Chương : 4
Editor: Uyên Quyển
Beta: Huyết Điện Hạ
Thần tiên quả nhiên là ngụ ở động phủ. Địch Tiểu Hầu kinh thán nhìn thạch động mở rộng trước mặt. Một căn phòng thật lớn, tứ phía đều là thạch bích (tường đá), sợ rằng đến hơn năm sáu trượng vuông (1 trượng bằng khoảng 4,7 met), đỉnh tương đối cao. Hướng đông có một thạch hang thiên nhiên ánh mặt trời có thể rọi vào, cho nên trong động vừa không hắc ám, cũng không ẩm ướt, không khí tươi mát.
Trừ đại huyệt động, còn có những sơn động thông thường uốn lượn thông liền với mấy gian thạch thất (thất = phòng), tựa như một mê thất, có bố trí phòng ngủ, thư phòng, còn có dược thất, đan thất (phòng luyện đan), trữ vật thất (phòng chứa đồ)… Còn có mao xí, hắc hắc, mao xí này là một khe sâu hướng trống trải, cư nhiên còn có thiên nhiên nước chảy không ngừng. Ở trong này, lúc hành sự còn có thể nhìn nước chảy, nghe chim hót líu lo, tầm nhìn trống trải, thần thanh khí sảng a…
Động phủ này như được thiên nhiên tạo ra, rồi sau đó qua bàn tay con người thêm chút tu chỉnh. Mà nội thất không có chỗ nào không tao nhã tinh xảo, không giống phàm tục. Mặc dù xuất thân danh môn, Địch Tiểu Hầu nhìn xem cũng không khỏi âm thầm chép lưỡi.
“Hảo lớn a!” Địch Tiểu Hầu khen không dứt miệng. Thần tiên biểu tình bình tĩnh, tựa hồ tạo ra được động tiên khéo léo tuyệt vời này cũng không có gì là tài giỏi.
Thư phòng bên cạnh, có một gian huyệt động thật lớn, giống với chính sảnh, ánh sáng xuyên thấu qua lỗ thông khí. Địch Tiểu Hầu một cước bước vào, nhất thời ngây người, sau một lúc lâu mới quay đầu lại hỏi: “Đây là…”
“Thư phòng” Thần tiên bình thản nói.
“Hảo… lớn nha…” Địch Tiểu Hầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vô số giá sách thật cao, thật lớn. Tầng tầng lớp lớp không biết có bao nhiêu bộ sách. Thật sự là… phong phú a.
Nếu như nói chính sảnh rộng lớn trống trải khiến người ngạc nhiên, thư phòng này so với chính sảnh còn lớn hơn mấy lần — không, hẳn là kêu động sách, càng làm Địch Tiểu Hầu cảm thấy kính nể. Nhà hắn cũng có thư phòng, cùng nơi này so sánh, kia thật đúng là, liền như mầm non mà so với đại thụ.
“Nhiêu đây sách, ngươi… sẽ không phải đều xem qua hết chứ?”
Thần tiên nói: “Không có, mới năm sáu trăm mà thôi.”
“Năm sáu trăm…”Địch Tiểu Hầu cấm thanh, vô cùng ngưỡng mộ. Quả nhiên không hổ là thần tiên a, muốn cho hắn xem đến nhiêu đó, sợ là đến kiếp sau sau nữa cũng xem không xong.
Đột nhiên bụng Địch Tiểu Hầu kêu một tiếng thật vang. Thần tiên kỳ quái nhìn hắn. Địch Tiểu Hầu đỏ mặt nói: “Ta đói bụng” Đương nhiên đói bụng, từ ngày hôm qua đến bây giờ, hắn nước còn chưa được uống một giọt. Tuy rằng hôn mê một ngày, nhưng bụng đói vẫn là bụng đói, một chút cũng không suy giảm.
Thần tiên gật gật đầu, tay vỗ hai cái, thanh âm thanh thúy. Sau đó Địch Tiểu Hầu kinh ngạc phát hiện một hắc y nam nhân sắc mặt chất phác từ chỗ huyệt động xuất hiện, lặng yên không một tiếng động chấp tay nghe lệnh.
Thần tiên phân phó: “Dẫn hắn đi dùng cơm.”
Hắc y nam nhân gật đầu, xoay người bước đi, dưới chân vẫn như cũ không hề có một tiếng động nào. Địch Tiểu Hầu kinh ngạc theo sát phía sau. Chuyển mấy vòng, xuyên qua một sơn động hẹp dài, đi vào một thạch thất với không gian bán mở. Nơi này cư nhiên là trù phòng (phòng bếp), lương thực đồ gia vị đầy đủ mọi thứ nhưng thức ăn toàn những món đạm mạc, thật khiến Địch Tiểu Hầu chấn động — thần tiên không phải đều toàn ăn cao lương mỹ vị sao?
Hắc y nhân cũng không nói chuyện, từ trong nồi bới ra một chén cơm, từ trong bình lấy ra hai khối dưa muối, đưa cho Địch Tiểu Hầu.
Địch Tiểu Hầu ngơ ngác nhìn màu trắng cơm tẻ cùng màu đen rau ngâm — cho hắn ăn cái này a? Rất khi dễ người đi? Địch Tiểu Hầu giận tím mặt, nghĩ hắn từ lúc chào đời tới nay làm sao nếm qua mấy thứ cơm canh tầm thường này?
“Không ăn!” Địch Tiểu Hầu một phen đẩy ra bát cơm trước mặt, tròng mắt xoay động, lại lớn tiếng nói: “Lấy cơm của thần tiên ra đây, y ăn cái gì ta liền ăn cái đấy!”
Hắc y nhân sau khi nghe xong, tay duỗi ra. Cơm rau ngâm lại đưa tới trước mặt Địch Tiểu Hầu. Địch Tiểu Hầu giận sôi lên, quát: “Ta nói lấy cơm của thần tiên ra đây cho ta, ta muốn ăn đồ ăn của y!”
Hắc y nhân không cho là đúng chỉ tay vào bát cơm, làm thủ thế. Địch Tiểu Hầu ngây ngẩn cả người: “Y… Thần tiên đại nhân cũng ăn cái này?”
Hắc y nhân gật gật đầu, cầm chén đặt trên bàn, xoay người nằm trên giường bằng cây cỏ, đi ngủ đây.
Địch Tiểu Hầu vô kế khả thi. Bụng thật sự rất đói nên không thể đòi hỏi nữa, cũng bất chấp cơm trắng dưa muối, rốt cục tự mình tìm đôi đũa ăn. Hương vị cư nhiên cũng không tệ lắm, nhưng vẫn là cơm trắng dưa muối a! Địch Tiểu Hầu vừa ăn vừa nghĩ, nhớ lại chính mình nếm qua biết bao loại mỹ thực, nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
“Nguyên lai thần tiên cũng không dễ làm a” Hắn thương cảm mà nghĩ: “Cư nhiên còn phải ăn dưa muối…”
Sau khi ăn xong, Địch Tiểu Hầu tự mình tự tìm đường về thư phòng. Hắc y nhân kia cực kỳ lười biếng, trừ nghe thần tiên gọi mới động đậy ra ngoài, còn lại thời gian đều ngủ, Địch Tiểu Hầu kêu như thế nào cũng không nhúc nhích.
Huyệt động khá hẹp, dù có ánh mặt trời chiếu vào, cũng có những chỗ rẽ cùng hành lang thật dài tối om. Những chỗ này dù sao cũng không quá tối, trên vách động có những viên dạ minh châu nho nhỏ, ánh sáng nhu hòa soi đường.
Thật sự là xa hoa nha! Địch Tiểu Hầu cảm khái. Cô hắn là đương kim hoàng hậu, mặc dù ở trong hoàng cung, cũng không có khả năng lấy nhiều dạ minh châu trân quý như vậy làm đuốc, quá xa xỉ a!
Trở lại thư phòng, thần tiên đang xem sách. Đảm đương làm nến chiếu sáng đương nhiên cũng là một viên dạ minh châu cực đại. Địch Tiểu Hầu ngơ ngác nhìn châu quang nhu hòa chiếu rọi thân ảnh thần tiên đang ngồi kia cùng khuôn mặt như tranh của y. Đột nhiên Địch Tiểu Hầu cảm thấy hạt châu này may mắn ghê gớm, cư nhiên có thể đem ánh sáng chiếu đến khuôn mặt tinh tế của y…
“Nếu ta là quyển sách kia thì tốt rồi, có thể được tay y cầm, như vậy gần với khuôn mặt mê người… của y …” Địch Tiểu Hầu nghĩ sao làm nấy, hắn chậm rãi đi từ từ đến bàn đọc bằng bạch ngọc thật lớn cách cũng không xa với chỗ thần tiên đang ngồi, ngồi xuống đất — bởi vì trong thư phòng rộng lớn này chỉ có một cái ghế — nhìn không chớp mắt thân ảnh của thần tiên, như say như dại.
Không biết qua bao lâu, thần tiên lật đến trang cuối cùng của cuốn sách, buông, sau đó duỗi thắt lưng. Lúc này quay đầu mới phát hiện Địch Tiểu Hầu ngồi ở bên chân, kỳ quái nói: “Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?”
“Nhìn ngươi a” Địch Tiểu Hầu vẻ mặt đau khổ, mặc dù thần tiên không để ý dưới tình huống này hắn càng lúc càng cọ càng gần, thẳng đến cơ hồ dán tại chân của y, cơ hồ có thể thấy rõ lông tơ trên mặt hắn. Dầu vậy Địch Tiểu Hầu trong lòng cũng không khỏi oán giận, sàn đá lạnh lẽo, ngồi đã lâu, hai chân không nghe sai sử, đứng lên không nổi.
Thần tiên không để ý tới hắn, đứng dậy định đi. Địch Tiểu Hầu tránh không kịp, ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống, ôi ôi, giống như rùa mà chầm chậm bò đi. Hơn nửa ngày đứng dậy không nổi, thần tiên nhìn thấy thú vị, ở eo hắn điểm vài cái, trợ hắn khí huyết lưu thông. Địch Tiểu Hầu chỉ cảm thấy y chạm đến đâu, thân lại nóng lên đến đó. Hảo không thoải mái. Không bao lâu hai chân đã khôi phục bình thường, kinh hỉ nói: “Thần tiên quả nhiên hảo thủ pháp!”
Thần tiên cười. Giống như tìm được thứ gì mới lạ, Địch Tiểu Hầu nhất thời bay mất hồn phách, ý loạn tình mê, ngốc lăng một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, mà thần tiên sớm chẳng biết đi đâu.
Dù động này lớn thế nào, cũng không phải lớn đến mức tìm không được. Địch Tiểu Hầu chậm rãi tìm, rốt cục tìm được thần tiên. Nguyên lai y ở phòng vẽ tranh. Một bãi đá thật lớn, trải lên trên dãi lụa trắng tinh. Địch Tiểu Hầu đánh mắt, liền nhận ra đó là tơ lụa cực thượng thừa, dùng để vẽ tranh có thể ngàn năm không phai. Giá bút tinh xảo cắm lên hơn mười đầu bút to nhỏ khắc nhau, lớn thì có bút vẽ bức tự năm thước, nhỏ thì là lông chim vẽ nhụy hoa. Bên cạnh đồ rửa bút, nghiên mực đều là ngọc bích khắc thành, quả nhiên là vô giá.
Địch Tiểu Hầu đến gần nhìn, bức tranh thần tiên vẽ cư nhiên cực tỉ mỉ. Hắn nhìn xem khen không dứt miệng. Dù sao xuất thân cũng là trâm anh thế gia, Địch Tiểu Hầu ở thi họa kiến thức rộng rãi, lời bình rõ ràng đâu ra đó. Thần tiên gật đầu nói: ” Ngươi cũng có vài phần kiến thức”
Địch Tiểu Hầu được y khen, toàn thân xương cốt đều nhẹ vài phần, cười nói: ” Đó là đương nhiên, cha ta còn cố ý thỉnh họa sĩ đứng nhất đương triều dạy ta, ta họa tranh xuân… bức tranh đầy vườn sắc xuân. Ở kinh thành tranh ta chính là vạn kim khó cầu a”
Địch Tiểu Hầu theo danh sư học họa tranh ba năm, chỉ có tranh đông cung (tranh về cảnh hoan ái) vẽ là siêu quần xuất chúng, vẽ người sinh động, động tác nóng bỏng, hương diễm vô cùng. Kinh thành quan lại háo sắc theo như theo vịt, hắn lại là Hầu thế tử, thân phận tôn quý, cho nên “bản vẽ đẹp ” của hắn nói là vạn kim khó cầu cũng không phải nói quá chút nào.
Hai người nói chuyện nói một chút, bất giác thời gian qua nhanh. Chờ Địch Tiểu Hầu bụng lại đói, mới nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Thần tiên đại nhân, ngài bình thường có ăn cơm không?”
Thần tiên gật đầu, nói: “Có khi ăn, có khi không”
Này thật phù hợp với cảm nhận của Địch Tiểu Hầu về tiêu chuẩn thần tiên, chỉ là…
“Vậy ngươi ăn cơm, cũng ăn món kia… Món gạo trắng thêm dưa muối sao?” Đây là Địch Tiểu Hầu sau khi tiến vào động tiên cảm thấy bất mãn nhất, thức ăn cái gì! Quả thực cùng siêu phàm xuất trần động tiên rất không tương xứng!
Thần tiên nhăn lại đôi lông mày đẹp, không vui nói: “Cái này do lão bộc đã mất năm trước của ta phụ trách. Người kia là tôn tử của hắn, đặc biệt lại còn khờ, chỉ biết nấu cơm trắng, dưa muối đều muối dư từ trước để lại, ta cũng không thích ăn.”
Địch Tiểu Hầu thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất — dưa muối muối từ năm ngoái còn lấy để ăn cơm? Đây cũng quá… Đừng nói thần tiên, ngay cả hắn cũng ăn không vô a!
Bất quá… lão bộc đã chết? Người hầu của thần tiên cũng sẽ chết sao? Còn nữa, thần tiên cũng dùng cơm sao? Với lại, nơi này còn có mao xí, xem ra thần tiên cũng phải ăn uống này kia a… Có lẽ y thật sự không phải là thần tiên? Vậy y đến tột cùng là ai? Nhìn đôi lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng, đẹp cỡ nào a. Địch Tiểu Hầu tự nhận nhìn qua vô số người, cũng chưa từng thấy qua vẻ đẹp không hề tỳ vết nào như vậy. Tái nhìn dáng người một cái, khí chất, phong độ của y, ai nha nha… Địch Tiểu Hầu trong đầu miên man bất định, nuốt xuống vô số nước miếng, bao nhiêu năm qua hắn luyện không ít phong nguyệt liền một thân đầy kinh nghiệm, lúc này còn định được tâm. Thầm nghĩ mặc kệ ngươi có phải thần tiên hay không, rơi vào mắt ta sẽ không rút ra được. Hắc, không đem ngươi lừa tới tay, ta Địch Tiểu Hầu thề không làm người!
Beta: Huyết Điện Hạ
Thần tiên quả nhiên là ngụ ở động phủ. Địch Tiểu Hầu kinh thán nhìn thạch động mở rộng trước mặt. Một căn phòng thật lớn, tứ phía đều là thạch bích (tường đá), sợ rằng đến hơn năm sáu trượng vuông (1 trượng bằng khoảng 4,7 met), đỉnh tương đối cao. Hướng đông có một thạch hang thiên nhiên ánh mặt trời có thể rọi vào, cho nên trong động vừa không hắc ám, cũng không ẩm ướt, không khí tươi mát.
Trừ đại huyệt động, còn có những sơn động thông thường uốn lượn thông liền với mấy gian thạch thất (thất = phòng), tựa như một mê thất, có bố trí phòng ngủ, thư phòng, còn có dược thất, đan thất (phòng luyện đan), trữ vật thất (phòng chứa đồ)… Còn có mao xí, hắc hắc, mao xí này là một khe sâu hướng trống trải, cư nhiên còn có thiên nhiên nước chảy không ngừng. Ở trong này, lúc hành sự còn có thể nhìn nước chảy, nghe chim hót líu lo, tầm nhìn trống trải, thần thanh khí sảng a…
Động phủ này như được thiên nhiên tạo ra, rồi sau đó qua bàn tay con người thêm chút tu chỉnh. Mà nội thất không có chỗ nào không tao nhã tinh xảo, không giống phàm tục. Mặc dù xuất thân danh môn, Địch Tiểu Hầu nhìn xem cũng không khỏi âm thầm chép lưỡi.
“Hảo lớn a!” Địch Tiểu Hầu khen không dứt miệng. Thần tiên biểu tình bình tĩnh, tựa hồ tạo ra được động tiên khéo léo tuyệt vời này cũng không có gì là tài giỏi.
Thư phòng bên cạnh, có một gian huyệt động thật lớn, giống với chính sảnh, ánh sáng xuyên thấu qua lỗ thông khí. Địch Tiểu Hầu một cước bước vào, nhất thời ngây người, sau một lúc lâu mới quay đầu lại hỏi: “Đây là…”
“Thư phòng” Thần tiên bình thản nói.
“Hảo… lớn nha…” Địch Tiểu Hầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vô số giá sách thật cao, thật lớn. Tầng tầng lớp lớp không biết có bao nhiêu bộ sách. Thật sự là… phong phú a.
Nếu như nói chính sảnh rộng lớn trống trải khiến người ngạc nhiên, thư phòng này so với chính sảnh còn lớn hơn mấy lần — không, hẳn là kêu động sách, càng làm Địch Tiểu Hầu cảm thấy kính nể. Nhà hắn cũng có thư phòng, cùng nơi này so sánh, kia thật đúng là, liền như mầm non mà so với đại thụ.
“Nhiêu đây sách, ngươi… sẽ không phải đều xem qua hết chứ?”
Thần tiên nói: “Không có, mới năm sáu trăm mà thôi.”
“Năm sáu trăm…”Địch Tiểu Hầu cấm thanh, vô cùng ngưỡng mộ. Quả nhiên không hổ là thần tiên a, muốn cho hắn xem đến nhiêu đó, sợ là đến kiếp sau sau nữa cũng xem không xong.
Đột nhiên bụng Địch Tiểu Hầu kêu một tiếng thật vang. Thần tiên kỳ quái nhìn hắn. Địch Tiểu Hầu đỏ mặt nói: “Ta đói bụng” Đương nhiên đói bụng, từ ngày hôm qua đến bây giờ, hắn nước còn chưa được uống một giọt. Tuy rằng hôn mê một ngày, nhưng bụng đói vẫn là bụng đói, một chút cũng không suy giảm.
Thần tiên gật gật đầu, tay vỗ hai cái, thanh âm thanh thúy. Sau đó Địch Tiểu Hầu kinh ngạc phát hiện một hắc y nam nhân sắc mặt chất phác từ chỗ huyệt động xuất hiện, lặng yên không một tiếng động chấp tay nghe lệnh.
Thần tiên phân phó: “Dẫn hắn đi dùng cơm.”
Hắc y nam nhân gật đầu, xoay người bước đi, dưới chân vẫn như cũ không hề có một tiếng động nào. Địch Tiểu Hầu kinh ngạc theo sát phía sau. Chuyển mấy vòng, xuyên qua một sơn động hẹp dài, đi vào một thạch thất với không gian bán mở. Nơi này cư nhiên là trù phòng (phòng bếp), lương thực đồ gia vị đầy đủ mọi thứ nhưng thức ăn toàn những món đạm mạc, thật khiến Địch Tiểu Hầu chấn động — thần tiên không phải đều toàn ăn cao lương mỹ vị sao?
Hắc y nhân cũng không nói chuyện, từ trong nồi bới ra một chén cơm, từ trong bình lấy ra hai khối dưa muối, đưa cho Địch Tiểu Hầu.
Địch Tiểu Hầu ngơ ngác nhìn màu trắng cơm tẻ cùng màu đen rau ngâm — cho hắn ăn cái này a? Rất khi dễ người đi? Địch Tiểu Hầu giận tím mặt, nghĩ hắn từ lúc chào đời tới nay làm sao nếm qua mấy thứ cơm canh tầm thường này?
“Không ăn!” Địch Tiểu Hầu một phen đẩy ra bát cơm trước mặt, tròng mắt xoay động, lại lớn tiếng nói: “Lấy cơm của thần tiên ra đây, y ăn cái gì ta liền ăn cái đấy!”
Hắc y nhân sau khi nghe xong, tay duỗi ra. Cơm rau ngâm lại đưa tới trước mặt Địch Tiểu Hầu. Địch Tiểu Hầu giận sôi lên, quát: “Ta nói lấy cơm của thần tiên ra đây cho ta, ta muốn ăn đồ ăn của y!”
Hắc y nhân không cho là đúng chỉ tay vào bát cơm, làm thủ thế. Địch Tiểu Hầu ngây ngẩn cả người: “Y… Thần tiên đại nhân cũng ăn cái này?”
Hắc y nhân gật gật đầu, cầm chén đặt trên bàn, xoay người nằm trên giường bằng cây cỏ, đi ngủ đây.
Địch Tiểu Hầu vô kế khả thi. Bụng thật sự rất đói nên không thể đòi hỏi nữa, cũng bất chấp cơm trắng dưa muối, rốt cục tự mình tìm đôi đũa ăn. Hương vị cư nhiên cũng không tệ lắm, nhưng vẫn là cơm trắng dưa muối a! Địch Tiểu Hầu vừa ăn vừa nghĩ, nhớ lại chính mình nếm qua biết bao loại mỹ thực, nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
“Nguyên lai thần tiên cũng không dễ làm a” Hắn thương cảm mà nghĩ: “Cư nhiên còn phải ăn dưa muối…”
Sau khi ăn xong, Địch Tiểu Hầu tự mình tự tìm đường về thư phòng. Hắc y nhân kia cực kỳ lười biếng, trừ nghe thần tiên gọi mới động đậy ra ngoài, còn lại thời gian đều ngủ, Địch Tiểu Hầu kêu như thế nào cũng không nhúc nhích.
Huyệt động khá hẹp, dù có ánh mặt trời chiếu vào, cũng có những chỗ rẽ cùng hành lang thật dài tối om. Những chỗ này dù sao cũng không quá tối, trên vách động có những viên dạ minh châu nho nhỏ, ánh sáng nhu hòa soi đường.
Thật sự là xa hoa nha! Địch Tiểu Hầu cảm khái. Cô hắn là đương kim hoàng hậu, mặc dù ở trong hoàng cung, cũng không có khả năng lấy nhiều dạ minh châu trân quý như vậy làm đuốc, quá xa xỉ a!
Trở lại thư phòng, thần tiên đang xem sách. Đảm đương làm nến chiếu sáng đương nhiên cũng là một viên dạ minh châu cực đại. Địch Tiểu Hầu ngơ ngác nhìn châu quang nhu hòa chiếu rọi thân ảnh thần tiên đang ngồi kia cùng khuôn mặt như tranh của y. Đột nhiên Địch Tiểu Hầu cảm thấy hạt châu này may mắn ghê gớm, cư nhiên có thể đem ánh sáng chiếu đến khuôn mặt tinh tế của y…
“Nếu ta là quyển sách kia thì tốt rồi, có thể được tay y cầm, như vậy gần với khuôn mặt mê người… của y …” Địch Tiểu Hầu nghĩ sao làm nấy, hắn chậm rãi đi từ từ đến bàn đọc bằng bạch ngọc thật lớn cách cũng không xa với chỗ thần tiên đang ngồi, ngồi xuống đất — bởi vì trong thư phòng rộng lớn này chỉ có một cái ghế — nhìn không chớp mắt thân ảnh của thần tiên, như say như dại.
Không biết qua bao lâu, thần tiên lật đến trang cuối cùng của cuốn sách, buông, sau đó duỗi thắt lưng. Lúc này quay đầu mới phát hiện Địch Tiểu Hầu ngồi ở bên chân, kỳ quái nói: “Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?”
“Nhìn ngươi a” Địch Tiểu Hầu vẻ mặt đau khổ, mặc dù thần tiên không để ý dưới tình huống này hắn càng lúc càng cọ càng gần, thẳng đến cơ hồ dán tại chân của y, cơ hồ có thể thấy rõ lông tơ trên mặt hắn. Dầu vậy Địch Tiểu Hầu trong lòng cũng không khỏi oán giận, sàn đá lạnh lẽo, ngồi đã lâu, hai chân không nghe sai sử, đứng lên không nổi.
Thần tiên không để ý tới hắn, đứng dậy định đi. Địch Tiểu Hầu tránh không kịp, ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống, ôi ôi, giống như rùa mà chầm chậm bò đi. Hơn nửa ngày đứng dậy không nổi, thần tiên nhìn thấy thú vị, ở eo hắn điểm vài cái, trợ hắn khí huyết lưu thông. Địch Tiểu Hầu chỉ cảm thấy y chạm đến đâu, thân lại nóng lên đến đó. Hảo không thoải mái. Không bao lâu hai chân đã khôi phục bình thường, kinh hỉ nói: “Thần tiên quả nhiên hảo thủ pháp!”
Thần tiên cười. Giống như tìm được thứ gì mới lạ, Địch Tiểu Hầu nhất thời bay mất hồn phách, ý loạn tình mê, ngốc lăng một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, mà thần tiên sớm chẳng biết đi đâu.
Dù động này lớn thế nào, cũng không phải lớn đến mức tìm không được. Địch Tiểu Hầu chậm rãi tìm, rốt cục tìm được thần tiên. Nguyên lai y ở phòng vẽ tranh. Một bãi đá thật lớn, trải lên trên dãi lụa trắng tinh. Địch Tiểu Hầu đánh mắt, liền nhận ra đó là tơ lụa cực thượng thừa, dùng để vẽ tranh có thể ngàn năm không phai. Giá bút tinh xảo cắm lên hơn mười đầu bút to nhỏ khắc nhau, lớn thì có bút vẽ bức tự năm thước, nhỏ thì là lông chim vẽ nhụy hoa. Bên cạnh đồ rửa bút, nghiên mực đều là ngọc bích khắc thành, quả nhiên là vô giá.
Địch Tiểu Hầu đến gần nhìn, bức tranh thần tiên vẽ cư nhiên cực tỉ mỉ. Hắn nhìn xem khen không dứt miệng. Dù sao xuất thân cũng là trâm anh thế gia, Địch Tiểu Hầu ở thi họa kiến thức rộng rãi, lời bình rõ ràng đâu ra đó. Thần tiên gật đầu nói: ” Ngươi cũng có vài phần kiến thức”
Địch Tiểu Hầu được y khen, toàn thân xương cốt đều nhẹ vài phần, cười nói: ” Đó là đương nhiên, cha ta còn cố ý thỉnh họa sĩ đứng nhất đương triều dạy ta, ta họa tranh xuân… bức tranh đầy vườn sắc xuân. Ở kinh thành tranh ta chính là vạn kim khó cầu a”
Địch Tiểu Hầu theo danh sư học họa tranh ba năm, chỉ có tranh đông cung (tranh về cảnh hoan ái) vẽ là siêu quần xuất chúng, vẽ người sinh động, động tác nóng bỏng, hương diễm vô cùng. Kinh thành quan lại háo sắc theo như theo vịt, hắn lại là Hầu thế tử, thân phận tôn quý, cho nên “bản vẽ đẹp ” của hắn nói là vạn kim khó cầu cũng không phải nói quá chút nào.
Hai người nói chuyện nói một chút, bất giác thời gian qua nhanh. Chờ Địch Tiểu Hầu bụng lại đói, mới nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Thần tiên đại nhân, ngài bình thường có ăn cơm không?”
Thần tiên gật đầu, nói: “Có khi ăn, có khi không”
Này thật phù hợp với cảm nhận của Địch Tiểu Hầu về tiêu chuẩn thần tiên, chỉ là…
“Vậy ngươi ăn cơm, cũng ăn món kia… Món gạo trắng thêm dưa muối sao?” Đây là Địch Tiểu Hầu sau khi tiến vào động tiên cảm thấy bất mãn nhất, thức ăn cái gì! Quả thực cùng siêu phàm xuất trần động tiên rất không tương xứng!
Thần tiên nhăn lại đôi lông mày đẹp, không vui nói: “Cái này do lão bộc đã mất năm trước của ta phụ trách. Người kia là tôn tử của hắn, đặc biệt lại còn khờ, chỉ biết nấu cơm trắng, dưa muối đều muối dư từ trước để lại, ta cũng không thích ăn.”
Địch Tiểu Hầu thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất — dưa muối muối từ năm ngoái còn lấy để ăn cơm? Đây cũng quá… Đừng nói thần tiên, ngay cả hắn cũng ăn không vô a!
Bất quá… lão bộc đã chết? Người hầu của thần tiên cũng sẽ chết sao? Còn nữa, thần tiên cũng dùng cơm sao? Với lại, nơi này còn có mao xí, xem ra thần tiên cũng phải ăn uống này kia a… Có lẽ y thật sự không phải là thần tiên? Vậy y đến tột cùng là ai? Nhìn đôi lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng, đẹp cỡ nào a. Địch Tiểu Hầu tự nhận nhìn qua vô số người, cũng chưa từng thấy qua vẻ đẹp không hề tỳ vết nào như vậy. Tái nhìn dáng người một cái, khí chất, phong độ của y, ai nha nha… Địch Tiểu Hầu trong đầu miên man bất định, nuốt xuống vô số nước miếng, bao nhiêu năm qua hắn luyện không ít phong nguyệt liền một thân đầy kinh nghiệm, lúc này còn định được tâm. Thầm nghĩ mặc kệ ngươi có phải thần tiên hay không, rơi vào mắt ta sẽ không rút ra được. Hắc, không đem ngươi lừa tới tay, ta Địch Tiểu Hầu thề không làm người!