Chương : 27
Sau khi Mục đại thiếu thành công vuốt lông cho vẹt nhà mình, một nhóm người trong không khí ‘vui vẻ hòa thuận’ đi đến bệnh viện Đệ Nhất.
Thời gian vừa vặn đúng với giờ đã hẹn, bác sĩ Âu Dương đã mang mắt kiếng ngồi chờ ở phòng VIP rồi.
“Đại thiếu, cậu có thể tới thật làm cho tôi cảm thấy vừa vui mừng vừa bất ngờ.” Bác sĩ Âu Dương đẩy gọng kiếng. “Xem ra sau khi cậu mù cũng có những chyển biến tốt, không phải sao?”
Mục Viêm Khiếu đối với câu ngầm trêu chọc này tỏ vẻ không thèm ngó tới: “Nhanh lên một chút, tôi còn có nhiều việc phải làm.”
Bác sĩ Âu Dương co rút khóe miệng, dù nói như thế nào thì tuổi ông cũng đáng tuổi chú bác của Mục Viêm Khiếu, vị này lại không thèm để ý một chút nào. Hơn nữa, tính cách vẫn như thế, làm cho người ta ghét bỏ và xa lánh.
“Được. Bắt đầu chụp cắt lớp não bộ và kiểm tra tổng quát đi. Đại khái cần tổng cộng hai tiếng đồng hồ, kết quả ngày mai sẽ đem qua cho cậu.”
Mục Viêm Khiếu gật đầu, sau đó sờ sờ đầu Lâm U: “Mày tùy tiện tìm chỗ nào để đậu đi? Hay nằm trên ghế sa lon chờ cũng được. Đây chính là thời gian để ngủ một giấc đó.”
Lâm U vỗ vỗ cánh, nghiêng đầu: “Anh không cần tôi nhắc nhở nữa?”
Mục Viêm Khiếu rất thản nhiên: “Dù sao cũng ở bệnh viện, ở đây ai mà không biết mắt tao không tốt, không cần đem mình làm người bình thường làm gì.”
Lâm U tiểu gia nghe vậy dùng cánh của mình che miệng chim, cười trộm: “Tiểu gia còn tưởng rằng anh chưa từng cho mình là người không bình thường nhỉ?”
Mục Viêm Khiếu đáp lại bằng cách quay đầu bỏ đi. Lâm U suy nghĩ một chút, cảm giác mình vạch trần người khiếm khuyết là hành động không tốt.
Nhưng nếu không phải làm gì nữa, vậy thì ngủ một giấc? Không biết buổi tối nên ăn gì đây? Ai nha cánh gà nướng đã ăn nhiều đến chán luôn rồi, kế tiếp dứt khoát ăn mực nướng đi.
Lâm U đang nghĩ thật phấn khởi, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, vốn là lông đuôi vểnh lên lại cụp xuống, mất hứng trong nháy mắt.
Đột nhiên nghĩ đến buổi tối cậu còn phải gặp mặt một người không vừa mắt! Hơn nữa dựa vào trực giác của tiểu gia cậu, Lâm U có thể khẳng định trăm phần trăm cái tên Lỗ Viễn tiểu bạch kiểm kia sẽ chạy đến ăn chực!
“... Rắp tâm hãm hại, tính toán sâu xa, không phải phạm pháp thì cũng là ăn trộm!” Lâm U tức giận bất bình nói thầm. Âm thanh rất nhỏ nên Mục Nhị Mục Tứ cùng đi theo không nghe rõ, nhưng đối với một người luyện võ như Mục Ngũ mà nói, vẫn có thể nghe được chút ít.
Sau đó Mục Ngũ lại bắt đầu biến đổi các loại sắc mặt. Lúc này hắn thật sự khẳng định vẹt của chủ nhân nhà mình đặc biệt không tầm thường, mặc dù một tháng trước hắn đã đổi mới tư duy thừa nhận loại ‘vẹt’ này cũng có thể tồn tại, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì, hắn đều nhịn không được trằn trọc suy nghĩ ____ nếu con vẹt này thật sự là vẹt tinh..., chẳng lẽ là đến báo ân?! Nếu như không phải là báo ân, vạn nhất để cho ông chủ thích nó, sau đó nó lại như yêu quái hút khô tinh khí của ông chủ thì phải làm sao bây giờ?! Rốt cuộc đây có phải là một con chim tốt hay không! Thật là một vấn đề làm cho người ta phải xoắn xuýt mà!!!
Thời gian Mục Ngũ xoắn xuýt trôi qua từng giây từng phút, qua một nửa thời gian, bác sĩ Âu Dương đại thúc nhìn về phía kết quả chụp CT, thần sắc hơi trầm xuống. Mặc dù còn chưa tiến hành phân tích chuẩn đoán, nhưng nhìn tình huống bây giờ thật sự không thể lạc quan.
Bác sĩ Âu Dương dừng một chút, nhìn thần sắc nam nhân đối diện vẫn như cũ, bỗng nhiên thở dài một cái. Không nhịn được lắc đầu cười khổ. Bây giờ ông thật bội phục cái tên nhỏ hơn mình mười tuổi này. Vốn cho rằng cậu ta có được như bây giờ cũng có tám phần đều dựa vào ô dù, nhưng hiện tại xem ra, bản thân của cậu ta cũng đủ làm cho người ta kính nể.
“Đại thiếu, bây giờ đầu cậu còn đau phải không?” Âu Dương Minh dường như lơ đãng mở miệng.
Dù vậy Mục Viêm Khiếu vẫn không mắc phải cái bẫy nho nhỏ này, ngược lại nhíu mày: “Ông phát hiện?”
Giọng của bác sĩ Âu Dương Minh vang lên không hề khách sáo: “Nói nhảm! Trừ phi tôi là người mù, nếu không sao lại nhìn không ra não bộ của cậu có dấu vết mài mòn rất nhỏ này? Cái mảnh thủy tinh kia sẽ dịch chuyển nhẹ khi cậu vận động mạnh? Mặc dù là dịch chuyển rất ít, nhưng cũng đủ để người bình thường ôm đầu khóc ròng rồi.”
“Cậu cho rằng giả bộ mặt liệt tôi sẽ không biết vấn đề của cậu?!” Âu Dương Minh nói xong lời cuối cùng sắc mặt đã đen hoàn toàn. Mặc dù với tư cách một người đàn ông thì Mục Viêm Khiếu hành động như vậy rất tốt, nhưng cậu đang bị bệnh! Các bác sĩ ghét nhất là gặp phải bệnh nhân như vậy! Ông trời a cứ sống chết không kêu la không nóng nảy, làm ơn bày ra bộ dáng của bệnh nhân bình thường một chút được không? Huống chi tình huống bây giờ của Mục Viêm Khiếu thật sự là không thể lạc quan.
“Những thứ khác ta cũng không muốn nói nhiều, nói cậu cũng sẽ không nghe. Nhưng có một điều quan trọng cậu nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, điều này liên quan đến tính mạng thân thể của cậu.”
Mục Viêm Khiếu lúc này yên lặng ngừng thở, nghe không thấy âm thanh vỗ cánh, nghĩ thầm chắc vẹt nhà mình đang ngủ. “Ông nói.”
“Căn cứ vào kết quả quan sát bây giờ, mảnh thủy tinh trong não cậu vài tháng tới có xu hướng dịch chuyển trong phạm vi rộng hơn nữa, nói cách khác nó sẽ áp bức và mài mòn tế bào não, nếu cứ để nó tùy ý dịch chuyển xuống, không tới một năm, đại thiếu cậu rất có thể sẽ từ từ mất đi năng lực hoặc trí lực, trí nhớ biến mất dần dần sẽ trở nên đần độn. Nghiêm trọng hơn một chút thì... sẽ chết.”
Sắc mặt Mục Nhị Mục Tứ đại biến.
“Bác sĩ Âu Dương! Ông đang nói đùa sao?!”
Âu Dương Minh đẩy kính cười lạnh: “Tôi sẽ không đem chuyện của bệnh nhân ra đùa giỡn. Lúc trước tôi đã nói, mặt cậu ấy không thay đổi thần sắc không có nghĩa là cậu ấy không đau, bệnh tình không có chuyển biến xấu. Lão đại của các người năng lực tự động kiềm chế quá mạnh mẽ, tốt nhất nếu có rãnh thì nhớ thường xuyên nhắc cho cậu ta nhớ mình là người bệnh.”
“Không nói cái này, điều tôi muốn đại thiếu suy nghĩ cho kỹ là trong vòng nửa năm, chậm nhất cũng trong một năm phải làm phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra. Mặc dù tỷ lệ thành công cực thấp, nhưng so với từ từ nhìn mình đi vào con đường chết vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa lấy năng lực của Mục gia, mời được bác sĩ ngoại khoa chuyên phẫu thuật não giỏi nhất thế giới hẳn là không thành vấn đề, liên hệ trước với người ta để có thể căn cứ vào tình huống của cậu mà làm thí nghiệm tương tự, luyện tập, tỷ lệ thành công có thể sẽ tăng lên.”
Mục Viêm Khiếu trầm mặc không nói, Mục Tứ không đồng ý nhìn về phía Âu Dương Minh, “Bác sĩ Âu Dương, về vấn đề y học tôi cũng đã qua đào tạo chuyên nghiệp, tỷ lệ thành công của ông chủ thật sự quá thấp, cho dù là bác sĩ giỏi nhất có luyện tập bao nhiêu lần, cũng có khả năng rất lớn sau khi phẫu thuật ông chủ vẫn chưa tỉnh lại. Hãy tìm giải pháp ổn thỏa hơn đi, chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy!”
Nghe được lời của Mục Tứ trên mặt Âu Dương Minh không có biểu cảm đồng ý hay không đồng ý gì, chỉ thở dài nói: “Tôi có thể hiểu suy nghĩ của cậu. Thật ra trước mắt tôi cũng suy nghĩ như vậy, tôi cũng đã tìm kiếm rất nhiều tài liệu cũng không tìm được phương pháp giải quyết, chỉ có thể nhắc nhở trước với đại thiếu. Mục lão gia đối với tôi ân trọng như núi, tôi cũng không hy vọng đứa cháu yêu của ông ấy xảy ra chuyện gì.”
Mục Viêm Khiếu nghe đến đó sắc mặt trầm xuống, sau đó gật đầu nói: “Nếu như nửa năm sau các ông không tìm được biện pháp tốt hơn, mà tình huống của tôi vẫn chuyển biến xấu..., lúc đó sẽ tiến hành giải phẫu đi... Nhưng mà bên phía ông nội, có lẽ sẽ không chịu được, chuyện này tạm thời cứ giữ bí mật. Trước đừng nói cho ông nội với Viêm Minh biết.”
Âu Dương Minh yên lặng vài giây, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ không để Mục lão gia lo lắng.”
Bịch rầm!
Bỗng nhiên một chuỗi âm thanh vang lên, Mục Viêm Khiếu và Mục Nhị, Mục Tứ, Âu Dương Minh phản ứng cực kỳ nhanh quay đầu nhìn, kết quả chỉ thấy con vẹt Tinh Cương kia ngã ngào trên đất, bị đau kêu gào. Mục Viêm Khiếu mặc dù không nhìn thấy, nhưng không sao, hắn có thể nghe được vẹt nhà mình rống giận.
“Mẹ nó! Ghế sa lon nhà ai mà hại người như vậy! Hẹp như vậy làm sao mà ngủ được!!!”
Mục Ngũ bên cạnh co rút khóe miệng: “...” Con vẹt tinh này thật đáng sợ, rõ ràng nó nghe trộm xong tự mình té xuống, vậy mà lại nói mình đang nằm ngủ! Được rồi coi như nó thật sự đang ngủ! Cái ghế sa lon cỡ bự này Mục Ngũ hắn cũng có thể nằm, với bản lĩnh của một con vẹt mà nói, làm sao có thể ngủ lăn đến té khỏi ghế?
Mục Viêm Khiếu: “... ” Vẹt nhà hắn luôn phát bệnh thần kinh.
Nhưng, chuyện vừa rồi, vật nhỏ này chắc là, chưa nghe được đi?
Mà lúc này Lâm U vừa lăn lộn vừa nghĩ trong lòng, tiểu thúc của cậu có linh đan diệu dược bổ não không? Tình huống của chủ nhân mắt mù nghe qua thật sự không tốt... Hy vọng, đây không phải là kiếp số mà hắn phải trải qua.
Thời gian vừa vặn đúng với giờ đã hẹn, bác sĩ Âu Dương đã mang mắt kiếng ngồi chờ ở phòng VIP rồi.
“Đại thiếu, cậu có thể tới thật làm cho tôi cảm thấy vừa vui mừng vừa bất ngờ.” Bác sĩ Âu Dương đẩy gọng kiếng. “Xem ra sau khi cậu mù cũng có những chyển biến tốt, không phải sao?”
Mục Viêm Khiếu đối với câu ngầm trêu chọc này tỏ vẻ không thèm ngó tới: “Nhanh lên một chút, tôi còn có nhiều việc phải làm.”
Bác sĩ Âu Dương co rút khóe miệng, dù nói như thế nào thì tuổi ông cũng đáng tuổi chú bác của Mục Viêm Khiếu, vị này lại không thèm để ý một chút nào. Hơn nữa, tính cách vẫn như thế, làm cho người ta ghét bỏ và xa lánh.
“Được. Bắt đầu chụp cắt lớp não bộ và kiểm tra tổng quát đi. Đại khái cần tổng cộng hai tiếng đồng hồ, kết quả ngày mai sẽ đem qua cho cậu.”
Mục Viêm Khiếu gật đầu, sau đó sờ sờ đầu Lâm U: “Mày tùy tiện tìm chỗ nào để đậu đi? Hay nằm trên ghế sa lon chờ cũng được. Đây chính là thời gian để ngủ một giấc đó.”
Lâm U vỗ vỗ cánh, nghiêng đầu: “Anh không cần tôi nhắc nhở nữa?”
Mục Viêm Khiếu rất thản nhiên: “Dù sao cũng ở bệnh viện, ở đây ai mà không biết mắt tao không tốt, không cần đem mình làm người bình thường làm gì.”
Lâm U tiểu gia nghe vậy dùng cánh của mình che miệng chim, cười trộm: “Tiểu gia còn tưởng rằng anh chưa từng cho mình là người không bình thường nhỉ?”
Mục Viêm Khiếu đáp lại bằng cách quay đầu bỏ đi. Lâm U suy nghĩ một chút, cảm giác mình vạch trần người khiếm khuyết là hành động không tốt.
Nhưng nếu không phải làm gì nữa, vậy thì ngủ một giấc? Không biết buổi tối nên ăn gì đây? Ai nha cánh gà nướng đã ăn nhiều đến chán luôn rồi, kế tiếp dứt khoát ăn mực nướng đi.
Lâm U đang nghĩ thật phấn khởi, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, vốn là lông đuôi vểnh lên lại cụp xuống, mất hứng trong nháy mắt.
Đột nhiên nghĩ đến buổi tối cậu còn phải gặp mặt một người không vừa mắt! Hơn nữa dựa vào trực giác của tiểu gia cậu, Lâm U có thể khẳng định trăm phần trăm cái tên Lỗ Viễn tiểu bạch kiểm kia sẽ chạy đến ăn chực!
“... Rắp tâm hãm hại, tính toán sâu xa, không phải phạm pháp thì cũng là ăn trộm!” Lâm U tức giận bất bình nói thầm. Âm thanh rất nhỏ nên Mục Nhị Mục Tứ cùng đi theo không nghe rõ, nhưng đối với một người luyện võ như Mục Ngũ mà nói, vẫn có thể nghe được chút ít.
Sau đó Mục Ngũ lại bắt đầu biến đổi các loại sắc mặt. Lúc này hắn thật sự khẳng định vẹt của chủ nhân nhà mình đặc biệt không tầm thường, mặc dù một tháng trước hắn đã đổi mới tư duy thừa nhận loại ‘vẹt’ này cũng có thể tồn tại, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì, hắn đều nhịn không được trằn trọc suy nghĩ ____ nếu con vẹt này thật sự là vẹt tinh..., chẳng lẽ là đến báo ân?! Nếu như không phải là báo ân, vạn nhất để cho ông chủ thích nó, sau đó nó lại như yêu quái hút khô tinh khí của ông chủ thì phải làm sao bây giờ?! Rốt cuộc đây có phải là một con chim tốt hay không! Thật là một vấn đề làm cho người ta phải xoắn xuýt mà!!!
Thời gian Mục Ngũ xoắn xuýt trôi qua từng giây từng phút, qua một nửa thời gian, bác sĩ Âu Dương đại thúc nhìn về phía kết quả chụp CT, thần sắc hơi trầm xuống. Mặc dù còn chưa tiến hành phân tích chuẩn đoán, nhưng nhìn tình huống bây giờ thật sự không thể lạc quan.
Bác sĩ Âu Dương dừng một chút, nhìn thần sắc nam nhân đối diện vẫn như cũ, bỗng nhiên thở dài một cái. Không nhịn được lắc đầu cười khổ. Bây giờ ông thật bội phục cái tên nhỏ hơn mình mười tuổi này. Vốn cho rằng cậu ta có được như bây giờ cũng có tám phần đều dựa vào ô dù, nhưng hiện tại xem ra, bản thân của cậu ta cũng đủ làm cho người ta kính nể.
“Đại thiếu, bây giờ đầu cậu còn đau phải không?” Âu Dương Minh dường như lơ đãng mở miệng.
Dù vậy Mục Viêm Khiếu vẫn không mắc phải cái bẫy nho nhỏ này, ngược lại nhíu mày: “Ông phát hiện?”
Giọng của bác sĩ Âu Dương Minh vang lên không hề khách sáo: “Nói nhảm! Trừ phi tôi là người mù, nếu không sao lại nhìn không ra não bộ của cậu có dấu vết mài mòn rất nhỏ này? Cái mảnh thủy tinh kia sẽ dịch chuyển nhẹ khi cậu vận động mạnh? Mặc dù là dịch chuyển rất ít, nhưng cũng đủ để người bình thường ôm đầu khóc ròng rồi.”
“Cậu cho rằng giả bộ mặt liệt tôi sẽ không biết vấn đề của cậu?!” Âu Dương Minh nói xong lời cuối cùng sắc mặt đã đen hoàn toàn. Mặc dù với tư cách một người đàn ông thì Mục Viêm Khiếu hành động như vậy rất tốt, nhưng cậu đang bị bệnh! Các bác sĩ ghét nhất là gặp phải bệnh nhân như vậy! Ông trời a cứ sống chết không kêu la không nóng nảy, làm ơn bày ra bộ dáng của bệnh nhân bình thường một chút được không? Huống chi tình huống bây giờ của Mục Viêm Khiếu thật sự là không thể lạc quan.
“Những thứ khác ta cũng không muốn nói nhiều, nói cậu cũng sẽ không nghe. Nhưng có một điều quan trọng cậu nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, điều này liên quan đến tính mạng thân thể của cậu.”
Mục Viêm Khiếu lúc này yên lặng ngừng thở, nghe không thấy âm thanh vỗ cánh, nghĩ thầm chắc vẹt nhà mình đang ngủ. “Ông nói.”
“Căn cứ vào kết quả quan sát bây giờ, mảnh thủy tinh trong não cậu vài tháng tới có xu hướng dịch chuyển trong phạm vi rộng hơn nữa, nói cách khác nó sẽ áp bức và mài mòn tế bào não, nếu cứ để nó tùy ý dịch chuyển xuống, không tới một năm, đại thiếu cậu rất có thể sẽ từ từ mất đi năng lực hoặc trí lực, trí nhớ biến mất dần dần sẽ trở nên đần độn. Nghiêm trọng hơn một chút thì... sẽ chết.”
Sắc mặt Mục Nhị Mục Tứ đại biến.
“Bác sĩ Âu Dương! Ông đang nói đùa sao?!”
Âu Dương Minh đẩy kính cười lạnh: “Tôi sẽ không đem chuyện của bệnh nhân ra đùa giỡn. Lúc trước tôi đã nói, mặt cậu ấy không thay đổi thần sắc không có nghĩa là cậu ấy không đau, bệnh tình không có chuyển biến xấu. Lão đại của các người năng lực tự động kiềm chế quá mạnh mẽ, tốt nhất nếu có rãnh thì nhớ thường xuyên nhắc cho cậu ta nhớ mình là người bệnh.”
“Không nói cái này, điều tôi muốn đại thiếu suy nghĩ cho kỹ là trong vòng nửa năm, chậm nhất cũng trong một năm phải làm phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra. Mặc dù tỷ lệ thành công cực thấp, nhưng so với từ từ nhìn mình đi vào con đường chết vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa lấy năng lực của Mục gia, mời được bác sĩ ngoại khoa chuyên phẫu thuật não giỏi nhất thế giới hẳn là không thành vấn đề, liên hệ trước với người ta để có thể căn cứ vào tình huống của cậu mà làm thí nghiệm tương tự, luyện tập, tỷ lệ thành công có thể sẽ tăng lên.”
Mục Viêm Khiếu trầm mặc không nói, Mục Tứ không đồng ý nhìn về phía Âu Dương Minh, “Bác sĩ Âu Dương, về vấn đề y học tôi cũng đã qua đào tạo chuyên nghiệp, tỷ lệ thành công của ông chủ thật sự quá thấp, cho dù là bác sĩ giỏi nhất có luyện tập bao nhiêu lần, cũng có khả năng rất lớn sau khi phẫu thuật ông chủ vẫn chưa tỉnh lại. Hãy tìm giải pháp ổn thỏa hơn đi, chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy!”
Nghe được lời của Mục Tứ trên mặt Âu Dương Minh không có biểu cảm đồng ý hay không đồng ý gì, chỉ thở dài nói: “Tôi có thể hiểu suy nghĩ của cậu. Thật ra trước mắt tôi cũng suy nghĩ như vậy, tôi cũng đã tìm kiếm rất nhiều tài liệu cũng không tìm được phương pháp giải quyết, chỉ có thể nhắc nhở trước với đại thiếu. Mục lão gia đối với tôi ân trọng như núi, tôi cũng không hy vọng đứa cháu yêu của ông ấy xảy ra chuyện gì.”
Mục Viêm Khiếu nghe đến đó sắc mặt trầm xuống, sau đó gật đầu nói: “Nếu như nửa năm sau các ông không tìm được biện pháp tốt hơn, mà tình huống của tôi vẫn chuyển biến xấu..., lúc đó sẽ tiến hành giải phẫu đi... Nhưng mà bên phía ông nội, có lẽ sẽ không chịu được, chuyện này tạm thời cứ giữ bí mật. Trước đừng nói cho ông nội với Viêm Minh biết.”
Âu Dương Minh yên lặng vài giây, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ không để Mục lão gia lo lắng.”
Bịch rầm!
Bỗng nhiên một chuỗi âm thanh vang lên, Mục Viêm Khiếu và Mục Nhị, Mục Tứ, Âu Dương Minh phản ứng cực kỳ nhanh quay đầu nhìn, kết quả chỉ thấy con vẹt Tinh Cương kia ngã ngào trên đất, bị đau kêu gào. Mục Viêm Khiếu mặc dù không nhìn thấy, nhưng không sao, hắn có thể nghe được vẹt nhà mình rống giận.
“Mẹ nó! Ghế sa lon nhà ai mà hại người như vậy! Hẹp như vậy làm sao mà ngủ được!!!”
Mục Ngũ bên cạnh co rút khóe miệng: “...” Con vẹt tinh này thật đáng sợ, rõ ràng nó nghe trộm xong tự mình té xuống, vậy mà lại nói mình đang nằm ngủ! Được rồi coi như nó thật sự đang ngủ! Cái ghế sa lon cỡ bự này Mục Ngũ hắn cũng có thể nằm, với bản lĩnh của một con vẹt mà nói, làm sao có thể ngủ lăn đến té khỏi ghế?
Mục Viêm Khiếu: “... ” Vẹt nhà hắn luôn phát bệnh thần kinh.
Nhưng, chuyện vừa rồi, vật nhỏ này chắc là, chưa nghe được đi?
Mà lúc này Lâm U vừa lăn lộn vừa nghĩ trong lòng, tiểu thúc của cậu có linh đan diệu dược bổ não không? Tình huống của chủ nhân mắt mù nghe qua thật sự không tốt... Hy vọng, đây không phải là kiếp số mà hắn phải trải qua.