Chương 151
“Nói vậy thì sau buổi đấu giá hôm nay, bên ngoài chợ đen U Minh không tránh khỏi cảnh tàn sát đẫm máu rồi”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Trên lý thuyết là vậy”, Hùng Nhị gật đầu: “Cho nên người của các thế lực tới đây tham gia đấu giá đều sẽ dốc sức che giấu dung mạo và khí tức của mình, chỉ sợ bị người ta phát hiện”.
“Vậy Thiên Tịch Đan của Thiên Huyền Môn có khác gì thứ để cho các thế lực khác đánh nhau đâu? Ta bắt đầu nghi ngờ động cơ của Thiên Huyền Môn rồi đấy”.
“Người ta bán Thiên Tịch Đan đã là may lắm rồi, còn có được nó hay không và có thể quay về an toàn hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi. Người ta cũng không ép ngươi mua, phải không?”
“Xem bộ kẻ mạnh của các thế lực sớm đã ẩn náu bên ngoài chợ đen rồi”, Diệp Thành xoa cằm: “Kẻ mạnh tới tiếp ứng nhất định không phải là con số nhỏ”.
“Xem ra ngươi cũng không phải là ngốc.
“Thôi còn chần chừ gì nữa, đi thôi. Đợi sau khi có được vật đấu giá, các thế lực hỗn chiến thì chúng ta sẽ thành bia đỡ đạn thôi”.
“Người ta đều đi tranh Thiên Tịch Đan rồi, ai quan tâm chúng ta chứ”, Hùng Nhị vẫn thản nhiên, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thành, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Yên tâm, ta tới đây không phải lần đầu, không sao đâu”.
Lúc này, cánh cửa của Tàng Long Các đã đóng lại. Người uống trà, người ngồi ung dung nhàn rỗi, giống như Hùng Nhị nói, trên lầu hai lúc này trống trơn không thấy bóng người.
Diệp Thành đảo mắt nhìn những người xung quanh, toàn những gương mặt lạ lùng, căn bản đều đã dị dung.
Nghĩ vậy, hắn nghiêng đầu sang nhìn một lão già tóc đen bên cạnh mình, rồi nhìn từ đầu tới chân, nói không chừng đây là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, mà cũng không ngoại lệ đó là Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông.
“Sao ta lại thấy khắp nơi đều là bẫy thế này”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Đó là việc của kẻ mạnh, chúng ta chỉ là con kiến mà thôi”, Hùng Nhị lại nghĩ thoáng hơn, “nếu như nhà họ Hùng ta có được thì đó mới là điều đáng chú ý”.
Chẳng mấy chốc, trên cao đài, Dương Các Lão sải bước đi lên. Ông ta đảo mắt nhìn xuống dưới một lượt rồi hắng giọng: “Buổi đấu giá, bắt đầu”.
Nói rồi, ông ta rút ra một cái hộp ngọc từ trong ngực.
Hộp ngọc mặc dù được đóng rất kỹ nhưng người ta có thể ngửi thấy mùi đan dược toả ra từ trong đó.
“Kiến Cốt Đan, về công dụng của nó thì chắc ta không cần phải giới thiệu gì thêm nhỉ? Giá khởi điểm năm trăm nghìn, mỗi lần tăng giá không được dưới một nghìn linh thạch, bắt đầu đấu giá”.
“Năm trăm nghìn”, Dương Các Lão vừa dứt lời, bên dưới lập tức có người giơ bảng.
“Sáu trăm nghìn”.
“Ta trả tám trăm nghìn”.
Mới viên đan dược đầu tiên mà đã khiến người ta chú ý như vậy rồi. Linh dược hôm nay nhất định tạo nên bầu không khí sục sôi.
Sau vài hồi đấu giá, Kiến Cốt Đan đã được một lão già mặc đồ xanh mua với giá một triệu năm trăm nghìn.
Sau tiếng búa của Dương Các Lão, ông ta lại lấy ra một hộp ngọc được đóng kín.
“Tẩy Tuý Đan, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.
“Sáu mươi nghìn”, điều khiến Diệp Thành ngỡ ngàng đó là người trả giá đầu tiên chính là Hùng Nhị, tên này giơ bảng rất cao nhưng ngặt nỗi hắn lại hạn chế chiều cao.
“Trên lý thuyết là vậy”, Hùng Nhị gật đầu: “Cho nên người của các thế lực tới đây tham gia đấu giá đều sẽ dốc sức che giấu dung mạo và khí tức của mình, chỉ sợ bị người ta phát hiện”.
“Vậy Thiên Tịch Đan của Thiên Huyền Môn có khác gì thứ để cho các thế lực khác đánh nhau đâu? Ta bắt đầu nghi ngờ động cơ của Thiên Huyền Môn rồi đấy”.
“Người ta bán Thiên Tịch Đan đã là may lắm rồi, còn có được nó hay không và có thể quay về an toàn hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi. Người ta cũng không ép ngươi mua, phải không?”
“Xem bộ kẻ mạnh của các thế lực sớm đã ẩn náu bên ngoài chợ đen rồi”, Diệp Thành xoa cằm: “Kẻ mạnh tới tiếp ứng nhất định không phải là con số nhỏ”.
“Xem ra ngươi cũng không phải là ngốc.
“Thôi còn chần chừ gì nữa, đi thôi. Đợi sau khi có được vật đấu giá, các thế lực hỗn chiến thì chúng ta sẽ thành bia đỡ đạn thôi”.
“Người ta đều đi tranh Thiên Tịch Đan rồi, ai quan tâm chúng ta chứ”, Hùng Nhị vẫn thản nhiên, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thành, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Yên tâm, ta tới đây không phải lần đầu, không sao đâu”.
Lúc này, cánh cửa của Tàng Long Các đã đóng lại. Người uống trà, người ngồi ung dung nhàn rỗi, giống như Hùng Nhị nói, trên lầu hai lúc này trống trơn không thấy bóng người.
Diệp Thành đảo mắt nhìn những người xung quanh, toàn những gương mặt lạ lùng, căn bản đều đã dị dung.
Nghĩ vậy, hắn nghiêng đầu sang nhìn một lão già tóc đen bên cạnh mình, rồi nhìn từ đầu tới chân, nói không chừng đây là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, mà cũng không ngoại lệ đó là Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông.
“Sao ta lại thấy khắp nơi đều là bẫy thế này”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Đó là việc của kẻ mạnh, chúng ta chỉ là con kiến mà thôi”, Hùng Nhị lại nghĩ thoáng hơn, “nếu như nhà họ Hùng ta có được thì đó mới là điều đáng chú ý”.
Chẳng mấy chốc, trên cao đài, Dương Các Lão sải bước đi lên. Ông ta đảo mắt nhìn xuống dưới một lượt rồi hắng giọng: “Buổi đấu giá, bắt đầu”.
Nói rồi, ông ta rút ra một cái hộp ngọc từ trong ngực.
Hộp ngọc mặc dù được đóng rất kỹ nhưng người ta có thể ngửi thấy mùi đan dược toả ra từ trong đó.
“Kiến Cốt Đan, về công dụng của nó thì chắc ta không cần phải giới thiệu gì thêm nhỉ? Giá khởi điểm năm trăm nghìn, mỗi lần tăng giá không được dưới một nghìn linh thạch, bắt đầu đấu giá”.
“Năm trăm nghìn”, Dương Các Lão vừa dứt lời, bên dưới lập tức có người giơ bảng.
“Sáu trăm nghìn”.
“Ta trả tám trăm nghìn”.
Mới viên đan dược đầu tiên mà đã khiến người ta chú ý như vậy rồi. Linh dược hôm nay nhất định tạo nên bầu không khí sục sôi.
Sau vài hồi đấu giá, Kiến Cốt Đan đã được một lão già mặc đồ xanh mua với giá một triệu năm trăm nghìn.
Sau tiếng búa của Dương Các Lão, ông ta lại lấy ra một hộp ngọc được đóng kín.
“Tẩy Tuý Đan, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.
“Sáu mươi nghìn”, điều khiến Diệp Thành ngỡ ngàng đó là người trả giá đầu tiên chính là Hùng Nhị, tên này giơ bảng rất cao nhưng ngặt nỗi hắn lại hạn chế chiều cao.