Chương 175
Trông hắn lúc này như tu la từ dưới địa ngục đi lên.
“Không thể nào, không thể nào”, giọng nói của Tề Hạo phá vỡ bầu không khí lúc này. Cho dù thế nào hắn cũng không thể tin vào mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
Vút!
Trường kiếm được rút ra, Diệp Thành ở phía đối diện đã nắm chặt thanh Xích Tiêu trong tay.
Hắn quả thực không hề sử dụng thủ đoạn nào khác mà cứ thế chống lại được Thiên Lôi Chú. Mọi thứ đều xuất phát từ cơ thể rắn rỏi của hắn, nếu không thì một đạo Thiên Lôi Chú kia cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt rồi.
Phụt!
Phụt!
Mặc dù trọng thương nhưng tốc độ của Diệp Thành vẫn hết sức dị thường. Thanh Xích Tiêu sắc bén không ngừng để lại vết thương trên cơ thể Tề Hạo.
A….!
Tề Hạo phẫn nộ, hắn không thể chấp nhận được sự thật Diệp Thành có thể chống lại Thiên Lôi Chú, càng không thể chấp nhận được Diệp Thành chỉ còn nửa cái mạng mà hắn cũng không thể đánh lại.
Có điều dù không chấp nhận được cũng chẳng thể thay đổi được sự thật, hắn vẫn không thể né được đòn tấn công của Diệp Thành.
Rầm!
Lại là một tiếng động nữa vang lên. Tề Hạo đã bị Diệp Thành tóm một bên chân, cứ thế quật xuống chiến đài, còn chiến đài cứ thế bị cơ thể của hắn hằn nên hình người, lục phủ ngũ tạng cứ thế lộn nhào cả lên.
Phụt!
Tề Hạo lại lần nữa ói ra máu, bên trong dòng máu kia còn mang theo nội tạng bị phá huỷ. Lần này Tề Hạo bại còn thảm hơn lần trước.
“Ngươi nhốt họ ở đâu?”, Diệp Thành túm cổ Tề Hạo, nhấc bổng hắn lên.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu”, Tề Hạo bật cười tôi độc, hắn vẫn rất cứng đầu.
“Được”, Diệp Thành nhếch miệng.
Phụt!
Sau dòng máu vừa phun ra, Diệp Thành với khuôn mặt lạnh tanh lại lần nữa kéo giật cánh tay của Tề Hạo xuống.
Ực!
Những người phía dưới chiến đài thấy mà không khỏi rùng mình. Đến cả Hùng Nhị cũng nuốt nước bọt cái ực, thầm nghĩ Diệp Thành thật tàn bạo.
Trận quyết chiến trên Phong Vân Đài hôm nay có lẽ là trận chiến nhuốm máu tanh nhiều nhất mà bọn họ từng thấy.
A…!
Có lẽ không ngờ Diệp Thành lại giật tay mình như vậy, Tề Hạo kinh ngạc, hắn đau đớn rống lên.
“Nói, người ở đâu?”, đôi mắt Diệp Thành đỏ lừ, nhìn Tề Hạo chằm chằm. Nếu Tề Hạo vẫn không nói thì hắn không ngại giật luôn cánh tay còn lại của Tề Hạo. Còn không nói thì hắn có lẽ sẽ diệt Tề Hạo ngay tại chỗ.
Rồng có vảy ngược, đó là chỗ không nên chạm vào. Tề Hạo quả thực đã chạm tới giới hạn mà hắn có thể chấp nhận. Cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, Diệp Thành thật sự đã có sự chuẩn bị cho việc đưa Tề Hạo sang thế giới khác.
“Không thể nào, không thể nào”, giọng nói của Tề Hạo phá vỡ bầu không khí lúc này. Cho dù thế nào hắn cũng không thể tin vào mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
Vút!
Trường kiếm được rút ra, Diệp Thành ở phía đối diện đã nắm chặt thanh Xích Tiêu trong tay.
Hắn quả thực không hề sử dụng thủ đoạn nào khác mà cứ thế chống lại được Thiên Lôi Chú. Mọi thứ đều xuất phát từ cơ thể rắn rỏi của hắn, nếu không thì một đạo Thiên Lôi Chú kia cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt rồi.
Phụt!
Phụt!
Mặc dù trọng thương nhưng tốc độ của Diệp Thành vẫn hết sức dị thường. Thanh Xích Tiêu sắc bén không ngừng để lại vết thương trên cơ thể Tề Hạo.
A….!
Tề Hạo phẫn nộ, hắn không thể chấp nhận được sự thật Diệp Thành có thể chống lại Thiên Lôi Chú, càng không thể chấp nhận được Diệp Thành chỉ còn nửa cái mạng mà hắn cũng không thể đánh lại.
Có điều dù không chấp nhận được cũng chẳng thể thay đổi được sự thật, hắn vẫn không thể né được đòn tấn công của Diệp Thành.
Rầm!
Lại là một tiếng động nữa vang lên. Tề Hạo đã bị Diệp Thành tóm một bên chân, cứ thế quật xuống chiến đài, còn chiến đài cứ thế bị cơ thể của hắn hằn nên hình người, lục phủ ngũ tạng cứ thế lộn nhào cả lên.
Phụt!
Tề Hạo lại lần nữa ói ra máu, bên trong dòng máu kia còn mang theo nội tạng bị phá huỷ. Lần này Tề Hạo bại còn thảm hơn lần trước.
“Ngươi nhốt họ ở đâu?”, Diệp Thành túm cổ Tề Hạo, nhấc bổng hắn lên.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu”, Tề Hạo bật cười tôi độc, hắn vẫn rất cứng đầu.
“Được”, Diệp Thành nhếch miệng.
Phụt!
Sau dòng máu vừa phun ra, Diệp Thành với khuôn mặt lạnh tanh lại lần nữa kéo giật cánh tay của Tề Hạo xuống.
Ực!
Những người phía dưới chiến đài thấy mà không khỏi rùng mình. Đến cả Hùng Nhị cũng nuốt nước bọt cái ực, thầm nghĩ Diệp Thành thật tàn bạo.
Trận quyết chiến trên Phong Vân Đài hôm nay có lẽ là trận chiến nhuốm máu tanh nhiều nhất mà bọn họ từng thấy.
A…!
Có lẽ không ngờ Diệp Thành lại giật tay mình như vậy, Tề Hạo kinh ngạc, hắn đau đớn rống lên.
“Nói, người ở đâu?”, đôi mắt Diệp Thành đỏ lừ, nhìn Tề Hạo chằm chằm. Nếu Tề Hạo vẫn không nói thì hắn không ngại giật luôn cánh tay còn lại của Tề Hạo. Còn không nói thì hắn có lẽ sẽ diệt Tề Hạo ngay tại chỗ.
Rồng có vảy ngược, đó là chỗ không nên chạm vào. Tề Hạo quả thực đã chạm tới giới hạn mà hắn có thể chấp nhận. Cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, Diệp Thành thật sự đã có sự chuẩn bị cho việc đưa Tề Hạo sang thế giới khác.