Chương 4: Viên kẹo thứ tư
Lời của Ôn Diên Hạ vừa thốt ra, nam sinh đang bị hai người ôm chặt như con thú mắc bẫy vọt ra, như hổ về núi, lao thẳng về phía Ôn Diên Hạ.
Tốc độ của cậu ta nhanh đến mức Nghiêm Đồng Phủ, đang đứng giữa hai người, kịp phản ứng muốn ngăn lại thì đã chậm vài giây. Cậu ta lao qua anh, một quyền xông thẳng vào mặt Ôn Diên Hạ.
"Lục Chương Nhạc! Trên người em vẫn đang mang hình phạt! Em muốn bị đuổi học sao!"
Lời nói của Nghiêm Đồng Phủ thốt ra làm cậu ta cảm thấy lo lắng.
Thế nhưng nắm đấm của Lục Chương Lạc thu lại không kịp, nắm đấm sắp giáng thẳng vào chiếc mũi cao của Ôn Diên Hạ.
Tim của Đường Nguyễn Ngữ như được nhặt lên. Loại tình huống này, dựa theo tính cách của cô nhất định phải che mắt né sang một bên, thế nhưng bây giờ, ánh mắt của cô tập trung nhìn chằm chằm vào Ôn Diên Hạ, trong lòng hét lớn: "Nhanh lên một chút mau tránh ra!"
Ánh mắt của Ôn Diên Hạ vẫn luôn dừng trên người cô. Hắn nhìn thấy cô gái sóng mắt đột nhiên gợn sóng, hơi nước chậm rãi tụ lại, tựa hồ như sắp khóc. Cái miệng nhỏ nhắn của cô hé mở, nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng, tựa hồ muốn kêu hắn cái gì, lại không nói ra được thế nên khuôn mặt tươi cười ngày càng đỏ.
Thật đáng yêu... Ôn Diên Hạ nghĩ, trước khi một quyền đến gần, thân thể bị hụt chân nhờ vậy tránh được một quyền của Lục Chương Nhạc.
Lát sau, Ôn Diên Hạ linh hoạt rút lui, giơ chân móc vào mắt cá chân của Lục Chương Nhạc khi vẫn đang lao về phía trước do quán tính.
Lục Chương Nhạc bất ngờ trượt chân, trực tiếp ngã thẳng vào chiếc bàn mà Ôn Diên Hạ dựa vào lúc nãy.
Sự biến hóa này nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Đường Nguyễn Ngữ cũng vậy, vẫn đang trong tình trạng vô thức lo lắng cho Ôn Diên Hạ.
Mà Ôn Diên Hạ nhàn nhã đi đến bên cạnh cô, giương lên một nụ cười giễu cợt, đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng che mắt cô lại. Đường Nguyễn Ngữ có thể cảm nhận được sức nóng từ lòng bàn tay của Ôn Diên Hạ, lan từ trên mắt xuống má cô.
Cảm giác này giống như một loại khuếch đại tín hiệu nào đó, đột nhiên cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, vang vọng bên tai rất rõ ràng.
Sau đó, bên tai cô nóng ran, giọng nói trầm ấm từ từ dần dần quen thuộc với nhịp tim của cô lại vang lên: "Học sinh ngoan sao lại có thể xem đánh nhau? Ngoan, nghe lời, dời bàn về phòng học đi. Chuyện nơi đây, tôi có thể tự xử lý, đừng lo lắng".
Đường Nguyễn Vũ cắn môi, ấp úng nói: "Ai, ai lo lắng cho cậu..."
Vừa nói, cô vừa giơ tay, muốn kéo lòng bàn tay đang chắn ngang tầm mắt xuống. Tuy nhiên, ngay khi đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của Ôn Diên Hạ, không kịp đề phòng bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay.
Đường Nguyễn Ngữ thấp giọng "ah" lên một tiếng nhỏ, theo bản năng muốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Nhưng lòng bàn tay của Ôn Diên Hạ trông mảnh khảnh thon dài như vậy, nhưng lực đạo không hề nhỏ. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đường Nhược Vũ hoàn toàn bao bọc trong lòng bàn tay anh, không để cho cô thoát ra được.
Đường Nguyễn Ngữ đỏ mặt. Cô cảm giác mọi người trong lớp đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ xen lẫn tò mò, thậm chí còn có nhiều ánh mắt ác ý.
Cô giống như một con thỏ trắng nhỏ đi lạc vào hang ổ của sói, với đôi mắt đỏ hoe, cầu xin sự giúp đỡ xung quanh.
Người đầu tiên phản ứng là Phương Tư Hoán, người thân nhất với Đường Nguyễn Ngữ.
Sự việc này chỉ diễn ra trong vài giây, cô vừa nhìn Lục Chương Nhạc lao vào người Ôn Diên Hạ, vừa nghĩ rằng học sinh mới chuyển đến này nhất định sẽ chịu thiệt.
Bởi vì Phương Tư Hoán hiểu rất rõ về Lục Chương Nhạc, biết rằng cậu ta có tính tình nóng nảy lại còn hay đánh nhau, nên hầu hết mọi người ở trường cấp 2 số 7 đều không dám khiêu khích cậu ta, kể cả nhiều giáo viên trẻ.
Nhưng mà không nghĩ đến, Ôn Diên Hạ này, giống như lời đồn đại, có vài phần vũ lực, nhẹ nhàng hoá giải nguy cơ.
Nhưng mà không nghĩ đến, cậu ta lại... dám trắng trợn ăn đậu hũ của tiểu kẹo mềm?
Phương Tư Hoán, tuyệt nhiên đã coi Đường Nguyễn Ngữ như em gái của mình, không thể chịu đựng được việc cô bị người khác bắt nạt. Cô đứng ngay bên cạnh Đường Nguyễn Ngữ, đang ôm cánh tay của Đường Ngữ, cô dùng dùng hết sức lực, cố gắng kéo Đường Nguyễn Ngữ đến bên mình. Mở miệng lớn tiếng nói: "Bạn học, cậu đang làm gì vậy?"
Mà ở phía sau bọn họ, Nghiêm Đồng Phủ đã nổi giận nói lớn: "Ôn Diên Hạ! Em buông tay ngay cho tôi! Lục Chương Nhạc!Em tới văn phòng chờ tôi ngay lập tức! " Ôn Diên Hạ vẫn mỉm cười với cô, nhưng không vội buông tay.
Lục Chương Nhạc bị vấp, đang nằm trên bàn đã được hai nam sinh khác đỡ dậy, đồng thời giữ hai cánh tay của cậu ta, để cậu ta không tự ý di chuyển.
Lúc này nghe được lời Nghiêm Đồng Phủ, Lục Nhạc Chương hừ lạnh một tiếng, định mở miệng muốn phản bác, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Đồng Phủ.
Nghiêm Đồng Phủ được phân công làm chủ nhiệm lớp Tinh Quang, là lớp khó kỷ luật nhất, tất nhiên, anh có biện pháp. Anh đã lãnh đạo nhóm thiếu gia và tiểu thư này trong một học kỳ, về cơ bản anh có thể áp chế được cậu ta.
Uy tín của anh đã được khẳng định từ lâu. Lúc này ánh mắt của anh lạnh lùng sắc bén, có thể gọi là dao cạo xương.
Lục Chương Nhạc có thể dám thô lỗ với nhiều học sinh, nhưng khi đối mặt với giáo viên chủ nhiệm, cậu ta lại yếu đi ba phần. Bất chấp vẻ mặt không tình nguyện, cậu ta hung hăng đem ngón tay giữa hướng về phía Ôn Diên Hạ, sau đó đẩy những người xung quanh ra, hùng hổ bước ra phòng học.
Ôn Diên Hạ vẻ mặt bình tĩnh trước sự khiêu khích của cậu ta, thậm chí còn hất cằm lên khi nhìn thấy ngón giữa của Lục Chương Nhạc, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Trong lớp Tinh Quang, cuối cùng đã yên tĩnh lại vì cả hai bên đã dừng lại.
Nghiêm Đồng Phủ thở dài, quay đầu lại nói với Phương Tư Hoán: "Các em mau xách bàn về lớp!"
Phương Tư Hoán gật đầu, tiến lên một bước đi tới cái bàn gây ra tranh chấp.
Nhưng khi cô ấy cúi đầu nhìn thấy những vết khía trên bàn, cô đột nhiên đỏ mặt, vội vàng nói: "Cái bàn này không thể đưa cho Đường Nguyễn Ngữ."
Ôn Diên Hạ nhíu mày, định nói gì đó, thì Đường Nguyễn Ngữ lần đầu tiên dám lên tiếng trước mặt anh: "Tư Tư đã nói không muốn, tôi sẽ không muốn."
Ôn Diên Hạ nghe thấy những lời này liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, đem cô lùi hai bước, kéo cánh tay đang ôm chặt của hai người thành một hàng, Ôn Diên Hạ bật cười buông lỏng tay cô rồi nói: "Tuỳ tiện".
Vừa nãy cũng bởi vì cái bàn này mà vừa đánh nhau, bây giờ lại là bộ dáng nói "tuỳ tiện" liền "tuỳ tiện".
Đường Nguyễn Ngữ cúi đầu, không nghe cậu tiếp tục nói nữa, vội vàng đi đến bên cạnh Phương Tư Hoán.
Phương Tư Hoán kéo cô, vỗ nhẹ vào tay cô an ủi nói: "Đi, phía sau đều là bàn mới, tốt hơn là cái bàn có khắc những thứ vô nghĩa này!"
Vừa nói, hai người vừa đi về cuối lớp.
Phương Tư Hoán đi trước mở cửa sau của lớp Tinh Quang trước, theo sau cô liền kinh ngạc "A" một tiếng.
Ngoài cửa, một bóng người thoáng chút lướt qua.
Tốc độ của cậu ta nhanh đến mức Nghiêm Đồng Phủ, đang đứng giữa hai người, kịp phản ứng muốn ngăn lại thì đã chậm vài giây. Cậu ta lao qua anh, một quyền xông thẳng vào mặt Ôn Diên Hạ.
"Lục Chương Nhạc! Trên người em vẫn đang mang hình phạt! Em muốn bị đuổi học sao!"
Lời nói của Nghiêm Đồng Phủ thốt ra làm cậu ta cảm thấy lo lắng.
Thế nhưng nắm đấm của Lục Chương Lạc thu lại không kịp, nắm đấm sắp giáng thẳng vào chiếc mũi cao của Ôn Diên Hạ.
Tim của Đường Nguyễn Ngữ như được nhặt lên. Loại tình huống này, dựa theo tính cách của cô nhất định phải che mắt né sang một bên, thế nhưng bây giờ, ánh mắt của cô tập trung nhìn chằm chằm vào Ôn Diên Hạ, trong lòng hét lớn: "Nhanh lên một chút mau tránh ra!"
Ánh mắt của Ôn Diên Hạ vẫn luôn dừng trên người cô. Hắn nhìn thấy cô gái sóng mắt đột nhiên gợn sóng, hơi nước chậm rãi tụ lại, tựa hồ như sắp khóc. Cái miệng nhỏ nhắn của cô hé mở, nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng, tựa hồ muốn kêu hắn cái gì, lại không nói ra được thế nên khuôn mặt tươi cười ngày càng đỏ.
Thật đáng yêu... Ôn Diên Hạ nghĩ, trước khi một quyền đến gần, thân thể bị hụt chân nhờ vậy tránh được một quyền của Lục Chương Nhạc.
Lát sau, Ôn Diên Hạ linh hoạt rút lui, giơ chân móc vào mắt cá chân của Lục Chương Nhạc khi vẫn đang lao về phía trước do quán tính.
Lục Chương Nhạc bất ngờ trượt chân, trực tiếp ngã thẳng vào chiếc bàn mà Ôn Diên Hạ dựa vào lúc nãy.
Sự biến hóa này nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Đường Nguyễn Ngữ cũng vậy, vẫn đang trong tình trạng vô thức lo lắng cho Ôn Diên Hạ.
Mà Ôn Diên Hạ nhàn nhã đi đến bên cạnh cô, giương lên một nụ cười giễu cợt, đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng che mắt cô lại. Đường Nguyễn Ngữ có thể cảm nhận được sức nóng từ lòng bàn tay của Ôn Diên Hạ, lan từ trên mắt xuống má cô.
Cảm giác này giống như một loại khuếch đại tín hiệu nào đó, đột nhiên cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, vang vọng bên tai rất rõ ràng.
Sau đó, bên tai cô nóng ran, giọng nói trầm ấm từ từ dần dần quen thuộc với nhịp tim của cô lại vang lên: "Học sinh ngoan sao lại có thể xem đánh nhau? Ngoan, nghe lời, dời bàn về phòng học đi. Chuyện nơi đây, tôi có thể tự xử lý, đừng lo lắng".
Đường Nguyễn Vũ cắn môi, ấp úng nói: "Ai, ai lo lắng cho cậu..."
Vừa nói, cô vừa giơ tay, muốn kéo lòng bàn tay đang chắn ngang tầm mắt xuống. Tuy nhiên, ngay khi đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của Ôn Diên Hạ, không kịp đề phòng bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay.
Đường Nguyễn Ngữ thấp giọng "ah" lên một tiếng nhỏ, theo bản năng muốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Nhưng lòng bàn tay của Ôn Diên Hạ trông mảnh khảnh thon dài như vậy, nhưng lực đạo không hề nhỏ. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đường Nhược Vũ hoàn toàn bao bọc trong lòng bàn tay anh, không để cho cô thoát ra được.
Đường Nguyễn Ngữ đỏ mặt. Cô cảm giác mọi người trong lớp đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ xen lẫn tò mò, thậm chí còn có nhiều ánh mắt ác ý.
Cô giống như một con thỏ trắng nhỏ đi lạc vào hang ổ của sói, với đôi mắt đỏ hoe, cầu xin sự giúp đỡ xung quanh.
Người đầu tiên phản ứng là Phương Tư Hoán, người thân nhất với Đường Nguyễn Ngữ.
Sự việc này chỉ diễn ra trong vài giây, cô vừa nhìn Lục Chương Nhạc lao vào người Ôn Diên Hạ, vừa nghĩ rằng học sinh mới chuyển đến này nhất định sẽ chịu thiệt.
Bởi vì Phương Tư Hoán hiểu rất rõ về Lục Chương Nhạc, biết rằng cậu ta có tính tình nóng nảy lại còn hay đánh nhau, nên hầu hết mọi người ở trường cấp 2 số 7 đều không dám khiêu khích cậu ta, kể cả nhiều giáo viên trẻ.
Nhưng mà không nghĩ đến, Ôn Diên Hạ này, giống như lời đồn đại, có vài phần vũ lực, nhẹ nhàng hoá giải nguy cơ.
Nhưng mà không nghĩ đến, cậu ta lại... dám trắng trợn ăn đậu hũ của tiểu kẹo mềm?
Phương Tư Hoán, tuyệt nhiên đã coi Đường Nguyễn Ngữ như em gái của mình, không thể chịu đựng được việc cô bị người khác bắt nạt. Cô đứng ngay bên cạnh Đường Nguyễn Ngữ, đang ôm cánh tay của Đường Ngữ, cô dùng dùng hết sức lực, cố gắng kéo Đường Nguyễn Ngữ đến bên mình. Mở miệng lớn tiếng nói: "Bạn học, cậu đang làm gì vậy?"
Mà ở phía sau bọn họ, Nghiêm Đồng Phủ đã nổi giận nói lớn: "Ôn Diên Hạ! Em buông tay ngay cho tôi! Lục Chương Nhạc!Em tới văn phòng chờ tôi ngay lập tức! " Ôn Diên Hạ vẫn mỉm cười với cô, nhưng không vội buông tay.
Lục Chương Nhạc bị vấp, đang nằm trên bàn đã được hai nam sinh khác đỡ dậy, đồng thời giữ hai cánh tay của cậu ta, để cậu ta không tự ý di chuyển.
Lúc này nghe được lời Nghiêm Đồng Phủ, Lục Nhạc Chương hừ lạnh một tiếng, định mở miệng muốn phản bác, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Đồng Phủ.
Nghiêm Đồng Phủ được phân công làm chủ nhiệm lớp Tinh Quang, là lớp khó kỷ luật nhất, tất nhiên, anh có biện pháp. Anh đã lãnh đạo nhóm thiếu gia và tiểu thư này trong một học kỳ, về cơ bản anh có thể áp chế được cậu ta.
Uy tín của anh đã được khẳng định từ lâu. Lúc này ánh mắt của anh lạnh lùng sắc bén, có thể gọi là dao cạo xương.
Lục Chương Nhạc có thể dám thô lỗ với nhiều học sinh, nhưng khi đối mặt với giáo viên chủ nhiệm, cậu ta lại yếu đi ba phần. Bất chấp vẻ mặt không tình nguyện, cậu ta hung hăng đem ngón tay giữa hướng về phía Ôn Diên Hạ, sau đó đẩy những người xung quanh ra, hùng hổ bước ra phòng học.
Ôn Diên Hạ vẻ mặt bình tĩnh trước sự khiêu khích của cậu ta, thậm chí còn hất cằm lên khi nhìn thấy ngón giữa của Lục Chương Nhạc, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Trong lớp Tinh Quang, cuối cùng đã yên tĩnh lại vì cả hai bên đã dừng lại.
Nghiêm Đồng Phủ thở dài, quay đầu lại nói với Phương Tư Hoán: "Các em mau xách bàn về lớp!"
Phương Tư Hoán gật đầu, tiến lên một bước đi tới cái bàn gây ra tranh chấp.
Nhưng khi cô ấy cúi đầu nhìn thấy những vết khía trên bàn, cô đột nhiên đỏ mặt, vội vàng nói: "Cái bàn này không thể đưa cho Đường Nguyễn Ngữ."
Ôn Diên Hạ nhíu mày, định nói gì đó, thì Đường Nguyễn Ngữ lần đầu tiên dám lên tiếng trước mặt anh: "Tư Tư đã nói không muốn, tôi sẽ không muốn."
Ôn Diên Hạ nghe thấy những lời này liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, đem cô lùi hai bước, kéo cánh tay đang ôm chặt của hai người thành một hàng, Ôn Diên Hạ bật cười buông lỏng tay cô rồi nói: "Tuỳ tiện".
Vừa nãy cũng bởi vì cái bàn này mà vừa đánh nhau, bây giờ lại là bộ dáng nói "tuỳ tiện" liền "tuỳ tiện".
Đường Nguyễn Ngữ cúi đầu, không nghe cậu tiếp tục nói nữa, vội vàng đi đến bên cạnh Phương Tư Hoán.
Phương Tư Hoán kéo cô, vỗ nhẹ vào tay cô an ủi nói: "Đi, phía sau đều là bàn mới, tốt hơn là cái bàn có khắc những thứ vô nghĩa này!"
Vừa nói, hai người vừa đi về cuối lớp.
Phương Tư Hoán đi trước mở cửa sau của lớp Tinh Quang trước, theo sau cô liền kinh ngạc "A" một tiếng.
Ngoài cửa, một bóng người thoáng chút lướt qua.