Chương 23: Sở Huyên Ngạc Nhiên
Sao lại là cô ta? Thấy Sở Huyên trông giống hệt với Sở Linh, chân tay Diệp Thành vừa mới thò ra đã lại co rúm về. Cô ta cũng là người của Hằng Nhạc Tông? Nghĩ vậy, Diệp Thành quay phắt người bỏ chạy, có lẽ vì vội bỏ chạy nên chân hắn bị cây cối quấn vào, ngã nhào ra đất. Hắn không buồn nhìn lại tình cảnh thảm hại của bản thân, cứ thế lồm cồm bò dậy lút cút chạy một mạch vào nơi thật sâu. Thấy vậy, Sở Huyên khẽ cau mày, cô ta lập tức vung tay thăm dò. Chẳng mấy chốc, Diệp Thành vừa mới chạy chưa được mấy trượng đã giống như con gà con bị Sở Huyên túm lại. Diệp Thành muốn cử động nhưng vì khí thế mạnh mẽ của Sở Huyên trói buộc nên hắn cứng đơ người. “Tiền…tiền bối, chào…chào buổi sáng”, Diệp Thành cười xoà, hắn giật thót mình, trong lòng không biết chửi thầm bao nhiêu lần rồi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp phải sát tinh trong đời mình. Lúc này Diệp Thành đã thầm mặc niệm cho chính mình. Trái tim nhỏ bé của hắn đập thình thịch liên hồi. Cảnh giới Không Minh quá mạnh, có khả năng giết chết hắn chỉ trong tích tắc, nói không chừng giây phút sau đó đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ. Nghĩ vậy, Diệp Thành ứa mồ hôi trán. Chỉ là Sở Huyên trong tưởng tượng của hắn lại không hề nổi trận lôi đình, cô ta cũng không thể hiện sát khí, khí thế mạnh mẽ cứ thế đè nén Diệp Thành, đôi mắt trong như nước hồ thu kia khẽ nheo lại nhìn Diệp Thành. Quan trọng nhất đó là cô ta không nhận ra Diệp Thành. “Ngươi là đệ tử của Hằng Nhạc Tông?” Nghe câu này, Diệp Thành sững sờ. Cô ta không nhớ ra mình sao? Hắn thảng thốt, mới có mấy ngày mà trí nhớ của nha đầu này cũng tồi quá đi. Nghĩ tới cảnh tượng phong tình đêm hôm đó, Diệp Thành bất giác day day trán, ai mà ngờ nổi hắn lại có thể xảy ra chuyện đó với một tiền bối nữ ở cảnh giới Không Minh, rõ ràng là cứu người nhưng suýt chút nữa thì mất cái mạng này rồi. “Ta hỏi ngươi, ngươi là đệ tử của Hằng Nhạc Tông phải không?”, thấy Diệp Thành không đáp lời, Sở Huyên lại lên tiếng. “Vâng, vâng, vâng”, mặc dù trong lòng còn đang thầm nghĩ tới chuyện khác nhưng nghe vậy Diệp Thành vội giơ ra tấm bài thân phận của mình. Sở Huyên liếc nhìn tấm ngọc bài rồi lại nhìn Diệp Thành: “Đêm hôm như vậy, ngươi lén lút ra sau núi làm gì?” “Ta…ta đi hái linh thảo”. “Vậy ngươi thấy ta thì sao phải chạy?”, cũng vì thần sắc của Diệp Thành hoang mang nên Sở Huyên lại lần nữa nhìn hắn ta, câu hỏi của cô khiến Diệp Thành cảm thấy áp lực vô cùng, giống như thể mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đều đang nằm trong tầm quan sát của Sở Huyên. Nếu Diệp Thành nói dối thì tuyệt đối không thể thoát khỏi tay Sở Huyên được. “Ta khiến người khác phải sợ vậy sao?” “Ta…ta sợ tiền bối cướp mất đồ của ta”, Diệp Thành tự biện đại một lý do, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, diễn rất đạt vai, khuôn mặt vô hại của hắn khiến bất cứ ai nhìn cũng đều phải thừa nhận hắn là một đứa trẻ ngoan. Cướp đồ của ngươi? Sở Huyên bật cười. Đây là đâu, mặc dù là ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông nhưng cũng nằm trong kết giới của Hằng Nhạc Tông, ngoài người của Hằng Nhạc Tông ra thì lẽ nào còn có người của môn phái khác? Đường đường là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông mà phải đi cướp của một đệ tử mới ở ngưng khí tầng thứ nhất sao? Sở Huyên cho rằng hành động vừa rồi của mình đã khiến tên tiểu tử này sợ hãi. Cô ta nhìn Diệp Thành một cái, không hỏi thêm gì mà đưa mắt nhìn vào lùm cây um tùm xung quanh, sau đó lại nhìn vào không trung rồi lên tiếng hỏi: “Vừa rồi ngươi có thấy thứ gì bay qua đây không?” “Có….có, có, có một đường sáng trắng bay qua ạ”, Diệp Thành nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi và lên tiếng đáp. “Bay về phương nào?” “Đông bắc ạ”, Diệp Thành hoang mang chỉ về phía đông bắc, trong lòng hắn lúc này thật sự chỉ muốn người con gái trước mặt mình nhanh chóng biến mất, ngộ nhỡ cô ta nhớ ra điều gì thì lại khiến sự việc thêm rắc rối hơn. Nghe vậy, Sở Huyên vội rút ra một đạo truyền âm phù phát sáng rồi nói vào truyền âm phù rất khẽ: “Sư huynh, bay về phía huynh rồi”. “Canh chừng phía tây nam, không được lại gần đây”, giọng nói hùng hồn trong truyền âm phù vang lên. “Vâng”, Sở Huyên phất tay thu lại truyền âm phù, cô ta khoanh chân ngồi xuống sau đó dùng hai tay kết ấn, trên đỉnh đầu chợt có một đạo hồng quang chiếu lên trời, hình thành một trận pháp khổng lồ trong hư không. Ầm! Chẳng mấy chốc, ở phía đông bắc vang lên âm thanh như rung chuyển trời đất. Hú! Tiếp sau đó là một âm thanh chói tai vang lên. Âm thanh này nghe rất lạ thường không những đinh tai nhức óc mà còn mang theo ma lực khủng khiếp, mặc dù đứng ở khoảng cách xa như vậy nhưng Diệp Thành vẫn không khỏi hốt hoảng. Hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra. Thấy vậy, Sở Huyên khẽ vung tay khiến một đạo linh quang bay thẳng vào giữa hai đầu lông mày Diệp Thành. Diệp Thành lúc này mới tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía đông bắc với vẻ mặt kinh ngạc. Âm thanh kia suýt chút nữa thì khiến hắn không trụ vững, với tầm nhìn của hắn thì đương nhiên có thể nhận ra ánh sáng đó bất phàm. Mọi tò mò khiến Diệp Thành chợt quên đi việc với Sở Huyên. “Rốt cục là gì vậy?”, Diệp Thành vừa mải miết nhìn vừa thầm nhủ, hắn biết Sở Huyên nhất định đi theo ánh sáng đó tới đây và bọn họ gặp nhau tại đây là tình cờ. Ở bên, Sở Huyên thấy Diệp Thành ngây người ra thì hắng giọng: “Đừng có ngây ra thế nữa, mau rời khỏi đây”. “Phía chưởng Giáo sư huynh đang vây bắt”, Sở Huyên khẽ đáp lời, sắc mặt không hề tốt lên: “Mấy ngày này có quá nhiều chuyện xảy ra, không biết sau này còn có thể phong ấn nó được nữa hay không?” “Để muội tới giúp”, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Sở Huyên, Sở Linh vội khoanh chân ngồi xuống đất tế xuất linh quang. “Ồ, đúng rồi, vừa rồi ta gặp một tên nhóc con trông rất kỳ lạ”. “Tên nhóc kỳ lạ? Kỳ lạ thế nào?”, Sở Linh tròn mắt nhìn Sở Huyên. Mặc dù tu đạo gần trăm năm nhưng cô ngây thơ không khác gì thiếu nữ không hiểu thế sự, rất hiếu kỳ với tất cả mọi chuyện. “Tóm lại là một tên trông rất khác thường”, Sở Huyên gãi gãi đầu, không biết phải hình dung thế nào. “Ôi! Coi như muội chưa hỏi gì vậy”.