Chương 15: Khiêu Chiến Công Khai
“Sư tôn”, thấy người tới là Cát Hồng, mười mấy đệ tử của Địa Dương Phong bên dưới chiến đài vui mừng ra mặt, lần lượt quỳ dưới đất. “Cát Hồng sư thúc”. “Cát Hồng sư thúc”. Tất cả các đệ tử có mặt ở đây lần lượt chắp tay hành lễ, đồng thời trong lòng cũng thầm nhủ cái kết bi thảm của Diệp Thành. Cát Hồng chính là một người lừng danh có thù ắt báo, nếu như bị ghi thù thì kết cục của Diệp Thành thật sự sẽ rất thảm. “Sư tôn, cứu con, cứu con với. Diệp Thành hắn bị điên rồi, hắn muốn giết con”, Triệu Long bị thanh Thiên Khuyết của Diệp Thành ghìm chặt, khoé miệng hiện lên nụ cười tôi độc, sau đó hắn vội vàng nhìn về phía Cát Hồng mà cầu cứu. “Đúng vậy, sư tôn, tên Diệp Thành này dã tâm giết người quá lớn, nên đưa hắn tới Chấp Pháp Điện trừng trị”, những đệ tử của Địa Dương Phong bắt đầu hưởng ứng. “Một tên còn trẻ tuổi như vậy mà đã có ác niệm thế này, sau này còn hơn thế nữa”. “Người phải làm chủ cho sư huynh”. “Ồn ào”, Cát Hồng hắng giọng, khuôn mặt tối sầm cả lại. Đệ tử do chính ông ta đích thân dạy dỗ bị một tên đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí thứ nhất đánh bại, một người làm thủ toạ như ông ta có thể nói là mất hết thể diện. Có điều nghĩ tới Diệp Thành, trong mắt ông ta lại dấy lên nhiều ngờ vực. Diệp Thành có thể đánh bại Triệu Long chứng tỏ hắn không hề đơn giản như cách hắn thể hiện. Khi nghe đệ tử bẩm báo, với khả năng đoán định của ông ta thì cũng không tránh khỏi kinh ngạc. Ngày hôm đó ông ta không buồn nhìn Diệp Thành, không ngờ Diệp Thành lại có thực lực như vậy, nói gì đi nữa thì ông ta vẫn cảm thấy có phần hối hận. Nếu như hôm đó ông ta thu nạp Diệp Thành thì sẽ không có cảnh tượng như ngày hôm nay. “Diệp Thành, bỏ kiếm xuống”, Cát Hồng vuốt vuốt râu, giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm, giống như lời nói của một phán quan khi ra lệnh vậy: “Ta đã thấy thực lực của ngươi rồi, ngươi có thể làm đệ tử của Cát Hồng ta”. “Sư tôn, đây…” “Chuyện gì thế này?”, bên dưới vang lên tiếng kinh ngạc: “Cát sư thúc muốn thu nhận Diệp Thành làm đệ tử? Đây là lần đầu tiên ta thấy Cát sư thúc chủ động như vậy”. “Nói thừa, Diệp Thành không tiếc gây ra động tĩnh lớn như vậy, không phải là vì muốn thu hút sự chú ý của cát sư thúc sao? Mục đích là vì muốn tiến vào Địa Dương Phong, giờ hắn đã đạt được mục đích rồi đấy”. Nghe Cát Hồng nói vậy, Diệp Thành chỉ nhếch miệng cười, hắn vẫn không bỏ kiếm xuống mà đáp: “Thủ toạ, cảm ơn người đã coi trọng nhưng con không định làm đệ tử của Địa Dương Phong”. Ôi chao! Bên dưới như vỡ oà. Cát Hồng là ai chứ, ông ta chính là một trong những thủ toạ của tam đại chủ phong ngoại môn Hằng Nhạc Tông, có vô số đệ tử tranh nhau muốn bái ông ta làm sư tôn, vậy mà lời mời của ông ta lại bị một đệ tử thực tập với tu vi tầng thứ nhất từ chối. Đây là lần đầu tiên Cát Hồng phá lệ mời đệ tử ngoại môn thế nhưng lần đầu tiên đó lại bị người ta từ chối. “Ngươi nói gì?”, Cát Hồng nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo ánh nhìn lạnh lùng, sắc mặt ông ta tối sầm lại, khí thế mạnh mẽ xuất hiện. Đây là gì, là đang thể hiện không nể mặt một cách ngang nhiên. Hôm nay ông ta đã mất hết thể diện, nhưng vì chiêu mộ nhân tài, ông ta vẫn xuống nước mời Diệp Thành, thế nhưng hết lần này đến lần khác bị hắn làm cho bẽ mặt, ông ta đã trở thành trò cười của cả Hằng Nhạc Tông này. “Con nói con không định làm đệ tử của Địa Dương Phong”, mặc dù khoé miệng có dòng máu chảy ra nhưng Diệp Thành vẫn không hạ thấp mình. Đã làm là không quay đầu lại, đây chính là tính cách của hắn. Hôm đó hắn bị ngó lơ một cách vô tình, hôm nay ông ta lại xuất hiện với bộ dạng ra lệnh mời hắn, ông ta cho rằng Diệp Thành đây là kẻ ba phải, sống không có nguyên tắc sao? “Được, được lắm”, Cát Hồng hắng giọng, ông ta bật cười nhưng điệu cười lại khiến cho người ta có cảm giác gai người, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự phẫn nộ trong điệu cười ấy. “Xong rồi, xong rồi, hôm nay Diệp Thành tạo nghiệp rồi, Cát sư thúc có thù ắt báo, từ nay về sau Diệp Thành nhất định sẽ bị làm khó”. “Hắn là kẻ không biết nể mặt, không biết điều, hắn cho rằng hắn là ai?” “Thả người”, chỉ nghe một tiếng gằn giọng vang lên, Cát Hồng trợn trừng mắt nhìn Diệp Thành, khí thế mãnh liệt lại một lần nữa khiến Diệp Thành phải ói ra máu. “Xin lỗi, con không thể thả người, đã cược như vậy, hôm nay hắn phải chết”, Diệp Thành lắc lư lảo đảo nhưng vẫn cố đứng vững, vả lại hắn đã ghì con dao găm vào cổ Triệu Long. Bên dưới thấy thế thì hít vào một hơi thật sâu. Diệp Thành muốn chạm vào giới hạn của Cát Hồng sao? Tên này cái gan cũng chẳng vừa. Trước tiên là đánh bại Triệu Long, không nể mặt Cát Hồng, sau là từ chối lời mời khiến Cát Hồng bẽ mặt, giờ đến người cũng không thả, hắn muốn Cát Hồng mất hết thể diện trước mặt tất cả các đệ tử sao? “Súc sinh, muốn chết”, Cát Hồng phẫn nộ, áo bào bị cơn gió lớn thổi bay, nắm tay ông ta lập tức giơ lên, ông ta sắp giáng một đòn thật mạnh xuống. Thế nhưng Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn kéo theo Triệu Long cùng lùi về sau mười mấy trượng. “Thủ toạ, con là người, không phải súc sinh”, sau khi dừng lại, Diệp Thành mới nhìn thẳng vào Cát Hồng, lời nói âm vang kiên định. Vả lại con dao găm trong tay hắn lúc này đã rạch vào cổ Triệu Long, ý của hắn rất rõ ràng, nếu Cát Hồng này còn làm loạn thì hắn sẽ tiêu diệt Triệu Long ngay lập tức. Cảnh này khiến tất cả các đệ tử đứng dưới đều thót tim. Tên Diệp Thành này được lắm, cái gan cũng chẳng vừa, dám khiêu khích thủ toạ một núi như vậy. “Ngươi uy hiếp ta?”, Cát Hồng nhìn Diệp Thành chằm chằm, giọng nói lạnh tới tận xương tuỷ. “Thủ toạ quá lời rồi”, Diệp Thành bật cười: “Con đã nói rồi, cược rõ ràng như vậy nên hắn phải chết, bắt con không giết hắn cũng được thôi, người có thể đưa hắn đi, có điều phải xem người thể hiện thành ý thế nào đã, con đã nhượng bộ rồi, nếu thủ toạ vẫn cố chấp muốn giết con thì con chỉ có thể cùng chết với đệ tử của người”. Nói rồi, Diệp Thành lại rạch thêm một đường vào cổ Triệu Long. Hắn hiểu rõ nếu không dám mạo hiểm thì không thể gặt hái được thành quả. Hắn không nhất thiết phải giết chết Triệu Long, hắn cũng không muốn chết, có điều đã kết oán với Địa Dương Phong thì phải dứt khoát, người có thể không giết nhưng cũng không thể thả đi dễ dàng. Thế nhưng nếu Cát Hồng muốn ra tay giết hắn thì Diệp Thành hắn cũng liều chết, trước khi chết phải đưa theo cả Triệu Long đi cùng. Suy cho cùng thì hắn cũng đang cược, nếu thắng thì hời, còn nếu thua sẽ chết không nấm mồ chôn. Lúc này xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, âm thanh có thể khiến người ta nghe thấy chính là nhịp tim đập thình thịch. “Sư…sư tôn, cứu…cứu con, cứu con với”, tiếng hét của Triệu Long phá tan bầu không khí trầm lắng. Hằn thật sự thấy sợ rồi, hắn cảm nhận được rõ rệt sát khí đằng đằng của Diệp Thành, nếu Cát Hồng ra tay thì hắn cũng phải chết cùng Diệp Thành. “Thủ toạ, người nghĩ sao?”, Diệp Thành nhìn Cát Hồng, bật cười nói: “Hai bên đã cược như vậy, không phải người định đứng trước mặt nhiều người thế này để giết con chứ? Người là chủ của một núi, đừng vì một tên đệ tử thực tập không đáng được người coi trọng như con mà làm mất đi tiền đồ tốt đẹp của mình, huống hồ Triệu Long lại do người dày công bồi dưỡng, nếu như chết cùng con thì quả là đáng tiếc”. “Diệp Thành, ngươi có biết hành động hôm nay của ngươi thể hiện điều gì không?”, Cát Hồng lạnh giọng, sắc mặt tối sầm khiến người ta phải run sợ. “Con đương nhiên biết, nhưng con không quan tâm”. “Vậy ta tiễn ngươi lên đường trước”, Cát Hồng mặt lạnh như hàn băng, ông ta sải bước với sát khí đằng đằng. Nghĩ đi nghĩ lại, Cát Hồng vẫn lựa chọn kiềm chế cơn phẫn nộ, ông ta rút ra một túi đựng đồ rồi ném về phía Diệp Thành. Thấy túi đựng đồ bay tới, Diệp Thành không giơ tay nắm lấy mà chém ngang thanh kiếm chặn nó lại vì hắn có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp bên trong cái túi đó, nếu như mạo hiểm tóm lấy cái túi thì chắc chắn sẽ bị trọng thương. “Giảo hoạt nham hiểm”, Diệp Thành thầm lên tiếng. Túi đựng đồ kia chạm vào thanh Thiên Khuyết và phát ra âm thanh như tiếng kim loại va vào nhau. Mặc dù vậy nhưng Diệp Thành vẫn bị ảnh hưởng đến mức ói ra máu và lùi về sau. “Ngươi sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay, ngươi phải trả giá đau đớn”, Cát Hồng đến như một cơn gió và đi cũng nhanh như một cơn gió. Triệu Long cũng được đưa đi cùng, trong không trung vang vọng lại giọng nói lạnh lùng hồi lâu không dứt.