Chương 137
Diệp Thành không làm phiền lão, khẽ lùi ra khỏi mái đình kia. Hắn quay lại hậu đường, rồi lấy túi đựng đồ lão già kia đưa ra, vội nhìn vào trong mà không khỏi ngỡ ngàng.
“Năm…năm trăm nghìn”, thấy số lượng linh thạch, Diệp Thành nuốt nước bọt cái “ực”.
“Đúng là hào phóng”, hắn tặc lưỡi, tim hắn đập thình thịch. Ai mà ngờ nổi lão già kia lại có nhiều linh thạch như vậy, tất cả đều nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
Ấy!
Lúc này Diệp Thành lại phát hiện bên trong túi đựng đồ ngoài năm trăm linh thạch ra thì còn một mẩu giấy nhỏ, hắn vội mở ra xem: Cây gậy thiết bổng kia coi như là món quà Thiên Huyền Môn ta tặng cậu, năm trăm linh thạch trả lại cho cậu”.
“Quả nhiên là người của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
Nghĩ vậy, hắn sải bước ra khỏi hậu đường, đi ra đường lớn, trong lòng hân hoan, năm trăm linh thạch quay lại với hắn rồi, điều này khiến hắn tự tin hơn hẳn.
Trời đã tối nhưng hàng người vẫn nối nhau đi trên đường, những tiếng chào mời mua hàng vang lên không dứt. Diệp Thành không định về luôn mà đi dạo trên đường, đảo mắt nhìn sạp hàng hai bên đường tìm huyền cương và huyền thiết.
Cuối cùng, hắn ta dừng chân trước một sạp hàng của một lão già trông có vẻ giảo hoạt.
“Huyền cương huyền thiết”, Diệp Thành vừa dừng chân lại thì đã chăm chú nhìn ngay hai hòn đá trông không ra hình thù gì, một hòn màu đen, một hòn màu trắng, thể tích không quá to, chỉ bằng quả trứng gà.
Sự xuất hiện của hắn khiến lão già kia chú ý. Lúc này lão ta đang mải ngắm nhìn một nữ nhân đi qua đường, vừa nhìn còn vừa nở nụ cười gian giảo.
Không biết vì sao mà khi nhìn lão ta, Diệp Thành chỉ muốn đánh người.
“Tiền bối, tiền bối còn nhìn là con lấy đồ đi đấy”.
Lão già kia lập tức đưa mắt qua nhìn. Lão ho hắng một tiếng sau đó lau đi vết rãi trên miệng, thay đổi thái độ hoàn toàn, trước là vuốt vuốt râu, sau đó lại bày ra bộ dạng của bậc cao nhân tiền bối.
Diệp Thành nhếch miệng, thầm khen lão ta diễn xuất quá đạt, giây phút trước còn đang nhìn mỹ nữ với vẻ mặt thèm thuồng mà giây sau đã quay về với bộ dạng của bậc tiền bối rồi. Người không biết còn tưởng rằng lão ta là tiền bối thanh tao lắm.
“Vị khách quan này, chỉ cần nhìn cậu là ta biết cậu biết chọn đồ rồi. Chỗ ta đều là bảo bối, chỉ đợi người có duyên thôi”, lão ta vuốt vuốt râu nói.
Cắt!
Diệp Thành nghe mà thấy nhàm chán. Hắn đã đi qua không biết bao nhiêu sạp hàng, gần như người nào cũng nói vậy, hắn nghe mà chẳng còn xa lạ với những câu thế này nữa.
“Con muốn mua viên huyền cương và huyền thiết này”, Diệp Thành nói thẳng.
“Một trăm nghìn”, lão già kia giơ một ngón tay lên và đáp.
“Năm mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế trả giá. Lão già này, một trăm nghìn linh thạch thì tôi đây tới chỗ Chu Đại Phúc mua cho rồi, còn phải đi ngàn dặm xa xôi tới cái chợ này làm gì?
“Ta nói này cậu nhóc, cái giá này cậu hét cũng thấp quá đấy”, lão già kia thổi phù bộ râu, trợn mắt nói.
“Sư phụ con dạy con mua đồ gì phải hét xuống một nửa”, Diệp Thành dùng bộ mặt vô hại nhìn lão ta.
“Ta…”, lão già kia sắp phát điên đến nơi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn: “Chín mươi nghìn, không bớt thêm được nữa”.
“Sáu mươi nghìn”.
“Năm…năm trăm nghìn”, thấy số lượng linh thạch, Diệp Thành nuốt nước bọt cái “ực”.
“Đúng là hào phóng”, hắn tặc lưỡi, tim hắn đập thình thịch. Ai mà ngờ nổi lão già kia lại có nhiều linh thạch như vậy, tất cả đều nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
Ấy!
Lúc này Diệp Thành lại phát hiện bên trong túi đựng đồ ngoài năm trăm linh thạch ra thì còn một mẩu giấy nhỏ, hắn vội mở ra xem: Cây gậy thiết bổng kia coi như là món quà Thiên Huyền Môn ta tặng cậu, năm trăm linh thạch trả lại cho cậu”.
“Quả nhiên là người của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
Nghĩ vậy, hắn sải bước ra khỏi hậu đường, đi ra đường lớn, trong lòng hân hoan, năm trăm linh thạch quay lại với hắn rồi, điều này khiến hắn tự tin hơn hẳn.
Trời đã tối nhưng hàng người vẫn nối nhau đi trên đường, những tiếng chào mời mua hàng vang lên không dứt. Diệp Thành không định về luôn mà đi dạo trên đường, đảo mắt nhìn sạp hàng hai bên đường tìm huyền cương và huyền thiết.
Cuối cùng, hắn ta dừng chân trước một sạp hàng của một lão già trông có vẻ giảo hoạt.
“Huyền cương huyền thiết”, Diệp Thành vừa dừng chân lại thì đã chăm chú nhìn ngay hai hòn đá trông không ra hình thù gì, một hòn màu đen, một hòn màu trắng, thể tích không quá to, chỉ bằng quả trứng gà.
Sự xuất hiện của hắn khiến lão già kia chú ý. Lúc này lão ta đang mải ngắm nhìn một nữ nhân đi qua đường, vừa nhìn còn vừa nở nụ cười gian giảo.
Không biết vì sao mà khi nhìn lão ta, Diệp Thành chỉ muốn đánh người.
“Tiền bối, tiền bối còn nhìn là con lấy đồ đi đấy”.
Lão già kia lập tức đưa mắt qua nhìn. Lão ho hắng một tiếng sau đó lau đi vết rãi trên miệng, thay đổi thái độ hoàn toàn, trước là vuốt vuốt râu, sau đó lại bày ra bộ dạng của bậc cao nhân tiền bối.
Diệp Thành nhếch miệng, thầm khen lão ta diễn xuất quá đạt, giây phút trước còn đang nhìn mỹ nữ với vẻ mặt thèm thuồng mà giây sau đã quay về với bộ dạng của bậc tiền bối rồi. Người không biết còn tưởng rằng lão ta là tiền bối thanh tao lắm.
“Vị khách quan này, chỉ cần nhìn cậu là ta biết cậu biết chọn đồ rồi. Chỗ ta đều là bảo bối, chỉ đợi người có duyên thôi”, lão ta vuốt vuốt râu nói.
Cắt!
Diệp Thành nghe mà thấy nhàm chán. Hắn đã đi qua không biết bao nhiêu sạp hàng, gần như người nào cũng nói vậy, hắn nghe mà chẳng còn xa lạ với những câu thế này nữa.
“Con muốn mua viên huyền cương và huyền thiết này”, Diệp Thành nói thẳng.
“Một trăm nghìn”, lão già kia giơ một ngón tay lên và đáp.
“Năm mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế trả giá. Lão già này, một trăm nghìn linh thạch thì tôi đây tới chỗ Chu Đại Phúc mua cho rồi, còn phải đi ngàn dặm xa xôi tới cái chợ này làm gì?
“Ta nói này cậu nhóc, cái giá này cậu hét cũng thấp quá đấy”, lão già kia thổi phù bộ râu, trợn mắt nói.
“Sư phụ con dạy con mua đồ gì phải hét xuống một nửa”, Diệp Thành dùng bộ mặt vô hại nhìn lão ta.
“Ta…”, lão già kia sắp phát điên đến nơi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn: “Chín mươi nghìn, không bớt thêm được nữa”.
“Sáu mươi nghìn”.