Chương 1: Cô nương dịu dàng đính hôn
Làm cả buổi sáng, cuối cùng cũng kiếm được một giỏ rau dại, Phùng Trinh không dám ở bên ngoài quá lâu, vì vậy nàng vội vã về nhà với một cái giỏ.
Đây là thị trấn biên giới của Đại Đường, cũng không phải thái bình lắm, ngày thường luôn có một số man di từ phía bắc núi đến đánh cây kê, tuy rằng nghe nói những ngày này tương đối yên bình, nhưng Phùng Trinh không muốn mạo hiểm, phải biết rằng những man di đó không được văn minh cho lắm, họ cướp bất cứ thứ gì họ nhìn thấy.
Phùng Trinh một đường đi rất nhanh, mới tới cổng thôn, chỉ thấy tiểu đệ sáu tuổi Phùng Thụy đang vội vàng chạy về phía nàng trên đôi chân ngắn cũn cỡn.
"Tỷ tỷ, chạy mau đi, người Tiêu gia thật sự đã tới đây."
Phùng Trinh sửng sốt, "Cái gì Tiêu gia?"
"Ai nha, chính là muốn cướp tỷ về làm thê tử, nếu tỷ không thích đến Tiêu gia, Vương bà mối đã dẫn bọn họ tới cửa." Tiểu Phùng Thụy đầu đầy mồ hôi, búi tóc đồng tử trên đầu đều mở ra.
Phùng Trinh bị bộ dáng nhỏ bé này của nhóc làm choáng ngợp, nàng mỉm cười đi sửa lại mái tóc cho nhóc.
"Tỷ, sao tỷ không sợ hãi chút nào, trước không phải tỷ vừa nghe đến Tiêu gia đều muốn chạy trốn sao?" Tiêu Phượng Duệ nhíu mày.
Phùng Trinh cười nói: "Sợ cái gì, thì cứ thành thân thôi."
Đó là Phùng Trinh trước đây, người thà chết chứ không phải Phùng Trinh hiện tại.
Trong mắt Phùng Trinh bây giờ, bất cứ điều gì so với chết đều tốt hơn. Tiêu gia tuy không phải là một gia đình giàu có, nhưng dù sao cũng là người trong sạch, so với làm tiểu thiếp cho nhà người ta cũng tốt hơn. Dù sao kiếp trước nàng là cô nhi, chịu đủ loại cực khổ, kiếp này cũng không ngại làm lại từ đầu.
Hiện tại có lấy chồng hay không, cũng không phải điều nàng có thể kiểm soát được. Trong xã hội phong kiến này, mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói của bà mối còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nếu nàng có thể hối hôn, nguyên chủ Phùng Trinh đã không treo cổ tự tử, lại càng không tiện nghi cho một cô hồn dị thế của nàng. Hơn nữa, Phùng Trinh luôn có thể nhìn rõ hoàn cảnh của mình, mặc dù bây giờ nàng là con gái của nhà tú tài, nhưng phụ thân tú tài của nàng đã thi trượt nhiều năm, hiện tại ốm nặng không thể ra khỏi giường, trong nhà mẫu thân yếu đuối, đệ đệ còn nhỏ, người trong sạch cũng sẽ không cưới nàng.
Cái gì mà xuyên qua đều gặp gỡ một hoàng tử cưỡi bạch mã? Tắm rửa đi ngủ!
Trong xã hội hiện đại, có rất ít phú nhị đại không để ý đến gia thế, nguyện ý lấy cô bé lọ lem, huống chi tại đây là xã hội cổ đại, muốn tìm một nam nhân không màng đến gia thế chỉ vì thích ngươi sao?
Đương nhiên, nguyên chủ Phùng Trinh rất xinh đẹp, cho nên làm tiểu thiếp cũng không phải là không thể. Nhưng Phùng Trinh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Ở thời đại này, thê thiếp không thể đứng thẳng, một ngày làm thiếp, cả đời làm thiếp, về sau con trai con gái trong nhà đều là nửa nô tài. Thay vì sống một cuộc sống như vậy, Phùng Trinh cảm thấy còn không bằng chính mình tự bồi dưỡng trượng phu, có thể sau này có cuộc sống tốt hơn. Dù sao cũng không phải không có đại quan xuất thân từ hàn môn. Nếu thật sự không làm được, có thể làm một phú ông đủ ăn đủ mặc cũng không phải là không làm được.
Mặc dù thời đại này có giai cấp rõ ràng, nhưng ở một số khía cạnh, nó vẫn công bằng hơn xã hội mà nàng quen thuộc một ít.
Phùng Trinh đã hạ quyết tâm lấy chống, tự nhiên không quan tâm là Tiêu gia hay Vương gia, dù sao nàng ấy biết là người trong sạch, đối phương đầy đủ không thiếu tay thiếu chân là tốt rồi. Dù sao phụ mẫu cũng không vì bán nữ cầu vinh để nàng đi làm thiếp người khác. Nghĩ theo cách này, nhưng thật ra còn có thể có chút an ủi.
Hai tỷ đệ Phùng Trinh về không còn xa lắm là đến sân nhà mình, liền thấy trong sân đã có nhiều người ngồi, đều là nữ nhân, có một số người trong thôn đến xem náo nhiệt, cũng có mấy người không quen biết.
Trong đó có một phụ nhân mắc váy hoa, trên mặt trang điểm rất đậm, nhìn thấy nàng thì đứng dậy cười nói: "Ai ui, Phùng đại cô nương đã trở về rồi, nhìn nàng ấy sáng sớm còn ra ngoài đào rau rừng, thật là siêng năng."
Phùng Trinh nhìn thấy người này liền nhận ra, đây chính là Vương bà mối đã đến Phùng gia vài lần.
Một phụ nhân trung niên khác khuôn mặt dịu dàng, mặc một thân váy xanh mộc mạc cũng đứng lên, người này chính là mẫu thân của Phùng Trinh, Phùng Lý thị.
Phùng Lý thị gượng cười và nói: "Trinh nhi nhanh chóng đặt đồ đạc xuống, đến gặp mấy vị tẩu tử bá mẫu đi."
Phùng Trinh đáp lại, đặt cái giỏ lên bàn gỗ ở bên cạnh, tay nắm vào nhau, vâng lời tiêu sái đi tới.
Những phụ nhân lạ mặt kia cẩn thận đánh giá nàng, sau đó cười gật đầu.
Trong số đó có một lão phụ nhân thậm chí còn khoa tay múa chân ra hiệu mông nàng lớn hay nhỏ, vừa lòng cười cười.
Phùng Trinh không nói nên lời, mặc dù thân thể này của nàng gầy gò, nhưng có lồi lõm cong vênh. Sở dĩ lão phụ nhân này khoa tay múa chân, tự nhiên không phải nói nàng đẹp, mà là cảm thấy nàng có thể sinh con.
Rốt cuộc, Phùng Lý thị không thể chịu được khi nhìn thấy khuê nữ nhà mình bị giày xéo như vậy, vẻ mặt không vui nói: "Trinh nhi đi bận rộn trước đi, chỗ này không cần con tiếp đón."
Phùng Trinh như được đại xá, hé đôi môi mềm mại cười cười với vài vị trưởng bối, liền xoay người đi vào trong nhà.
Sau khi Phùng Trinh rời đi, Phùng Lý thị nói: "Đứa nhỏ cũng đã gặp được, khi nào sẽ chọn ngày này?"
Sau khi hỏi câu này, Phùng Lý thị cảm thấy trong lòng chua xót. Nếu không phải thân thể nam nhân nhà bà không thể chịu đựng được nữa, bà cũng sẽ không vội vàng gả khuê nữ nhà mình, cũng sẽ không để người ta coi thường khuê nữ.
Vương bà mối mỉm cười, nhìn lão phụ nhân vừa rồi khoa tay múa chân ám chỉ kích thương mông của Phùng Trinh, "Lão tẩu tử, tẩu xem rồi là có ý tứ gì không?"
Phụ nhân trung niên này chính là lão mẫu Tiêu gia, Tiêu Ngô thị.
Tiêu Ngô thị hếch cằm, "Trông cũng được đấy, nhưng không biết làm việc như thế nào. Hơn nữa sính lễ này vẫn còn rất cao."
Phùng Lý thị nghe thấy câu sau, sắc mặt nhất thời thay đổi, nhanh chóng nháy mắt với Vương bà mối.
Vương bà mối đồng ý, gật đầu, nói với Tiêu Ngô thị: "Ôi lão tỷ, lời này của tỷ thật là khiêm tốn, ai mà không biết đến Tiêu Sơn nhà của tỷ chính là thân binh bên cạnh tướng quân, bổng lộc cũng không ít, còn hiềm mấy phần sính lễ nhứ thế? Ta thấy nếu hắn nhìn trúng bộ dáng này của Phùng đại cô nương, bao nhiêu bạc cũng bỏ ra được."
Khuôn mặt chữ quốc của Tiêu Ngô thị đột nhiên dài ra, "Có bạc hay không là chuyện của Tiêu gia, nhưng sính lễ này, thậm chí mười dặm tám thôn cũng không cho nhiều như vậy."
Rốt cuộc, chỉ là luyến tiếc chút bạc này thôi.
Những người trong thôn xem náo nhiệt bên cạnh đều có chút không nói nên lời. Lại nói, chuyện hôn sự này chính là Tiêu gia được lợi. Bộ dáng này của Phùng đại cô nương rất xuất chúng, trong phạm vi trăm dặm chính là mỹ nhân nổi danh. Tiêu gia kia cũng tốt, nhưng dù tốt đến đâu thì cũng là quân hộ.
Cái gì là quân hộ, chính là lão tử tòng quân, con cái tòng quân, đời đời con cháu đều tòng quân. Người mà Phùng đại cô nương này lấy chính là Tiêu Sơn, hiện tại là lão đại Tiêu gia đang nhập ngũ.
Bên trong thành đang rối loạn, ai nói khi nào sẽ biến thành góa phụ. Mặc dù không làm góa phụ, nhưng về sau nhi tử trưởng thành, cũng không chừng khi già phải chịu nỗi đau mất con. Nếu Tiêu Sơn dễ dàng tìm thê tử như vậy, lại có thể kéo dài đến hai mươi ba tuổi mà còn độc thân sao?
Lại nói, nếu Phùng gia không phải bởi vì Phùng tú tài ngã bệnh, bọn họ thật sự sẽ rất coi thường những người như Tiêu gia.
Vương bà mối đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng dù sao cũng là bà mối được Tiêu gia thuê, cho nên dù cảm thấy khách hàng quá keo kiệt thì cũng phải ở giữa làm hòa, đem mối hôn sự này nói cho thành. Yêu cầu sính lễ này của Phùng Lý thị coi như là tiền cứu mạng, tự nhiên sẽ không buông tha, điều đó phụ thuộc vào Tiêu gia bên này.
Sau đó cười nói: "Lão tỷ, sính lễ là vật chết, người mới là sống a, tỷ xem bộ dáng của đại cô nương này xem, mười dặm tám thôn cũng không tìm được người thứ hai a? Lại nhìn thân thể đó xem, sau khi thành thân, nói không chừng sang năm có thể ẵm tôn tử, không phải tỷ vẫn luôn nhắc tới sao, muốn cho Tiêu Sơn nhà tỷ sinh được cháu trai sao, đây chính là một cơ hội tốt. Lần sau có tìm, cũng không tìm ra người thích hợp như vậy."
Phải nói rằng Vương bà mối biết điểm yếu của Tiêu Ngô thị. Tiêu Ngô thị sợ nhất điều gì, sợ nhất là Tiêu Sơn sẽ không có con nối dõi. Tiêu Sơn có con nối dõi hay không chỉ là thứ yếu, nhưng nếu Tiêu Sơn không có hậu, không phải sẽ để hai người con trai khác của bà ta thế chỗ của Tiêu Sơn sao? Con trai tiếp quản, tôn tử cũng phải tiếp tục.
Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Ngô thị đột nhiên mất bình tĩnh, khuôn mặt trở nên buông lỏng.
Vương bà mối thấy vậy, biết có chuyện, vội vàng đổ thêm dầu vào lửa, "Lão tỷ, mau chạy nhanh cưới vợ, sang năm ôm tôn tử, đây chính là đại sự."
Mấy trưởng bối Tiêu gia bên cạnh cũng bí mật kéo Tiêu Ngô thị.
Không có cách nào khác, đoàn người này ai cũng sợ. Là quân hộ trừ khi chết hết, nếu không, sau khi cả nhà Tiêu Ngô Thị tiếp quản, những họ hàng thân thích, chỉ cần là họ Tiêu, đều sẽ phải tiếp quản.
Đạo hữu chết không chết bần đạo*.
*Đạo hữu là chỉ người, bần đạo là chỉ mình. Tức là làm hại lợi ích của người khác vì lợi ích của họ.
Tiêu Ngô thị suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy chúng ta mau đi định ngày đi, Tiêu Sơn qua trận này sẽ trở về, vừa vặn xử lý chuyện này."
Phùng Lý thị nghe xong thì trong lòng buông lỏng, nhưng chóp mũi cảm thấy hơi chua.
Vương bà mối cười sảng khoái vỗ vỗ tay, "Được, đây lại là một cuộc nhân duyên trời định. Vương Tiêu hai nhà kết họ rất tốt, từ nay về sau chính là thân gia."
Những người bên cạnh tự nhiên liên tục phụ họa chúc phúc.
Tiêu Ngô thị và Phùng Lý thị đều mỉm cười miễn cưỡng.
Phùng Trinh ở trong phòng lắng nghe động tĩnh, biết rằng cuộc hôn sự đã được coi là thành.
Phùng tú tài nằm trên giường với khuôn mặt xanh xao, nghe thấy động tĩnh và hỏi: "Trinh nhi, bên ngoài đang làm gì thế?"
"Con không biết, phụ thân." Phùng Trinh lau mặt cho Phùng tú tài, nhưng không dám nói cho Phùng tú tài biết.
Nàng biết người cha hiện tại của mình là người cứng đầu, có khí chất của một thư sinh, ông xem thường quân nhân, lại càng không muốn khuê nữ nhà mình gả vào nhà quân hộ.
Tính toán của Phùng tú tài từ trước đến nay là tìm cho khuê nữ mình một vị tú tài.
Phùng Trinh trước cũng nghĩ như vậy, nhưng Phùng Trinh không muốn. Tìm tú tài thì thế nào, vai không thể nâng tay không thể mang. Tú tài trong nhà có điều kiện thì coi thường gia cảnh của nàng, những người có điều kiện kém thì nàng phải hầu hạ. Nàng cũng không muốn cả đời làm trâu làm ngựa cho người khác, không có hồi kết.
Phùng Trinh thật ra tình nguyện tìm một quân nhân như Tiêu Sơn, mặc dù không biết được bao nhiêu chữ, nhưng tốt xấu gì cũng khỏe mạnh, hơn nữa hàng tháng còn có bổng lộc, trong nhà còn có quân điền. Ít nhất nàng có thể nhìn thấy được hy vọng sống.
Một lúc sau, ngoài sân rốt cục tản đi.
Phùng Lý thị vào phòng, thấy Phùng tú tài đã ngủ, bà lau nước mắt và kéo Phùng Trinh ra khỏi phòng, hai mẹ con đi vào bếp.
Ngồi trên chiếc ghế thấp, Phùng Lý thị nắm lấy tay Phùng Trinh, sụt sịt muốn khóc, "Trinh nhi, mẫu thân biết con không thích, nhưng mẫu thân không thể làm gì được, bệnh này của phụ thân con nếu không xem đại phu, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu, con vẫn còn chưa lấy chồng, đệ đệ của con vẫn còn nhỏ, trong tộc của mẫu thân cũng không ai giúp đỡ, nếu không có phụ thân con làm trụ cột, cả nhà còn không biết như thế nào. Tiêu gia mặc dù không tốt, nhưng dù sao cũng làm người trong sạch, con đến đó chính là làm tẩu tử, cũng không ai khó dễ con. Con à, con đồng ý đi."
Nói đến đây, Phùng Lý thị đã khóc thành tiếng. Phùng Lý thị cũng cảm thấy khó chịu. Bà cũng từng đọc sách vài năm, từ nhỏ nuôi nấng giáo dưỡng khuê nữ như nhi tử, đọc sách biết chữ, chính là muốn sau này nàng có thể tìm được một trượng phu có công danh. Ai ngờ tạo hóa trêu người, đến tuổi khuê nữ phải lấy chồng, nam nhân nhà mình lại bị bệnh không dậy nổi.
Để khuê nữ gả cho nhà giống như Tiêu gia, trong lòng bà cũng thập phần khổ sở.
Nhưng bây giờ không còn cách nào tốt hơn. Nếu nam nhân của bà lại bị bệnh rời đi, bà thủ tiết không nói, khuê nữ cũng phải tiếp tục giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó cũng trở thành gái lỡ thì, tìm không được nhà chồng tốt.
Phùng Trinh mặc dù không mong đợi nhiều như vậy, nhưng nàng biết sự khó khăn của Phùng Lý thị. Cũng biết rằng, trước mắt đây chính là kết quả tốt nhất
Vội vàng như vậy, quả thật cũng không thể tìm được nhà tốt hơn.
Nàng đưa tay lau nước mắt cho Phùng Lý thị: "Mẫu thân, ngài đừng khóc, con đồng ý."
Đây là thị trấn biên giới của Đại Đường, cũng không phải thái bình lắm, ngày thường luôn có một số man di từ phía bắc núi đến đánh cây kê, tuy rằng nghe nói những ngày này tương đối yên bình, nhưng Phùng Trinh không muốn mạo hiểm, phải biết rằng những man di đó không được văn minh cho lắm, họ cướp bất cứ thứ gì họ nhìn thấy.
Phùng Trinh một đường đi rất nhanh, mới tới cổng thôn, chỉ thấy tiểu đệ sáu tuổi Phùng Thụy đang vội vàng chạy về phía nàng trên đôi chân ngắn cũn cỡn.
"Tỷ tỷ, chạy mau đi, người Tiêu gia thật sự đã tới đây."
Phùng Trinh sửng sốt, "Cái gì Tiêu gia?"
"Ai nha, chính là muốn cướp tỷ về làm thê tử, nếu tỷ không thích đến Tiêu gia, Vương bà mối đã dẫn bọn họ tới cửa." Tiểu Phùng Thụy đầu đầy mồ hôi, búi tóc đồng tử trên đầu đều mở ra.
Phùng Trinh bị bộ dáng nhỏ bé này của nhóc làm choáng ngợp, nàng mỉm cười đi sửa lại mái tóc cho nhóc.
"Tỷ, sao tỷ không sợ hãi chút nào, trước không phải tỷ vừa nghe đến Tiêu gia đều muốn chạy trốn sao?" Tiêu Phượng Duệ nhíu mày.
Phùng Trinh cười nói: "Sợ cái gì, thì cứ thành thân thôi."
Đó là Phùng Trinh trước đây, người thà chết chứ không phải Phùng Trinh hiện tại.
Trong mắt Phùng Trinh bây giờ, bất cứ điều gì so với chết đều tốt hơn. Tiêu gia tuy không phải là một gia đình giàu có, nhưng dù sao cũng là người trong sạch, so với làm tiểu thiếp cho nhà người ta cũng tốt hơn. Dù sao kiếp trước nàng là cô nhi, chịu đủ loại cực khổ, kiếp này cũng không ngại làm lại từ đầu.
Hiện tại có lấy chồng hay không, cũng không phải điều nàng có thể kiểm soát được. Trong xã hội phong kiến này, mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói của bà mối còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nếu nàng có thể hối hôn, nguyên chủ Phùng Trinh đã không treo cổ tự tử, lại càng không tiện nghi cho một cô hồn dị thế của nàng. Hơn nữa, Phùng Trinh luôn có thể nhìn rõ hoàn cảnh của mình, mặc dù bây giờ nàng là con gái của nhà tú tài, nhưng phụ thân tú tài của nàng đã thi trượt nhiều năm, hiện tại ốm nặng không thể ra khỏi giường, trong nhà mẫu thân yếu đuối, đệ đệ còn nhỏ, người trong sạch cũng sẽ không cưới nàng.
Cái gì mà xuyên qua đều gặp gỡ một hoàng tử cưỡi bạch mã? Tắm rửa đi ngủ!
Trong xã hội hiện đại, có rất ít phú nhị đại không để ý đến gia thế, nguyện ý lấy cô bé lọ lem, huống chi tại đây là xã hội cổ đại, muốn tìm một nam nhân không màng đến gia thế chỉ vì thích ngươi sao?
Đương nhiên, nguyên chủ Phùng Trinh rất xinh đẹp, cho nên làm tiểu thiếp cũng không phải là không thể. Nhưng Phùng Trinh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Ở thời đại này, thê thiếp không thể đứng thẳng, một ngày làm thiếp, cả đời làm thiếp, về sau con trai con gái trong nhà đều là nửa nô tài. Thay vì sống một cuộc sống như vậy, Phùng Trinh cảm thấy còn không bằng chính mình tự bồi dưỡng trượng phu, có thể sau này có cuộc sống tốt hơn. Dù sao cũng không phải không có đại quan xuất thân từ hàn môn. Nếu thật sự không làm được, có thể làm một phú ông đủ ăn đủ mặc cũng không phải là không làm được.
Mặc dù thời đại này có giai cấp rõ ràng, nhưng ở một số khía cạnh, nó vẫn công bằng hơn xã hội mà nàng quen thuộc một ít.
Phùng Trinh đã hạ quyết tâm lấy chống, tự nhiên không quan tâm là Tiêu gia hay Vương gia, dù sao nàng ấy biết là người trong sạch, đối phương đầy đủ không thiếu tay thiếu chân là tốt rồi. Dù sao phụ mẫu cũng không vì bán nữ cầu vinh để nàng đi làm thiếp người khác. Nghĩ theo cách này, nhưng thật ra còn có thể có chút an ủi.
Hai tỷ đệ Phùng Trinh về không còn xa lắm là đến sân nhà mình, liền thấy trong sân đã có nhiều người ngồi, đều là nữ nhân, có một số người trong thôn đến xem náo nhiệt, cũng có mấy người không quen biết.
Trong đó có một phụ nhân mắc váy hoa, trên mặt trang điểm rất đậm, nhìn thấy nàng thì đứng dậy cười nói: "Ai ui, Phùng đại cô nương đã trở về rồi, nhìn nàng ấy sáng sớm còn ra ngoài đào rau rừng, thật là siêng năng."
Phùng Trinh nhìn thấy người này liền nhận ra, đây chính là Vương bà mối đã đến Phùng gia vài lần.
Một phụ nhân trung niên khác khuôn mặt dịu dàng, mặc một thân váy xanh mộc mạc cũng đứng lên, người này chính là mẫu thân của Phùng Trinh, Phùng Lý thị.
Phùng Lý thị gượng cười và nói: "Trinh nhi nhanh chóng đặt đồ đạc xuống, đến gặp mấy vị tẩu tử bá mẫu đi."
Phùng Trinh đáp lại, đặt cái giỏ lên bàn gỗ ở bên cạnh, tay nắm vào nhau, vâng lời tiêu sái đi tới.
Những phụ nhân lạ mặt kia cẩn thận đánh giá nàng, sau đó cười gật đầu.
Trong số đó có một lão phụ nhân thậm chí còn khoa tay múa chân ra hiệu mông nàng lớn hay nhỏ, vừa lòng cười cười.
Phùng Trinh không nói nên lời, mặc dù thân thể này của nàng gầy gò, nhưng có lồi lõm cong vênh. Sở dĩ lão phụ nhân này khoa tay múa chân, tự nhiên không phải nói nàng đẹp, mà là cảm thấy nàng có thể sinh con.
Rốt cuộc, Phùng Lý thị không thể chịu được khi nhìn thấy khuê nữ nhà mình bị giày xéo như vậy, vẻ mặt không vui nói: "Trinh nhi đi bận rộn trước đi, chỗ này không cần con tiếp đón."
Phùng Trinh như được đại xá, hé đôi môi mềm mại cười cười với vài vị trưởng bối, liền xoay người đi vào trong nhà.
Sau khi Phùng Trinh rời đi, Phùng Lý thị nói: "Đứa nhỏ cũng đã gặp được, khi nào sẽ chọn ngày này?"
Sau khi hỏi câu này, Phùng Lý thị cảm thấy trong lòng chua xót. Nếu không phải thân thể nam nhân nhà bà không thể chịu đựng được nữa, bà cũng sẽ không vội vàng gả khuê nữ nhà mình, cũng sẽ không để người ta coi thường khuê nữ.
Vương bà mối mỉm cười, nhìn lão phụ nhân vừa rồi khoa tay múa chân ám chỉ kích thương mông của Phùng Trinh, "Lão tẩu tử, tẩu xem rồi là có ý tứ gì không?"
Phụ nhân trung niên này chính là lão mẫu Tiêu gia, Tiêu Ngô thị.
Tiêu Ngô thị hếch cằm, "Trông cũng được đấy, nhưng không biết làm việc như thế nào. Hơn nữa sính lễ này vẫn còn rất cao."
Phùng Lý thị nghe thấy câu sau, sắc mặt nhất thời thay đổi, nhanh chóng nháy mắt với Vương bà mối.
Vương bà mối đồng ý, gật đầu, nói với Tiêu Ngô thị: "Ôi lão tỷ, lời này của tỷ thật là khiêm tốn, ai mà không biết đến Tiêu Sơn nhà của tỷ chính là thân binh bên cạnh tướng quân, bổng lộc cũng không ít, còn hiềm mấy phần sính lễ nhứ thế? Ta thấy nếu hắn nhìn trúng bộ dáng này của Phùng đại cô nương, bao nhiêu bạc cũng bỏ ra được."
Khuôn mặt chữ quốc của Tiêu Ngô thị đột nhiên dài ra, "Có bạc hay không là chuyện của Tiêu gia, nhưng sính lễ này, thậm chí mười dặm tám thôn cũng không cho nhiều như vậy."
Rốt cuộc, chỉ là luyến tiếc chút bạc này thôi.
Những người trong thôn xem náo nhiệt bên cạnh đều có chút không nói nên lời. Lại nói, chuyện hôn sự này chính là Tiêu gia được lợi. Bộ dáng này của Phùng đại cô nương rất xuất chúng, trong phạm vi trăm dặm chính là mỹ nhân nổi danh. Tiêu gia kia cũng tốt, nhưng dù tốt đến đâu thì cũng là quân hộ.
Cái gì là quân hộ, chính là lão tử tòng quân, con cái tòng quân, đời đời con cháu đều tòng quân. Người mà Phùng đại cô nương này lấy chính là Tiêu Sơn, hiện tại là lão đại Tiêu gia đang nhập ngũ.
Bên trong thành đang rối loạn, ai nói khi nào sẽ biến thành góa phụ. Mặc dù không làm góa phụ, nhưng về sau nhi tử trưởng thành, cũng không chừng khi già phải chịu nỗi đau mất con. Nếu Tiêu Sơn dễ dàng tìm thê tử như vậy, lại có thể kéo dài đến hai mươi ba tuổi mà còn độc thân sao?
Lại nói, nếu Phùng gia không phải bởi vì Phùng tú tài ngã bệnh, bọn họ thật sự sẽ rất coi thường những người như Tiêu gia.
Vương bà mối đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng dù sao cũng là bà mối được Tiêu gia thuê, cho nên dù cảm thấy khách hàng quá keo kiệt thì cũng phải ở giữa làm hòa, đem mối hôn sự này nói cho thành. Yêu cầu sính lễ này của Phùng Lý thị coi như là tiền cứu mạng, tự nhiên sẽ không buông tha, điều đó phụ thuộc vào Tiêu gia bên này.
Sau đó cười nói: "Lão tỷ, sính lễ là vật chết, người mới là sống a, tỷ xem bộ dáng của đại cô nương này xem, mười dặm tám thôn cũng không tìm được người thứ hai a? Lại nhìn thân thể đó xem, sau khi thành thân, nói không chừng sang năm có thể ẵm tôn tử, không phải tỷ vẫn luôn nhắc tới sao, muốn cho Tiêu Sơn nhà tỷ sinh được cháu trai sao, đây chính là một cơ hội tốt. Lần sau có tìm, cũng không tìm ra người thích hợp như vậy."
Phải nói rằng Vương bà mối biết điểm yếu của Tiêu Ngô thị. Tiêu Ngô thị sợ nhất điều gì, sợ nhất là Tiêu Sơn sẽ không có con nối dõi. Tiêu Sơn có con nối dõi hay không chỉ là thứ yếu, nhưng nếu Tiêu Sơn không có hậu, không phải sẽ để hai người con trai khác của bà ta thế chỗ của Tiêu Sơn sao? Con trai tiếp quản, tôn tử cũng phải tiếp tục.
Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Ngô thị đột nhiên mất bình tĩnh, khuôn mặt trở nên buông lỏng.
Vương bà mối thấy vậy, biết có chuyện, vội vàng đổ thêm dầu vào lửa, "Lão tỷ, mau chạy nhanh cưới vợ, sang năm ôm tôn tử, đây chính là đại sự."
Mấy trưởng bối Tiêu gia bên cạnh cũng bí mật kéo Tiêu Ngô thị.
Không có cách nào khác, đoàn người này ai cũng sợ. Là quân hộ trừ khi chết hết, nếu không, sau khi cả nhà Tiêu Ngô Thị tiếp quản, những họ hàng thân thích, chỉ cần là họ Tiêu, đều sẽ phải tiếp quản.
Đạo hữu chết không chết bần đạo*.
*Đạo hữu là chỉ người, bần đạo là chỉ mình. Tức là làm hại lợi ích của người khác vì lợi ích của họ.
Tiêu Ngô thị suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy chúng ta mau đi định ngày đi, Tiêu Sơn qua trận này sẽ trở về, vừa vặn xử lý chuyện này."
Phùng Lý thị nghe xong thì trong lòng buông lỏng, nhưng chóp mũi cảm thấy hơi chua.
Vương bà mối cười sảng khoái vỗ vỗ tay, "Được, đây lại là một cuộc nhân duyên trời định. Vương Tiêu hai nhà kết họ rất tốt, từ nay về sau chính là thân gia."
Những người bên cạnh tự nhiên liên tục phụ họa chúc phúc.
Tiêu Ngô thị và Phùng Lý thị đều mỉm cười miễn cưỡng.
Phùng Trinh ở trong phòng lắng nghe động tĩnh, biết rằng cuộc hôn sự đã được coi là thành.
Phùng tú tài nằm trên giường với khuôn mặt xanh xao, nghe thấy động tĩnh và hỏi: "Trinh nhi, bên ngoài đang làm gì thế?"
"Con không biết, phụ thân." Phùng Trinh lau mặt cho Phùng tú tài, nhưng không dám nói cho Phùng tú tài biết.
Nàng biết người cha hiện tại của mình là người cứng đầu, có khí chất của một thư sinh, ông xem thường quân nhân, lại càng không muốn khuê nữ nhà mình gả vào nhà quân hộ.
Tính toán của Phùng tú tài từ trước đến nay là tìm cho khuê nữ mình một vị tú tài.
Phùng Trinh trước cũng nghĩ như vậy, nhưng Phùng Trinh không muốn. Tìm tú tài thì thế nào, vai không thể nâng tay không thể mang. Tú tài trong nhà có điều kiện thì coi thường gia cảnh của nàng, những người có điều kiện kém thì nàng phải hầu hạ. Nàng cũng không muốn cả đời làm trâu làm ngựa cho người khác, không có hồi kết.
Phùng Trinh thật ra tình nguyện tìm một quân nhân như Tiêu Sơn, mặc dù không biết được bao nhiêu chữ, nhưng tốt xấu gì cũng khỏe mạnh, hơn nữa hàng tháng còn có bổng lộc, trong nhà còn có quân điền. Ít nhất nàng có thể nhìn thấy được hy vọng sống.
Một lúc sau, ngoài sân rốt cục tản đi.
Phùng Lý thị vào phòng, thấy Phùng tú tài đã ngủ, bà lau nước mắt và kéo Phùng Trinh ra khỏi phòng, hai mẹ con đi vào bếp.
Ngồi trên chiếc ghế thấp, Phùng Lý thị nắm lấy tay Phùng Trinh, sụt sịt muốn khóc, "Trinh nhi, mẫu thân biết con không thích, nhưng mẫu thân không thể làm gì được, bệnh này của phụ thân con nếu không xem đại phu, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu, con vẫn còn chưa lấy chồng, đệ đệ của con vẫn còn nhỏ, trong tộc của mẫu thân cũng không ai giúp đỡ, nếu không có phụ thân con làm trụ cột, cả nhà còn không biết như thế nào. Tiêu gia mặc dù không tốt, nhưng dù sao cũng làm người trong sạch, con đến đó chính là làm tẩu tử, cũng không ai khó dễ con. Con à, con đồng ý đi."
Nói đến đây, Phùng Lý thị đã khóc thành tiếng. Phùng Lý thị cũng cảm thấy khó chịu. Bà cũng từng đọc sách vài năm, từ nhỏ nuôi nấng giáo dưỡng khuê nữ như nhi tử, đọc sách biết chữ, chính là muốn sau này nàng có thể tìm được một trượng phu có công danh. Ai ngờ tạo hóa trêu người, đến tuổi khuê nữ phải lấy chồng, nam nhân nhà mình lại bị bệnh không dậy nổi.
Để khuê nữ gả cho nhà giống như Tiêu gia, trong lòng bà cũng thập phần khổ sở.
Nhưng bây giờ không còn cách nào tốt hơn. Nếu nam nhân của bà lại bị bệnh rời đi, bà thủ tiết không nói, khuê nữ cũng phải tiếp tục giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó cũng trở thành gái lỡ thì, tìm không được nhà chồng tốt.
Phùng Trinh mặc dù không mong đợi nhiều như vậy, nhưng nàng biết sự khó khăn của Phùng Lý thị. Cũng biết rằng, trước mắt đây chính là kết quả tốt nhất
Vội vàng như vậy, quả thật cũng không thể tìm được nhà tốt hơn.
Nàng đưa tay lau nước mắt cho Phùng Lý thị: "Mẫu thân, ngài đừng khóc, con đồng ý."