Chương 16
"Sơn tử, tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng đã trở lại."
Tiêu Sơn vừa bước vào doanh trướng, đã bị độc nhãn long Trương Thiết Ngưu câu cổ kéo ngã xuống đất, những huynh đệ khác ở trong Hãm trận doanh nhìn thấy được, cũng cười ha ha nhào tới, cùng xếp chồng lên nhau như mấy vị la hán đè Tiêu Sơn ở phía dưới.
"Khụ khụ khụ, các ngươi đây là muốn mạng của ta a." Tiêu Sơn bị ép đến đỏ mặt tía tai.
Đám người Trương Thiết Ngưu cũng đứng dậy, bắt hắn lại, cười ha ha nói: "Thành thật nói ra, có phải là đã cưới thê tử hay không?"
Khi Tiêu Sơn nghe thấy điều này, khuôn mặt đen của hắn càng đỏ hơn.
Đám người đều quen thuộc với nhau, nhìn biểu tình này của Tiêu Sơn liền biết đã có thê tử, một số người tức khắc rêu rên, một số người khác cười rống kêu to.
Tiêu Sơn không nói nên lời, vung tay nói: "Được được, ta đã cưới thê tử, mắc mớ gì tới các ngươi. Lại làm như là các ngươi cưới được thê tử." Nói đến đây, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên tạo thành độ cong.
Trương Thiết Ngưu cười to nói: "Tiểu tử ngươi, hiện tại nhưng lại khiến người ghét bỏ, ngươi không biết mấy ngày nay ngươi không trở về, mọi người đều đoán là ngươi đã cưới được thê tử, bằng không đã sớm lăn trở về rồi. Những tân binh kia không biết tính tình của ngươi còn không tin. Cho nên các huynh đệ đã đánh cược một phen, ngươi xem ngươi hiện tại đã thành thân, những huynh đệ thua bạc kia có phải ghi hận ngươi hay không?"
Tiêu Sơn kinh ngạc há to miệng, chỉ vào mọi người nói: "Các ngươi còn tụ tập đánh bạc?" Hắn xua xua tay, xoay người sải bước đi ra ngoài: "Không được, ta phải đi tìm Trương giáo úy để tố giác các ngươi."
"Ngươi đi ngươi đi đi, Trương giáo úy cũng bỏ khác nhiều bạc, ha ha." Đám người đều không sợ hãi.
Tiêu Sơn híp mắt: "Hừ hừ, các ngươi cho rằng có Trương giáo úy chống lưng, các ngươi liền không sợ phải hay không. Dám đem ta ra đặt cược, cũng không thể thiếu quyền lợi của ta, huynh đệ nào thắng thì bữa rượu không thể thiếu".
Mọi người cười nói: "Đây là không thể thiếu được, chúng ta đã sớm nhớ tới rượu mừng của Sơn tử đại ca đây."
Trương Thiết Ngưu cười xong cũng thò người qua tới, câu cổ Tiêu Sơn: "Như thế nào, thê tử ngươi có đẹp hay không?"
"Đi đi đi, chuyện của lão tử không có liên quan gì tới ngươi." Thê tử của mình tốt, chính mình biết là được, hắn không muốn nói cho người khác biết.
Mặc dù trong trước đó trong doanh trại nghe các huynh đệ khác nói những lời đùa thô tục của bọn họ với thê tử, nhưng đến lượt của hắn, một chút hắn cũng không muốn nói tới. Kia chính là thê tử của mình đấy.
Trương Thiết Ngưu nói: "Này, bộ dáng này của ngươi, hiếm khi thấy được a." Lúc này hắn ta càng tò mò hơn: "Nhanh lên, mau nói cho các huynh đệ biết, rốt cuộc như thế nào, đẹp hay không đẹp, có đầy đặn hay không."
Trong lòng những người tham gia quân ngũ này, lớn lên có đẹp hay không không sao cả, mấu chốt là có thể sinh con, có thể làm việc là được. Đương nhiên, nếu như làn da trắng một chút, chỗ đáng lẽ phải to lại to được một chút, vậy càng đẹp hơn.
Vì vậy nhìn thấy Tiêu Sơn hiếm khi có được thê tử, trong lòng liền suy đoán vị thê tử mới của Tiêu Sơn phỏng chừng là một đại cô nương trắng trẻo mập mạp.
Những người khác cũng la hét kêu to phụ họa, thúc giục Tiêu Sơn mau nói xem thê tử mới trông như thế nào. Xét cho cùng, trong quân doanh đều là nam nhân, đề tài về nữ nhân đặc biệt hấp dẫn.
Tiêu Sơn không thể chịu được việc bị thúc giục, vì vậy chỉ có thể thì thầm: "Nàng ấy lớn lên rất đẹp, mi cong mắt to, khuôn mặt trắng trẻo, nói chuyện nhỏ nhẹ, còn biết chữ nữa."
"Tiểu tử ngươi cứ khoác lác, đây không phải là tìm được tiểu thư khuê các sao?" Trương Thiết Ngưu không tin nói.
Một cô nương như vậy, làm thế nào có thể tìm nhưng binh lính thô to như bọn họ?
"Không tin thì thôi, dù sao thê tử của ta còn tốt hơn so với tiểu thư khuê các." Tiêu Sơn đột nhiên kích động nói.
Trương Thiết Ngưu vẫn không tin, chỉ cho rằng khi tham gia quân ngũ chừng ba năm, liền xem lợn nái như Điêu Thuyền. Bất quá thấy Tiêu Sơn kích động như vậy, hắn ta cũng không muốn trêu chọc nữa, vỗ vỗ vai Tiêu Sơn nói: "Được rồi, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, liền có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi, chúng ta sắp phải đổi chỗ."
Khi Tiêu Sơn nghe nói về chính sự, ý cười trên mặt lui đi, lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc. Những người khác cũng gác lại công việc trong tay, vây lại ngồi cùng nhau.
Bên trong doanh trướng này đều do Trương Thiết Ngưu quản lý, bởi vì Trương Thiết Ngưu có thâm niên, lại thập phần vũ dũng, hơn nữa còn biết được mấy chữ, cho nên hiện giờ đã là Bách phu trưởng. Tuy Tiêu Sơn chỉ là một Ngũ trưởng, nhưng Trương Thiết Ngưu lại tin tưởng hắn, hơn nữa hai người đều có thực lực ngang nhau, được xưng là song hùng của Hãm Trận doanh, cho nên ngày thường mọi người đều sẽ nghe bọn họ nghị luận.
Vẻ mặt của Trương Thiết Ngưu nghiêm túc: "Người của đội canh gác trở về nói, gần đầy man di rất không thành thật, nhìn như có vẻ sẽ có động thái lớn. Tuy rằng Hãm Trận doanh chúng ta vẫn luôn xung phong, nhưng lần này Giáo úy nói chỉ cần một nhóm người đi. Còn hai nhóm khác sẽ nhân cơ hội này mà thị uy. Tuy rằng ta muốn đi, nhưng cũng muốn nghe ý kiến của các huynh đệ." Rốt cuộc, nói là uy phong, kỳ thật là để làm đội tiên phong. Cũng chỉ có những kẻ trâu bò ở nơi Hãm Trận doanh mới nói những lời như vậy, đổi lại là những doanh trại bình thường, đó là có thể trốn liền trốn.
Tiêu Sơn vừa bước vào doanh trướng, đã bị độc nhãn long Trương Thiết Ngưu câu cổ kéo ngã xuống đất, những huynh đệ khác ở trong Hãm trận doanh nhìn thấy được, cũng cười ha ha nhào tới, cùng xếp chồng lên nhau như mấy vị la hán đè Tiêu Sơn ở phía dưới.
"Khụ khụ khụ, các ngươi đây là muốn mạng của ta a." Tiêu Sơn bị ép đến đỏ mặt tía tai.
Đám người Trương Thiết Ngưu cũng đứng dậy, bắt hắn lại, cười ha ha nói: "Thành thật nói ra, có phải là đã cưới thê tử hay không?"
Khi Tiêu Sơn nghe thấy điều này, khuôn mặt đen của hắn càng đỏ hơn.
Đám người đều quen thuộc với nhau, nhìn biểu tình này của Tiêu Sơn liền biết đã có thê tử, một số người tức khắc rêu rên, một số người khác cười rống kêu to.
Tiêu Sơn không nói nên lời, vung tay nói: "Được được, ta đã cưới thê tử, mắc mớ gì tới các ngươi. Lại làm như là các ngươi cưới được thê tử." Nói đến đây, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên tạo thành độ cong.
Trương Thiết Ngưu cười to nói: "Tiểu tử ngươi, hiện tại nhưng lại khiến người ghét bỏ, ngươi không biết mấy ngày nay ngươi không trở về, mọi người đều đoán là ngươi đã cưới được thê tử, bằng không đã sớm lăn trở về rồi. Những tân binh kia không biết tính tình của ngươi còn không tin. Cho nên các huynh đệ đã đánh cược một phen, ngươi xem ngươi hiện tại đã thành thân, những huynh đệ thua bạc kia có phải ghi hận ngươi hay không?"
Tiêu Sơn kinh ngạc há to miệng, chỉ vào mọi người nói: "Các ngươi còn tụ tập đánh bạc?" Hắn xua xua tay, xoay người sải bước đi ra ngoài: "Không được, ta phải đi tìm Trương giáo úy để tố giác các ngươi."
"Ngươi đi ngươi đi đi, Trương giáo úy cũng bỏ khác nhiều bạc, ha ha." Đám người đều không sợ hãi.
Tiêu Sơn híp mắt: "Hừ hừ, các ngươi cho rằng có Trương giáo úy chống lưng, các ngươi liền không sợ phải hay không. Dám đem ta ra đặt cược, cũng không thể thiếu quyền lợi của ta, huynh đệ nào thắng thì bữa rượu không thể thiếu".
Mọi người cười nói: "Đây là không thể thiếu được, chúng ta đã sớm nhớ tới rượu mừng của Sơn tử đại ca đây."
Trương Thiết Ngưu cười xong cũng thò người qua tới, câu cổ Tiêu Sơn: "Như thế nào, thê tử ngươi có đẹp hay không?"
"Đi đi đi, chuyện của lão tử không có liên quan gì tới ngươi." Thê tử của mình tốt, chính mình biết là được, hắn không muốn nói cho người khác biết.
Mặc dù trong trước đó trong doanh trại nghe các huynh đệ khác nói những lời đùa thô tục của bọn họ với thê tử, nhưng đến lượt của hắn, một chút hắn cũng không muốn nói tới. Kia chính là thê tử của mình đấy.
Trương Thiết Ngưu nói: "Này, bộ dáng này của ngươi, hiếm khi thấy được a." Lúc này hắn ta càng tò mò hơn: "Nhanh lên, mau nói cho các huynh đệ biết, rốt cuộc như thế nào, đẹp hay không đẹp, có đầy đặn hay không."
Trong lòng những người tham gia quân ngũ này, lớn lên có đẹp hay không không sao cả, mấu chốt là có thể sinh con, có thể làm việc là được. Đương nhiên, nếu như làn da trắng một chút, chỗ đáng lẽ phải to lại to được một chút, vậy càng đẹp hơn.
Vì vậy nhìn thấy Tiêu Sơn hiếm khi có được thê tử, trong lòng liền suy đoán vị thê tử mới của Tiêu Sơn phỏng chừng là một đại cô nương trắng trẻo mập mạp.
Những người khác cũng la hét kêu to phụ họa, thúc giục Tiêu Sơn mau nói xem thê tử mới trông như thế nào. Xét cho cùng, trong quân doanh đều là nam nhân, đề tài về nữ nhân đặc biệt hấp dẫn.
Tiêu Sơn không thể chịu được việc bị thúc giục, vì vậy chỉ có thể thì thầm: "Nàng ấy lớn lên rất đẹp, mi cong mắt to, khuôn mặt trắng trẻo, nói chuyện nhỏ nhẹ, còn biết chữ nữa."
"Tiểu tử ngươi cứ khoác lác, đây không phải là tìm được tiểu thư khuê các sao?" Trương Thiết Ngưu không tin nói.
Một cô nương như vậy, làm thế nào có thể tìm nhưng binh lính thô to như bọn họ?
"Không tin thì thôi, dù sao thê tử của ta còn tốt hơn so với tiểu thư khuê các." Tiêu Sơn đột nhiên kích động nói.
Trương Thiết Ngưu vẫn không tin, chỉ cho rằng khi tham gia quân ngũ chừng ba năm, liền xem lợn nái như Điêu Thuyền. Bất quá thấy Tiêu Sơn kích động như vậy, hắn ta cũng không muốn trêu chọc nữa, vỗ vỗ vai Tiêu Sơn nói: "Được rồi, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, liền có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi, chúng ta sắp phải đổi chỗ."
Khi Tiêu Sơn nghe nói về chính sự, ý cười trên mặt lui đi, lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc. Những người khác cũng gác lại công việc trong tay, vây lại ngồi cùng nhau.
Bên trong doanh trướng này đều do Trương Thiết Ngưu quản lý, bởi vì Trương Thiết Ngưu có thâm niên, lại thập phần vũ dũng, hơn nữa còn biết được mấy chữ, cho nên hiện giờ đã là Bách phu trưởng. Tuy Tiêu Sơn chỉ là một Ngũ trưởng, nhưng Trương Thiết Ngưu lại tin tưởng hắn, hơn nữa hai người đều có thực lực ngang nhau, được xưng là song hùng của Hãm Trận doanh, cho nên ngày thường mọi người đều sẽ nghe bọn họ nghị luận.
Vẻ mặt của Trương Thiết Ngưu nghiêm túc: "Người của đội canh gác trở về nói, gần đầy man di rất không thành thật, nhìn như có vẻ sẽ có động thái lớn. Tuy rằng Hãm Trận doanh chúng ta vẫn luôn xung phong, nhưng lần này Giáo úy nói chỉ cần một nhóm người đi. Còn hai nhóm khác sẽ nhân cơ hội này mà thị uy. Tuy rằng ta muốn đi, nhưng cũng muốn nghe ý kiến của các huynh đệ." Rốt cuộc, nói là uy phong, kỳ thật là để làm đội tiên phong. Cũng chỉ có những kẻ trâu bò ở nơi Hãm Trận doanh mới nói những lời như vậy, đổi lại là những doanh trại bình thường, đó là có thể trốn liền trốn.