Chương 44: Gừng Càng Già Càng Cay
Đêm khuya, trời đầy sao. Diệp Thành lại tới Vạn Bảo Các, đúng lúc Bàng Đại Hải đang nhâm nhi rượu một mình. “Ô, đêm hôm mà còn có người tới mua đồ”, thấy có món hời, Bàng Đại Hải đứng dậy, đôi mắt sáng quắc của ông ta trở nên có thần hơn hẳn. “Trưởng lão nay cao hứng quá ạ”, Diệp Thành tươi cười, lấy túi đựng đồ đưa cho Bàng Đại Hải: “Trưởng lão giúp con xem đồ bên trong này đáng giá bao nhiêu với ạ”. Bàng Đại Hải nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào trong rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Đây đều là những thứ ngươi cướp được từ Tề Hạo phải không?” Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại gại mũi rồi gật đầu. Bàng Đại Hải thu lại ánh mắt, rút ra một bàn tính nhỏ bên trong ngực sau đó kiểm đếm từng món đồ bên trong túi. Cuối cùng, ông ta mới đặt bàn tính xuống, vuốt vuốt bộ râu và giơ ba ngón tay lên. “Ma mươi nghìn ít quá”, Diệp Thành bĩu môi, hắn thầm nghĩ nếu không phải cần tiền gấp thì hắn cũng không đem những bảo bối này đi bán làm gì. “Ba mươi mốt nghìn, không thể thêm được nữa”, Bàng Đại Hải nói và không quên liếc nhìn Diệp Thành nhưng trên mặt Diệp Thành rõ ràng không có ý muốn bán. Thấy vậy, Bàng Đại Hải lại hỏi một câu thăm dò: “Hay là ba mươi hai nghìn?” “Con không bán nữa”, Diệp Thành lập tức lấy lại túi đựng đồ. Mặc dù hắn không nhạy cảm với giá cả nhưng bảo bối bên trong túi đựng đồ của Tề Hạo sao có thể chỉ ba mươi hai nghìn, chỉ cần tính những binh khí bất phàm kia cũng đã không phải cái giá này rồi. Thấy Diệp Thành muốn đi, Bàng Đại Hải vội kéo hắn lại: “Đừng đi mà, nếu không được thì ta thêm cho ngươi một ít”. “Năm mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế hét giá. “Ba mươi tám nghìn”. Bàng Đại Hải cũng không phải dạng vừa, ông ta cố hét xuống cái giá thấp hơn. “Cho người hai nghìn, bốn mươi tám nghìn”. “Bốn mươi nghìn, không thể nhiều hơn được nữa”. “Trưởng lão, người cũng ép con quá đấy. Bốn mươi bảy nghìn, đúng cái giá này, nếu không thì…”. “Quyết định vậy đi”. Không ngờ Bàng Đại Hải lập tức ngắt lời Diệp Thành, đồng ý một cách dứt khoát. Trả thấp quá rồi sao? Diệp Thành nhếch miệng, thầm nghĩ mình bị Bàng Đại Hải làm cho hồ đồ. “Nào nào, bốn mươi bảy nghìn, không nhiều, không nhiều, ngươi đếm đi”, Bàng Đại Hải tươi cười hớn hở, ông ta nhét một cái túi đựng đồ vào ngực Diệp Thành, chỉ sợ Diệp Thành đổi ý. Diệp Thành dứt khoát đẩy lại: “Cho con ba đạo Thiên Linh Chú và một đạo Thiên Hành Chú”. “Vậy không được, còn thiếu ba nghìn”, Bàng Đại Hải không chịu. “Vậy con không bán nữa”. “Hừ, ngươi đúng là ranh ma”, Bàng Đại Hải như muốn phát điên nhưng vẫn nở nụ cười giảo hoạt đẩy tới: “Thế này, ngươi thêm hai nghìn nữa, ta bớt cho ngươi một nghìn linh thạch, thế nào?” “Cùng lắm thì thêm cho người năm trăm”, bị ông ta làm lung lay một lần, Diệp Thành cũng thông minh hơn, hắn cố gắng hét giá xuống. “Cứ thế đi”, mẹ kiếp, không ngờ Bàng Đại Hải lại đồng ý luôn. Trong lòng Diệp Thành thật sự chỉ muốn tự bạt cho mình hai cái. Lại ra giá cao rồi sao? Gừng càng già càng cay. Diệp Thành cố gắng hét giá xuống nhưng vẫn không thể chơi lại Bàng Đại Hải, trông bộ lão già này có thể làm trưởng lão của Vạn Bảo Các không phải là không có lý. “Ba đạo Thiên Linh Chú, một đạo Thiên Hành Chú, cầm lấy đi”, lần này Bàng Đại Hải nhét vào người Diệp Thành bốn đạo linh phù. Sau đó ông ta cứ thế lấy túi đựng đồ của Diệp Thành. Diệp Thành vội cất linh phù vào túi, nói: “Trưởng lão, tối người mà đi đường thì đừng để bị lọt hố nhé”. “Hừ, tiểu tử nhà ngươi…” Ở bên, không đợi Bàng Đại Hải nổi trận lôi đình, Diệp Thành đã chuồn khỏi Vạn Bảo Các. Quay về Tiểu Linh Viên đã là đêm muộn. Ù! Trong tiểu viên, tiếng Thiết Côn vung trong không gian phát ra tiếng kêu, Hùng Nhị vẫn chưa ngủ, đang chăm chỉ tu luyện. Gậy Ô Thiết Côn kia trong tay Hổ Oa trông cũng hợp với người. Mặc dù trông có hơi vụng dại nhưng dần dần cũng trở nên thuần thục hơn. Cũng may Hùng Nhị luyện tập chăm chỉ, không có ý định quay đầu lại. Diệp Thành không làm phiền tới cậu ta, cứ thế lặng lẽ về phòng mình. Khi vào phòng, hắn vẫn quay lại nhìn Hổ Oa mồ hôi nhễ nhại lần nữa. “Côn, Hổ Oa có lẽ trời sinh được định là làm bạn với nó”, nói rồi, Diệp Thành nhấc chân bước vào phòng. Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng. Trời vừa sáng, Diệp Thành đã ra khỏi Tiểu Linh Viên. Dưới chân núi, Hùng Nhị cũng đã xuất hiện. Hùng Nhị hôm nay ngoài chiếc quần cộc hoa ra thì trên người còn mặc cái áo giáp nhỏ và trên ngực còn treo thêm một món đồ nữa, chính là hộ tâm kính. “Hay là chúng ta thuê một con linh điểu bay tới đó”, Diệp Thành nhìn sắc trời, nói. “Không được”, Hùng Nhị lập tức gạt đi, “ kẻ mạnh đều ngự không phi hành, ngồi trên linh điểu bay trên trời không an toàn chút nào cả, nghe ta đi, đi dưới đất an toàn hơn trên trời nhiều”. Nói rồi, Hùng Nhị rút ra hai đạo linh phù từ trong túi quần. “Thiên Hành Phù”, Diệp Thành sáng mắt, như nhận ra linh phù này, hắn biết khả năng của linh phù này, một khi sử dụng có thể đi tới ngàn dặm trong một ngày. “Ôi chao, ngươi biết Thiên Hành Phù cơ à?”, Hùng Nhị tỏ vẻ ngạc nhiên. “Ta từng nghe nói”. Hùng Nhị không hỏi lại, hắn lấy một tấm Thiên Hành Phù đưa cho Diệp Thành: “Dán lên chân, đẩy chân khí vào, điều khiển phương hướng cho đúng, tốc độ của linh phù này rất nhanh, tên nhóc nhà ngươi đừng có va vào núi đấy”. “Xem ngươi nói kìa”, Diệp Thành phất tay dán linh phù lên chân. Sau đó hắn đẩy chân khí vào trong khiến linh phù phát sáng và còn có các đường hoa văn nhập vào cơ thể. Vút! Giây phút trước còn đứng ở mặt đất mà giây phút này Diệp Thành đã bay lên trên. Hùng Nhị cũng không kém phần, hắn giống như một con rắn dài, cứ thế đi theo bước chân Diệp Thành. Tốc độ đột nhiên tăng nhanh khiến Diệp Thành có phần chưa quen, đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng Thiên Hành Chú. “Thiên Hành Chú quả là phi phàm”. Diệp Thành vừa điều chỉnh phương hướng vừa cười nói, tai hắn chỉ nghe thấy tiếng gió. Tốc độ của Thiên Hành Phù mặc dù không nhanh bằng Tốc Ảnh Thiên Hoan nhưng chân khí tiêu hao lại hơn Tốc Ảnh Thiên Hoan nhiều. Vút! Ôi chao! Thấy vậy, Hùng Nhị lập tức hét lớn. Nếu không phải trước đó Diệp Thành phản ứng nhanh thì bọn chúng đã banh xác rồi. “Mẹ kiếp, là tên chết tiệt nào cài bẫy ở đây vậy?”, Hùng Nhị gào ầm lên.