Chương 4: Phu thê gặp nhau
"Tỷ, đệ nhìn thấy một người đang lén lút ở bên ngoài nhà của chúng ta."
Phùng Thụy từ bên ngoài chạy vào nhà, thì thầm báo cáo với Phùng Trinh đang nhặt rau ở trong bếp.
Phùng Trinh đang lên kế hoạch cho tương lai của chính mình, nghe những lời này nàng cũng không để tâm: "Có phải là chỉ đi ngang qua nhà chúng ta không?"
Con người thời này thật ra khá đơn giản, đặc biệt là ở thôn Sơn Nam đều là những gia đình nghèo khó, rất ít người có tâm hãm hại người khác, nhiều nhất cũng giống như Tiêu gia ức hiếp người nhà mà thôi.
Phùng Thụy sờ búi tóc đồng tử của mình, vẻ mặt nghi hoặc: "Nhưng người kia đệ không quen, không giống như người trong thôn của chúng ta." Thôn này không lớn, cũng ít người, các nhà các hộ ai không quen biết ai? Nhưng Phùng Thụy chắc chắn rằng nhóc chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân to lớn đó trước đây. Trong thôn người nào có chút sức lực, hoặc là bỏ chạy đi, hoặc là tòng quân, nếu như gặp qua người cao to như vậy, nhóc có thể không nhớ rõ sao?
"Tỷ, có thể là man di hay không?" Phùng Thụy vừa nghĩ tới đây sắc mặt liền tái nhợt.
Chẳng trách Phùng Thụy nhát gan, là một cư dân vùng biên cảnh, phải từng thời từng khắc biết có thể bị man di tập kích. Cho nên Phùng Thụy dù mới sáu tuổi, nhưng cũng không ít lần đi theo phụ mẫu của mình cùng chạy nạn vào trong núi sâu, chờ man di cướp sạch không còn thứ gì rồi bỏ đi, bọn họ mới quay trở về. Đây cũng chính là nguyên nhân nhóc coi thương những quân nhân kia, tuy rằng là bảo vệ quốc gia, nhưng cũng không nhìn thấy bọn họ hộ gia vệ quốc như thế nào mà man di đều đã đánh đến nhà mình.
Phùng Trinh nghe thấy như vậy, trong lòng nàng cũng trở nên hơi lo lắng, nàng không có cơ hội gặp qua man di thật sự, nhưng theo ký ức của nguyên chủ, man di thật sự khá đáng sợ. Đặc biệt là bây giờ phụ thân nàng, Phùng tú tài đang nằm liệt giường không dậy nổi, chạy trốn cũng không thể chạy thoát được. Nàng vội vàng lau tay đứng dậy: "Chúng ta ra ngoài nhìn một chút."
"Vâng." Phùng Thụy vội vàng dùng đôi chân ngắn cũn của mình để dẫn đường. Bởi vì sợ hãi, nhóc còn đem cây lăn bột trong nhà siết chặt trong tay, chuẩn bị đợi lát nữa nếu người đó thật sự là một tên trộm, nhóc cũng có thể thuận tiện làm nam nhân bảo vệ tỷ tỷ của mình. Phụ thân của nhóc cũng đã nói qua, nhóc là trụ cột trong nhà, phải bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ.
Trong lòng Phùng Trinh càng thấp thỏm hơn. Nếu không phải là người man di thì còn tốt, nhưng nếu thật sự là người man di, chuyện này cũng không dễ xử lý.
Hai tỷ đệ vừa ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy một bóng người nấp sau gốc cây lớn trước cửa.
"Tỷ, ở ngay phía sau cái cây." Phùng Thụy phồng má, vẻ mặt nghiêm túc chỉ về hướng cái cây lớn.
Phùng Trinh vội vàng đi đóng cửa sân, lấy thứ gì đó từ bên trong trèo lên, nói với bên ngoài: "Khách nhân nào ở sau gốc cây? Nếu ngươi không ra, ta sẽ đi kêu người."
Chỉ nhìn thấy một người, Phùng Trinh không còn lo lắng như vừa rồi nữa. Bất kể có phải kẻ trộm hay không, chỉ cần đối phương làm động tĩnh gì, nàng sẽ ở trong sân hô to vài tiếng, thôn dân nghe thấy tự nhiên sẽ chạy tới.
"Đừng, đừng kêu." Một giọng nói lo lắng từ phía sau truyền đến. Giọng nói đầy khí thế, nghe rất to lớn vang dội.
Phùng Trinh bước lên một chiếc ghế đẩu, dựa vào bức tường trong sân: "Ngươi là ai?"
"Ta, ta.. ta là.. ta là Tiêu Sơn." Hắn khẩn trương bắt đầu nói lắp.
Tiêu Sơn?
Phùng Trinh mở to hai mắt, nàng đang lo lắng cho tính cách nhân phẩm của Tiêu Sơn như thế nào, nhưng không ngờ rằng Tiêu Sơn sẽ tự động đến cửa nhà nàng.
Tiêu Sơn đứng sau cái cây lớn, lúc này cảm thấy hối hận.
Hai ngày nay hắn thật sự không thể ở nhà chờ, sau khi giúp trong nhà làm việc đồng áng, hắn cảm thấy khắp người khó chịu nên lén lút đến xem thê tử.
Trong cuộc đời hơn hai mươi năm của Tiêu Sơn, thê tử là một loại rất hiếm lạ. Chỉ có thể ở trong mơ mà nghĩ tới, nào dám thật sự có ý tưởng này. Cho nên, hiện tại thật sự tìm được thê tử, trong lòng hắn thật không kiềm chế được, muốn nhìn thê tử của mình trông như thế nào. Ai có thể nghĩ rằng lại bị người phát hiện.
Xong rồi xong rồi, nếu để người ta cho rằng hắn là đăng đồ tử, có lẽ mối hôn sự tốt đẹp này sẽ tan thành mây khói.
Tiêu Sơn ở phía sau đại thụ rất ảo não, đưa tay vò đầu bứt tóc, nam nhân ngày thường cao lớn như núi, bây giờ giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ muốn tát mình vài cái.
Phùng Trinh lại thầm vui mừng khôn xiết, trước đó nàng đã nghĩ tính toán phải thu phục Tiêu Sơn thế nào sau khi vào Tiêu gia.
Bây giờ người tự đưa tới cửa, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, liền đưa khuôn mặt ra ngoài sân nói: "Vậy huynh tới đây làm gì? Huynh đi ra ta nhìn xem, cũng không phải nói dối ta chứ?"
Tiêu Sơn đang lo lắng thê tử không thể tới tay được nữa, lại nghe thấy thanh âm mềm mại, trong lòng tức khắc căng thẳng, từng chút một dịch ra ngoài.
Chỉ thấy phía trên tường viện không cao lắm của Phùng gia, một nữ tử đang ghé vào đó, từ bả vai đi lên lộ ra có thể thấy được, là một nữ tử nhỏ xinh. Lại nhìn gương mặt kia, Tiêu Sơn đột nhiên cảm thấy hít thở không thông.
Mặc dù Tiêu Sơn không biết chuyện, nhưng cũng đã nghe không ít huynh đệ nói đến việc nữ nhân. Đều nói đến vẻ đẹp của nữ nhân, làn da trắng nõn, ngực nở, mông to.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Sơn mới phát hiện được, những mỹ nhân kia đều không được đưa lên mặt bàn.
Người trước mắt này mới là mỹ nhân. Làn da đó còn trắng hơn cả những chiếc bánh bao trắng mà hắn đã văn, đôi mắt kia còn trong hơn nước, khuôn miệng đó.. vẻ mặt vừa giận vừa cười đó..
Tiêu Sơn chỉ hận mình chưa từng đọc sách, không biết dùng mỹ từ gì để miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân. Hắn chỉ có thể trơ mắt há hốc miệng ngốc ngếch nhìn chằm chằm vào Phùng Trinh.
Đúng là một kẻ ngốc.
Phùng Trinh rất hài lòng với thái độ này của Tiêu Sơn.
Nam nhân thực sắc tính dã, loại tính tình này dù qua ngàn năm vẫn không thay đổi. Vì vậy, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Phùng Trinh qua làn nước, nàng rất tự tin sau này mình sẽ thu phục được Tiêu Sơn.
Đặc biệt là, nàng hiểu rõ ưu thế của bản thân, cũng biết cách sử dụng chúng.
Phùng Trinh vừa nghĩ đến điều này, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật tệ, dùng nhiều suy nghĩ như vậy để đối phó với một nam nhân lương thiện thô kệch. Nhưng khi nàng nghĩ nam nhân này tương lai cũng là của mình, nàng đã coi đó là điều hiển nhiên. Dù sao tính toán xong, không phải cũng cùng phòng sao?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mỉm cười.
Nụ cười này làm Tiêu Sơn mất hồn, hắn sửng sốt không biết nên phản ứng thế nào. Làm sao có thể có một cô nương xinh đẹp như vậy..
Phùng Trinh đang suy nghĩ làm thế nào có thể tiếp xúc với Tiêu Sơn này mà để đối phương không coi thường nàng, Phùng Thụy ở bên cạnh nàng đã hét lên: "Tỷ, tỷ mau đi xuống dưới, đừng để cho người khác nhìn." Phùng Thụy thật cổ hủ, thấy tỷ tỷ mình bị một nam nhân bên ngoài nhìn như vậy, cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù nam nhân này là là tỷ phu tương lai của mình cũng không được.
Phùng Trinh nghe vậy thì đôi mắt trợn tròn xoay chuyển, từ trên ghế xuống nói: "Tới cửa là khách, đệ bưng bát nước ra ngoài cho huynh ấy, thuận tiện bảo huynh ấy nhanh chóng trở về, cứ nói để người khác nhìn thấy không tốt lắm."
Phùng Thụy rất không muốn, nhưng ngại vì Phùng Trinh đã sai bảo, nhóc miễn cường phồng mặt lên đồng ý, cầm gáo nước múc đầy, sau đó mở cửa đưa nước cho Tiêu Sơn.
Phùng Thụy tức giận chạy đến trước mặt Tiêu Sơn: "Đây là tỷ của ta bảo mang cho huynh. Tỷ ấy bảo kêu huynh trở về, tránh để người khác nhìn thấy lại nói xấu."
Khi Tiêu Sơn nhìn thấy Phùng Trinh đột nhiên từ bức tường đi xuống, trong lòng còn nôn nóng lo lắng, cho rằng Phùng Trinh đang tức giận. Nhìn thấy Phùng Thụy đi ra, trong lòng khẩn trương không thôi, tưởng là lại đây đuổi người, nghe Phùng Thụy nói là đưa nước, vẫn là Phùng Trinh nhờ cậu nhóc mang tới đây đưa, tức khắc trong lòng giống như nở hoa, đẹp vô cùng.
Tay hắn bưng gáo múc nước nhìn về phía cửa sân, chỉ thây phía xa nhà bên kia nhô ra một cái đầu, thấy hắn nhìn qua, lập tức trốn vào trong.
Mặc dù chỉ là trong chốc lát, nhưng Tiêu Sơn vẫn nhìn thấy trên mặt người nọ là xấu hổ và giận dỗi.
"Này, huynh mau uống nước đi." Phùng Thụy bất mãn nói. Trong lòng nhóc, người này lớn lên trông thật xấu, không xứng với tỷ tỷ của mình.
Lúc này Tiêu Sơn lúc này nhìn tiểu cửu tử* này cảm thấy rất vừa mắt, cảm thấy sao lại đáng yêu như vậy, vội vàng bưng gáo nước lên uống, uống từng ngụm từng ngụm giống như uống rượu ngon, sau khi uống xong, còn có một bộ dáng hồi tưởng.
*tiểu cửu tử: Cậu em vợ
Hắn lấy từ trong vạt áo ra một viên kẹo, đặt vào trong tay của tiểu cửu tử. Đôi mắt lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào sân, muốn có thể nhìn thấy được người mình muốn gặp hay không.
Phùng Thụy dù sao cũng là một đứa trẻ, khi nhìn thấy kẹo tức khắc trừng mắt lên, nhìn Tiêu Sơn cũng không quá không vừa mắt nữa. Trên mặt mang theo nụ cười chạy nhanh về sân.
Thấy Phùng Trinh vẫn đứng trong sân, nhóc vui vẻ nói: "Tỷ, cái người to lớn kia cũng không tệ lắm." Nói xong đã bắt đầu liếm kẹo trong tay.
Phùng Trinh nhìn nhóc, ngay lập tức khinh bỉ: "Một viên kẹo liền bán đi tỷ của đệ?"
Tuy miệng nàng nói như vậy nhưng trong lòng nàng vẫn có chút hài lòng với Tiêu Sơn. Vừa rồi nhìn hắn khá cao to, nói chuyện còn lắp bắp, còn tưởng rằng là đầu gỗ, nhưng bây giờ xem ra vẫn có chút tâm tư, ít nhất còn biết dùng kẹo để thu mua tiểu cửu tử.
Xem ra là gỗ mục những có thể khắc.
Đương nhiên, Phùng Trinh cũng không đi xem Tiêu Sơn có ở đó nữa hay không. Theo nàng thấy, sự tương tác với Tiêu Sơn này cũng đã xong. Lại thêm một chút nữa, không lại nên để người coi thường nàng. Chỉ nhìn như vậy thôi, cũng không thấy đủ, mấy ngày nay Tiêu Sơn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung.
Phải nói rằng Phùng Trinh vẫn biết rất hiểu biết về nam nhân. Tiêu Sơn đứng bên ngoài Phùng gia một lúc lâu, thẳng đến khi người bắt đầu lục đục vào thôn làm việc hắn mới chạy nhanh về nhà.
Trên đường đi, trong lòng hắn đều đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Nghĩ đến việc thành thân, tâm Tiêu Sơn như được bôi mật, vị ngọt tan đi.
Vì cả hai bên đã chuẩn bị đầy đủ nên dù thời gian ngắn, cũng không cảm thấy vội vàng.
Phùng gia gả nữ nhi, vốn dĩ cũng không cần làm lớn, hơn nữa bởi vì Phùng Tú Tài bị bệnh, cho nên không mở tiệc rượu, chỉ tặng cho hàng xóm một ít bánh hỉ.
Đầu năm này có thể tặng một chút bánh hỉ đã không dễ dàng, cho nên trong thôn cũng không có chê cười gì, ngược lại vô cùng nhiệt tình đến Phùng gia đưa gả Phùng Trinh, muốn giữ thể diện cho Phùng Trinh.
Khi Tiêu Sơn dẫn ngựa đến đón người, đã gây ra một cuộc náo động nhỏ trong thôn.
Hiện tại những con ngựa ở đây tương đương với ô tô của đời sau, hơn nữa vẫn là loại cao cấp. Tại thâm sơn cùng cốc này có thể ngồi trên một con ngựa, tương đương như lái một chiếc Rolls Royce vào trong một thị trấn nhỏ ở đời sau khiến người kinh ngạc. Thậm chí có hơn chứ không kém. Rốt cuộc, mọi người đều biết ngựa, nhưng người ở trong thị trấn nhỏ không nhất định nhận biết được Rolls-Royce.
Phùng Lý thị nhìn cảnh tượng này, trên mặt cũng cảm thấy mấy phần mặt mũi, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng nhìn thân thể thô tráng của Tiêu Sơn, trên mặt còn có vết thẹo, vẫn âm thầm thở dài.
Khuôn mặt của Tiêu Sơn kích động đỏ bừng, hắn cảm thấy còn hạnh phúc hơn khi chiến thắng một trận trên chiến trường.
Từ ngày hôm đó sau khi trở về, hắn ngày đêm mong nhớ, ăn cơm cũng nhớ, làm việc cũng nhớ, dù sao trong đầu cái gì cũng không nhớ được, chỉ nhớ được thân ảnh của Phùng Trinh lúc ẩn lúc hiện.
Tiêu Sơn không phải là người càn rỡ, cũng không phải người háo sắc. Nếu đổi lại là người không liên quan, thì dù có đẹp đến đâu, hắn cũng chỉ nhìn hơi lóe mắt mà thôi, cũng sẽ không nhớ thương. Nhưng Phùng Trinh thì khác, nàng là thê tử tương lai của hắn, là người có thể danh chính ngôn thuận nhớ thương. Cho nên trong vô thức, Phùng Trinh đã bén rễ trong trái tim hắn.
Đêm qua hắn hưng phấn không ngủ được, hôm nay trời chưa sáng đã bò dậy chuẩn bị, bây giờ rốt cuộc sắp đón được thê tử, có thể tưởng tượng được hắn hưng phấn cỡ nào.
Nhìn thấy Phùng Lý thị, hắn đầu tiên quỳ xuống đất dập đầu với Phùng Lý thị, quy củ gọi một tiếng: "Nương."
Thấy vậy, những thôn dân bên cạnh đều cười đùa ồn ào.
Phùng Lý thị vội vàng kêu người đứng dậy, Vương bà mối cười nói: "Xem ra nữ tế* này thật hiếu thuận, còn chưa nhận được thê tử đã sửa lời rồi, tiểu tẩu tử, lúc này nên yên tâm rồi."
* nữ tế: Con rể
Trong lòng Phùng Lý thị trong lòng tự nhiên vui vẻ, cười gật đầu nói: "Là đứa nhỏ ngoan."
Vương bà mối rèn sắt khi còn nóng: "Vậy không nên chậm trễ, để người đi đón tân nương tử nhanh trở về, kẻo bỏ lỡ canh giờ tốt."
Phùng Lý thị nhanh chóng nhờ người thân cận đến hỗ trợ đưa Phùng Trinh ra khỏi phòng.
Tiêu Sơn chỉ nhìn chằm chằm nhìn như thế.
Nhìn bộ dáng này của Tiêu Sơn, những nữ nhân khác đến xem náo nhiệt đều che miệng cười trộm. Đều nghe nói, người ngốc có phúc của người ngốc, người cao to này có thể cưới thê tử xinh đẹp như vậy, cũng không phải là phúc khí sao?
Một lúc sau, Phùng Trinh được mời ra ngoài, Tiêu Sơn và Phùng Trinh lại chào bái biệt Phùng Lý thị, cúi đầu hành lễ bái căn phòng của Phùng tú tài, sau đó mới cưỡi ngựa rời khỏi Phùng gia.
Nhìn đội nghênh đón dâu của Tiêu gia ngày càng xa, Phùng Lý thị thậm chí còn ngồi trên ngưỡng cửa khóc rống.
Thôn Sơn Nam và thôn Sơn Hạ cách đó không xa, đi bộ chưa đầy nửa canh giờ, đội ngũ đón dâu đã đến thôn Sơn Hạ.
Thôn Sơn Hạ trông giàu có hơn thôn Sơn Nam, bởi vì hầu hết thôn Sơn Hạ đều xuất thân từ quân hộ. Lúc này, chính sách phúc lợi của Đại Đường dành cho quân nhân vẫn không tệ, đặc biệt là đãi ngộ cho binh lính biên cảnh, cho nên là quân hộ, từng nhà đều không lo lắng không có cơm ăn.
Sau khi vào thôn, Phùng Trinh nghe thấy tiếng hoan hô náo nhiệt, thanh thế còn lớn hơn nhiều so với thôn Sơn Nam.
Nhanh chóng bước qua cửa, sau khi bái thiên địa xong, mãi cho đến khi được Vương bà mối đưa vào tân phòng, Phùng Trinh mới thở dài cảm thấy nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời người nàng lấy chồng, mặc dù đã tỉnh lược rất nhiều quy củ nhưng vẫn rất vất vả. Những cái khác không nói, chỉ nói khăn voan trùm trên đầu đủ khiến người ta chóng mặt.
Phùng Thụy từ bên ngoài chạy vào nhà, thì thầm báo cáo với Phùng Trinh đang nhặt rau ở trong bếp.
Phùng Trinh đang lên kế hoạch cho tương lai của chính mình, nghe những lời này nàng cũng không để tâm: "Có phải là chỉ đi ngang qua nhà chúng ta không?"
Con người thời này thật ra khá đơn giản, đặc biệt là ở thôn Sơn Nam đều là những gia đình nghèo khó, rất ít người có tâm hãm hại người khác, nhiều nhất cũng giống như Tiêu gia ức hiếp người nhà mà thôi.
Phùng Thụy sờ búi tóc đồng tử của mình, vẻ mặt nghi hoặc: "Nhưng người kia đệ không quen, không giống như người trong thôn của chúng ta." Thôn này không lớn, cũng ít người, các nhà các hộ ai không quen biết ai? Nhưng Phùng Thụy chắc chắn rằng nhóc chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân to lớn đó trước đây. Trong thôn người nào có chút sức lực, hoặc là bỏ chạy đi, hoặc là tòng quân, nếu như gặp qua người cao to như vậy, nhóc có thể không nhớ rõ sao?
"Tỷ, có thể là man di hay không?" Phùng Thụy vừa nghĩ tới đây sắc mặt liền tái nhợt.
Chẳng trách Phùng Thụy nhát gan, là một cư dân vùng biên cảnh, phải từng thời từng khắc biết có thể bị man di tập kích. Cho nên Phùng Thụy dù mới sáu tuổi, nhưng cũng không ít lần đi theo phụ mẫu của mình cùng chạy nạn vào trong núi sâu, chờ man di cướp sạch không còn thứ gì rồi bỏ đi, bọn họ mới quay trở về. Đây cũng chính là nguyên nhân nhóc coi thương những quân nhân kia, tuy rằng là bảo vệ quốc gia, nhưng cũng không nhìn thấy bọn họ hộ gia vệ quốc như thế nào mà man di đều đã đánh đến nhà mình.
Phùng Trinh nghe thấy như vậy, trong lòng nàng cũng trở nên hơi lo lắng, nàng không có cơ hội gặp qua man di thật sự, nhưng theo ký ức của nguyên chủ, man di thật sự khá đáng sợ. Đặc biệt là bây giờ phụ thân nàng, Phùng tú tài đang nằm liệt giường không dậy nổi, chạy trốn cũng không thể chạy thoát được. Nàng vội vàng lau tay đứng dậy: "Chúng ta ra ngoài nhìn một chút."
"Vâng." Phùng Thụy vội vàng dùng đôi chân ngắn cũn của mình để dẫn đường. Bởi vì sợ hãi, nhóc còn đem cây lăn bột trong nhà siết chặt trong tay, chuẩn bị đợi lát nữa nếu người đó thật sự là một tên trộm, nhóc cũng có thể thuận tiện làm nam nhân bảo vệ tỷ tỷ của mình. Phụ thân của nhóc cũng đã nói qua, nhóc là trụ cột trong nhà, phải bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ.
Trong lòng Phùng Trinh càng thấp thỏm hơn. Nếu không phải là người man di thì còn tốt, nhưng nếu thật sự là người man di, chuyện này cũng không dễ xử lý.
Hai tỷ đệ vừa ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy một bóng người nấp sau gốc cây lớn trước cửa.
"Tỷ, ở ngay phía sau cái cây." Phùng Thụy phồng má, vẻ mặt nghiêm túc chỉ về hướng cái cây lớn.
Phùng Trinh vội vàng đi đóng cửa sân, lấy thứ gì đó từ bên trong trèo lên, nói với bên ngoài: "Khách nhân nào ở sau gốc cây? Nếu ngươi không ra, ta sẽ đi kêu người."
Chỉ nhìn thấy một người, Phùng Trinh không còn lo lắng như vừa rồi nữa. Bất kể có phải kẻ trộm hay không, chỉ cần đối phương làm động tĩnh gì, nàng sẽ ở trong sân hô to vài tiếng, thôn dân nghe thấy tự nhiên sẽ chạy tới.
"Đừng, đừng kêu." Một giọng nói lo lắng từ phía sau truyền đến. Giọng nói đầy khí thế, nghe rất to lớn vang dội.
Phùng Trinh bước lên một chiếc ghế đẩu, dựa vào bức tường trong sân: "Ngươi là ai?"
"Ta, ta.. ta là.. ta là Tiêu Sơn." Hắn khẩn trương bắt đầu nói lắp.
Tiêu Sơn?
Phùng Trinh mở to hai mắt, nàng đang lo lắng cho tính cách nhân phẩm của Tiêu Sơn như thế nào, nhưng không ngờ rằng Tiêu Sơn sẽ tự động đến cửa nhà nàng.
Tiêu Sơn đứng sau cái cây lớn, lúc này cảm thấy hối hận.
Hai ngày nay hắn thật sự không thể ở nhà chờ, sau khi giúp trong nhà làm việc đồng áng, hắn cảm thấy khắp người khó chịu nên lén lút đến xem thê tử.
Trong cuộc đời hơn hai mươi năm của Tiêu Sơn, thê tử là một loại rất hiếm lạ. Chỉ có thể ở trong mơ mà nghĩ tới, nào dám thật sự có ý tưởng này. Cho nên, hiện tại thật sự tìm được thê tử, trong lòng hắn thật không kiềm chế được, muốn nhìn thê tử của mình trông như thế nào. Ai có thể nghĩ rằng lại bị người phát hiện.
Xong rồi xong rồi, nếu để người ta cho rằng hắn là đăng đồ tử, có lẽ mối hôn sự tốt đẹp này sẽ tan thành mây khói.
Tiêu Sơn ở phía sau đại thụ rất ảo não, đưa tay vò đầu bứt tóc, nam nhân ngày thường cao lớn như núi, bây giờ giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ muốn tát mình vài cái.
Phùng Trinh lại thầm vui mừng khôn xiết, trước đó nàng đã nghĩ tính toán phải thu phục Tiêu Sơn thế nào sau khi vào Tiêu gia.
Bây giờ người tự đưa tới cửa, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, liền đưa khuôn mặt ra ngoài sân nói: "Vậy huynh tới đây làm gì? Huynh đi ra ta nhìn xem, cũng không phải nói dối ta chứ?"
Tiêu Sơn đang lo lắng thê tử không thể tới tay được nữa, lại nghe thấy thanh âm mềm mại, trong lòng tức khắc căng thẳng, từng chút một dịch ra ngoài.
Chỉ thấy phía trên tường viện không cao lắm của Phùng gia, một nữ tử đang ghé vào đó, từ bả vai đi lên lộ ra có thể thấy được, là một nữ tử nhỏ xinh. Lại nhìn gương mặt kia, Tiêu Sơn đột nhiên cảm thấy hít thở không thông.
Mặc dù Tiêu Sơn không biết chuyện, nhưng cũng đã nghe không ít huynh đệ nói đến việc nữ nhân. Đều nói đến vẻ đẹp của nữ nhân, làn da trắng nõn, ngực nở, mông to.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Sơn mới phát hiện được, những mỹ nhân kia đều không được đưa lên mặt bàn.
Người trước mắt này mới là mỹ nhân. Làn da đó còn trắng hơn cả những chiếc bánh bao trắng mà hắn đã văn, đôi mắt kia còn trong hơn nước, khuôn miệng đó.. vẻ mặt vừa giận vừa cười đó..
Tiêu Sơn chỉ hận mình chưa từng đọc sách, không biết dùng mỹ từ gì để miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân. Hắn chỉ có thể trơ mắt há hốc miệng ngốc ngếch nhìn chằm chằm vào Phùng Trinh.
Đúng là một kẻ ngốc.
Phùng Trinh rất hài lòng với thái độ này của Tiêu Sơn.
Nam nhân thực sắc tính dã, loại tính tình này dù qua ngàn năm vẫn không thay đổi. Vì vậy, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Phùng Trinh qua làn nước, nàng rất tự tin sau này mình sẽ thu phục được Tiêu Sơn.
Đặc biệt là, nàng hiểu rõ ưu thế của bản thân, cũng biết cách sử dụng chúng.
Phùng Trinh vừa nghĩ đến điều này, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật tệ, dùng nhiều suy nghĩ như vậy để đối phó với một nam nhân lương thiện thô kệch. Nhưng khi nàng nghĩ nam nhân này tương lai cũng là của mình, nàng đã coi đó là điều hiển nhiên. Dù sao tính toán xong, không phải cũng cùng phòng sao?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mỉm cười.
Nụ cười này làm Tiêu Sơn mất hồn, hắn sửng sốt không biết nên phản ứng thế nào. Làm sao có thể có một cô nương xinh đẹp như vậy..
Phùng Trinh đang suy nghĩ làm thế nào có thể tiếp xúc với Tiêu Sơn này mà để đối phương không coi thường nàng, Phùng Thụy ở bên cạnh nàng đã hét lên: "Tỷ, tỷ mau đi xuống dưới, đừng để cho người khác nhìn." Phùng Thụy thật cổ hủ, thấy tỷ tỷ mình bị một nam nhân bên ngoài nhìn như vậy, cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù nam nhân này là là tỷ phu tương lai của mình cũng không được.
Phùng Trinh nghe vậy thì đôi mắt trợn tròn xoay chuyển, từ trên ghế xuống nói: "Tới cửa là khách, đệ bưng bát nước ra ngoài cho huynh ấy, thuận tiện bảo huynh ấy nhanh chóng trở về, cứ nói để người khác nhìn thấy không tốt lắm."
Phùng Thụy rất không muốn, nhưng ngại vì Phùng Trinh đã sai bảo, nhóc miễn cường phồng mặt lên đồng ý, cầm gáo nước múc đầy, sau đó mở cửa đưa nước cho Tiêu Sơn.
Phùng Thụy tức giận chạy đến trước mặt Tiêu Sơn: "Đây là tỷ của ta bảo mang cho huynh. Tỷ ấy bảo kêu huynh trở về, tránh để người khác nhìn thấy lại nói xấu."
Khi Tiêu Sơn nhìn thấy Phùng Trinh đột nhiên từ bức tường đi xuống, trong lòng còn nôn nóng lo lắng, cho rằng Phùng Trinh đang tức giận. Nhìn thấy Phùng Thụy đi ra, trong lòng khẩn trương không thôi, tưởng là lại đây đuổi người, nghe Phùng Thụy nói là đưa nước, vẫn là Phùng Trinh nhờ cậu nhóc mang tới đây đưa, tức khắc trong lòng giống như nở hoa, đẹp vô cùng.
Tay hắn bưng gáo múc nước nhìn về phía cửa sân, chỉ thây phía xa nhà bên kia nhô ra một cái đầu, thấy hắn nhìn qua, lập tức trốn vào trong.
Mặc dù chỉ là trong chốc lát, nhưng Tiêu Sơn vẫn nhìn thấy trên mặt người nọ là xấu hổ và giận dỗi.
"Này, huynh mau uống nước đi." Phùng Thụy bất mãn nói. Trong lòng nhóc, người này lớn lên trông thật xấu, không xứng với tỷ tỷ của mình.
Lúc này Tiêu Sơn lúc này nhìn tiểu cửu tử* này cảm thấy rất vừa mắt, cảm thấy sao lại đáng yêu như vậy, vội vàng bưng gáo nước lên uống, uống từng ngụm từng ngụm giống như uống rượu ngon, sau khi uống xong, còn có một bộ dáng hồi tưởng.
*tiểu cửu tử: Cậu em vợ
Hắn lấy từ trong vạt áo ra một viên kẹo, đặt vào trong tay của tiểu cửu tử. Đôi mắt lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào sân, muốn có thể nhìn thấy được người mình muốn gặp hay không.
Phùng Thụy dù sao cũng là một đứa trẻ, khi nhìn thấy kẹo tức khắc trừng mắt lên, nhìn Tiêu Sơn cũng không quá không vừa mắt nữa. Trên mặt mang theo nụ cười chạy nhanh về sân.
Thấy Phùng Trinh vẫn đứng trong sân, nhóc vui vẻ nói: "Tỷ, cái người to lớn kia cũng không tệ lắm." Nói xong đã bắt đầu liếm kẹo trong tay.
Phùng Trinh nhìn nhóc, ngay lập tức khinh bỉ: "Một viên kẹo liền bán đi tỷ của đệ?"
Tuy miệng nàng nói như vậy nhưng trong lòng nàng vẫn có chút hài lòng với Tiêu Sơn. Vừa rồi nhìn hắn khá cao to, nói chuyện còn lắp bắp, còn tưởng rằng là đầu gỗ, nhưng bây giờ xem ra vẫn có chút tâm tư, ít nhất còn biết dùng kẹo để thu mua tiểu cửu tử.
Xem ra là gỗ mục những có thể khắc.
Đương nhiên, Phùng Trinh cũng không đi xem Tiêu Sơn có ở đó nữa hay không. Theo nàng thấy, sự tương tác với Tiêu Sơn này cũng đã xong. Lại thêm một chút nữa, không lại nên để người coi thường nàng. Chỉ nhìn như vậy thôi, cũng không thấy đủ, mấy ngày nay Tiêu Sơn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung.
Phải nói rằng Phùng Trinh vẫn biết rất hiểu biết về nam nhân. Tiêu Sơn đứng bên ngoài Phùng gia một lúc lâu, thẳng đến khi người bắt đầu lục đục vào thôn làm việc hắn mới chạy nhanh về nhà.
Trên đường đi, trong lòng hắn đều đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Nghĩ đến việc thành thân, tâm Tiêu Sơn như được bôi mật, vị ngọt tan đi.
Vì cả hai bên đã chuẩn bị đầy đủ nên dù thời gian ngắn, cũng không cảm thấy vội vàng.
Phùng gia gả nữ nhi, vốn dĩ cũng không cần làm lớn, hơn nữa bởi vì Phùng Tú Tài bị bệnh, cho nên không mở tiệc rượu, chỉ tặng cho hàng xóm một ít bánh hỉ.
Đầu năm này có thể tặng một chút bánh hỉ đã không dễ dàng, cho nên trong thôn cũng không có chê cười gì, ngược lại vô cùng nhiệt tình đến Phùng gia đưa gả Phùng Trinh, muốn giữ thể diện cho Phùng Trinh.
Khi Tiêu Sơn dẫn ngựa đến đón người, đã gây ra một cuộc náo động nhỏ trong thôn.
Hiện tại những con ngựa ở đây tương đương với ô tô của đời sau, hơn nữa vẫn là loại cao cấp. Tại thâm sơn cùng cốc này có thể ngồi trên một con ngựa, tương đương như lái một chiếc Rolls Royce vào trong một thị trấn nhỏ ở đời sau khiến người kinh ngạc. Thậm chí có hơn chứ không kém. Rốt cuộc, mọi người đều biết ngựa, nhưng người ở trong thị trấn nhỏ không nhất định nhận biết được Rolls-Royce.
Phùng Lý thị nhìn cảnh tượng này, trên mặt cũng cảm thấy mấy phần mặt mũi, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng nhìn thân thể thô tráng của Tiêu Sơn, trên mặt còn có vết thẹo, vẫn âm thầm thở dài.
Khuôn mặt của Tiêu Sơn kích động đỏ bừng, hắn cảm thấy còn hạnh phúc hơn khi chiến thắng một trận trên chiến trường.
Từ ngày hôm đó sau khi trở về, hắn ngày đêm mong nhớ, ăn cơm cũng nhớ, làm việc cũng nhớ, dù sao trong đầu cái gì cũng không nhớ được, chỉ nhớ được thân ảnh của Phùng Trinh lúc ẩn lúc hiện.
Tiêu Sơn không phải là người càn rỡ, cũng không phải người háo sắc. Nếu đổi lại là người không liên quan, thì dù có đẹp đến đâu, hắn cũng chỉ nhìn hơi lóe mắt mà thôi, cũng sẽ không nhớ thương. Nhưng Phùng Trinh thì khác, nàng là thê tử tương lai của hắn, là người có thể danh chính ngôn thuận nhớ thương. Cho nên trong vô thức, Phùng Trinh đã bén rễ trong trái tim hắn.
Đêm qua hắn hưng phấn không ngủ được, hôm nay trời chưa sáng đã bò dậy chuẩn bị, bây giờ rốt cuộc sắp đón được thê tử, có thể tưởng tượng được hắn hưng phấn cỡ nào.
Nhìn thấy Phùng Lý thị, hắn đầu tiên quỳ xuống đất dập đầu với Phùng Lý thị, quy củ gọi một tiếng: "Nương."
Thấy vậy, những thôn dân bên cạnh đều cười đùa ồn ào.
Phùng Lý thị vội vàng kêu người đứng dậy, Vương bà mối cười nói: "Xem ra nữ tế* này thật hiếu thuận, còn chưa nhận được thê tử đã sửa lời rồi, tiểu tẩu tử, lúc này nên yên tâm rồi."
* nữ tế: Con rể
Trong lòng Phùng Lý thị trong lòng tự nhiên vui vẻ, cười gật đầu nói: "Là đứa nhỏ ngoan."
Vương bà mối rèn sắt khi còn nóng: "Vậy không nên chậm trễ, để người đi đón tân nương tử nhanh trở về, kẻo bỏ lỡ canh giờ tốt."
Phùng Lý thị nhanh chóng nhờ người thân cận đến hỗ trợ đưa Phùng Trinh ra khỏi phòng.
Tiêu Sơn chỉ nhìn chằm chằm nhìn như thế.
Nhìn bộ dáng này của Tiêu Sơn, những nữ nhân khác đến xem náo nhiệt đều che miệng cười trộm. Đều nghe nói, người ngốc có phúc của người ngốc, người cao to này có thể cưới thê tử xinh đẹp như vậy, cũng không phải là phúc khí sao?
Một lúc sau, Phùng Trinh được mời ra ngoài, Tiêu Sơn và Phùng Trinh lại chào bái biệt Phùng Lý thị, cúi đầu hành lễ bái căn phòng của Phùng tú tài, sau đó mới cưỡi ngựa rời khỏi Phùng gia.
Nhìn đội nghênh đón dâu của Tiêu gia ngày càng xa, Phùng Lý thị thậm chí còn ngồi trên ngưỡng cửa khóc rống.
Thôn Sơn Nam và thôn Sơn Hạ cách đó không xa, đi bộ chưa đầy nửa canh giờ, đội ngũ đón dâu đã đến thôn Sơn Hạ.
Thôn Sơn Hạ trông giàu có hơn thôn Sơn Nam, bởi vì hầu hết thôn Sơn Hạ đều xuất thân từ quân hộ. Lúc này, chính sách phúc lợi của Đại Đường dành cho quân nhân vẫn không tệ, đặc biệt là đãi ngộ cho binh lính biên cảnh, cho nên là quân hộ, từng nhà đều không lo lắng không có cơm ăn.
Sau khi vào thôn, Phùng Trinh nghe thấy tiếng hoan hô náo nhiệt, thanh thế còn lớn hơn nhiều so với thôn Sơn Nam.
Nhanh chóng bước qua cửa, sau khi bái thiên địa xong, mãi cho đến khi được Vương bà mối đưa vào tân phòng, Phùng Trinh mới thở dài cảm thấy nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời người nàng lấy chồng, mặc dù đã tỉnh lược rất nhiều quy củ nhưng vẫn rất vất vả. Những cái khác không nói, chỉ nói khăn voan trùm trên đầu đủ khiến người ta chóng mặt.