Chương 171
Từ những lời nói của mấy tên đệ tử này, hắn đã nghe ra được trong khoảng thời gian hắn tham gia buổi đấu giá ở chợ đen U Minh, Tiểu Linh Viên đã xảy ra biến cố.
Diệp Thành không nói thêm gì, hắn tiến lên trước túm lấy một tên đệ tử, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên đệ tử kia: “Nói, trong thời gian ta không có đây Hổ Oa và Trương Phong Niên tiền bối rốt cục bị làm sao?”
Bị Diệp Thành nhằm vào, tên đệ tử kia run rẩy, lắp bắp: “Là…là Tề Hạo của Nhân Dương Phong hẹn ngươi trên chiến đài. Ngươi không có đây nên hắn…hắn đã trút giận lên Hổ Oa và Trương Phong Niên”.
“Bọn họ đâu?”, Diệp Thành gằn giọng.
“Phong…Phong Vân Đài”, tên đệ tử kia run rẩy chỉ về phía Phong Vân Đài: “Hôm nay Tề Vân của Nhân Dương Phong quyết đấu với Hổ Oa”.
“Muốn chết”, Diệp Thành tức tối, hắn thả tên đệ tử kia ra rồi lập tức xoay người với tốc độ nhanh nhất về phía Phong Vân Đài.
Sau khi hắn rời đi, tên đệ tử kia thở gấp, thấy Diệp Thành đi về phía Phong Vân Đài, hắn cũng hoang mang đi theo: “Mau, mau, Diệp Thành tới Phong Vân Đài rồi”.
“Lần này lại có trò hay xem rồi”.
………
Phong Vân Đài trước nay đều là nơi náo nhiệt nhất của Hằng Nhạc Tông, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc này, bên dưới Phong Vân Đài người người chen chúc nhau, từng cặp mắt đều chăm chú hướng lên hai bóng người trong trận đại chiến trên Phong Vân Đài.
Một bên đương nhiên là Hổ Oa, bên còn lại không cần nói cũng biết chính là thiếu niên Tề Vân.
Hổ Oa cầm Ô Thiết Côn liên tục tấn công, nhưng ngặt nỗi vừa bước vào con đường tu luyện chưa lâu, lại thêm chưa từng tu tập qua bất kỳ huyền thuật nào nên cậu ta mình đầy thương tích.
Còn Tề Vân ra tay hết sức điêu luyện, né tránh rất nhẹ nhàng và tung đòn khiến Hổ Oa trọng thương. Hắn không giống như đang quyết đấu với Hổ Oa mà đang chơi với Hổ Oa.
“Ngươi đúng là yếu đuối, không đủ sức chống lại một đòn của ta”, Tề Vân bật cười, tung chưởng khiến Hổ Oa lại lần nữa ngã nhào. Đợi tới khi Hổ Oa ngã xuống đất thì mặt mày tái nhợt, máu đẫm một vũng.
Tề Vân lúc này thong dong phẩy quạt xếp, chậm rãi đi tới, cười khẩy: “Ngươi chỉ là tên bỏ đi ăn hại, Diệp Thành cũng thế mà thôi, không dám nhận lời thách đấu của Nhân Dương Phong ta, trốn như con rùa rụt cổ”.
“Ta không cho phép ngươi mắng ca ca của ta”, Hổ Oa nghiến răng, vẫn cố gắng đứng dậy, lảo đảo rồi một lần nữa vung côn.
“Chỉ dựa vào chút võ quèn của ngươi mà muốn làm ta bị thương?”, Tề Vân bật cười lạnh lùng, Ô Thiết Côn đánh tới đã bị hắn nắm chặt trong tay. Cho dù Hổ Oa có dùng lực thế nào cũng không thể vùng vẫy được.
“Cút đi”, sau tiếng gằn giọng, Tề Vân đạp Hổ Oa ngã nhào. .
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
Không đợi Hổ Oa đứng dậy, hắn lại lần nữa sát phạt tới, một đạo kiếm khí đánh gãy đầu gối Hổ Oa. Đạo kiếm khí thứ hai chém gãy xương chân Hổ Oa cứ thế đánh cho Hổ Oa tàn tạ.
“Ăn hại”, Tề Vân dùng một chân đạp vào mặt Hổ Oa, nghiến răng rồi lại bật cười không hề kiêng dè: “Các người đều là lũ ăn hại”.
“Không cho ngươi đụng đến ca ca của ta”, Hổ Oa vẫn cố liều mạng vùng vẫy, hai tay ôm chặt lấy chân Tề Vân.
Phụt!
Phụt!
Thế nhưng hai đạo kiếm khí tiếp theo lại lần nữa chém đứt hai đường kinh mạch của Hổ Oa.
Diệp Thành không nói thêm gì, hắn tiến lên trước túm lấy một tên đệ tử, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên đệ tử kia: “Nói, trong thời gian ta không có đây Hổ Oa và Trương Phong Niên tiền bối rốt cục bị làm sao?”
Bị Diệp Thành nhằm vào, tên đệ tử kia run rẩy, lắp bắp: “Là…là Tề Hạo của Nhân Dương Phong hẹn ngươi trên chiến đài. Ngươi không có đây nên hắn…hắn đã trút giận lên Hổ Oa và Trương Phong Niên”.
“Bọn họ đâu?”, Diệp Thành gằn giọng.
“Phong…Phong Vân Đài”, tên đệ tử kia run rẩy chỉ về phía Phong Vân Đài: “Hôm nay Tề Vân của Nhân Dương Phong quyết đấu với Hổ Oa”.
“Muốn chết”, Diệp Thành tức tối, hắn thả tên đệ tử kia ra rồi lập tức xoay người với tốc độ nhanh nhất về phía Phong Vân Đài.
Sau khi hắn rời đi, tên đệ tử kia thở gấp, thấy Diệp Thành đi về phía Phong Vân Đài, hắn cũng hoang mang đi theo: “Mau, mau, Diệp Thành tới Phong Vân Đài rồi”.
“Lần này lại có trò hay xem rồi”.
………
Phong Vân Đài trước nay đều là nơi náo nhiệt nhất của Hằng Nhạc Tông, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc này, bên dưới Phong Vân Đài người người chen chúc nhau, từng cặp mắt đều chăm chú hướng lên hai bóng người trong trận đại chiến trên Phong Vân Đài.
Một bên đương nhiên là Hổ Oa, bên còn lại không cần nói cũng biết chính là thiếu niên Tề Vân.
Hổ Oa cầm Ô Thiết Côn liên tục tấn công, nhưng ngặt nỗi vừa bước vào con đường tu luyện chưa lâu, lại thêm chưa từng tu tập qua bất kỳ huyền thuật nào nên cậu ta mình đầy thương tích.
Còn Tề Vân ra tay hết sức điêu luyện, né tránh rất nhẹ nhàng và tung đòn khiến Hổ Oa trọng thương. Hắn không giống như đang quyết đấu với Hổ Oa mà đang chơi với Hổ Oa.
“Ngươi đúng là yếu đuối, không đủ sức chống lại một đòn của ta”, Tề Vân bật cười, tung chưởng khiến Hổ Oa lại lần nữa ngã nhào. Đợi tới khi Hổ Oa ngã xuống đất thì mặt mày tái nhợt, máu đẫm một vũng.
Tề Vân lúc này thong dong phẩy quạt xếp, chậm rãi đi tới, cười khẩy: “Ngươi chỉ là tên bỏ đi ăn hại, Diệp Thành cũng thế mà thôi, không dám nhận lời thách đấu của Nhân Dương Phong ta, trốn như con rùa rụt cổ”.
“Ta không cho phép ngươi mắng ca ca của ta”, Hổ Oa nghiến răng, vẫn cố gắng đứng dậy, lảo đảo rồi một lần nữa vung côn.
“Chỉ dựa vào chút võ quèn của ngươi mà muốn làm ta bị thương?”, Tề Vân bật cười lạnh lùng, Ô Thiết Côn đánh tới đã bị hắn nắm chặt trong tay. Cho dù Hổ Oa có dùng lực thế nào cũng không thể vùng vẫy được.
“Cút đi”, sau tiếng gằn giọng, Tề Vân đạp Hổ Oa ngã nhào. .
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
Không đợi Hổ Oa đứng dậy, hắn lại lần nữa sát phạt tới, một đạo kiếm khí đánh gãy đầu gối Hổ Oa. Đạo kiếm khí thứ hai chém gãy xương chân Hổ Oa cứ thế đánh cho Hổ Oa tàn tạ.
“Ăn hại”, Tề Vân dùng một chân đạp vào mặt Hổ Oa, nghiến răng rồi lại bật cười không hề kiêng dè: “Các người đều là lũ ăn hại”.
“Không cho ngươi đụng đến ca ca của ta”, Hổ Oa vẫn cố liều mạng vùng vẫy, hai tay ôm chặt lấy chân Tề Vân.
Phụt!
Phụt!
Thế nhưng hai đạo kiếm khí tiếp theo lại lần nữa chém đứt hai đường kinh mạch của Hổ Oa.