Chương 167
“Giết”, Diệp Thành hét lớn, tay tung chưởng.
Lã Chí đặt ngang kiếm trước ngực.
Thanh trường kiếm của hắn bị một chưởng của Diệp Thành đánh gãy, đến cả hắn cũng ói ra máu mà lùi về sau.
“Đoạn Tuyền Chỉ”, mặc dù bị đánh lùi về sau nhưng Lã Chí vẫn nhanh chóng đánh ra một mật pháp huyền thuật.
Vẫn như ban nãy, Diệp Thành không hề tăng cường phòng ngự, cơ thể hắn bị chọc ra một khe hở, còn giây phút đó hắn cũng giơ cánh tay lên, tung bôn lôi chưởng khiến Lã Chí bị đánh tới mức ói ra máu liên tục.
Đại chiến lại bắt đầu.
Lần này, người ở thế yếu là Lã Chí, Diệp Thành sau khi biến hoá hình thái thì cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều hơn hắn.
Điều quan trọng hơn cả là Diệp Thành không hề phòng ngự hơn mà chỉ điên cuồng tấn công, lại tấn công, còn Lã Chí cũng vì sợ hình thái ma mị của Diệp Thành mà trong lòng lung lay, mất đi ý chí chiến đấu của một kẻ ở cảnh giới Chân Dương.
Sau khi Diệp Thành đâm một kiếm xuyên từ ngực trước tới phần lưng sau của Lã Chí thì trận chiến đấu này mới chấm dứt.
Nhìn Diệp Thành trước mặt, đôi mắt Lã Chí mở trừng trừng mang theo vẻ sợ hãi, miệng hắn vẫn không ngừng chảy máu.
Có lẽ tới lúc này hắn mới biết hối hận thật sự, hối hận vì không nên ham sắc truy sát Cơ Tuyết Băng dẫn đến chết thảm nơi rừng hoang.
“Muốn biết ta là ai không?”, đối diện với Lã Chí, Diệp Thành cười dị thường, có vẻ hắn đã dần thích ứng với hình thái ma mị này nên tâm trí dần hồi phục, hắn nhớ lại mối thù trước đó Lã Chí phế đi vùng đan điền của mình.
Nói rồi, hắn từ từ tháo mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt thanh tú.
“Ngươi…sao có thể, ta rõ ràng đã phế vùng đan…đan điền của ngươi rồi”, Lã Chí trợn trừng mắt, rõ ràng hắn không tin nổi vào sự thật này.
Sao hắn có thể ngờ một tu sĩ ở cảnh giới ngưng khí khi đại chiến với hắn lại chính là tên đệ tử của Chính Dương Tông từng bị hắn phế đi vùng đan điền. Sao hắn có thể ngờ nổi một kẻ đã bị phế đi vùng đan điền không những có thể tiếp tục tu luyện mà còn có thể sống trong hình thái biến hoá thành ma.
Mọi thứ khiến hắn không thể nào tin được.
Diệp Thành lại đeo mặt nạ vào như thể hình thái hiện tại của hắn thật sự giống với đại ma đầu từ địa ngục vậy.
“Kiếp sau đừng đụng vào người không nên đụng”, Diệp Thành lạnh mặt, chân khí hỗn hợp mới ma khí được hắn đẩy vào thanh Xích Tiêu rồi dần dần phế đi tim mạch của Lã Chí.
Sau hồi lạnh toát người, Lã Chí ngã ra đất, cho tới lúc chết, đôi mắt hắn vẫn mang theo vẻ bàng hoàng.
Diệt xong Lã Chí, Diệp Thành lảo đảo. Toàn thân hắn đẫm máu, cuộc chiến với Lã Chí khiến hắn trọng thương. Nếu không phải lúc then chốt, huyết mạch ma đạo trong cơ thể hắn thức tỉnh thì hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Cơn gió lạnh thổi tới, Diệp Thành ngã ra đất.
Trời đất lúc này trở nên mơ hồ. Sau một hồi hôn mê, hình thái ma của hắn mới biến mất, mái tóc đỏ dần biến thành màu đen, khí tức ma cũng theo đó mà tản đi, còn ma văn giữa hai đầu lông mày dần tiêu tán, hắn khôi phục lại hình thái nguyên trạng.
Không biết từ bao giờ, trong rừng cây sâu thẳm kia vang lên âm thanh khác thường.
Lã Chí đặt ngang kiếm trước ngực.
Thanh trường kiếm của hắn bị một chưởng của Diệp Thành đánh gãy, đến cả hắn cũng ói ra máu mà lùi về sau.
“Đoạn Tuyền Chỉ”, mặc dù bị đánh lùi về sau nhưng Lã Chí vẫn nhanh chóng đánh ra một mật pháp huyền thuật.
Vẫn như ban nãy, Diệp Thành không hề tăng cường phòng ngự, cơ thể hắn bị chọc ra một khe hở, còn giây phút đó hắn cũng giơ cánh tay lên, tung bôn lôi chưởng khiến Lã Chí bị đánh tới mức ói ra máu liên tục.
Đại chiến lại bắt đầu.
Lần này, người ở thế yếu là Lã Chí, Diệp Thành sau khi biến hoá hình thái thì cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều hơn hắn.
Điều quan trọng hơn cả là Diệp Thành không hề phòng ngự hơn mà chỉ điên cuồng tấn công, lại tấn công, còn Lã Chí cũng vì sợ hình thái ma mị của Diệp Thành mà trong lòng lung lay, mất đi ý chí chiến đấu của một kẻ ở cảnh giới Chân Dương.
Sau khi Diệp Thành đâm một kiếm xuyên từ ngực trước tới phần lưng sau của Lã Chí thì trận chiến đấu này mới chấm dứt.
Nhìn Diệp Thành trước mặt, đôi mắt Lã Chí mở trừng trừng mang theo vẻ sợ hãi, miệng hắn vẫn không ngừng chảy máu.
Có lẽ tới lúc này hắn mới biết hối hận thật sự, hối hận vì không nên ham sắc truy sát Cơ Tuyết Băng dẫn đến chết thảm nơi rừng hoang.
“Muốn biết ta là ai không?”, đối diện với Lã Chí, Diệp Thành cười dị thường, có vẻ hắn đã dần thích ứng với hình thái ma mị này nên tâm trí dần hồi phục, hắn nhớ lại mối thù trước đó Lã Chí phế đi vùng đan điền của mình.
Nói rồi, hắn từ từ tháo mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt thanh tú.
“Ngươi…sao có thể, ta rõ ràng đã phế vùng đan…đan điền của ngươi rồi”, Lã Chí trợn trừng mắt, rõ ràng hắn không tin nổi vào sự thật này.
Sao hắn có thể ngờ một tu sĩ ở cảnh giới ngưng khí khi đại chiến với hắn lại chính là tên đệ tử của Chính Dương Tông từng bị hắn phế đi vùng đan điền. Sao hắn có thể ngờ nổi một kẻ đã bị phế đi vùng đan điền không những có thể tiếp tục tu luyện mà còn có thể sống trong hình thái biến hoá thành ma.
Mọi thứ khiến hắn không thể nào tin được.
Diệp Thành lại đeo mặt nạ vào như thể hình thái hiện tại của hắn thật sự giống với đại ma đầu từ địa ngục vậy.
“Kiếp sau đừng đụng vào người không nên đụng”, Diệp Thành lạnh mặt, chân khí hỗn hợp mới ma khí được hắn đẩy vào thanh Xích Tiêu rồi dần dần phế đi tim mạch của Lã Chí.
Sau hồi lạnh toát người, Lã Chí ngã ra đất, cho tới lúc chết, đôi mắt hắn vẫn mang theo vẻ bàng hoàng.
Diệt xong Lã Chí, Diệp Thành lảo đảo. Toàn thân hắn đẫm máu, cuộc chiến với Lã Chí khiến hắn trọng thương. Nếu không phải lúc then chốt, huyết mạch ma đạo trong cơ thể hắn thức tỉnh thì hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Cơn gió lạnh thổi tới, Diệp Thành ngã ra đất.
Trời đất lúc này trở nên mơ hồ. Sau một hồi hôn mê, hình thái ma của hắn mới biến mất, mái tóc đỏ dần biến thành màu đen, khí tức ma cũng theo đó mà tản đi, còn ma văn giữa hai đầu lông mày dần tiêu tán, hắn khôi phục lại hình thái nguyên trạng.
Không biết từ bao giờ, trong rừng cây sâu thẳm kia vang lên âm thanh khác thường.