Chương 162
Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng không lùi mà tiến, trong lòng bàn tay có ấn ký liên hoa, rồi cũng tung ra một đòn.
Hai ấn đối kháng, Cơ Tuyết Băng lại một lần nữa yêu sthees, bị Lã Chí đánh cho ói ra máu.
“Còn muốn chống đối sao?”, Lã Chí bật cười lạnh lùng, lại lần nữa sát phạt tới như thể không muốn cho Cơ Tuyết Băng cơ hội để thở.
Cơ Tuyết Băng bị động ứng chiến nhưng không hề có cơ hội đáp trả.
Trong sơn động, ánh mắt Diệp Thành loé sáng, cuối cùng hắn rút ra một cái mặt nạ quỷ trong túi đựng đồ.
Hắn vốn dĩ không muốn liên quan gì đến Cơ Tuyết Băng nữa nhưng thấy người thương thuở nào liên tiếp bị thương, lại còn bị Lã Chí làm nhục, hắn thật sự không thể đứng yên được nữa, huống hồ tên Lã Chí kia còn là kẻ thù của hắn.
“Ta không có tình ý gì với muội nữa cả, ta ra tay là vì muốn trả thù Lã Chí, muội và ta sớm đã đi hai con đường khác biệt rồi”, sau khi tự nhẩm một câu, Diệp Thành lặng lẽ đi ra khỏi hang.
Phụt!
Cơ Tuyết Băng lại một lần nữa ói ra máu, lảo đảo lùi về sau, khí tức không ổn định, vết thương trên vai còn hằn lên màu tím khiến vết thương hồi lâu không thể tự lành lại được, trông bộ như trúng độc rồi.
“Sao vậy? Muội còn muốn đánh không?”, thấy Cơ Tuyết Băng dừng tay, Lã Chí sải bước đi tới.
Cơ Tuyết Băng lạnh lùng không nói gì, cô lảo đảo, cuối cùng cũng ngã ra.
“Cách chết chết này thật khó coi”, Cơ Tuyết Băng giơ đôi tay lên, định tự kết liễu đời mình trước khi Lã Chí tiến tới.
Thấy vậy, Lã Chí bật cười: “Muốn chết? Sao có thể dễ thế được?”
Sau đó hắn huyễn hoá ra bàn tay, Cơ Tuyết Băng thấy Lã Chí định ngăn mình thì tự dùng tay chỉ vào trán. Nếu như điểm đúng vị trí thì kết cục của cô chỉ có thể là cái chết.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau người Cơ Tuyết Băng chặn hông cô lại, đó nhanh chóng lùi ra khỏi đó.
Cảnh này khiến Cơ Tuyết Băng vô thức nghiêng đầu nhìn sang người cứu mình nhưng lại chỉ có thể trông thấy mặt nạ hình quỷ, có điều cô lại cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp từ bàn tay đặt trên hông mình.
Cơ Tuyết Băng mơ hồ, mắc dù chỉ thấy mặt nạ quỷ, mặc dù chưa từng thấy chân dung người cứu mình nhưng linh tính lại mách bảo cô rằng mình đang được bảo vệ.
Phía đối diện, Lã Chí hẫng tay trong không trung, sắc mặt hắn tối sầm cả lại.
“Tiểu tử ở cảnh giới ngưng khí cũng muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân?”, Lã Chí bật cười.
Khi Cơ Tuyết Băng còn đang mông lung thì Diệp Thành đã sát phạt lên phái trước, hắn đạp ra một cước ấn trên mặt đất, chân khí toàn thân ngưng tụ trên bàn tay, sau đó hắn vận sức tung chưởng.
Rầm!
Quyền chưởng giao nhau phát ra âm thanh.
Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, cánh tay hắn tê hẳn đi.
Còn Lã Chí lúc này thần sắc lại dị thường, hắn là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương, vậy mà một đòn của hắn lại không thể làm gì một tên ở cảnh giới ngưng khí, ngược lại còn khiến tay mình đau đớn.
“Ta đánh giá thấp ngươi rồi”, Lã Chí biến hoá nhanh chóng, thân hình như ma như quỷ, hắn lao tới Diệp Thành.
“Coi thường ta, ngươi sẽ phải chết rất thảm”, vì không muốn để Cơ Tuyết Băng nghe giọng nói của mình, Diệp Thành cố ý thay đổi giọng nói, còn khí lưu dưới chân hắn lúc này đã nhanh chóng thi triển mật thuật Tốc Ảnh Thiên Hoan.
Hai ấn đối kháng, Cơ Tuyết Băng lại một lần nữa yêu sthees, bị Lã Chí đánh cho ói ra máu.
“Còn muốn chống đối sao?”, Lã Chí bật cười lạnh lùng, lại lần nữa sát phạt tới như thể không muốn cho Cơ Tuyết Băng cơ hội để thở.
Cơ Tuyết Băng bị động ứng chiến nhưng không hề có cơ hội đáp trả.
Trong sơn động, ánh mắt Diệp Thành loé sáng, cuối cùng hắn rút ra một cái mặt nạ quỷ trong túi đựng đồ.
Hắn vốn dĩ không muốn liên quan gì đến Cơ Tuyết Băng nữa nhưng thấy người thương thuở nào liên tiếp bị thương, lại còn bị Lã Chí làm nhục, hắn thật sự không thể đứng yên được nữa, huống hồ tên Lã Chí kia còn là kẻ thù của hắn.
“Ta không có tình ý gì với muội nữa cả, ta ra tay là vì muốn trả thù Lã Chí, muội và ta sớm đã đi hai con đường khác biệt rồi”, sau khi tự nhẩm một câu, Diệp Thành lặng lẽ đi ra khỏi hang.
Phụt!
Cơ Tuyết Băng lại một lần nữa ói ra máu, lảo đảo lùi về sau, khí tức không ổn định, vết thương trên vai còn hằn lên màu tím khiến vết thương hồi lâu không thể tự lành lại được, trông bộ như trúng độc rồi.
“Sao vậy? Muội còn muốn đánh không?”, thấy Cơ Tuyết Băng dừng tay, Lã Chí sải bước đi tới.
Cơ Tuyết Băng lạnh lùng không nói gì, cô lảo đảo, cuối cùng cũng ngã ra.
“Cách chết chết này thật khó coi”, Cơ Tuyết Băng giơ đôi tay lên, định tự kết liễu đời mình trước khi Lã Chí tiến tới.
Thấy vậy, Lã Chí bật cười: “Muốn chết? Sao có thể dễ thế được?”
Sau đó hắn huyễn hoá ra bàn tay, Cơ Tuyết Băng thấy Lã Chí định ngăn mình thì tự dùng tay chỉ vào trán. Nếu như điểm đúng vị trí thì kết cục của cô chỉ có thể là cái chết.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau người Cơ Tuyết Băng chặn hông cô lại, đó nhanh chóng lùi ra khỏi đó.
Cảnh này khiến Cơ Tuyết Băng vô thức nghiêng đầu nhìn sang người cứu mình nhưng lại chỉ có thể trông thấy mặt nạ hình quỷ, có điều cô lại cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp từ bàn tay đặt trên hông mình.
Cơ Tuyết Băng mơ hồ, mắc dù chỉ thấy mặt nạ quỷ, mặc dù chưa từng thấy chân dung người cứu mình nhưng linh tính lại mách bảo cô rằng mình đang được bảo vệ.
Phía đối diện, Lã Chí hẫng tay trong không trung, sắc mặt hắn tối sầm cả lại.
“Tiểu tử ở cảnh giới ngưng khí cũng muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân?”, Lã Chí bật cười.
Khi Cơ Tuyết Băng còn đang mông lung thì Diệp Thành đã sát phạt lên phái trước, hắn đạp ra một cước ấn trên mặt đất, chân khí toàn thân ngưng tụ trên bàn tay, sau đó hắn vận sức tung chưởng.
Rầm!
Quyền chưởng giao nhau phát ra âm thanh.
Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, cánh tay hắn tê hẳn đi.
Còn Lã Chí lúc này thần sắc lại dị thường, hắn là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương, vậy mà một đòn của hắn lại không thể làm gì một tên ở cảnh giới ngưng khí, ngược lại còn khiến tay mình đau đớn.
“Ta đánh giá thấp ngươi rồi”, Lã Chí biến hoá nhanh chóng, thân hình như ma như quỷ, hắn lao tới Diệp Thành.
“Coi thường ta, ngươi sẽ phải chết rất thảm”, vì không muốn để Cơ Tuyết Băng nghe giọng nói của mình, Diệp Thành cố ý thay đổi giọng nói, còn khí lưu dưới chân hắn lúc này đã nhanh chóng thi triển mật thuật Tốc Ảnh Thiên Hoan.