Chương : 12
Chuyển ngữ:
Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
"Ngươi trở về đi thôi, đây là thư hòa ly." Lý Cẩn lấy thư hòa ly tỷ tỷ giao cho y ra đưa cho hắn.
Triệu Đại Niên chăm chú nhìn bóng lưng Lý Uyển, mãi đến khi nàng đóng cửa lại, hắn vẫn cứ tha thiết mong chờ nhìn, căn bản không chú ý Cẩn ca nhi nói gì.
Lý Cẩn trực tiếp nhét thư hòa ly vào trong lồng ngực hắn.
Triệu Đại Niên lúc này mới thu tầm mắt lại. Hắn vốn không biết chữ, mỗi khi Lý Uyển dạy hài tử học chữ, hắn cũng học theo chút, hai chữ hòa ly này cũng là chữ hắn biết. Khi ý thức được vật gì trong tay, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, "Ta không đồng ý hòa ly."
"Triệu Đại Niên ngươi nên hiểu tỷ tỷ một chút, đừng nên như vậy, tính tình tỷ ấy thế nào ngươi phải rõ chứ, nếu tỷ đã đưa ra hòa ly, chắn chắn không muốn ở bên ngươi nữa, ngươi đi đi."
Đáy mắt Triệu Đại Niên hiện ra vẻ đau đớn.
Lý Cẩn trào phúng vểnh môi dưới, "Mẹ ngươi không phải đã tìm cho ngươi một người sao? Nhanh về kết hôn đi, nói không chừng còn có thể sinh tiểu hán tử cho ngươi."
Cho dù Mai Chi tỷ luôn luôn cường điệu Triệu Đại Niên là người tốt, nhưng Lý Cẩn xem ra, một nam nhân để mẹ cùng vợ mình xảy ra chuyện đến mức độ này mà lại hoàn toàn không biết, nam nhân này nếu không phải ngu xuẩn thì dốt nát.
Sắc mặt Triệu Đại Niên đột nhiên trắng bệch, "Ta sẽ không kết hôn cùng người khác, ta có Uyển tỷ như vậy là đủ rồi."
"Thế nhưng tỷ tỷ muốn hòa ly."
Thấy Triệu Đại Niên đứng đó như tảng đá không nhúc nhích, Lý Cẩn thở dài, "Ngươi biết mẹ ngươi đối xử với tỷ tỷ thế nào không?"
Lý Cẩn đem lời nghe được từ Mai Chi tỷ nói cho Triệu Đại Niên.
Triệu lão thái luôn không hài lòng với Lý Uyển, mấy năm trước không chỉ một lần tìm Lý Uyển nháo lên, chỉ có Triệu Đại Niên luôn chẳng hay hiết gì mà thôi.
Lý Uyển dung mạo xinh đẹp, hán tử coi trọng nàng có thể xếp từ Trúc Khê thôn đến Triệu gia thôn. Khi bà mai làm mối cho nàng lần đầu tiên, nàng liền nói chưa dự định lấy chồng.
Lúc đó Cẩn ca nhi mới bảy tuổi, nàng dù thế nào cũng không bỏ đệ đệ một mình ở nhà.
Đương nhiên khi Triệu Đại Niên đến cầu thân, Lý Uyển đã không đồng ý.
Triệu Đại Niên đến một lần rồi lại một lần, còn nói nguyện ý cùng nàng cùng nhau nuôi nấng Cẩn ca nhi. Lý Uyển dù cảm động cũng không có bị ngốc, dù sao mẹ Triệu Đại Niên ở Triệu gia thôn cũng nổi danh là hung dữ.
Sau đó mẹ hắn lại đích thân đến nhà một chuyến, bà kéo tay Lý Uyển không buông, vừa vào cửa liền khen nàng là cô nương tốt, nói nàng nếu nguyện ý nuôi nấng đệ đệ, tâm tính cùng nhân phẩm chắc chắn không kém ai rồi, còn nói bà là quả phụ một mình kiếm sống nuôi nấng nhi tử khó khăn thế nào, nói bà biết thanh danh mình không tốt, cha Triệu Đại Niên đi rồi, nếu bà không hung hăng chút, thì vấn đề nuôi nấng Triệu Đại Niên có phải rất khó khăn hay không.
Bà nói hợp tình hợp lí, Lý Uyển căn bản không nghĩ tới lúc đó sở dĩ bà đi một chuyến ấy, cũng không phải vì muốn thuyết phục nàng, mà là coi trọng vài mẫu đất trong tay nàng.
Lý Uyển lúc ấy hết sức cảm động, cảm thấy có được phu gia* như vậy ngày tháng sau này khẳng định không tệ, cuối cùng cõi lòng đầy mong đợi xuất giá.
*nhà chồng
Triệu Đại Niên làm người chính trực, lại chân thật chịu khó, hắn còn thật tâm yêu thương Uyển tỷ, không chỉ chưa bao giờ ghét bỏ Cẩn ca nhi, mà còn những lúc buôn bán có lời liền chủ động đưa Cẩn ca nhi đi tìm lang trung kiểm tra đầu.
Lý Uyển lúc đó thật tâm cảm thấy rằng đời này có thể gặp nam nhân như thế, dù khổ mấy mệt mỏi mấy cũng đáng.
Mẹ chồng nàng ban đầu đối với nàng cũng không tệ lắm, mãi đến tận Thần ca nhi sinh ra, bộ mặt thật của bà mới từ từ lộ ra. Đầu tiên là lấy lí do trong nhà có thêm một đứa trẻ, muốn nàng bán hai mẫu đất đi, lấy tiền mở rộng phòng ốc trong nhà.
Vài mẫu đất kia ngay từ đầu Lý Uyển đã ghi tên chủ với danh nghĩa Cẩn ca nhi, đương nhiên không thể tùy tiện bán.
Lão thái thái thấy nàng không nghe lời, lúc đó liền nổi đóa. Trước mặt Triệu Đại Niên bà vẫn giữ hình tượng từ mẫu, lại không muốn trước mặt con trai làm xa lạ, nên dùng lí do trong nhà dù không ở được cũng không muốn quấy rầy cuộc sống vợ chồng họ, để chuyển tới nhà cũ ở, bảo Đại Niên mỗi tháng cho bà một trăm đồng tiền, coi như tiêu xài ngày thường.
Triệu Đại Niên trồng rau loại tốt, mỗi ngày có thể kiếm lời chừng mười đồng tiền, bà vừa mở miệng liền muốn lấy đi một phần ba, hai vợ chồng tính toán một chút, liền đồng ý. Dù sao lúc đó Thần ca nhi còn nhỏ, Cẩn ca nhi cũng bớt lo, đất đai trong nhà liền cho mướn, lương thực miễn cưỡng đủ ăn.
Triệu lão thái là kẻ có lòng tham, bất động thanh sắc tính toán hết cả, có một trăm đồng tiền, còn chưa vừa lòng, dùng lí do trong nhà có lương thực từ Cẩn ca nhi, cứ một khoảng thời gian lại đến tìm Lý Uyển muốn một phần lương thực.
Lý Uyển niệm tình bà đối với Triệu Đại Niên có công ơn nuôi dưỡng, có thể cho được thì liền cho.
Ai ngờ muốn lương thực còn chưa nói, bà còn thỉnh thoảng giả bộ bệnh, nghĩ biện pháp lừa gạt tiền từ Triệu Đại Niên. Triệu Đại Niên là người hiếu thuận, căn bản không biết mẹ hắn đang giả bộ, mỗi lần như vậy đều gấp gáp xoay quanh.
Sau nghi sinh Nghiên tỷ, lão thái thái càng trầm trọng thêm
Lý Uyển xem như đã nhìn rõ ràng bộ mặt thật của bà, tâm nàng lạnh không thôi. Mỗi khi lão thái thái cần lương thực ăn, nàng sẽ không cho nữa, nói rằng trong nhà có thêm người, không đủ ăn. Vốn đó cũng là lời nói thật, trong nhà vốn nghèo mà.
Từ sau khi Lý Uyển không cho lương thực nữa, lòng dạ Triệu lão thái thay đổi hoàn toàn, nghĩ biện pháp muốn đuổi Lý Uyển đi, tìm một con dâu tốt khác.
Bà là người có tâm cơ, mỗi lần tới cửa kiếm chuyện đều là lúc con trai không có ở nhà, vốn cho rằng Lý Uyển nhất định sẽ cùng Triệu Đại Niên nháo lên, đến lúc đó bà giả bộ vô tội, đổ dầu thêm lửa, thời gian lâu dài tình cảm của hai người tự nhiên dù tốt thế nào cũng sẽ sứt mẻ đi.
Bà không nghĩ tới Lý Uyển lại cho qua hết thảy, căn bản không nói một chữ với Triệu Đại Niên.
Hai năm trước bà lại làm lớn chuyện một lần, nói Triệu gia dựa vào cái gì phải nuôi không người ngoài! Phải đuổi Lý Cẩn đi mới được, nếu không thì cả nàng cũng đừng ở lại.
Lúc đó tâm Lý Uyển liền lạnh lẽo cực độ, đối với mẹ chồng này chán ghét cực điểm, lúc đó nàng đã muốn hòa ly, dự định mang theo Cẩn ca nhi cùng hai đứa trẻ về Triệu gia thôn.
Là Mai Chi khuyên nhủ nàng.
Nói nàng nếu thật sự quay về, thì một mình thân nữ nhân làm sao nuôi nấng được ba đứa trẻ? Huống hồ Triệu Đại Niên là người thương người, Lý Uyển cùng Triệu Đại Niên không phải là không có tình cảm, đáy lòng cũng rất mâu thuẫn.
Mai Chi lúc đó liền đưa Cẩn ca nhi về thôn Trúc Khê, nói nàng nuôi một đứa trẻ cũng là nuôi, thêm một Cẩn ca nhi cũng không sao, còn nói đùa Cẩn ca nhi có đất mà, nói đến cũng là nàng lời.
Triệu lão thái nhìn Lý Uyển không vừa mắt, đương nhiên sẽ không bởi vì Cẩn ca nhi đi rồi mà ngừng lại. Thấy bụng Lý Uyển trước sau không có động tĩnh, trong nhà đến bây giờ vẫn chưa có tiểu hán tử, bà liền triệt để không để ý đến mặt mũi nữa, cố ý làm lớn chuyện lên.
Triệu Đại Niên nghe xong tất cả, sắc mặt hết sức khó coi, "Mẹ ta bà... Bà!"
Môi hắn run rẩy lợi hại, đầu cũng ong ong vang, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, dù có thế nào hắn cũng không nghĩ ra tại sao mẹ hắn lại làm ra chuyện như vậy.
Kỳ thực những việc này cũng không phải không có dấu vết lộ ra, chẳng trách khi Cẩn ca nhi đột nhiên bị Mai Chi mang đi, hắn chưa từng thấy Uyển tỷ rơi nước mắt. Lúc đó hắn còn nói đùa nếu nàng thấy khó chịu thì sao còn để Cẩn ca nhi bị mang đi, bọn họ nuôi không phải rất tốt sao? Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới nghe lời hắn nói như vậy đáy lòng nàng khó chịu đến nhường nào.
Mẹ hắn mặc dù nói rằng trong người không thoải mái, nhưng xưa nay không cho hắn cùng đi xem bệnh. Bà đối với hai đứa trẻ cũng rất lạnh nhạt, Nghiên tỷ một hai tuổi mỗi khi nhìn thấy bà còn gọi nãi nãi, từ ba tuổi về sau bé nhìn thấy bà liền trốn đi căn bản không nguyện ý gọi bà.
Thần ca nhi cũng không thích đến thăm bà.
Thời điểm cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên ngày tết, hai đứa trẻ căn bản không nói chuyện với bà, bà còn oán giận hài tử không thân với bà. Lúc đó hắn còn muốn bảo bà chuyển về cùng nhau ở, bà lại nói ở một mình thoải mái đã quen, bà không muốn lại vất vả.
Triệu Đại Niên cho đến giờ phút này mới cảm nhận được cái gì gọi là nỗi đau xuyên tâm, vừa nghĩ đến Uyển tỷ chịu đựng nhiều như vậy, hắn lại không còn mặt mũi ở lại. Hắn lau mặt, quay đầu đi, hán tử cường tráng giờ khắc này dĩ nhiên viền mắt đã đỏ chót.
Lý Cẩn cũng không nói gì thêm nữa.
Thấy Triệu Đại Niên rốt cục đã đi, mơ hồ thở ra một hơi.
Triệu Đại Niên không có lập tức trở về nhà, mà cúi đầu đi đến bên suối thôn Trúc Khê. Hắn đứng hồi lâu bên bờ sông, rồi lấy ra thư hòa ly vứt xuống sông, xong liền lau mặt mới từng bước một nặng nề trở về nhà.
Triệu Đại Niên đi một hồi thật lâu, nhìn thời gian không còn sớm, Lý Uyển mới ra ngoài.
Nàng đi thẳng đến phòng bếp, dự định chuẩn bị đồ ăn một chút, chờ bọn người Vân thợ săn đến có thể trực tiếp vào bàn ăn cơm.
Mắt nàng đo đỏ, vừa nhìn đã biết vừa khóc xong. Lý Cẩn cũng không biết an ủi nàng thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, "Tỷ, chúng ta chỉ có ba cái ghế, có phải nên mượn thêm ghế không?"
"Sang nhà Trương đại nương cạnh bên mượn mấy cái đi, mang bánh ngọt trong nhà sang cho tiểu tôn tử* nhà bà ấy nữa.
*tiểu tôn tử: cháu trai
"Được." Lý Cẩn đáp lại một tiếng, mang theo hai đứa nhóc, cầm mấy khối bánh ngọt liền xuất phát.
Tiểu tôn tử Trương đại nương vừa lúc ở nhà, nhìn thấy trong tay Lý Cẩn mang theo bánh ngọt, tiểu tự trợn cả mắt lên, nước miếng ọc ọc chảy xuống.
Lý Cẩn thấy được, nhéo nhéo mặt nhỏ mũm mĩm của nhóc, "Đại nương, buổi chiều nhà ta có khách, ta đến mượn mấy cái ghế, thuận tiện mang cho Chân ca nhi mấy cái bánh ngọt."
"Mượn thì mượn, còn mang đồ làm gì." Giá bánh ngọt cao đến hù người, chỉ mấy khối này cũng mấy đồng tiền rồi, cơ hồ một ngày tiền công của hán tử, đại nương vội vã đứng lên, "Đồ ngươi mang về đi, quá quý, chúng ta không thể nhận."
"Đại nương, đây là cho Chân ca nhi ăn, người khách khí như vậy không được đâu." Lý Cẩn trực tiếp đưa bánh ngọt cho tiểu tử.
Chân ca nhi duỗi móng vuốt nhận bánh ngọt, ôm vào trong lồng ngực, một bên nuốt nước miếng một bên đưa mắt nhìn nãi nãi.
Trương đại nương thấy nhóc thật muốn ăn, không nhịn được có chút buồn cười, "Được, ăn đi, còn không nhanh tạ ơn thúc thúc."
Chân ca nhi bận rộn gật đầu không ngừng, "Tạ ơn thúc thúc."
Lý Cẩn mượn tổng cộng sáu cái ghế, còn gọi Chân ca nhi qua.
Trên mặt Chân ca nhi vẫn luôn mang theo tươi cười, tuy rằng so với Nghiên tỷ lớn hơn một tuổi, nhưng thần sắc lại ngây ngô hơn, khi Nghiên tỷ vây quanh cữu cữu, nhóc liền ôm bánh ngọt miệng nhỏ ăn ăn, rất giống một chú thỏ con gặm cà rốt.
Ngay tại lúc này, cửa đột nhiên bị gõ vang, Lý Cẩn mở cửa, ngoài cửa là Vân thợ săn.
Trên vai hắn còn có một con dê, sãi bước tiến vào, con dê ít nhất cũng năm mươi kí.
Hết chương 12 – 07/07/2018
Đã beta – 02/04/2020
Biên tập: Nguyn
*
"Ngươi trở về đi thôi, đây là thư hòa ly." Lý Cẩn lấy thư hòa ly tỷ tỷ giao cho y ra đưa cho hắn.
Triệu Đại Niên chăm chú nhìn bóng lưng Lý Uyển, mãi đến khi nàng đóng cửa lại, hắn vẫn cứ tha thiết mong chờ nhìn, căn bản không chú ý Cẩn ca nhi nói gì.
Lý Cẩn trực tiếp nhét thư hòa ly vào trong lồng ngực hắn.
Triệu Đại Niên lúc này mới thu tầm mắt lại. Hắn vốn không biết chữ, mỗi khi Lý Uyển dạy hài tử học chữ, hắn cũng học theo chút, hai chữ hòa ly này cũng là chữ hắn biết. Khi ý thức được vật gì trong tay, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, "Ta không đồng ý hòa ly."
"Triệu Đại Niên ngươi nên hiểu tỷ tỷ một chút, đừng nên như vậy, tính tình tỷ ấy thế nào ngươi phải rõ chứ, nếu tỷ đã đưa ra hòa ly, chắn chắn không muốn ở bên ngươi nữa, ngươi đi đi."
Đáy mắt Triệu Đại Niên hiện ra vẻ đau đớn.
Lý Cẩn trào phúng vểnh môi dưới, "Mẹ ngươi không phải đã tìm cho ngươi một người sao? Nhanh về kết hôn đi, nói không chừng còn có thể sinh tiểu hán tử cho ngươi."
Cho dù Mai Chi tỷ luôn luôn cường điệu Triệu Đại Niên là người tốt, nhưng Lý Cẩn xem ra, một nam nhân để mẹ cùng vợ mình xảy ra chuyện đến mức độ này mà lại hoàn toàn không biết, nam nhân này nếu không phải ngu xuẩn thì dốt nát.
Sắc mặt Triệu Đại Niên đột nhiên trắng bệch, "Ta sẽ không kết hôn cùng người khác, ta có Uyển tỷ như vậy là đủ rồi."
"Thế nhưng tỷ tỷ muốn hòa ly."
Thấy Triệu Đại Niên đứng đó như tảng đá không nhúc nhích, Lý Cẩn thở dài, "Ngươi biết mẹ ngươi đối xử với tỷ tỷ thế nào không?"
Lý Cẩn đem lời nghe được từ Mai Chi tỷ nói cho Triệu Đại Niên.
Triệu lão thái luôn không hài lòng với Lý Uyển, mấy năm trước không chỉ một lần tìm Lý Uyển nháo lên, chỉ có Triệu Đại Niên luôn chẳng hay hiết gì mà thôi.
Lý Uyển dung mạo xinh đẹp, hán tử coi trọng nàng có thể xếp từ Trúc Khê thôn đến Triệu gia thôn. Khi bà mai làm mối cho nàng lần đầu tiên, nàng liền nói chưa dự định lấy chồng.
Lúc đó Cẩn ca nhi mới bảy tuổi, nàng dù thế nào cũng không bỏ đệ đệ một mình ở nhà.
Đương nhiên khi Triệu Đại Niên đến cầu thân, Lý Uyển đã không đồng ý.
Triệu Đại Niên đến một lần rồi lại một lần, còn nói nguyện ý cùng nàng cùng nhau nuôi nấng Cẩn ca nhi. Lý Uyển dù cảm động cũng không có bị ngốc, dù sao mẹ Triệu Đại Niên ở Triệu gia thôn cũng nổi danh là hung dữ.
Sau đó mẹ hắn lại đích thân đến nhà một chuyến, bà kéo tay Lý Uyển không buông, vừa vào cửa liền khen nàng là cô nương tốt, nói nàng nếu nguyện ý nuôi nấng đệ đệ, tâm tính cùng nhân phẩm chắc chắn không kém ai rồi, còn nói bà là quả phụ một mình kiếm sống nuôi nấng nhi tử khó khăn thế nào, nói bà biết thanh danh mình không tốt, cha Triệu Đại Niên đi rồi, nếu bà không hung hăng chút, thì vấn đề nuôi nấng Triệu Đại Niên có phải rất khó khăn hay không.
Bà nói hợp tình hợp lí, Lý Uyển căn bản không nghĩ tới lúc đó sở dĩ bà đi một chuyến ấy, cũng không phải vì muốn thuyết phục nàng, mà là coi trọng vài mẫu đất trong tay nàng.
Lý Uyển lúc ấy hết sức cảm động, cảm thấy có được phu gia* như vậy ngày tháng sau này khẳng định không tệ, cuối cùng cõi lòng đầy mong đợi xuất giá.
*nhà chồng
Triệu Đại Niên làm người chính trực, lại chân thật chịu khó, hắn còn thật tâm yêu thương Uyển tỷ, không chỉ chưa bao giờ ghét bỏ Cẩn ca nhi, mà còn những lúc buôn bán có lời liền chủ động đưa Cẩn ca nhi đi tìm lang trung kiểm tra đầu.
Lý Uyển lúc đó thật tâm cảm thấy rằng đời này có thể gặp nam nhân như thế, dù khổ mấy mệt mỏi mấy cũng đáng.
Mẹ chồng nàng ban đầu đối với nàng cũng không tệ lắm, mãi đến tận Thần ca nhi sinh ra, bộ mặt thật của bà mới từ từ lộ ra. Đầu tiên là lấy lí do trong nhà có thêm một đứa trẻ, muốn nàng bán hai mẫu đất đi, lấy tiền mở rộng phòng ốc trong nhà.
Vài mẫu đất kia ngay từ đầu Lý Uyển đã ghi tên chủ với danh nghĩa Cẩn ca nhi, đương nhiên không thể tùy tiện bán.
Lão thái thái thấy nàng không nghe lời, lúc đó liền nổi đóa. Trước mặt Triệu Đại Niên bà vẫn giữ hình tượng từ mẫu, lại không muốn trước mặt con trai làm xa lạ, nên dùng lí do trong nhà dù không ở được cũng không muốn quấy rầy cuộc sống vợ chồng họ, để chuyển tới nhà cũ ở, bảo Đại Niên mỗi tháng cho bà một trăm đồng tiền, coi như tiêu xài ngày thường.
Triệu Đại Niên trồng rau loại tốt, mỗi ngày có thể kiếm lời chừng mười đồng tiền, bà vừa mở miệng liền muốn lấy đi một phần ba, hai vợ chồng tính toán một chút, liền đồng ý. Dù sao lúc đó Thần ca nhi còn nhỏ, Cẩn ca nhi cũng bớt lo, đất đai trong nhà liền cho mướn, lương thực miễn cưỡng đủ ăn.
Triệu lão thái là kẻ có lòng tham, bất động thanh sắc tính toán hết cả, có một trăm đồng tiền, còn chưa vừa lòng, dùng lí do trong nhà có lương thực từ Cẩn ca nhi, cứ một khoảng thời gian lại đến tìm Lý Uyển muốn một phần lương thực.
Lý Uyển niệm tình bà đối với Triệu Đại Niên có công ơn nuôi dưỡng, có thể cho được thì liền cho.
Ai ngờ muốn lương thực còn chưa nói, bà còn thỉnh thoảng giả bộ bệnh, nghĩ biện pháp lừa gạt tiền từ Triệu Đại Niên. Triệu Đại Niên là người hiếu thuận, căn bản không biết mẹ hắn đang giả bộ, mỗi lần như vậy đều gấp gáp xoay quanh.
Sau nghi sinh Nghiên tỷ, lão thái thái càng trầm trọng thêm
Lý Uyển xem như đã nhìn rõ ràng bộ mặt thật của bà, tâm nàng lạnh không thôi. Mỗi khi lão thái thái cần lương thực ăn, nàng sẽ không cho nữa, nói rằng trong nhà có thêm người, không đủ ăn. Vốn đó cũng là lời nói thật, trong nhà vốn nghèo mà.
Từ sau khi Lý Uyển không cho lương thực nữa, lòng dạ Triệu lão thái thay đổi hoàn toàn, nghĩ biện pháp muốn đuổi Lý Uyển đi, tìm một con dâu tốt khác.
Bà là người có tâm cơ, mỗi lần tới cửa kiếm chuyện đều là lúc con trai không có ở nhà, vốn cho rằng Lý Uyển nhất định sẽ cùng Triệu Đại Niên nháo lên, đến lúc đó bà giả bộ vô tội, đổ dầu thêm lửa, thời gian lâu dài tình cảm của hai người tự nhiên dù tốt thế nào cũng sẽ sứt mẻ đi.
Bà không nghĩ tới Lý Uyển lại cho qua hết thảy, căn bản không nói một chữ với Triệu Đại Niên.
Hai năm trước bà lại làm lớn chuyện một lần, nói Triệu gia dựa vào cái gì phải nuôi không người ngoài! Phải đuổi Lý Cẩn đi mới được, nếu không thì cả nàng cũng đừng ở lại.
Lúc đó tâm Lý Uyển liền lạnh lẽo cực độ, đối với mẹ chồng này chán ghét cực điểm, lúc đó nàng đã muốn hòa ly, dự định mang theo Cẩn ca nhi cùng hai đứa trẻ về Triệu gia thôn.
Là Mai Chi khuyên nhủ nàng.
Nói nàng nếu thật sự quay về, thì một mình thân nữ nhân làm sao nuôi nấng được ba đứa trẻ? Huống hồ Triệu Đại Niên là người thương người, Lý Uyển cùng Triệu Đại Niên không phải là không có tình cảm, đáy lòng cũng rất mâu thuẫn.
Mai Chi lúc đó liền đưa Cẩn ca nhi về thôn Trúc Khê, nói nàng nuôi một đứa trẻ cũng là nuôi, thêm một Cẩn ca nhi cũng không sao, còn nói đùa Cẩn ca nhi có đất mà, nói đến cũng là nàng lời.
Triệu lão thái nhìn Lý Uyển không vừa mắt, đương nhiên sẽ không bởi vì Cẩn ca nhi đi rồi mà ngừng lại. Thấy bụng Lý Uyển trước sau không có động tĩnh, trong nhà đến bây giờ vẫn chưa có tiểu hán tử, bà liền triệt để không để ý đến mặt mũi nữa, cố ý làm lớn chuyện lên.
Triệu Đại Niên nghe xong tất cả, sắc mặt hết sức khó coi, "Mẹ ta bà... Bà!"
Môi hắn run rẩy lợi hại, đầu cũng ong ong vang, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, dù có thế nào hắn cũng không nghĩ ra tại sao mẹ hắn lại làm ra chuyện như vậy.
Kỳ thực những việc này cũng không phải không có dấu vết lộ ra, chẳng trách khi Cẩn ca nhi đột nhiên bị Mai Chi mang đi, hắn chưa từng thấy Uyển tỷ rơi nước mắt. Lúc đó hắn còn nói đùa nếu nàng thấy khó chịu thì sao còn để Cẩn ca nhi bị mang đi, bọn họ nuôi không phải rất tốt sao? Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới nghe lời hắn nói như vậy đáy lòng nàng khó chịu đến nhường nào.
Mẹ hắn mặc dù nói rằng trong người không thoải mái, nhưng xưa nay không cho hắn cùng đi xem bệnh. Bà đối với hai đứa trẻ cũng rất lạnh nhạt, Nghiên tỷ một hai tuổi mỗi khi nhìn thấy bà còn gọi nãi nãi, từ ba tuổi về sau bé nhìn thấy bà liền trốn đi căn bản không nguyện ý gọi bà.
Thần ca nhi cũng không thích đến thăm bà.
Thời điểm cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên ngày tết, hai đứa trẻ căn bản không nói chuyện với bà, bà còn oán giận hài tử không thân với bà. Lúc đó hắn còn muốn bảo bà chuyển về cùng nhau ở, bà lại nói ở một mình thoải mái đã quen, bà không muốn lại vất vả.
Triệu Đại Niên cho đến giờ phút này mới cảm nhận được cái gì gọi là nỗi đau xuyên tâm, vừa nghĩ đến Uyển tỷ chịu đựng nhiều như vậy, hắn lại không còn mặt mũi ở lại. Hắn lau mặt, quay đầu đi, hán tử cường tráng giờ khắc này dĩ nhiên viền mắt đã đỏ chót.
Lý Cẩn cũng không nói gì thêm nữa.
Thấy Triệu Đại Niên rốt cục đã đi, mơ hồ thở ra một hơi.
Triệu Đại Niên không có lập tức trở về nhà, mà cúi đầu đi đến bên suối thôn Trúc Khê. Hắn đứng hồi lâu bên bờ sông, rồi lấy ra thư hòa ly vứt xuống sông, xong liền lau mặt mới từng bước một nặng nề trở về nhà.
Triệu Đại Niên đi một hồi thật lâu, nhìn thời gian không còn sớm, Lý Uyển mới ra ngoài.
Nàng đi thẳng đến phòng bếp, dự định chuẩn bị đồ ăn một chút, chờ bọn người Vân thợ săn đến có thể trực tiếp vào bàn ăn cơm.
Mắt nàng đo đỏ, vừa nhìn đã biết vừa khóc xong. Lý Cẩn cũng không biết an ủi nàng thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, "Tỷ, chúng ta chỉ có ba cái ghế, có phải nên mượn thêm ghế không?"
"Sang nhà Trương đại nương cạnh bên mượn mấy cái đi, mang bánh ngọt trong nhà sang cho tiểu tôn tử* nhà bà ấy nữa.
*tiểu tôn tử: cháu trai
"Được." Lý Cẩn đáp lại một tiếng, mang theo hai đứa nhóc, cầm mấy khối bánh ngọt liền xuất phát.
Tiểu tôn tử Trương đại nương vừa lúc ở nhà, nhìn thấy trong tay Lý Cẩn mang theo bánh ngọt, tiểu tự trợn cả mắt lên, nước miếng ọc ọc chảy xuống.
Lý Cẩn thấy được, nhéo nhéo mặt nhỏ mũm mĩm của nhóc, "Đại nương, buổi chiều nhà ta có khách, ta đến mượn mấy cái ghế, thuận tiện mang cho Chân ca nhi mấy cái bánh ngọt."
"Mượn thì mượn, còn mang đồ làm gì." Giá bánh ngọt cao đến hù người, chỉ mấy khối này cũng mấy đồng tiền rồi, cơ hồ một ngày tiền công của hán tử, đại nương vội vã đứng lên, "Đồ ngươi mang về đi, quá quý, chúng ta không thể nhận."
"Đại nương, đây là cho Chân ca nhi ăn, người khách khí như vậy không được đâu." Lý Cẩn trực tiếp đưa bánh ngọt cho tiểu tử.
Chân ca nhi duỗi móng vuốt nhận bánh ngọt, ôm vào trong lồng ngực, một bên nuốt nước miếng một bên đưa mắt nhìn nãi nãi.
Trương đại nương thấy nhóc thật muốn ăn, không nhịn được có chút buồn cười, "Được, ăn đi, còn không nhanh tạ ơn thúc thúc."
Chân ca nhi bận rộn gật đầu không ngừng, "Tạ ơn thúc thúc."
Lý Cẩn mượn tổng cộng sáu cái ghế, còn gọi Chân ca nhi qua.
Trên mặt Chân ca nhi vẫn luôn mang theo tươi cười, tuy rằng so với Nghiên tỷ lớn hơn một tuổi, nhưng thần sắc lại ngây ngô hơn, khi Nghiên tỷ vây quanh cữu cữu, nhóc liền ôm bánh ngọt miệng nhỏ ăn ăn, rất giống một chú thỏ con gặm cà rốt.
Ngay tại lúc này, cửa đột nhiên bị gõ vang, Lý Cẩn mở cửa, ngoài cửa là Vân thợ săn.
Trên vai hắn còn có một con dê, sãi bước tiến vào, con dê ít nhất cũng năm mươi kí.
Hết chương 12 – 07/07/2018
Đã beta – 02/04/2020