nhi ở một bên phụ họa nói:
- Đúng vậy, thật kỳ quái.
* * *
Huyện lệnh đi tới đi lui trong phòng.
Gã không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng người mình phái đi thời gian dài như vậy một chút tin tức cũng không có.
- Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trong nhà Cố An còn có cao thủ? Những tử sĩ mà mình đã tốn rất nhiều thời gian tìm được, đều là những người đã trải qua đao kiếm, mỗi một người đều là kẻ liều mạng.
Bên ngoài, nam tử đội mũ ống vừa lăn vừa bò tiến vào trong phòng, vừa nhìn thấy huyện lệnh, người nọ liền quỳ trên mặt đất.
- Đại nhân, không tìm thấy Sâm Yêu.
- Ngươi nói cái gì!
Huyện lệnh cắn răng, hốc mắt đỏ bừng căm tức nhìn tiểu quan trước mặt.
- Ta còn ở hiện trường phát hiện dấu vết đánh nhau, rất có thể Sâm Yêu kia bị Cố An một kiếm giết.
- Không thể nào!
Huyện lệnh đi lên phía trước, túm lấy cổ áo tiểu quan, Kéo y lên:
- Cố An từ nhỏ đã ở trong thôn đọc sách, cha mẹ đều là nông dân, ngươi nói cho ta biết hắn đi nơi nào học được kiếm thuật, ngươi nói cho ta biết!
- Đại nhân.. ta..
Tiểu quan run sợ không nói ra lời, y có được địa vị như ngày hôm nay, đều là nhờ từng món lại từng món lễ vật dâng lên tay huyện lệnh.
Vì thế y rất sợ chết, vô cùng sợ chết.
- Cút!
Cánh tay dùng sức, huyện lệnh ném y ra ngoài, trực tiếp ném ra khỏi phòng.
Ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, huyện lệnh vẫn rút ngọc bội bên hông ra, dùng sức bóp nát!
Hắc khí từ trong ngọc bội vỡ nát bay ra, ở không trung vờn quanh, chậm rãi ngưng tụ thành một bóng người.
- Ngụy Phong, tìm ta có chuyện gì?
Hắc khí ở trên không trung, trong miệng phát ra thanh âm khàn khàn.
- Sư phụ, đã xảy ra chuyện, bên ta bị một tiểu quỷ làm rối loạn kế hoạch.
- Hừ.
Hắc Khí hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ là chuyện nhỏ như vậy?
Ngụy Phong cúi đầu:
- Tiểu quỷ kia không tầm thường, ngay cả Sâm Yêu bên ngoài cũng bị hắn giải quyết, phỏng chừng là có kỳ ngộ gì đó.
- Ngụy Phong, tiểu quỷ là việc nhỏ, cái Sâm Yêu kia cũng chỉ là một vật nhỏ, nhưng ngươi có biết hay không, sự tình ở Bình An thành đã truyền tới kinh đô, có người mật báo tin, ngươi không phát hiện.
Ngụy Phong há miệng, si ngốc nhìn hắc khí trước mặt.
- Sư phụ, điều này không có khả năng, bắc môn ta vẫn cho người canh giữ, sẽ không có người có thể ra khỏi cửa thành.
- Ta không cần biết.
Bóng người ngưng tụ hắc khí chậm rãi tản đi:
- Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, người kinh thành nhiều nhất một tháng sẽ đến thành Bình An, đến lúc đó ngươi tự mình xử lý, bên ta cũng không tốt xuất động quá nhiều nhân thủ, an ổn vài ngày, sư đệ ngươi sẽ dẫn người đi qua.
Thân thể bóng đen cũng hoàn toàn biến mất ở không trung, trong phòng chỉ còn lại có Ngụy Phong vẻ mặt đen như than.
- Người ở kinh thành đã biết?
Sắc mặt Ngụy Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nhưng mà không quan hệ, chỉ cần Cố An cùng những quan thần biến mất bị mình ném ra khỏi thế giới này, như vậy liền chết không đối chứng.
Ai dám nói xấu gã, gã cũng không tin tất cả mọi người giống như Cố An không sợ chết!
Cố An kia cũng không biết dùng phương pháp gì, lại có thể mật báo đến kinh đô.
Thời gian vài ngày, chính mình nhất định phải nhịn xuống, chờ sư đệ đến sau Cố An khẳng định sống không được.
Ngụy Phong đã từng thấy sư phụ mình đại năng, gã vô điều kiện tin tưởng sư phụ của mình.