Chương : 12
Bỗng Chính Nam nghĩ tới một chuyện, hắn lập tức liên hệ Trang phú bà: “Trang, số mệnh của tôi so với người khác như thế nào?”
Trang phú bà khá bất ngờ với câu hỏi này nên không nhịn được hỏi trở lại: “Tại sao ký chủ lại quan tâm vấn đề này?”
Chính Nam cũng không có gì phải dấu Trang phú bà, hắn nói: “Vấn đề của Vũ Tuyết chỉ có hai hướng giải quyết là dựa vào Gia Nguyệt hoặc tự thân cô ấy kháng qua đúng không? Vậy nếu tôi tỏa định cô ấy thành phú bà của mình, có phải là vận mệnh của cô ấy trói vào chung với tôi không? Nếu như vận mệnh của tôi đủ mạnh…”
Trang phú bà ngắt lời: “Đã hiểu. Ký chủ là muốn dùng phương pháp này cứu cô gái kia a. Mặc dù phải nói là rất ngu nhưng đây cũng là một cách, bởi vì số mệnh của ký chủ, hừ, không thể nói rõ cho ký chủ biết nhưng cứu cô gái kia là không có gì khó.”
"Vậy là được rồi. Cô ấy vướng vào thứ quỷ quái kia một phần cũng là lỗi do tôi, nếu có cách giải quyết thì nên cố hết sức mà làm." - Chính Nam gật gù, một bộ cứu người quan trọng, chắc chắn không liên quan gì tới sắc đẹp của Vũ Tuyết.
Đã có được hướng giải quyết vấn đề trước mắt của Vũ Tuyết, Chính Nam cũng yên tâm luyện đan.
...
Sáng hôm sau, tin tức Akatsuki tấn công Cửu Dương các phủ đệ, phá hủy nhiều kiến trúc, cứu được hai người và an toàn rời đi mặc dù đích thân Dương Quang tham chiến được truyền ra khiến Hà thành rung chuyển. Đặc biệt, còn có tin tức khác nói rằng số đệ tử Cửu Dương Các chết dưới tay Giáp hộ pháp, tính cả lần ám sát trong đêm, đã lên tới hơn 20 người.
Cùng lúc đó, khắp nơi trong Hà thành cũng bàn tán về một tờ giấy không biết được ai rải khắp thành. Nội dung của nó rất đơn giản, Thành chủ đại nhân đáng kính không chỉ bề ngang quá khổ, mà chiều cao cũng là kinh người!
Có thể không cao sao, khi mà trên đầu đội tận bảy... à không, là tám cái sừng.
Bảy là con số chính xác, nhưng Chính Nam vì muốn giá họa cho Cửu Dương Các nên điền thêm tên của một trong hai tên đệ tử Nguyên Anh Kỳ theo Dương Quang tới Hà thành lần này.
Dù sao tiểu Ái đã chết, tên Nguyên Anh Kỳ đệ tử kia cũng đã chết dưới tay Ngọc Ngân phú bà, không ai đối chứng nha!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hà thành tiếng cười vang lên khắp nơi.
Ngô gia vì tư lợi mà muốn hi sinh linh vật trấn Long mạch mặc cho bá tánh bình dân lâm vào bể khổ.
Cửu Dương Các thì việc ác bất tận.
Cả hai đều đã phải trả giá!
Tất cả đều xuất phát từ tổ chức Akatsuki.
"Quả báo đến sớm a! Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, haha!"
"Quả báo với trời làm được gì ở đây, đều là nhờ Không thần sứ và Giáp hộ pháp của ngài ấy mạo hiểm điều tra và phanh phui sự thật ra mà thôi."
"Nói không sai, Hà thành chúng ta may mà còn ra được một vị Không thần sứ chịu vì dân đen suy nghĩ. Vì Không thần sứ, vì Giáp hộ pháp... Cạn ly!"
"Cạn ly!"
...
Bên trong Cửu Dương Các phủ đệ, không khí cực kỳ âm trầm và kìm nén.
Dương Quang mặc dù biết những chuyện này không phải lỗi của chúng đệ tử, thế nhưng thân làm trưởng lão, hắn cũng không thể nói rằng đây là lỗi của bản thân a, việc này sẽ khiến uy tín và uy nghiêm của hắn bị suy giảm nghiêm trọng.
Như vậy, cần phải có một người chết thay và người này không thể quá nhỏ yếu.
“Hoàng Sơn, lần này chúng ta tổn thất những gì? Báo cáo chi tiết, đừng có hi vọng giấu diếm được bất kỳ điều gì.” - Dương Quang híp mắt nhìn Hoàng Sơn, hắn đã có mục tiêu.
Từ tầng thấp nhất bò lên tới vị trí đệ tử tinh anh, Hoàng Sơn không phải là người ngu. Hắn biết chắc nếu không thể lái câu chuyện theo hướng tốt hơn thì vị Nhị trưởng lão đáng kính trước mặt sẽ dùng hắn làm con chốt thí không chút hoài niệm.
Hoàng Sơn cố gắng giữ eo lưng thẳng tắp, giọng hùng hồn nói: “Bẩm Nhị trưởng lão, lần này Akatsuki lợi dụng “Nhị trưởng lão vắng mặt” mà tiến hành tấn công bất ngờ chúng ta gây ra thiệt hại rất lớn.
Cụ thể là chết đi 6 tên Hòa Hợp Kỳ đệ tử, 1 tên Nguyên Anh Kỳ đệ tử, bị cứu ra hai chị em nhốt dưới phòng biệt giam dưới mật thất, thả ra phần lớn những tù nhân khác, phá hủy rất nhiều phòng ở và đồ gia dụng. Quan trọng nhất là bọn khốn kiếp ấy khiến “Nhị trưởng lão nửa chừng rời cuộc đấu giá” để trở về, khiến toàn “bộ tu vi đan dược và tu luyện đan dược rơi vào tay Tà Nguyệt Tông”.
Đó là tất cả ạ, thưa Nhị trưởng lão.”
Dương Quang đập bàn, khuôn mặt đen nhánh. Hắn bị người vạch trần khuyết điểm, nếu hiện tại xử trí Hoàng Sơn sẽ có chạy tội hiềm nghi, nhưng nếu không làm, đợi tin tức truyền về trong Các, uy tín của hắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đúng lúc này 1 đệ tử chạy vào nói: “Bẩm Nhị trưởng lão, bên ngoài xuất hiện rất nhiều tin đồn nhắm vào chúng ta. Nói… nói…”
Đang bực bội trong lòng, nghe tên đệ tử kia ấp úng, Dương Quang thật muốn một tát đập chết cho hả giận. Hắn gầm thét: “Nói gì thì nói mẹ nó đi, ấp a ấp úng như đàn bà tới nhà chồng. Mày có phải đàn ông hay không?”
Đệ tử kia cúi đầu nói: “Vâng. Tin đồn nói chúng ta… chúng ta bắt cóc, làm dụng và buôn bán con gái nhà lành có tổ chức. Còn có… còn có tin đồn nói… nói ngài tu luyện… tu luyện tà công, cần… cần… nguyên dương của đồng… đồng tử…”
Ầm!
Đệ tử kia nổ tung thành một đóa huyết hoa, máu và nội tạng bắn tung tóe trong phòng.
Mọi người trong phòng câm như hến, không ai dám thở mạnh.
Dương Quang khuôn mặt đỏ bừng, rít qua kẽ răng: “Tìm kẻ nào phát tán tin đồn nhảm cho tao, tao phải giết cả nhà nó. Cút! Tất cả cút ra ngoài làm việc, Hoàng Sơn ở lại.”
Chúng đệ tử chạy như chạy nạn ra khỏi phòng, không ai dám ngoái đầu nhìn lại. Hoàng Sơn trong lòng sợ a, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh nói: “Nhị trưởng lão, có gì phân phó đệ tử sao?”
Dương Quang ánh mắt thâm thúy nhìn Hoàng Sơn nói: “Chuyện lần này nhất định không được để truyền về trong Các, hoặc ít nhất chúng ta phải lấy công chuộc tội. Cậu có ý kiến gì không?”
Hoàng Sơn trầm ngâm, đây có thể là cơ hội cuối cùng của hắn, không thành công hắn sẽ không còn đất dung thân. Lát sau hắn đáp: “Nhị trưởng lão, lần này chúng ta ra ngoài mục tiêu chính vẫn là đan dược. Như vậy…” - Hắn làm động tác chặt xuống.
Dương Quang không nói gì mà nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết ý của Hoàng Sơn là gì. Mặc dù là cái hạ sách nhưng hiện tại đây có vẻ là cách cuối cùng hắn có thể làm để cứu vãn tình thế.
Lát sau Dương Quang mở mắt ra, sát cơ lăng lệ nói: “Cứ như vậy đi. Cho người nhìn chằm chằm Tà Nguyệt Tông.”
Hoàng Sơn khóe miệng cong lên nụ cười gian xảo, ứng một tiếng rồi rời đi.
Phía sau hắn, Dương Quang đang nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn một người đã chết.
...
Chính Nam vươn mình duỗi cái lưng mệt mỏi rồi tự mình thì thầm: “Chỉ cần lên 3 cấp nữa là có thể kích hoạt Ảnh Phân Thân Thuật, khi đó những chuyện khổ sai này nên để phân thân làm mới được.”
Rời khỏi phòng luyện đan, Chính Nam qua nhà bếp làm chút đồ ăn sáng cho Gia Nguyệt phú bà và Ngọc Ngân phú bà rồi tới thăm hai chị em Vũ Tuyết.
Vũ Tuyết sau một đêm được ngủ ngon và bồi bổ, thần sắc của cô rốt cuộc cũng đã giống người sống. Thấy Chính Nam lại đến thăm, cô mỉm cười nói: “Tôi nói là giúp anh làm việc 1 năm nhưng mới qua 1 tháng đã phải nằm một chỗ để anh chăm sóc như thế này.
Anh có thấy tôi vô dụng không?”
Chính Nam gật đầu nói: “Vì cứu cô mà chúng tôi phải đối đầu với kẻ địch mạnh, đặt nhiều thành viên vào nguy hiểm lớn trong một nhiệm vụ gian nan. Thế nhưng kết quả cô cũng đã thấy a, mọi người đều an toàn cho nên sai lầm của cô cũng đã mở ra cơ hội cho chúng tôi. Lần này tôi không trách cô.”
Vũ Tuyết thở phào một hơi.
Cô sợ Chính Nam tới tìm khuyết điểm rồi ép buộc cô vào khuôn khổ, nhưng may mắn điều đó không xảy ra. Sau khi được giải tỏa khúc mắc trong lòng, tâm lý cô đã thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn cùng hắn nói đùa: “Nếu anh đã nói sẽ không trách tôi, vậy tôi xem đó là lấy công chuộc tội sao? Hay là anh vẫn sẽ thưởng cho tôi gì đó?”
Chính Nam liếc nhìn Vũ Tuyết nói: “Vậy còn phải xem những tình báo cô lấy được có xứng đáng với phần thưởng hay không đã.”
Vũ Tuyết gật đầu rồi bắt đầu kể lại những gì cô cho là quan trọng khi cô trà trộn được vào bên trong phủ thành chủ: “Đầu tiên phải nói tới Ngô Đức Chung, Ngô thành chủ. Người này bề ngoài có vẻ khá ngốc, làm việc không có lập trường và thường là người nhượng bộ khi các cuộc nói chuyện giữa hắn và đối phương không đồng quan điểm.”
Cái này Chính Nam cũng xác nhận, bởi vì sau vài lần tiếp xúc và tìm hiểu, hắn cũng có cảm giác tương tự. Thế nhưng lời của Vũ Tuyết nói rằng đó chỉ là bề ngoài, như vậy hẳn là còn phải có một chữ “nhưng” sai đó.
Vũ Tuyết tiếp tục nói: “Nhưng… hắn không hoàn toàn là người như vậy. Bình thường ở trong phủ, Ngô Đức Chung lại lộ ra đặc biệt nóng tính, háo sắc và rất xem thường phụ nữ. Tôi chính mắt nhìn thấy hắn tát một nô tỳ tới chết vì lỡ làm đổ nước trà lên người hắn. Vài phòng vợ bé của hắn cũng bị đánh đập dã man khi không làm hắn thoải mái.”
Chính Nam cau mày: “Chỉ thái độ với phụ nữ như vậy sao? Quan hệ giữa hắn và Ngô Đức Văn như thế nào?”
Vũ Tuyết gật đầu đáp: “Đối với các gia đinh thì thái độ hoàn toàn khác, mặc dù cũng hay chửi mắng nhưng không bao giờ đụng tay chân, có khi việc gì đó khiến hắn hài lòng hắn còn thưởng tiền thậm chí đan dược cho gia đinh. Còn Ngô Đức Văn, người này…”
Trang phú bà khá bất ngờ với câu hỏi này nên không nhịn được hỏi trở lại: “Tại sao ký chủ lại quan tâm vấn đề này?”
Chính Nam cũng không có gì phải dấu Trang phú bà, hắn nói: “Vấn đề của Vũ Tuyết chỉ có hai hướng giải quyết là dựa vào Gia Nguyệt hoặc tự thân cô ấy kháng qua đúng không? Vậy nếu tôi tỏa định cô ấy thành phú bà của mình, có phải là vận mệnh của cô ấy trói vào chung với tôi không? Nếu như vận mệnh của tôi đủ mạnh…”
Trang phú bà ngắt lời: “Đã hiểu. Ký chủ là muốn dùng phương pháp này cứu cô gái kia a. Mặc dù phải nói là rất ngu nhưng đây cũng là một cách, bởi vì số mệnh của ký chủ, hừ, không thể nói rõ cho ký chủ biết nhưng cứu cô gái kia là không có gì khó.”
"Vậy là được rồi. Cô ấy vướng vào thứ quỷ quái kia một phần cũng là lỗi do tôi, nếu có cách giải quyết thì nên cố hết sức mà làm." - Chính Nam gật gù, một bộ cứu người quan trọng, chắc chắn không liên quan gì tới sắc đẹp của Vũ Tuyết.
Đã có được hướng giải quyết vấn đề trước mắt của Vũ Tuyết, Chính Nam cũng yên tâm luyện đan.
...
Sáng hôm sau, tin tức Akatsuki tấn công Cửu Dương các phủ đệ, phá hủy nhiều kiến trúc, cứu được hai người và an toàn rời đi mặc dù đích thân Dương Quang tham chiến được truyền ra khiến Hà thành rung chuyển. Đặc biệt, còn có tin tức khác nói rằng số đệ tử Cửu Dương Các chết dưới tay Giáp hộ pháp, tính cả lần ám sát trong đêm, đã lên tới hơn 20 người.
Cùng lúc đó, khắp nơi trong Hà thành cũng bàn tán về một tờ giấy không biết được ai rải khắp thành. Nội dung của nó rất đơn giản, Thành chủ đại nhân đáng kính không chỉ bề ngang quá khổ, mà chiều cao cũng là kinh người!
Có thể không cao sao, khi mà trên đầu đội tận bảy... à không, là tám cái sừng.
Bảy là con số chính xác, nhưng Chính Nam vì muốn giá họa cho Cửu Dương Các nên điền thêm tên của một trong hai tên đệ tử Nguyên Anh Kỳ theo Dương Quang tới Hà thành lần này.
Dù sao tiểu Ái đã chết, tên Nguyên Anh Kỳ đệ tử kia cũng đã chết dưới tay Ngọc Ngân phú bà, không ai đối chứng nha!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hà thành tiếng cười vang lên khắp nơi.
Ngô gia vì tư lợi mà muốn hi sinh linh vật trấn Long mạch mặc cho bá tánh bình dân lâm vào bể khổ.
Cửu Dương Các thì việc ác bất tận.
Cả hai đều đã phải trả giá!
Tất cả đều xuất phát từ tổ chức Akatsuki.
"Quả báo đến sớm a! Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, haha!"
"Quả báo với trời làm được gì ở đây, đều là nhờ Không thần sứ và Giáp hộ pháp của ngài ấy mạo hiểm điều tra và phanh phui sự thật ra mà thôi."
"Nói không sai, Hà thành chúng ta may mà còn ra được một vị Không thần sứ chịu vì dân đen suy nghĩ. Vì Không thần sứ, vì Giáp hộ pháp... Cạn ly!"
"Cạn ly!"
...
Bên trong Cửu Dương Các phủ đệ, không khí cực kỳ âm trầm và kìm nén.
Dương Quang mặc dù biết những chuyện này không phải lỗi của chúng đệ tử, thế nhưng thân làm trưởng lão, hắn cũng không thể nói rằng đây là lỗi của bản thân a, việc này sẽ khiến uy tín và uy nghiêm của hắn bị suy giảm nghiêm trọng.
Như vậy, cần phải có một người chết thay và người này không thể quá nhỏ yếu.
“Hoàng Sơn, lần này chúng ta tổn thất những gì? Báo cáo chi tiết, đừng có hi vọng giấu diếm được bất kỳ điều gì.” - Dương Quang híp mắt nhìn Hoàng Sơn, hắn đã có mục tiêu.
Từ tầng thấp nhất bò lên tới vị trí đệ tử tinh anh, Hoàng Sơn không phải là người ngu. Hắn biết chắc nếu không thể lái câu chuyện theo hướng tốt hơn thì vị Nhị trưởng lão đáng kính trước mặt sẽ dùng hắn làm con chốt thí không chút hoài niệm.
Hoàng Sơn cố gắng giữ eo lưng thẳng tắp, giọng hùng hồn nói: “Bẩm Nhị trưởng lão, lần này Akatsuki lợi dụng “Nhị trưởng lão vắng mặt” mà tiến hành tấn công bất ngờ chúng ta gây ra thiệt hại rất lớn.
Cụ thể là chết đi 6 tên Hòa Hợp Kỳ đệ tử, 1 tên Nguyên Anh Kỳ đệ tử, bị cứu ra hai chị em nhốt dưới phòng biệt giam dưới mật thất, thả ra phần lớn những tù nhân khác, phá hủy rất nhiều phòng ở và đồ gia dụng. Quan trọng nhất là bọn khốn kiếp ấy khiến “Nhị trưởng lão nửa chừng rời cuộc đấu giá” để trở về, khiến toàn “bộ tu vi đan dược và tu luyện đan dược rơi vào tay Tà Nguyệt Tông”.
Đó là tất cả ạ, thưa Nhị trưởng lão.”
Dương Quang đập bàn, khuôn mặt đen nhánh. Hắn bị người vạch trần khuyết điểm, nếu hiện tại xử trí Hoàng Sơn sẽ có chạy tội hiềm nghi, nhưng nếu không làm, đợi tin tức truyền về trong Các, uy tín của hắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đúng lúc này 1 đệ tử chạy vào nói: “Bẩm Nhị trưởng lão, bên ngoài xuất hiện rất nhiều tin đồn nhắm vào chúng ta. Nói… nói…”
Đang bực bội trong lòng, nghe tên đệ tử kia ấp úng, Dương Quang thật muốn một tát đập chết cho hả giận. Hắn gầm thét: “Nói gì thì nói mẹ nó đi, ấp a ấp úng như đàn bà tới nhà chồng. Mày có phải đàn ông hay không?”
Đệ tử kia cúi đầu nói: “Vâng. Tin đồn nói chúng ta… chúng ta bắt cóc, làm dụng và buôn bán con gái nhà lành có tổ chức. Còn có… còn có tin đồn nói… nói ngài tu luyện… tu luyện tà công, cần… cần… nguyên dương của đồng… đồng tử…”
Ầm!
Đệ tử kia nổ tung thành một đóa huyết hoa, máu và nội tạng bắn tung tóe trong phòng.
Mọi người trong phòng câm như hến, không ai dám thở mạnh.
Dương Quang khuôn mặt đỏ bừng, rít qua kẽ răng: “Tìm kẻ nào phát tán tin đồn nhảm cho tao, tao phải giết cả nhà nó. Cút! Tất cả cút ra ngoài làm việc, Hoàng Sơn ở lại.”
Chúng đệ tử chạy như chạy nạn ra khỏi phòng, không ai dám ngoái đầu nhìn lại. Hoàng Sơn trong lòng sợ a, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh nói: “Nhị trưởng lão, có gì phân phó đệ tử sao?”
Dương Quang ánh mắt thâm thúy nhìn Hoàng Sơn nói: “Chuyện lần này nhất định không được để truyền về trong Các, hoặc ít nhất chúng ta phải lấy công chuộc tội. Cậu có ý kiến gì không?”
Hoàng Sơn trầm ngâm, đây có thể là cơ hội cuối cùng của hắn, không thành công hắn sẽ không còn đất dung thân. Lát sau hắn đáp: “Nhị trưởng lão, lần này chúng ta ra ngoài mục tiêu chính vẫn là đan dược. Như vậy…” - Hắn làm động tác chặt xuống.
Dương Quang không nói gì mà nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết ý của Hoàng Sơn là gì. Mặc dù là cái hạ sách nhưng hiện tại đây có vẻ là cách cuối cùng hắn có thể làm để cứu vãn tình thế.
Lát sau Dương Quang mở mắt ra, sát cơ lăng lệ nói: “Cứ như vậy đi. Cho người nhìn chằm chằm Tà Nguyệt Tông.”
Hoàng Sơn khóe miệng cong lên nụ cười gian xảo, ứng một tiếng rồi rời đi.
Phía sau hắn, Dương Quang đang nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn một người đã chết.
...
Chính Nam vươn mình duỗi cái lưng mệt mỏi rồi tự mình thì thầm: “Chỉ cần lên 3 cấp nữa là có thể kích hoạt Ảnh Phân Thân Thuật, khi đó những chuyện khổ sai này nên để phân thân làm mới được.”
Rời khỏi phòng luyện đan, Chính Nam qua nhà bếp làm chút đồ ăn sáng cho Gia Nguyệt phú bà và Ngọc Ngân phú bà rồi tới thăm hai chị em Vũ Tuyết.
Vũ Tuyết sau một đêm được ngủ ngon và bồi bổ, thần sắc của cô rốt cuộc cũng đã giống người sống. Thấy Chính Nam lại đến thăm, cô mỉm cười nói: “Tôi nói là giúp anh làm việc 1 năm nhưng mới qua 1 tháng đã phải nằm một chỗ để anh chăm sóc như thế này.
Anh có thấy tôi vô dụng không?”
Chính Nam gật đầu nói: “Vì cứu cô mà chúng tôi phải đối đầu với kẻ địch mạnh, đặt nhiều thành viên vào nguy hiểm lớn trong một nhiệm vụ gian nan. Thế nhưng kết quả cô cũng đã thấy a, mọi người đều an toàn cho nên sai lầm của cô cũng đã mở ra cơ hội cho chúng tôi. Lần này tôi không trách cô.”
Vũ Tuyết thở phào một hơi.
Cô sợ Chính Nam tới tìm khuyết điểm rồi ép buộc cô vào khuôn khổ, nhưng may mắn điều đó không xảy ra. Sau khi được giải tỏa khúc mắc trong lòng, tâm lý cô đã thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn cùng hắn nói đùa: “Nếu anh đã nói sẽ không trách tôi, vậy tôi xem đó là lấy công chuộc tội sao? Hay là anh vẫn sẽ thưởng cho tôi gì đó?”
Chính Nam liếc nhìn Vũ Tuyết nói: “Vậy còn phải xem những tình báo cô lấy được có xứng đáng với phần thưởng hay không đã.”
Vũ Tuyết gật đầu rồi bắt đầu kể lại những gì cô cho là quan trọng khi cô trà trộn được vào bên trong phủ thành chủ: “Đầu tiên phải nói tới Ngô Đức Chung, Ngô thành chủ. Người này bề ngoài có vẻ khá ngốc, làm việc không có lập trường và thường là người nhượng bộ khi các cuộc nói chuyện giữa hắn và đối phương không đồng quan điểm.”
Cái này Chính Nam cũng xác nhận, bởi vì sau vài lần tiếp xúc và tìm hiểu, hắn cũng có cảm giác tương tự. Thế nhưng lời của Vũ Tuyết nói rằng đó chỉ là bề ngoài, như vậy hẳn là còn phải có một chữ “nhưng” sai đó.
Vũ Tuyết tiếp tục nói: “Nhưng… hắn không hoàn toàn là người như vậy. Bình thường ở trong phủ, Ngô Đức Chung lại lộ ra đặc biệt nóng tính, háo sắc và rất xem thường phụ nữ. Tôi chính mắt nhìn thấy hắn tát một nô tỳ tới chết vì lỡ làm đổ nước trà lên người hắn. Vài phòng vợ bé của hắn cũng bị đánh đập dã man khi không làm hắn thoải mái.”
Chính Nam cau mày: “Chỉ thái độ với phụ nữ như vậy sao? Quan hệ giữa hắn và Ngô Đức Văn như thế nào?”
Vũ Tuyết gật đầu đáp: “Đối với các gia đinh thì thái độ hoàn toàn khác, mặc dù cũng hay chửi mắng nhưng không bao giờ đụng tay chân, có khi việc gì đó khiến hắn hài lòng hắn còn thưởng tiền thậm chí đan dược cho gia đinh. Còn Ngô Đức Văn, người này…”