Chương : 42
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Băng đường hồ lô... Đây là thứ gì?
- Không biết, trước kia chưa từng nghe nói.
- Đi qua nhìn một chút...
"Băng đường hồ lô" từ ngữ này không thể nghi ngờ là một từ rất mới đối với người thế giới này.
Mang tâm lý hiếu kỳ, người đi đường nhao nhao nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một nơi hẻo lánh bên đường, một hán tử to con đứng đó, cầm trong tay một cây gậy gỗ rất to, có rất nhiều nhánh nhỏ cắm xung quanh.
Chăm chú nhìn kỹ, trên những xâu kia có đính thứ gì đó, nhìn tới nhìn lui thì không phải là quả hồng cực kỳ phổ thông sao?
Dù mấy quả hồng được phủ một lớp long lanh sáng bóng, trên đó còn rải mè cũng không thể thay đổi nó là một quả hồng nha.
- Uy, hán tử, cái này…Băng... Băng cái gì mà hồ lô này bán thế nào?
Một người trẻ tuổi tiến lên hỏi.
- Năm văn tiền một xâu.
Đại hán chất phác lập tức mở miệng trả lời.
- Năm văn tiền?
Người trẻ tuổi kia nghe vậy đầu tiên sững sờ, sau đó lắc đầu rời đi.
Trái hồng không phải thứ hiếm có, bỏ một đồng tiền đã có thể mua mấy cân, ngu ngốc mới lấy năm văn chỉ mua một xâu có mấy trái.
- Còn tưởng rằng là thứ gì hiếm có, bất quá chỉ là mấy quả hồng mà thôi...
- Năm văn tiền một xâu, hán tử kia thật có can đảm chào giá.
- Thôi thôi, không có gì nhìn nữa, đi đi...
Đám người vừa rồi vây quanh rất nhanh đã tiêu tán không còn một mống, lòng đại hán họ Phương không khỏi chìm xuống đáy cốc.
Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn phát sinh...
- Đây là năm văn tiền, cho ta một xâu.
Một thanh âm truyền đến từ bên cạnh, đại hán họ Phương quay đầu lại nhìn, một trung niên văn sĩ mặc y phục màu xanh lấy từ trong ngực ra 5 văn tiền thả trong tay hắn.
Đây chính là khách hàng đầu tiên của mình, đại hán họ Phương vui vẻ, vội vàng cất kỹ, gỡ xuống một Xâu mứt quả đưa tới.
- Mứt quả của ngài.
Văn sĩ đưa tay tiếp nhận, sau đó trực tiếp rời đi, trong nội tâm đại hán họ Phương có chút hi vọng.
Dù sao, hắn vẫn không hy vọng thấy công mình bỏ ra mấy ngày nay đều đỗ sông đỗ biển.
Tại một địa phương đại hán họ Phương không nhìn thấy, văn sĩ trung niên kia cắn một mứt quả, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi đầu nhìn băng đường hồ lô trong tay, lẩm bẩm:
- Trong chua có ngọt, thanh thúy ngon miệng, thật nghĩ không ra quả hồng lại có thể làm ra thứ này.
Bởi vì bụng có chút đói, hưng trí mua một xâu mứt chưa bao giờ thấy qua trên đường ăn nhẹ nhưng lại khiến hắn ngạc nhiên, trên mặt văn sĩ trung niên hiện ra mỉm cười, tâm tình tựa hồ cũng thay đổi một chút, tiếp tục cất bước đi thẳng về phía trước.
Mà lúc này, đại hán họ Phương bán thành công cho khách hàng đầu tiên, trong lòng cũng dấy lên hi vọng, ngẩng đầu, dắt cuống họng rao.
- Băng đường hồ lô...
- Băng đường hồ lô rất ngon đây...
- Băng đường hồ lô, không ngon không lấy tiền...
Sau nửa canh giờ, đại hán họ Phương hô muốn khàn giọng, vô cùng nhụt chí tựa vào chân tường, một chút hi vọng trong nội tâm bị hủy diệt vô tình.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa bán được xâu băng đường hồ lô thứ hai.
Không thể không nói, tạo hình băng đường hồ lô rất kỳ lạ, hấp dẫn không ít người tiến lên hỏi thăm, nhưng khi mọi người nhìn thấy cái gọi là băng đường hồ lô bất quá chỉ là mấy quả hồng xuyên cùng một chỗ thế mà có giá năm văn tiền thì mất hết hứng thú.
- Có nên trước bán một văn tiền một xâu thử không?
Lão Phương có chút bất đắc dĩ nói thầm, nhưng nghĩ tới lúc gần đi cô gia đã căn dặn hắn, một xâu băng đường hồ lô tuyệt đối không thể thấp hơn năm văn.
Chỉ có thể bỏ ý nghĩ này qua một bên.
Trên đường phố, cách chỗ đại hán họ Phương đứng không xa, một tiểu hài tử khoảng chừng năm sáu tuổi đang ôm đùi một vị phụ nhân gào khóc.
- Nghe lời, trở về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho con!
Phụ nhân không biết tại sao thắng nhóc nhà mình bỗng nhiên lên cơn nhõng nhẽo, nói sao cũng không được, có chút bất đắc dĩ nói.
- Không muốn, con muốn ăn bây giờ!
Thằng nhóc hiển nhiên không phải dễ dàng bị lừa gạt, ôm chân nàng hung hăng lắc đầu.
Cu cậu đã quá rõ tính mẹ mình, sau khi về nhà, chờ đợi hắn, tuyệt đối không phải đồ ăn ngon, mà chính là một trận đòn roi vì hắn không chịu nghe lời.
Đần độn chờ về nhà bị ăn gậy thì không bằng hiện tại trước quấn lấy mẫu thân để ăn ngon cái đã, cứ như vậy, coi như trở về bị đánh một trận cũng đáng.
Tiểu hài tử nhõng nhẽo bên đường rất nhanh để người qua đường chú ý, phụ nhân bị nhiều người nhìn, trên mặt có chút không nhịn được, thầm nghĩ trước ổn định con trai, chờ sau khi về nhà sẽ chậm chậm giáo dục, chợt phát tiếng khóc dưới chân đã ngừng lại.
Cúi đầu xem xét, phát hiện hai mắt con mình đang nhìn chằm chằm phía tước nuốt nước miếng một cái, chỉ chỉ góc đường, nói:
- Nương, con muốn cái kia!
Sau một lát, tiểu tử kia rất hài lòng liếm láp băng đường hồ lô trong tay, đối với mỹ thực chưa từng được nếm qua này, thích ý đến cực điểm.
Ăn xong xâu Sơn Tra, liếm sạch đường trắng còn dính trên xâu trúc rồi nhưng không nỡ ném, cẩn thận cất kỹ, đường dính trên khóe miệng cũng liếm liếm cho hết, lòng tràn đầy hoan hỉ nghĩ đến sau khi về nhà nhất định phải nói cho đám tiểu đồng bọn có quan hệ tốt với mình mà không ý thức được, sắc mặt phụ nhân bên cạnh có chút không tốt lắm, điều đầu tiên về nhà nghênh đón hắn sợ là một trận đòn roi a...
Ròng rã một canh giờ chỉ bán ra được hai xâu mứt quả, trong nội tâm Lão Phương đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Lần này, sợ rằng cô gia sẽ phải thất vọng...
Thở dài một hơi não nề, đại hán họ Phương nâng cây gậy cắm đầy xâu mứt quả chuẩn bị hồi trại, vừa mới bước ra mấy bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến từng tiếng bước chân lộn xộn, sau một khắc, hắn phát hiện mình đã bị vây quanh.
Vây quanh Lão Phương là một đám nhóc, lớn nhất bất quá cũng mười tuổi, cả đám đều dùng ánh mắt hưng phấn nhìn mứt quả trong tay Lão Phương.
Tiểu hài tử đứng phía trước nhất ước chừng có năm sáu tuổi, Lão Phương vừa mới gặp qua, bút sinh ý thứ hai của mình là nhờ cậu nhóc chiếu cố.
Cu cậu dùng một tay bưng bít cái mông, nước mắt trên mặt còn chưa khô, một tay chỉ mấy xâu mứt quả, nói:
- Chính là cái này, ta có lừa các ngươi hay không, các ngươi lập tức sẽ biết!
Nói xong, tiểu tử duỗi tay nhỏ ra, trong đó có 5 đồng tiền, lớn tiếng:
- Đại thúc, ta muốn một xâu băng đường hồ lô!
- Ta cũng muốn!
- Còn có ta!
- Ta muốn hai xâu!
Đám hài tử líu ríu mở miệng, Lão Phương nhìn từng cánh tay trắng nõn nhỏ xíu trước mặt không khỏi có chút choáng váng.
Trên đường phố, một vị thiếu nữ nào đó đang đi nghi hoặc nhìn một đám nhóc đang cao hứng bừng bừng chạy qua bên người mình, trong tay mỗi đứa đều cầm một xâu trúc có đính mấy quả thơm ngọt, nhìn về phía trước thì thấy một đại hán đang khiêng một cây gậy to kỳ quái.
Không thể khinh thường lực lượng của trẻ em, băng đường hồ lô lập tức vơi gần một nửa, thay vào đó là đống lớn tiền trong túi.
- Xin hỏi, cái này bán thế nào?
Đang lúc Lão Phương đang sững sờ đứng tại chỗ, một đạo thanh âm êm tai truyền đến.
Nhìn thiếu nữ vô cùng đáng yêu đứng bên cạnh, mặt mo của đại hán họ Phương không khỏi đỏ lên, nói:
- Năm, năm văn tiền...
- Tốt, cho ta một xâu...
Thiếu nữ gật gật đầu, cười nói.
Nhẹ nhàng cắn một cái, trong miệng thoáng chốc tràn ngập vị chua chua ngọt ngọt, đôi mắt đẹp của thiếu nữ hơi sáng lên, lấy một khối bạc vụn trong ví ra, chỉ mứt quả còn lại:
- Ta muốn hết tất cả!
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Băng đường hồ lô... Đây là thứ gì?
- Không biết, trước kia chưa từng nghe nói.
- Đi qua nhìn một chút...
"Băng đường hồ lô" từ ngữ này không thể nghi ngờ là một từ rất mới đối với người thế giới này.
Mang tâm lý hiếu kỳ, người đi đường nhao nhao nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một nơi hẻo lánh bên đường, một hán tử to con đứng đó, cầm trong tay một cây gậy gỗ rất to, có rất nhiều nhánh nhỏ cắm xung quanh.
Chăm chú nhìn kỹ, trên những xâu kia có đính thứ gì đó, nhìn tới nhìn lui thì không phải là quả hồng cực kỳ phổ thông sao?
Dù mấy quả hồng được phủ một lớp long lanh sáng bóng, trên đó còn rải mè cũng không thể thay đổi nó là một quả hồng nha.
- Uy, hán tử, cái này…Băng... Băng cái gì mà hồ lô này bán thế nào?
Một người trẻ tuổi tiến lên hỏi.
- Năm văn tiền một xâu.
Đại hán chất phác lập tức mở miệng trả lời.
- Năm văn tiền?
Người trẻ tuổi kia nghe vậy đầu tiên sững sờ, sau đó lắc đầu rời đi.
Trái hồng không phải thứ hiếm có, bỏ một đồng tiền đã có thể mua mấy cân, ngu ngốc mới lấy năm văn chỉ mua một xâu có mấy trái.
- Còn tưởng rằng là thứ gì hiếm có, bất quá chỉ là mấy quả hồng mà thôi...
- Năm văn tiền một xâu, hán tử kia thật có can đảm chào giá.
- Thôi thôi, không có gì nhìn nữa, đi đi...
Đám người vừa rồi vây quanh rất nhanh đã tiêu tán không còn một mống, lòng đại hán họ Phương không khỏi chìm xuống đáy cốc.
Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn phát sinh...
- Đây là năm văn tiền, cho ta một xâu.
Một thanh âm truyền đến từ bên cạnh, đại hán họ Phương quay đầu lại nhìn, một trung niên văn sĩ mặc y phục màu xanh lấy từ trong ngực ra 5 văn tiền thả trong tay hắn.
Đây chính là khách hàng đầu tiên của mình, đại hán họ Phương vui vẻ, vội vàng cất kỹ, gỡ xuống một Xâu mứt quả đưa tới.
- Mứt quả của ngài.
Văn sĩ đưa tay tiếp nhận, sau đó trực tiếp rời đi, trong nội tâm đại hán họ Phương có chút hi vọng.
Dù sao, hắn vẫn không hy vọng thấy công mình bỏ ra mấy ngày nay đều đỗ sông đỗ biển.
Tại một địa phương đại hán họ Phương không nhìn thấy, văn sĩ trung niên kia cắn một mứt quả, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi đầu nhìn băng đường hồ lô trong tay, lẩm bẩm:
- Trong chua có ngọt, thanh thúy ngon miệng, thật nghĩ không ra quả hồng lại có thể làm ra thứ này.
Bởi vì bụng có chút đói, hưng trí mua một xâu mứt chưa bao giờ thấy qua trên đường ăn nhẹ nhưng lại khiến hắn ngạc nhiên, trên mặt văn sĩ trung niên hiện ra mỉm cười, tâm tình tựa hồ cũng thay đổi một chút, tiếp tục cất bước đi thẳng về phía trước.
Mà lúc này, đại hán họ Phương bán thành công cho khách hàng đầu tiên, trong lòng cũng dấy lên hi vọng, ngẩng đầu, dắt cuống họng rao.
- Băng đường hồ lô...
- Băng đường hồ lô rất ngon đây...
- Băng đường hồ lô, không ngon không lấy tiền...
Sau nửa canh giờ, đại hán họ Phương hô muốn khàn giọng, vô cùng nhụt chí tựa vào chân tường, một chút hi vọng trong nội tâm bị hủy diệt vô tình.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa bán được xâu băng đường hồ lô thứ hai.
Không thể không nói, tạo hình băng đường hồ lô rất kỳ lạ, hấp dẫn không ít người tiến lên hỏi thăm, nhưng khi mọi người nhìn thấy cái gọi là băng đường hồ lô bất quá chỉ là mấy quả hồng xuyên cùng một chỗ thế mà có giá năm văn tiền thì mất hết hứng thú.
- Có nên trước bán một văn tiền một xâu thử không?
Lão Phương có chút bất đắc dĩ nói thầm, nhưng nghĩ tới lúc gần đi cô gia đã căn dặn hắn, một xâu băng đường hồ lô tuyệt đối không thể thấp hơn năm văn.
Chỉ có thể bỏ ý nghĩ này qua một bên.
Trên đường phố, cách chỗ đại hán họ Phương đứng không xa, một tiểu hài tử khoảng chừng năm sáu tuổi đang ôm đùi một vị phụ nhân gào khóc.
- Nghe lời, trở về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho con!
Phụ nhân không biết tại sao thắng nhóc nhà mình bỗng nhiên lên cơn nhõng nhẽo, nói sao cũng không được, có chút bất đắc dĩ nói.
- Không muốn, con muốn ăn bây giờ!
Thằng nhóc hiển nhiên không phải dễ dàng bị lừa gạt, ôm chân nàng hung hăng lắc đầu.
Cu cậu đã quá rõ tính mẹ mình, sau khi về nhà, chờ đợi hắn, tuyệt đối không phải đồ ăn ngon, mà chính là một trận đòn roi vì hắn không chịu nghe lời.
Đần độn chờ về nhà bị ăn gậy thì không bằng hiện tại trước quấn lấy mẫu thân để ăn ngon cái đã, cứ như vậy, coi như trở về bị đánh một trận cũng đáng.
Tiểu hài tử nhõng nhẽo bên đường rất nhanh để người qua đường chú ý, phụ nhân bị nhiều người nhìn, trên mặt có chút không nhịn được, thầm nghĩ trước ổn định con trai, chờ sau khi về nhà sẽ chậm chậm giáo dục, chợt phát tiếng khóc dưới chân đã ngừng lại.
Cúi đầu xem xét, phát hiện hai mắt con mình đang nhìn chằm chằm phía tước nuốt nước miếng một cái, chỉ chỉ góc đường, nói:
- Nương, con muốn cái kia!
Sau một lát, tiểu tử kia rất hài lòng liếm láp băng đường hồ lô trong tay, đối với mỹ thực chưa từng được nếm qua này, thích ý đến cực điểm.
Ăn xong xâu Sơn Tra, liếm sạch đường trắng còn dính trên xâu trúc rồi nhưng không nỡ ném, cẩn thận cất kỹ, đường dính trên khóe miệng cũng liếm liếm cho hết, lòng tràn đầy hoan hỉ nghĩ đến sau khi về nhà nhất định phải nói cho đám tiểu đồng bọn có quan hệ tốt với mình mà không ý thức được, sắc mặt phụ nhân bên cạnh có chút không tốt lắm, điều đầu tiên về nhà nghênh đón hắn sợ là một trận đòn roi a...
Ròng rã một canh giờ chỉ bán ra được hai xâu mứt quả, trong nội tâm Lão Phương đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Lần này, sợ rằng cô gia sẽ phải thất vọng...
Thở dài một hơi não nề, đại hán họ Phương nâng cây gậy cắm đầy xâu mứt quả chuẩn bị hồi trại, vừa mới bước ra mấy bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến từng tiếng bước chân lộn xộn, sau một khắc, hắn phát hiện mình đã bị vây quanh.
Vây quanh Lão Phương là một đám nhóc, lớn nhất bất quá cũng mười tuổi, cả đám đều dùng ánh mắt hưng phấn nhìn mứt quả trong tay Lão Phương.
Tiểu hài tử đứng phía trước nhất ước chừng có năm sáu tuổi, Lão Phương vừa mới gặp qua, bút sinh ý thứ hai của mình là nhờ cậu nhóc chiếu cố.
Cu cậu dùng một tay bưng bít cái mông, nước mắt trên mặt còn chưa khô, một tay chỉ mấy xâu mứt quả, nói:
- Chính là cái này, ta có lừa các ngươi hay không, các ngươi lập tức sẽ biết!
Nói xong, tiểu tử duỗi tay nhỏ ra, trong đó có 5 đồng tiền, lớn tiếng:
- Đại thúc, ta muốn một xâu băng đường hồ lô!
- Ta cũng muốn!
- Còn có ta!
- Ta muốn hai xâu!
Đám hài tử líu ríu mở miệng, Lão Phương nhìn từng cánh tay trắng nõn nhỏ xíu trước mặt không khỏi có chút choáng váng.
Trên đường phố, một vị thiếu nữ nào đó đang đi nghi hoặc nhìn một đám nhóc đang cao hứng bừng bừng chạy qua bên người mình, trong tay mỗi đứa đều cầm một xâu trúc có đính mấy quả thơm ngọt, nhìn về phía trước thì thấy một đại hán đang khiêng một cây gậy to kỳ quái.
Không thể khinh thường lực lượng của trẻ em, băng đường hồ lô lập tức vơi gần một nửa, thay vào đó là đống lớn tiền trong túi.
- Xin hỏi, cái này bán thế nào?
Đang lúc Lão Phương đang sững sờ đứng tại chỗ, một đạo thanh âm êm tai truyền đến.
Nhìn thiếu nữ vô cùng đáng yêu đứng bên cạnh, mặt mo của đại hán họ Phương không khỏi đỏ lên, nói:
- Năm, năm văn tiền...
- Tốt, cho ta một xâu...
Thiếu nữ gật gật đầu, cười nói.
Nhẹ nhàng cắn một cái, trong miệng thoáng chốc tràn ngập vị chua chua ngọt ngọt, đôi mắt đẹp của thiếu nữ hơi sáng lên, lấy một khối bạc vụn trong ví ra, chỉ mứt quả còn lại:
- Ta muốn hết tất cả!