Chương 173
“Cũng muốn chết sao?”, Tề Hạo tức tối.
“Sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi tính sổ”, Hùng Nhị lạnh giọng. Nhà họ Hùng và nhà họ Tề vốn có thù với nhau, nên Hùng Nhị đương nhiên sẽ không khách khí khi gặp Tề Hạo.
Thế nhưng hắn cũng lập tức tới bên Diệp Thành, không nói thêm gì mà nhét một viên linh đan vào miệng Hổ Oa.
“Xin lỗi, ta cũng vừa mới về tông môn”, vừa đẩy chân khí vào cơ thể Hổ Oa, Hùng Nhị lại nói xin lỗi với Diệp Thành, nếu không phải vì hắn dẫn Diệp Thành tới chợ đen U Minh thì mấy người phía Hổ Oa cũng không đến mức thế này.
“Chúng ta là huynh đệ, nói những lời đó làm gì”, Diệp Thành nói rồi thu lại tay đang đặt trên lưng Hổ Oa: “Phiền ngươi chăm sóc Hổ Oa, ta đi diệt tên tạp chủng kia”.
Hùng Nhị gật dầu, dùng chân khí ngưng tụ thành cuộn mây đưa Hổ Oa xuống dưới chiến đài.
Trên chiến đài, Diệp Thành đã quay người, xung quanh hắn sát khí lạnh lùng xuất hiện khiến những người xung quanh run rẩy.
“Tiểu Ưng và tiền bối Trương Phong Niên ở đâu?”, Diệp Thành không khai chiến luôn mà lên tiếng hỏi.
“Bị ta đánh chết rồi”.
“Đã không muốn nói thì ta đánh tới khi ngươi nói”, Diệp Thành hét lên, khí thế của tu sĩ ngưng khí tầng thứ tám bộc phát.
“Được, khí thế mạnh đấy”, những người ở dưới chiến đài bất ngờ.
Diệp Thành đạp vào phiến đá xanh bên dưới, lao về phía Tề Hạo như một con mãnh thú.
Giết!
Tề Hạo rống giận, trên đầu ngón tay hắn có u mang ngưng tụ. Hắn lập tức chỉ điểm, có điều điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt!
Bả vai bị Tề Hạo đánh cho bị thương và chảy máu nhưng Diệp Thành vẫn như vượn dữ, sát phạt tới phía trước Tề Hạo, tung một chưởng thẳng giữa mặt Tề Hạo.
Phụt!
Tề Hạo ói ra cả miệng máu lẫn với gần nửa bộ răng. Khuôn mặt hắn bị Diệp Thành đánh cho méo xệch.
A…!
Sau hồi lảo đảo, Tề Hạo rống lên điên dại. Sao hắn có thể ngờ nổi tu vi của mình hơn hẳn Diệp Thành mà vẫn bị Diệp Thành đánh cho thảm bại thế này. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn sống kiêu ngạo, tự cho mình là nhất, nhưng mọi thứ xảy ra lúc này lại khiến hắn có một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
“Ta không tin”, Tề Hạo đầu tóc rối bời, chân khí trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ trên lòng bàn tay tạo ra chưởng ấn bá đạo đánh về phía Diệp Thành.
Bôn lôi!
Diệp Thành không lùi mà ngược lại còn tiến lên. Bôn lôi chưởng mạnh mẽ được sử dụng.
Rầm!
Trong không gian vang lên tiếng động, hai quyền chưởng chạm nhau. Tề Hạo lại một lần nữa lùi về sau và phun ra cả miệng máu. Hắn vẫn bị đánh cho thảm bại, mỗi một bước lùi về sau đều khiến cho phiến đá xanh nứt lừa.
“Sao hắn ta lại có thể mạnh như vậy?”, bên dưới xôn xao.
“Nếu đánh trực diện thì Tề Hạo ở cảnh giới Nhân Nguyên sao lại có thể bại thê thảm vậy sao?”
“Sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi tính sổ”, Hùng Nhị lạnh giọng. Nhà họ Hùng và nhà họ Tề vốn có thù với nhau, nên Hùng Nhị đương nhiên sẽ không khách khí khi gặp Tề Hạo.
Thế nhưng hắn cũng lập tức tới bên Diệp Thành, không nói thêm gì mà nhét một viên linh đan vào miệng Hổ Oa.
“Xin lỗi, ta cũng vừa mới về tông môn”, vừa đẩy chân khí vào cơ thể Hổ Oa, Hùng Nhị lại nói xin lỗi với Diệp Thành, nếu không phải vì hắn dẫn Diệp Thành tới chợ đen U Minh thì mấy người phía Hổ Oa cũng không đến mức thế này.
“Chúng ta là huynh đệ, nói những lời đó làm gì”, Diệp Thành nói rồi thu lại tay đang đặt trên lưng Hổ Oa: “Phiền ngươi chăm sóc Hổ Oa, ta đi diệt tên tạp chủng kia”.
Hùng Nhị gật dầu, dùng chân khí ngưng tụ thành cuộn mây đưa Hổ Oa xuống dưới chiến đài.
Trên chiến đài, Diệp Thành đã quay người, xung quanh hắn sát khí lạnh lùng xuất hiện khiến những người xung quanh run rẩy.
“Tiểu Ưng và tiền bối Trương Phong Niên ở đâu?”, Diệp Thành không khai chiến luôn mà lên tiếng hỏi.
“Bị ta đánh chết rồi”.
“Đã không muốn nói thì ta đánh tới khi ngươi nói”, Diệp Thành hét lên, khí thế của tu sĩ ngưng khí tầng thứ tám bộc phát.
“Được, khí thế mạnh đấy”, những người ở dưới chiến đài bất ngờ.
Diệp Thành đạp vào phiến đá xanh bên dưới, lao về phía Tề Hạo như một con mãnh thú.
Giết!
Tề Hạo rống giận, trên đầu ngón tay hắn có u mang ngưng tụ. Hắn lập tức chỉ điểm, có điều điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt!
Bả vai bị Tề Hạo đánh cho bị thương và chảy máu nhưng Diệp Thành vẫn như vượn dữ, sát phạt tới phía trước Tề Hạo, tung một chưởng thẳng giữa mặt Tề Hạo.
Phụt!
Tề Hạo ói ra cả miệng máu lẫn với gần nửa bộ răng. Khuôn mặt hắn bị Diệp Thành đánh cho méo xệch.
A…!
Sau hồi lảo đảo, Tề Hạo rống lên điên dại. Sao hắn có thể ngờ nổi tu vi của mình hơn hẳn Diệp Thành mà vẫn bị Diệp Thành đánh cho thảm bại thế này. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn sống kiêu ngạo, tự cho mình là nhất, nhưng mọi thứ xảy ra lúc này lại khiến hắn có một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
“Ta không tin”, Tề Hạo đầu tóc rối bời, chân khí trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ trên lòng bàn tay tạo ra chưởng ấn bá đạo đánh về phía Diệp Thành.
Bôn lôi!
Diệp Thành không lùi mà ngược lại còn tiến lên. Bôn lôi chưởng mạnh mẽ được sử dụng.
Rầm!
Trong không gian vang lên tiếng động, hai quyền chưởng chạm nhau. Tề Hạo lại một lần nữa lùi về sau và phun ra cả miệng máu. Hắn vẫn bị đánh cho thảm bại, mỗi một bước lùi về sau đều khiến cho phiến đá xanh nứt lừa.
“Sao hắn ta lại có thể mạnh như vậy?”, bên dưới xôn xao.
“Nếu đánh trực diện thì Tề Hạo ở cảnh giới Nhân Nguyên sao lại có thể bại thê thảm vậy sao?”