Chương : 19
Hoa diên vĩ
Về đến nhà, sau khi thay quần áo và thu dọn đồ đạc xong, Cố Tiểu Khanh vội vàng lái chiếc xe của Âu Lâm Ngọc đến nhà ông nội. Nhà ông nội và nhà Cố Tiểu Khanh đều ở cùng một khu chung cư. Vào cái thời hoàng kim của nhà máy cơ khí hai mươi năm về trước, ông nội đường đường là một quản đốc oai phong có tiếng.
Nay ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng trước kia làm lãnh đạo hét ra lửa đã quen nên ở nhà vẫn quán triệt phong cách gia trưởng. Xưa đến giờ cả nhà không có ai là không sợ ông.
Ba Cố Tiểu Khanh là con trai độc nhất trong gia đình. Thời điểm ba mẹ cô muốn tiến tới hôn nhân, ông nội cương quyết cấm cản. Ông chê bai mẹ cô nào là xuất thân tầm thường, nào là không có nghề nghiệp ra hồn. Ba cô có năn nỉ thuyết phục ra sao cũng vô dụng, cuối cùng không còn cách nào khác, cứ thế vụng trộm kết hôn cùng mẹ cô. Ngày cưới của đôi trẻ vắng hai vợ chồng già. Đã thế cưới xong mẹ cô lại sinh con gái, hai người càng không muốn nhìn mặt. Bản thân Cố Tiểu Khanh cũng không đoái hoài đến mảnh tình cảm bị thiếu hụt này, thế nên chẳng trách từ nhỏ quan hệ ông cháu đã rất nguội lạnh.
Nhưng có nguội lạnh đến đâu thì ngày lễ ngày tết cả gia đình vẫn sum họp đông đủ. Nói nào ngay, mấy năm sống ở đây, lúc ông cụ bệnh nặng bệnh nhẹ trái gió trở trời đều do mẹ cô chăm sóc.
Cố Tiểu Khanh nhớ ở thành phố C này cô còn bà ngoại và cậu, có điều không rõ vì sao đã nhiều năm trôi qua gia đình cô chưa từng qua lại với họ, còn những bữa cơm tất niên hàng năm nhất định phải ở nhà ông nội.
Dù trong lòng miễn cưỡng, Cố Tiểu Khanh vẫn cố lái xe đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Tới nơi, ba cô ra mở cửa, dè dặt đưa lưng về phía sau nháy mắt ra hiệu ý bảo cô chú ý một chút đừng làm ông nội mất hứng.
Cố Tiểu Khanh vào trong thấy mẹ và bà nội đang bận rộn trong nhà bếp, ông nội thì nhịp nhịp cây gậy ba-toong ngồi thẳng lưng trên sofa xem tivi, cô vào nhà mà ông cũng không màng chuyển ánh mắt.
Căn nhà được xây cất theo kiến trúc cổ xưa gồm ba gian hai sảnh, gian nào cũng thoáng đãng sạch sẽ, nhưng trong không khí lại đậm một mùi già cỗi dễ khiến người ta u uất.
Cố Tiểu Khanh tới nhà bếp chào mẹ và bà nội. Mấy năm nay bà nội nhận ra mẹ cô thật lòng hiếu thuận nên đối đãi với mẹ con nhà cô đã cởi mở hơn rất nhiều. Thấy Cố Tiểu Khanh chào, bà liền cười vui vẻ đáp lại, bảo cô cứ ngồi nghỉ một chút rồi ăn cơm.
Cố Tiểu Khanh trở ra phòng khách đến đứng cạnh ông nội mở miệng gọi: “Ông nội.”
Ông cụ lạnh lùng “Hừ” một tiếng, không thèm liếc nửa con mắt: “Quả là đại cô nương, đã đi đâu cả ngày không thấy mặt mũi lại còn bắt chúng tôi phải chờ cô đấy!”
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vừa vặn năm giờ chiều. Bấy lâu nay cứ như vậy riết thành quen, có làm thế nào ông cũng không vừa lòng. Cô chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống sofa cách ông nội một khoảng xa.
Cô vừa ngồi xuống, ông nội liền “Hừ” thêm tiếng nữa: “Con cháu trong nhà sao không vào bếp lo phụ giúp mà ngồi ở đây làm gì?”
Giờ thì đã rõ. Hôm nay ông cụ khó ở nên đang kiếm cớ sinh sự với cô đây. Không biết làm gì hơn, cô đành đứng lên đi tới nhà bếp.
Nãy giờ ông cụ nói gì mẹ cô đều nghe được hết, thấy Cố Tiểu Khanh vào bà cũng lặng thinh, đoạn đưa cho cô chén tỏi bảo cô ra ngoài ban công giã tỏi.
Ban công trống trải, từng cơn gió thổi vào mang theo cái lạnh buốt giá, song bù lại, cô có được khoảng không yên tịnh hiếm hoi. Ngoài kia nhà nhà đèn đuốc sáng choang, hương vị nấu nướng theo gió ào ạt bay ra từ những gian phòng cũ kỹ. Dưới lầu có vài đứa trẻ chơi trò đốt pháo chuột, tiếng pháo nổ “lép bép” hòa tan trong tiếng cười đùa trẻ thơ. Một bức tranh đời thường bình dị và ấm áp.
Sau lưng cô chợt vang lên tiếng mở cửa ban công, ông Cố cầm áo ấm đi ra: “Mặc vào, ngoài này lạnh lắm.”
Cố Tiểu Khanh đón áo từ tay ba mặc lên người, ông Cố nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Năm mới không ai tới thăm cũng không ai gọi điện chúc Tết nên ông nội con khó chịu, con đừng buồn ông.”
Cố Tiểu Khanh cười nhợt nhạt: “Không có gì đâu ba.” Ba cô nhìn cô một hồi, không nhịn được thở ra một hơi dài rồi quay vào nhà.
Kỳ thật, năm nào cũng vậy. Cố Tiểu Khanh sau khi đến nhà ông đã hiểu ra cớ sự. Trước kia ông cụ là quản đốc trông coi hơn một ngàn người, thời ông còn huy hoàng trong nhà đông vui như trẩy hội, mấy cái Tết liên tục người thăm kẻ viếng ra vào nườm nượp. Nhà máy sụp đổ được vài năm, cảnh thì mất người thì bặt vô âm tín, ngôi nhà của ông liền trở nên quạnh quẽ đìu hiu. Chỉ là bao năm thế sự đổi dời mà ông vẫn đau đáu trong lòng nỗi niềm về những ngày xưa cũ.
Cố Tiểu Khanh biết, nhà máy cơ khí khi xưa là một đời vinh quang của ông nội. Đáng tiếc, thói đời vốn “người đi trà lạnh”, còn ông vẫn cố chấp níu giữ ký ức quá khứ đã nhạt màu từ lâu. Ừ thì nghe ra hơi buồn cười nhưng ai mà không biết một mình ông bi thương gặm nhấm sự cô tịch năm này qua tháng khác. Nghĩ được như vậy, chẳng ai buồn tính toán hay so đo với mấy trận mưa nắng thất thường của ông nữa.
Bữa cơm tất niên diễn ra trong khung cảnh vắng lặng, buồn tẻ, không ai dám hé răng nói một lời. Dù rằng thức ăn trên bàn đủ màu đủ vị nhưng lại không đủ để đánh thức vị giác của những người ngồi xung quanh.
Cố Tiểu Khanh đem đĩa trái cây ra đặt trên bàn trà, ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh sofa. Theo truyền thống mọi năm, lúc này cả nhà im lặng cùng nhau xem chương trình đón xuân trên tivi. Trước kia còn cùng nhau đón giao thừa nhưng giờ không còn ai chú ý đến nếp xưa đó. Hết chương trình đón xuân, đúng mười hai giờ cả nhà Cố Tiểu Khanh sẽ dập đầu quỳ lạy hai ông bà rồi sau đó có thể ra về.
Tuy gọi là xem chương trình Tết nhưng cả nhà không thấy ai vui vẻ. Ông ngoại chốc chốc lại nhìn điện thoại kế bên, mây mù ảm đạm trên gương mặt ông càng lúc càng dày đặc.
Khó nhọc chịu đựng đến mười hai giờ, ba mẹ Cố Tiểu Khanh liền dập đầu quỳ lạy ông cụ trước. Thời bây giờ không biết có gia đình nào còn duy trì truyền thống hành lễ như vậy hay không, nhưng ở nhà cô, chỉ cần ông nội còn tại thế thì nghi thức này chắc chắn được giữ gìn.
Cố Tiểu Khanh để ý thấy những dịp mừng năm mới chỉ lúc này sắc diện ông nội mới có nét tươi tỉnh. Đến phiên mình, cô cung kính quỳ trên mặt đất, lạy hai ông bà mỗi người một lạy, chúc hai cụ sức khỏe dồi dào, tiếp theo bà nội cho cô phong lì xì, bấy giờ xem như mọi việc hoàn tất.
Cố Tiểu Khanh nhận phong lì xì, vừa đứng dậy thì chuông điện thoại reo lên. Cô mở ra xem, thấy ba chữ Âu Lâm Tỷ nhấp nháy trên màn hình trong lòng thoáng chút thất vọng.
Cố Tiểu Khanh ấn phím nghe đi về phía ban công.
“Cố Tiểu Khanh, chúc mừng năm mới.” Đầu dây bên kia yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
“Chúc mừng năm mới.” Cố Tiểu Khanh nhàn nhạt lên tiếng.
“Hì hì, Cố Tiểu Khanh, chỗ anh chưa qua năm mới.”
“Vậy anh đang ở đâu?” Cố Tiểu Khanh tò mò hỏi.
“Anh về Canada. Sáng nay thức dậy anh nhìn thấy một gốc cây tùng trong sân, tự nhiên thấy nhớ em, em có nhớ anh không?” Kế đó, Âu Lâm Tỷ thản nhiên như không kể với cô sáng nay anh ăn gì.
Cố Tiểu Khanh hắng giọng, nghiêm túc nói: “Âu Lâm Tỷ…”
“Cố Tiểu Khanh, anh biết em muốn nói gì.” Âu Lâm Tỷ ngắt lời cô, nói tiếp: “Bên đó vừa qua năm mới, chắc anh là người đầu tiên gọi điện cho em phải không?”
Cố Tiểu Khanh nghẹn lời, nỗi chua xót len lỏi trong tim.
“Cố Tiểu Khanh, em đang buồn hả?”
“Không.” Cô cúi đầu trả lời, bỗng chốc không ai nói câu gì. Lòng cô chùng xuống, đành rằng cô không có số điện thoại của Âu Lâm Ngọc, nhưng cô biết nếu anh muốn có số của cô thì dễ như trở bàn tay.
Trong điện thoại có tiếng thở dài, Âu Lâm Tỷ nói: “Cố Tiểu Khanh, Tết vui vẻ nhé, năm mới này anh rất vui vì là người đầu tiên gọi điện cho em.” Vừa dứt lời âm thanh “tút tút” truyền đến, đương nhiên Âu Lâm Tỷ đã cúp máy.
Cố Tiểu Khanh gập điện thoại, giữ vẻ mặt bình tĩnh quay vào nhà cùng ba mẹ thu dọn đồ đạc ra về. Về tới nhà gần một giờ sáng, bà Cố vào bếp nấu cho hai cha con mỗi người một tô mỳ. Thật ra bữa tối ai cũng ăn lưng lửng nên giờ đã sớm đói bụng.
Ăn uống rửa mặt xong, Cố Tiểu Khanh về phòng lấy điện thoại nhìn lần cuối, hiển thị trên màn hình không thay đổi. Cô tắt máy, kéo chăn trên giường ra rồi vùi đầu vào ngủ.
Liên tiếp hai ngày mùng một và mùng hai cơ bản cô đều ở nhà ngủ. Quả Quả có gọi điện đến rủ đi chơi nhưng cô uể oải từ chối. Không hiểu sao, cô thấy cả người mình như bị rút cạn sức lực, không có tinh thần để làm bất cứ chuyện gì.
¤¤¤
Mãi rồi cũng đến đầu tháng ba. Ăn xong bữa trưa, Cố Tiểu Khanh không thể ngồi yên được nữa, cô lấy gói sủi cảo đông lạnh trong ngăn lạnh, tùy tiện tìm một lý do để nói với ba mẹ rồi tức tốc chạy ra ngoài.
Lái đến thẳng dưới nhà Âu Lâm Ngọc, đậu xe vào gara, đi thang máy trực tiếp đến tầng cao nhất. Cô đứng trước cửa hít vào một hơi, sau đó ấn chuông.
Cửa mở ra trong tích tắc, Âu Lâm Ngọc mặc đồ ở nhà, xem chừng anh đã về nhà được một lúc. Hình như anh đang làm việc, trong tay cầm xấp giấy có đóng mộc. Anh lách người qua một bên nói với Cố Tiểu Khanh: “Vào đi.”
Cố Tiểu Khanh đi vào xoay người mở tủ giày đổi dép. Cô thấy trong tủ có một đôi dép con gái màu hồng, lần trước thức dậy cô nhớ không có. Cô giơ lên trước mặt hỏi Âu Lâm Ngọc: “Cho em?”
“Ừ.” Âu Lâm Ngọc gật đầu.
Cố Tiểu Khanh vui vẻ mang dép vào, đứng thẳng lên hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”
Âu Lâm Ngọc giơ trang giấy, nói: “Chưa, nãy giờ tôi bận làm việc, chưa kịp ăn.”
Cố Tiểu Khanh cầm sủi cảo hươ hươ: “Em làm sủi cảo cho anh ăn nhé?”
Âu Lâm Ngọc cười ôn hòa, anh nhẹ gật đầu: “Việc của tôi vẫn chưa xử lý xong, khi nào em làm xong thì gọi tôi.”
Cố Tiểu Khanh “Dạ” một tiếng rồi bước đến nhà bếp.
Chuẩn bị xong một đĩa sủi cảo đầy vung, Cố Tiểu Khanh bưng tới căn phòng vừa nãy Âu Lâm Ngọc đi vào. Đúng ra nơi đây phải gọi là văn phòng thay vì thư phòng, bên trong dụng cụ máy móc thiết bị làm việc được trang bị rất đầy đủ.
Âu Lâm Ngọc đứng cạnh máy fax, vừa gửi fax vừa gọi điện thoại. Anh không nói tiếng Anh, có lẽ là tiếng Pháp, dù sao Cố Tiểu Khanh nghe cũng không hiểu. Cô cẩn thận đặt đĩa trên bàn làm việc, dùng tay ra hiệu cho anh ăn. Âu Lâm Ngọc gật gật đầu với cô, ý nói anh đã hiểu.
Cố Tiểu Khanh thấy anh đang bận liền xoay người nhẹ nhàng ra ngoài cửa. Cô trở lại nhà bếp rửa nồi. Xong lại quay ra lau chùi sạch sẽ những nơi có dính vết bẩn.
Mỗi ngóc ngách trong căn nhà này đều vốn dĩ rất sạch sẽ, cô không muốn mang đến phiền phức cho anh.
Sau khi dọn dẹp đâu vào đấy, Cố Tiểu Khanh quay lại phòng khách. Không gian xung quanh thoáng đãng tinh tươm, cửa thư phòng vẫn khép chặt, cô phát hiện mình không có chuyện gì để làm.
Cố Tiểu Khanh đi tham quan một vòng căn nhà, mở từng cánh cửa phòng nhìn ngắm một chút. Hóa ra căn hộ này ban đầu là hai căn thông với nhau rồi được tu sửa, trang hoàng lại. Diện tích mỗi phòng rất lớn, một phòng ngủ chính, hai phòng dành cho khách. Cả phòng ngủ chính lẫn phòng dành cho khách đều có nhà vệ sinh riêng. Kế đó là thư phòng cô đã vào, cuối cùng là phòng tập thể hình với một dàn máy móc hiện đại.
Căn nhà mang một vẻ trống vắng quạnh quẽ, phong cách trang trí cực kỳ giản đơn, đồ dùng quanh quẩn giữa hai màu trắng và xám bạc, ngay cả hoa văn rèm cửa sổ cũng chỉ là màu xám in trên nền lụa trắng. Sắc thái ngôi nhà dường như tượng trưng cho chủ nhân của nó, cô độc và lạnh lẽo.
Cô vào phòng khách mở tủ tivi tìm đĩa DVD xem phim để giết thời gian. Dưới tivi đặt một cái tủ nhỏ, bên trong rất nhiều đĩa, nhưng cô lấy ra xem thấy hầu hết là đĩa nhạc, ngoại trừ vài đĩa tiếng Anh cô đọc hiểu loáng thoáng, những đĩa khác nhìn không biết là đĩa gì. Cô đành chán nản đặt đĩa về chỗ cũ rồi đến ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước sofa, lấy điều khiển từ xa trên bàn trà bấm nút mở tivi.
Kênh điện ảnh đang chiếu phim Harry Porter, bộ phim này cô đã xem từ lâu. Những cảnh kịch tính trên màn hình không thu hút được cô, ngược lại từng hơi nóng tỏa ra từ máy sưởi và sàn nhà ấm áp làm cô không nén được muốn nằm xuống tận hưởng cảm giác êm ái ấm cúng. Không bao lâu, cô chìm vào giấc ngủ.
Cố Tiểu Khanh gặp ác mộng. Trong mộng, cô đứng trên con đường màu vàng sâu thẳm hun hút kéo dài đến tận cùng, hai bên đường mênh mông sắc tím màu hoa diên vĩ, từng đợt rồi lại từng đợt sóng tím yêu kiều diễm lệ trào dâng dưới ngọn gió rít gào.
Âu Lâm Ngọc đứng ở cuối con đường, anh mặc Âu phục màu xám bạc, gương mặt đẹp đẽ cao sang, ánh mắt dịu dàng chờ đợi, anh nói: “Tiểu Khanh, em đến đây.”
Cố Tiểu Khanh vừa nhấc gót chân đi về phía anh thì chợt phát hiện ra đôi chân bị ngăn trở. Cô cúi đầu thấy mình mặc một chiếc váy dài chấm gót, chân váy tầng tầng lớp lớp những lớp lụa mỏng đan xen phức tạp đã giam cầm bước chân của cô. Cô khom người ra sức xé toạc những mảnh vải mỏng toang vướng víu rồi cất bước đi đến nơi anh đang đứng.
Rõ ràng anh đứng ngay phía trước, không hề xa, mà sao cô đi mãi, đi hoài, đi thế nào cũng không thể đến gần anh. Thân thể cô mỏi mệt rệu rã, cô đứng lại, gọi anh, gào thét tên anh nhưng cổ họng không phát ra âm thanh.
Âu Lâm Ngọc vẫn chờ cô ở nơi tận cùng đó, anh trầm mặc nhìn cô chăm chú, không nói một lời, đôi mắt chan chứa buồn thương da diết cơ hồ kìm nén dòng lệ tuôn trào. Cô nỡ nào thấy anh như vậy nên lại cố sức bước tới, băng qua thiên sơn vạn thủy, héo hon cả thể xác, sau cùng cô đã đến trước mặt anh.
Vẫn không thể nói thành tiếng, cô vươn tay, ngỡ được chạm vào một dung nhan hoàn mỹ lại hoảng sợ phát hiện ra từng mảnh da mặt từ từ trôi xuống, lộ ra lớp thịt nhầy nhụa đỏ tươi và hai con mắt vô hồn rỗng hoác. Giờ đây trước mắt cô là một gương mặt kinh khiếp, đầy máu và máu.
Sau khi hét lên một tiếng chói tai và cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, cuối cùng, cô bừng tỉnh trở về thực tại.
Cố Tiểu Khanh mở choàng mắt. Sở dĩ cô biết mình gặp ác mộng vì cảm giác được có người tựa sát vào thân thể mình, mà đầu người đó lại vừa vặn áp lên ngực cô.
Về đến nhà, sau khi thay quần áo và thu dọn đồ đạc xong, Cố Tiểu Khanh vội vàng lái chiếc xe của Âu Lâm Ngọc đến nhà ông nội. Nhà ông nội và nhà Cố Tiểu Khanh đều ở cùng một khu chung cư. Vào cái thời hoàng kim của nhà máy cơ khí hai mươi năm về trước, ông nội đường đường là một quản đốc oai phong có tiếng.
Nay ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng trước kia làm lãnh đạo hét ra lửa đã quen nên ở nhà vẫn quán triệt phong cách gia trưởng. Xưa đến giờ cả nhà không có ai là không sợ ông.
Ba Cố Tiểu Khanh là con trai độc nhất trong gia đình. Thời điểm ba mẹ cô muốn tiến tới hôn nhân, ông nội cương quyết cấm cản. Ông chê bai mẹ cô nào là xuất thân tầm thường, nào là không có nghề nghiệp ra hồn. Ba cô có năn nỉ thuyết phục ra sao cũng vô dụng, cuối cùng không còn cách nào khác, cứ thế vụng trộm kết hôn cùng mẹ cô. Ngày cưới của đôi trẻ vắng hai vợ chồng già. Đã thế cưới xong mẹ cô lại sinh con gái, hai người càng không muốn nhìn mặt. Bản thân Cố Tiểu Khanh cũng không đoái hoài đến mảnh tình cảm bị thiếu hụt này, thế nên chẳng trách từ nhỏ quan hệ ông cháu đã rất nguội lạnh.
Nhưng có nguội lạnh đến đâu thì ngày lễ ngày tết cả gia đình vẫn sum họp đông đủ. Nói nào ngay, mấy năm sống ở đây, lúc ông cụ bệnh nặng bệnh nhẹ trái gió trở trời đều do mẹ cô chăm sóc.
Cố Tiểu Khanh nhớ ở thành phố C này cô còn bà ngoại và cậu, có điều không rõ vì sao đã nhiều năm trôi qua gia đình cô chưa từng qua lại với họ, còn những bữa cơm tất niên hàng năm nhất định phải ở nhà ông nội.
Dù trong lòng miễn cưỡng, Cố Tiểu Khanh vẫn cố lái xe đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Tới nơi, ba cô ra mở cửa, dè dặt đưa lưng về phía sau nháy mắt ra hiệu ý bảo cô chú ý một chút đừng làm ông nội mất hứng.
Cố Tiểu Khanh vào trong thấy mẹ và bà nội đang bận rộn trong nhà bếp, ông nội thì nhịp nhịp cây gậy ba-toong ngồi thẳng lưng trên sofa xem tivi, cô vào nhà mà ông cũng không màng chuyển ánh mắt.
Căn nhà được xây cất theo kiến trúc cổ xưa gồm ba gian hai sảnh, gian nào cũng thoáng đãng sạch sẽ, nhưng trong không khí lại đậm một mùi già cỗi dễ khiến người ta u uất.
Cố Tiểu Khanh tới nhà bếp chào mẹ và bà nội. Mấy năm nay bà nội nhận ra mẹ cô thật lòng hiếu thuận nên đối đãi với mẹ con nhà cô đã cởi mở hơn rất nhiều. Thấy Cố Tiểu Khanh chào, bà liền cười vui vẻ đáp lại, bảo cô cứ ngồi nghỉ một chút rồi ăn cơm.
Cố Tiểu Khanh trở ra phòng khách đến đứng cạnh ông nội mở miệng gọi: “Ông nội.”
Ông cụ lạnh lùng “Hừ” một tiếng, không thèm liếc nửa con mắt: “Quả là đại cô nương, đã đi đâu cả ngày không thấy mặt mũi lại còn bắt chúng tôi phải chờ cô đấy!”
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vừa vặn năm giờ chiều. Bấy lâu nay cứ như vậy riết thành quen, có làm thế nào ông cũng không vừa lòng. Cô chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống sofa cách ông nội một khoảng xa.
Cô vừa ngồi xuống, ông nội liền “Hừ” thêm tiếng nữa: “Con cháu trong nhà sao không vào bếp lo phụ giúp mà ngồi ở đây làm gì?”
Giờ thì đã rõ. Hôm nay ông cụ khó ở nên đang kiếm cớ sinh sự với cô đây. Không biết làm gì hơn, cô đành đứng lên đi tới nhà bếp.
Nãy giờ ông cụ nói gì mẹ cô đều nghe được hết, thấy Cố Tiểu Khanh vào bà cũng lặng thinh, đoạn đưa cho cô chén tỏi bảo cô ra ngoài ban công giã tỏi.
Ban công trống trải, từng cơn gió thổi vào mang theo cái lạnh buốt giá, song bù lại, cô có được khoảng không yên tịnh hiếm hoi. Ngoài kia nhà nhà đèn đuốc sáng choang, hương vị nấu nướng theo gió ào ạt bay ra từ những gian phòng cũ kỹ. Dưới lầu có vài đứa trẻ chơi trò đốt pháo chuột, tiếng pháo nổ “lép bép” hòa tan trong tiếng cười đùa trẻ thơ. Một bức tranh đời thường bình dị và ấm áp.
Sau lưng cô chợt vang lên tiếng mở cửa ban công, ông Cố cầm áo ấm đi ra: “Mặc vào, ngoài này lạnh lắm.”
Cố Tiểu Khanh đón áo từ tay ba mặc lên người, ông Cố nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Năm mới không ai tới thăm cũng không ai gọi điện chúc Tết nên ông nội con khó chịu, con đừng buồn ông.”
Cố Tiểu Khanh cười nhợt nhạt: “Không có gì đâu ba.” Ba cô nhìn cô một hồi, không nhịn được thở ra một hơi dài rồi quay vào nhà.
Kỳ thật, năm nào cũng vậy. Cố Tiểu Khanh sau khi đến nhà ông đã hiểu ra cớ sự. Trước kia ông cụ là quản đốc trông coi hơn một ngàn người, thời ông còn huy hoàng trong nhà đông vui như trẩy hội, mấy cái Tết liên tục người thăm kẻ viếng ra vào nườm nượp. Nhà máy sụp đổ được vài năm, cảnh thì mất người thì bặt vô âm tín, ngôi nhà của ông liền trở nên quạnh quẽ đìu hiu. Chỉ là bao năm thế sự đổi dời mà ông vẫn đau đáu trong lòng nỗi niềm về những ngày xưa cũ.
Cố Tiểu Khanh biết, nhà máy cơ khí khi xưa là một đời vinh quang của ông nội. Đáng tiếc, thói đời vốn “người đi trà lạnh”, còn ông vẫn cố chấp níu giữ ký ức quá khứ đã nhạt màu từ lâu. Ừ thì nghe ra hơi buồn cười nhưng ai mà không biết một mình ông bi thương gặm nhấm sự cô tịch năm này qua tháng khác. Nghĩ được như vậy, chẳng ai buồn tính toán hay so đo với mấy trận mưa nắng thất thường của ông nữa.
Bữa cơm tất niên diễn ra trong khung cảnh vắng lặng, buồn tẻ, không ai dám hé răng nói một lời. Dù rằng thức ăn trên bàn đủ màu đủ vị nhưng lại không đủ để đánh thức vị giác của những người ngồi xung quanh.
Cố Tiểu Khanh đem đĩa trái cây ra đặt trên bàn trà, ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh sofa. Theo truyền thống mọi năm, lúc này cả nhà im lặng cùng nhau xem chương trình đón xuân trên tivi. Trước kia còn cùng nhau đón giao thừa nhưng giờ không còn ai chú ý đến nếp xưa đó. Hết chương trình đón xuân, đúng mười hai giờ cả nhà Cố Tiểu Khanh sẽ dập đầu quỳ lạy hai ông bà rồi sau đó có thể ra về.
Tuy gọi là xem chương trình Tết nhưng cả nhà không thấy ai vui vẻ. Ông ngoại chốc chốc lại nhìn điện thoại kế bên, mây mù ảm đạm trên gương mặt ông càng lúc càng dày đặc.
Khó nhọc chịu đựng đến mười hai giờ, ba mẹ Cố Tiểu Khanh liền dập đầu quỳ lạy ông cụ trước. Thời bây giờ không biết có gia đình nào còn duy trì truyền thống hành lễ như vậy hay không, nhưng ở nhà cô, chỉ cần ông nội còn tại thế thì nghi thức này chắc chắn được giữ gìn.
Cố Tiểu Khanh để ý thấy những dịp mừng năm mới chỉ lúc này sắc diện ông nội mới có nét tươi tỉnh. Đến phiên mình, cô cung kính quỳ trên mặt đất, lạy hai ông bà mỗi người một lạy, chúc hai cụ sức khỏe dồi dào, tiếp theo bà nội cho cô phong lì xì, bấy giờ xem như mọi việc hoàn tất.
Cố Tiểu Khanh nhận phong lì xì, vừa đứng dậy thì chuông điện thoại reo lên. Cô mở ra xem, thấy ba chữ Âu Lâm Tỷ nhấp nháy trên màn hình trong lòng thoáng chút thất vọng.
Cố Tiểu Khanh ấn phím nghe đi về phía ban công.
“Cố Tiểu Khanh, chúc mừng năm mới.” Đầu dây bên kia yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
“Chúc mừng năm mới.” Cố Tiểu Khanh nhàn nhạt lên tiếng.
“Hì hì, Cố Tiểu Khanh, chỗ anh chưa qua năm mới.”
“Vậy anh đang ở đâu?” Cố Tiểu Khanh tò mò hỏi.
“Anh về Canada. Sáng nay thức dậy anh nhìn thấy một gốc cây tùng trong sân, tự nhiên thấy nhớ em, em có nhớ anh không?” Kế đó, Âu Lâm Tỷ thản nhiên như không kể với cô sáng nay anh ăn gì.
Cố Tiểu Khanh hắng giọng, nghiêm túc nói: “Âu Lâm Tỷ…”
“Cố Tiểu Khanh, anh biết em muốn nói gì.” Âu Lâm Tỷ ngắt lời cô, nói tiếp: “Bên đó vừa qua năm mới, chắc anh là người đầu tiên gọi điện cho em phải không?”
Cố Tiểu Khanh nghẹn lời, nỗi chua xót len lỏi trong tim.
“Cố Tiểu Khanh, em đang buồn hả?”
“Không.” Cô cúi đầu trả lời, bỗng chốc không ai nói câu gì. Lòng cô chùng xuống, đành rằng cô không có số điện thoại của Âu Lâm Ngọc, nhưng cô biết nếu anh muốn có số của cô thì dễ như trở bàn tay.
Trong điện thoại có tiếng thở dài, Âu Lâm Tỷ nói: “Cố Tiểu Khanh, Tết vui vẻ nhé, năm mới này anh rất vui vì là người đầu tiên gọi điện cho em.” Vừa dứt lời âm thanh “tút tút” truyền đến, đương nhiên Âu Lâm Tỷ đã cúp máy.
Cố Tiểu Khanh gập điện thoại, giữ vẻ mặt bình tĩnh quay vào nhà cùng ba mẹ thu dọn đồ đạc ra về. Về tới nhà gần một giờ sáng, bà Cố vào bếp nấu cho hai cha con mỗi người một tô mỳ. Thật ra bữa tối ai cũng ăn lưng lửng nên giờ đã sớm đói bụng.
Ăn uống rửa mặt xong, Cố Tiểu Khanh về phòng lấy điện thoại nhìn lần cuối, hiển thị trên màn hình không thay đổi. Cô tắt máy, kéo chăn trên giường ra rồi vùi đầu vào ngủ.
Liên tiếp hai ngày mùng một và mùng hai cơ bản cô đều ở nhà ngủ. Quả Quả có gọi điện đến rủ đi chơi nhưng cô uể oải từ chối. Không hiểu sao, cô thấy cả người mình như bị rút cạn sức lực, không có tinh thần để làm bất cứ chuyện gì.
¤¤¤
Mãi rồi cũng đến đầu tháng ba. Ăn xong bữa trưa, Cố Tiểu Khanh không thể ngồi yên được nữa, cô lấy gói sủi cảo đông lạnh trong ngăn lạnh, tùy tiện tìm một lý do để nói với ba mẹ rồi tức tốc chạy ra ngoài.
Lái đến thẳng dưới nhà Âu Lâm Ngọc, đậu xe vào gara, đi thang máy trực tiếp đến tầng cao nhất. Cô đứng trước cửa hít vào một hơi, sau đó ấn chuông.
Cửa mở ra trong tích tắc, Âu Lâm Ngọc mặc đồ ở nhà, xem chừng anh đã về nhà được một lúc. Hình như anh đang làm việc, trong tay cầm xấp giấy có đóng mộc. Anh lách người qua một bên nói với Cố Tiểu Khanh: “Vào đi.”
Cố Tiểu Khanh đi vào xoay người mở tủ giày đổi dép. Cô thấy trong tủ có một đôi dép con gái màu hồng, lần trước thức dậy cô nhớ không có. Cô giơ lên trước mặt hỏi Âu Lâm Ngọc: “Cho em?”
“Ừ.” Âu Lâm Ngọc gật đầu.
Cố Tiểu Khanh vui vẻ mang dép vào, đứng thẳng lên hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”
Âu Lâm Ngọc giơ trang giấy, nói: “Chưa, nãy giờ tôi bận làm việc, chưa kịp ăn.”
Cố Tiểu Khanh cầm sủi cảo hươ hươ: “Em làm sủi cảo cho anh ăn nhé?”
Âu Lâm Ngọc cười ôn hòa, anh nhẹ gật đầu: “Việc của tôi vẫn chưa xử lý xong, khi nào em làm xong thì gọi tôi.”
Cố Tiểu Khanh “Dạ” một tiếng rồi bước đến nhà bếp.
Chuẩn bị xong một đĩa sủi cảo đầy vung, Cố Tiểu Khanh bưng tới căn phòng vừa nãy Âu Lâm Ngọc đi vào. Đúng ra nơi đây phải gọi là văn phòng thay vì thư phòng, bên trong dụng cụ máy móc thiết bị làm việc được trang bị rất đầy đủ.
Âu Lâm Ngọc đứng cạnh máy fax, vừa gửi fax vừa gọi điện thoại. Anh không nói tiếng Anh, có lẽ là tiếng Pháp, dù sao Cố Tiểu Khanh nghe cũng không hiểu. Cô cẩn thận đặt đĩa trên bàn làm việc, dùng tay ra hiệu cho anh ăn. Âu Lâm Ngọc gật gật đầu với cô, ý nói anh đã hiểu.
Cố Tiểu Khanh thấy anh đang bận liền xoay người nhẹ nhàng ra ngoài cửa. Cô trở lại nhà bếp rửa nồi. Xong lại quay ra lau chùi sạch sẽ những nơi có dính vết bẩn.
Mỗi ngóc ngách trong căn nhà này đều vốn dĩ rất sạch sẽ, cô không muốn mang đến phiền phức cho anh.
Sau khi dọn dẹp đâu vào đấy, Cố Tiểu Khanh quay lại phòng khách. Không gian xung quanh thoáng đãng tinh tươm, cửa thư phòng vẫn khép chặt, cô phát hiện mình không có chuyện gì để làm.
Cố Tiểu Khanh đi tham quan một vòng căn nhà, mở từng cánh cửa phòng nhìn ngắm một chút. Hóa ra căn hộ này ban đầu là hai căn thông với nhau rồi được tu sửa, trang hoàng lại. Diện tích mỗi phòng rất lớn, một phòng ngủ chính, hai phòng dành cho khách. Cả phòng ngủ chính lẫn phòng dành cho khách đều có nhà vệ sinh riêng. Kế đó là thư phòng cô đã vào, cuối cùng là phòng tập thể hình với một dàn máy móc hiện đại.
Căn nhà mang một vẻ trống vắng quạnh quẽ, phong cách trang trí cực kỳ giản đơn, đồ dùng quanh quẩn giữa hai màu trắng và xám bạc, ngay cả hoa văn rèm cửa sổ cũng chỉ là màu xám in trên nền lụa trắng. Sắc thái ngôi nhà dường như tượng trưng cho chủ nhân của nó, cô độc và lạnh lẽo.
Cô vào phòng khách mở tủ tivi tìm đĩa DVD xem phim để giết thời gian. Dưới tivi đặt một cái tủ nhỏ, bên trong rất nhiều đĩa, nhưng cô lấy ra xem thấy hầu hết là đĩa nhạc, ngoại trừ vài đĩa tiếng Anh cô đọc hiểu loáng thoáng, những đĩa khác nhìn không biết là đĩa gì. Cô đành chán nản đặt đĩa về chỗ cũ rồi đến ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước sofa, lấy điều khiển từ xa trên bàn trà bấm nút mở tivi.
Kênh điện ảnh đang chiếu phim Harry Porter, bộ phim này cô đã xem từ lâu. Những cảnh kịch tính trên màn hình không thu hút được cô, ngược lại từng hơi nóng tỏa ra từ máy sưởi và sàn nhà ấm áp làm cô không nén được muốn nằm xuống tận hưởng cảm giác êm ái ấm cúng. Không bao lâu, cô chìm vào giấc ngủ.
Cố Tiểu Khanh gặp ác mộng. Trong mộng, cô đứng trên con đường màu vàng sâu thẳm hun hút kéo dài đến tận cùng, hai bên đường mênh mông sắc tím màu hoa diên vĩ, từng đợt rồi lại từng đợt sóng tím yêu kiều diễm lệ trào dâng dưới ngọn gió rít gào.
Âu Lâm Ngọc đứng ở cuối con đường, anh mặc Âu phục màu xám bạc, gương mặt đẹp đẽ cao sang, ánh mắt dịu dàng chờ đợi, anh nói: “Tiểu Khanh, em đến đây.”
Cố Tiểu Khanh vừa nhấc gót chân đi về phía anh thì chợt phát hiện ra đôi chân bị ngăn trở. Cô cúi đầu thấy mình mặc một chiếc váy dài chấm gót, chân váy tầng tầng lớp lớp những lớp lụa mỏng đan xen phức tạp đã giam cầm bước chân của cô. Cô khom người ra sức xé toạc những mảnh vải mỏng toang vướng víu rồi cất bước đi đến nơi anh đang đứng.
Rõ ràng anh đứng ngay phía trước, không hề xa, mà sao cô đi mãi, đi hoài, đi thế nào cũng không thể đến gần anh. Thân thể cô mỏi mệt rệu rã, cô đứng lại, gọi anh, gào thét tên anh nhưng cổ họng không phát ra âm thanh.
Âu Lâm Ngọc vẫn chờ cô ở nơi tận cùng đó, anh trầm mặc nhìn cô chăm chú, không nói một lời, đôi mắt chan chứa buồn thương da diết cơ hồ kìm nén dòng lệ tuôn trào. Cô nỡ nào thấy anh như vậy nên lại cố sức bước tới, băng qua thiên sơn vạn thủy, héo hon cả thể xác, sau cùng cô đã đến trước mặt anh.
Vẫn không thể nói thành tiếng, cô vươn tay, ngỡ được chạm vào một dung nhan hoàn mỹ lại hoảng sợ phát hiện ra từng mảnh da mặt từ từ trôi xuống, lộ ra lớp thịt nhầy nhụa đỏ tươi và hai con mắt vô hồn rỗng hoác. Giờ đây trước mắt cô là một gương mặt kinh khiếp, đầy máu và máu.
Sau khi hét lên một tiếng chói tai và cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, cuối cùng, cô bừng tỉnh trở về thực tại.
Cố Tiểu Khanh mở choàng mắt. Sở dĩ cô biết mình gặp ác mộng vì cảm giác được có người tựa sát vào thân thể mình, mà đầu người đó lại vừa vặn áp lên ngực cô.