Chương : 4
Nhà này thật sự quá lớn, Đường Đa Lệnh vòng vòng một hồi mới thấy có người, là gia đinh tuần tra ban đêm.Y cầm chủy thủ, nhẹ nhàng đuổi kịp, sau đó đem chủy thủ dí vào hông người nọ, nói: “Muốn mạng thì ngoan ngoãn theo ta.”
Đường Đa Lệnh có thể rõ ràng cảm nhận được gia đinh run rẩy vì sợ hãi, điều này khiến y kinh ngạc bởi sự bình tĩnh của chính mình, đồng thời lo lắng, chẳng lẽ y đã bị Hoa Tương Dung lây nhiễm nên biến xấu?
Đường Đa Lệnh kéo gia đinh tới chỗ hẻo lánh, buộc hắn nói ra nơi chủ nhân cất giấu tiền bạc, sau đó cởi khăn lau mồ hôi của hắn xuống trói tay hắn lại, còn cởi tất bịt miệng hắn để đề phòng bất trắc.
Dựa theo quy tắc trộm đêm mà Hoa Tương Dung dạy cho Đường Đa Lệnh thì nên giết người này diệt khẩu, nhưng y ngay cả một con gà cũng chưa từng giết thì làm sao có thể giết một người không thù không oán với mình?
Nhưng việc đó lại khiến Đường Đa Lệnh có chút tự hào, lớp thanh niên trẻ lớn lên dưới lá cờ Trung Quốc như y đâu dễ dàng bị tư tưởng hủ bại của chủ nghĩa phong kiến ăn mòn như thế?!
Gia đinh khai ra gian phòng cất giấu tiền bạc là thư phòng của gia chủ. Trong cái hòm mạ vàng là một hộp gỗ nhỏ, đựng mười thỏi bạc. Đường Đa Lệnh xé một mảnh rèm cửa, bao bạc lại, còn thuận tay lấy thêm một pho tượng ngọc phật.
“Hắc hắc, dù sao đều là tiền tài bất nghĩa, không lấy thì để làm gì.”
Đường Đa Lệnh vừa đem tang vật buộc bên hông, thì đột nhiên sân vườn yên tĩnh vang lên tiếng kêu gào: “Có ai không! Bắt trộm a!” Đương nhiên, câu tiếp theo người nọ nói y không nghe được, “Chết tiệt! Tất tên đó thối quá.”
Nghe tiếng kêu, mấy gian phòng lập tức sáng đèn, tiếng người cũng nhiều lên. Bình tĩnh của Đường Đa Lệnh tức thì biến mất không còn, cuống quýt đẩy cửa mà chạy.
Hoa Tương Dung bí mật nấp ở một góc, nhìn Đường Đa Lệnh như lá rụng trong gió ngã trái ngã phải, lại như chó què ba chân lảo đảo chạy trối chết, bất đắc dĩ lắc đầu….
Đường Đa Lệnh bằng vào khinh công xuất sắc rốt cục thoát khỏi đám hộ viện bình thường, trở lại chỗ ẩn thân của y và Hoa Tương Dung – một ngôi miếu đổ nát ngoài thành. Nhưng đợi một lúc lâu mới thấy Hoa Tương Dung trở về.
“Ngươi chạy đi đâu? Mau tới xem giúp ta, không biết con chó đẻ nào chọc vào mông ta a!” Đường Đa Lệnh ôm mông gào khóc chửi bậy.
“Hừ, ngu ngốc! Bị thương còn dám chạy về đây, nếu không phải ta thu dọn phía sau, thì đã sớm bị người ta đuổi tới đây rồi.”
“Ách..ta….ta không nghĩ tới mà, mau giúp ta băng bó đi, đổ máu nhiều quá sẽ chết đó.”
“Nằm xuống!”
Đường Đa Lệnh vội quỳ rạp xuống đất, Hoa Tương Dung cúi sát đầu nhìn, thì ra là có một chiếc phi tiêu cắm vào mông trái y, may mà không có độc, chỗ đó thịt lại dày, máu chảy cũng không nhiều lắm.
Hoa Tương Dung cầm chặt chỗ rách kéo mạnh một cái, Đường Đa Lệnh không kịp phản ứng, lỗ nhỏ đã biến thành đại động, cả cái mông đều lộ ra.
“Ô, ngươi xé quần ta làm gì chứ? Không thể đợi người ta cởi cởi sao?”
“Thì sao?” Hoa Tương Dung cau mày, nhìn cái mông tròn bê bết máu của y.
“Cũng chỉ có một cái quần này…….A!”
Hoa Tương Dung rút phi tiêu ra, lấy kim sang dược trong người bôi cho y, đợi ngừng máu, mới xé nhỏ ống quần băng bó___cái quần xem như chính thức bị hủy.
“Ngày mai ta vào thành mua quần mới cho ngươi.”
Đường Đa Lệnh lệch sang một bên, “Ngày mai? Nhưng mà vừa rồi bị lộ, ngày mai ngươi đã dùng bạc liệu có nguy hiểm hay không?”
Hoa Tương Dung cầm một thỏi bạc Đường Đa Lệnh trộm được lên: “Trên bạc không có dấu hiệu, trên người ta cũng không bị thương, ai có thể nói là ta trộm bạc.”
Ngày hôm sau, Hoa Tương Dung vào thành mua quần áo, thuốc trị thương và đồ ăn. Trở lại miếu, Đường Đa Lệnh ngửi thấy mùi thức ăn thì hai mắt long lên, cũng chẳng quan tâm mông còn trần truồng, giật cái đùi gà rồi ra sức gặm.
Hoa Tương Dung cũng đồng dạng một ngày một đêm chịu đói, nhưng hắn ăn vẫn rất văn nhã, vừa ăn vừa nói: “Nhà hôm qua báo quan, hiện tại trong thành đề phòng chặt chẽ. Thuận tiện ngươi cũng cần dưỡng thương, chờ thêm vài ngày việc này lắng xuống lại đi.”
“Người nhà đó thật sự là lòng dạ hiểm độc! Bất quá là nhổ một sợi lông của hắn, cũng phải đi báo quan?” Đường Đa Lệnh lại lấy một cái bánh bao.
Hoa Tương Dung cầm xương gà gõ vào đầu y mấy cái: “Ngươi còn dám nói? Nếu chỉ vài lượng bạc chắc chắn vô sự, đằng này ngươi tự cho là thông minh, còn trộm ngọc phật nhà người ta, giá trị ít nhất bốn, năm trăm lượng.”
Bánh bao trong miệng Đường Đa Lệnh rớt xuống. Y từng đọc một bài viết trên miệng, một lượng bạc ở cổ đại tương đương với 200 nhân dân tệ, bốn-năm trăm lượng bạc liền tương đương với 1-2000 NDT, ai dè không cẩn thận lại thành đại tặc.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoa Tương Dung cực kỳ bất mãn trừng y: “Sợ cái gì? Mười hai lượng bạc này cũng đủ cho chúng ta dùng rất lâu rồi, chờ cách xa xa mới bán ngọc phật, ha ha, có lẽ sẽ đúng như ngươi nói nhất lao vĩnh dật.”
Khó khăn lắm mới được Hoa Tương Dung khen ngợi, Đường Đa Lệnh âm thầm cao hứng, hai ba miếng đã ăn hết bánh bao.
“Nằm sấp xuống, ta bôi thuốc cho ngươi.” Hoa Tương Dung cầm bầu rượu, uống một ngụm, sau đó phun lên chỗ bị thương của Đường Đa Lệnh, đau xót đến mức làm y oa oa kêu to.
“Im miệng, ngươi định dẫn quan binh tới sao?”
Đường Đa Lệnh nức nở nghẹn ngào, đem vạt áo nhét vào mồm. Hoa Tương Dung nhìn bộ dáng đó của Đường Đa Lệnh, chẳng những không có thương tiếc, ngược lại còn cố ý mạnh tay một chút, chủ tâm muốn nhìn vẻ mặt thống khổ cắn áo nhịn đau của y.
Nhớ lại tiểu tử này ý đồ bỏ lại hắn chạy trốn một mình, dọc đường đi còn nhiều lần cãi lệnh, cho dù không thể không làm cũng là mặt nhăn mày nhó, hoàn toàn chưa nói tới hai chữ trung tâm, trong lòng Hoa Tương Dung liền nổi trận lôi đình, nhịn không được lại ấn mạnh thêm.
“A! Ngươi sao lại niết ta?” Đường Đa Lệnh giờ còn cảm thấy đau hơn cả lúc phi tiêu kia mới cắm vào. (niết: vân vê, vặn nắm,…=)))
“Hừ, vết thương cỏn con như vậy cũng không chịu được, thật không hiểu lúc đầu ngươi làm thế nào trở thành ám vệ.” Mỗi một ám vệ của Triêu Thiên Các đều phải trải qua huấn luyện thảm khốc, cửu tử nhất sinh mới được lựa chọn.
“Nhưng ta bị thương chính là bên trái, ngươi niết bên phải ta làm gì chứ?”
Hoa Tương Dung cúi đầu nhìn, quả nhiên bị hắn bóp một phen chính là mông phải hoàn hảo không thương tổn gì, để lại vài dấu tay hồng hồng nhạt nhạt trên làn da trắng, làm lòng hắn có chút rục rịch khó nhịn.
“A!” Đường Đa Lệnh lại hét thảm một tiếng, Hoa Tương Dung lại đánh mạnh một cái vào mông phải y.
“Hừ, cư nhiên bắt bản Các chủ tự mình hầu hạ ngươi, chẳng lẽ không nên đánh? Nếu không phải hiện tại không người có thể dùng, ta đã sớm giết ngươi rồi.”
Nhớ tới trước đây Hoa Tương Dung giết người như ngóe, Đường Đa Lệnh không khỏi khẽ rùng mình, cắn chặt quần áo không dám kêu nữa, sợ tiểu tử hỉ nộ vô thường này đột nhiên nổi điên giết mình thì tiêu.
Thế nhưng không quá lâu sau, y lại nhịn không được thất thanh hét to, bởi vì Hoa Tương Dung thật sự là quá đáng! Hắn cư nhiên thừa dịp băng bó vết thương, cố ý lấy tay chọc chọc cái *** kia của Đường Đa Lệnh.
Lần một lần hai có thể coi như vô tình, thế nhưng vô tình nhiều quá thì tuyệt đối là cố ý.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Đường Đa Lệnh đỏ mặt, y lớn như vậy còn chưa bị nam nhân đùa giỡn bao giờ đâu.
Hoa Tương Dung lại không chút xấu hổ, cười lạnh nói: “Vậy có là gì chứ? Ngươi có ta cũng có, ta còn thấy hiếm lạ sao? Còn lải nhải nữa thì tự mình làm đi!”
Vết thương ở trên mông, Đường Đa Lệnh không thể tự xử lý, chỉ phải ủy khuất quay đầu lại, nhắm tịt mắt, lừa gạt chính mình không có việc gì cả. Dù sao đều cùng là nam nhân, y có Hoa Tương Dung cũng có….
Lại bị tra tấn hai ngày, miệng vết thương rốt cục kết vảy, Đường Đa Lệnh cuống quýt thay quần, quyết tâm không bao giờ để phải quang mông trước mặt Hoa Tương Dung nữa.
Nhưng mà, mặc quần xong, y vẫn nghiêm túc chân thành hướng Hoa Tương Dung nói lời cảm tạ.
Hoa Tương Dung rất kỳ quái, “Ngươi cảm ơn ta làm cái gì? Ngươi biết rõ ta chỉ vì không có người dùng mới không thể không cứu ngươi.”
“Ta biết chứ. Nhưng bất luận động cơ của ngươi là gì, ngươi quả thực cũng đã cứu ta.” Nếu mông sưng mủ thì y thảm chắc rồi.
Hoa Tương Dung trầm mặc hồi lâu, hừ một tiếng đi ra khỏi miếu, khiến Đường Đa Lệnh không hiểu làm sao.
Chính như Hoa Tương Dung suy đoán, đợi Đường Đa Lệnh có thể đi lại tự nhiên, thì cảnh giới trong thành đã nới lỏng rất nhiều. Hai người giả trang thành phú gia công tử cùng nô bộ xuất môn du ngoạn, mua một chiếc xe rời khỏi Phụng Thiên huyện. Ai cũng không tưởng được bọn họ đã từng vì không có tiền mà suýt nữa chết đói.
Đường Đa Lệnh nhảy lên mép đầu xe, ngồi hơi lệch về bên phải không bị thương, quơ roi giục la. Tâm tình của y hiện tại rất nặng nề, y cảm giác mình giống như con la kia, Hoa Tương Dung quất roi đến đâu, y phải đi tới đó, thiên hạ dù lớn lại không một con đường thuộc về y.
Đêm qua Hoa Tương Dung nói cho y biết, đích đến của hai người là Hạnh Lâm huyện, Minh Phượng sơn nằm ở phía Đông cách Hạn Lâm huyện 8km, chính là tổng đàn của Triêu Thiên các.
Đường Đa Lệnh hiểu đạo lý ‘nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất’, nhưng y càng hiểu mục đích của Hoa Tương Dung không đơn thuần chỉ vì tị nạn, mà là muốn tìm cơ hội báo thù rửa hận, diệt phản đồ, một lần nữa trở lại làm Các chủ Triêu Thiên các, một lần nữa làm sát thủ chi vương – khiến người nghe tên đã sợ mất mật.
“Hừ, tiện nhân kia không thấy được thi thể của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua, đáng tiếc hắn lại không biết, ta cũng như vậy. Hắc hắc, hắn cho là có phản đồ Hạ Cô Phong kia làm chỗ dựa sẽ không có việc gì sao, chờ coi đi, ta sẽ cho hắn một kinh hỉ.”
Tiện nhân trong miệng Hoa Tương Dung chính là người đã hạ độc làm hắn mất đi nội lực, vốn là yêu sủng của hắn, lại thông đồng với Phó các chủ Hạ Cô Phong, liên thủ hãm hại Hoa Tương Dung, đoạt đi quyền khống chế Triêu Thiên các. Bởi vì oán hận vô cùng, cho nên Hoa Tương Dung không chịu gọi tên, chỉ dùng hai chữ tiện nhân thay thế.
Đường Đa Lệnh có chút không hiểu nữ nhân đó vì sao phải phản bội Hoa Tương Dung, chẳng lẽ Hạ Cô Phong nọ còn tuấn mỹ hơn hắn, hay là có tiền có thế hơn? Giải thích hợp lý nhất chính là Hạ Cô Phong đối xử với nàng tốt hơn Hoa Tương Dung đi, xem ra nàng là người còn coi trọng tình cảm hơn cả Quyên Tử.
Ai, nếu vậy biến cố lần này Hoa Tương Dung cũng có phần sai, giờ hắn lại nhất định phải trở về báo thù, cứ thế oan oan tương báo đến khi nào. Chỉ khổ cho y vốn chẳng liên quan gì đến hai phe, lại một mực bị ép sa vào trong đó, đây mới thật sự là oan uổng a.
Đường Đa Lệnh có thể rõ ràng cảm nhận được gia đinh run rẩy vì sợ hãi, điều này khiến y kinh ngạc bởi sự bình tĩnh của chính mình, đồng thời lo lắng, chẳng lẽ y đã bị Hoa Tương Dung lây nhiễm nên biến xấu?
Đường Đa Lệnh kéo gia đinh tới chỗ hẻo lánh, buộc hắn nói ra nơi chủ nhân cất giấu tiền bạc, sau đó cởi khăn lau mồ hôi của hắn xuống trói tay hắn lại, còn cởi tất bịt miệng hắn để đề phòng bất trắc.
Dựa theo quy tắc trộm đêm mà Hoa Tương Dung dạy cho Đường Đa Lệnh thì nên giết người này diệt khẩu, nhưng y ngay cả một con gà cũng chưa từng giết thì làm sao có thể giết một người không thù không oán với mình?
Nhưng việc đó lại khiến Đường Đa Lệnh có chút tự hào, lớp thanh niên trẻ lớn lên dưới lá cờ Trung Quốc như y đâu dễ dàng bị tư tưởng hủ bại của chủ nghĩa phong kiến ăn mòn như thế?!
Gia đinh khai ra gian phòng cất giấu tiền bạc là thư phòng của gia chủ. Trong cái hòm mạ vàng là một hộp gỗ nhỏ, đựng mười thỏi bạc. Đường Đa Lệnh xé một mảnh rèm cửa, bao bạc lại, còn thuận tay lấy thêm một pho tượng ngọc phật.
“Hắc hắc, dù sao đều là tiền tài bất nghĩa, không lấy thì để làm gì.”
Đường Đa Lệnh vừa đem tang vật buộc bên hông, thì đột nhiên sân vườn yên tĩnh vang lên tiếng kêu gào: “Có ai không! Bắt trộm a!” Đương nhiên, câu tiếp theo người nọ nói y không nghe được, “Chết tiệt! Tất tên đó thối quá.”
Nghe tiếng kêu, mấy gian phòng lập tức sáng đèn, tiếng người cũng nhiều lên. Bình tĩnh của Đường Đa Lệnh tức thì biến mất không còn, cuống quýt đẩy cửa mà chạy.
Hoa Tương Dung bí mật nấp ở một góc, nhìn Đường Đa Lệnh như lá rụng trong gió ngã trái ngã phải, lại như chó què ba chân lảo đảo chạy trối chết, bất đắc dĩ lắc đầu….
Đường Đa Lệnh bằng vào khinh công xuất sắc rốt cục thoát khỏi đám hộ viện bình thường, trở lại chỗ ẩn thân của y và Hoa Tương Dung – một ngôi miếu đổ nát ngoài thành. Nhưng đợi một lúc lâu mới thấy Hoa Tương Dung trở về.
“Ngươi chạy đi đâu? Mau tới xem giúp ta, không biết con chó đẻ nào chọc vào mông ta a!” Đường Đa Lệnh ôm mông gào khóc chửi bậy.
“Hừ, ngu ngốc! Bị thương còn dám chạy về đây, nếu không phải ta thu dọn phía sau, thì đã sớm bị người ta đuổi tới đây rồi.”
“Ách..ta….ta không nghĩ tới mà, mau giúp ta băng bó đi, đổ máu nhiều quá sẽ chết đó.”
“Nằm xuống!”
Đường Đa Lệnh vội quỳ rạp xuống đất, Hoa Tương Dung cúi sát đầu nhìn, thì ra là có một chiếc phi tiêu cắm vào mông trái y, may mà không có độc, chỗ đó thịt lại dày, máu chảy cũng không nhiều lắm.
Hoa Tương Dung cầm chặt chỗ rách kéo mạnh một cái, Đường Đa Lệnh không kịp phản ứng, lỗ nhỏ đã biến thành đại động, cả cái mông đều lộ ra.
“Ô, ngươi xé quần ta làm gì chứ? Không thể đợi người ta cởi cởi sao?”
“Thì sao?” Hoa Tương Dung cau mày, nhìn cái mông tròn bê bết máu của y.
“Cũng chỉ có một cái quần này…….A!”
Hoa Tương Dung rút phi tiêu ra, lấy kim sang dược trong người bôi cho y, đợi ngừng máu, mới xé nhỏ ống quần băng bó___cái quần xem như chính thức bị hủy.
“Ngày mai ta vào thành mua quần mới cho ngươi.”
Đường Đa Lệnh lệch sang một bên, “Ngày mai? Nhưng mà vừa rồi bị lộ, ngày mai ngươi đã dùng bạc liệu có nguy hiểm hay không?”
Hoa Tương Dung cầm một thỏi bạc Đường Đa Lệnh trộm được lên: “Trên bạc không có dấu hiệu, trên người ta cũng không bị thương, ai có thể nói là ta trộm bạc.”
Ngày hôm sau, Hoa Tương Dung vào thành mua quần áo, thuốc trị thương và đồ ăn. Trở lại miếu, Đường Đa Lệnh ngửi thấy mùi thức ăn thì hai mắt long lên, cũng chẳng quan tâm mông còn trần truồng, giật cái đùi gà rồi ra sức gặm.
Hoa Tương Dung cũng đồng dạng một ngày một đêm chịu đói, nhưng hắn ăn vẫn rất văn nhã, vừa ăn vừa nói: “Nhà hôm qua báo quan, hiện tại trong thành đề phòng chặt chẽ. Thuận tiện ngươi cũng cần dưỡng thương, chờ thêm vài ngày việc này lắng xuống lại đi.”
“Người nhà đó thật sự là lòng dạ hiểm độc! Bất quá là nhổ một sợi lông của hắn, cũng phải đi báo quan?” Đường Đa Lệnh lại lấy một cái bánh bao.
Hoa Tương Dung cầm xương gà gõ vào đầu y mấy cái: “Ngươi còn dám nói? Nếu chỉ vài lượng bạc chắc chắn vô sự, đằng này ngươi tự cho là thông minh, còn trộm ngọc phật nhà người ta, giá trị ít nhất bốn, năm trăm lượng.”
Bánh bao trong miệng Đường Đa Lệnh rớt xuống. Y từng đọc một bài viết trên miệng, một lượng bạc ở cổ đại tương đương với 200 nhân dân tệ, bốn-năm trăm lượng bạc liền tương đương với 1-2000 NDT, ai dè không cẩn thận lại thành đại tặc.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoa Tương Dung cực kỳ bất mãn trừng y: “Sợ cái gì? Mười hai lượng bạc này cũng đủ cho chúng ta dùng rất lâu rồi, chờ cách xa xa mới bán ngọc phật, ha ha, có lẽ sẽ đúng như ngươi nói nhất lao vĩnh dật.”
Khó khăn lắm mới được Hoa Tương Dung khen ngợi, Đường Đa Lệnh âm thầm cao hứng, hai ba miếng đã ăn hết bánh bao.
“Nằm sấp xuống, ta bôi thuốc cho ngươi.” Hoa Tương Dung cầm bầu rượu, uống một ngụm, sau đó phun lên chỗ bị thương của Đường Đa Lệnh, đau xót đến mức làm y oa oa kêu to.
“Im miệng, ngươi định dẫn quan binh tới sao?”
Đường Đa Lệnh nức nở nghẹn ngào, đem vạt áo nhét vào mồm. Hoa Tương Dung nhìn bộ dáng đó của Đường Đa Lệnh, chẳng những không có thương tiếc, ngược lại còn cố ý mạnh tay một chút, chủ tâm muốn nhìn vẻ mặt thống khổ cắn áo nhịn đau của y.
Nhớ lại tiểu tử này ý đồ bỏ lại hắn chạy trốn một mình, dọc đường đi còn nhiều lần cãi lệnh, cho dù không thể không làm cũng là mặt nhăn mày nhó, hoàn toàn chưa nói tới hai chữ trung tâm, trong lòng Hoa Tương Dung liền nổi trận lôi đình, nhịn không được lại ấn mạnh thêm.
“A! Ngươi sao lại niết ta?” Đường Đa Lệnh giờ còn cảm thấy đau hơn cả lúc phi tiêu kia mới cắm vào. (niết: vân vê, vặn nắm,…=)))
“Hừ, vết thương cỏn con như vậy cũng không chịu được, thật không hiểu lúc đầu ngươi làm thế nào trở thành ám vệ.” Mỗi một ám vệ của Triêu Thiên Các đều phải trải qua huấn luyện thảm khốc, cửu tử nhất sinh mới được lựa chọn.
“Nhưng ta bị thương chính là bên trái, ngươi niết bên phải ta làm gì chứ?”
Hoa Tương Dung cúi đầu nhìn, quả nhiên bị hắn bóp một phen chính là mông phải hoàn hảo không thương tổn gì, để lại vài dấu tay hồng hồng nhạt nhạt trên làn da trắng, làm lòng hắn có chút rục rịch khó nhịn.
“A!” Đường Đa Lệnh lại hét thảm một tiếng, Hoa Tương Dung lại đánh mạnh một cái vào mông phải y.
“Hừ, cư nhiên bắt bản Các chủ tự mình hầu hạ ngươi, chẳng lẽ không nên đánh? Nếu không phải hiện tại không người có thể dùng, ta đã sớm giết ngươi rồi.”
Nhớ tới trước đây Hoa Tương Dung giết người như ngóe, Đường Đa Lệnh không khỏi khẽ rùng mình, cắn chặt quần áo không dám kêu nữa, sợ tiểu tử hỉ nộ vô thường này đột nhiên nổi điên giết mình thì tiêu.
Thế nhưng không quá lâu sau, y lại nhịn không được thất thanh hét to, bởi vì Hoa Tương Dung thật sự là quá đáng! Hắn cư nhiên thừa dịp băng bó vết thương, cố ý lấy tay chọc chọc cái *** kia của Đường Đa Lệnh.
Lần một lần hai có thể coi như vô tình, thế nhưng vô tình nhiều quá thì tuyệt đối là cố ý.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Đường Đa Lệnh đỏ mặt, y lớn như vậy còn chưa bị nam nhân đùa giỡn bao giờ đâu.
Hoa Tương Dung lại không chút xấu hổ, cười lạnh nói: “Vậy có là gì chứ? Ngươi có ta cũng có, ta còn thấy hiếm lạ sao? Còn lải nhải nữa thì tự mình làm đi!”
Vết thương ở trên mông, Đường Đa Lệnh không thể tự xử lý, chỉ phải ủy khuất quay đầu lại, nhắm tịt mắt, lừa gạt chính mình không có việc gì cả. Dù sao đều cùng là nam nhân, y có Hoa Tương Dung cũng có….
Lại bị tra tấn hai ngày, miệng vết thương rốt cục kết vảy, Đường Đa Lệnh cuống quýt thay quần, quyết tâm không bao giờ để phải quang mông trước mặt Hoa Tương Dung nữa.
Nhưng mà, mặc quần xong, y vẫn nghiêm túc chân thành hướng Hoa Tương Dung nói lời cảm tạ.
Hoa Tương Dung rất kỳ quái, “Ngươi cảm ơn ta làm cái gì? Ngươi biết rõ ta chỉ vì không có người dùng mới không thể không cứu ngươi.”
“Ta biết chứ. Nhưng bất luận động cơ của ngươi là gì, ngươi quả thực cũng đã cứu ta.” Nếu mông sưng mủ thì y thảm chắc rồi.
Hoa Tương Dung trầm mặc hồi lâu, hừ một tiếng đi ra khỏi miếu, khiến Đường Đa Lệnh không hiểu làm sao.
Chính như Hoa Tương Dung suy đoán, đợi Đường Đa Lệnh có thể đi lại tự nhiên, thì cảnh giới trong thành đã nới lỏng rất nhiều. Hai người giả trang thành phú gia công tử cùng nô bộ xuất môn du ngoạn, mua một chiếc xe rời khỏi Phụng Thiên huyện. Ai cũng không tưởng được bọn họ đã từng vì không có tiền mà suýt nữa chết đói.
Đường Đa Lệnh nhảy lên mép đầu xe, ngồi hơi lệch về bên phải không bị thương, quơ roi giục la. Tâm tình của y hiện tại rất nặng nề, y cảm giác mình giống như con la kia, Hoa Tương Dung quất roi đến đâu, y phải đi tới đó, thiên hạ dù lớn lại không một con đường thuộc về y.
Đêm qua Hoa Tương Dung nói cho y biết, đích đến của hai người là Hạnh Lâm huyện, Minh Phượng sơn nằm ở phía Đông cách Hạn Lâm huyện 8km, chính là tổng đàn của Triêu Thiên các.
Đường Đa Lệnh hiểu đạo lý ‘nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất’, nhưng y càng hiểu mục đích của Hoa Tương Dung không đơn thuần chỉ vì tị nạn, mà là muốn tìm cơ hội báo thù rửa hận, diệt phản đồ, một lần nữa trở lại làm Các chủ Triêu Thiên các, một lần nữa làm sát thủ chi vương – khiến người nghe tên đã sợ mất mật.
“Hừ, tiện nhân kia không thấy được thi thể của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua, đáng tiếc hắn lại không biết, ta cũng như vậy. Hắc hắc, hắn cho là có phản đồ Hạ Cô Phong kia làm chỗ dựa sẽ không có việc gì sao, chờ coi đi, ta sẽ cho hắn một kinh hỉ.”
Tiện nhân trong miệng Hoa Tương Dung chính là người đã hạ độc làm hắn mất đi nội lực, vốn là yêu sủng của hắn, lại thông đồng với Phó các chủ Hạ Cô Phong, liên thủ hãm hại Hoa Tương Dung, đoạt đi quyền khống chế Triêu Thiên các. Bởi vì oán hận vô cùng, cho nên Hoa Tương Dung không chịu gọi tên, chỉ dùng hai chữ tiện nhân thay thế.
Đường Đa Lệnh có chút không hiểu nữ nhân đó vì sao phải phản bội Hoa Tương Dung, chẳng lẽ Hạ Cô Phong nọ còn tuấn mỹ hơn hắn, hay là có tiền có thế hơn? Giải thích hợp lý nhất chính là Hạ Cô Phong đối xử với nàng tốt hơn Hoa Tương Dung đi, xem ra nàng là người còn coi trọng tình cảm hơn cả Quyên Tử.
Ai, nếu vậy biến cố lần này Hoa Tương Dung cũng có phần sai, giờ hắn lại nhất định phải trở về báo thù, cứ thế oan oan tương báo đến khi nào. Chỉ khổ cho y vốn chẳng liên quan gì đến hai phe, lại một mực bị ép sa vào trong đó, đây mới thật sự là oan uổng a.