Chương 147
Mặc dù Thiên Huyền Môn thần bí nhưng khả năng ràng buộc người khác cũng rất mạnh. Hắn sinh ra ở Đại Sở, lớn lên ở Đại Sở, nếu như hoàn toàn thoát li khỏi Đại Sở thì đương nhiên tình cảm trong lòng sẽ rất hỗn loạn, vả lại hắn còn phải sát phạt lại Chính Dương Tông rửa sạch nỗi nhục khi bị đuổi khỏi tông môn.
“Không cần vội trả lời ta, cậu cứ về suy nghĩ cho kỹ đi”, thấy Diệp Thành còn do dự, Dương Các Lão liền cười nói.
“Đa tạ tiền bối, vãn bối xin phép có thêm thời gian suy nghĩ”, Diệp Thành chắp tay hành lễ sau đó quay người đi ra khỏi hậu đường của Tàng Long Các.
Sau khi hắn rời đi, lão già mặc đồ tím mời hắn phá Vu Chú đi ra.
“Thủ toạ, ở Đại Sở, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất giỏi hơn cậu ta nhiều vô kể, sao cứ phải mời cậu ta?”, Dương Các Lão tò mò nhìn sang lão già mặc đồ tím: “Lẽ nào vì cậu ta có chân hoả?”
“Đương nhiên không phải”, lão già mặc đồ tím vuốt râu, nói đầy ý tứ: “Tiểu tử này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, mặc dù khả năng thiên bẩm không quá xuất sắc nhưng lại có khác biệt, vả lại chân hoả của cậu ta cũng không như những chân hoả khác, quan trọng hơn cả chính là huyết mạch của cậu ta”.
“Vậy việc này có cần thỉnh thánh chủ không ạ?”, Dương Các Lão nhìn lão già mặc đồ tím.
“Ta cũng đang muốn tìm thánh chủ đây”, lão già mặc đồ tím bỏ lại một câu: “Các chủ thì nhàn rỗi rồi, đẩy Thiên Huyền Môn cho ta còn mình thì thảnh thơi”.
Diệp Thành đeo mặt nạ vừa đi ra khỏi Thiên Linh Chú thì đã gặp được hai luồng khí tức quen thuộc.
“Phía đông là Vân Hoa, phía tây là Cơ Tuyết Băng”.
“Diệp Thành cảm nhận được người theo dõi mình là ai nhưng hắn vẫn tỏ vẻ như không biết gì và đi vào dòng người trên phố.
Trên đường, hắn cứ thế đi rồi lại dừng, lựa chọn từng món đồ trên đường. Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng ở nơi kín đáo cứ thế đi theo Diệp Thành mười mấy con đường.
“Dựa vào các người mà muốn bắt ta sao?”, ở một sạp hàng bên đường, Diệp Thành dừng lại, cúi đầu nhìn từng món đồ, hắn nhếch miệng cười: “Cũng không nghĩ xem mình xuất thân thế nào”,
Nói tới đây, lại không thể nhắc tới một thân phận khác của Diệp Thành.
Ở Chính Dương Tông, hắn không chỉ là một đệ tử mà còn là thành viên của đội tình báo trong Chính Dương Tông, từ nhỏ đã được bồi dưỡng, thường xuyên xuống núi thu thập tin tức tình báo, sở trường của hắn chính là theo dõi.
Hắn vừa giỏi theo dõi, vừa có khả năng quan sát vượt trội. Mặc dù tu vi của hắn không bằng Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng nhưng luận về kỹ năng theo dõi thì hai người bọn họ còn kém hắn xa. Theo dõi một thành viên từng làm tình báo thì bọn họ đâu có cửa.
Diệp Thành vẫn bày ra bộ dạng không biết gì, hắn cứ thế dẫn dụ Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng đi qua mấy con đường nữa.
Trời gần tối, Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng chạm nhau ở hai đầu nhưng lại không thấy Diệp Thành đâu.
“Tên tiểu tử này không đơn giản”, Vân Hoa bực mình.
“Tu vi của hắn có lẽ cao hơn chúng ta”, Cơ Tuyết Băng phỏng đoán, “nhưng cũng không loại trừ một khả năng hắn chính là thành viên chuyên về tình báo, người thường sẽ không đuổi kịp hắn”.
Diệp Thành quay về khu nhà ở, Hùng Nhị đã ở trong phòng rồi.
Tên này nằm trên giường như đụn thịt, trên giường còn bày đầy linh thạch, viên nào viên nấy sáng long lanh.
Ồ!
Diệp Thành thấy vậy thì tự giác ngồi trên giường.
“Không cần vội trả lời ta, cậu cứ về suy nghĩ cho kỹ đi”, thấy Diệp Thành còn do dự, Dương Các Lão liền cười nói.
“Đa tạ tiền bối, vãn bối xin phép có thêm thời gian suy nghĩ”, Diệp Thành chắp tay hành lễ sau đó quay người đi ra khỏi hậu đường của Tàng Long Các.
Sau khi hắn rời đi, lão già mặc đồ tím mời hắn phá Vu Chú đi ra.
“Thủ toạ, ở Đại Sở, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất giỏi hơn cậu ta nhiều vô kể, sao cứ phải mời cậu ta?”, Dương Các Lão tò mò nhìn sang lão già mặc đồ tím: “Lẽ nào vì cậu ta có chân hoả?”
“Đương nhiên không phải”, lão già mặc đồ tím vuốt râu, nói đầy ý tứ: “Tiểu tử này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, mặc dù khả năng thiên bẩm không quá xuất sắc nhưng lại có khác biệt, vả lại chân hoả của cậu ta cũng không như những chân hoả khác, quan trọng hơn cả chính là huyết mạch của cậu ta”.
“Vậy việc này có cần thỉnh thánh chủ không ạ?”, Dương Các Lão nhìn lão già mặc đồ tím.
“Ta cũng đang muốn tìm thánh chủ đây”, lão già mặc đồ tím bỏ lại một câu: “Các chủ thì nhàn rỗi rồi, đẩy Thiên Huyền Môn cho ta còn mình thì thảnh thơi”.
Diệp Thành đeo mặt nạ vừa đi ra khỏi Thiên Linh Chú thì đã gặp được hai luồng khí tức quen thuộc.
“Phía đông là Vân Hoa, phía tây là Cơ Tuyết Băng”.
“Diệp Thành cảm nhận được người theo dõi mình là ai nhưng hắn vẫn tỏ vẻ như không biết gì và đi vào dòng người trên phố.
Trên đường, hắn cứ thế đi rồi lại dừng, lựa chọn từng món đồ trên đường. Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng ở nơi kín đáo cứ thế đi theo Diệp Thành mười mấy con đường.
“Dựa vào các người mà muốn bắt ta sao?”, ở một sạp hàng bên đường, Diệp Thành dừng lại, cúi đầu nhìn từng món đồ, hắn nhếch miệng cười: “Cũng không nghĩ xem mình xuất thân thế nào”,
Nói tới đây, lại không thể nhắc tới một thân phận khác của Diệp Thành.
Ở Chính Dương Tông, hắn không chỉ là một đệ tử mà còn là thành viên của đội tình báo trong Chính Dương Tông, từ nhỏ đã được bồi dưỡng, thường xuyên xuống núi thu thập tin tức tình báo, sở trường của hắn chính là theo dõi.
Hắn vừa giỏi theo dõi, vừa có khả năng quan sát vượt trội. Mặc dù tu vi của hắn không bằng Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng nhưng luận về kỹ năng theo dõi thì hai người bọn họ còn kém hắn xa. Theo dõi một thành viên từng làm tình báo thì bọn họ đâu có cửa.
Diệp Thành vẫn bày ra bộ dạng không biết gì, hắn cứ thế dẫn dụ Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng đi qua mấy con đường nữa.
Trời gần tối, Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng chạm nhau ở hai đầu nhưng lại không thấy Diệp Thành đâu.
“Tên tiểu tử này không đơn giản”, Vân Hoa bực mình.
“Tu vi của hắn có lẽ cao hơn chúng ta”, Cơ Tuyết Băng phỏng đoán, “nhưng cũng không loại trừ một khả năng hắn chính là thành viên chuyên về tình báo, người thường sẽ không đuổi kịp hắn”.
Diệp Thành quay về khu nhà ở, Hùng Nhị đã ở trong phòng rồi.
Tên này nằm trên giường như đụn thịt, trên giường còn bày đầy linh thạch, viên nào viên nấy sáng long lanh.
Ồ!
Diệp Thành thấy vậy thì tự giác ngồi trên giường.